Chương 67
[ Lời trước khi viết ]
CP Hi Trừng, kịch tình viết theo hướng ABO.
Nhân vật thuộc về Mặc Hương đại đại, OOC thuộc về tôi.
Đồng ý với tôi, xem xong chương này không được đánh Lam đại.
Ẩn Lâm Lang
(Sáu mươi bảy)
Lúc Lam Tư Truy theo Kim Lăng đến, Lam Hi Thần liền nhận ra có chút gì đó là lạ.
Kim Lăng thì không nói, trong nét mặt Lam Tư Truy, lộ ra vẻ hoang mang không giống ngày thường.
Hoang mang, mà không phải căng thẳng.
Kể từ lúc Lam Tư Truy đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, y liền giúp đệ đệ mình chăm sóc đứa bé này đến lớn, sao lại không nhìn ra đứa bé này có tâm tình ẩn giấu chứ?
Lam Tư Truy tới gặp Giang Trừng, có lẽ sẽ sợ sệt, sẽ lo lắng, sẽ căng thẳng, nhưng tuyệt đối sẽ không giống như bây giờ, dưới khuôn mặt khiêm tốn hữu lễ, chôn dấu đầy vẻ cấp bách bất an.
"Cậu. Trạch Vu Quân."
Kim Lăng đi vào hành lễ với Giang Trừng trước, sau đó mới quay sang Lam Hi Thần ở bên cạnh, cũng chấp tay thi lễ một cái. Lam Tư Truy cũng hành lễ theo Kim Lăng, nhưng lúc nhìn Lam Hi Thần, dường như có một chút dụng ý khác.
Lam Hi Thần mỉm cười với bọn họ, không nói gì.
Giang Trừng nhìn hai người, vẻ mặt lạnh lùng, trong mắt đong đầy hàn khí bức người, đánh giá trên dưới Lam Tư Truy.
Kim Lăng dẫn Lam Tư Truy, quỳ xuống trước mặt Giang Trừng. Hai người đồng thời hành một đại lễ với Giang Trừng.
"Làm cái gì vậy?" Giang Trừng nhíu nhíu mày.
"Đa tạ ân tình cứu giúp của Giang tông chủ và trên dưới Liên Hoa Ổ." Lam Tư Truy hành lễ xong nói tiếp, "Ngày ấy ở sông Tiên Kính, nếu không phải Giang Tông chủ liều mình cứu giúp, chỉ sợ tại hạ đã mất mạng."
Ngày ấy Ôn Ninh ôm Lam Tư Truy xông vào Liên Hoa Ổ, người trong Giang thị vốn định động đao kiếm, nhưng vừa thấy Lam Tư Truy khắp người đầy máu, cũng không màn đến sự thất lễ của Ôn Ninh, dốc toàn lực cứu chữa Lam Tư Truy, về sau lại bất kể hiềm khích trước kia, đem một phần sừng kỳ lân tịch thu từ kho báo Kim Nghê đưa cho Lam Tư Truy, mới trị hết thương thế và độc tố trên người Tư Truy. Đối với những điều này, cho dù là Ôn Ninh hay là Lam Tư Truy, trong lòng đều vô cùng cảm kích.
Có điều, Giang Trừng dường như cũng không nhận phần ân tình này, ánh mắt nhìn chằm chằm Lam Tư Truy có chút xem thường, "Thuận tiện mà thôi, đừng tưởng bở."
Lam Hi Thần mỉm cười. Kim Lăng giận dỗi lầm bầm một câu, "Cậu... sao người lại như vậy." Lam Tư Truy vẫn một mực cung kính hành lễ: "Cho dù là nguyên do gì, ân tình của Giang Tông chủ, đời này Tư Truy cũng sẽ không quên."
"Ít bày trò với ta đi." Giang Trừng lạnh lùng nói, "Có chuyện mau nói!"
Kim Lăng và Lam Tư Truy liếc nhìn nhau, Lam Hi Thần chú ý, hai đứa nhóc này đều lén lúc nhìn sang hắn một chút.
"Cậu," cuối cùng Kim Lăng mở miệng trước, vẻ mặt cứng nhắc mất tự nhiên, "Con có chuyện nói với người, có thể mời Tư Truy và Trạch Vu Quân tránh mặt một lát được không?"
Lam Hi Thần sững sờ, lúc này y cùng Giang Trừng hai mặt nhìn nhau.
"Là chuyện khẩn cấp!" Kim Lăng nóng vội, trong giọng điệu có sự gấp gáp cùng lo lắng không che giấu được.
Giang Trừng nghe xong, gật đầu với Lam Hi Thần, Lam Hi Thần mỉm cười đáp lại, dứng dậy mang Lam Tư Truy cùng ra ngoài.
Nghe được tiếng Lam Tư Truy đóng cửa phòng, Giang Trừng cau mày nhìn khuôn mặt vô cùng căng thẳng của Kim Lăng, đầy nghi hoặc: "Nói đi, chuyện gì?"
Nhưng mà lúc này Kim Lăng lại đột nhiên giống như miệng hồ lô, do do dự dự nói không thành lời. Giang Trừng đợi đến mất kiên nhẫn, vỗ bàn tức giận nói: "Đừng lề mề! Ta còn có thể ăn ngươi hay sao!"
Lúc này Kim Lăng mới ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Giang Trừng, dùng khí thế muốn dây dưa không dứt với Giang Trừng nói to: "Cậu! Người không thích ta và Tư Truy bên nhau, thế nhưng chính người thì sao? Người cùng Trạch Vu Quân là chuyện làm sao! ?"
Lam Hi Thần đi ra khỏi gian phòng trước Lam Tư Truy một bước, nghe được tiếng Lam Tư Truy đóng cửa phòng, y chầm chậm xoay người, đang muốn hỏi cho rõ ràng Lam Tư Truy đang giấu cái gì, lại đột nhiên bị Lam Tư Truy nắm chặt lấy cánh tay. Lam Hi Thần ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn vào mắt Lam Tư Truy, trong đôi mắt trong suốt thông tuệ lộ ra sự căng thẳng và bất an che giấu đã lâu.
"Làm sao vậy, Tư Truy?"
Lam Hi Thần nhanh chóng hỏi, đã đến nước này, y còn không nhìn ra Kim Lăng và Tư Truy là cố ý đẩy y rời khỏi Giang Trừng, đó mới là có quỷ.
"Xảy ra chuyện rồi, Trạch Vu Quân." Tư Truy vừa mang Lam Hi Thần đi ra ngoài, vừa nhỏ giọng nói, dường như vẫn lo lắng bị Giang Trừng bên trong nghe thấy, "Người nhanh đi với con."
"Đã xảy ra chuyện gì, ngươi đừng hoảng hốt." Lam Hi Thần động viên nói, bước nhanh theo hắn đi ra nội thất Giang Trừng. Vừa rẽ khỏi sân trước ở cửa lớn, thì Lam Hi Thần liền sửng sốt. Chỉ thấy một vài đệ tử Lam gia, cùng chủ sự Giang thị cùng nhau ở ngoài cửa đợi y. Đệ tử dẫn đầu chính là tâm phúc của mình, hắn thấy Lam Hi Thần đi ra, lập tức lo lắng bước lên trước nghênh đón: "Tông chủ!"
"Xảy ra chuyện gì?"
"Tông chủ!" đệ tử Lam thị đều chau mày, sắc mặt âm trầm, "Hàm Quang Quân, sợ là xảy ra chuyện rồi!"
"Cái gì!" Lam Hi Thần nghe như sét đánh bên tai, thoáng chốc cảm thấy hơi lạnh giăng ngợp bầu trời, "Xảy ra chuyện gì? Vong Cơ đã xảy ra chuyện gì?"
Đệ tử tâm phúc vội vã giải thích: "Hàm Quang Quân và Ngụy công tử, lần này đi vân du ở phương bắc, tông chủ ngài cũng đã biết. Thế nhưng tối hơm qua, có vài người đi Liêu Đông săn đêm cùng bằng hữu là môn sinh Lam thị, nhận được tín hiệu cần viện từ Lam thị!"
"Chính là Vong Cơ phóng tín hiệu! ?" Lam Hi Thần lập tức hỏi.
"Đúng vậy. Vài tên môn sinh vội vã chạy tới địa điểm nơi phóng tín hiệu." Tâm phúc đáp, "Đợi đến nơi cần đến, không nhìn thấy bóng người, nhưng khắp đỉnh núi đầy vết tích tranh đấu, còn có vài cái thây khô bị phá nát!"
"Có tìm được Vong Cơ cùng Ngụy công tử không?" Lam Hi Thần nín thở, trái tim bất an nảy mạnh lên.
"Không có." Các đệ tử đều lắc đầu, mặt mày ủ rũ, "Bọn họ chỉ tìm thấy mấy món đồ cá nhân lưu lại, liền nhanh chóng chạy về Cô Tô, đưa qua cho mấy vị trưởng bối phân biệt, quả đúng là đồ của Hàm Quang Quân."
Dứt lời, đệ tử dẫn đầu đem một linh phù nát và một túi gấm nhỏ giao cho Lam Hi Thần. Trên tấm linh phù kia vẽ hoa văn Lam thị, chính là thứ lưu lại khi các đệ tử Lam thị phóng tín hiệu cầu cứu, bên trên sẽ có họ tên người cầu viện. Lam Hi Thần cẩn thận mở tấm linh phù kia ra, chỉ thấy trong linh phù có một chữ "Trạm" bị cắt ngang, gần như làm y ngừng thở. Y đem linh phù cầm trong tay, lại kiểm tra hoa văn quen thuộc trên túi gấm, từng đường thêu thủ công tinh xảo, vô cùng khéo léo, chỉ tiếc có vài vết chém, xé rách túi gắm tao nhã lung linh này. Lam Hi Thần trầm mặc một lúc, mới nhắm mắt lại chầm chậm gật đầu: "Quả thật... là đồ của Vong Cơ."
"Tông chủ! Vậy phải làm sao bây giờ! ?" Vừa nghe thấy đến cả Lam Hi Thần cũng xác định chủ nhân của linh phù và túi gắm, có mấy người đệ tử đã không kìm được lo lắng trong lòng, "Nhất định là Hàm Quang Quân đã gặp phải chuyện nguy hiểm gì đấy!"
"Ngay cả Hàm Quang Quân và Ngụy công tử cũng đối phó không được, thật là nhiều quái vật đáng sợ!"
"Đừng hoảng loạn!" Lam Hi Thần ổn định tâm tình mình trước, sau đó mới trấn an các đệ tử đang hoảng loạn, "Hiện giờ còn chưa biết sự tình thế nào, đừng tự làm loạn trận thế." Y quay sang nhìn tâm phúc của mình, hỏi: "Thật sự không tìm được Vong Cơ à? Tình hình này có bẩm báo cho thúc phụ chưa?"
"Ngài cũng biết, Hàm Quang Quân và Ngụy công tử đi vân du, từ trước đến giờ không hỏi việc tiên gia, cũng không thích bị người quấy rầy. Bởi vậy trong nhất thời, chúng ta cũng không có biện pháp tìm được bọn họ. Lam lão tiền bối còn đang bế quan, theo gia quy đề ra chúng ta không thể tự tiện quấy rầy." Tâm khúc khó khăn lên tiếng, "Chỉ có thể thông báo cho mấy vị trưởng lão khác trong tộc."
"Các ngài ấy nói thế nào?"
"Có hai vị lão tiền bối đã đi trước, nhưng mọi người vẫn cảm thấy, nên mời ngài nhanh chóng đến trợ giúp." Thanh âm tâm phúc khẽ run rẩy, "Tu vi Hàm Quang Quân, đừng nói ở Lam gia chúng ta, trên toàn bộ giới Tu Tiên cũng gần như không ai có thể địch nổi. Nếu ngay cả Hàm Quang Quân cũng xay ra chuyện... vậy thì, vậy thì chỉ sợ ngoại trừ ngài, ai cũng không cứu được."
"Vong Cơ. . ." Lam Hi Thần nắm chặt linh phù cùng túi gấm trong tay, quay đầu hỏi Tư Truy đứng ở bên cạnh: "Quỷ tướng quân có biết việc này không?"
"Ngài ấy đã xuất phát đi Liêu Đông tìm." Tư Truy trả lời, thế nhưng khuôn mặt vẫn lộ vẻ bất an, "Thế nhưng Ninh thúc thúc nói, trừ phi Ngụy tiền bối gọi hắn qua, nếu không trong thời gian ngắn, ngài ấy cũng không biết Ngụy tiền bối ở nơi nào." *1
"Nhưng bây giờ chúng ta chính là không tìm được bọn họ!" Cảnh Nghi dậm chân nói, "Nếu có thể tìm được Ngụy tiền bối thì tốt rồi!"
"Tông chủ." Môn sinh tâm phúc môn sắc mặt u ám, nói với Lam Hi Thần, "Thuộc hạ nghĩ... vẫn xin người, nhanh chóng đi một chuyến đến Liêu Đông. Chúng ta đều biết Hàm Quang Quân tu vi cao cường, nhưng Ngụy công tử bên cạnh ngài ấy, tuy thiện Quỷ đạo, nhưng dù sao vẫn là thân thể được hiến xá, gần như không có linh lực. Cũng không phải không thể phát sinh việc ngài ý muốn. Nếu như Hàm Quang Quân và Ngụy công tử phát tín hiệu cầu viện khi bình an, sẽ không để mất liên lạc với chúng ta. Chỉ sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn..."
"Đừng nói nữa, ta biết." Lam Hi Thần lên tiếng. Y rất ít khi thất lễ đánh gãy lời nói của người khác như vậy. Nhưng mà hiện giờ cầm linh phù và túi gấm của đệ đệ đang mất tích, y khó mà giữ được phong độ và bình tĩnh vốn có. Ngẫm lại, tu vi lẫn võ nghệ của Vong Cơ đều hơn người một bậc, thế nên hắn đã đi đâu, làm gì, bình thường mình cũng ít khi hỏi đến. Sau khi hắn và Ngụy Vô Tiện kết làm đạo lữ, thường xuyên đi vân du khắp nơi, trảm yêu trừ ma, có lúc tận mấy tháng cũng không về Cô Tô, cũng là chuyện bình thường. Nhưng nơi Liêu Đông này, dù sao cũng hoàn toàn khác hẳn với vùng Giang Nam, từ phong thổ, khí hậu ấm áp đều không giống. Y nghe nói Liêu Đông phía bắc, quanh năm băng tuyết bao trùm, vắng vẻ hoang tàn, rừng rậm trải dài, giống như đại dương không thấy điểm cuối, nếu ở nơi đó ẩn chứa quái vật nguy hiểm gì đấy thì cũng không có gì lạ. Mặt khác, trên người Ngụy Vô Tiện còn chịu lời đồn đại về Âm Hổ phù, chuyện này được lưu truyền rộng rãi trong giới Tu Chân, cho dù Ngụy Vô Tiện đã tiêu hủy Âm Hổ phù từ lâu, nhưng không chịu nổi luôn có người không tin tưởng, chỉ có điều xét mặt mũi Lam gia, không dám động thủ. Nhưng bây giờ, hai người ở Liêu Đông xa xôi, rời khỏi sự bảo hộ của gia tộc, chính là thời cơ tốt để những kẻ xấu kia ra tay. Nếu như đấy là sơ sẩy rơi vào trong cạm bẫy của những người kia, Vong Cơ và Vô Tiện, chỉ sợ làn ít dữ nhiều.
Lam Hi Thần càng nghĩ càng lo lắng, càng lo sợ lại càng tự trách, hối hận mình không có nhắc nhở Vong Cơ, lại ngẩng đầu nhìn phía các môn sinh của mình, đều đang lo lắng luống cuống chờ đợi mình. Tâm phúc nói đúng, việc trước mắt bây giờ, người thích hợp đi cứu Vong Cơ, đúng thật là mình.
"Ta biết rồi." Lam Hi Thần nói, "Ta lập tức. . ."
Lời còn chưa dứt, y đột nhiên ngừng lại.
Đêm hôm qua, y đã đồng ý với Giang Trừng, sẽ ở lại Liên Hoa Ổ thêm một thời gian nữa với hắn.
Khi đó Giang Trừng quay lưng với y, hết sức cẩn thận hỏi, đầy sự chần chờ, dường như đã đoán biết được sẽ nhận được lời từ chối cùng không giữ lời. Sau khi y đáp trả một tiếng "Được" kia, thân thể trong lòng ngực bình tĩnh lại, làm y khổ sở tiếc thương đến tâm cũng trở nên run rẩy.
Vong Cơ mất tích, mặt lợi hại trong này y không phải không hiểu, nhưng Giang Trừng cũng đang trọng thương vừa khỏi, chỉ miễn cưỡng cầu y bầu bạn, chẳng lẽ y cũng... không thể thực hiện.
Không hề có điềm báo trước, trong cơn ác mộng đêm qua Giang Trừng gào thét thê thảm, bỗng nhiên chẳng khác nào một thanh kiếm sắc bén xuyên qua đầu Lam Hi Thần, làm Lam Hi Thần chấn động đến mức sắc mặt vô cùng trắng bệch.
Cho dù về tình về lý, y cũng nên lập tức chạy đi tìm Vong Cơ, thế nhưng vừa đi như vậy, y chỉ có thể để lại cho Giang Trừng một câu "Xin lỗi, ta nuốt lời rồi."
Y không muốn. Ân oán dây dưa, y cũng không thể đánh giá, nhưng cho dù làm thế nào, y cũng không muốn phụ tấm lòng kia của Giang Trừng.
"Tông chủ?" Mọi người thấy Lam Hi Thần nói chưa hết câu lại bỗng nhiên im lặng một lúc lâu, trong lòng đều có chút kinh ngạc. Lúc này, chủ sự Giang thị đứng ở bên cạnh vẫn luôn trầm mặc không nói lại cất tiếng.
"Chư vị." Chủ sự Giang thị mặt mày chẳng hề có chút cảm xúc nào nhìn một lượt xung quanh, "Về lý, chư vị tới Liên Hoa Ổ ta bái phỏng, lẽ ra ta nên lập tức thông báo với tông chủ. Chỉ là lúc này tông chủ nhà ta cần tĩnh dưỡng, ta mới không có thông báo liền cho phép các vị tiến vào trong vườn hoa Liên Hoa Ổ, đồng thời phó thác tiểu Kim Tông chủ mời Trạch Vu Quân ra. Bây giờ Hàm Quang Quân và Di Lăng Lão Tổ mất liên lạc, ta cũng vô cùng thông cảm, nhưng xin đừng làm ảnh hưởng đến sự nghỉ ngơi của tông chủ nhà chúng ta, tăng thêm phiền nhiễu cho người." Cuối cùng hắn dời mắt sang Lam Hi Thần, giơ tay thi lễ, "Trạch Vu Quân, mời ngài hiểu cho. Tuy tông chủ đã dùng sừng kỳ lân, thân thể đã bình phục, nhưng tu vi và linh lực vẫn còn đang dần khôi phục, chúng đệ tử Vân Mộng Giang thị ta, cần lấy tông chủ làm trọng, chỉ có thể xin người, nghĩ một biện pháp vẹn toàn vừa có thể giấu giếm được tông chủ, lại đi cứu Hàm Quang Quân."
Nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người, Lam Hi Thần lắc đầu, y nhíu chặt lông mày, dùng giọng điệu nghiêm túc ra lệnh: "Mấy người các ngươi, lập tức chạy đến Liêu Đông, trợ giúp hai vị lão tiền bối, bên người mang theo phù truyền tống, một khi có tin tức, lập tức đến Liên Hoa Ổ thông báo cho ta." n tức, lập tức đến Liên Hoa Ổ hướng ta thông báo."
"Tông, tông chủ, người, người không đi?" Đừng nói môn sinh Lam thị, ngay cả trên khuôn mặt chủ sự Giang thị, cũng lộ ra vẻ mặt không dám tin tưởng.
Đối mặt với sự dò hỏi khiếp sợ từ mọi người, Lam Hi Thần vẫn kiên định lắc đầu: "Hiện giờ ta không thể rời đi. Các ngươi nghe ta dặn dò, lặp tức đến Liêu Đông tìm kiếm Vong Cơ. Tư Truy, Cảnh Nghi, ta đích thân viết một phong thư cho các ngươi mang về Cô Tô, lập tức mời thúc phụ xuất quan, triệu tập các đệ tử cao giai khác của Lam thị đi tìm. Có bất cứ tin tức gì, dù chỉ là tiếng gió thổi cỏ lay, cũng phải nhanh chóng truyền tin tức đến cho ta!"
"Tông chủ, tại sao người không thể rời đi! ?" Cảnh Nghi nóng ruột, gào lên, "Đó là Hàm Quang Quân! Hàm Quang Quân xảy ra chuyện đó!"
"Lam Cảnh Nghi! Sao lại nói chuyện với tông chủ như thế!" Đệ tử tâm phúc liền khiển trách, Tư Truy cũng kéo mạnh Cảnh Nghi một cái. Cảnh Nghi mới giật mình nhận ra, nhanh chóng xin lỗi Lam Hi Thần: "Tông chủ, xin lỗi... con, con chỉ là..."
"Không sao," Lam Hi Thần lắc đầu, "Ta biết là Vong Cơ xảy ra chuyện, lòng ta cũng nóng như lửa đốt. Thế nhưng," y ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào ánh mắt các đệ tử, "Ta có một lời hứa vô cùng quan trọng, tạm thời không thể rời khỏi nơi này. Các ngươi đều là đệ tử Lam thị ta trăm người tuyển một, xin nhờ các ngươi, giúp ta tìm Vong Cơ và Ngụy công tử. Nếu sự tình thật sự không thể cứu vãn, thì ta sẽ đến tạ tội ở trước mặt bài vị liệt tổ liệt tông Lam thị!"
Các đệ tử Lam thị nghe xong, đều khom người lĩnh mệnh: "Tông chủ yên tâm, chúng đệ tử nhất định đem Hàm Quang Quân và Ngụy công tử trở về!"
"Trạch Vu Quân. . ." Chủ sự Giang thị cảm kích bước lên trước, đang muốn nói lời cảm tạ, thế nhưng lúc nhìn lướt qua Lam Hi Thần, đột nhiên người trở nên cứng đờ.
Lam Hi Thần lập tức nhận ra tầm mắt chủ sự có điều không đúng, vội vã quay đầu lại.
Chỉ thấy Giang Trừng ôm hai tay dựa ở bên cạnh cửa trên cây cột, nét mặt ung dung, lẳng lặng nhìn bọn họ chăm chú.
TBC
========================================================
*1: Tôi không quá chắc chắn Tiện Tiện và Ôn Ninh có liên hệ ràng buộc ra sao trong đó, nhưng hiển nhiên nếu như Tiện Tiện dùng Trần Tình triệu hoán Ôn Ninh, Ôn Ninh có thể nghe tiếng gọi mà đến (Teleport? ? ? ? ). Nhưng tình tiết về phương diện Ôn Ninh liên hệ với Tiện Tiện thì dường như không có? Bởi vậy tôi tự thiết lập trừ khi được Tiện Tiện triệu hoán, nếu không Ôn Ninh sẽ không tìm được Tiện Tiện.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro