Chương 68
[ Lời trước khi viết ]
CP Hi Trừng, kịch tình viết theo hướng ABO.
Nhân vật thuộc về Mặc Hương đại đại, OOC thuộc về tôi.
Lại là thứ hai. . . khóc thét.
Ẩn Lâm Lang
(Sáu mươi tám)
Giang Trừng ôm hai tay tựa lên cây cột bên cạnh cửa nhìn bọn họ, đuôi lông mày nơi đáy mắt đều đong đầy cân nhắc. Ngược lại, mọi người nhìn thấy hắn bỗng nhiên xuất hiện đều bị dọa sợ, trong nhất thời, không ai dám làm gì.
Kim Lăng đỏ mặt đứng phía sau Giang Trừng, vừa lo lắng vừa chột dạ nhìn chằm chằm mũi giầy của mình. Một cơn gió nhẹ thoảng qua, cuốn lấy tuyết đong trên hiên nhà thổi xuống người Giang Trừng. Lam Hi Thần tiến đến, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, khoác áo lông cừu lên vai Giang Trừng, khẽ nói với hắn: "Bên ngoài lạnh, có lời gì, vào trong hẵng nói."
Giang Trừng hít sâu một hơi, đứng thẳng người, vỗ vỗ vai Lam Hi Thần, lướt qua y đi mấy bước đến phía trước, đứng trước mặt chủ sự của mình.
"Các ngươi, thật có bản lĩnh nhỉ." Khuôn mặt hắn phủ một lớp băng đao tựa như hàn ý, "Chuyện như vậy cũng dám gạt ta. Ta còn chưa có chết đâu, dám tùy tiện thay ta quyết định?"
Còn chưa dứt lời, liền thấy chủ sự quỳ phịch xuống, lên tiếng thỉnh tội với Giang Trừng: "Là thuộc hạ tự phụ vượt quyền, thỉnh tông chủ trách phạt."
"Việc không liên quan đến chủ sự!" Kim Lăng hô lên một tiếng, chạy tới muốn nâng chủ sự lên. Nhưng làm thế nào chủ sự vẫn không hề nhúc nhích, Kim Lăng vội vàng giải thích với Giang Trừng: "Là con bảo chủ sự làm thế! Chúng con đều sợ người biết tin này xong, nhất thời quá mức kích động, sẽ cạy mạnh..."
"Kích động, ta kích động cái gì?" Giang Trừng đánh gãy lời Kim lăng, ánh mắt lạnh lẽo, "Ta từ lâu đã không còn liên quan gì đến tên Ngụy Vô Tiện kia, ngươi nói xem ta có gì để kích động, có gì để cậy mạnh?"
"Con. . . con. . ." Kim Lăng bị hỏi ngược lại, "Con" hết nửa ngày cũng không nói được câu gì. Lam Hi Thần ở đằng sau Giang Trừng trầm mặc chốc lát, nhẹ nhàng đặt tay lên vai hắn.
"Vãn Ngâm, đừng tức giận, thân thể ngươi vừa mới khôi phục, cho nên mọi người mới không muốn ngươi bị thương nữa." Giọng của y trầm ổn lại dễ nghe, tựa như dòng nước chảy nhẹ nhàng chầm chậm có sức mạnh trấn an lòng người, thành công làm Giang Trừng buông tha Kim Lăng, quay đầu nhìn y.
"Ngươi xem, giờ ngươi không phải đang kích động sao?" Khuôn mặt Lam Hi Thần đầy ý cười hòa nhã, không coi ai ra gì ôm lấy bờ vai Giang Trừng, đem hắn xoay người qua phía mình, "Vì vậy ngươi đừng trách chủ sự và A Lăng, không phải bọn họ đều sợ ngươi sẽ giống như bây giờ, nên mới không chịu nói cho ngươi sao? Quay về thôi, bên ngoài rất lạnh, đến ta cũng không chịu nổi."
Môn sinh Lam thị ngoại trừ Lam Cảnh Nghi, còn lại đều trợn mắt há mồm nhìn tông chủ nhà mình và Tam Độc Thánh Thủ đầy cử chỉ ám muội. Lam Hi Thần không nhìn đến những ánh mắt kinh ngạc của bọn họ, xoay đầu qua, trầm giọng nói: "Nhớ kỹ lời ta. Lập tức lên đường, có tin tức gì, liền phái người thông báo cho ta."
Giang Trừng gương mắt nhìn y, Lam Hi Thần nở nụ cười tựa như gió xuân ấm áp, nhưng sắc mặt tái nhợt như rơi vào trong hầm lạnh.
Tâm phúc Lam Hi Thần kịp phản ứng trước, hắn dằn xuống nghi vấn trong lòng, thi lễ với Lam Hi Thần, nói một tiếng "Đã rõ", liền xoay người rời đi. Đột nhiên lại nghe được một âm thanh băng lãnh vang lên.
"Đứng lại."
Mọi người đều dừng lại. Người lên tiếng chính là Giang Trừng, nhìn hắn dường như vẫn chưa nguôi cơn giận, trong thanh âm còn ẩn chứa hàn ý sắc bén.
"Liên Hoa Ổ ta, là nơi để các ngươi nói đến thì đến nói đi thì đi sao?
"Vãn Ngâm?" Lam Hi Thần hơi nhíu mày, Giang Trừng liếc y một cái, liền quay đầu nói với chủ sự còn đang quỳ trên mặt đất: "Ta có chuyện muốn nói với Trạch Vu Quân, ngươi mang những người khác đến Thử Kiếm đường đợi đi."
"Vâng." Chủ sự chầm chậm gật đầu hành lễ, Kim Lăng vội vàng đỡ hắn lên, chần chừ lên tiếng: "Cậu. . ."
"Ngươi cũng cút!" Ánh mắt Giang Trừng như muốn phóng lửa, hung hăng trừng Kim Lăng, làm Kim Lăng sợ đến rụt cổ. Giang Trừng hừ một tiếng, phất tay áo xoay người quay về trong vườn. Lam Hi Thần gật đầu với môn sinh nhà mình, liền theo sau.
Phất tay bảo người làm và môn sinh thị vệ lui ra, Giang Trừng bước nhanh qua trước đình đi vào trong nhà, cũng không phải đi vào phòng ngủ của mình, mà là quẹo sang thư phòng.
Cách bày trí trong thư phòng và phòng phủ Giang Trừng tương tự nhau, nhưng ở thư phòng không có treo màn che phất phơ như trong phòng ngủ, bày trí tuy không tính là đơn giản, nhưng cũng sáng sủa sạch sẽ, nhẹ nhàng khoan khoái gọn gàng, lại gần hố nước giống như phòng ngủ, càng nhìn rõ chim cá vờn quanh, cảnh sắc tuyệt mỹ. Sàn nhà làm cả gian phòng ấm áp rực rỡ, lúc Lam Hi Thần đi vào, liền nhìn thấy Giang Trừng cởi áo lông, quay lưng với mình đứng trước cửa sổ được chạm trổ hoa mỹ, ánh mặt trời vàng nhạt xuyên qua cửa sổ chiếu rọi lên người hắn, đường nét nhu hòa, dường như đem sự tức giận khắp người hắn đều nhẹ nhàng phất đi.
"Vãn Ngâm. . ." Lam Hi Thần không kìm được bước tới, từ sau lưng nhẹ nhàng ôm lấy Giang Trừng, đem cằm đặt lên trên vai hắn.
Y nghe được tiếng Giang Trừng thở dài, thanh âm còn chút tức giận chưa tiêu tan nói với y: "Ngươi... còn chưa tỉnh ngủ sao?"
"Ta rất tỉnh táo." Lam Hi Thần đáp, tăng thêm lực trên tay.
"Vậy ngươi biết người xảy ra chuyện là ai không?"
"Biết, là đệ đệ Vong Cơ của ta, còn có Ngụy công tử."
Lam Hi Thần trả lời rất rõ ràng, Giang Trừng im lặng một lát, đẩy cánh tay Lam Hi Thần đang vòng quanh hông hắn ra, xoay người chăm chú nhìn vào khuôn mặt Lam Hi Thần.
Khuôn mặt hoàn mỹ kia, luôn phảng phất ý cười dịu dàng như thường ngày, nhưng trong lúc đó lại không thể che giấu được sự bất an và sầu lo trên gương mặt.
"Ngươi rõ ràng rất lo lắng." Giang Trừng nhíu mày nói, "Rõ ràng ngươi rất muốn đi tìm bọn họ, ta nói không sai chứ."
"Đúng." Lam Hi Thần chẳng hề phủ nhận, cũng không hề rời khỏi ánh mắt chất vấn của Giang Trừng, "Quả thật ta rất lo lắng cho bọn họ..."
"Vậy tại sao không đi?" Trong lòng Giang Trừng gần như đã có đáp án, những vẫn chần chờ, khẽ hỏi.
". . . Bởi vì ta vẫn đang có hứa hẹn." Lam Hi Thần lộ ra một nụ cười dứt khoát, "Chuyện ta đã đáp ứng ngươi, chắc chắn sẽ không nuốt lời."
Giang Trừng sững sờ nhìn Lam Hi Thần, hé miệng nhưng lại chẳng phát ra được một chút âm thanh.
Hắn cảm thấy mình nên kéo lấy cổ áo Lam Hi Thần, mắng y ngốc nghếch, mắng y là một tên đần không biết phân biệt nặng nhẹ; nhưng đồng thời, ngực lại tràn ngập ấm áp, lại réo gọi ầm ĩ muốn mình nhào tới, ôm lấy y, hôn lên đôi môi y, dùng tất cả mọi thứ biểu đạt tình yêu của mình.
Lam Hi Thần đứng ngây người như phỗng nhìn Giang Trừng, lần nữa vươn tay muốn ôm hắn vào trong lồng ngực.
"Ta nói rồi, không có gì quan trọng hơn so với ngươi."
Những lời nói kiên định không rời, những cái ôm ấm áp vững chãi, Giang Trừng cố gắng để mình bình tĩnh lại, nhưng thân thể vẫn không kìm được run lên.
Là khiếp sợ? Là vui sướng? Là cảm động? Cho dù là loại cảm xúc nào thì cũng không thể miêu tả tình cảm hiện tại của Giang Trừng. Hắn giơ tay qua ôm lấy lưng Lam Hi Thần, siết chặt lấy thứ mà hắn vừa chải, mái tóc đen như thác nước đổ xuống ở sau lưng Lam Hi Thần.
"Vãn Ngâm, " Lam Hi Thần nhẹ nhàng vỗ về bờ vai run rẩy của hắn, "Đừng lo lắng. Ta hiểu rõ Vong Cơ, tính tình hắn cẩn thận, tu vi hơn người, sẽ không dễ dàng xảy ra chuyện như vậy, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Ngụy công tử. Huống chi bây giờ cũng chỉ mới tìm được một số vật phẩm rải rác của hai người, có gặp phải nguy hiểm hay không, cũng chưa biết được. Vừa rồi đã có người đi tìm, nghĩ đến sẽ nhanh chóng truyền đến tin tức, vì vậy không cần quá lo lắng, thân thể ngươi còn chưa khôi phục hoàn toàn, tối qua lại mệt nhọc, vẫn nên nhanh chóng đi nghỉ ngơi thôi."
Giang Trừng không nói gì thêm, cũng không làm gì, chỉ ôm lấy Lam Hi Thần thật chặt. Lam Hi Thần cũng không cưỡng ép hắn, chỉ lẳng lặng động viên hắn, đợi hắn bình tĩnh lại. Qua một hồi lâu, mới nghe được Giang Trừng cười như có như không nói: "Ngụy Vô Tiện có nói một câu quả thật không sai, Lam thị các ngươi, đều là một đám người ương bướng."
Lam Hi Thần mỉm cười, lại vỗ về hắn. Giang Trừng ngồi thẳng dậy, nâng mặt Lam Hi Thần lên, đem trán của mình tựa vào trán Lam Hi Thần.
"Đi đi, Lam Hoán, đi cứu đệ đệ ngươi." Hai người kề sát vào nhau, kém tí nữa là có thể hôn lên môi nhau. Giang Trừng có thể cảm nhận được, hô hấp Lam Hi Thần thoang thoảng hương thơm nồng nàng dần trở nên thâm trầm hơn.
"Tối qua ta nói là, nếu như thật sự không có việc gì, thì ở lại với ta." Giang Trừng khẽ nói, âu yếm gò má Lam Hi Thần, "Hiện giờ tình hình đã như thế, ngươi còn có thể nói là không có chuyện gì sao?"
"Vãn Ngâm. . ."
"Ngươi hãy nghe ta nói hết!" Giang Trừng ngang ngược đánh gãy lời Lam Hi Thần, nhắm mắt lại không nhìn đến gương mặt nghiêm nghị của Lam Hi Thần, "Ngươi bảo không có gì quan trọng hơn so với ta. Nhưng ngươi có bao giờ nghĩ tới, đối với ta mà nói, ngươi cũng quan trọng như vậy?"
Lam Hi Thần cả người trở nên cứng ngắc, sau đó vươn tay nắm chặt lấy bàn tay Giang Trừng.
"Tất nhiên ta mong rằng ngươi sẽ ở bên cạnh ta, quản chi chuyện của những người khác, chỉ cần ngươi bình an vô sự là tốt rồi." Giang Trừng tiếp tục nói, "Thế nhưng, như vậy ngươi sẽ yên tâm sao? Ngươi đừng phản bác ta, nếu như bọn họ thật sự xảy ra chuyện, với tính cách của ngươi, cả đời này tất sẽ không bao giờ an ổn."
Lam Hi Thần trầm mặc, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve đôi bàn tay vẫn còn lạnh lẽo kia. Hô hấp của y nói cho Giang Trừng biết, mình nói không hề sai.
"Ngươi nhớ kỹ, Lam Hoán. Ngươi khuông muốn ép buộc ta làm chuyện ta không muốn làm, ta cũng vậy, ta không muốn ngươi vì ta mà lưu lại về sau hối tiếc cả đời." Giang Trừng mở mắt ra, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, nhìn thẳng vào đôi con ngươi sâu thẫm mỹ lệ của Lam Hi Thần, "Ta đi cùng ngươi, như vậy ngươi có thể yên tâm rồi."
"Không thể!" Lam Hi Thần không chút suy nghĩ liền ngăn Giang Trừng lại, "Thân thể ngươi vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, Liêu Đông lại là nơi vô cùng giá rét, hiện tại ngươi sẽ không chịu nổi!"
Khóe miệng Giang Trừng giật giật, "Ta cũng không phải chưa từng trải qua, không có gì mà không thể chịu nổi!"
"Không được!" Lam Hi Thần nắm chặt tay Giang Trừng, thái độ kiên quyết lại gấp gáp, "Từ nay về sau, ngươi cũng không thể như vậy được."
Nhìn vẻ mặt căng thẳng của Lam Hi Thần, Giang Trừng mỉm cười.
"Ta biết rồi." Hắn đáp, lần thứ hai nhắm mắt lại, chạm nhẹ vào trán Lam Hi Thần, hắn có thể cảm nhận được trên người Lam Hi Thần tản ra sự ấm áp và thương tiếc.
"Vãn Ngâm. . . vậy lúc ta không đây, ngươi đừng đi lung tung khắp nơi." Lam Hi Thần tỉ mỉ dặn dò, "Ở Liên Hoa Ổ nghỉ ngơi thật khỏe, tĩnh dưỡng thân thể thật tốt. Đừng quá lo lắng cho ta, ta sẽ luôn cẩn thận."
"Ừm." Giang Trừng đáp lại, "Ngươi phải cực kỳ cẩn thận, đó là thứ mà ngay cả đệ đệ của ngươi cũng không đối phó được... Ai, quên đi, vẫn là đi với ngươi..."
"Vãn Ngâm ——" Lam Hi Thần hiếm thấy nghiêm mặt, giọng điệu cũng vô cùng kiên quyết.
"Biết rồi, biết rồi." Giang Trừng cuối cùng cũng thỏa hiệp. Nếu là mình lúc toàn thịnh, tất nhiên dù thế nào cũng sẽ đi theo, nhưng hiện giờ linh lực của mình vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, nếu như miễn cưỡng đi theo, chắn hẳn sẽ cản chân Lam Hi Thần, thậm chí trở thành gánh nặng của y.
Lam Hi Thần lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lại ôm chặt Giang Trừng lần nữa.
"Vãn Ngâm, cảm tạ."
Bên tai vang lên tiếng Lam Hi Thần dịu dàng cám ơn, Giang Trừng mỉm cười, hôn lên đôi môi gần trong gan tấc.
Môn sinh Lam thị không phải chờ quá lâu, mới chỉ qua thời gian uống cạn một chén trà, Lam Hi Thần liền cùng Giang Trừng đi từ giữa vườn ra, đồng thời thông báo với bọn họ, mình sẽ cùng họ đi đến Liêu Động. Giang Trừng bàn giao mấy câu với chủ sự, sau đó liền lẳng lặng nhìn Lam Hi Thần đang nhanh chóng sắp xếp chức trách của từng đệ tử, nhìn nét mặt của những môn sinh kia đều hiện lên vẻ an tâm, nhìn Lam Tư Truy đưa ra lời lẽ biện luận muốn đi cùng Lam Hi Thần, nhìn vẻ mặt Lam Cảnh Nghi buồn rười rượi cam đoan với Lam Hi Thần một mình hắn có thể hoàn thành nhiệm vụ vốn là của hắn và Lam Tư Truy.
"Cậu. . ."
Kim Lăng sượt qua bên người Giang Trừng, nhỏ giọng gọi hắn.
Giang Trừng từ trong lỗ mũi hừ một tiếng, lạnh lùng nói: "Sao? Lúc này tiểu tình nhân của ngươi không cần ngươi nữa? Giờ lại nhớ đến ta là cậu của ngươi?"
"Cậu, sao người nói chuyện khó nghe như vậy chứ." Kim Lăng thở phì phò oán giận nói, tay lại giúp Giang Trừng kéo lại áo lông, sợ hắn lạnh.
"Hừ, khó nghe? Lời khó nghe hơn nữa ta còn chưa nói ra đấy! Cũng không nghĩ đến là ai nuôi ngươi lớn? Muốn gạt ta, ngươi còn non lắm." Giang Trừng lườm Kim Lăng một chút, "Chờ họn họ đi rồi, xem ta trừng trị các ngươi thế nào!"
Kim Lăng co rúm người lại, có điều hắn giả vờ giả vịt hoảng sợ cũng không được bao lâu, bởi vì Lam Hi Thần đang đi đến chỗ họ.
"Vãn Ngâm, A Lăng." Lam Hi Thần điềm tĩnh nói với họ, "Vậy chúng ta xuất phát đây."
Giang Trừng gật đầu, đột nhiên giơ tay đưa cho Lam Hi Thần: "Cái này, ngươi mang theo."
Lam Hi Thần cần lấy nhìn một chút, đúng là quả chuông bạc biểu trưng cho Liên Hoa Ổ. Quả chuông bạc nho nhỏ này tua rua màu tím sẫm, hoa văn chín cánh sen tỏa ra ánh bạc lấp lánh tựa nguyệt quang.
"Chuông bạc Giang gia, có thể định thân tỉnh trí." Giang Trừng thong dong nói, nghe như hoàn toàn không hề quan tâm, "Có dù sao vẫn hơn không, ngươi mang theo bên người, phòng ngừa lỡ như có chuyện ngoài ý muốn."
Lam Hi Thần nở một nụ cười vô cùng dịu dàng, cẩn thận từng li từng tí đem chuông bạc đeo vào bên hông mình.
"Đa tạ Vãn Ngâm."
Giang Trừng gật đầu, giả vờ như không nhìn thấy Kim Lăng cũng luống cuống tay chân gỡ chuông bạc của mình xuống lén lút đưa cho Lam Tư Truy.
Lúc này, chủ sự ở đằng sau Giang Trừng cũng bước lên một bước, đem một cái bao đưa đến cho Lam Hi Thần.
"Trạch Vu Quân, những thứ này đều là tông chủ chúng ta chuẩn bị, là một ít tiên dược hiếm thấy trong Liên Hoa Ổ, mang theo trên đường cứu trị lúc cần."
Lam Hi Thần tiếp nhận bao thuốc, cảm kích gật gật đầu với Giang Trừng.
"Việc này không nên chậm trễ, đừng kéo dài thời gian, nhanh chóng đi đi." Giang Trừng dường như không kiên nhẫn thúc giục. Lam Hi Thần nói một tiếng được, liền đi về phía các đệ tử Lam thị đã chuẩn bị kỹ càng, xuất phát.
Kim Lăng đứng ở bên cạnh Giang Trừng, lưu luyến không rời nhìn Lam Tư Truy. Đột nhiên liền nghe thấy Giang Trừng khẽ gọi một tiếng: "Lam Hoán!"
Lam Hi Thần dừng chân, xoay người lại nhìn hắn.
Giang Trừng nhíu nhíu mày, nhưng lại chậm chạp chưa đem lời thốt ra khỏi miệng. Lam Hi Thần cũng mỉm cười, một đôi mắt xanh biếc sáng trong đong đầy nhu tình và kiên định.
"Đừng lo lắng, Vãn Ngâm. Sẽ không sao." Y cười nói, "Nghỉ ngơi thật tốt, chờ ta quay về."
Giang Trừng nhìn y một lúc, chầm chậm gật đầu.
"Về sớm một chút."
TBC
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro