Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 51

 [ Lời trước khi viết ]

CP Hi Trừng, kịch tình viết theo hướng ABO.

Nhân vật thuộc về Mặc Hương đại đại, OOC thuộc về tôi.

Cái gì lạnh ngắt đây? Tôi biết các bạn mà nhìn thấy đáp án nhất định sẽ muốn đánh chết tôi...

Ẩn Lâm Lang

(Năm mươi mốt)

Kim Nghê mừng rỡ như điên, lại chẳng thể ức chế khát vọng chính mình, khí tức ngọt ngào của Địa Khôn làm thần hồn hắn điên đảo, máu huyết khắp người đều tập trung vào bụng dưới, hắn đè vai Giang Trừng, tựa như mãnh hổ vồ về phía con mồi đặt người nằm ngửa ở trên gường, đầu lưỡi đỏ sẫm tựa như rắn độc tiến đến đôi môi khẽ nhếch của Giang Trừng.

Đúng lúc này, bất chợt trên cổ của hắn truyền đến sự lạnh lẽo.

Kim Nghê sa vào trong tình dục còn chưa kịp cúi đầu thấy rõ là vật gì ở trên cổ họng hắn, vật kia bỗng nhiên cuốn lấy cổ hắn, siết chặt lại.

"Ạch!" Kim Nghê khàn giọng kinh ngạc thốt lên, buông Giang Trừng ra, kéo lấy đồ vật đang siết chặt cổ hắn.

Hắn chẳng bao giờ ngờ tới, Địa Khôn trước mắt đã suy yếu đến mức không thể nhúc nhích được, lại có thể giấu dây thừng siết cổ mình. Nhưng khi hắn kéo sợi dây chặn lấy hô hấp của mình thì mới phát hiện ra, vốn không phải là dây thừng gì, mà là dây xích mình dùng để trói Giang Trừng, nhân lúc hắn hôn mê mà khóa hai tay hắn lại.

Kim Nghê thoáng chốc sợ tới mức mồ hôi lạnh tuông như mưa, thất tình lục dục đều bị quẳng ở sau đầu, hắn theo bản năng muốn ngồi dậy tránh thoát, nhưng vừa hơi bật người lên, xiềng xích lại càng xiết chặt, làm hắn muốn kêu la cũng không kêu được, thở cũng không thở được, một tay nắm lấy sợi xích căng chặt, một tay chột vào cổ Giang Trừng, khóe mắt cố mở ra trừng Giang Trừng.

Giang Trừng chỉ có thể cắn chặt hàm răng, hương thơm mê dược và cảm giác áp bách của Thiên Càn quấy nhiễu làm hắn choáng váng, cả người bủn rủn, nhưng hắn cố sức kìm nén một chút sức lực cuối cùng, hai tay níu chặt lấy xiềng xích ở trước ngực. Kỳ thật hắn chẳng còn bao nhiêu sức lực, chỉ có thể dùng sự khéo léo kéo căng xích sắt, cũng may mắn Kim Nghê đã bị tình dục che mờ mắt, lơ là cảnh giác, để hắn có thể lợi dụng cơ hội này. Xích sắt hai bên đều vòng một vòng, chỉ cần mình không buông tay ra, Kim Nghê sẽ chẳng thể trốn thoát.

Khuôn mặt Kim Nghê trướng đến đáng sợ, con ngươi trừng to muốn vỡ tung, miệng không ngừng khàn giọng lẩm bẩm, bàn tay cấu lấy cổ Giang Trừng sức lực vô cùng lớn, lưu lại ở trên cổ Giang Trừng vết máu nhìn thấy mà giật mình.

Giang Trừng hoàn toàn không quan tâm đến đau đớn, sức lực toàn thân trên dưới đều truyền vào sợi xích siết căng trong tay, dù cho sợi xích lạnh lẽo thô ráp làm tay hắn đầy vết thương. Hắn biết rõ, đây là cơ hội duy nhất hắn có thể giết chết Kim Nghê, cứ chờ như vậy hắn sẽ thật sự chẳng thể khống chế chính mình...

Giang Trừng run rẩy một lúc, cưỡng ép hai tay của mình siết chặt xiềng xích hơn nữa.

Nhưng mà hắn là Địa Khôn, mất đi tu vi và nội lực bảo vệ, khí lực cùng với thể lực đều thua xa Thiên Càn. Trong lúc vật lộn vùng vẫy và lấy mạng Kim Nghê, hai tay dần dần bắt đầu có chút thoát lực.

Có điều mắt Kim Nghê cũng đã bắt đầu trở nên trắng dã, đã không còn giẫy giụa kịch liệt như lúc đầu nữa, hiện tại, chính là coi thể lực của ai có thể kiên trì đến cuối cùng.

Hai tay Giang Trừng bị trầy chảy máu, toàn thân trên dưới đều kéo căng như dây cung sắp đứt, bắp thịt cùng xương cốt đều đang run rẩy kháng nghị, nhưng Giang Trừng không nhìn đến những đau đớn kịch liệt đó. Đây là một ván cờ liều mạng bằng chính mạng sống của mình, chỉ cho phép thắng, không được phép thua.

Thế nhưng, một tiếng động bất ngờ, bỗng nhiên vang lên.

"Tiên sinh?"

Giọng Xích Nô khàn khàn làm người khác cảm thấy khó chịu, giống như một chiếc chuông tang, gõ vang một tiếng lớn trong đầu Giang Trừng. Mắt thấy Kim Nghê sắp sửa táng thân trong tay mình, ai mà ngờ được, Xích Nô lại nửa đường vòng giết về!? Da đầu Giang Trừng tê dại, hận không thể lập tức giết chết Kim Nghê, nhưng cho dù là khí lực hay ý chí đều đã gần đến cực hạn, hai tay giống như không còn là tay của mình nữa, cho dù dùng lực thế nào, chẳng cảm giác được gì nữa. Ngoài kia, Xích Nô thấy trong phòng yên tĩnh khác thường liền sinh lòng hoài nghi, mở cửa phòng giam ra, tiếng bước chân rõ ràng gần như đang tuyên án tử hình Giang Trừng. Thành bại, đã đứng hình ngay tại lúc này.

"Tiên sinh! ! !"

Xích Nô đi qua bình phong, liền thấy một màn kinh người này. Giang Trừng dùng chính xích sắt trói hai tay mình ghìm lấy cổ Kim Nghê, mà hai mắt Kim Nghê đã trắng dã, miệng sùi bọt mép, chỉ còn thân thể hơi co giật. Thân hình to lớn của Xích Nô lập tức đánh tới chỗ bọn họ, Giang Trừng chỉ cảm thấy thân thể đột nhiên buông lỏng, là Xích Nô mạnh mẽ, dùng hai tay bứt đứt xiềng xích. Hắn còn chưa kịp kinh ngạc quái lực khủng khiếp của người này, tầm nhìn liền loáng lên, người bị Xích Nô bóp lấy cổ, xách lên cao.

Xiềng xích vừa đứt, Kim Nghê liền lăn khỏi gường đá, nằm trên mặt đất há to miệng sặc sụa, lại liên tiếp phun ra mấy ngụm nước chua, khó khăn lắm mới kéo được xiềng xích khỏi cổ, muốn đứng dậy, rồi lại đụng ngã bình phong dựng ở đấy, người và bình phong đều bị ngã xuống.

Xích Nô nghe thấy động tĩnh, muốn đi chăm lo cho chủ nhân trước, liền giống như chán ghét mà vứt bỏ một con rối, quẳng mạnh Giang Trừng xuống gường đá, xoay người đỡ lấy Kim Nghê.

Trên cổ Kim Nghê bầm xanh một mảng, hai mắt đỏ ngầu, lại bởi vì đụng vào trên bình phong, ngã gãy mất ranh nanh, miệng ho ra đầy máu. Xích Nô vội vàng đỡ hắn ngồi lên trên ghế đá, Kim Nghê vừa kêu rên, vừa giẫm chân phẫn nộ chỉ vào Giang Trừng, lại đau đớn đến mức trừ kêu gào thảm thiết, đến nửa chữ cũng không phun ra được. Xích Nô thấy Kim Nghê bị bị thương nặng như thế, nổi giận, cất tiếng gầm rú đáng sợ, đi về phía Giang Trừng.

Vai Giang Trừng va trúng gường giống như bị xé xách đau đớn, đang nhẫn nhịn cơn đau muốn giẫy giụa đứng dậy, đột nhiên trước mắt tối sầm lại, ngẩng đầu đã thấy Xích Nô đứng ở trước mặt, trong đôi mắt phản chiếu bóng người có vô vàng tức giận và căm ghét. Giang Trừng khẽ hừ một tiếng, liền bị Xích Nô túm tóc kéo lên, tiếp đó lãnh một quyền rất mạnh, cả người đều bay ra ngoài, nện ở trên tường rồi té xuống đất.

Kim Nghê thở hổn hển một lúc, cuối cùng cũng coi như có chút ổn, ngẩng đầu liền nhìn thấy Xích Nô đem Giang Trừng bị đánh ngã xuống mặt đất kéo lên, đang muốn vung tiếp một quyền nữa. Nhất thời hắn giận tím mặt, mắng Xích Nô: "Tên ngu ngốc nhà ngươi! Dừng tay! Đây chính là bảo bối quý giá, hiện nay ở tu tiên giới cũng chỉ còn lại một người đấy!"

Xích nô nghe được mệnh lệnh từ Kim Nghê, do dự một lúc, mới bất đắc dĩ đem Giang Trừng ném lên trên mặt đất. Kim Nghê ngồi thẳng người dậy, muốn cứu vãn chính mình thân là Thiên Càn uy nghiêm, nhưng dáng dấp chật vật và miệng đầy máu tươi, còn có khắp người không ngừng run rẩy, giống như một con chó thất bại buồn cười vậy.

Giang Trừng nằm ngửa trên mặt đất, cho dù toàn thân từ trên xuống dưới đau đến mức không muốn sống, nhưng lại nhìn về phía Kim Nghê nở một nụ cười đồng tình.

Kim Nghê run rẩy đứng lên, Xích Nô vươn tay đỡ lấy hắn.

"Giang tông chủ, ngươi thực sự là. . . rượu mời không uống chỉ muốn uống rượu phạt. . ." Kim Nghê hung tợn nói, trên trán còn nổi gân xanh cho thấy hiện giờ hắn tức giận như thế nào, "Ngươi thật sự cho rằng ngươi là Địa Khôn, ta sẽ không dám động vào ngươi sao?"

Dưới ánh mắt thâm độc của hắn, Giang Trừng chẳng chút sợ hãi cười nhạo. Nụ cười nhạo này làm Kim Nghê tức giận, hắn kích động lớn tiếng uy hiếp: "Một Địa Khôn, dám to gan chống lại Thiên Càn của ngươi! ? Nực cười, nực cười! Ta không chỉ có thể phế bỏ tu vi của ngươi, còn có thể đánh gãy tay chân ngươi! Dù sao đời này của ngươi, cũng không có khả năng rời khỏi đây! Sớm chết tâm với Lam Hi Thần đi, coi sóc cho tốt bổn phận của ngươi! Ngoan ngoãn dang chân sinh con cho ta! Đây mới là chuyện mà một Địa Khôn như ngươi nên làm!"

Khuôn mặt Giang Trừng vẫn tươi cười, máu tươi từ mái tóc tán loạn của hắn chảy xuống, xẹt qua gò má, nhìn khá là dọa người.

"Ngươi dám, liền làm thử đi." Giang Trừng cười nhìn Kim Nghê, máu chảy ồ ạt trên khuôn mặt và ánh mắt băng sương làm người khác không rét mà run, "Đức hạnh ngươi thế này, còn muốn so sánh với Lam Hi Thần sao? Nếu ngươi có cam đảm chạm vào ta, Tam Độc thánh thủ ta, liền có thể làm ngươi sống không bằng chết!"

Giọng nói Giang Trừng không lớn, nhưng đầy âm trầm lạnh lẽo, như một đường đao kiếm sắc bén, càng làm trong lòng Kim Nghê bỗng nhiên sinh ra cảm giác sợ hãi. Trên cổ nghẹt thở đau đớn, máu tươi tanh hôi trong miệng, phảng phất như đang cảnh cáo Kim Nghê, cái giá phải trả khi đụng đến Địa Khôn này, so với hắn tưởng tượng còn lớn hơn rất nhiều.

"Được. . . ta xem ngươi có thể đắc ý tới khi nào!" Kim Nghê giống như một con sư tử phát điên gào thét, "Chờ kỳ phát tình của ngươi đến! Ta xem ngươi còn kiêu ngạo như vậy nữa không! Giang tông chủ, đến lúc đó đừng ôm chân mà cầu xin ra! Hừ!"

Dứt lời, giả vờ giả vịt phất tay áo, xoay người đi ra ngoài, còn dẫm một cước xuống dưới bình phong. Xích Nô hung hăng trừng mắt nhìn Giang Trừng một chút, cũng nặng nề cất bước, đi theo Kim Nghê ra ngoài.

Cửa phòng giam bị "va" một tiếng đóng sầm lại, tiếng khóa cửa nghe rất rõ.

Theo tiếng bước chân đầy tức giận dần dần rời xa, bên trong hang đá lại dần trở nên yên tĩnh lại. Chỉ có tiếng tim đập và tiếng hít thở của Giang Trừng, trong ánh nến tăm tối nghe rất rõ.

Xác định Kim Nghê đã đi xa, tận đáy lòng Giang Trừng, mới hơi thở phào nhẹ nhõm.

Ngay cả sức để đứng dậy hắn cũng không có. Thân thể nóng bừng như bị sốt, kỳ phát tình giống như thủy triều cuồn cuộn bốc lên, ở trong thân thể hắn cọ lên cọ xuống. Trong người hắn vốn còn thương tích, lại bị Xích Nô chẳng hề lưu tình trọng thương, vết thương trên đầu nứt toát, máu chảy không ngừng, đau nhức không thôi. Hắn chống người, dùng ống tay áo che vết thương trên đầu, nhắm mắt cắn chặt răng, dùng cơn đau kịch liệt để chống đỡ choáng váng kéo dài và tình dục trào dâng.

Nếu như không đau đớn đến thế, như vậy hắn hiện tại nói không chừng thật sự chống không được bản năng của Địa Khôn, chỉ có thể khuất phục trước uy quyền của Thiên Càn. Nhưng mà kế tiếp nên làm thế nào bây giờ, hắn làm sao mới có thể duy trì tỉnh táo, phải làm sao mới có thể trốn thoát khỏi nơi này. Hắn tuyệt vọng phát hiện, hắn không có chút biện pháp nào.

Giống hệt như lần đầu hắn bị Ôn cẩu bắt vậy, cho dù hắn giẫy giụa chống cự ra sao đều vô ích, chỉ có thể trơ mắt nhìn Ôn Trục Lưu ra tay với mình, kêu thét trong đau đớn, bị nắm lấy Kim Đan quý giá.

Loại cảm giác bất lực uể oải này, làm hắn sa vào trong ký ức khổ sở.

Lần này, Ôn cẩu lại lần nữa lấy đi tu vi của mình, không, lấy đi tu vi Ngụy Vô Tiện cho mình. Hơn nữa, còn muốn cả tôn nghiêm của mình, sự kiêu ngạo của mình, sự tự do của mình, thậm chí cả cuộc đời mình, cũng đều muốn cướp đi.

Hắn sao có thể để Ôn cẩu làm điều đó một lần nữa?

Hắn cắn răng, cố gắng ép chính mình tỉnh táo lại, nhấc đôi chân không còn cảm giác lên, muốn đứng dậy đi đến cánh cửa phía trước.

Nhưng vẫn vô lực ngã xuống đất.

Đau quá, khó mà chịu được.

Khó khăn lắm hắn mới ngưng tụ được một chút sức mạnh, lại như tuyết dưới ánh mặt trời, băng trong bếp lò, bị kỳ phát tình như dời núi lấp biển đánh ụp lại cùng với những đau đớn hòa tan đến chẳng còn gì.

Giang Trừng ngã xuống trên mặt đất lạnh lẽo, giống như một đứa trẻ co rúm người lại, gian nan hít thở.

Lam Hi Thần. . .

Giang Trừng ôm chặt lấy hai tay mình, hơi thở nóng rực lại đau đớn.

Ngoại trừ nghĩ đến Lam Hi Thần, hắn không biết làm sao để có thể kiên trì đến giây phút cuối.

Trời đã sáng choang, tuyết cũng đã ngừng rơi. Lâm An rất lâu rồi chưa từng có tuyết rơi lớn như thế, đem tiên phủ Ngải thị che phủ phía sau núi rừng, tuyết trải thành một màu trắng xóa. Buổi sáng ngày đông, lẽ ra sẽ yên tĩnh tuyệt vời, nhưng lúc này đây, Ngải Huyền vốn không cảm thấy yên bình. Hắn và mấy vị đệ tử Lam thị, đã tìm khắp khu rừng một canh giờ, hy vọng có thể tìm được bồ câu đưa thư chạy thoát khỏi ma trảo của phụ thân.

Đã qua nhiều ngày như vậy kể từ khi phụ thân bị bắt, khả năng có thể tìm được bồ câu đưa thư rất thấp, nhưng tính tình Ngải Huyền cố chấp, không muốn từ bỏ. Một là, hắn trách mình nếu sớm chút phát hiện bồ câu đưa tin phụ thân nuôi có vấn đề, liền có thể tìm hiểu nguồn gốc tìm tới người tiên sinh kia, Ngải thị cũng không đến nỗi lưu lạc thành nông nỗi này; Hai là, Lam Hi Thần đối với hắn, với tỷ tỷ, với Ngải thị đều có ân lớn, hiện giờ hắn vốn cũng nên giúp Lam Hi Thần tìm ra manh mối, dù gần như không có khả năng tìm được. Hơn nữa, nghe đồn rằng Trạch Vu Quân luôn mưa thuận gió hòa, nhu hòa như nước lại gấp gáp thành như vậy, quả thực cũng làm hắn không đành lòng. Hắn nhìn lên bầu trời, dựng tai lắng nghe tiếng chim hót trong rừng, chỉ sợ sai sót bỏ qua bất cứ một dấu vết nhỏ nhoi nào.

Đột nhiên có một vị đệ tử Ngải thị đến báo, nói có một môn sinh trẻ tuổi Lam thị, muốn gặp Trạch Vu Quân. Ngải Huyền vội vàng để người mời hắn tới, chỉ thấy Lam Cảnh Nghi đạp lên đá, hoảng loạn đi lên trên núi.

"Xin chào Ngải thiếu tông chủ." Lam Cảnh Nghi thi lễ, nói: "Xin hỏi tông chủ vãn bối hiện nay đang ở đâu, vãn bối có chuyện quan trọng muốn bẩm báo với người."

"Ngươi đến muộn rồi." Ngải Huyền thở dài, "Trạch Vu Quân đã rời khỏi Lâm An."

"Rời khỏi?" Lam Cảnh Nghi kinh ngạc, không khỏi hô lên, nắm chặt phong thư trong tay. Bên trong là tin khẩn Kim Lăng viết cho Lam Hi Thần, cho biết chỗ của Kim Nghê, hắn rời đi nhà cửa trống không, chẳng để lại bất cứ dấu vết gì. Rõ ràng là vì vụ bắt cóc này mà đã âm mưu rất lâu, sớm chuẩn bị hoàn hảo, không cho bất cứ ai tìm được hắn. Nhưng Kim Lăng sẽ không bỏ cuộc, dù đem toàn bộ thành Lan Lăng lật tung từng ngõ ngách, hắn cũng phải tìm được manh mối Kim Nghê để lại, cứu lấy cậu.

"Vậy tông chủ vãn bối đã đi đâu?" Lam Cảnh Nghi không cam tâm hỏi tiếp, phong thư này nhất định phải kịp thời giao đến!"

Ngải Huyền đánh giá hắn một lượt từ trên xuống dưới một lúc, mới mở miệng nói.

"Trạch Vu Quân, đi đến Diêu thị."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro