Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

PN - Thiêu Áp 04

[Hi Trừng Ẩn Lâm Lang] Phiên ngoại

CP Hi Trừng

Nhân vật thuộc về Mặc Hương đại đại, OOC thuộc về tôi.

Kịch tình nối tiếp Ẩn Lâm Lang, cũng không phải ABO cho lắm.

Chú ý: Phần này là sau khi Ẩn Lâm Lang kết thúc hơn mười năm.

Không có tình tiết liên quan đến ABO, nhưng lưu ý rằng Hi Trừng đã kết hôn sinh con.

Xin chú ý, có nhiều nhân vật nguyên bản.

Thiêu Áp (Bốn)

Trong thành Giang Ninh có một chỗ hết sức yên tĩnh, phong cảnh lại vô cùng mỹ lệ, nằm tiếp giáp sông Tần Hoài và hồ Mạc Sầu, dinh thự của những vương công quý tộc và các thương nhân giàu có nối tiếp nhau san sát. Nhà của Đoàn gia, chính là ở nơi này.

Giang Trừng và Lam Hi Thần dẫn theo hai đứa nhỏ, đúng hẹn đi đến nhà họ Đoàn. Ông chủ Đoàn đã đứng đợi ở cửa từ lâu, khách khí nghênh đón bọn họ.

Mấy tháng trước, trong nhà ông chủ Đoàn phát ra mấy tiếng kêu quái lạ quấy nhiễu khiến đêm đêm không được an bình. Nhưng kỳ lạ chính là chỉ khi có ông chủ Đoàn ở nhà thì mới như vậy, thế nên ông chủ Đoàn mới thường xuyên ở lại bên ngoài. Nhưng không lâu sau đó, phu nhân trong nhà lại đột nhiên lâm trọng bệnh, tìm lương y khắp nơi nhưng không thấy có khởi sắc. Trong một lần uống rượu ở tửu lâu, có người nghi ngờ bệnh tình của phu nhân có thể là do âm thanh quái lạ kia gây ra, bèm cùng ông chủ Đoàn xưa nay vốn có giao hảo với Vương tông chủ mà xung phong nhận việc, bước vào trong kiểm tra. Theo lý mà nói, những âm thanh kỳ lạ quấy phá như vậy, bình thường chính là một ít oán linh tiểu quỷ hoang dã, không cần quan tâm đến nó, không bao lâu sau sẽ tự biến mất. Nhưng Vương Tông chủ và ông chủ Đoàn trong một đêm, sợ đến tè ra quần quay trở về, lập tức tìm lễ vật đi đến Lam thị.

Dựa theo lời Vương thị nói, âm thanh kỳ dị kia không phải là những âm thanh thông thường, mà là tiếng ác quỷ hí vang, hơn nữa với số lượng như vầy, không có trăm con, e là cũng phải có mấy chục con. Bởi vậy hắn run lẩy bẩy ở cùng ông chủ Đoàn một đêm, ngay cả cửa cũng không dám mở.

Đối với hắn, Giang Trừng quả thật rất xem thường.

Việc tiểu quỷ tiểu quái quấy nhiễu bách tính, chỉ riêng Vân Mộng, mỗi ngày đều có hàng trăm hàng ngàn vụ, đại đa số đều không nghiêm trọng. Nhưng nếu là ác quỷ ác sát, thì tình huống sẽ khác, nếu đã trở thành ác quỷ thì trên người đều mang nợ máu, là ác linh từng hại qua mấy cái nhân mạng. Mà gần trăm con quỷ tụ tập lại cùng nhau? Thì đừng nói là nơi ở của Đoàn gia, mà những đại viện hào phú vùng này, đều sẽ biến thành địa ngục trần gian. E là Vương Tông chủ linh lực thấp kém kia không thể giải quyết được, lại lo sợ Lam Hi Thần không muốn ra tay, nên mới sắp đặt chuyện này lừa gạt bọn họ.

Có điều, đúng là Lam Hi Thần tương đối cẩn thận, dẫn theo Cẩm Trục đi kiểm tra khắp nơi quanh nhà mấy vòng, mới quay trở về phòng, dò hỏi Đoàn thị mấy câu: "Ông chủ Đoàn có từng nhân lúc âm thanh kỳ quái phát lên thì ra ngoài tra xét không?"

"Chưa từng." Ông chủ Đoàn nói thẳng, "Âm thanh kỳ quái kia quá mức dọa người, ta không dám đi ra ngoài, muốn gọi người tới, lại bị âm thanh quái lạ kia lấn áp. Ai cũng không gọi được."

"Âm Thanh kỳ lạ kia ngoại trừ ầm ĩ, còn có thể gây điều gì nguy hại?"

"Âm thanh kia, vang lên ngay bên ngoài phòng ngủ của ta, không ngừng vờn quanh gào thét, đập phá, giống như..." Ông chủ Đoàn nhíu nhíu mày, "Giống như một cuộc vây công."

"Đập phá? Đập cái gì? Đập cửa sao?" Giang Trừng ngồi ở trên ghế hỏi.

"Thế thì cũng không phải, chúng nó chưa từng gõ cửa, chỉ là không biết đang đánh cái gì, bên ngoài cửa phòng đều lắc lư không ngớt, sáng sớm ngày hôm sau ta ra ngoài kiểm tra, thì bên ngoài phòng đâu đâu cũng có vết tích hỗn loạn."

"Vết tích hỗn loạn? Là vết tích gì? Nói rõ một chút."

Ông chủ Đoàn thấy sắc mặt Giang Trừng khó coi, nhanh chóng giải thích thêm: "Vườn hoa bên ngoài phòng bị người giẫm nát tan hoang, bên trong có rất nhiều vết bùn đất, vết dấu chân, vết hố sâu, còn có những dấu vết ngang dọc, vô số vết tích hỗn loạn. Hết sức dọa người."

Giang Trừng nhíu nhíu mày, nhiều dấu vết như vậy, thật sự chỉ có vài con quỷ tung hoành bên trong nhà ông chủ Đoàn?

Hắn trầm ngâm một lúc, nhìn sang Lam Hi Thần, Lam Hi Thần chỉ khẽ cười, vỗ vỗ vai Cẩm Trục nói: "Cẩm Trục có gì muốn hỏi sao?"

Lúc nãy Cẩm Trục lặng lẽ đi theo bên cạnh Lam Hi Thần, chăm chú lắng nghe, trong lòng cũng có một bụng nghi vấn. Bỗng nhiên được phụ thân cho phép, cũng nhanh chóng hỏi: "Những lệ quỷ kia... à, những tiếng động kỳ là kia là vang lên từ đâu? Dù sao cũng sẽ không phải tự dưng xuất hiện trong sân ngươi chứ. Còn có, ngươi bảo là không nhìn ra bên ngoài, vậy những bóng dáng kia thì sao? Nhiều ngày như vậy, luôn có những bóng dáng hiện lên trên cửa. Phu nhân và những người hầu đều nghe thấy những tiếng động kỳ lạ, ngươi không dám đến xem, bọn họ cũng không có một ai dám đến nhìn sao? Có phải phu nhân đã nhìn thấy thứ gì đó nên mới bị bệnh? Còn có..."

Cẩm Trục liên tiếp nói ra những vấn đề lớn tựa như pháo liên thanh, Lam Hi Thần lắng nghe, càng mỉm cười càng sâu, chỉ nhẹ nhàng trả lời nó, nói rằng: "Từng cái từng cái một, đừng nôn nóng."

Ông chủ Đoàn trông có vẻ như không mấy vui vẻ, dường như cũng nhận ra việc hai người Hi Trừng đem việc nhà của hắn cho hai đứa nhóc rèn luyện, nở một nụ cười giả dối trả lời: "Những vấn đề này của tiểu công tử, có vài chuyện không liên quan đến những vấn đề này. Mấy vị tiên trưởng hãy giúp ta xem qua, có thể giải quyết được thì tốt, còn không thể, ta có thể chuyển nhà đi nơi khác..."

Chỉ nghe thấy một tiếng động rất lớn, là Giang Trừng vỗ tay xuống bàn, đứng dậy.

"Ý ông chủ Đoàn là, việc này không cần giải quyết cũng được?" Hắn nở một nụ cười lạnh lẽo, khuôn mặt vốn đã có chút ác liệt lại càng trở nên âm trầm lãnh khốc hơn, "Ngươi cho rằng ngươi có thể sống tới bây giờ, là do những lệ quỷ này chưa đủ hung tàn sao? Đừng có ngu ngốc như thế, chỉ là do số ông chủ Đoàn nhà ngươi may mắn mà thôi. Ngươi nên cảm tạ vì bậc thang ngoài phòng ngươi xây khá cao, nếu không phải vậy thì đám lệ quỷ này đã đập chết ngươi rồi. Ngươi nghĩ rằng chỉ cần chuyển nhà là được sao? Hừ, đám lệ quỷ để ngươi thoát được lần này, oán khí tích lũy càng thêm sâu, chờ lần sau tìm tới ngươi, chỉ e là không chỉ ở bên ngoài làm phiền giấc ngủ của ngươi không đâu."

Ông chủ Đoàn muốn biện hộ, nhưng Giang Trừng hùng hổ dọa người, khiến hắn sợ đến mức không dám nói lời nào.

"Mấy vấn đề mà con trai ta hỏi ngươi, mỗi một câu đều xoáy vào trọng tâm. Nếu không phải lần này nể mặt Vương Tông chủ, chuyện này của ngươi, thì ngay cả môn sinh đứng cuối trong nhà ta cũng không thèm phái tới. Chờ ngươi bị chia năm xẻ bảy, chết thê thảm thì đến giải quyết một chút, không chỉ làm tăng danh tiếng cho gia đinh nhà ta, mà còn không cần phải ở chỗ này nghe nhà ngươi nói lời vô nghĩa, sao lại không làm? Ta khuyên ngươi đừng nên giở trò vặt vãnh, nếu không, tối nay ta có thể mở cửa ném ngươi ra vào trong đám lệ quỷ, đỡ lãng phí thời gian của ta."

Câu nói cuối cùng kia, tất nhiên chỉ là nói vậy mà thôi. Dù tính tình Giang Trừng không mấy nhẫn nại, thì cũng sẽ không thật sự làm ra những chuyện như vậy. Nhưng việc không để xảy ra những vụ án nghiêm trọng như lệ quỷ hung ác cũng là luật bất thành văn của các tiên môn thế gia. Một là, như những điều Giang Trừng nói về vụ việc này, chờ chuyện trở nên rầm rộ rồi mới đến giải quyết, thì danh tiếng sẽ còn tốt hơn so với giải quyết vụ việc ngay từ ban đầu. Hai là, thông thường, mấy chuyện thế này, đại đa số những người trong cuộc đều có những bí mật không thể để cho người khác biết, trước khi án mạng xảy ra, có thể che giấu liền giấu kín, khiến cho một số tu sĩ phán đoán tình thế sai lầm, bỏ mạng vô ích. Đợi sau khi xảy ra án mạng, do sợ hãi và muốn tự bảo vệ, bọn họ lại thành thật hơn, nên các tu sĩ đối phó với những tai họa cũng dễ dàng hơn nhiều.

Ông chủ Đoàn bị Giang Trừng mắng đến sững sờ, không dám thở mạnh. Hắn không phải người trong huyền môn, tất nhiên không biết đến Giang Trừng lợi hại thế nào, nhưng chỉ cần nhìn vào khí thế kia, lại thấy Giang Trừng hung ác như vậy, trong lòng vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, không dám chống đối.

Lam Hi Thần bước đến phía trước, nhẹ nhàng nói: "Ông chủ Đoàn không cần sợ, nếu chúng ta đã ở đây, đương nhiên sẽ không để cho những tai họa kia làm hại ông." Ông chủ Đoàn được hắn nhẹ nhàng an ủi, mở to mắt cảm kích, ai biết Lam Hi Thần lại chuyển đề tài, mỉm cười nói: "Nhưng những gì Giang Tông chủ nói cũng có lý. Ta nhìn qua, phòng ngủ của ông, được xây cao hơn so với những căn phòng khác."

"Chuyện này... đây cũng không phải do ta thiết kế, lúc mua lại gian nhà này thì đã như vậy rồi."

"Ừm." Lam Hi Thần gật đầu nói, "Chính vì phòng ngủ của ông được xây trên nền đất cao hơn, nên những lệ quỷ kia mới không thể nhảy lên được, nhưng đợi đến khi bọn nó tìm được điểm yếu, sớm muộn gì cũng nhảy lên trên, đến lúc đó, ông chủ Đoàn chỉ sợ là chạy trời không khỏi nắng."

Tưởng tượng một chút đến tình cảnh kia, ông chủ Đoàn hít một hơi lạnh toát.

"Những gì ông nói khi nãy, chuyển nhà ra ngoài cũng có thể xem là một biện pháp, có điều đấy cũng chỉ là kế tạm thời. Đám lệ quỷ ở đây không tìm được ông, sẽ lần theo hơi thở của ông, thẳng tiến truy sát. Thời gian càng lâu dần, oán khí tích tụ càng lúc càng nhiều, sức mạnh của chúng nó cũng càng ngày càng mạnh, đợi đến khi nó tìm được ông, không đem cả nhà ông đuổi tận giết tuyệt, sợ là sẽ không buông tha."

Những lời Lam Hi Thần nói, cũng không phải là nói quá, những trường hợp như vậy trong dân gian cũng không phải là hiếm gặp.

"Vậy là quá nghiêm trọng rồi sao...?" Ông chủ Đoàn lúng túng nói. Lam Hi Thần gật đầu, mỉm cười bảo: "Con trai ta dù tuổi còn nhỏ, nhưng từ bé đã luôn đi theo bên cạnh ta học hỏi, nên so với những tu sĩ bình thường, trực giác càng them mẫn cảm. Mấy vấn đề khi nãy nó vừa hỏi, không có câu nào là phí lời. Xin ông chủ Đoàn hãy vì lợi ích của mình và người nhà mà nói rõ sự thật."

"Hầy... chuyện này..." ông chủ Đoàn do dự một lát rồi lại thở dài, nói: "Mấy tiếng động kỳ lạ đó, cũng không biết là từ đâu bỗng nhiên xuất hiện ở trước cửa phòng ngủ, trước đó thì không hề có dấu hiệu gì cả."

"Ý ngươi là, chúng nó không phải xuất hiện từ bên ngoài, mà trực tiếp xuất hiện bên trong sân?"

"Đúng vậy." Ông chủ Đoàn gật đầu với Lam Hi Thần, "Bên ngoài viện và trên cửa lớn đều không có chút dấu vết, chúng nó cũng chỉ làm loạn bên trong sân nhà ta. Bóng dáng mà tiểu công tử nhắc đến, hầy... các người cũng nhìn thấy, nền đất phòng ngủ của ta khá cao, cửa phòng cũng cách bậc thang mấy bước, đêm tối gió to, thật sự nhìn không rõ bóng dáng thế nào. Ta cũng muốn xuyên thủng cửa sổ trộm nhìn một chút, nhưng nghĩ tới thường nghe nói có người nhìn thấy rồi bị dọa chết, nên cũng rất sợ hãi, thực sự không dám nhìn. Còn người làm và các vị phu nhân, đều nghe thấy mấy tiếng động kỳ lạ này. Nhưng khi nhắc đến thì lạ thay, những người làm nói, mỗi lần nghe thấy tiếng động, giống như bị mê hoặc vậy, mắt tối sầm lại, cái gì cũng không biết, ngày hôm sau tỉnh lại đã thấy nằm trên gường của mình. Mà mấy vị phu nhân, đều là nữ quyến, chuyện như thế, đến cả ta cũng rất sợ hãi, thì bọn họ càng không dám đi kiểm tra."

"Các vị phu nhân?" Giang Trừng nhíu mày, "Ngươi có bao nhiêu vị phu nhân?"

"Một chính thất, một tiểu thiếp." Ông chủ Đoàn lập tức trả lời.

"Thế người bị bệnh nặng, là vị nào?" Lam Hi Thần cũng hỏi.

"Là chính thất phu nhân."

Nghe vậy, Lam Hi Thần nhìn Giang Trừng một chút. Lam Hi Thần nói: "Có thể cho chúng ta gặp phu nhân được không? Nếu như thật sự là tà yêu quấy phá, chúng tôi cũng có thể vẽ bùa chú, kê chút thuốc chop hu nhân."

"Chuyện này..." Nhìn ông chủ Đoàn có chút khó xử, chần chừ một lúc lâu mới nói: "Nhà mẹ đẻ của phu nhân khá là bảo thủ, từ nhỏ không ra cửa lớn, không đi cửa phụ, càng không thích tùy tiện cùng nam tử xa lạ gặp gỡ, huống hồ chi hiện giờ còn đang lâm bệnh nặng... ta sợ phu nhân sẽ không đồng ý."

Giang Trừng và Lam Hi Thần lại trao đổi ánh nhìn với nhau một chút, Lam Hi Thần thở dài một hơi, nở một nụ cười nhẹ: "Nếu như cả hai người chúng ta đều không thể vào gặp phu nhân, vậy hai đứa trẻ kia thì được chứ?"

"Hai, hai vị công tử sao?" Ông chủ Đoàn khiếp sợ nhìn về phía hai đứa trẻ, tuy rằng hai đứa trẻ kia cũng hết sức xinh xắn, vừa nhìn đã biết không tầm thường, nhưng suy cho cùng, cũng chỉ là hai đứa trẻ con. Huống chi, những lời vừa nãy của hai vị tiên trưởng khiến hắn cảm tháy có chỗ nào đó không ổn, nhưng bây giờ thì hắn lại không thể nhận ra là không ổn chỗ nào.

"Con trai chúng ta tuy còn nhỏ, nhưng đã sớm học tập y thuật." Lam Hi Thần giải thích, xoa xoa đỉnh đầu Lam Cung Mặc, "Vả lại chúng lớn lên trong gia tộc am hiểu về ma quỷ, giúp phu nhân loại trừ tà khí, thì vẫn đủ năng lực.

"Chuyện, chuyện này..." Ánh mắt ông chủ Đoàn nghi ngờ, nhưng nghe thấy Lam Hi Thần đã nói như vậy, hắn cũng không dám từ chối. Hơn nữa bên cạnh còn có một người tên Giang Trừng, luôn lặng lẽ theo dõi hắn, giống như chỉ cần dùng ánh mắt là có thể chém hắn thành muôn mảnh, khiến tâm tình hắn rối bời. Hắn suy nghĩ kỹ các mặt lợi hại, mới từ từ nói: "Chỉ sợ sẽ lây bệnh truyền nhiễm cho hai vị công tử. Như vậy không tốt cho lắm..."

Lam Hi Thần nhìn sang hai đứa trẻ, ánh mắt dịu dàng: "Cẩm Trục, Cung Mặc, các con có sợ không?"

"Không sợ!" Lam Cẩm Trục lập tức trả lời, quả quyết lắc đầu. Lam Cung Mặc cũng nhìn thẳng vào mắt phụ thân, chầm chậm lắc đầu.

Lam Hi Thần gật đầu khen ngợi, dời ánh mắt nhìn sang ông chủ Đoàn vẫn cứ luôn do dự, mỉm cười bảo: "Không sao đâu, ông chủ Đoàn đừng lo lắng, xin hãy dẫn đường cho chúng tôi."

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro