PN - Thước toa chức 11
[ Hi Trừng ] Thước toa chức (Mười một)
[ Lời trước khi viết ]
[Hi Trừng Ẩn Lâm Lang] Phiên ngoại
CP Hi Trừng, Vong Tiện, Truy Lăng.
Kịch tình đi tiếp Ẩn Lâm Lang, mốc thời gian ở sau Thác Xuân Phong, cũng không phải ABO cho lắm.
Thước toa chức (Mười một)
Lúc này là cuối đông, không khí giá lạnh, huống hồ Vân Thâm Bất Tri Xứ còn nằm trong rừng sâu núi thẳm, càng thêm lạnh lẽo. Bên trong Hàn thất đặt một chậu than nóng đỏ rực, cố gắng giúp chủ nhân xua tan đi từng cơn giá rét. Thế nhưng một cơn gió lạnh không biết từ đâu ập đến, hòa với bóng trúc lao xao ngoài cửa sổ xộc vào trong phòng, cuốn lấy mành treo cửa thổi vào từng cơn giá lạnh.
Giang Trừng không nhịn được mà rùng mình một cái, thoát khỏi suy nghĩ của chính mình. Hắn tựa vào đầu gường, ngồi một lúc, thực sự không quen nhàn rỗi như vậy, phủ thêm áo khoác đặt bên cạnh gường, bước xuống.
Ở một góc bên trong Hàn thất, đặt mấy cái rương mạ vàng, phía trên tỉ mỉ khắc hoa văn ở Liên Hoa Ổ, là đồ đạc được Giang Trừng mang đến để chuẩn bị sau này chung sống với Lam Hi Thần.
Giang Trừng thuần thục mở chiếc rương ra, lục tìm bên trong một lúc lâu, cho đến khi lấy ra một chiếc hộp ngọc màu trắng to bằng lòng bàn tay. Chiếc hộp kia được mài từ ngọc Hòa Điền, trắng tinh trong suốt, tay cầm được chạm khắc thành hình cá chép, hết sức tinh xảo. Hắn cẩn thận nhìn chiếc hộp một lúc lâu, mới đứng dậy gọi người ngoài cửa: "Người đâu."
"Giang Tông chủ, ngài có gì muốn phân phó?" Người đệ tử bước vào bên trong có khuôn mặt khá quen thuộc, trước đây Giang Trừng thường nhìn thấy hắn đi theo sau Lam Hi Thần.
Tốt lắm, hắn hơi nhếch miệng cười.
***************************
Ra khỏi Hàn thất đi xuống phía nam, dọc theo hai bên cầu thang đá trắng có đủ loại kỳ hoa dị thảo, kéo dài qua Tĩnh thất cùng với mấy tòa đền đài lầu các khác, dẫn đến thư phòng của Lam Khải Nhân.
Lúc này bên trong thư phòng, Lam Khải Nhân đang ngồi đối diện với Lam Hi Thần. Ông ta đang vuốt nhẹ râu mép, trước kia nghiêm túc khiến người ta sợ hãi, bây giờ lại hưng phấn đến khó mà kiềm nén sắc mặt.
Y chưa từng trông thấy thúc phụ vui mừng như vậy.
"Thân thể Giang Tông chủ thế nào rồi? Tỉnh lại vẫn còn có chỗ nào không khỏe à?"
"Thúc phụ yên tâm, Vãn Ngâm tỉnh dậy, mọi thứ đều ổn. Vũ Hà cũng đã cẩn thận khám qua, cả người và đứa nhỏ đều khỏe mạnh."
Nghe thấy thế, Lam Khải Nhân an tâm thở phào nhẹ nhõm.
"Cũng thật khổ cho đứa trẻ kia. Hi Thần, thân là Thiên Càn, có trách nhiệm phải chăm sóc Địa Khôn; Mà thân là trượng phu, càng phải quý trọng người bầu bạn bên cạnh mình. Ngươi chính là tông chủ Lam thị, nên làm tấm gương tốt cho tất cả mọi người, đối xử thật tốt với Giang Tông chủ, không được thất lễ."
"Cháu trai xin nghe thúc phụ dạy bảo."
Lam Khải Nhân hài lòng gật đầu, ngay sau đó, đem vài tờ giấy lụa đặt trước mặt Lam Hi Thần.
Lam Hi Thần không hiểu mà nhìn vào mấy tờ giấy này, sau đó nhận ra trên giấy đều là bút tích của Lam Khải Nhân.
"Mấy cái này đều là tên do ta nghĩ ra." Lam Khải Nhân lần nữa vuốt vuốt ria mép hơi vểnh lên của mình, nói với cháu trai, "Tất nhiên, muốn đặt tên gì cho đứa trẻ sắp tới, phải do hai người làm chủ. Cái này chỉ là do lão già ta nhân lúc rãnh rỗi viết ra để cho hai người các ngươi tham khảo một chút."
Lam Hi Thần nhẹ nhàng cầm mấy tờ giấy kia lên, từ khi truyền đến tin tức Giang Trừng có thai đến giờ, Lam Khải Nhân đã nghĩ ra được nhiều tên như vậy... Nói thế, hẳn là mong chờ đã lâu.
Y nở một nụ cười khổ, đang muốn cất lời, nhưng Lam Khải Nhân ngồi đối diện lại tiếp tục nói: "Thế gia tu tiên chúng ta không giống với bách tính nhân gian, tên cũng tốt tự cũng được, sớm đặt là ổn rồi. Dù sao tương lai đứa nhỏ này cũng là gia chủ Lam thị, việc đặt tên, vẫn không được thất lễ, cần phải cẩn thận cân nhắc tỉ mỉ."
"Thúc phụ... Năm đó, tên của con và Vong Cơ, cũng là được đặt như thế này sao?" Lam Hi Thần bật thốt hỏi, nhưng tích tắc sau đó, y liền thấy hối hận. Y rất ít khi nhắc đến chuyện cũ với thúc phụ, mà dường như thúc phụ cũng không muốn bàn luận cùng y. Đối với thúc cháu hai người mà nói, việc liên quan đến phụ mẫu của Lam Hi Thần, tựa như lưỡi dao được thời gian tôi luyện, cho dù trôi qua bao nhiêu năm, đều dễ dàng rạch xuống cõi lòng đầy rẫy vết thương của bọn họ. Phương pháp duy nhất có thể chữa lành, chính là giả vờ lãng quên, tránh né.
Nhưng ngày hôm nay, niềm vui khi có một sinh mệnh mới sắp sửa ra đời, dường như đã hòa tan những đau khổ này. Lưỡi dao như bị cùn đi, cho dù nhắc đến cũng không còn đau đớn như vậy nữa.
"Hừ!" Lam Khải Nhân nhếch miệng cười một tiếng, "Không phải thế, phụ thân ngươi còn chẳng màng tới, lúc đó ta ôm ngươi bảo hắn đặt tên, hắn còn nói, nhìn thấy ngươi là được rồi, thật là..."
Lam Khải Nhân đột nhiên ngừng lại, nhận ra chuyện này sẽ làm tổn thương Lam Hi Thần, không một ai ở thời điểm biết được cha mẹ lạnh nhạt với mình sẽ cảm thấy vui vẻ, ông ta áy náy ho khan mấy tiếng, nhìn đứa cháu trai dáng vẻ vẫn ung dung như thường ngày kia.
"Thế nhưng lúc ta đem mấy cái tên đã lựa chọn kỹ cho hắn chọn, hắn cũng cẩn thận chọn mất mấy ngày, mới quyết định xong." Giọng điệu Lam Khải Nhân hiếm khi trở nên hòa nhã, "Nếu như huynh trưởng biết mình có cháu, có thể còn vui mừng hơn cả ta nữa."
Lam Hi Thần nhẹ nhàng mỉm cười, tưởng tượng nếu cha mẹ vẫn còn sống, phản ứng của họ khi nhận được tin tức này, những khổ sở đã từng chôn sâu trong lòng, cũng giống như gió xuân thổi qua sỏi cát, biến mất không chút tăm tích.
"Chờ Vãn Ngâm khỏe hơn, con sẽ đến từ đường, thông báo chọ họ biết tin tốt lành này."
"Ừm." Lam Khải Nhân thở dài, "Huynh trưởng hắn. . . Ai, ngươi tuyệt đối không được học theo hắn."
"Thúc phụ yên tâm, con biết." Lam Hi Thần cuối cùng cũng đợi được thời cơ tốt, mở miệng nói, "Kỳ thật liên quan đến chuyện đặt tên, con có việc muốn thương nghị cùng thúc phụ."
"Chuyện gì?"
"Là chuyện liên quan đến đứa trẻ sắp ra đời." Lam Hi Thần xua đi dáng vẻ hoài niệm khổ sở, ngồi nghiêm trang trình bày với Lam Khải Nhân, "Đứa trẻ đầu tiên của con và Vãn Ngâm, con dự định để nó mang họ Giang, sau này kế thừa Liên Hoa Ổ."
Lam Khải Nhân nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng, nhưng nhanh chóng khôi phục lý trí khỏi sự kinh ngạc, gằng giọng hỏi: "Vì sao?"
"Tình huống ở Liên Hoa Ổ, hẳn thúc phụ cũng biết." Lam Hi Thần vừa quan sát khuôn mặt của Lam Khải Nhân, vừa khéo léo giải thích, "Giang thị ngoại trừ Vãn Ngâm, đã không còn huyết mạch nào khác nữa. Vì vậy con nghĩ, đứa trẻ đầu lòng, nên để nó kế thừa Liên Hoa Ổ, đối với Vãn Ngâm mà nói, vừa là sự trấn an, cũng vừa là sự đảm bảo."
"Ta hiểu rõ tấm lòng của ngươi, Hi Thần." Thái độ Lam Khải Nhân hòa nhã ngoài ý muốn, nhưng đôi lông mày nhíu chặt vẫn thể hiện sự lo lắng của ông ta, "Nhưng mà từ xưa tới nay, chưa từng có đạo lý đứa con của Thiên Càn lại theo họ của Địa Khôn cả. Đây là chuyện chẳng ra thể thống gì."
"Thúc phụ, tuy rằng Vãn Ngâm là Địa Khôn, nhưng cũng là người mà con danh chính ngôn thuận cưới về, là đạo lữ đã cùng con bái lạy tổ tiên. Trong thế gia tu tiên, nam nữ Cùng Nghi kết làm vợ chồng, chuyện vì người nhà bên vợ thưa thớt mà để đứa trẻ theo họ vợ cũng không phải là không có, làm như vậy, cũng hoàn toàn thỏa đáng."
"Thế nhưng, Hi Thần, ngươi cũng hiểu rằng quyết định như vậy, sẽ mang đến cho Lam thị điều gì chứ?" Lam Khải Nhân tận tình khuyên nhủ, "Miệng người đáng sợ, phỉ báng không ngớt. Nếu việc này truyền ra ngoài, tiên môn bách gia, e rằng sẽ chê cười Lam thị yếu hèn vô năng, thuần phục dưới tay một Địa Khôn."
"Thúc phụ, con chỉ đang nghĩ, rốt cuộc vô năng là gì?" Ấm nước nhỏ đặt bên cạnh bàn sôi ùng ục, Lam Hi Thần nhắc ấm nước lên, rót nước nóng vào trong chung trà cho mình và Lam Khải Nhân, làn khói mỏng manh hòa nguyện cùng với hương trà tràn ngập trong không khí.
"Từ tổ tiên Lam An tới nay, Cô Tô Lam thị chúng ta, chính là một trong những gia tộc kiệt suất nhất trong tiên môn bách gia, đến tận bây giờ, thế lực vẫn như mặt trời ban trưa, trong tu tiên giới không ai địch lại. Dân gian có câu, phú quý không quá ba đời, mặc dù trong giới tu tiên, gia tộc ba đời suy vong ở đâu cũng có. Nhưng Lam thị chúng ta đã hưng thịnh suốt mấy đời, so với con thì thúc phụ càng hiểu rõ. Mà đến đời này của con, tuy rằng không thể so bì được với tổ tiên, nhưng chuyện thông gia với Liên Hoa Ổ, chẳng hề nghi ngờ, đã là gia tộc hùng mạnh nhất trong những thế gia tu tiên. Mặc dù có thành tích như vậy, nhưng chỉ vì sủng ái Địa Khôn, nghĩ cho Địa Khôn một chút, mà bị cười nhạo là vô năng, đạo lý như vậy, con thực sự nghĩ không ra."
"Hi Thần. . ." Sắc mặt Lam Khải Nhân âm trầm, dường như đang muốn phản bác, nhưng Lam Hi Thần cướp lời nói tiếp.
"Tại sao dùng vũ lực, dùng trói buộc, dùng uy hiếp để chinh phục một Địa Khôn, khiến hắn trở thành công cụ nối dỗi dòng tộc, không quan tâm đến ý nguyện của hắn, vây khốn hắn ở trên gường sinh con, thế mà được coi là dũng cảm, là kẻ mạnh? Mà người yêu thương Địa Khôn, tôn trọng Địa Khôn, lại bị chế giễu là nhu nhược, bất tài? Nếu như vậy, quan hệ giữa Thiên Càn và Địa Khôn, có khác gì loài vật hoang dã? Chúng ta là người, không phải dã thú. Thúc phụ, Lam thị chúng ta, gia pháp nghiêm khắc, lấy quy tắc trói buộc mình, so với đệ tử các nhà khác, thì sống vất vả khổ cực hơn rất nhiều, người và con, trong lòng điều hiểu rõ. Mà những thứ chúng ta hy sinh bản thân đánh đổi, địa vị lẫn sức mạnh đều đứng trên đỉnh giới tu tiên, lẽ nào vẫn muốn noi theo những tập tục xấu cổ xưa lỗi thời, tổn hại nhân tính kia, tiếp tục làm rùa rụt cổ, lẽ nào chỉ vì vài lời đồn nhảm nhí, mà muốn co đầu rút cổ với những gia tộc còn nhỏ yếu hơn chúng ta hay sao?"
Lam Khải Nhân nhìn ánh mắt kích động của đứa cháu mình, hồi lâu nói không nên lời. Từ nhỏ, Lam Hi Thần đã luôn thận trọng, từ lúc vẫn còn là một đứa trẻ, tính cách cũng luôn trầm tĩnh ổn định, thậm chí so với những người trưởng thành còn hòa nhã cẩn thận hơn. Hiện giờ, khói trà mờ ảo làm nhòe đi hình dáng của Lam Hi Thần, khiến Lam Khải Nhân nhìn thấy một vẻ mặt hoàn toàn khác của đứa trẻ quen thuộc này, đó là nét mặt hắn chưa từng trông thấy qua, là đứa cháu trai hoàn toàn xa lạ, hắn trầm mặc, cảm nhận lồng ngực rắn chắc dần trở nên phập phồng hơn.
"Thúc phụ, Vãn Ngâm uống bí dược đã lâu, mà tính tình của hắn, thật sự rất nhạy cảm, suy nghĩ cũng thâm trầm, con vẫn lo lắng cho sức khỏe của hắn." Giọng Lam Hi Thần dần dần trở nên hòa nhã, dường như đã thoát khỏi tình trạng thất thố, nhưng ánh sáng trong mắt bỗng chốc trở nên ảm đạm đi, "Huống hồ người cũng biết, Địa Khôn trong giới tu tiên, phần lớn thọ mệnh không dài, từ trước đến nay, đều bảo Địa Khôn lấy mạng đổi con. Con nghĩ, nếu như có thể để con trưởng mang họ Giang, làm người kế thừa Liên Hoa Ổ... Đối với Vãn Ngâm mà nói, cũng là để trấn an; đối với con mà nói, cũng có thể khiến Vãn Ngâm càng thêm an tâm dưỡng thai."
Những lo lắng của Lam Khải Nhân hiện giờ đều hoàn toàn tan biến, hắn nhìn đứa cháu trai đang im lặng bất an trước mặt, lại nghĩ đến Giang Trừng ngày hôm nay vẫn còn đang hôn mê, cuối cùng trong lòng cảm thấy thương tiếc không nỡ.
"Cũng được, lời ngươi nói cũng có lý." Hắn mở miệng nói, "Làm theo lời ngươi nói đi, đứa đầu lòng cứ theo họ Giang đi."
"Cháu trai tùy hứng, cảm tạ thúc phụ đã tác thành." Lam Hi Thần tựa như đóa hoa được tưới nước, đứng dậy cảm ơn thúc phụ của mình, nhìn dáng vẻ vui mừng của Lam Hi Thần, lông mày nhíu chặt của ông ta cũng giãn ra.
"Giang Tông chủ đã biết suy nghĩ của ngươi chưa?"
"Vãn Ngâm vẫn còn chưa biết, sau khi trở về con sẽ cùng hắn thương nghị việc này."
"Ừm." Lam Khải Nhân vuốt vuốt chòm râu mép gật đầu, "Ngươi thay ta hỏi thăm nó một chút, Giang thị đặt tên có quy định hay kiêng kỵ gì không, để ta nghĩ thêm vài cái tên nữa."
"Vâng. Vẫn xin thúc phụ, vì con mà nhọc lòng." Lam Hi Thần cẩn thận đưa mấy trang giấy ghi tên họ trước đó đưa lại cho Lam Khải Nhân. Lam Khải Nhân đón lấy, nhìn chằm chằm mấy cái tên kia một lát, rồi đột nhiên nói.
"Hi Thần, ngươi cũng biết, không phải tất cả Địa Khôn đều qua đời sớm."
Lam Hi Thần ngừng động tác đang cầm chén trà lên, nhìn thúc phụ mình.
"Con trưởng Lam An, gia chủ Lam thị đời thứ hai, cũng giống như ngươi bây giờ, cũng kết hôn với một Địa Khôn định mệnh."
"Con biết, tổ mẫu chúng ta, là một vị Địa Khôn, sống còn lâu hơn so với Thiên Càn của mình."
"Đúng vậy." Lam Khải Nhân lần nữa vuốt vuốt chòm râu mép, "Có người bảo hai người họ vô cùng ân ái, kết làm đạo lữ hơn năm mươi ba năm, cùng sinh ra mười ba đứa con, trong toàn bộ giới tu tiên, không, dù là toàn dân gian, chuyện như vậy cũng vô cùng hiếm gặp."
"Đó là người đã đặt nền móng cho gia tộc Lam thị to lớn của chúng ta." Lam Hi Thần cười nói.
"Huống hồ, sau khi gia chủ bất ngờ qua đời, người vẫn làm chủ mẫu, chống đỡ trợ giúp trưởng nữ Lam Dực kế thừa vị trí gia chủ, sống hơn trăm tuổi mới về cõi tiên. Ta nhớ trong tàng thư các vẫn còn cất giữ ghi chép của hai người họ, đứa con thứ bảy của họ thích ghi chép lại mọi việc, lúc đó đã biên soạn một quyển 'Sách việc nhà', vô cùng thần bí không truyền ra ngoài. Chỉ là không biết trước kia có bị Ôn thị thiêu hủy hay chưa, sợ là phải tìm kiếm một phen."
"Thúc phụ đừng lo lắng, con sẽ đi tìm." Lam Hi Thần nhoẻn miệng cười, giúp Lam Khải Nhân rót thêm một chén trà.
TBC
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro