Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 59

[ Lời trước khi viết ]

CP Hi Trừng, kịch tình viết theo hướng ABO.

Nhân vật thuộc về Mặc Hương đại đại, OOC thuộc về tôi.

Pika. . . Pika. . . Pikachu. . .

Ẩn Lâm Lang

(Năm mươi chín)

Lúc Giang Trừng lần nữa mở mắt ra, đập vào mắt chính là chiếc gường kiểu dáng hoa sen, màn che màu tím rủ xuống. Ánh sáng mờ ảo, vô cùng yên tĩnh, hẳn là buổi tối, ánh nến lay động trên màn che chiếu lên một vầng sáng vàng nhạt. Trong gian phòng tràn ngập mùi thuốc, nhưng thật ấm áp, cũng rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng củi đang cháy bập bùng trong chậu than lửa, còn có tiếng hít thở nhẹ nhàng ấm áp từ người bên cạnh mình truyền tới.

Giang Trừng hơi quay đầu, thì nhìn thấy gương mặt gần như hoàn mỹ ở bên gối mình. Lam Hi Thần nằm nghiêng người ở bên cạnh hắn, một tay đỡ lấy đầu, tay còn lại nhẹ nhàng đặt lên bụng của chính mình, cái đầu xinh đẹp còn khẽ gục lên gục xuống, lông mi thon dài tinh tế không giấu được màu xanh nơi đáy mắt, hiển nhiên là quá mệt mỏi mới ngủ thiếp đi.

Hắn nhếch miệng, cứ dùng ánh mắt tỉ mỉ như vậy miêu tả ngũ quan Lam Hi Thần. Lam Hi Thần tóc đen óng mượt, da trắng như tuyết, khuôn mặt tuấn nhã, mũi thẳng môi mỏng, cho dù hắn nhìn kỹ đến đâu, cũng không thể tìm ra chút sai lệch nào trên khuôn mặt này, hay chỉ ra một chút khiếm khuyết.

Làm sao trưởng thành lại anh tuấn như thế chứ? Trong lòng Giang Trừng có chút không cam tâm.

Nhưng mà chính là gương mặt hoàn mỹ như vậy, vì hắn mà hốt hoảng lo lắng, vì hắn mà rơi lệ, giọt nước mắt kia so với tinh tú trên bầu trời đêm còn lấp lánh hơn, từng hạt từng hạt rơi xuống đáy lòng hắn, hòa tan thành lũy băng giá bao phủ trong lòng hắn. Ấm áp trong lòng nương theo đấy thức tỉnh, hắn ngơ ngác nhìn Lam Hi Thần, không có sợ hãi, đây chẳng qua chỉ là ảo giác, hoặc chỉ là một giấc mơ. Hắn trở thân thể mềm nhũng qua, muốn vươn tay chạm vào Lam Hi Thần. Nhưng hắn vừa động đậy một chút, người Lam Hi Thần liền giật nẩy lên, mở mắt ra.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Giang Trừng nhìn thấy rõ hình bóng của mình trong con ngươi sẫm màu của Lam Hi Thần, được bao bộc trong tình ái sâu đậm.

Lam Hi Thần cử động trước, hắn cúi người, nở một nụ cười với Giang Trừng, sau đó nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán hắn.

"Vãn Ngâm, ngươi tỉnh rồi."

Giang Trừng cau mày nhìn hắn. Giọng nói Lam Hi Thần đầy thương tiếc, nhưng cũng có vẻ khàn khàn uể oải.

"Ừm. . . Kim Lăng thế nào rồi." Hắn suy nghĩ một lát, vẫn là mở miệng hỏi.

"Hắn vẫn ổn, quỳ trước gường ngươi hết hai ngày, Kim Lân Đài liên tục thúc giục, sáng nay chúng ta mới đưa hắn quay về, để hắn xử lý cục diện rối rắm Kim Nghê để lại..."

"Hai ngày. . . Ta ngủ bao lâu rồi?"

"Tròn ba ngày." Lam Hi Thần trả lời, lui người lại, ngồi xuống bên gối Giang Trừng. Vừa nắm chặt lấy tay Giang Trừng vận chuyện linh lực cho hắn, vừa nói: "Chủ sự tiên sinh cũng canh giữ rất lâu, một canh giờ trước ta mới khuyên hắn đi nghỉ ngơi rồi..."

"Ngươi thì sao?" Giang Trừng đột nhiên đánh gãy lời nói của hắn.

". . . Ta?"

"Ngươi trông chừng bao lâu?"

Lam Hi Thần sững sờ, mỉm cười, xiết chặt bàn tay ấm áp trong tay, ánh mắt ôn nhu như nước nhìn Giang Trừng chăm chú.

"Chỉ cần ngươi có thể tỉnh lại, canh giữ bao lâu ta cũng đồng ý."

Lông mày Giang Trừng bất giác nhíu nhíu, Lam Hi Thần vừa nói xong, cũng cảm thấy lời này của mình khá là quái đản lại buồn nôn, khóe mắt thoáng chốc ủng hồng, quay đầu ho khan mấy tiếng, giả vờ trấn định chuyển chủ đề: "Khát không? Ta đi rót cho ngươi cốc nước."

"Không cần, ta không khát."

"Vậy. . . trước khi chủ sự đi nghỉ ngơi, có dặn qua ta, nói sau khi ngươi tỉnh thì liền đi báo cho hắn biết."

Giang Trừng gật đầu, Lam Hi Thần liền đứng dậy vòng qua khỏi bình phong, kéo cửa phòng đi ra ngoài. Giang Trừng có thể loáng thoáng nghe được tiếng y trò chuyện với đệ tử thủ vệ của mình. Gương mắt lên không trung nhìn đỉnh gường giây lát, hắn liền chống người muốn đứng lên.

"Vãn Ngâm!"

Lam Hi Thần vừa vặn trở về, vội vã chạy đến đỡ lấy người hắn, thuận tay kéo lấy một tấm đệm mềm mại, để hắn tựa người vào đầu gường.

"Chớ miễn cưỡng, ngươi còn cần tĩnh dưỡng." Lam Hi Thần vừa nói, vừa lấy áo khoác để bên cạnh khoác lên người Giang Trừng.

"Vết thương của ta. . ." Giang Trừng duỗi hai tay ra, nhìn bàn tay của mình. Hắn nhớ cổ tay của hắn bị Xích Nô vặn bị thương, trên người cũng có không biết bao nhiêu chỗ thương tích trầm trọng, nhưng bây giờ khắp người hắn, ngoại trừ bên ngoài cực kỳ suy yếu, không còn sức lực, thế nhưng không có cảm giác vết thương đau nhói.

"Kim Nghê để lại vài thứ tốt cho chúng ta." Lam Hi Thần giúp hắn chỉnh xong quần áo, giải thích, "Lúc ta mang ngươi quay về, thương thế của ngươi rất nặng, mất máu quá nhiều, suýt nữa không trị được." Lam Hi Thần nói đến đây, giọng nói hơi run rẩy. "May mắn thay, người phái đi giải quyết địa cung dưới lòng đất kia của Kim Nghê, ở trong kho đồ của hắn, phát hiện một nhánh Kỳ Lân Giác."

"Ừm. . ." Giang Trừng nhớ lại, lúc hắn bị Kim Nghê giam giữ, quả thật từng thấy một nhánh nhỏ Kỳ Lân Giác. Kỳ Lân Giác này chính là thượng cổ thánh vật, có người nói nó có thể giúp người khác cải tử hồi sinh, kéo dài tuổi thọ. Hiện nay nghe người đồn đại chỉ có Phòng Lăng Liễu thị có một nhánh nhỏ, tương truyền rằng là do tổ tiên cứu chữa cho Kỳ Lân, được Kỳ Lân lưu lại báo ân, nhưng không biết có phải nhánh ở trong kho hàng kia của Kim Nghê hay không, "Các ngươi đưa ta dùng?"

"Tất nhiên là đã dùng." Lam Hi Thần gật đầu nói, "Sau khi dùng ta liền phái người đi dò hỏi Phòng Lăng Liễu thị, Liệu thị một mực khẳng định người trong nhà không có ai hút Già Phù Dung, có thể thấy Kỳ Lân Giác này không phải báo vật gia truyền của nhà bọn họ, ta thương lượng với chủ sự, liền cất vào trong kho Giang thị."

Lam Hi Thần nói yên tâm thoải mái, ngay cả Giang Trừng cũng không nhịn được tặc lưỡi. Nhưng may mắn thay có Kỳ Lân Giác, hiện tại ngoại thương của mình dường như khỏi hẳn, nội thương cũng gần như không còn cảm giác, nội đan bị Kim Nghê dùng Già Phù Dung làm tổn thương, hiện tại cũng vận chuyển rất thông thuận.

"Kim Nghê đâu?" Giang Trừng hỏi.

". . . Đã chết rồi."

". . . Ai giết?"

"Ta." Lam Hi Thần bình tĩnh nói, "Hắn không muốn nói cho ta biết ngươi ở đâu, ta liền động thủ."

Giang Trừng hơi trợn to đôi mắt, thoạt nhìn có chút không thể tin nổi. Hắn nghiêng đầu đánh giá Lam Hi Thần từ trên xuống dưới, sau đó cười nhẹ một tiếng. Lam Hi Thần có chút không hiểu vì sao: "Vãn Ngâm cảm thấy hắn không đáng chết?"

"Không," Giang Trừng lập tức lắc lắc đầu, "Hắn nên tan xương nát thịt." Chỉ có điều, cảm giác này quá kỳ diệu. Hắn đã từng thấy qua thân thủ Lam Hi Thần, lúc Xạ Nhật Chi Chinh khi hắn phản kích Ôn cẩu chẳng chút nương tay, kiếm pháp gọn gàng lưu loát, nhìn như ôn hòa, kỳ thật có một mặt khác lạnh lẽo âm trầm, nhưng Giang Trừng còn chưa bao giờ nghỉ qua có một ngày, Lam Hi Thần sẽ vì hắn, không tiếc nhuộm đỏ áo bào thuần trắng Lam thị.

Giang Trừng ho khan vài tiếng che giấu vui mừng khó hiểu trong lòng. Lam Hi Thần liền vội vàng giúp hắn vỗ vỗ lưng: "Tuy rằng lấy Kỳ Lân Giác chữa khỏi trọng thương cho ngươi, nhưng thể lực vẫn cần tĩnh dưỡng một thời gian nữa mới có thể khôi phục, trong khoảng thời gian này, ngươi vẫn nên nằm tĩnh dưỡng cho thật tốt mới được."

"Tùy Tiện đâu?" Giang Trừng đột nhiên ngẩng đầu khẩn trương hỏi, "Các ngươi có tìm được Tùy Tiện hay không?"

Lam Hi Thần gật đầu, động tác trên tay vô cùng nhẹ nhàng: "Tìm được, Tuế Hoa của Kim Lăng, còn có đàn và vũ khí của Tư Truy đều vật quy nguyên chủ."

Giang Trừng lúc này mới xem như yên tâm, ngửa đầu tựa ở trên vách gường thở phào nhẹ nhõm.

Trầm mặc đột nhiên giáng lâm, bầu không khí bỗng có chút lúng túng.

Giang Trừng nhắm mắt lại, trên người Lam Hi Thần loáng thoáng tỏa ra mùi đàn hương bay vào trong đầu óc hắn, hắn hít sâu mấy hơi, sau đó hạ quyết tâm, quay đầu nhìn thẳng Lam Hi Thần.

"Lam Hi Thần. . ."

"Vãn Ngâm. . ."

Hai người đồng thời mở miệng, lại đồng thời dừng lại. Giang Trừng phát hiện trên mặt mình hơi hơi nóng lên.

"Vãn, Vãn Ngâm. . ." Lam Hi Thần vậy mà cũng có chút lắp bắp, "Ngươi trước, ngươi nói trước đi."

Giang Trừng ngắm nhìn Lam Hi Thần một chút, phát hiện trên khuôn mặt có thể làm bất cứ ai ca ngợi lẫn than thở, ấy thế mà vừa nhìn liền thấy được bất an cùng căng thẳng hiện lên trên khuôn mặt ấy.

Giang Trừng đột nhiên lại như mèo con trộm được thịt mà trở nên vui vẻ, nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng, liền nghe thấy bên ngoài vang lên giọng nói của chủ sự.

Tiếng gõ cửa đem hồn vía hai người bọn họ kéo trở về, rõ ràng chẳng hề làm gì, nhưng hai người họ đều có chút bối rối, Giang Trừng chuyển dời tầm mắt không nhìn sang Lam Hi Thần nữa, mở miệng nói: "Vào đi."

Vừa mới dứt lời, chủ sự liền gấp gáp bước vào, nhìn thấy Giang Trừng tỉnh lại, hắn dường như cũng thở phào lớn một hơi nhẹ nhõm.

"Các ngươi muốn nói chuyện về Giang thị à." Lam Hi Thần đứng dậy cười nói, "Vậy ta tránh đi một chút."

Giang Trừng gật đầu, lặng lẽ cảm kích sự chăm sóc của Lam Hi Thần, lại không biết sau khi Lam Hi Thần đi ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, liền thở mạnh một hơi.

So với chính mình nghĩ hắn còn muốn khẩn trương hơn nhiều.

Kim Nghê nói với hắn, lúc hắn đánh dấu Giang Trừng, thì Giang Trừng gào khóc gọi tên hắn. Lời nói dối này lúc đó làm ruột gan hắn đứt từng khúc, thậm chí không chút do dự hạ quyết tâm nhất định phải để Kim Nghê trả một cái giá thật đắc. Nhưng mà ngay lúc tìm thấy Giang Trừng tại địa cung của tên Kim Nghê kia, bởi vì hắn quá chú tâm đến thương thế và an nguy của Giang Trừng, hoàn toàn không hề chú ý đến việc kỳ thật Giang Trừng cũng không có thật sự bị đánh dấu. Mãi cho đến sau khi đem Giang Trừng về Liên Hoa Ổ, còn dùng cả Kỳ Lân Giác để chữa trị thương thế cho hắn, lúc y lặng lẽ canh giữ bên người Giang Trừng thì mới đột nhiên nhận ra, thân thể Giang Trừng cũng không có pha lẫn với mùi của người khác.

Điều này không thể nghi ngờ chính là một chuyện làm hắn vui mừng khôn xiết, nhưng đồng thời, sâu trong lòng hắn bắt đầu cảm thấy bồn chồn không yên.

Nếu như chuyện đánh dấu là Kim Nghê lừa hắn, như vậy việc Giang Trừng trong lúc tuyệt vọng gọi tên hắn, có phải là do Kim Nghê cố ý nói dối để lừa gạt kích động hắn hay không đây?

Lúc đấy ở trong động nghe được khúc tiêu do hắn thổi ra, Giang Trừng quả thật nhận ra hắn, bật thốt lên tên hắn, nhưng đó là xuất phát từ mong đợi tận dáy lòng, hay chẳng qua chỉ là phản ứng đơn thuần nhìn khi thấy cứu tin nơi tuyệt cảnh.

Liên Hoa Ổ đêm khuya, đã chìm vào trong giấc ngủ an tĩnh, Lam Hi Thần đi dạo lung tung không mục đích ở hành lang ngoài phòng ngủ Giang Trừng. Chợt có đệ tử canh đêm đi đến, cũng biết Lam Hi Thần chính là ân nhân cứu mạng của tông chủ nhà mình, mấy ngày nay liên tục chăm sóc tông chủ, bởi vậy cũng chỉ hành lễ vấn an, không có ngăn cản người bước đi hoặc dò hỏi. Lam Hi Thần đi một lúc, bỗng ngẩng đầu, lại phát hiện mình bất tri bất giác, thế mà lại đi đến hành lang kiều lúc trước mình thổ lộ với Giang Trừng bị cự tuyệt.

Mới nãy Giang Trừng tỉnh lại, lúc hắn hôn Giang Trừng, đối phương cũng không có chống cự rõ ràng. Điều này làm trong lòng hắn dấy lên ngọn lửa hy vọng. Thế nhưng hắn lại không có cách nào vững tin có phải Giang Trừng đồng ý cùng mình làm một đôi chim liền cánh, cây liền cành hay không? Đêm hôm ấy, Giang Trừng ở trên chiếc cầu này rút tay khỏi lòng bàn tay hắn, trong nháy mắt đó như có một thanh đao xẹt qua lòng bàn tay trống vắng của hắn, thống khổ kịch liệt đâm thẳng vào trái tim hắn. Giờ đây, thống khổ như vậy có thể lặp lại một lần nữa hay không?

Nghĩ đến đây, Lam Hi Thần giơ bàn tay mình lên, nhìn chằm chằm vào nó một lúc. Màn đêm thăm thẫm sương giăng lạnh lẽo, không khí rét buốt mang theo hơi lạnh thấu xương. Lam Hi Thần thở dài, hà ra khí lạnh trong tay, vỗ tay đặt lên trán.

Nếu như Giang Trừng vô ý, hắn chắc chắn sẽ không khiến người khó chịu. Thế nhưng, Giang Trừng thật sự không có ý gì với hắn sao? Hay là chỉ đơn thuần chán ghét quan hệ giữa Thiên Càn và Địa Khôn? Còn có vừa nãy hắn định nói với mình, là những lời gì chứ?

Lam Hi Thần cảm thấy hiện tại so với lúc hắn bốn tuổi bị Lam Khải Nhân ở ngay trước mặt toàn gia kiểm tra gia quy, làm sao cũng không nhớ nổi điều thứ sáu trăm mười lăm còn muốn khẩn trương hơn.

Hắn xoa xoa mi tâm của mình, ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời đêm đen thẫm, lần nữa thở dài. Đột nhiên, một ngôi sao chổi xẹt qua màn đêm, vụt thoáng qua.

Lam Hi Thần bỗng nhớ tới, trước lúc mẫu thân tạ thế hai tháng, hắn và Vong Cơ cùng nhau vấn an mẫu thân. Vì muốn mẫu thân vui vẻ, hắn miêu tả sống động như thật việc mấy ngày trước, lúc nửa đêm tỉnh lại, nhìn thấy ngoài cửa sổ có một ngôi sao chổi, tuy rằng chỉ chợt lóe qua, thế nhưng sáng chói lấp lánh, muôn phần mỹ lệ. Hiện tại nhớ tới, khi đó mẫu thân nằm ở trên gường, không như ngày thường ôm lấy Vong Cơ, đã là dấu hiệu bệnh tình nguy kịch. Nhưng mẹ vẫn cười, sờ sờ đầu mình.

"A hoán nửa đêm tỉnh lại, sợ là gặp ác mộng đi."

Lam Hi Thần kinh ngạc, đôi mắt xoe tròn, cho dù hai mẹ con họ từ nhỏ đã xa cách nhau, hiếm khi gặp mặt, nhưng mẫu thân cũng chỉ cần nhìn một chút liền nhận ra điều giấu giếm trong bụng hài tử.

"Thế nhưng, sau khi tỉnh giấc lại nhìn thấy sao băng rất đẹp." Lam Hi Thần nhanh chóng nắm tay mẫu thân, an ủi nàng, "Vì vậy con chẳng sợ chút nào!"

Mẫu thân cười chua sót, đem cái đầu nho nhỏ của hắn kéo sát lại, hôn nhẹ lên trán.

"A Hoán, sau này nếu thấy sao băng, liền hướng về chúng cầu nguyện." Thanh âm ôn nhu của mẫu thân vang vọng bên tai hắn, "Sao băng sẽ đem nguyện vọng của con đến cho mẹ, mẹ nhất định sẽ phù hộ con thực hiện nó."

Sau khi mẫu thân tạ thế, có lẽ là số mệnh an bài, Lam Hi Thần cũng chưa từng gặp qua sao băng. Cho đến hiện nay, ngay tình cảnh này, vậy mà có một ngôi sao băng, lấp lánh rực rỡ vụt qua trước mắt hắn.

"Mẫu thân. . ." Lam Hi Thần tự lẩm bẩm, nhắm mắt lại.

"Chỉ nguyện quân tâm tựa ta tâm, quyết không phụ tương tư ý. . ."

Lời còn chưa dứt, liền nghe thấy phía sau truyền đến tiếng cười.

"Lam Tông chủ là đang ngâm thơ?"

Lam Hi Thần vừa quay đầu lại, liền thấy chủ sự cười khanh khách đứng phía sau hắn. Hắn hết sức kinh ngạc, mình đã lo lắng đến mức quá nhập tâm, thậm chí có người đến gần cũng không phát hiện.

"Để chủ sự cười chê rồi. . ."

Chủ sự lắc lắc đầu, cúi người thật sâu hành lễ với hắn.

"Lần này đa tạ Lam Tông chủ, nếu không phải Lam Tông chủ, chỉ sợ tông chủ nhà chúng ta, lúc này đã chạy trời không khỏi nắng."

"Chủ sự tuyệt đối đừng nói như vậy," Lam Hi Thần vội vàng đem hắn nâng lên, "Ta. . . ta cũng chỉ là tùy tâm mà làm."

"Tên Kim Nghê lòng muông dạ thú kia, thế nhưng lại mưu toan lợi dụng tiểu Kim Tông chủ để giam cầm tông chủ," chủ sự phẫn nộ nói, "May nhờ có Lam Tông chủ ra tay giúp đỡ, kẻ hèn này ở đây, trước thay mặt Liên Hoa Ổ từ trên xuống dưới, cảm tạ Lam Tổng chủ."

Lam Hi Thần nghe chủ sự nói, liền biết Giang Trừng vẫn chưa đem nguyên nhân thật sự Kim Nghê giam giữ hắn nói cho chủ sự biết. Chỉ e chuyện Địa Khôn này, Giang Trừng cũng không hề nói với ai. Bây giờ toàn bộ Tu Tiên giới, vì muốn một Địa Khôn mà gần như điên loạn, Giang Trừng lẫn ở trong đó, không biết có bao nhiêu khổ cực. Lam Vũ Hà cũng đã nói qua, thuốc mà Giang Trừng dùng, sẽ mang đến đau đớn làm người khác khó mà chịu đựng nổi. Nghĩ đến thời gian đằng đằng từ đó đến nay, chỉ có một mình Giang Trừng gánh vác, một mình chống đỡ Giang gia, dưỡng dục Kim Lăng, trong lòng Lam Hi Thần lại càng thêm chua sót, hận không thể từ nay che mưa chắn gió cho Giang Trừng, không cho hắn chịu nửa phần khổ cực, nửa điểm đau đớn.

Chủ sự giương mắt lên, liền thấy tầm mắt Lam Hi Thần thoáng nhìn sang phòng ngủ Giang Trừng, không khỏi mỉm cười, nói: "Ta đây thiệt già cả hồ đồ rồi. Lúc nãy ta rời khỏi, tông chủ liền bảo ta đi mời người qua, nói là có chuyện muốn nói với ngài."

"Vậy ta lập tức đi qua." Lam Hi Thần gật đầu, cười đáp.

"Xin mời." Chủ sự nghiêng người nói, Lam Hi Thần cũng bước nhanh đến phòng ngủ Giang Trừng, trong bước đi thanh nhã lại có chút ý vị gấp gáp không thể chờ đợi.

"Lam Tông chủ."

Thanh âm chín chắn của chủ sự đột nhiên vang lên sau lưng hắn. Lam Hi Thần quay đầu lại, nhìn thấy chủ sự đang đứng trên hành lang kiều, chắp tay cúi sát người bái hắn một cái.

"Tông chủ chúng ta, xin nhờ ngài."

TBC


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro