[ Hi Trừng ] Thước toa chức (Mười hai)
[ Lời trước khi viết ]
[Hi Trừng Ẩn Lâm Lang] Phiên ngoại
CP Hi Trừng, Vong Tiện, Truy Lăng.
Chương này sân nhà là Vong Tiện, Trừng Trừng vẫn chưa xuất hiện.
Thước toa chức (Mười hai)
Tiếng chuông tối lại vang lên, màng đêm tựa như một tấm lụa đen dầy, vừa vặn che lấp ánh sáng nơi phía chân trời. Khắp nơi trong Vân Thâm Bất Tri Xứ đều đã lên đèn, đa số các đệ tử cũng dùng xong bữa cơm tối, một số thì cùng nhau tản bộ trên con đường nhỏ lát đá trắng, một số thì chơi cờ bên trong đình, một số lại luyện kiếm một mình dưới trăng, chính là một buổi tối nhàn nhã.
Lam Hi Thần rời khỏi phòng ngủ của Lam Khải Nhân, tâm trạng nặng nề lúc đến lúc này đã buông lỏng không ít, liên quan đến chuyện đặt tên, Lam Khải Nhân đồng ý dễ dàng hơn y dự đoán, có thể thấy rằng đối với mình và Vãn Ngâm, thúc phụ có bao nhiêu yêu thương. Lam Hi Thần nhớ khi mình còn nhỏ, thúc phụ nắm lấy tay hai người bọn họ, như một tấm lá chắn kiên cố bảo bọc hai huynh đệ trưởng thành, cho dù có lúc nghiêm khắc đến mức hà khắc, nhưng cùng đều hết lòng hết dạ, dồn hết tình thương cho hai huynh đệ họ. Đối với huynh đệ hai người mà nói, có lẽ thúc phụ mới càng giống như một người cha hơn.
Lúc biết tin Vãn Ngâm mang thai, nét mặt vui mừng hớn hở của thúc phụ, là vẻ mặt mà Lam Hi Thần chưa từng gặp qua.
Y thở dài một hơi, xoa xoa thái dương.
Sinh hai đứa bé với Vãn Ngâm đi, một đứa kế thừa Giang thị, một đứa thì kế thừa Lam thị, sinh thêm nữa cũng khiến Vãn Ngâm mệt mỏi, hai đứa là đủ rồi.
Sau đó, hết lòng giáo dục chúng nó, yêu thương bảo vệ chúng nó, để sau này khi chúng nó nhớ về cha mẹ, sẽ chỉ có hạnh phúc và dũng cảm.
Lam Hi Thần không kìm được mà cong cong khóe miệng, từng cơn sóng gợn tuyệt mỹ trong lòng y dần dần khuếch tán, giống như dòng sông ấm áp ngày xuân, trăm hoa đua nở, y nhanh chóng bước nhanh về phía Hàn thất, muốn nhanh chóng trông thấy Giang Trừng. Nhưng sau khi bước được mấy bước, đột nhiên bỗng nhớ ra điều gì đó, trầm tư một lúc, xoay người, đi sang nơi khác.
Tĩnh thất của Lam Vong Cơ, cách nơi thúc phụ ở cũng không xa.
Hơn nữa nơi này cũng không giống với mấy chỗ khác trong nhà, chính là bên ngoài Hàn thất thường không có môn sinh và người hầu. Tính cách Lam Vong Cơ lãnh đạm, từ khi trưởng thành liền không thích có người lúc nào cũng đi theo phía sau, bất cứ ai cũng không được phép tùy tiện tiến vào trong Tĩnh thất của hắn.
Mà lúc này bên trong Tĩnh thất, những âm thanh ám muội đang bay ra khỏi cửa sổ.
"A. . . Lam Trạm. . . a. . . ngươi nhẹ chút."
"Đừng cử động, sẽ tốt ngay."
"Được, được, ta không cử động, không cử động... a! A a! Thoải mái! Đúng, chính là chỗ đó! A!"
Cái này quả là cuộc đối thoại khiến người ta đỏ mặt tía tai, nếu để người khác nghe thấy, nhất định sẽ cho rằng trong phòng đang làm loại chuyện trăng tròn hoa thắm.
Nhưng chỉ cần bước vào trong nhà nhìn, thì sẽ biết tình huống hoàn toàn không phải như vậy, có thể thấy được những chuyện chỉ nghe phong thanh bóng dáng, không phải lúc nào cũng đúng.
Ngụy Vô Tiện nằm tựa lên trên đầu gối của Lam Vong Cơ, để lộ một vết bầm lớn dọa người sau lưng, Lam Vong Cơ cầm một hộp ngọc tròn màu trắng, cẩn thận bôi thuốc lên trên vết bầm.
"Oa... thoải mái, thuốc này thoa lên cảm thấy lành lạnh, lập tức hết đau." Ngụy Vô Tiện lầm bầm nói, "Không hổ danh là bí dược Lam thị, thật là lợi hại."
Lam Vong Cơ liếc mắt nhìn lọ thuốc mỡ trong tay, lặng thinh không nói, chỉ hờ hững bôi thuốc mỡ, giúp đạo lữ mình chỉnh lại quần áo.
"Dược huynh trưởng đưa, hẳn là đồ tốt."
Lúc Ngụy Vô Tiện đứng dậy, khẽ kêu thảm một tiếng. Lam Vong Cơ liền khẩn trương đón lấy hắn.
Ngụy Vô Tiện nhìn hắn, phì cười, Lam Vong Cơ vẫn mặt lạnh như tiền, nhưng trong mắt vẫn phảng phất sự lo lắng và đau lòng. Hắn tươi cười xán lạn vỗ vai Lam Vong Cơ, động viên nói: "Đừng lo lắng, ta cũng không phải người thủy tinh chạm vào là bể, Vũ Hà không phải đã xem qua rồi sao, chẳng phải nói chỉ là bị thương ngoài da? Hiện giờ bôi thuốc xong cũng thoải mái hơn nhiều rồi, sẽ lại sinh long hoạt hổ thôi, ngươi xem!"
Vừa nói xong, dường như còn sợ Lam Vong Cơ không tin mà vung cánh tay lên xoay xoay vài vòng, làm Lam Vong Cơ sợ hãi nhanh chóng kéo tay hắn xuống.
"Ta biết rồi, ngươi đừng làm loạn."
Ngụy Vô Tiện cười hì hì ngừng lại, chống đầu nhìn chăm chú Lam Vong Cơ một hồi lâu, cho đến khi sắc mặt đối phương vẫn không mấy khác, thì mới ngồi thẳng dậy nhích người qua, nằm bên cạnh Lam Vong Cơ.
"Lam Trạm, ngươi thật sự đừng quá để ý mấy vết thương này. Ngươi nghĩ xem, nếu như lúc đó không kịp đỡ Giang Trừng bị té xuống, đứa bé trong bụng lỡ như có chuyện gì thì sao! Cũng là cháu của ngươi đó, là ruột thịt! Ta chỉ bị thương có chút xíu, đổi lấy cháu ngươi được khỏe mạnh, có giá trị nha!"
Đối diện với Ngụy Vô Tiện đang tươi cười khuyên can, Lam Vong Cơ vẫn mặt lạnh như tiền nhìn hắn.
"Trước khi vết thương lành cấm ăn cay."
Ngụy Vô Tiện kêu la, Lam Vong Cơ lại bồi thêm một câu: "Không được lén xuống núi, tĩnh dưỡng cho tốt."
"Lam Trạm, Lam nhị ca ca, ta đã sai rồi? Cơm nước của người nhà họ Lam các ngươi, ta ăn thật sự không quen! Ngươi nhẫn tâm để ta đói bụng đến chỉ còn da bọc xương hay sao?"
Lam Vong Cơ liếc mắt nhìn Ngụy Vô Tiện đang cọ xát nằm trong lồng ngực mình, đang muốn nói chuyện, thì trong phòng bỗng vang lên tiếng bước chân.
Ngay sau đó, cửa phòng khách vọng lên ba tiếng gõ cửa, giọng Lam Hi Thần vang lên.
"Vong Cơ, các ngươi có ở đây không?"
"Đây, đây!" Ngụy Vô Tiện quay lại, luống cuống tay chân bật khỏi người Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ nhìn hắn, khẽ thở dài, đứng dậy mở cửa mời huynh trưởng vào trong.
"Lam đại ca, ta nghe nói Giang Trừng tỉnh rồi, hắn có khỏe không?"
Đợi Lam Hi Thần ngồi xuống, hai huynh đệ trò chuyện một lúc, Ngụy Vô Tiện dường như không chờ được, gấp gáp hỏi tiếp.
"Vãn Ngâm vẫn ổn." Lam Hi Thần mỉm cười nói, "Ta cũng vì chuyện này mà đến đây."
"Hả?" Ngụy Vô Tiện còn chưa kịp phản ứng lại, đã thấy Lam Hi Thần ngồi thẳng người, nghiêm túc thi lễ với Ngụy Vô Tiện.
"Huynh trưởng?"
"Lam đại ca ngươi làm gì vậy! ?" Ngụy Vô Tiện cũng sợ hết hồn, vội vàng nâng Lam Hi Thần lên.
"Đây là cảm tạ Vô Tiện đệ đã bất chấp thân mình, đỡ được Vãn Ngâm." Lam Hi Thần ngước mắt lên, từ trong ánh mắt của y Ngụy Vô Tiện đã nhìn thấy lòng chân thành biết ơn sâu sắc.
"Này cũng không có gì..." Ngụy Vô Tiện cười cười, được một tông chủ, lại còn là ca ca của Lam Vong Cơ gửi lời cảm ơn chân thành, ít nhiều vẫn có chút ngại ngùng.
"Chuyện ngày hôm nay ta đã nghe nói qua, nếu như không phải ngươi ta tay kịp thời, chỉ sợ Vãn Ngâm sẽ bị ngã rất nghiêm trọng. Ta thay mặt cả nhà chúng ta, cảm tạ Vô Tiện."
Câu nói: "Cả nhà chúng ta", vẻn vẹn mấy chữ, đều là vui mừng. Cả Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ đều sững sờ, mới nhận ra đây là một từ kỳ diệu biết bao. Có cảm giác tràn ngập niềm vui sướng, Ngụy Vô Tiện cũng cảm thấy sau lưng không còn đau như vậy nữa.
"Phải chúc mừng Lam đại ca rồi."
"Chúc mừng huynh trưởng."
"Đúng rồi, chỗ này của ta có lọ thuốc." Lam Hi Thần lấy một chiếc lọ màu xanh nhỏ nhỏ ra khỏi tay áo, "Rất hữu hiệu với vết thương bị té ngã, lát nữa Vong Cơ thoa giúp Vô Tiện đi."
". . ."
"Ồ?" Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ bốn mắt nhìn nhau.
"Sao vậy?" Lam Hi Thần thấy bọn họ đều kinh ngạc, cảm thấy kỳ lạ hỏi.
"Huynh trưởng, không phải người bảo hầu cận gửi thuốc qua sau?" Lam Vong Cơ cau mày đáp.
"Ai?" Lam Hi Thần vô cùng ngạc nhiên.
"Là Tùng Phong tự mang tới." Lam Vong Cơ đưa hộp ngọc tròn qua cho Lam Hi Thần.
Đó là hầu cận đắc lực nhất của Lam Hi Thần, vốn là con trai của một người làm thấp kém, nhưng thiên tư hơn người, được Lam Hi Thần đề bạt làm môn sinh, bởi thế nên vô cùng trung thành với Lam Hi Thần.
"Ta không có bảo Tùng Phong mang thuốc qua, Tùng Phòng được ta phân phó ở Hàn thất, chăm sóc Vãn Ngâm..."
Lam Hi Thần chưa nói dứt câu bỗng nhiên ngừng lại, trong chốc lát, bầu không khí Tĩnh thất đột nhiên trở nên lặng lẽ khó xử.
Ba người họ đều là những người thông minh, trong lòng đều đã đoán được nguyên do.
"Ha ha, Tùng Phong nói là người bảo hắn mang tới, ta còn tưởng rằng..." Ngụy Vô Tiện khổ sở cười cười.
Lam Hi Thần im lặng, chỉ hơi mỉm cười trầm tư, xoa xoa hộp ngọc tay cầm cá chép trên tay.
Tiễn Lam Hi Thần đi, Lam Vong Cơ quay trở về phòng, nhìn Ngụy Vô Tiện ngồi ở bên gường, nhìn chằm chằm vào hộp ngọc tròn trắng tinh kia, đờ người ra.
Lam Vong Cơ ngồi xuống bên cạnh hắn, nói: "Huynh trưởng bảo, nếu Giang Tông chủ không muốn để chúng ta biết, vậy chúng ta cứ vờ như không biết đi." Hắn nhìn vẻ mặt Ngụy Vô Tiện, dừng một chút lại nói tiếp, "Nếu như có cơ hội thích hợp, ta sẽ nghĩ biện pháp cảm tạ hắn, ngươi không cần để trong lòng."
"Không có, không có, trong lòng ta không phải như vậy, Lam Trạm ngươi đừng để bụng." Ngụy Vô Tiện cười nói, ôm lấy một bên đầu gối mình, để cằm mình đặt lên trên đó.
"Nhưng dáng dấp ngươi giống như không mấy vui vẻ." Lam Vong Cơ nhíu nhíu đôi lông mày xinh đẹp.
"Sao lại không vui chứ, cháu trai của ngươi đó, lẽ nào ngươi không vui sao?"
Ngụy Vô Tiện nghiêng người mỉm cười với Lam Vong Cơ, giống như một cô nương đùa giỡn một vị công tử bột, đáng tiếc Lam Vong Cơ sớm đã hiểu rõ hắn như lòng bàn tay, vung tay lên, công tử bột liền bị "Cô nương" đặt lên trên gường.
Ngụy Vô Tiện nằm trong lồng ngực Lam Vong Cơ đùa giỡn một lúc, mới từ từ dừng lại. Lam Vong Cơ xoa xoa đầu hắn, quả nhiên đúng như hắn dự liệu, Ngụy Vô Tiện thở dài, giơ tay mình lên, nhìn nhìn bàn tay rồi mở miệng nói: "Lam Trạm, ngươi biết lúc ta tiếp được Giang Trừng, ta nghĩ đến cái gì không?"
Lam Vong Cơ không có đáp lại, chỉ xoa xoa đầu đạo lữ xem như trả lời.
"Trước đây, lúc Liên Hoa Ổ bị diệt... Giang Trừng bị Ôn Triều bắt, ta cứu hắn ra, cõng hắn đang hôn mê ở trên nóc Liên Hoa Ổ chạy trốn. Có một thanh kiếm phóng tới, cắm vào mái nhà kế bên chân, ta ngã xuống, Giang Trừng cũng bị văng ra ngoài. Lần đó ta cũng theo bản năng vươn tay ra đỡ được hắn, té xuống đất." Ngụy Vô Tiện hoài niệm nói, nhìn chằm chằm hai tay mình, đôi tay này với đôi bàn tay kiếp trước tất nhiên không giống nhau lắm, nhưng trong nháy mắt đó, hắn ôm lấy Giang Trừng ngã xuống, va vào mặt đất cứng rắn, thì giống như quay lại thời điểm khi còn trẻ, đều cùng một nỗi đau thấu tim gan.
"Đã bao lâu rồi, mười năm... mười lăn năm... hai mươi năm trôi qua." Ngụy Vô Tiện cười cười, cánh tay Lam Vong Cơ hơi siết lại, đầy chua sót.
"Vận mệnh, thật sự là ai cũng không ngờ được, nửa điểm cũng không do người định đoạt..." Ngụy Vô Tiện lại thở dài, trong lòng cuồn cuộn từng cơn sóng chua xót, Lam Vong Cơ để ý đến tâm trạng hắn, nhẹ nhàng kéo hắn vào trong lồng ngực, lẳng lặng an ủi.
TBC
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro