Chương 46
Chúc mọi người Giáng Sinh vui vẻ nhé ~ <3
Y Mei.
[ Lời trước khi viết ]
CP Hi Trừng, kịch tình viết theo hướng ABO.
Nhân vật thuộc về Mặc Hương đại đại, OOC thuộc về ta.
Để mọi người đợi lâu _(:з" ∠❀)_tháng đầu tiên năm 2017, liền hãm sâu trong địa ngục tăng ca. Kỳ nghỉ mùa xuân mau đến đây nhanh chút đi, tôi muốn tan vỡ [ Khóc thét ]
Ẩn Lâm Lang
(Bốn mươi sáu)
Không bao lâu sau, cửa động xa xa truyền đến tiếng ồn ào, hóa ra là các tu sĩ Giang thị đã đến bên trong động, dẫn đầu là Cảnh Nghi và chủ sự Giang thị. Một đội người trong tay đều có một viên Dạ Minh Châu, trong phút chốc đem hang động tăm tối này chiếu sáng như ban ngày.
Lam Cảnh Nghi vừa thấy Kim Lăng, liền nhanh chóng đáp kiếm xuống để an ủi hắn. Những người khác kinh ngạc đến ngây ngẩn cả người nhìn thảm trạng trong hang động, lại thấy Tam Độc đầy máu trong tay Lam Hi Thần, khuôn mặt đều hiện lên sự sợ hãi, tuyệt vọng tột cùng.
Chủ sự bước lên một bước nói với Lam Hi Thần: "Trạch Vu Quân. . . Trên tay người, chính là bội kiếm Tam Độc của tông chủ nhà chúng ta sao?
Lam Hi Thần cúi đầu nhìn Tam Độc trong tay, gật đầu.
Các tu sĩ Giang thị nhất thời xôn xao náo loạn, chủ sự run rẩy đưa tay ra, giống như vẫn chưa từ bỏ ý định, cho dù thế nào vẫn muốn xác nhận lại.
Lam Hi Thần chần chờ một chút, vẫn đem Tam Độc đưa cho chủ sự. Chủ sự cẩn thận từng li từng tí tiếp nhận Tam Độc, kiểm tra nhiều lần, cuối cùng cũng im lặng một lúc lâu, nâng Tam Độc lên khuôn mặt toát lên vẻ đau khổ chẳng thiết sống.
Lam Hi Thần nhìn mọi người, chầm chậm mở lời: "Nhất định phải tìm được Kim Nghê, hắn nhất định biết tung tích của Vãn Ngâm."
Chủ sự nhẹ nhàng lau vết máu trên Tam Độc, chậm rãi gật đầu: "Vâng. Nhất định phải tìm cho được hắn! Cho dù hắn có chạy đến chân trời góc biển, cũng phải đem hắn bắt lại!"
Lam Cảnh Nghi an ủi Kim Lăng, nói cho hắn biết Tư Truy đã được đưa đến Liên Hoa Ổ trị liệu, hy vọng có thể giúp Kim Lăng dễ chịu một chút, nhưng Kim Lăng nghe xong, khuôn mặt vẫn không chút cảm xúc ngồi xổm trên mặt đất, chỉ có nước mắt không ngừng lăn xuống gò má. Đang lúc Lam Cảnh Nghi nóng lòng không có chút biện pháp nào, liền thấy Lam Hi Thần đi tới.
Lam Hi Thần ngồi xuống ở trước mặt Kim Lăng, để tầm mắt mình ngang với tầm mắt Kim Lăng, sau đó nhẹ nhàng vuốt gò má hắn, khẽ gọi tên của hắn.
"A Lăng, tỉnh táo lại, A Lăng."
Kim Lăng há miệng, nức nở mấy tiếng, ánh mắt vẫn không có lấy một chút ánh sáng vậy, tóc đen tán loạn rơi bên khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt rõ ràng nhìn Lam Hi Thần, tròng mắt lại chẳng phản chiếu được gì.
Lam Hi Thần thở dài một hơi, ôn nhu vỗ lên bờ vai của hắn.
"A Lăng, tỉnh dậy đi." Tiếng nói của y thật vững vàng, tựa như tiếng chuông bên bờ sông ban đêm đập vào tai Kim Lăng, "Vẫn còn hi vọng, A Lăng. Cậu của ngươi nhất định vẫn đang chờ chúng ta đấy. Đừng từ bỏ, được không."
"Trạch Vu Quân." Kim Lăng dần dần nhắm mắt lại, giọng nói run rẩy, "Cậu ta còn sống không? Người chảy nhiều máu như vậy, vẫn còn có thể sống sao?
"Đại tiểu thư, ngươi đừng từ bỏ." Cảnh Nghi vươn tay nắm chặt tay Kim Lăng, "Có câu nói rằng, sống phải thấy người, chết phải thấy xác không phải sao?
Kim Lăng chảy nước mắt lắc đầu: "Tiểu thúc cũng thế, Nghê ca cũng vậy, đều coi ta là một con cờ để lợi dụng. Người duy nhất thật sự coi ta là người thân, ta lại làm người bị thương, sau đó lưu lại ở bên trong hang động tràn đầy quái vật này. Ta... Ta... Đều là do ta không tốt... Đều là ta." Kim Lăng rốt cục không nhịn được, lần nữa khóc lớn. Tiếng khóc thê lương ở trong huyệt động vang vọng, nghe thấy quả thật cực kỳ thảm thiết.
Trong lòng Lam Hi Thần đau xót không thôi, tính cách của Giang Trừng, có lẽ âm lãnh tàn nhẫn, làm việc không nể mặt mũi cũng không để lại khẩu đức, nhưng hắn chưa từng dùng khuôn mặt dối trá đi lừa gạt bất cứ ai, đối với người bên cạnh, càng đối đãi chân thành, không chút dối lừa. Người như vậy, tại sao lại không được trời cao thương xót, lại phải bị dằn vặt như vậy. Lam Hi Thần nắm chặt nắm đấm, đau thấu tâm can, gần như không thể nói được dù chỉ một chữ.
Thế nhưng, hiện tại cũng không phải lúc buồn bã ủ rũ, Giang Trừng còn đang đợi bọn họ.
Lam Hi Thần nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Kim Lăng.
"A Lăng, tha thứ cho ngươi hay không, chỉ có cậu của ngươi mới có thể quyết định. Nhưng nếu ngươi chỉ có thể ở đây khóc lóc, như vậy có thể cả đời, cũng không thấy được người ngươi muốn gặp, không nghe được lời người ngươi muốn nghe nữa. A Lăng, ta cũng vậy, ta cũng như thế, muốn có được sự tha thứ của Vãn Ngâm. Thế nhưng hiện giờ ta cần ngươi giúp đỡ cho ta, A Lăng, tỉnh táo lại có được không?"
Cuối cùng Kim Lăng cũng đem ánh mắt tụ hội ở trên người Lam Hi Thần, nụ cười Lam Hi Thần tựa như cơn gió nhẹ ôn hòa, nhưng ánh mắt lại kiên định giống như núi cao không có cách nào lay động.
"A Lăng, chúng ta cùng đem cậu của ngươi cứu ra."
"Trạch, Trạch Vu Quân." Kim Lăng nghe y nói xong những lời này, khịt khịt mũi, nước mắt trên mặt biến mất, "Vẫn còn đến kịp sao? Chúng ta còn có thể cứu cậu ta sao?"
Lam Hi Thần nhìn hắn dần dần khôi phục lại ánh mắt trong suốt, mỉm cười gật đầu: "A Lăng, ta muốn ngươi nói cho ta, trong hang này đã xảy ra chuyện gì. Đem những gì ngươi biết được, nói hết cho ta biết."
Nghe xong, Kim Lăng đem đầu đuôi sự việc đã xảy ra kể hết lại một lần, sau đó môn sinh Giang thị ở bên cạnh Lam Hi Thần đều hít vào một hơi. Sắc mặt Lam Hi Thần vẫn cứ tái nhợt như giấy Tuyên Thành, nhưng vẫn hỏi rõ Kim Lăng vài chi tiết nhỏ. Biết được càng nhiều hơn nữa, trên khuôn mặt Lam Hi Thần, liền toát lên vẻ lo lắng càng lúc càng trầm trọng.
Chủ sự cũng ở bên cạnh lắng nghe, khuôn mặt cũng vạn phần nghiêm nghị. Lam Hi Thần trầm tư một lúc, liền nói với Kim Lăng: "A Lăng, chỗ duy nhất đột phá hiện nay, chính là Kim Nghê. Ngươi là tông chủ Kim thị, chỉ có ngươi mới có thể không chút kiêng dè, hạ lệnh lục soát nơi ở của Kim Nghê, còn có tất cả những người liên quan mật thiết với hắn. Ngươi... Có thể làm được không?"
Kim Lăng sững sờ, lập tức dùng sức xoa xoa đôi mắt đã khóc sưng phù, trịnh trọng gật đầu với Lam Hi Thần, nói: "Ta có thể làm được, vì cậu, cái gì ta cũng có thể làm được!"
Lam Hi Thần động viên đem mái tóc rối tung rối mù ở bên mặt hắn vén ra sau tai, quay sang Cảnh Nghi ngồi ngay ngắn ở phía sau nói: "Cảnh Nghi, ngươi đi cùng Kim Tông chủ đến Kim Lân Đài một chuyến." Y ngừng một chút, nói tiếp, "Lần này nhờ có ngươi, Cảnh Nghi. Làm phiền ngươi vất vả lần nữa."
Trên mặt Lam Cảnh Nghi lập tức sáng lên, gật đầu không ngừng: "Trạch Vu Quân người yên tâm! Vãn bối ở trên người cam đoan."
Lam Hi Thần lại đứng dậy quay đầu nói với chủ sự: "Chủ sự các hạ, có thể phái thêm một ít đệ tử tin cậy hay không? Cùng Kim tông chủ đồng thời quay về."
Chủ sự gật mạnh đầu, nói: "Cho dù Trạch Vu Quân không yêu cầu như thế, tại hạ cũng sẽ không để cho tiểu Kim tông chủ một mình trở về Kim Lân Đài. Có điều, trước tiên nên để cho tiểu Kim tông chủ về Liên Hoa Ổ rửa mặt chảy đầu, thay đổi y phục một lúc, nếu không cứ trở về như vậy, chỉ sợ cũng đem Kim gia dọa cho sợ hãi."
Lam Hi Thần nghe xong lời này, tâm trạng cũng tương đối kính nể vị chủ sự này làm việc thật chu toàn, liền hỏi lại: "Chủ sự các hạ, kế tiếp dự định làm thế nào?"
"Tại hạ quyết định mang các đệ tử đi vào bên trong động và rừng núi xung quanh tìm kiếm khắp nơi. Đối phương phải xử lý thi thể quái vật ở trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, còn muốn mang tông chủ đi, nhất định sẽ lưu lại manh mối." Chủ sự đáp, "Trạch Vu Quân có cao kiến gì không?"
"Ta cảm thấy việc này cùng với việc trước đây chúng ta định trên Thanh Đàm Hội muốn điều tra rõ Già Phù Dung có liên hệ với nhau." Lam Hi Thần vẻ mặt nghiêm túc nghiêng đầu đi, y chưa nói ra một tầng ưu lo ẩn giấu nơi đáy lòng, đối phương bắt Giang Trừng đi, có quan hệ với việc hắn là Địa Khôn hay không?
"Ta muốn đi tìm một người. Người kia có lẽ có thể giúp chúng ta tìm được Vãn Ngâm." Lam Hi Thần nói, rút linh phù có thể liên lạc với mình ra khỏi tay áo, giao cho chủ sự và Kim Lăng, "Việc này không nên chậm trễ, ta lập tức xuất phát. Nếu như có tin tức, xin chư vị nhất định phải thông báo cho ta ngay lập tức."
"A. . ."
Giang Trừng khẽ rên, ý thức, hay là nói cảm giác đau, đang dần trở lại trong thân thể hắn.
Thân thể nặng nề đến mức như bị đè dưới một ngọn núi lớn, ngay cả sức lực mở mắt cũng không có. Toàn thân đều truyền đến cảm giác đau đớn làm người ta cảm thấy không khỏe, làm người ta khó có thể chịu đựng được, rồi lại chẳng có cách nào giãy dụa chống lại.
Trước lúc mất đi ý thức, mình hẳn là đang cùng những con quái vật giống như Nhện kia chém giết. Thân thể uể oải cùng với những vết thương đau nhức cuối cùng làm hắn thất thủ trước đám quái vật đang không ngừng công kích kia, cho đến lúc tựa vào một tảng đá, trượt ngã xuống đất hôn mê.
Mình còn sống sao? Hay là đã chết rồi? Trong nháy mắt, Giang Trừng thậm chí không thể xác định mình có phải là đã chết rồi. Nhưng toàn thân trên dưới giống như tan vỡ lại nhanh chóng nhắc nhở hắn, hắn quả thực vẫn còn thở.
Ý thức của hắn lại lênh đênh một lúc lâu, cuối cùng cố gắng hết sức mở mắt ra. Vừa mở mắt, liền nhìn thấy trên đỉnh đầu là một mỏm núi đá tối tăm.
Bốn phía ánh sáng rất mờ, cũng rất yên tĩnh, hắn mê man trừng mắt nhìn, nhìn chằm chằm một chút lại tốt hơn, tầm mắt dần trở nên rõ ràng. Hắn vất vả xoay cổ, phát hiện dường như mình đang nằm ở trong một căn phòng đá, nhưng lại không giống với hang động tự nhiên trước đó giam giữ bọn Kim Lăng, tảng đá nơi đây được mài đến bằng phẳng bóng loáng, phủ lên sắc thái diễm lệ, thảm thêu tinh mỹ —— Giang Trừng đã từng thấy qua loại thảm này, là mua được từ người Tây Vực, đối với Giang thị mà nói không phải vật hiếm lạ gì, nhưng đối với những gia tộc tu tiên nhỏ và những bách tính bình thường mà nói, là vật vô cùng quý giá. Ngay cả chiếc gường đá mà Giang Trừng nằm lên, cũng được rải đệm chăn bằng tơ tầm người bình thường vốn dĩ không dùng nổi. Bên cạnh gường đá đặt một chiếc bàn bằng gỗ Tử Đàn, bên trên để một cái lư hương ngọc thạch được điêu khắc đến tinh mỹ tuyệt luân, từng làn khói trắng đang lượn lờ bay lên, mùi Trầm Hương được đốt lên làm tâm tình người ta trở nên an tĩnh. Một tấm bình phong sáu cánh chắn ở trước gường hắn, Giang Trừng nhận ra bên trên mô phỏng lại bức vẽ Bách Điểu Triêu Phượng xuất từ tay danh gia. *
Tuy rằng khí tức cũng thật giống làm người ta khó chịu, thế nhưng bên trong căn phòng đá bày trí xa hoa này, làm Giang Trừng phán đoán mình đã không còn ở bên trong hang động đầu nguồn sông Tiên Kính nữa.
Hít sâu một hơi, hắn muốn xoay người đứng dậy, nhưng mới vừa ở trên gường xoay người, nương theo một bên tay đột nhiên vang lên tiếng kim loại bỗng kéo giựt lấy một cái, khiến cho hắn không thể chống đỡ nổi thân thể ngã lại trên gường. Giang Trừng khiếp sợ cúi đầu, mới phát hiện trong chiếc chăn đắp trên người mình, lộ ra hai sợi dây xích sắt đen thô to, một đầu xích sắt kéo dài tới tận cuối gường, mà đầu còn lại... Giang Trừng tốn công sức giơ lên khỏi chăn, thình lình nhận ra một đầu khác của xích sắt, liền gắn chặt lên chiếc còng tay màu đen trên cổ tay mình.
Giang Trừng còn chưa có biện pháp phản ứng đối với tình huống bản thân lúc này, tiếng xích sắt vang lên làm kinh động bình phong bên kia. Chỉ nghe thấy từ đầu bên kia truyền đến tiếng gầm gừ nhẹ khàn khàn lại quỷ dị, chính là tiếng kêu của bầy quái vật kia.
Trong lòng Giang Trừng như rơi vào trong nước đen không thấy đáy, xem ra, mình đã rơi vào trong tay bầy quái vật kia. Chưa kịp để hắn nghĩ ra đối sách, xa xa liền truyền đến tiếng bước chân. Cùng với tiếng bước chân của bầy quái vật kia không giống nhau, đó là tiếng người bước đi, nhưng bước chân một nặng một nhẹ, dường như chân có tật.
Giang Trừng cảnh giác vểnh tai lên, lắng nghe tiếng vang từ bên ngoài truyền đến. Bầy quái vật kia dường như theo người đến gần lùi về phía sau, tiếp theo liền có tiếng đẩy cửa. Trừng Trừng đo lường khoảng cách một chút, chỉ sợ bình phong bên kia không gian cũng tương đối rộng rãi, đủ để so với phòng khách tốt nhất trong khuôn viên Giang thị.
"Giang tông chủ, quả thật đã tỉnh rồi?"
Một bên khác phía bình phong, truyền đến một giọng nói khá là ôn hòa.
Giang Trừng không có đáp lại, chỉ là lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bóng dáng phía sau tấm bình phong.
Đối phương giống như đã sớm đoán được phản ứng của Giang Trừng, mang theo ý cười dịu dàng, đi ra khỏi sau tấm bình phong.
"Quả nhiên là ngươi, " Giang Trừng trừng mắt nhìn người tới một chút, âm lệ nói, "Kim Nghê."
TBC
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro