Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 50

Ẩn Lâm Lang

(Năm mươi)

"Xem ra không có ai dạy dỗ bổn phận của một Địa Khôn như ngươi cho thật tốt." Ánh mắt Kim Nghê ngoan độc cùng cực, "Hay là để cho ta đến dạy dỗ ngươi ngoan ngoãn."

"Hừ!" Giang Trừng cười lạnh xem thường, nhưng cũng trở nên căng thẳng, càng cảnh giác nhìn chằm chằm từng động tác của Kim Nghê. Khí tức Thiên Càn mang tính cưỡng ép áp chế làm hắn cực kỳ khó chịu, nhưng dù có chết hắn cũng sẽ không cúi đầu trước dư nghiệt Ôn thị. Con mắt Kim Nghê nguy hiểm híp lại, để lộ một nụ cười tựa như rắn độc.

"Ta cho ngươi một cơ hội. Ngoan ngoãn nghe lời, ta đảm bảo sau này sẽ không bạc đãi ngươi."

"Cho ngươi một cơ hội, Ôn cẩu." Giang Trừng ngột ngạt thở dốc, chẳng chút sợ hãi nhìn hắn, "Quỳ xuống nhận sai, nếu không về sau, ta sẽ để ngươi sống không bằng chết!"

"Hư, hư hư hư hư." Kim Nghê xem thường nở nụ cười, lấy từ trong tay áo ra một chiếc túi nhỏ, hắn từ từ mở túi, một mùi hương kỳ dị từ trong túi tản ra.

Giang Trừng theo bản năng biết, mùi hương kia không phải vật gì tốt. Kim Nghê ném cho Xích Nô một ánh mắt, Xích Nô lập tức vụng về cúi người, đem lư hương đổ trên mặt đất... nhặt lên.

Kim Nghê đổ từ trong chiếc túi ra một khối sáp màu xanh, cầm lắc lư ở trong tay, lại khoe khoang vòng tới vòng lui, mới cười quay sang Giang Trừng.

"Giang tông chủ, ngươi có biết, đây là vật gì không?"

Khối sáp trên tay Kim Nghê tản ra mùi hương làm Giang Trừng cảm thấy khó chịu, Giang Trừng nhíu mày, nhưng không trả lời.

"Ngươi có từng nghĩ qua?" Kim Nghê vừa nói, vừa đem khối sáp để vào trong lư hương, "Trên thế giới này, có loại thuốc ức chế được khí tức Địa Khôn, vậy cũng sẽ có, loại thuốc làm Địa Khôn trở nên hưng phấn?"

Giang Trừng sắc mặt không chút cảm xúc nhìn chằm chằm Kim Nghê, việc đã đến nước này, hắn sẽ không ngu ngốc đến mức Kim Nghê muốn làm gì cũng không biết. Kim Nghê khẽ cười, đem lư hương đặt ở nơi Giang Trừng với không tới, một mùi hương nồng nặc bắt đầu phiên tán trong không khí.

Trong lòng Giang Trừng lặng lẽ nẩy lên.

Hắn sẽ không quên lúc kỳ phát tình phát tác, loại cảm giác sống không bằng chết đó. Bây giờ hắn không có nội lực, bên người cũng không có Nguyệt Ninh Thảo để làm ra loại bí dược kia, có thể chống đỡ bao lâu, ngay cả hắn cũng không chắc.

"Đúng rồi. . ." Dường như càng muốn đả kích Giang Trừng, Kim Nghê cười âm hiểm, "Ngươi có biết vì sao nội lực của ngươi lại dần dần biến mất không? Ha ha ha. . . bởi vì Nguyệt Ninh Thảo mà ta đưa cho ngươi, đã bị ta xông qua Già Phù Dung... ha ha ha ha ha ha ha!"

Kim Nghê điên cuồng cười to, trong tiếng cười độc địa lại sắc bén, Giang Trừng vẫn luôn cố gắng duy trì bình tĩnh, cuối cùng cũng xuất hiện một chút dấu vết dao động.

"Ngươi nói cái gì. . ." Đôi mắt hạnh của Giang Trừng mở to, ánh mắt như kiếm, gần như muốn chẻ đôi Kim Nghê. Ngay tại lúc Kim Nghê vừa lộ ra bản tính, hắn gần như có thể khẳng định Nguyệt Ninh Thảo mà Kim Nghê đưa cho hắn có vấn đề, nhưng tuyệt đối không ngờ rằng, Kim Nghê sẽ sử dụng Già Phù Dung với hắn.

"Tên súc sinh nhà ngươi!" Một cơn giận dữ không thể ức chế tựa như núi lửa nổ tung phun trào, Giang Trừng hận không thể xông tới xé rách tên tiểu nhân đê tiện vô sỉ trước mặt, nhưng xiềng xích nặng nề trói buộc hành động của hắn, nắm tay vì tức giận mà vung ra vô tình bị xích sắt kéo lại ở giữa không trung.

Già Phù Dung. . . Già Phù Dung loại đồ vật độc hại này...

Giang Trừng cả người run rẩy, trong đầu quẩn quanh không ngừng thảm trạng trước khi chết của Tào Hoài Chân và những con quái vật bị Già Phù Dung hủ hóa người không ra người quỷ không ra quỷ kia, nếu như muốn biến hắn thành dáng vẻ đó, còn không bằng để hắn chết đi!

"Ha ha ha ha, Giang tông chủ yên tâm." Ánh mắt Kim Nghê lóe lên ánh sáng khác thường, tươi cười chăm chú nhìn khuôn mặt Giang Trừng, trong lòng đầy cảm giác sảng khoái báo thù, "Phân lượng ta đã tính toán kỹ, sẽ không làm ngươi biến thành quái vật... Chỉ có điều, linh lực của ngươi, vĩnh viễn cũng không khôi phục được! Vĩnh viễn! Ha ha ha ha ha ha!"

Tiếng cười ác độc của Kim Nghê vang vọng bên trong hang động, đám quái vật bên ngoài dường như bị tiếng cười của hắn làm kinh động, cũng đồng thời gào rú lên.

Thanh âm kia được khuếch đại vô số lần, lọt vào tai Giang Trừng làm hắn cảm thấy có chút choáng váng.

Giang Trừng cắn răng, khó chịu khẽ rên một tiếng. Kim Nghê đốt mùi hương lạ, giống như dòng nước lũ ập tới, đập thẳng vào não hắn. Tầm mắt dần trở nên mơ hồ, đại não cũng bắt đầu choáng váng, bên tai ong ong vang lên, ngay cả Kim Nghê nói gì đó, cũng dần dần nghe không rõ.

Càng không xong chính là, một luồng nhiệt lượng kỳ lạ, bắt đầu từ đan điền trống rỗng, dần lan ra.

Cho dù Giang Trừng vận khí chống đỡ như thế nào, luồng nhiệt lượng này vẫn nhanh chóng hóa thành sự rạo rực và tê dại khiến người ta khó nhịn, thuận theo huyết dịch lan tràn khắp toàn thân Giang Trừng.

Mồ hôi xẹt qua trán Giang Trừng, trên gò má hắn dần dần phủ lên một tầng đỏ ửng. Cả người trở nên mềm nhũng, tay chân cũng không còn sức lực.

Này chính là dấu hiệu kỳ phát tình sắp đến.

Không. . . không được. . .

Giang Trừng muốn tập trung tinh thần, nhưng phát hiện không biết từ lúc nào mình đã ngã ở trên gường đá, cánh tay chống đỡ thân thể run rẩy, mỗi khi hô hấp đều mang đến cho thân thể sự nóng bức khó nhịn càng lúc càng nhiều.

Không được, hắn không thể phát tình ở đây được, không thể ở chỗ này đánh mất tự chủ, tùy Kim Nghê bày bố.

Thế nhưng bản năng lại đang điên cuồng đối kháng với ý thức, dùng dục vọng và sự khô nóng làm tan chảy ý chí Giang Trừng. Giang Trừng tuyệt vọng thở hổn hển, tim đập nhanh đến mức hắn không biết phải làm sao, thân thể càng lúc càng nặng trĩu, lại mẫn cảm đến đáng sợ, thậm chí đến cả mồi hôi chảy xuống làn da, cũng có thể làm cả người hắn run rẩy.

"Ôn cẩu. . ." Hắn cắn răng trừng mắt nhìn Kim Nghê, "Ta. . . tuyệt đối không. . . tha ngươi!"

Kim Nghê tươi cười nhìn Giang Trừng, dùng ánh mắt không giấu nổi hưng phấn đáp trả sự uy hiếp của Giang Trừng. Đợi đến khi Giang Trừng hoàn toàn phát tình, cho dù có nguyện ý hay không, đều chỉ có thể thuộc về mình —— ngay tại lúc hắn đang nghĩ như vậy, một mùi hương hoàn toàn khác hẳn với mùi hương thúc tình kia, xa xa phả đến.

Ngực Kim Nghê kịch liệt nhảy lên.

Hoa quả hắn chờ đợi đã lâu, cuối cùng cũng đến thời khắc hái xuống.

Kim Nghê nuốt một ngụm nước bọt, thân thể vì sắp đến tình tấn mà căng thẳng, hắn đứng dậy, vung vung tay.

Xích Nô hiểu rõ ý nghĩ của cái vung tay kia, nhưng thân thể không động đậy. Cho đến khi Kim Nghê hung hăn quay đầu trừng hắn, khiển trách "Cút!", hắn mới từ từ xoay thân thể to lớn của mình, lui ra khỏi gian phòng này.

Âm thanh cửa phòng giam đóng lại, như một cây châm đâm vào trong đầu Giang Trừng, nhưng lại chẳng thể gọi thần trí của hắn về. Lúc này toàn thân hắn đều nóng như lửa, mồ hôi thấm đẫm quần áo, vải vóc cọ sát vào da, thoáng ma sát liền chống cự không được những tê dại ngứa ngáy. Hắn nhắm mắt, đem sự chú ý tập trung vào nắm đấm, nơi đó móng tay đang khảm sâu vào bên trong da thịt, tạo ra dấu vết đỏ sẫm, Nhưng những đau đớn nho nhỏ này đứng trước tình dục ngút trời, lại nhỏ bé chẳng đáng kể. Nhắm mắt trái lại để cho thân thể càng thêm mẫn cảm, hơi thở nóng ẩm cùng mồ hôi dính trên người cũng có thể làm cho khắp người hắn run rẩy, thân thể khô nóng khó mà chịu được, Giang Trừng cảm thấy mình như một con cá chiên trong chảo nóng, hận không thể lăn lộn lôi kéo để giảm bớt thống khổ.

Nương theo sóng nhiệt dày vò khó chịu, chỗ bí ẩn nơi bụng dưới, từng cơn rồi lại từng cơn ngứa ngái lạ kỳ bắt đầu lan tỏa ra.

Giang Trừng đột nhiên mở to mắt, hắn cảm thấy rõ ràng, một loại vừa tê dại vừa ngứa ngái đau đớn, từ chỗ sâu nhất trong người, mang theo cảm giác ướt ác, chầm chậm lan tràn.

"Ây. . ." Ý thức dần dần trở nên mơ màng, thân thể cũng giống như không được mình khống chế nữa, tâm tình mê loạn phóng túng bắt đầu dâng trào trong lòng. Lúc này, ở bên người mình, truyền đến khí tức tràn đầy áp bách. Giang Trừng nâng mắt lên, trong ánh mắt mơ hồ, có một bóng người màu trắng, đang đứng trước mặt mình.

Giang Trừng nỗ lực mở to đôi mắt, muốn nhìn rõ bóng người kia, có phải là người mà hắn luôn mong đợi hay không. Dưới ánh sáng mờ nhạt, gần như hắn chẳng thể thấy rõ cái gì cả, thế nhưng trong thân thể dường như có một ý nghĩ khác đang khống chế ý thức hắn, sốt ruột nói với hắn, đúng vậy, chính là y, đó là người mà ngươi chờ mong. Bóng dáng người kia, thanh nhã như Lan, anh tuấn như Tùng, tinh khôi như Trúc, đạm mạc như Sen, hắn chắc chắn sẽ không nhận sai.

Giang Trừng nghẹn ngào chống đỡ thân người gần như đã mềm nhũng ra, cổ họng khàn khàn gọi tên người kia.

"Lam Hi Thần. . ."

Kim Nghê nghe được cái tên Giang Trừng thốt ra, có một chút sững sờ, một luồng ác khí chặn ở lồng ngực.

Lam Hi Thần. . .

Đố kị điên cuồng sản sinh ở sâu thẫm trong lòng, bài danh đệ nhất bảng xếp hạng công tử thế gia hiện nay, Thiên Càn được mọi người tôn kính nhất, thậm chí giờ đây còn chiếm được trái tim Địa Khôn duy nhất trong tu tiên giới này. Nếu không phải mình kịp thời ra tay, chỉ sợ hai người họ, sớm muộn gì cũng đạt thành chuyện tốt.

Thế nhưng, Lam Hi Thần không kịp rồi.

Vừa nghĩ tới điều này, trong lòng hắn lại dâng lên cảm giác sảng khoái thuộc về người thắng.

Bây giờ Địa Khôn này, sắp sửa là của mình. Vừa nghĩ đến Giang Trừng vì hắn mà sinh con đẻ cái, chấn chỉnh huyết thống, mà những tên Thiên Càn khác chỉ có thể dõi mắt trông chờ than thở, trong lòng hắn liền hưng phấn và đắc ý tựa như dòng nước trong con suối cuồn cuộn chảy ra. Đặc biệt là nghĩ đến vẻ mặt Lam Hi Thần thế nào, hắn liền trở nên kích động không thể chờ đợi được.

Hơn nữa, trái tim hắn cũng theo mùi thơm dần tỏa ra nồng nặc hơn từ Địa Khôn, đập vang dội. Hắn vất vả trăm cay nghìn đắng, mới ở Nam Chiếu tìm được một loại mê hương có thể khơi mào kỳ phát tình. Hắn từng dùng một chút loại mê hương này, lại thêm một lượng lớn mị dược, để cho đại tiểu thư Ngải thị dùng, đi dụ dỗ Lam Hi Thần. Nhưng mà mặc dù mùi hương kia dụ hoặc cỡ nào, cũng không sánh nổi mùi hương ngọt ngào êm ái của Địa Khôn.

Kim Nghê chỉ cảm thấy dục hỏa ầm một tiếng đã được nhen lửa.

Hắn muốn Giang Trừng.

Hắn muốn Địa Khôn này, muốn ở trong thân thể của Địa Khôn này lưu lại khí tức của chính mình, muốn để cho hắn trở thành vật sở hữu của mình, vì mình sinh con dưỡng cái!

Nếu như có thể làm cho Giang Trừng ngoan ngoãn nghe lời, nhu thuận hầu hạ, xem hắn như Lam Hi Thần, thì là Lam Hi Thần đi.

Kim Nghê nhìn ánh mắt Giang Trừng cháy bỏng đến bừng lên ngọn lửa trong lòng, rốt cuộc cũng cất bước, đến gần Giang Trừng đang nằm trên gường.

Giang Trừng thần trí đã hoàn toàn bị kỳ phát tình khống chế, nhìn thấy Kim Nghê đến gần, cũng chỉ mấp máy môi, đôi mắt ngấn nước bình tĩnh nhìn Kim Nghê.

"Giang. . . tông chủ, Giang tông chủ?"

Kim Nghê vẫn duy trì tia lý trí cuối cùng, cẩn thận đưa tay ra, xoa nhẹ gò má Giang Trừng.

Trên tay truyền đến cảm xúc nóng hỏi mà mịn màn, làm Kim Nghê không nén được thở hổn hển. Giang Trừng không hề phản kháng, cho dù đầu ngón Kim Nghê chà sát lên đôi môi mềm mại của hắn, Giang Trừng cũng chỉ ngơ ngác nhìn hắn, đôi mắt mơ màng, hô hấp ngổn ngang.

Kim Nghê mừng rỡ như điên, lại chẳng thể ức chế khát vọng của mình, khí tức ngọt ngào của Địa Khôn làm thần hồn hắn điên đảo, máu huyết khắp người đều tập trung vào bụng dưới, hắn đè vai Giang Trừng, tựa như mãnh hổ vồ về phía con mồi đem hắn ngửa mặt đặt ở trên gường, đầu lưỡi đỏ sẫm giống như rắn độc tiến đến đôi môi khẽ nhếch của Giang Trừng.

Đúng lúc này, bất chợt trên cổ của hắn truyền đến sự lạnh lẽo.

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro