Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Thập Nhị Chương

     Ánh dương chiều nay thật chói mắt, cả bầu trời như nhỏ máu vậy, đỏ quạch như huyết, nhuộm đỏ cả đường chân trời xa xôi, đem ánh sáng đổ rực buông xuống Lam Hi Thần nhân ảnh. Y giờ đây trên người như được phủ một tầng ánh sáng lấp lánh kim quang, soái khí ngút trời, ba ngàn sợi tóc như suối thác đổ bộ xuống bờ vai săn chắc, đuổi chạy xuống tấm lưng. Mặc cho dưới trấn ồn ào náo nhiệt, trên núi là một thân ảnh sừng sững quỳ gối, dù là Trạch Vu quân thanh cao phẩm hanh, thế nhân cung kính cuối đầu giờ đây lại là bóng lưng cô tịch, thân cô thế cô...

    Ánh lửa bập bùng dâng cao, từng tờ tiền giấy rơi xuống bị thiêu đến chỉ còn là tro than, Lam Hi Thần rũ mắt im lặng, chuyên tâm đốt giấy tiền vàng bạc, ngọn lửa như vớ được vàng mà mạnh mẽ bùng cháy, cơn gió bất ngờ thổi, đem bức xạ nhiệt hất lên Lam Hi Thần, y vẫn như cũ đốt tiền giấy tuyệt nhiên không có ý né tránh.

    Lam Hi Thần thầm nghĩ:"Vãn Ngâm...ta ngày hôm nay là lần đầu tiên làm việc này a, sẽ là lần cuối cùng ta giúp ngươi đốt giấy tiền vàng mã. Từ nay trở về sau ta chẳng có tiền lệ này nữa vì ta biết, ngươi chưa thực sự bao giờ thuộc về tử và sẽ trở về mà thôi, ngươi phải khắc cốt ghi tâm nga, ta nghĩ ngươi đang trên đường chuẩn bị lên đường nên hóa vàng mã thay ngươi, lần tới ngươi có cuộc sống mới nhất định phải trở về, ta đợi người về nhà...Vãn Ngâm của ta."

    Ánh lửa bập bùng chói mắt người nhìn, ánh sáng ngọn lửa phất lên nửa gương mặt đẹp đẽ, hào quang không ngừng tản ra, chiếu lên lớp dày oán khí, tâm ma, gương mặt được hỏa quang làm sáng lên đem gò má diễm lệ trắng đẹp như noãn ngọc quý giá, cũng là chiếu sáng hai dòng lệ quang đã rơi ra tự lúc nào nơi khóe mi, chung quy cảnh vật vẫn là thê lương khổ sở không dứt, cũng như bản nhạc mãi phối không ngừng, tình ca không dứt, cũng như một bản nhạc mãi phối không ngừng, tình ca không dứt và sẽ chỉ dứt khi 'người ấy'  trở về mà thôi...

    Một trần phong ba lướt ngang, cuồn cuộn thổi bay tro tàn tiền giấy hóa thành bị thổi bay tứ tung, Lam Hi Thần con ngươi sẫm màu hổ phách không động đậy, chung thủy ngẩng đầu nhìn nơi phương xa vô định, vô tận.

    Mấp máy đôi môi, lắc lắc vò rượu Thiên Tử Tiếu thượng hạng, bóc vải thẫm miệng vò rượu, mùi rượu hăng nồng nhanh chóng lấp đầy khoang phổi. Lam Hi Thần đột nhiên tát vào mặt mình một phát, hành động hung hăng tùy hỉ của y giờ đây không thể lý giải được nữa, phá lệ thất thố, đem Trạch Vu quân nhã nhặn vứt đi, một chút cũng không liên quan. Vò rượu chao đảo rơi xuống, làm vò rượu lăn lông lốc, nước rượu như suối chảy ra ngoài tạo thành một vòng tròn. Nguyệt quang đem ánh sáng của mình thắp sáng lên, phản chiếu mặt trăng trong vũng rượu nho nhỏ.

    Lam Hi Thần gắt gao đứng lên, chân vì mấy  canh giờ quỳ gối không hoạt động, tê nhức không thôi, lảo đa lảo đảo vài bước xém ngã lên ngã xuống mất, nhặt lên Sóc Nguyệt, lấy bội kiếm chống xuống đất, miễn cưỡng làm trụ mà đứng lên, thân hình to lớn vạm vỡ hơi chao đảo rồi ổn định như thường ngày. Trên đất chỉ còn vài mảnh tro tàn lẻ tẻ trong khí quyển, định thần nhìn về đống tro bụi vấn vương, cảm xúc bất lực chiếm lấy, bao trùm khiến y vô thức nhìn thứ tẻ nhạt này đến chăm chú. Cuối cùng vẫn là bắt buộc nhắm mắt định thần, vỗn dĩ đã không tịnh tâm nổi,vội nghĩ sang sự khác, cũng chỉ là thầm lặng nghĩ ngợi thở than, lại nghĩ:

"Ta nghĩ...số thở dài ta dành cho hắn, chắc chắn sẽ nhiều hơn số thở dài cả đời của ta."

    Không nhanh không chậm cầm lấy Sóc Nguyệt, tay khác xốc lên vò rượu dở dang, quay người cất bước, sống dở chết dở từng bước hạ sơn.

    Đợi y xuống chân núi, bầu trời đã tự giác đen kịt từ lúc nào rồi đi.

   Trên trời là muôn ngàn vạn ngôi sao thắp sáng, ánh trăng lạnh lẽo hạ phàm chiếu sáng đầm sen cùng trấn nhỏ. Trăng và sao dù sao cũng là bạn thân, ngày đêm bầu bạn trên bầu trời đen thẫm, thân nhau đến nỗi quấn quýt nhau cả đời, hòa lẫn khung cảnh náo nhiệt, huyên náo vốn có. Đêm nay thực đẹp...

   Với những thứ này, căn bản cũng không thể làm Lam Hi Thần cao hứng bật cười, hắn đi...tất cả mọi màu sắc cuộc sống y cũng bồi hắn rời đi, chắc chắn thời gian của y sẽ mãi dừng  lại tại đây.

    Hắn cũng Ngụy Vô Tiện từ thửo nhỏ tại Vân Mộng thích quậy phá, đến Vân Thâm cũng không ngoại lệ, chỉ là thu liễm tính nghịch ngợm đôi chút mà thôi. Là thiếu niên chưa trải sự đời, vẫn là ngựa quen đường cũ lén lén lút lút uống rượu hay đùa nghịch, tất cả mọi việc liên quan tới hắn y đều biết. Y đều được nghe môn sinh Lam gia báo cáo sự việc, hoặc ra ngoài gia rộc xử lí sự vụ cũng sẽ thấy hắn nháo. Lại nhớ tới một một hồi ức sớm đã đóng bụi.

  " Vãn Ngâm a, ngươi xem xem. Hôm nay bầu trời thực đẹp, thật giống với đêm Vô Tiện vượt rào trốn Vong Cơ mà trốn vào phòng ngươi."

    Lam Hi Thần bữa đó do ăn tối cùng Kim Quang Dao tại Kim Lân Đài mà về trễ hơn so với gia quy Lam thị, bước tới cổng chính lại vô tình nhìn thấy Giang Trừng đá Ngụy Vô Tiện ra khỏi phòng, nháo thành một đoàn, loạn đến gà bay chó sủa. Những ngày đó thật tuyệt vời, nhưng ngươi...đã biến mất ở nơi nào rồi?

    Lam Hi Thần lắc lắc vò rượu, đưa miệng vò lên mồm uống một ngụm thật to, mùi vị cay nồng đem cổ họng và dạ dày của Lam Hi Thần bị thiêu đốt vậy.

Lam Hi Thần:"Khụ...khụ...". Y bị vò rượu kích thích khiến y trở tay không kịp, rượu thực cay...cay đến nỗi làm y sặc tới ho khan không ngừng, lệ quang nhanh chóng lấp đầy khóe mi, đem viền mắt phượng đỏ hoe, làm ướt lông mi dài cong vút. Trên môi treo lên một nụ cười khổ, lại không hiểu vì sao người mình tâm duyệt đặt trên đàu quả tim lại thích? Nhận ra cược đời hắn như vò rượu, cay nồng là nỗi đau, khẩu thị tâm phi, lại giống nước rượu lã chã, vẻ ngoài ngoan lệ căn vản chỉ là vỏ rỗng vò rượu. Nhớ tới, y đã sống đất Cô Tô này rất lâu rồi, cũng không thích ồn ào huyên náo nên rất ít khi xuất hiện ngoài phố xá, là tông chủ Lam thị bắt buộc y phải ra ngoài xử lí rộc sự mà thôi.

    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro