Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 52

【 Lời trước khi viết 】

CP Hi Trừng, kịch tình viết theo hướng ABO.

Nhân vật thuộc về Mặc Hương đại đại, OOC thuộc về tôi.

Chuyển biến các bạn muốn, sẽ nhanh chóng tới →V→

Ẩn Lâm Lang

(Năm mươi hai)

Tiên phủ Diêu thị, nằm trên một sườn núi tròn trịa. Tuy rằng núi này không cao, thậm chí phải nói là tương đối thấp bé, nhưng tổ tiên Diêu thị ở nơi này khai tông lập phái, cho tới nay, cũng đã qua được mấy thế hệ. Nhưng mà, từ sau khi con trai độc nhất của gia chủ đương nhiệm bị nhiễm Già Phù Dung trở nên nghiện ngập, gia tộc lớn đã từng náo nhiệt này, dần dần trở nên suy bại. Dù cho Diêu thị nhấn mạnh với bên ngoài, người thừa kế duy nhất chẳng qua chỉ bị bệnh, thân thể khó chịu, nhưng thực sự thì, toàn bộ tu tiên giới đều biết, Diêu công tử là nhiễm phải thứ đồ vật không thể lây nhiễm – Già Phù Dung, chỉ sợ đời này đã bị hủy.

Sau khi con mình tự hút Già Phù Dung, Diêu tông chủ chưa từng có ngày nào an ổn. Hôm qua thằng con mình lại náo loạn cả một ngày, tới hừng đông Diêu tông chủ mới được ngủ, nhưng mà còn chưa nhắm mắt lại, quản sự Diêu thị liền hoảng hốt chạy vào thông báo, tông chủ Cô Tô Lam thị Lam Hi Thần, mang theo vài vị đệ tử Lam thị, chưa đưa bái thiếp đã tới nhà chơi.

Diêu tông chủ sợ tới mức nhảy dựng lên trên gường, mới tảng sáng, Lam Hi Thần đột nhiên đến làm gì? Liền nhớ đến trên thanh đàm hội tại Giang thị trước đó không lâu, Lam Hi Thần và Giang Trừng đều kiên quyết muốn điều ra rõ chuyện của Già Phù Dung, nhất thời sợ tới nhũng cả người, vội vàng khoác thêm y phục, cùng các đệ tử chạy đến phòng khách.

Nhưng mà còn chưa đi xa khỏi gian phòng, lại có đệ tử đến báo, nói Lam Hi Thần gợi ý cho đệ tử Lam thị, đi đến gian phòng nuôi chim trong phủ, hiện giờ mấy vị đệ tử Lam gia kia, vậy mà lại vây quanh phòng nuôi chim, cho dù là ai cũng không cho tới gần.

Trong lòng Diêu tông chủ rất là bất mãn, hành động này của Lam Hi Thần có thể nói là thất lễ cực kỳ, chẳng chút tôn trọng vị tông chủ là hắn, nhưng e ngại Lam thị hiện giờ là đại gia tộc số một số hai tu tiên giới, Diêu thị đang trên đà suy bại thật sự không thể trêu chọc. Diêu tông chủ cũng chỉ đè nén tâm tình không mấy vui vẻ vào trong lòng, miệng nở nụ cười đi đến phòng khách.

"Ai nha, ai nha, thì ra là Trạch Vu Quân đại giá quang lâm, không có từ xa tiếp đón, không có từ xa tiếp đón." Diêu tông chủ vừa vào cửa, liền tươi cười hành lễ vấn an với Lam Hi Thần. Nhưng mà khi Lam Hi Thần quay mặt lại nhìn hắn, trong nháy mắt đó hắn cho rằng mình đã nhìn nhầm người.

Khuôn mặt Lam Hi Thần chẳng có chút gì ấm áp, cực kỳ giống đệ đệ băng sơn kia của hắn.

"Diêu tông chủ, mạo muội tới chơi, thật sự xin lỗi." Lam Hi Thần hành lễ với hắn, uyển chuyển hữu lễ nói, "Nhưng sự tình khẩn cấp, xin cho ta gặp mặt lệnh lang."

"Này. . ." Diêu tông chủ nhất thời có chút khó xử. Hắn không muốn để cho người ngoài nhìn thấy bộ dạng hiện giờ của thằng con yêu, nhưng lại không dám đắc tội Lam thị, nhất là sau khi thấy bộ dạng nghiêm túc lạnh lùng này của Lam Hi Thần. Bình thường dịu dàng như nắng xuân lại bỗng nhiên trở nên lạnh lùng như thế, quả thật làm hắn bị dọa thầm đổ mồ hôi lạnh. Hắn nén bất an trong lòng, cười làm lành nói: "Nhi tử bệnh nặng, không tiện gặp khách..."

Hắn còn chưa nói xong, liền có một vị đệ tử Lam thị từ ngoài cửa đi tới. Vị đệ tử kia trước tiên hành lễ với Lam Hi Thần, sau đó quay qua hành lễ với Diêu tông chủ, mới trở lại báo cáo với Lam Hi Thần: "Tông chủ, chúng ta kiểm tra qua, bồ câu trong lồng có hai mươi mốt con, đều là thượng phẩm bồ câu đưa tin. Chúng ta hỏi qua đệ tử Diêu thị, trong tiên phủ chỉ có phòng nuôi chim đấy, vả lại số bồ câu hiện có đều là của Diêu thiếu tông chủ sau khi bị bệnh mới bắt đầu nuôi dưỡng. Chúng đệ tử đã khống chế chuồng chim bồ câu, bất cứ ai cũng không thể đến gần những con chim bồ câu đó."

Diêu tông chủ trợn mắt há mồm nghe đệ tử Lam thị bẩm báo, một câu cũng không xen vào được. Lam Hi Thần gật đầu, quay đầu đối mặt với Diêu tông chủ nói: "Quả thật lần này Lam mỗ đã thất lễ, nhưng Lam mỗ, cho dù thế nào cũng phải gặp mặt Diêu công tử, thỉnh Diêu tông chủ đừng ngăn cản."

Thanh âm Lam Hi Thần nghe thì cảm thấy ôn hòa khiêm tốn, nhưng bên trong ẩn giấu ngữ khí cường ngạnh cảnh cáo. Diêu tông chủ tùy mặt gửi lời nhiều năm như thế, sao lại không biết ý tứ uy hiếp trong đó? Chỉ có thể bắt đắc dĩ cúi đầu đáp ứng, mời Lam Hi Thần đi vào bên trong.

Lam Hi Thần khẽ gật đầu với các đệ tử, ý bảo bọn họ ở yên đấy, sau đó theo sau Diêu tông chủ đi khỏi phòng khách, sau khi đi qua mấy chỗ hành lang gấp khúc, hai người đi tới một nơi tương đối tráng lệ... trước phòng xa hoa đến dung tục. Không cần nói Lam Hi Thần cũng có thể đoán được đây là phòng của Diêu công tử. Bên ngoài khoe rường cột chạm trổ cùng với muôn vàn hoa kính màu sắc hỗn loạn đủ để hấp dẫn phần lớn ánh mắt của người, nhưng Lam Hi Thần nhạy bén phát hiện, cửa phòng và cửa sổ đều đóng kín. Tuy rằng tiên phủ Ngải thị nằm ở nơi tuyết lớn, nhưng tiên phủ Diêu thị ở cách xa vạn dặm lại trời trong nắng ấm, nắng sớm ấm áp chiếu vào phòng, đúng là thời tiết làm người cảm thấy thoải mái nhất trong ngày đông, không có lý do gì phải đóng chặt cửa lại, có một chút giấu giếm.

Lam Hi Thần lặng im nhìn Diêu tông chủ, ánh mắt chăm chú sau lưng nhìn như bình thản lại cất giấu không được từ chối và mệnh lệnh. Diêu tông chủ cũng biết, lúc này nếu vẫn tiếp tục từ chối, chỉ sợ Lam Hi Thần sẽ trở mặt vô tình, lấy thế lực như mặt trời ban trưa hiện giờ của Lam thị, mình thật sự không thể đắc tội nổi. Hết thảy bất đắc dĩ, cũng chỉ đành mở cửa phòng ra, mời Lam Hi Thần đi vào.

Bước vào trong phòng, một mùi hương kỳ lạ mà nóng rực liền phả vào mặt, làm Lam Hi Thần bị sặc ho mấy cái. Nhưng hắn cũng không đoán được mùi hương kỳ lạ này là gì, bước hai ba bước tìm tới phòng ngủ của Diêu công tử, không chờ Diêu tông chủ lên tiếng đã vén rèm cửa đi vào.

Khi nhìn đến nam nhân đang nằm ở trên gường, Lam Hi Thần quả thật không thể tin vào hai mắt mình. Ở thanh đàm hội, hắn đã mấy lần gặp qua Diêu công tử, người trong trí nhớ là một thanh niên anh tuấn bất phàm, tinh thần phấn chấn, tuyệt đối cũng không nghĩ tới chỉ qua mấy năm, hắn liền biến thành bộ dạng người không ra người quỷ chẳng ra quỷ thế này.

Diêu công tử nằm ở trên giường, đôi mắt đầy tơ máu vô thần nhìn chằm chằm Lam Hi Thần đi tới, da dẻ xuất hiện màu xám đen như người sắp chết, tay chân lộ khỏi quần áo gầy đến không giống người, hai má teo tóp như khô lâu. Nếu không phải vẫn ư ử rên và hít thở, Lam Hi Thần nhất định sẽ cho rằng nằm ở trên gường, đã là một khối thi thể.

Dù rằng bên ngoài căn phòng hết sức tráng lệ, nhưng bài trí bên trong phòng lại hết sức đơn giảm làm người khác phải giật mình, xem ra lời đồn Diêu công tử đem những vật đáng giá trong phòng cùng với trân bảo đều bán đi đổi lấy tiền tài, đổi lấy Già Phù Dung là sự thật trăm phần trăm. Lam Hi Thần thở dài, từ trong tay áo lấy ra một thỏi vàng, tiến gần đến Diêu công tử, trầm giọng nói: "Diêu công tử, có thể cho Lam mỗ biết được không? Ngươi làm thế nào mua được Già Phù Dung?"

Không biết qua bao lâu, ở trong cảm giác của Giang Trừng, giống như đã trải qua hơn một trăm, một ngàn năm dài thăm thẵm.

Hắn nằm trên mặt đất cuộn người lại, cắn răng ôm chặt hai cánh tay mình. Kỳ phát tình bị thúc giục đau đớn lại hung mãnh, dục vọng khát khao van cầu giống như thủy triều trên đại dương, từng đợt từng đợt sóng ập tới, mãnh liệt cọ rửa ý thức hắn.

Miệng vết thương trên đầu đã ngưng chảy máu, nhưng vẫn không ngừng đau nhức. Mà những đau nhức không thôi này, lại trở thành cọng rơm rạ cứu mạng duy trì ý thức Giang Trừng. Khắp người hắn hiện giờ nóng bỏng như thiêu đốt, cho dù là khẽ đụng chạm cũng làm hắn run rẩy không ngừng, hắn hận không thể xé toang quần áo khát cầu sự mát lạnh, nhưng vừa động đậy một chút, liền khó mà chịu đựng được những khô nóng rạo rực âm ỉ. Nơi huyệt động bí ẩn dưới thân cũng dần dần trở nên ướt át, đồng thời còn dâng lên những cơn tê ngứa và rỗng tuếch. Ý thức dần trở nên hỗn loạn, bị tình dục xâm chiếm, gần như muốn làm Giang Trừng lạc hướng ở bên trong khát vọng thống khổ, đủ loại âm thanh biến ảo không ngừng xoay quanh trong đầu, phảng phất có một âm thanh bí ẩn dụ hoặc hắn không cần kiên trì nữa, chỉ cần hắn cúi đầu khuất phục, tất cả những thống khổ này, cũng có thể sớm được giải thoát.

"Ô. . ." Giang Trừng siết chặt cánh tay của mình, lực đạo lớn đến mức làm tay hắn chảy máu, Hắn không biết mình có thể chống đỡ được bao lâu, nhưng hắn nhất định phải kiên trì, một khi lơi lỏng và có chút khuất phục, chờ đợi hắn chính là vực sâu không đáy vạn kiếp bất phục.

"Lam Hi Thần. . . Lam Hi Thần. . ." Giang Trừng thốt ra những âm thanh vụn vặt từ giữa kẽ răng, tuyệt vọng gọi ra cái tên mình khắc sâu trong lòng nhất.

Ngay lúc bắt đầu phát tình, trong nháy mắt hắn quả thật đã đem thân ảnh Kim Nghê, nhìn thành Lam Hi Thần.

Sao hắn có thể nhận nhầm chứ, hắn tuyệt đối không nên nhận sai, Lam Hi Thần chính là Lam Hi Thần, hắn không thể tha thứ cho mình đã đem tên tiểu nhân hèn hạ Kim Nghê kia nhận nhầm là y, đây quả thật là một sự vũ nhục đối với Lam Hi Thần. Nhưng mà sau khi tự trách, liền ập tới cảm giác sợ hãi tột độ.

Vừa mới phát tình, hắn còn giữ được có mấy phần tỉnh táo, đúng lúc từ trong thân hình Kim Nghê và trong giọng nói bừng tĩnh lại, phân rõ được người trước mắt. Nhưng sau đó thì sao? Nếu chờ đến lúc sau khi thần trí hắn triệt để biến mất khỏi sự không chế của mình, Kim Nghê lại lần nữa ngụy trang thành Lam Hi Thần, hắn lần nữa có thể nhận ra sự khác biệt hay không? Hay tùy ý Kim Nghê để hắn muốn làm gì mình thì làm?

"Lam Hi Thần. . . ta nên làm gì bây giờ. . . Lam Hi Thần. . ." Giang Trừng thấp giọng rên rỉ, ôm chính mình không ngừng run rẩy. Hiện giờ nội lực của hắn hoàn toàn không có, chẳng có sức lực bảo vệ bản thân mình, mà kỳ phát tình đã tới, ý thức dần dần ngổn ngang, chỉ sợ sẽ nhanh chóng mất đi tự chủ. Kim Nghê chờ chính là thời khắc này, chờ hắn quay lại, sẽ phát sinh chuyện gì, Giang Trừng đã không còn sức lực ngăn cản, chỉ có thể mặc cho người lăng nhục.

Hắn chưa bao giờ nghĩ qua, hắn phải trải qua tuyệt vọng và sợ hãi như vậy một lần nữa.

Giang Trừng cúi đầu, nhìn thương tích chồng chất trên cánh tay, ở giữa những vết ngấn mới lại xuất hiện vệt máu, có một cái gần như đã không còn thấy sẹo. Đó là khi hắn ở Nam Cương bộc phát bệnh tình nguy cấp, bà bà trong thôn Bãi Mang vì cứu chữa cho hắn, cắt một vết. Khi đó Lam Hi Thần, còn lấy dây buột trán vân mây mà hắn đeo, cười khẽ băng bó vết thương lại.

Mắt Giang Trừng dần dần ướt át, bên tai thấp thoáng vang lên ca khúc mà đêm đó ở Nam Cương Lam Hi Thần đã thổi lên. Khi đó, Lam Hi Thần nói với hắn, tâm nguyện của hắn, là đối tốt với người mà hắn yêu, sinh con dưỡng cái, xây một mái nhà hạnh phúc mỹ mãn. Nếu ở thời điểm kia, mình có thể thấy rõ cõi lòng, có thể hiểu được tâm ý lẫn nhau, hắn cũng sẽ không xa cách Lam Hi Thần như vậy, rơi vào cục diện ngày hôm nay.

"Lam Hi Thần. . . xin lỗi. . . ta. . . ta. . ." Giang Trừng khàn giọng nghẹn ngào, nhắm mắt lại ngăn nước mắt tuông rơi, nhưng nước mắt vẫn tràn ra khỏi hốc mắt, rơi xuống trên vết sẹo nhợt nhạt kia.

Hắn sắp sửa lại, mất đi người mình yêu sâu đậm.

Bất ngờ ngay lúc đó, vết thương kia bỗng nhiên nhói lên, ngay sau đấy, một cảm giác nóng rực, từ vết thương gần đó, dần dần khuếch tán ra ngoài. Giang Trừng cảm nhận được điều đấy, đầu óc chợt tỉnh, khôi phục thị lực, hắn kinh ngạc nhìn chằm chằm cánh tay dần nóng lên, từng hồi lại từng hồi hoàn toàn khác với ngọn lửa tình từ nơi nào đó lan tràn khắp toàn thân. Giang Trừng không thể tin mở to đôi mắt, trái tim mừng như điên đập mạnh lên, kích động đến gần như muốn bật khỏi lòng ngực.

Hắn cảm thấy từng luồng, từng luồng sóng nhiệt giống như có vài dòng suối, hội tụ đến trong đan điền, dần dần, Kim Đan vốn đã chẳng còn động tĩnh lại bắt đầu chuyển động, đan điền nóng lên, nội lực của hắn, đang nương theo cơn sóng nhiệt không hiểu bình thường này, chầm chậm quay về trong thân thể mình.

Giang Trừng quả thực không thể tin được hai mắt của mình, nếu không phải mình vận khí thông thuận, sức lực dần dần trở về với tay chân, mà còn thành công ngưng tụ được linh lực bắt đầu chống cự kỳ phát tình, hắn khẳng định sẽ cho rằng đây chẳng qua chỉ là ảo giác xuất hiện trong tuyệt vọng của mình.

Linh lực vốn thiếu thốn làm thân thể lần nữa dấy lên lo lắng, Giang Trừng cuối cùng cũng có sức lực đứng lên. Hắn lập tức ngồi xếp bằng, ngưng tâm tĩnh khí, kiểm tra mạch đập một chút, nội lực của hắn tuy rằng chỉ khôi phục được năm thành, nhưng cũng đủ tạm thời áp chế kỳ phát tình bị khơi mào, ở trong khoảng thời gian ngắn bảo trì tỉnh táo.

Giang Trừng lại điều tức một khắc, biết không thể tiếp tục kéo dài nữa, hít sâu một hơi, đứng dậy. Kim Nghê có thể trở về bất cứ lúc nào, trong tay hắn thao túng những con quái vật nhện khó đối phó, Xích Nô bên người sức lực cũng vô cùng lớn, mà tình tấn của mình lại chưa tiêu tan, tay không tấc sắt, triền đấu với bọn họ sẽ không có ưu thế, vẫn nên nhanh chóng nhân lúc chưa có ai phát hiện, chạy khỏi nơi này.

Hai đầu gối vẫn còn như nhũn ra, nhưng Giang Trừng đành gắng gượng, lôi kéo thân thể vẫn còn chưa khôi phục cùng với đoạn còng vẫn còn mang trên tay, vượt qua bình phong đã đổ xuống, đi về phía cửa phòng giam đã đóng chặt trong hang đá.

Có lẽ Kim Nghê cho rằng linh lực của mình đã mất hết, không khác gì so với người bình thường, lần này vậy mà không dùng cấm chú phong tỏa cửa phòng giam, chẳng qua là đặt một chiếc cọc gỗ như cánh tay của một nam tử cường tráng ngay tại cửa ra vào căn phòng đá, tạo thành một nơi chẳng khác gì so với nhà ngục ở nhân gian. Giang Trừng tới gần cửa lao nhìn ra ngoài, thì ra vị trí phòng đá này, nằm ở nơi cuối cùng của thông đạo, một thông đạo khác, thấp thoáng đằng xa có thể thấy được một cánh cổng vòm tối đen, nhưng cách nhau quá xa, ánh sáng không đủ, thấy không rõ bên ngoài cổng vòm thế nào. Mà thông đạo hai đầu, trưng bày các loại bảo vật quý hiếm và đao kiếm, chỉ sợ là Kim Nghê dùng Già Phù Dung, cướp đoạt từ khắp nơi mà được. Nghĩ đến Kim Nghê đem mình và những bảo vật khóa chung một chỗ, trong lòng Giang Trừng bắt đầu dâng lên một cảm giác ghê tởm cuồn cuộn. Hắn tựa vào cửa lao nghiêng tai lắng nghe, bên ngoài yên ắng không chút tiếng động, hắn nhấc sợi xích bị Xích Nô bứt đứt vung ra ngoài, xích sắt va chạm trên mặt đất phát ra tiếng vang chói tai, quanh quẩn trong thông đạo, trong nháy mắt từ cổng vòm đầu bên kia truyền đến âm thanh quái vật gào thét, Giang Trừng nhanh chóng nằm sấp xuống, giả vờ ngã xuống đất, bốn năm song xích hồng mắt to xuất hiện ở cổng vòm đầu bên kia, máu tươi như hồng quang ở trong bóng tối tương đối dọa người. Tuần tra một vòng, sau khi thấy không có dị động, liền rối rít lui ra.

Tuy rằng không biết chúng nó vì sao không canh giữ gần ở bên ngoài thạch lao, nhưng đây không thể nghi ngờ là cấp cho Giang Trừng điều kiện tương đối thuận lợi để chạy trốn. Giang Trừng lần nữa đứng dậy, nắm chặt cửa lao dùng hết sức lay động, nhưng cửa lao này được chế tạo cực kỳ chắn chắn, lại chẳng chút sứt mẻ. Hắn lại lùi một chút, đạp mạnh mấy cái vào cửa lao, nhưng cửa lao vẫn như trước không hề buông lỏng. Giang Trừng vừa vội vừa tức, nhịn không được đập cửa lao mấy cái, vất vả lắm mới khôi phục nội lực, chẳng lẽ chỉ có thể bị nhốt như thế, trốn không thoát?

Giang Trừng bất đắc dĩ nhìn ra ngoài cửa lao, kho bảo vật của Kim Nghê gần như cái gì cũng có, thậm chí Giang Trừng còn có thể thấy được Long Lân hô phong hoán vũ trong truyền thuyết, mai Rùa vạn năm đảm bảo trị bách bệnh, thậm chí còn có thể thấy sừng Kỳ Lân giúp người khởi tử hồi sinh, mà trên bức tường bên kia. . .

Tầm mắt Giang Trừng đột nhiên dừng lại tại đấy.

Không khí xung quanh nháy mắt đều đọng lại.

Trên bức tường trên kia, treo mấy thanh đao kiếm sắc bén, trong đó có Tuế Hoa của Kim Lăng, còn có bội kiếm và cầm của Lam Truy Truy. Nhưng mà, thu hút toàn bộ tầm mắt của Giang Trừng chính là... là một thanh trường kiếm treo cạnh Tuế Hoa.

Tùy Tiện.

Đại não Giang Trừng đầy hỗn loạn, tại sao Tùy Tiện lại ở chỗ này. Năm đó sau chuyện ở miếu Quan Âm, hắn một thân một mình trở lại Liên Hoa Ổ, đem tùy tiện cất vào trong mật thất ở từ đường Giang thị, thề vĩnh viễn cũng không lấy ra. Nhưng thế nào lại... tại sao nó lại ở chỗ này?

Đợi đã. . . Giang Trừng đỡ miệng vết thương trên đầu. Hay là... hay là vũ khí lúc đó Kim Lăng dùng để tập kích mình, chính là Tùy Tiện! ?

Ngày ấy tình huống rất hỗn loạn, Giang Trừng và Kim Lăng đều không chú ý đến, nhưng hiện giờ cẩn thận nghĩ lại, chỗ Kim Lăng đánh gục hắn, đúng là vị trí nơi đặt Tùy Tiện!

Giang Trừng bỗng nhiên bừng tỉnh ngẩng đầu, chăm chú nhìn chằm chằm Tùy Tiện, ngẩn ngơ do dự nửa khắc, cách khe hở cửa lao, vươn tay về phía Tùy Tiện.

Linh lực hội tụ ở giữa bàn tay, lặng yên tóm lấy Tùy Tiện treo ở trên tường, phát ra rung động rất nhỏ. Nương theo linh lực vẫy gọi, Tùy Tiện phát ra tiếng kêu vang dội, giống như đang vui sướng chấn động, ngay sau đó chợt nghe thấy một tiếng ken két, Tùy Tiện thoát khỏi trói buộc trên tường, không thể đợi chờ được mà bay vào lòng bàn tay Giang Trừng.

Giang Trừng vững vàng tiếp được Tùy Tiện, đem nó cẩn thận chui qua cửa lao, nắm ở trước người. ở tay cầm bảo kiếm xưa cổ khẽ run, Giang Trừng không biết được là cây linh lực nặng nề run run, hay là bàn tay không ngừng run rẩy của chính mình.

Hắn chưa từng nghĩ qua, chưa từng nghĩ qua, có một ngày, hắn lại dùng kim đan của Ngụy Vô Tiện, cùng kiếm của Ngụy Vô Tiện, vì mình mà chiến đấu.

"Xẹt" một tiếng, Tùy Tiện rời vỏ, ánh hồng quang trong phòng giam u ám trong có vẻ sặc sỡ loá mắt, thân kiếm trắng muốt ánh lên khuôn mặt nhợt nhạt của mình.

Giang Trừng nắm chặt Tùy Tiện, đem nó nhìn từ đầu tới cuối một lần, lộ ra một nụ cười chua sót.

"Hừ. . . lại phải thiếu Ngụy Vô Tiện một cái nhân tình."

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro