Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 72

[ Lời trước khi viết ]

CP Hi Trừng, kịch tình viết theo hướng ABO.

Nhân vật thuộc về Mặc Hương đại đại, OOC thuộc về tôi.

Chương này có chút ngôn luận, sợ rằng sẽ thấy khó chịu... đi vào xin cẩn thận.

Nhưng tôi nghĩ, có thể sẽ có nhiều cô nương đã nghe qua những lời tương tự.

Ẩn Lâm Lang

(Bảy mươi hai)

Giang Trừng đứng thẳng người, không nói gì nhìn chằm chằm vào lão hồ ly Thương Hà Giả thị. Lão tông chủ Giả thị hằn hộc nhìn Giang Trừng, cuối cùng dời mắt nhìn sang vết thương đỏ chói bên hông Giang Trừng.

"Ấy, sao các ngươi lại không biết nặng nhẹ." Giả thị lộ ra vẻ mặt đầy thương tiếc cùng trách cứ, lắc đầu nói, "Làm sao lại có thể làm Giang Tông chủ bị thương! Giang Tông chủ chính là thân thể ngàn vàng, các ngươi tuyệt đối không thể tùy tiện đấy. Nhanh nhanh, mau đem thuốc trị thương đến cho Giang Tông chủ!"

"Không cần ông ở đó giả mù sa mưa!" Kim Lăng lên tiếng, hắn ghét bỏ mà trừng mắt nhìn Giả thị một chút, lấy từ trong tay áo mình ra thuốc trị thương, đổ ra giúp Giang Trừng đắp lên. Đây vốn là thứ hắn muốn chuẩn bị cho Tư Truy dùng, là tiên dược tốt nhất ở Lan Lăng, nhưng không ngờ chẳng dùng được cho đạo lữ nhà mình, lại vừa vặn có đất dụng võ cho cậu mình.

"Tiểu Kim Tông chủ, ngài hiểu lầm, ta thật sự không phải kẻ đạo đức giả." Giả thị cười nói, để lộ một hàm răng vàng gần như héo úa, "Ta thật sự lo lắng cho Giang Tông chủ đó, Giang Tông chủ quý giá như vậy, cũng không thể để bị thương dù chỉ một chút."

Kim Lăng không thèm để ý đến hắn, sau khi giúp Giang Trừng thoa thuốc tốt nhất, hắn đứng ở trước mặt Giang Trừng kéo kéo áo choàng, đồng thời khẽ hỏi: "Cậu... chuyện gì vậy? Bọn họ đang nói gì thế?"

Giang Trừng rũ mắt xuống, trằm mặc nhìn hắn một lúc lâu, mới mở miệng nói: "Không phải chuyện mà ngươi lo lắng, đưa thuốc cho đệ tử Giang thị dùng, sau đó... tự lo cho mình trước, đừng để ta phân tâm."

Kim Lăng sững sờ, hắn chưa bao giờ thấy Giang Trừng dùng giọng điệu như vậy nói chuyện, có vẻ rất bình tĩnh, nhưng dường như cũng rất hồi hộp, cũng rất bất an. Hắn vẫn còn chưa hoàn hồn, Giang Trừng đã vỗ vỗ vai hắn, sau đó đẩy hắn ra, đi lên trước mấy bước.

"Lão già kia." Giang Trừng nhìn chằm chằm khuôn mặt nhăn nhúm của lão già Giả thị kia, không hề khách khí nói, "Đừng giả bộ nữa. Nói thẳng ra đi, các ngươi muốn làm gì?"

Giả thị bật cười, tiếng cười làm người ta cảm thấy khó chịu: "Chúng ta muốn làm gì? Giang Tông chủ, vấn đề này của ngươi thật sự rất buồn cười. Ngươi nói xem?"

Nói xong, hắn đi lên phía trước mấy bước, duỗi tay ra vỗ vỗ, để mọi người trên giáo trường đều yên tĩnh lại.

"Các vị, xin nghe lão phu nói." Hắn hắng giọng nói, âm thanh sắc bén tựa gió bắc càn quyét, vang vọng khắp giáo trường, "Từ xưa đến nay, chúng ta cần tiên vấn đạo, mong cầu điều gì? Cầu chính là lẽ trời, là chính đạo. Mà thế nào là lẽ trời, như thế nào là chính đạo?"

"Lẽ trời, chính là phép tắc của trời cao, âm dương tương giao, thiên địa kết hợp. Thiên Càn giữ lấy Địa Khôn, Địa Khôn thuận theo Thiên Càn, lẫn nhau giao hòa, sinh ra dòng dõi mạnh mẽ, truyền thừa huyết mạch ưu tú, điều này! Chính là lẽ trời! Mà chính đạo, chính là quy tắc đúng đắn, những người khác nhau, sinh ra, liền có sứ mệnh không giống nhau! Thiên Càn làm rạng rỡ tổ tông, gia chủ chấn hưng gia tộc; Hòa Nghi cần mẫn, chèo chống gia tộc lớn mạnh; Địa Khôn sinh con dưỡng cái, duy trì đời sau của gia tộc. Điều này! Mới là đạo làm người đúng đắn!"

"Nếu như có người! Vi phạm lẽ trời! Vi phạm chính đạo! Vậy thì không chỉ hổ thẹn với công ơn cha mẹ dưỡng dục, hổ thẹn với gia tộc bồi dưỡng, càng hổ thẹn với thiên địa!" Giả thị giơ hai tay lên bầu trời, giọng nói cao vút vô cùng âm vang, như cú đêm rú lên trong đêm, khiến người ta chấn động, lông tơ toàn thân Giang Trừng đều dựng thẳng lên.

"Các huynh đệ!" Đám đông đang ầm ĩ, Dương Sái dường như không chịu được, dõng dạc hô to, "Bây giờ có người vi phạm luân lý, muốn đoạn gốc rễ tu tiên chúng ta, hủy hoại căn cơ các đại gia tộc ta! Các ngươi nói xem, người như vậy, có phải là đại nghịch bất đạo, có phải là tội ác tày trời! ?"

Hắn vừa hô lớn, vừa trợn to mắt nhìn Giang Trừng, đôi mắt phừng phựt ngọn lửa thiêu đốt.

"Không thể tha thứ!" Có người hô to lên. Đoàn người cũng hò hét theo, tựa như dầu hỏa bừng cháy.

"Là ai! Là ai ác độc như vậy!"

"Mất sạch lẽ trời!"

"Bắt lấy! Đem tội nhân này bắt lấy!"

"Đúng! Muốn hắn quỳ xuống xin lỗi chúng ta!"

Đoàn người không ngừng kêu la, trên mặt từng người đều đỏ bừng đầy căm phẫn. Chỉ có những môn sinh đứng phía sau Thẩm Ngọc Quỳnh, và Nhiếp Hoài Tang núp trên ghế chủ tọa đang run lẩy bẩy, không có gia nhập vào trận phán quyết điên cuồng này.

"Một đám người điên!" Kim Lăng phỉ nhổ một tiếng, quay đầu, nhưng lại nhìn thấy Giang Trừng đang bước đến đài luyện võ chính giữa giáo trường. Đó là nơi đệ tử Nhiếp gia thường xuyên biểu diễn võ nghệ, tranh tài đấu kỹ với nhau.

"Cậu? Kim Lăng kinh ngạc, lập tức muốn chạy theo, nhưng bị Giang Trừng lườm một cái ngăn cản.

Giang Trừng bước từng bước lên đài luyện võ, nét băng lãnh trên khuôn mặt càng thêm dày đặc, tiếng ầm ĩ náo loạn và tiếng kêu gào ác ý theo từng bước chân của hắn mà dần trở nên yên tĩnh lại, mọi ánh nhìn đều đổ dồn lên người hắn, mang theo đủ loại vẻ mặt nhìn chằm chằm vào nam nhân ngự trên đỉnh cao giới tu tiên này.

Giang Trừng bước lên đài luyện võ, một tay hắn xoa xoa chuôi kiếm Tam Độc, tay còn lại vuốt nhẹ Tử Điện, sau đó chầm chậm, dùng ánh mắt lạnh lùng sắt bén hơn cả băng sương, nhìn xuống từng khuôn mặt đờ đẫn bên dưới khán đài.

"Đúng vậy." Hắn nở nụ cười, rõ ràng là một nụ cười, nhưng khiến người ta không rét mà run.

"Ta chính là một Địa Khôn. Vậy thì thế nào?"

Không khí bên trong giáo trường, trong nháy mắt phảng phất như đông cứng lại.

Sau một lúc ngưng động, rốt cục mới có người bật lên tiếng hét kinh hoàng.

"Cái gì! Sao, sao lại có thể. . ."

"Tam Độc Thánh Thủ lại là. . ."

"Quả nhiên. . . lời Cổ Tông chủ nói là thật, khiến người khác chẳng thể tin nổi."

Tiếng bàn luận hoài nghi và kinh ngạc lọt vào trong lỗ tai Kim Lăng, nhưng hắn đã ngơ ngác không suy nghĩ được gì, đầu óc trống rỗng, chỉ có câu nói kia vang vọng ở trong đầu.

Sao có thể, làm sao lại có thể, làm sao có thể chứ...

Cậu, cậu là Địa Khôn?

Từ lúc hắn hiểu chuyện, Giang Trừng đều mạnh mẽ hơn, ác liệt hơn so với bất cứ ai, chỉ cần Giang Trừng ở đó, hắn sẽ không cần phải lo lắng điều gì. Đôi vai vững chãi kiên cố gánh lấy Giang gia, gánh lấy hắn, cho dù mưa gió bão bùng thế nào cũng không lay động được.

Thế nhưng, thế nhưng, Giang Trừng vừa nói, cậu là một Địa Khôn.

Là một Địa Khôn đáng lẽ phải vô cùng yếu đuối, ngoan ngoãn nghe lời, mặc cho kẻ khác định đoạt.

Kim Lăng mở to đôi mắt khiếp sợ, giống như bị sét đánh trúng, run rẩy nhìn Giang Trừng.

Môn sinh Giang thị phía sau hắn, cũng đều tỏ ra kinh hãi như hắn, không dám tin nhìn chằm chằm Giang Trừng.

Nhưng Giang Trừng chỉ lạnh lùng nhìn Dương Sái và Giả thị, không có quay lại nhìn bọn họ.

"Được, được, được lắm!" Dường như cuối cùng cũng chờ đến giây phút này, Giả thị ở phía trước chủ tọa vỗ tay, "Giang Tông chủ thẳng thắn. Các vị," hắn nhìn một vòng quanh thao trường, "Bây giờ, bí ẩn trong giới tu tiên nhiều năm nay không xuất hiện nổi Địa Khôn, cuối cùng cũng sáng tỏ. Chính là vì Giang Tông chủ... Giang Vãn Ngâm vi phạm luân thường đạo lý, lừa gạt mọi người ngồi lên chức vị tông chủ Giang thị, trời cao mới giáng tội xuống chúng ta, không cho Địa Khôn xuất thế."

"Hừ." Giang Trừng bật cười, tuy rằng tiếng cười không lớn, nhưng cũng đủ làm cho tất cả mọi người ở đây, đều nghe thấy.

"Giang Vãn Ngâm, ngươi cười cái gì!" Dương Sái trách mắng.

"Chính bụng của các ngươi không năng động, không sinh được Địa Khôn, còn đổ tội lên đầu của ta, ngươi nói xem ta có nên cười hay không." Giang Trừng lạnh lùng cười nói, ánh mắt vô cùng khinh thường.

"Giang Tông chủ, lời ấy sai rồi." Dường như Giả thị đã sớm dự liệu được phản ứng của Giang Trừng, nheo đôi mắt nhăn nhúm như vỏ cây lại, cười nói, "Thứ nhất, một Địa Khôn làm tông chủ, đã là phạm vào lẽ thường. Một Địa Khôn sao có thể làm gia chủ chứ? Đây chính là chuyện cười lớn nhất giới tu tiên. Đáng thương cho những môn sinh Giang thị kia, không biết bộ mặt thật của ngươi, bọn họ lại tuyệt đối trung thành tận tâm, lại là một Địa Khôn, nghĩ đến, cũng quá mất mặt xấu hổ. Nhận một Địa Khôn làm tông chủ, điều này chỉ làm nhục gia tộc, khiến cho môn sinh hổ thẹn, các ngươi nói, có phải thế không."

Dưới đài liền nhớ đến những lời phụ họa khi nãy, bên này có người nói "Bảo ta đem một Địa Khôn gọi là gia chủ, ta tình nguyện rời khỏi gia tộc", bên kia có người bảo "May là gia chủ nhà chúng ta là một Thiên Càn." Mà môn sinh Giang thị giống như đều đã hóa đá, cúi thấp đầu không hề nhúc nhích.

Giang Trừng lại lạnh lùng cười, châm chọc nói: "Giang Vãn Ngâm ta tuy là một Địa Khôn, nhưng ta hỏi các ngươi. Trong số các ngươi, gia tộc nào có thế lực, lớn mạnh hơn Liên Hoa Ổ ta? Gia tộc nào có sản nghiệp, nhiều hơn Liên Hoa Ổ ta? Gia tộc nào tiêu diệt yêu ma quỷ quái, thắng nổi Liên Hoa Ổ ta? Những môn sinh dưới trướng gia tộc các ngươi, chi phí ăn mặc, ra vào hằng ngày, có cái nào sánh được với nô bộc cấp ba Liên Hoa Ổ ta? Có cái nào sánh được với đệ tử Liên Hoa Ổ tiêu dao khoái hoạt? Ta – một Địa Khôn, lại có thể đem gia tộc phát triển cường thịnh đến mức độ như vậy, còn các ngươi thì sao? Nói mất mặt xấu hổ, chẳng lẽ không phải là các ngươi sao?"

"Ngươi. . . ngươi định dùng bàng môn tả đạo gì!" Bên dưới có người lớn tiếng ồn ào.

"Hừ, ta không cần dùng bàng môn tả đạo cũng có thể đem Liên Hoa Ổ của ta quản lý tốt hơn so với các ngươi, nếu như thật sự dùng đến bàng môn tả đạo, chỉ sợ mấy người các ngươi rõ ràng có Thiên Càn, lại giống như những gia tộc bùn nhão bình thường khác, sớm đã tan xương nát thịt, làm phân bón cho hoa sen trong hồ sen chúng ta."

Những lời Giang Trừng nói, ai cũng hiểu đó là sự thật. Ông ta nghĩ nát óc nhục nhã hắn, nhưng ngược lại hắn còn đem đám Thiên Càn bên dưới trào phúng một phen. Vài vị Thiên Càn bên dưới và những môn sinh nhất thời tức đến đen mặt, nhưng lại không thể phản bác, nếu như người bình thường nói bọn họ như vậy, bọn họ đã sớm xông lên đánh người, nhưng người đứng trên đài là Giang Trừng, lông mày nhướng lên, vẻ mặt tàn nhẫn, ánh mắt âm trầm rực cháy, giọng nói chấn động khiến người ta sợ hãi. Càng làm bọn họ nhớ đến sự lợi hại của Tam Độc và Tử Điện, không dám mạo hiểm xông lên.

"Giang tông chủ, còn điều thứ hai." Khóe miệng Giả thị khẽ giật giật, nhưng vẫn cố tỏ vẻ tươi cười hòa nhã, "Ngạn ngữ có câu, bất hiếu có ba tội, không con nối dõi là tội lớn nhất. Huyết thống truyền thừa, mới là đại sự bậc nhất gia tộc. Ngươi thân là Địa Khôn, quy thuận theo Thiên Càn sinh con dưỡng cái, mới là chuyện mà ngươi nên làm. Cho dù ngươi không suy nghĩ cho người khác, cũng phải vì Giang Tông chủ và Ngu phu nhân đã khuất mà suy ngẫm lại, bọn họ sinh ra ngươi là Địa Khôn, nhưng ngươi lại thật vô trách nhiệm, những đảm đương, những ích kỷ này, thật khiến cho lão phu đau lòng... a!!!"

Hắn còn chưa nói xong, một tia sáng tím quất thẳng đến, bỗng chốc bạch quang tung tóe, quất thẳng xuống giữa khuôn mặt hắn, đem bộ xương già của hắn đánh văng ra xa.

Chẳng biết từ lúc nào Giang Trừng đã rút Tử Điện ra, đôi mắt ánh lên sự phẫn nộ: "Cái miệng thối này của ngươi, không xứng nhắc đến cha mẹ ta!"

Khuôn mặt Giả thị bị Tử Điện quất xuống một lằn roi, đau đến ba chân bốn cẳng giẫy loạn xạ, môn sinh Giả thị liền vội vàng đỡ hắn dậy, nhưng ngay đến nói cũng nói không lưu loát.

Ngay sau đó, Phương Sơn Bạch thị liền vỗ bàn đứng dậy, quát về phía Giang Trừng: "Giang Vãn Ngâm, ngươi không chỉ tổn hại nhân luân, còn không coi trưởng bối ra gì! Cổ lão tiên sinh tuổi tác đã cao, ngươi lại nặng tay như thế! Hành vi như thế, thật sự là tội lỗi chồng chất!"

Còn chưa nói dứt câu, chỉ thấy khóe miệng Giang Trừng khẽ nhếch lên, tay nhẹ nhàng vung, Tử Điện thế như sấm chớp đánh đến chỗ bọn họ, bọn họ cuống quýt giơ kiếm đón đỡ, vẫn như cũ bị Tử Điện quất đến ngã trái ngã phải, ngã xuống đất không dậy nổi.

"Đừng chụp cái mũ nho nhã cho ta." Giang Trừng nhìn đám người ngã lăn đầy đất, như những con giun giẫy giụa, ngẩng đầu bật cười hả hả, tiếng cười vang vọng chói tai, "Các ngươi ngay cả roi của một Địa Khôn như ta cũng chịu không nổi, còn dám như chó sủa bậy ngay trước mặt ta, là muốn chọc ta cười chết sao."

"Giang Vãn Ngâm!" Giả thị đã được môn sinh nhà mình đỡ dậy, đau đớn kèm với xấu hổ khiến giọng nói của hắn khàn khàn như ống thổi gió, "Lão phu vốn kính trọng ngươi xuất thân cao quý, muốn lấy lễ đối đãi ngươi, nhưng ngươi lại... lại không biết điều như vậy!"

"Lão già!" Giang Trừng lần nữa vung Tử Điện lên, "Ngươi nói thêm một câu nữa, ta sẽ khiến ngươi đời này không mở miệng nổi!"

"Các ngươi ra tay! Mau ra tay!" Giả thị cuống quít kêu la, nhất thời có mấy người ném mấy quả cầu đến chỗ Giang Trừng. Giang Trừng phi thân tránh thoát, quả cầu kia lần lượt đập xuống mặt đất, nổ tung như những đóa hoa.

Nháy mắt, một hương thơm quen thuộc xông vào mặt, Giang Trừng liền bịt miệng mũi lại, nhưng đúng lúc đó lại càng có thêm nhiều quả cầu ném đến chỗ hắn, hắn tránh thoát từng cái, vận khí ngừng thở, hương thơm này quá mức quen thuộc, mấy ngày trước hắn vừa mới được ngửi qua.

Đây là lúc Kim Nghê giam cầm hắn ở địa cung, đã đốt lên hương thơm làm hắn phát tình. Hắn quay đầu căm tức nhìn Giả thị, đôi mắt hừng hực lửa thiêu đầy sát ý.

"Thì ra là vậy. . . ngươi và tên Ôn cẩu kia. . ."

Cảm giác được ánh mắt nguy hiểm tựa như lưỡi đao sắc từ Giang Trừng, Giả thị thế mà run bật như cầy sấy, vừa túm lấy môn sinh che chắn cho mình, vừa thét lên với đám người Thiên Càn: "Bắt lấy hắn! Bắt lấy hắn! Ai bắt được hắn trước, chính là của người đó!"

Cơn tức giận trào dâng trong lồng ngực Giang Trừng, hắn giơ kiếm lên, đang muốn chém về phía tên Giả thị kêu loạn, nhưng đúng lúc này, sau lưng nổi lên một trận kiếm phong, Giang Trừng lập tức nhận ra có người đang tiến đến chỗ hắn, đang muốn xoay người tiếp chiêu, thì có người nhanh chân giành trước một bước, thay hắn đỡ lấy thanh kiếm chém xuống.

Giang Trừng nhìn, quả nhiên là Kim Lăng, đang dùng Tuế Hoa đỡ lấy trọng kiếm từ Dương Sái.

Kim Lăng tách khỏi kiếm của Dương Sái, dang hai tay bảo hộ phía sau Giang Trừng, giận dữ hét to với đám môn sinh bên dưới đài đang ào ạt xông về phía cậu cháu hai người!"

"Kim Lăng... con..."

"Cậu," Kim Lăng hô hấp khẩn trương, nhưng giọng nói lại vô cùng kiên định, "Từ nay về sau, để Kim Lăng bảo vệ người!"

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro