PN - Thước toa chức 01
Ẩn Lâm Lang
Phiên ngoại: Thước Toa Chức
Tác giả: Biệt khai thương ngã chân đích thị cá tiểu hào
Trans by Yuurei Mei
===
( Lời trước khi viết )
Hi Trừng [ Ẩn Lâm Lang ] Phiên ngoại
CP Hi Trừng, Vong Tiện, Truy Lăng
Nhân vật thuộc về Mặc Hương đại đại, OOC thuộc về ta
Kịch tình tiếp tục sau đoạn thời gian Thác Gió Xuân – Ẩn Lâm Lang, cũng không có cái gì ABO.
Thước toa chức
(Một)
Tuyết trắng xóa ở Cô Tô, bay lả tả khắp nơi trong không trung rất lâu rồi rơi xuống, cuối cùng vào mấy hôm trước thì ngừng lại. Bầu trời âm u đã lâu, cuối cùng cũng đón nhận những tia sáng mặt trời chiếu rọi. Mây tản sương tan, một mảnh xanh thẳm. Mặc dù trong gió còn mang theo một chút hàn ý, nhưng dưới bầu trời trong xanh, dần dần hiện ra dấu vết của mùa xuân tràn về. Bên trong Vân Thâm Bất Tri Xứ, mấy gốc tiên thụ ngàn năm đã sớm thay lá mới. Lại có một gốc linh mộc trăm năm chưa từng nở hoa, trong lúc mùa đông dần lui đi nhường chỗ cho thái dương chiếu rọi, đã kết ra một nụ hoa sung túc.
Các vị lão nhân trong tộc đều tán thưởng, đây là dấu hiệu đại cát. Có thể thấy được hôn lễ của tông chủ là thuận theo thiên ý, là đại hỷ của Lam gia.
Sau khi kết thúc tiệc cưới ở Liên Hoa Ổ, Lam thị cuối cùng cũng đem Giang Trừng nghênh đón vào Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Vân Thâm Bất Tri Xứ mang phong cách tĩnh mịch cổ xưa, ở dưới ánh mặt trời ấm áp mùa xuân, lại làm người khác hân hoan vui vẻ.
Đèn lồng hoan hỷ màu đỏ treo cao dưới mái hiên, những dải lụa chúc phúc đỏ thẫm quấn quanh thân cây, hai bên hành lang đều được treo các vật dụng trang trí tinh mỹ tuyệt luân, bên trên thêu một đôi Uyên Ương nghịch nước, cùng với Hỉ Thước đăng được thêu lên đóa đóa mai hoa, trông rất sống động.
Lần hôn lễ này, chính là hỷ sự lớn nhất của Lam gia mấy chục năm qua, mặc dù không đến mức xa hoa phung phí, nhưng cũng cố gắng đạt tới thập toàn thập mỹ. Huống chi tiên môn bách gia hiện tại, người nào mà không đỏ mắt nhìn chằm chằm vào cuộc hôn lễ này, vì thế trên dưới Lam thị lại càng thêm để tâm, tuyệt đối không để cho bất kỳ một ai coi thường.
Từ nơi ở dành cho các tân khách tạm trú, đến lễ đường tổ chức điển lễ; rồi Hàn thất nơi dành cho hai người động phòng, đến sơn môn nghênh tiếp khách khứa, không có nơi nào là không dụng tâm, không có nơi nào không tinh xảo. Những tấm vải thiêu được treo trên xà nhà, các đế đèn nâng nến đỏ, đến những việc nhỏ nhặt vì khách mời chuẩn bị khăn giấy, những huân hương được châm trong từng gian phòng, đều là do Lam thị tỉ mỉ chuẩn bị, tao nhã tinh khiết, nhìn vào đều thấy được đó là những vật dụng không tầm thường. Mỗi một đồ vật đều được trải qua rất nhiều quy trình xét duyệt sàng lọc kỹ lưỡng, đảm bảo cho hôn lễ này hoàn mỹ vô khuyết.
Mà Lam thị đệ tử cũng đều đổi sang lễ phục mới hoàn toàn, Lam Khải Nhân vì hôn lễ lần này, cấp cho mỗi người làm hai bộ lễ phục mới, dù là người có thân phận thấp nhất cũng như vậy. Dọc theo sơn đạo ở phía trước sơn môn, đều an bài các đệ tử tuấn mỹ trong tộc, dẫn đường cho tân khách. Dưới quang cảnh tuyệt mỹ, đệ tử Lam thị phong thái thiên nhân, tuấn lãng như ngọc, lễ nghi tiếp đón khách chu đáo, khí chất tao nhã, đủ khiến cho hết thảy các vị khách mời đều phải trầm trồ tán thưởng.
Hôm nay trời vừa sáng, tân khách liền lục tục đi đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, phần lớn bọn họ ở bảy ngày trước cũng đã tới Liên Hoa Ổ để tham gia điển lễ, cũng có một số người vì nhiều nguyên nhân không có tham dự hôn lễ tại Giang thị, mà trực tiếp đến Lam thị. Lúc hoàng hôn, Lam Hi Thần sẽ mang theo Giang Trừng tiến vào Vân Thâm Bất Tri Xứ, bọn họ nhất định phải đến đấy trước, mới không bỏ lỡ đi thời cơ tốt nhất chứng kiến trận hôn lễ này.
Lam Vong Cơ là đệ đệ Lam Hi Thần, lúc này cũng hết sức bận rộn, lần này không chỉ có gia chủ các Tiên môn lớn nhỏ, mà còn có thêm rất nhiều lão tiền bối không màn thế sự đã quy ẩn nơi thâm sơn, đặc biệt rời núi đến nơi này dự tiệc, vì Lam Hi Thần chúc phúc. Bởi vậy trên dưới Lam gia, lại càng không dám chậm trễ, cũng nhờ có Lam thị gia quy bình thường luôn nghiêm khắc, đệ tử phần nhiều cũng là người theo khuôn phép cũ, tình cảnh lớn như vậy, dĩ nhiên lại ngay ngắn gọn gàng, ổn trọng không loạn, xác thực khiến người thán phục không ngớt.
Vân Thâm Bất Tri Xứ theo luật không được ồn ào ầm ĩ, nhưng nếu như lần này đã cử hành hôn lễ, có một vài tân khách cũng không chú ý đến, lớn tiếng nói vài câu chúc mừng, Lam thị cũng không đi truy cứu. Lam Khải Nhân tọa trấn, cùng những tông chủ khác chuyện trò vui vẻ, trên mặt tuy vẫn là vẻ nghiêm túc trang trọng như bình thường, nhưng cũng không che giấu được thỉnh thoảng lại để lộ ra sắc mặt vui mừng.
Bây giờ Địa Khôn duy nhất trong Tu Tiên giới, lại cùng Lam Hi Thần kết làm đạo lữ. Thiên Càn huyết mạch của Lam thị có thể bảo tồn, tảng đá lớn trong lòng Lam Khải Nhân cuối cùng cũng hạ xuống, bởi vậy đối với lần hôn lễ này, cũng đặc biệt để bụng, chỉ lo lắng có biến số phát sinh.
Mà trong đó biến số lớn nhất, chính là Di Lăng lão tổ Ngụy Vô Tiện.
Giữa Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện đã từng có nhiều khúc mắt với nhau, hai đứa cháu trai này của hắn đều miệng kín như bưng, chỉ nhiều lần cam đoan với hắn, đạo lữ của mình không sẽ vì thế mà gây thù kết oán với nhau nữa. Nhưng trong lòng Lam Khải Nhân, tóm lại vẫn còn có chút lo lắng. Đang suy nghĩ, hắn giương mắt nhìn, liền thấy Ngụy Vô Tiện từ trước Thanh Đường đi qua. Ngụy Vô Tiện hôm nay cũng đã đổi sang lễ phục mà Lam thị chuẩn bị cho hắn, chỉ xét đến ngoại hình, xem như cũng đủ tư cách làm đệ tử Lam thị. Hắn đang cùng với mấy tiểu bối, nâng một bó lớn nến đỏ dự phòng đi về phía bên trong phủ. Lam Khải Nhân từ trong lời của những đệ tử khác biết được, Ngụy Vô Tiện mấy ngày nay vẫn luôn bận rộn giúp đỡ, bọn tiểu bối Lam thị cũng rất yêu thích làm việc cùng với hắn, nghĩ đến Ngụy Vô Tiện bên này hẳn là sẽ không có vấn đề gì. Chỉ là...
Lam Khải Nhân lắc đầu, buông một tiếng thở dài. Lúc này, một vị chấp sự đệ tử đi vào, thấp giọng nói: "Tiên sinh, một vài vị tông chủ đã tiến vào nội cảnh Cô Tô, ngay lập tức sẽ tới nơi."
"Mau chóng rung chuông, an bài xong xuôi, chờ giờ lành vừa đến, liền nghênh đón chủ mẫu xuất giá."
Giang Trừng ngồi ở trong sơn đình mà Lam thị đã chuẩn bị cho hắn, ngắm nhìn Vân Thâm Bất Tri Xứ ở phía xa xa. Theo ánh hoàng hôn dần buông xuống, đèn đuốc trong Vân Thâm Bất Tri Xứ cũng dần sáng lên. Những chiếc đèn lồng màu đỏ vàng dọc theo sơn đạo, từng chiếc từng chiếc được thấp sáng, lấp lánh như sao Kim trên bầu trời, sáng rực rỡ như bảo châu, rơi vào trong núi non trùng trùng điệp điệp. Mà Vân Thâm Bất Tri Xứ càng bị một tầng quang hoa mỏng manh bao phủ vào bên trong, đó là ngàn vạn cốc nến đỏ toả ra ánh sáng rực rỡ, đem bầu trời hoàng hôn Vân Thâm Bất Tri Xứ chiếu rọi giống như Thiên cung sáng lấp lánh.
Nếu là thường ngày, bởi vì kết giới cấm chế của Lam thị Tiên phủ, dù cho bất kỳ ai đứng ở chỗ này, cũng đều không nhìn thấy nửa điểm bóng dáng của Vân Thâm Bất Tri Xứ. Nhưng hôm nay là ngày đại hôn của Lam Hi Thần, vì nghênh tiếp Giang Trừng, Lam Hi Thần sai người triệt hồi mây mù che phủ kết giới, để cho Giang Trừng đang chờ giờ lành nhập môn, có thể nhìn thấy bao quát khung cảnh tuyệt mỹ này.
Giang Trừng ngồi ở trong đình, hôn phục trên người là do hắn bảo người may theo phong cách Lam thị, tầng tầng lớp lớp, cực kỳ nặng nề, khoác lên người làm hắn cực kỳ không thoải mái. Hắn không khỏi cảm thán may là mình sớm nghĩ đến, cùng Lam thị bàn bạc tốt điển lễ sẽ không dùng đến khăn đội đầu, nếu không bị cái khăn kia che lại, đem tầm mắt cùng hô hấp đều che đi mất, thì ngay cả đường hắn cũng không biết nên đi như thế nào.
Có điều hắn cũng cảm thấy rất rõ, Lam Hi Thần có bao nhiêu yêu thương hắn, quang cảnh trước mắt lộng lẫy như vậy, chỉ sợ trước hắn, cũng chẳng có bao nhiêu người có phần phúc được thưởng thức qua. Chỉ vì làm cho hắn cảm nhận được cảnh đẹp ý vui, liền triệt hồi đi kết giới bên ngoài, hắn trước đây cũng không biết Lam Hi Thần lại là loại người càng quấy như thế. (*1)
Mà lúc này, cái tên càng quấy đấy lại đang đứng ở phía bên ngoài đình, an bài các đệ tử chuẩn bị sẵn sàng đâu vào đấy. Giang Trừng nhìn y cũng mặc trên người lễ bào vừa dày vừa nặng giống như hắn, động tác thế nhưng vẫn thanh nhã như trước, mười phần tự nhiên, không cam lòng hừ một tiếng.
Kim Lăng ngồi kế bên Giang Trừng, buồn chán lắc chân, oán giận nói với Giang Trừng: "Còn muốn chờ bao lâu nữa, giờ lành cũng sắp đến rồi."
"Cho ngươi ngồi ở đây nghỉ ngơi, không tìm việc cho ngươi làm, ngươi oán giận cái gì?" Giang Trừng lườm hắn một cái.
"Ta là sợ cữu cữu người mệt mỏi. Dù sao lễ nghi Lam gia cũng nhiều như vậy, hành lễ sớm một chút, hai người cũng được nghỉ ngơi sớm hơn." Kim Lăng lên tiếng, Tiên Tử ở bên cạnh phụ họa kêu gâu gâu.
Giang Trừng đang muốn giáo huấn hắn vài câu, không ngờ Lam Hi Thần xoay người lại, lộ ra vẻ mặt lo lắng.
"Vãn Ngâm mệt mỏi?"
"Không có, đừng nghe Kim Lăng nói bậy." Giang Trừng lập tức quay về, đồng thời cho Kim Lăng một ánh mắt cảnh cáo sắt như dao.
Lam Hi Thần đắm chìm trong ánh nắng hoàng hôn, sợi tơ vàng trên lễ phục hơi phát sáng ánh lên làm cho dung mạo của hắn càng thêm hoàn mỹ. Trong đôi con ngươi đen thẫm chứa đựng sự quan tâm không hề che đậy, làm cho tâm Giang Trừng cũng nhanh chóng trở nên nóng rực.
Lam Hi Thần đi vào trong đình, không coi ai ra gì nắm chặt lấy tay Giang Trừng, nhíu chặt mày.
"Làm sao lại lạnh như vậy? Vãn Ngâm quả thật là mệt mỏi."
"Không có chuyện gì, ngày đông lạnh lẽo, tay ai có thể phát nhiệt chứ?"
Lam Hi Thần nghe vậy, yên lặng không nói, chỉ là cúi đầu, nắm chặt hai tay Giang Trừng đặt ở trên ngực mình. Giang Trừng nhìn vẻ mặt hắn cẩn thận từng li từng tí, khóe miệng khẽ nhếch.
Kim Lăng đột nhiên cảm thấy mình thật giống hài tử bị cha mẹ ân ái lơ đi, ánh mắt không biết đặt ở chỗ nào, chỉ có thể ôm Tiên Tử giả vờ ngắm phong cảnh.
Đúng lúc này, từ phía Vân Thâm Bất Tri Xứ truyền đến từng tiếng chuông ngân vang, Lam Hi Thần lập tức ngồi thẳng lên, Giang Trừng cũng đứng dậy.
Giờ lành đến.
Lam thị cùng Giang thị đệ tử lập tức chỉnh tề đứng ở phía sau hai vị tông chủ, Giang Trừng quăng cho Kim Lăng một câu dặn dò: "Đem Tiên Tử trông giữ cho tốt, đừng để nó làm loạn."
"Cữu cữu người yên tâm, vừa vào cửa ta lập tức đem nó đưa cho Tư Truy mang qua chỗ Tiểu Bình Quả."
Giang Trừng gật đầu, Lam Hi Thần giẫm lên Sóc Nguyệt, xoay người lại nắm chặt tay Giang Trừng, Giang Trừng hơi nhíu mày nhìn hắn, cũng bước lên Tam Độc, hai người dẫn theo đệ tử, bay về hướng Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Bên phía đại môn Vân Thâm Bất Tri Xứ, Lam thị đệ tử xếp thành hai hàng dọc theo đường đi, vẻ mặt trang nghiêm. Cũng may là khắp nơi dán đầy hỷ tự, nếu chẳng phải vậy, nhìn sắc mặt ngưng trọng của đệ tử Lam thị, quả thực không có chút nào giống như đang tham dự hôn lễ, mà là muốn ra chiến trường đánh một trận.
Bỗng nhiên trong sơn môn truyền đến tiếng chuông ngân vang, đám người ở thông lộ hai bên đường đều hồi họp đứng thẳng lên. Nhìn về phía thông lộ xa xa, hai bóng người đang chầm chậm xuất hiện tại ngã rẽ nối liền với thông lộ.
Lam Hi Thần nắm lấy tay Giang Trừng, hai người sánh vai cùng nhau bước tới lễ đường.
Lúc bóng dáng của Giang Trừng hiện ra rõ, thì đám người tân khách lại ồn ào xôn xao lên. Hầu như tất cả mọi người đều không thể tin được, Giang Trừng không có như Địa Khôn bình thường khi xuất giá dùng khăn đội đầu che kín, hay là để thị nữ dùng quạt che đi khuôn mặt, trái lại còn ngẩng đầu ưỡn ngực, nắm lấy tay Lam Hi Thần, vẻ mặt ngạo nghễ bước từng bước mạnh mẽ, không có chút gì lo lắng sợ hãi.
"Thật không hổ là Vân Mộng Giang Vãn Ngâm, luân thường đạo lý đều không để vào mắt..."
"Ngay cả khăn đội đầu cũng không đội, Lam gia thế mà cũng đồng ý? Thực sự là muốn Địa Khôn đến điên rồi."
"Thiên hạ này cũng chỉ có Giang Vãn Ngâm là dám làm như vậy, thực sự là thời thế đổi thay, nhân tâm không còn như trước..."
Trong các vị khách mời hai bên thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng nói thầm thì, Giang Trừng ngũ giác sắc bén, tất nhiên nghe thấy rõ từng câu từng chữ. Hắn nhếch khóe miệng, ánh mắt như dao lạnh lùng quét sang, những tân khách kia liền đột nhiên cảm thấy hãi hùng khiếp vía, cũng không dám tiếp tục vọng ngôn.
Giang Trừng cười lạnh, không để ý đến nữa, trên tay lại đột nhiên truyền đến cảm giác ấm áp, ngẩng đầu nhìn, liền thấy khuôn mặt tươi cười của Lam Hi Thần.
"Đừng để ý đến bọn họ, bất quá chỉ là vai hề quần chúng." Lam Hi Thần thấp giọng nói, lại đem tay Giang Trừng càng thêm siết chặt.
"Ta biết, còn cần ngươi nói?" Giang Trừng nở nụ cười, "Đừng để ý tới bọn họ, thúc phụ ngươi đang nhìn đấy."
"Sau này cũng là thúc phụ của ngươi." Lam Hi Thần cười nói, hai người chậm rãi bước lên trên bậc thang, tiến vào lễ đường.
TBC
============================================
(*1): Lam đại chỉ triệt đi mất một tầng kết giới ở bên ngoài, chính là giống như tầng kết giới không để cho người bình thường nhìn thấy vị trí Vân Thâm Bất Tri Xứ, tầng kết giới phòng thủ quan trọng nhất bên trong đương nhiên không có triệt đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro