Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Mưa gió miếu sơn thần

Ngân Liên nở rộ tương tư chú,

Sóc Nguyệt trầm ngâm bất lão tình.

Giới thiệu tóm tắt:

Miếu sơn thần mưa to, Giang tông chủ cùng với Trạch Vu Quân đột nhiên xuất quan tóc bạc trắng.

Lần theo dấu vết nữ quỷ, không ngờ cả hai trúng phải tình chú.

Tình chú, tử chú, cần giao hợp để trì hoãn.

Vì thế, Vân Mộng Giang tông chủ cùng Cô Tô Trạch Vu Quân vốn không chút thân quen bắt đầu hành trình cùng tìm kiếm Diễn thạch hmm hmm à thì từ từ giải chú --

Khởi đầu kịch tình, tự thiết lập rất nhiều,

Hi Trừng không có bất cứ bàn tay vàng nào!

Đánh quái muốn chết muốn sống,

Phát ra dựa cả vào thần tiên. . .

Không biết ngược là cái gì, HE, có thịt có kéo đèn.

Nhiều thịt lôi có bug, xem xét cẩn thận tránh tạo thành khó chịu.

Học sinh tiểu học viết văn, linh trí so não động, chất lượng ra đi thong thả không tiễn.

Chương 1: Mưa gió miếu sơn thần

Mây đen áp sát, sấm vang chớp giật, ánh nắng chói chang trên bầu trời bỗng chốc biến đổi, trở nên u ám tối tăm.

Cuồng phong nổi khắp bốn phía, trong không khí vẫn còn thoang thoảng mùi máu tanh giờ đây đã chẳng còn thấy bóng dáng, truy tung phù cũng mất đi hiệu lực ở trong cơn cuồng phong này.

Giang Trừng mắng một tiếng mẹ, không cam tâm triệu hồi truy tung phù, đang muốn ngưng thần nín thở tiếp tục cảm ứng luồng quỷ khí lạnh lẽo cổ quái kia, cơn mưa tầm tã như rút nước ập đến, một thân y phục tím cao quý sang trọng nháy mắt ướt đẫm, luồng quỷ khí tàn dư trong không khí cuối cùng biến mất hết không còn thấy bóng dáng tăm hơi, truy tung phù ướt đẫm rơi trên mặt đất hòa thành một thể với bùn đất bên dưới.

Nơi này thuộc khu vực Nguyên Châu, dân cư thưa thớt, rừng núi trùng trùng điệp điệp, sông ngòi uốn lượn, trời đổ mưa to, bên dưới gốc đại thụ cũng không che chắn nổi, Giang Trừng rốt cục nhớ tới khi nãy đuổi theo tên áo đen người đầy quỷ khí kia thì có đi ngang qua một ngôi miếu sơn thần đổ nát.

Hắn dùng tốc độ nhanh nhất tìm đến ngôi miếu sơn thần đó, bước vào bên trong gom củi nhóm lửa lên.

Sắp sang cuối thu, lại gặp phải mưa to gió lớn, người ướt đẫm, cho dù một thân linh lực cũng không chịu nổi cái lạnh thấu xương này, ngồi sát bên cạnh đống lửa mà run rẩy không ngừng, một bên lại lo lắng mấy tên nhóc con kia đã chạy đến.

Lần này truy đuổi đến Nguyên Châu, Cô Tô Lam thị, Lan Lăng Kim thị cùng với Vân Mộng Giang thị ba nhà liên hợp, xem như là cơ hội rèn luyện tiểu bối, vì vậy phái ra đều là những nhóc con tầm mười mấy tuổi.

Dù sao cũng chỉ truy bắt một người bí ẩn đầy quỷ khí, Giang Trừng tự mình dẫn đầu, sau khi trải qua hai trận ác chiến, người mặc áo đen kia trọng thương xông vào trong núi rừng, Giang Trừng lo lắng mất đi tung tích, đuổi theo trước, để lại một đám nhóc từ từ leo lên núi.

Giang Trừng cởi quần áo ướt trên người xuống, phơi ở trên lửa hong khô, lại vận linh lực làm ấm người, mới cảm thấy thoải mái hơn.

Bên ngoài sấm vang chớp giật, mưa gió bão bùng, cuồng phong mang theo nước mưa lạnh lẽo tạt vào bên trong miếu, Giang Trừng thiếu kiên nhẫn đứng dậy chuẩn bị đóng cửa lại, nhưng bên trong mưa gió bão bùng lại nhìn thấy một thân ảnh xanh trắng.

Hắn nhìn kỹ lại, nhưng trước sau lại nhìn không rõ, cách ăn mặc kia, nên là của người nhà họ Lam, thân hình cao to vạm vỡ, giương chiếc ô màu trắng, thong dong đi đến cửa miếu.

Giang Trừng hừ lạnh, đóng cửa chốt khóa lại.

Hắn khó chịu với người nhà họ Lam đâu chỉ ngày một ngày hai, quản cái tên bên ngoài là ai, cho dù có là mấy tên nhóc Lam gia cũng đóng cửa không tiếp.

Lần này nếu như không phải Lam gia nhìn chằm chằm vào tên mặc đồ đen trước, hắn lại muốn đoạt công lao cho Kim Lăng, mới sẽ không cùng đám nhóc con này hợp tác.

Đám nhóc Lam gia trong veo như nước kia nhìn thấy mình thì mỗi đứa đều sợ như lũ trẻ con miệng còn hôi sữa, thở cũng không dám thở mạnh, Giang Trừng ghét nhất bộ dạng nhu nhược không chút can đảm.

Trong lòng lại sáng như gương, đám nhóc đó một mặt là sợ hắn, mặt khác cũng sợ hắn là trưởng bối, lại vui buồn thất thường, sợ đắc tội hắn rồi sẽ bị quất gãy chân.

Hắn cho rằng tự mình cửa đóng then cài thì người Lam gia bên ngoài thấy được sẽ biết khó mà lui, nhưng chốc lát sau, cửa miếu được gõ vang.

Giang Trừng cũng không định để ý đến, chuyên tâm hông khô quần áo, vừa xả mái tóc xuống, chầm chậm lau khô nước, khẽ giũ ở trước người mình.

Tiếng gõ cửa rốt cục cũng ngừng lại, Giang Trừng lạnh lẽo cười, không tin người dám đi vào.

Đang nghĩ, then cửa lại run lắc di chuyển, linh khí màu xanh nhạt bao lấy then cửa gỗ, không cần đến hai lần liền lạch cạch rơi xuống dưới đất.

Giang Trừng đang muốn phát cáu, vừa ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy bóng người thẳng tắp đẩy cửa bước vào.

Người kia mặc trang phục Lam gia trắng xanh đan xen lẫn nhau, ống quần lẫn ống tay áo đều ướt đẫm cả, một đầu tóc bạc như thác nước, phần đuôi tóc thấm nước mưa dính bệch lại với nhau, phát quan (*) chỉnh chu, một sợi dây buột trán hoa văn đám mây buột ở giữa trán tao nhã lại chính trực.

Một tay cầm tiêu, một tay cầm dù, thanh kiếm dài màu bạc đeo ở sau lưng, khuôn mặt tuấn nhã cười đạm mạc nhu hòa chẳng thể soi mói.

"Giang tông chủ." Người đến ôm quyền, vô cùng lễ độ thăm hỏi, nói: "Đã lâu không gặp, người vẫn khỏe chứ?"

Giang Trừng nhìn mái đầu bạc phơ của y sửng sốt thật lâu mới thu hồi tầm mắt, đứng dậy, không chắc chắn hỏi: "Lam Tông chủ?"

Lam Hi Thần đem chiếc ô ướt đẫm đặt ở phía sau cửa, chốt cửa lại, xoay người cười nói: "Chỉ mấy tháng không gặp, Giang tông chủ không nhận ra Lam mỗ hay sao?"

Giang Trừng trên mặt có chút co rút khó mà thấy được, nhất thời không biết nên nói gì.

Lần trước thấy y là ở trên tang lễ, sắc mặt y cực kỳ khó coi, Giang Trừng lúc đó cũng nhịn không được trào phúng, khuôn mặt kia, thực sự so với người mất cha, mất mẹ, mất vợ còn khó coi hơn.

Loáng cái đã mấy tháng trôi qua, sắc mặt của người này đúng là tốt hơn một chút, nhưng một đầu tóc bạc phơ này là chuyện gì xảy ra?

"Nhận thì nhận ra, chỉ là không biết Lam Tông chủ từ lúc nào lại tự tiện xông vào nơi đóng quân yêu thích của người khác chứ?" Giang Trừng không nhìn y nữa, ngồi bên cạnh đống lửa tiếp tục hông khô quần áo.

Lam Hi Thần ngồi đối diện hắn, rất tự nhiên cởi áo khoác hông khô, lại trả lời câu hỏi trào phúng của hắn, "Hôm nay vừa xuất quan, thúc phụ dặn dò ta đến nhìn bọn nhỏ trong nhà một chút, không chờ tìm được chúng, trời lại bắt đầu đổ mưa, đúng lúc thấy nơi này có một tòa miếu sơn thần, lại thấy người đóng cửa có vẻ là người quen, vì vậy đã gõ cửa quấy rầy. Xa xa nhìn thấy sắc mặt người tái nhợt, nghĩ rằng có lẽ người đã gặp chuyện, vì vậy tự chủ trương, tự tiện xông vào, Giang tông chủ chớ trách."

Sắc mặt tái nhợt? Giang Trừng theo bản năng sờ sờ mặt, vừa mắc mưa lại hứng một trận gió lạnh, có lẽ hơi có chút cảm lạnh, làm người khác nhìn như đã sinh bệnh.

Giang Trừng nhìn Lam Hi Thần mái đầu bạc phơ một chút, dáng vẻ kia, thật làm người ta cảm thấy không thoải mái, không vì cái gì cả, mặc dù là đầu tóc bạc phơ, nhưng tướng mạo ngũ quan, vẫn giống hệt như tên Lam nhị kia.

Hắn hừ một tiếng, trong lòng khó chịu, nhưng lòng dạ vẫn không hẹp hòi đến mức đem người đuổi ra ngoài trời mưa gió.

"Nghe thúc phụ nói tên áo đen kia ở Cô Tô và Vân Mộng giết không ít người, cũng không xác định được thân phận, chỉ là một thân đầy quỷ khí, tuyệt đối không phải người trong chính đạo."

Giang Trừng thêm hai khúc củi vào trong đống lửa, ánh lửa bập bùng ánh một màu cát vàng lên hai người bọn họ.

"Hơn nửa tháng trước, tất cả nữ tử ở thanh lâu lớn nhất Cô Tô đều giống như trúng tà, không ngừng khiêu vũ vui cười, toàn bộ khách khứa trong một đêm đều biến mất.

Sau đó, ở chùa miếu lẫn đạo quán tại Cô Tô, lẫn đạo quan, chùa miếu và mấy chỗ thanh lâu tại Vân Mộng đều lần lượt xuất hiện tình huống này, thế nhưng chỉ giết nam không giết nữ."

Lam Hi Thần nghi hoặc nói: "Nam tử. . . , tất cả đều bỏ mình biến mất?"

"Bỏ mình biến mất."

Bỏ mình biến mất là cái khái niệm gì, người bình thường chết thì chính là chết rồi, hồn phách sẽ ở nhân gian du đãng một quãng thời gian lại rơi vào luân hồi.

Mà những người bị tên áo đen quỷ dị kia giết chết, thân thể tiêu tan, hồn phách tận diệt, không vào luân hồi.

Lam Hi Thần sờ sờ áo ngoài, đã khô, liền cẩn thận gấp lại đặt ở trên chiếc chiếu phía sau, lại thêm vào một khúc củi, đăm chiêu suy nghĩ.

Giang Trừng nói: "Nửa năm trước, cũng đã từng xảy ra việc tương tự, vài miếu thờ, thôn xóm, đạo quan cùng với thanh lâu phát sinh việc thất hồn lạc phách, có điều, khi đó không hề phát hiện quỷ khí, hơn nữa người bị hại thân thể không có tổn thương, chúng ta tuần tra hơn một tháng, cũng không có kết quả gì. Không nghĩ đến chỉ mấy tháng sau, tình huống như thế lại xuất hiện lần nữa, nhưng mà lại càng thêm trầm trọng, ngay cả thân thể cũng bị phá hủy, lần này cũng còn tốt để lại tung tích, lại bị ta đánh trọng thương, nếu không phải tại trận mưa chết tiệt này, hiện giờ cũng đã bắt được hắn."

"Giang tông chủ cũng nhìn không ra lai lịch của người kia?"

Giang Trừng đem quần áo sau khi hông khô ném một cái, người cũng nằm lên trên chiếu.

"Không phải Quỷ tu thì chính là kết quả Quỷ đạo, toàn thân quỷ khí ngập trời, nơi đi qua, quỷ khí quanh quẩn ba ngày không hết, cảnh giới cỡ này, ta vẫn là lần đầu nhìn thấy."

Giang Trừng trở mình, mặt quay về đống lửa, trên người kẻ này quả thực quỷ dị, hắn chưa từng cảm thấy ở bất cứ ai, cho dù là Ngụy Vô Tiện, hay là quỷ tướng quân Ôn Ninh.

Lam Hi Thần trầm mặc một lát, lại nói: "Cho dù hắn là người hay là quỷ, hiện đang trốn vào địa phận Nguyên Châu, kế tiếp rất có khả năng muốn ở khu vực phía tây nam tiếp tục làm điều ác."

"Phí lời." Giang Trừng có chút đau đầu, giọng Lam Hi Thần cũng không khó nghe, nhưng hắn cũng không muốn nghe người nhà họ Lam nói chuyện, càng không muốn nói chuyện với bọn họ, "Ta sớm muộn cũng bắt được hắn."

Lam Hi Thần lúng túng cười, ngồi xuống.

Giang Trừng chợp mắt một lúc, nhưng mà ngủ không được, bên ngoài mưa to gió lớn, vẫn chưa có ý ngừng lại, xem ra bọn họ phải ở lại ngôi miếu đổ nát này một đêm.

Đám nhóc kia đều chẳng chịu được vất vả, hẳn là có thể tự chăm sóc tốt cho mình, tìm một khách điếm ăn uống lại ngủ một giấc ngon lành.

Ánh mắt rất tự nhiên rơi xuống trên người Lam Hi Thần đang ngồi đấy, y gầy đi không ít, tuy rằng tóc bạc trắng, dáng vẻ vẫn là tốt nhất trong vạn người, cũng khó trách trên đời này tất cả những cô nương đều muốn gả cho y, đáng tiếc, người này dường như cũng không có ý muốn lấy vợ.

Ngần ấy năm trên giang hồ đủ loại bát quái tung bay, cũng không hề có bát quái liên quan đến y lọt vào trong tai, Giang Trừng tự nhiên nghĩ đến đệ đệ đoạn tụ nhà hắn, hẳn là Lam Hi Thần cũng giống như Lam nhị? Là loại người đoạn tụ?

Càng nghĩ càng có khả năng này, lúc trước hắn cùng Kim Quang Dao thân thiết như vậy, câu nói trước khi chết kia của Kim Quang Dao dù có giết hết người trong thiên hạ cũng không nỡ hại y nghe rõ ràng ở bên tai.

Trên lễ tang dáng vẻ cứ như chết vợ, sau đó y lại bế quan, xuất quan về sau lại biến thành dáng vẻ quỷ dị này. Y vì cái gì mà bế quan? Hẳn là bởi vì cái chết của Kim Quang Dao, tóc tại sao lại bạc trắng? Chắc hẳn cũng bởi vì cái chết của Kim Quang Dao.

Chẳng trách nhiều năm lại cùng Kim Quang Dao ám muội như vậy, hóa ra là có ý nghĩ như thế này, vì vậy lúc biết Kim Quang Dao lừa gạt xoay vòng vòng sau đó đau lòng muốn chết, một đêm bạc đầu?

Khả năng này rất lớn.

Lam Hi Thần bỗng nhiên mở mắt ra, một đôi mắt thâm thúy được ánh lửa chiếu rọi nóng rực vừa vặn nhìn thẳng vào ánh mắt thoáng đờ đẫn của Giang Trừng.

"Giang tông chủ vì sao vẫn cứ nhìn ta?" Y cười khẽ, "Là có lời muốn hỏi?"

Không biết tại sao, Giang Trừng lại có cảm giác bị nắm thóp, hai gò má nóng lên, làm không rõ là do ngọn lửa nóng rực hay là khuôn mặt nóng bỏng, vội vàng dời ánh mắt đi chỗ khác, nhìn sang đống củi lửa cháy hừng hực.

Lam Hi Thần lại thêm vào một khúc củi, "Hay là, đang nghi hoặc tóc ta?"

Bị người đâm trúng tâm sự, Giang Trừng lại không muốn thừa nhận.

Giữa đôi lông mày Lam Hi Thần hiện lên nét bi thương.

Giang Trừng bỗng nhiên có lại cảm giác chứng thực suy đoán.

Chỉ nghe Lam Hi Thần nói: "Ngươi cũng đang nghĩ ta là bởi vì Kim Quang Dao mà một đêm bạc đầu có phải hay không?"

Cũng? Khóe miệng Giang Trừng giật giật, đúng đấy, hắn có thể dễ dàng nghĩ đến như thế, những người khác tại sao lại không nghĩ tới, chỉ sợ lời đồn đại hắn vì Kim Quang Dao bế quan mấy tháng một đêm đầu bạc chẳng mấy chốc sẽ truyền ra chốn giang hồ.

"Chẳng lẽ không phải? Thiên hạ đều biết Lam tông chủ và Kim Quang Dao quan hệ không tầm thường." Giang Trừng cười lạnh, "Cùng ăn cùng ở, ngủ cùng giường, lại có một đệ đệ đoạn tụ như thế, khó tránh khỏi làm người ta nảy sinh ý nghĩ kỳ quái."

Nhưng không nghĩ đến Lam Hi Thần lại chẳng chút nổi giận, trái lại còn lộ ra một nụ cười vô cùng thong dong.

"Giang tông chủ nói thật có lý, trong lúc ta bế quan, một đêm đầu bạc, quả thực cùng nhị đệ Kim Quang Dao đã từng kết nghĩa kim lan kia có chút quan hệ, nhưng tuyệt đối không phải như người bên ngoài nghĩ như thế."

Giang Trừng lườm hắn một cái, "Giải thích với ta làm gì, ta đối với chuyện lộn xộn của ngươi và Kim Quang Dao không có hứng thú."

Hắn khẽ cười nói: "Nhưng ta luôn cảm thấy Giang tông chủ đối với nguyên do một đêm bạc đầu của ta rất là để ý."

Ánh mắt hắn híp lại, giữa kẽ hở phản chiếu, lộ ra một chút giảo hoạt.

Giang Trừng cảm thấy có một chút không chân thật, chưa từng gặp qua dáng vẻ thế này của Lam Hi Thần khi nhìn một người, không biết tại sao, Giang Trừng cảm thấy trước mắt không chỉ riêng mái tóc trắng, ngay cả tính tình cũng đã thay đổi, Trạch Vu Quân dịu dàng hòa nhã trước nay sao lại lộ ra nụ cười xảo trá đến vậy.

Hắn nuốt một ngụm nước bọt, hơi khó chịu nói: "Ai để ý, ít tưởng bở."

"Cái kia chính là ta tưởng bở, lẽ nào Giang tông chủ không phải nghĩ như vậy?"

Giang Trừng cắn răng, "Tự cho là đúng, này thật là Lam Hi Thần!"

Lam Hi Thần đăm chiêu ở trên mặt hắn quét qua quét lại vài lần, dường như nhớ tới điều gì đó, khẽ lắc đầu cười, "Nói lời trái với lòng, này thật là Giang Vãn Ngâm."

". . ."

Cơn giận này Giang Trừng xem như dừng lại, vươn mình quay lưng với y, trong lòng vẫn còn chút cảm giác khó chịu, quả nhiên vẫn là không hợp với người nhà họ Lam, không đến hai câu đã đem chuyện tán gẫu đánh chết.

Nhưng mà cái tên tóc bạc Lam Hi Thần này có phải đúng là người lúc trước không?

Dáng dấp ngược lại cũng không có gì thay đổi, nhưng mà ánh mắt giảo hoạt kia, giọng diệu trêu đùa... có chỗ nào giống Trạch Vu Quân hiền hòa thận trọng lúc trước chứ.

Hay là bị đoạt xá?

Nghĩ không ra kết quả, lại phải chịu lạnh, còn đuổi theo tên áo đen cả một ngày, Giang Trừng bị sự mệt mỏi bủa vây, đầu óc mơ màng, không chờ quần áo và tóc khô hẳn, thế nhưng ngủ thiếp đi.

Ngày kế tiếp trên người lại có thêm một cái áo khác, vừa thấy, đúng là của Lam Hi Thần, quanh quẩn xung quanh là khí tức thuộc về một người khác.

Hắn vội vàng cởi bỏ áo khoác kia bật ngồi dậy, liền thấy Lam Hi Thần đi múc nước trở về, trong tay cầm những quả dại mới hái.

"Giang tông chủ, sớm." Xem ra tâm tình y không tệ, cười rất thật lòng.

Giang Trừng đáp trả một tiếng sớm, nhanh chóng mặc quần áo tử tế, qua loa vấn mái tóc lên, đầu óc vẫn còn chút mơ màng đau nhức.

Lam Hi Thần đem nước và quả dại đặt ở trên bàn thờ trong miếu, lại cẩn thận dùng gậy gỗ lôi từ trong đống lửa tối qua ra hai cục đen thui.

Giang Trừng ghét bỏ nhíu mày.

Lam Hi Thần thổi thổi bụi trên hai cục đen tròn kia, nhẹ nhàng lột lớp vỏ cây bị nướng khô, một hương thơm nồng nặc của khoai sọ bốc lên.

"Cho ngươi. . ." Lam Hi Thần đưa cho hắn.

Giang Trừng ngẩn người, chưa tiếp lấy.

"Khoai sọ dại bên ngoài, tối qua mưa to làm chúng nó lộ ra khỏi mặt đất, ta liền dùng lá cây quấn lấy vùi vào trong đống lửa, hiện giờ còn nóng."

Thấy hắn vẫn không nhận lấy, Lam Hi Thần lại nói: "Hôm qua ngươi dầm không ít mưa, buổi tối có chút nóng, ra rất nhiều mồ hôi, hiện giờ là lúc cần phải bổ sung thể lực."

Giang Trừng lại ngẩn ra, "Tối hôm qua. . . ta bị sốt?"

"Ừm, ngươi ngủ được một lát liền bắt đầu ho khan, nóng đến đầu đầy mồ hôi, cũng may không quá nghiêm trọng, ta cho ngươi ăn mấy viên đan dược, lại truyền một chút linh lực liền an ổn ngủ say."

Chẳng trách lại cảm thấy tay chân bủn rủn không chút sức lực, khắp người dinh dính một lớp mồ hôi mỏng, cũng khó trách trên người lại có nhiều hơn một cái áo khoác chống lạnh.

Hắn nhận lấy khoai sọ, "Cảm tạ."

"Khách khí."

Đây là lần đầu tiên Giang Trừng ăn khoai sọ như vậy, hắn cũng không nghĩ tới Lam Hi Thần sẽ có một mặt khéo tay như thế, rất mới lạ, hương thơm khoai sọ lan tỏa khắp nơi, trong lòng vô cùng ấm áp.

Giang Trừng ăn xong củ khoai sọ to bằng một nắm đấm, no đến mức không chịu nổi, ngay lập tức gửi thư báo cho đám nhóc con kia, nhưng việc lại không như mong muốn, đạn tín hiệu trên người tối qua đều bị thấm nước không thể dùng được.

"Trời còn chưa sáng ta đã phát tín hiệu, chắc hẳn hiện giờ bọn nhỏ cũng sẽ nhanh chóng chạy tới."

"Lam gia các ngươi. . . không phải giờ mão mới dậy sao?"

"Bế quan mấy tháng nay, ngủ cũng không ngon giấc, đã quen dậy sớm."

Giang Trừng không nói gì, quay nhìn Lam Hi Thần, không biết tại sao, cảm thấy một đầu tóc bạc kia thật sự có chút chướng mắt, cũng không muốn nhìn nữa.

Tìm thấy Giang Trừng trước hết, là chú chó kia của Kim Lăng gọi Tiên Tử, nó ăn ẳng sủa mừng rỡ.

Rất nhanh một tiếng vang vọng xuyên rừng phất lá từ bốn phương tám hướng truyền đến.

"Cậu!" Giọng Kim Lăng lo lắng truyền tới, sau đó vững vàng đứng ở trước mặt, tự nhiên cũng nhìn thấy Lam Hi Thần ở kế bên Giang Trừng, đầu tiên là sững sờ, sau đó cung kính gọi một tiếng Trạch Vu Quân.

Bọn tiểu bối Lam gia cùng Giang gia cũng lục tục chạy tới, đám nhóc này không đứa nào mà không kinh ngạc với mái đầu bạc trắng của Lam Hi Thần, một đám xầm xì to nhỏ với nhau, Lam Hi Thần lại chẳng để ý chút nào.

Giang Trừng nghe không lọt tai, vung một roi ngừng hết những lời xầm xì bàn tán.

Lam Tư Truy cùng Lam Cảnh Nghi vây quanh Lam Hi Thần không ngừng thăm hỏi, bọn họ vừa nhỏ giọng nói xong, Kim Lăng cũng sượt qua.

"Cậu. . . Trạch Vu Quân người. . ."

"Tóc y đen hay trắng thì có liên quan gì đến ngươi? Có tinh thần như vậy thì sao không nghĩ cách làm thế nào để bắt được tên áo đen kia đi."

Kim Lăng bị giáo huấn đến trợn mắt há mồm, cuối cùng vẫn là một tiểu bối trong Giang gia đến gần.

"Tông chủ, tối hôm qua chúng con qua đêm ở khách điếm trên trấn, sáng nay thức dậy thì, không phát hiện có quỷ khí ở trên trấn."

Giang Trừng nói: "Chúng ta một đường đuổi theo hắn, hắn lại không phải kẻ ngốc, còn có thể ở lại chỗ này chờ các ngươi tới bắt?"

"Cậu, vậy kế tiếp chúng ta làm sao bây giờ?"

Giang Trừng cũng băn khoăn, bất thình lình có mưa to gió lớn xóa sạch tung tích của tên áo đen, nếu muốn bắt hắn lần nữa chỉ có thể đợi cho hắn hại người.

"Giang tông chủ." Lam Hi Thần tiến đến khách khí chắp tay, "Người mặc áo đen kia bị trọng thương, nên chạy không được xa, chúng ta chia làm hai đường, một khi có tin tức, liền gửi thư tín báo cho nhau biết."

Giang Trừng nói: "Lam tông chủ cho rằng tên áo đen kia có khả năng trốn ở chỗ nào nhất?"

Lam Hi Thần nói: "Cả người hắn đều là quỷ khí, tất nhiên chịu không nổi ánh nắng mặt trời thiêu đốt, hơn nữa đã bị thương, lại mắc mưa, hiện giờ có thể đang ở một nơi râm mát an toàn dưỡng thương, nơi đó ít người qua lại, mà âm khí lại thật dồi dào, có thể lẫn lộn khí tức."

"Núi Huyền Cô!" Hai người không hẹn mà nghĩ đến.

Giang Trừng nói: "Vậy thì không cần chia làm hai đường, đi qua phía tây chính là vùng núi tây nam rộng lớn âm hiểm nhất, núi Huyền Cô, nơi đó âm khí dồi dào, dược liệu sung túc, cực kỳ có lợi cho việc khôi phục quỷ khí."

Lam Hi Thần dường như cũng suy đoán giống như hắn, hai người đi trước dẫn đầu, bọn tiểu bối ở phía sau đuổi theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro