Chương 45
:> Cuối năm bận rộn, tập trung lấp hố. Rép cmt chậm xin lỗi mn.
---
[ Lời trước khi viết ]
CP Hi Trừng, kịch tình viết theo hướng ABO.
Nhân vật thuộc về Mặc Hương đại đại, OOC thuộc về tôi.
Vạn lần không nghĩ đến canh đầu tiên năm mới lại kéo dài lâu như vậy, xin lỗi mọi người _(:з" ∠❀)_
Ẩn Lâm Lang (Bốn mươi lăm)
Được Lam Hi Thần đỡ bay đi rất xa, Kim Lăng mới phản ứng được. Giọng Lam Hi Thần trầm bổng vang lên bên tai hắn.
"Kim tông chủ, sông Tiên Kính ở nơi nào?"
"Đi về bên kia, có một con sông lớn!" Kỳ thực Kim Lăng cũng chỉ nhớ đại khái phương hướng. Lúc còn nhỏ Giang Trừng từng dẫn hắn vào trong núi, rèn luyện cho hắn đối phó với một số hoang hồn ác linh nhỏ yếu ẩn sâu trong núi, nhưng chẳng biết sao, xưa nay Giang Trừng lại không hề đến gần sông Tiên Kính. May mà sông Tiên Kính là nhánh sông rộng lớn nhất trong hồ Tiên Kính, Lam Hi Thần bay về phía Kim Lăng chỉ, ở trong bóng đêm kia liền trông thấy con sông lớn dưới ánh trắng sáng lấp lánh, đang cuồn cuộn không ngừng đổ nước vào mặt hồ tĩnh lặng.
"Là con sông kia à."
"Phải! Chính là chỗ đó!" Kim Lăng gật đầu, đột nhiên thân thể lắc lư, gần như muốn té xỉu, cánh tay Lam Hi Thần vòng qua ngực đỡ lấy hắn, giống như mũi tên rời cung bay về phía sông Tiên Kính.
Không biết từ lúc nào Tiên Tử được Lam Hi Thần mang lên trên kiếm, lông bờm màu đen bị cơn gió mạnh thổi ngổn ngang. Sóc Nguyệt gấp gáp quẹo, phóng nhanh ngược dòng nước sông Tiên Kính, Tiên Tử ẳng một tiếng suýt chút nữa văng ra ngoài. Lam Hi Thần lo lắng hai bên bờ sông có manh mối hoặc quân mai phục, sau khi tiến vào dòng sông liền không bay nhanh như thế nữa. Cho dù như vậy, tốc độ kia vẫn làm cho Tiên Tử sinh ra ảo giác bị hất tung đi.
Kim Lăng dựa vào trong lồng ngực Lam Hi Thần, cả người vẫn run rẩy không thôi. Hai tay hắn vịnh chặt lấy cánh tay Lam Hi Thần, cúi đầu nhìn nước sông cuồn cuộn dưới chân mình. Một tay Lam Hi Thần giữ chặt hắn, một tay khẽ khoắt lên vai hắn, vỗ vỗ động viên.
"Trạch Vu Quân." Kim Lăng đột nhiên mở miệng nói, giọng khàn đến mức hoàn toàn thay đổi âm điệu. "Ta đánh cậu mình."
". . ." Lam Hi Thần không nói gì, chỉ là bàn tay đặt trên vai Kim Lăng có chút nặng nề.
"Ta đánh cậu mình." Kim Lăng lẩm bẩm nói, "Sau đó bỏ người lại chạy mất."
"Thế nhưng người vẫn tới cứu ta, mang theo thương tích tới cứu ta."
"Lúc đưa ta đi, ta nhìn thấy người chảy rất nhiều máu. Nửa người đều nhuộm đỏ."
"Đã qua rất lâu, Trạch Vu Quân. Qua lâu lắm rồi."
Thân thể Kim Lăng run cầm cập, lời cũng dần dần không nói ra được, chỉ có từng giọt, từng giọt nước mắt, rơi lả tả trên cánh tay Lam Hi Thần.
Kim Lăng không biết, mỗi một câu mà hắn nói, lại như một cây đao chém mạnh vào trong lòng Lam Hi Thần. Trong mấy ngày y rời khỏi Giang Trừng, hắn đã trải qua điều gì? Tại sao ngay lúc xảy ra nhiều chuyện như vậy, y lại không thể ở bên cạnh giúp đỡ Giang Trừng?
Vãn Ngâm, Vãn Ngâm. Trong lòng Lam Hi Thần hết lần này đến lần khác, điên cuồng gọi cái tên làm y đau lòng đến không thở nổi. Vãn Ngâm, ngươi phải đợi ta, ta lập tức tới ngay, lập tức tới ngay!
Dòng sông ở sâu trong núi rừng, bốn phía đầy sương mù dày đặc, hai bên bờ sông có rất nhiều cây cối cao to trải dài, ở trong sương mù dày đặc như ma ảnh thoắt ẩn thoắt hiện. Đột nhiên, một vách núi cao chót vót đâm thủng lớp sương mù dày đặc, thình lình chặn ở trước mặt bọn họ.
"Chính là chỗ đó, là hang núi kia!" Kim Lăng thét lên. Lam Hi Thần nhìn chăm chú, bên dưới vách núi quả thật có một cửa động, nước sông Tiên Kính từ trong cửa động kia chảy ra!
Lam Hi Thần hít sâu một hơi, chỉ nói "A Lăng, nắm chặt lấy ta." Liền chui vào trong động.
Trong động rất yên tĩnh.
Ngoại trừ dòng nước chảy siết, tiếng gió lạnh rít gào, thì cũng không còn những tiếng động khác.
Lam Hi Thần chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, lạnh đến mức làm y run rẩy. Y hy vọng có thể nghe được bất cứ tiếng động khác lạ, tiếng đánh nhau, tiếng của những thanh kiếm va chạm vào nhau, tiếng la hét, chỉ có những âm thanh này, như vậy Giang Trừng nhất định vẫn còn sống.
Nhưng mà không có, từ trong bóng đêm sâu thẫm nơi xa xăm, lại không hề truyền đến những âm thanh y mong đợi.
Vọt qua mỏn đá thấp hẹp kia, Kim Lăng bỗng nhiên nhảy xuống khỏi Sóc Nguyệt.
"Cậu! Cậu!" Lực rơi xuống làm hắn té mạnh vào bãi nước cạn, nhất thời đứng cũng không đứng lên nổi, nhưng vẫn dùng cả tay lẫn chân, giẫy giụa bò lên trên bãi đá gập ghềnh, "Cậu! Con đến rồi! Cậu!"
Tiếng gào khóc của Kim Lăng vang vọng trong hang động, nhưng không có ai đáp lại.
Lam Hi Thần giẫm Sóc Nguyệt rơi xuống trên bãi đá gập ghềnh, đầu óc gần như trống rỗng. Không có tiếng động, không có bất cứ khí tức nào của người sống, trong không khí ngoại trừ sự ẩm thấp, còn có mùi máu tanh nồng nặc.
Lúc bọn họ vào động thì ngọn đèn quá tối, ở trong hang núi rộng lớn gần như cái gì cũng chiếu không tới. Lam Hi Thần lấy một cái pháo truyền tin, thả lên trên đỉnh hang động. Một quả cầu ánh sáng bay vèo lên không trung, đụng vào đỉnh vách đá cứng rắn, thoáng chốc nổ tung, bắn ra ánh sáng chói mắt, chiếu sáng hang núi.
Thấy rõ tất cả, hai người đều đột nhiên trợn to đôi mắt.
Trên vách đá và mặt đất, đều loang lổ vết máu, những tảng đá vỡ vụn trên mặt đất và những vết cắt sắt bén trên tảng đá, đều nói cho bọn họ biết, nơi này từng là chiến trường khốc liệt kinh tâm động phách đến mức nào. Lam Hi Thần run rẩy ngồi xổm xuống sờ soạng vết máu trên một tảng đá, vết máu vẫn còn ẩm ướt dinh dính, lưu lại cách đây không lâu.
Lam Hi Thần hai đầu gối như nhũn ra, gần như ngã khuỵn xuống. Câu nói kia của Kim Lăng "Cậu chảy rất nhiều máu" không ngừng âm vang trong tai y. Nếu như những vết máu này là của Giang Trừng chảy xuống, vậy thì... vậy thì cho dù là thần y Hoa Đà còn sống, cho dù đại phu giỏi nhất Tu Tiên giới ở ngay đây, chỉ sợ cũng đã không thể cứu vãn!
"Cậu! Cậu!" Kim Lăng giống như còn đắm chìm trong máu và nước mắt kêu lên, lảo đảo chạy sâu vào trong hang động. Lúc này ánh sáng pháo hoa dần dần biến mất, Lam Hi Thần vội vàng đuổi theo, dưới chân giẫm phải một món đồ gì đấy, trượt chân một chút. Nhân lúc ánh sáng cuối cùng còn chưa biến mất, Lam Hi Thần nhặt đồ lên, phát hiện là một viên Dạ Minh Châu dính đầy máu đen.
Phảng phất giống như nhìn thấy cứu tinh, Lam Hi Thần dùng ống tay áo chùi mấy cái đem Dạ Minh châu lau sạch sẽ, truyền linh lực vào. Ánh sáng Dạ Minh Châu lập tức tỏa khắp hang động. Dạ Minh Châu là bảo vật tương đối quý hiếm, sao lại bị vứt ở nơi này, Lam Hi Thần không dám nghĩ, cũng không rãnh nghĩ suy. Y cầm lấy Dạ Minh Châu vọt vào trong mỏm núi đá chật hẹp, đuổi theo Kim Lăng.
Kim Lăng vừa khóc nức nở chạy về phía trước, vừa nghẹn ngào nói với Lam Hi Thần đuổi theo ở phía sau: "Ta, ta cùng với Tư Truy bị người bắt đến hang động này, cậu tới tìm chúng ta, mang chúng ta ra ngoài, thế nhưng trong hang động đầy những con quái vật giống như Nhện vậy. Cậu bảo vệ chúng ta tới bờ sông, thuyền, thuyền chở không nổi, vì để chúng ta thoát khỏi, cậu liền, cậu liền đem chúng ta đưa đi, chính mình ở lại đối phó với lũ quái vật đó!"
Vừa dứt lời, hai người lao ra khỏi mỏm đá kia, đột nhiên Kim Lăng dừng lại, ngăn cản Lam Hi Thần.
"Cẩn thận, nơi này có, có rất nhiều tơ bạc."
"Tơ bạc! ?"
"Đúng! Tư Truy chính là bị những sợi tơ bạc kia làm bị thương."
Kim Lăng mới vừa nói xong, Lam Hi Thần liền đem hắn kéo ra sau, nói: "Trước tiên ngươi đừng cử động." Người liền đạp một cước bay ra ngoài.
Lao ra không xa, bên tai liền vang lên tiếng cơ quan gỗ quen thuộc. Ngay sau đó, những sợi tơ bạc làm người ta hoa mắt liền bắn liên tục đến chỗ Lam Hi Thần!
Quả nhiên giống hệt như ở núi Đồng Bách trước kia!
Lam Hi Thần lập tức đem Liệt Băng đặt lên bên môi, tiếng tiêu vừa vang, một vòng sáng màu lam nhạt lập tức vòng quanh Lam Hi Thần, chặn lại những sợi tơ bạc bay tới. Lam Hi Thần lại thổi ra một âm thanh bén nhọn, vòng sáng đột nhiên nổ tung, luồng khí đem những sợi tơ bạc phóng tới đều bị chấn rơi tan tác. Những sợi tơ bạc bị chém đứt bật ngược trở lại cuốn vào trụ đá bên trong hang động, Lam Hi Thần phát hiện ra điều này, gọi Sóc Nguyệt ra ném đến những trụ đá kia. Trụ đá vốn không thể chống cự lại khí thế mạnh mẽ của Sóc Nguyệt, kiếm còn chưa đến gần đã bị chấn tan nát. Sóc Nguyệt không chút sai lệch, xuyên qua những cơ quan được giấu bên trong trụ đá.
Cứ như vậy, sau khi liên tiếp phá hủy ba cái cơ quan, sự tấn công của những sợi tơ bạc mới hoàn toàn ngừng lại. Lam Hi Thần nhìn sơ qua, đây quả thật cùng với những cơ quan tập kích bọn họ lúc trước ở núi Đồng Bách giống nhau như đúc.
Nhưng Lam Hi Thần cũng không rảnh nghiên cứu kỹ, Kim Lăng thấy những sợi tơ bạc không tiếp tục tấn công nữa, liền giống như không muốn sống đi đến phía trước. Lam Hi Thần đuổi theo, thấy hắn quỳ gối ở trước một mỏm núi đá nhỏ tự nhiên.
"Cậu. . . Không ở chỗ này. . . " Nước mắt tràn bờ đê làm khuôn mặt Kim Lăng ướt đẫm, "Cậu, cậu chính là đem chúng ta cứu thoát ở chỗ này."
Lam Hi Thần nhắm mắt lại, tay run rẩy gần như muốn bóp nát viên Dạ Minh Châu cầm trong tay, bình tĩnh một lúc mới nói: "Chúng ta quay lại bờ sông tìm thử xem, ở chỗ này vừa nãy có bài bố cơ quan, Vãn Ngâm nhất định không thể trở về nơi này." Kim Lăng khóc thút thít gật đầu, đứng dậy quay về cùng Lam Hi Thần tìm kiếm.
Bọn họ mới vừa đến gần bờ sông, liền nghe tiếng sủa của Tiên Tử.
Một tia sáng hi vọng ở trong lòng hai người đồng thời lóe lên. Toàn thân Lam Hi Thần căng thẳng chạy vội tới chỗ phát ra âm thanh.
Tiếng sủa của Tiên Tử truyền đến từ phía sau một tảng đá đầy vết máu, từ xa Lam Hi Thần liền trông thấy bên dưới tảng đá lộ ra một điểm vệt màu tím.
Tâm Lam Hi Thần kéo mạnh tận cổ họng, trong mắt chỉ còn một vệt màu tím kia, y nguyện ý dùng mọi thứ của mình đổi lấy Giang Trừng bình an vô sự. Chỉ mong y đến kịp, chỉ mong y không đến quá trễ, chỉ mong y đừng bỏ qua lần nữa...
Vãn Ngâm! ! !
Giống như điên loạn băng qua mỏm núi đá, tầm mắt Lam Hi Thần đột nhiên cứng đờ, cả người không nhúc nhích như bị hóa đá.
Kim Lăng cũng đuổi theo, hô hấp dồn dập: "Cậu! Là cậu ta à! ?"
Lam Hi Thần lắc đầu, đem Dạ Minh Châu đặt sang một bên, chầm chậm cúi người xuống, đem món đồ gì đó cẩn thận từng li từng tí nhặt lên.
Tam Độc.
Kim Lăng sững sờ nhìn Lam Hi Thần cầm Tam Độc, hai chân mềm nhũn khuỵu xuống, há miệng nửa ngày nhưng thở không ra hơi, chỉ có nước mắt không ngừng tuôn trào khỏi đôi mắt như thủy triều.
Lam Hi Thần vừa mới nhìn thấy vệt mài tím kia, chính là kiếm tuệ của Tam Độc. Nhưng mà cả thanh kiếm, từ kiếm tuệ cho đến mũi kiếm, đều nhuộm màu máu đỏ tươi chói mắt. Lam Hi Thần mờ mịt ngắm nhìn khắp nơi, hy vọng có thể lại tìm thấy manh mối của Giang Trừng; lại cúi đầu nhìn Tiên Tử một chút, nhưng linh khuyển nhạy bén rủ lỗ tai không hề động đậy.
Lam Hi Thần cầm Tam Độc, cảm thấy trái tim đang đập kịch liệt, thanh âm kia lớn đến mức gần như phá thủng màng nhĩ của y. Bóng đêm nặng trĩu đè xuống đầu y, nuốt chửng tất cả ánh sáng của y.
Y vẫn là đến muộn.
Y đã làm cái gì? Tại sao y lại đến muộn như thế? Tại sao y muốn rời khỏi Vãn Ngâm? Y biết rõ gần đây thân thể hắn không tốt, biết rõ có người cứ luôn nhìn chằm chằm vào hắn, tại sao còn muốn bỏ hắn lại một mình? Luôn miệng nói thích hắn, luôn miệng nói muốn bảo vệ hắn cả một đời, nhưng mà lúc Vãn Ngâm thật sự xảy ra chuyện, y ở đâu? Y đang làm gì?
Lam Hi Thần ơi Lam Hi Thần, năm đó ngươi cứu không được cha mẹ, cứu không được huynh đệ kết nghĩa, đến bây giờ, thậm chí ngay cả người mình yêu ngươi cũng không bảo vệ được.
Ngươi thật là vô dụng! Lam Hi Thần! ! !
Cả người Lam Hi Thần run rẩy, nắm chặt chuôi kiếm Tam Độc, bên trên đấy còn lưu lại vết máu ẩm ướt, là máu của Vãn Ngâm.
Vãn Ngâm, Vãn Ngâm chảy bao nhiêu máu, có phải là rất đau. . . Lam Hi Thần nhìn Tam Độc chằm chằm, tầm nhìn lại càng lúc càng mơ hồ, ánh bạc lóe sáng trên mũi kiếm dường như phản chiếu bóng dáng Giang Trừng, thật giống như y có thể nhìn thấy Giang Trừng từ trong đó, máu me đầy người, cũng ở dưới tảng đá này, mi mắt rủ xuống, trái tim lại không đập mạnh giống như trước kia, mà càng lúc càng chậm dần lại, càng lúc càng không còn sức lực, đồng thời Tam Độc rớt xuống khỏi tay hắn, tiếng tim đập kia cũng nặng nề nẩy lên, sau đó cũng không còn phập phồng nữa.
Không. . .
Vãn Ngâm! ! ! ! !
Cổ họng Lam Hi Thần nóng lên, nôn ra một ngụm máu, phun lên trên chuôi kiếm của Tam Độc, cùng với vết máu của Giang Trừng hòa lẫn vào nhau.
"Gâu! ! !"
Tiên Tử thấy thế, vội vàng sủa ầm lên. Kim Lăng giật mình tỉnh táo lại, ngẩng đầu liền bị máu tươi tràn ra bên khóe miệng Lam Hi Thần dọa sợ.
"Trạch, Trạch Vu Quân. . ."
"Không sao, chỉ là nóng vội công tâm." Lam Hi Thần lau vết máu bên khóe miệng, chầm chậm lắc đầu. Miệng đầy vị tanh ngọt và gỉ, ít nhiều khiến cho y bình tĩnh lại. Y giơ Tam Độc lên, lúc này trong mũi kiếm chỉ phản chiếu khuôn mặt tái nhợt của y.
Không. . . Không đúng, nếu như Giang Trừng đã chết, đối phương tại sao lại mang thi thể của hắn đi? Trừ phi, trừ phi bọn họ muốn đem Giang Trừng luyện thành hung thi như Ôn Ninh. . . Thế nhưng ngoại trừ Ngụy Anh, còn có Tiết Dương năm đó chết ở dưới kiếm Vong Cơ, hẳn là không có người hiểu được phương pháp luyện chế hung thi. Theo y biết, sau khi Kim Quang Dao chết, trong lúc y bế quan thì Nhiếp, Giang, Lam ba nhà hợp lực, tập kích bãi luyện thi năm đó Kim Quang Thiện một tay gầy dựng nên, những môn sinh khác có liên quan toàn bộ đều đã bị bắt giam, hẳn là sẽ không có cá lọt lưới?
Như vậy, Giang Trừng rất có khả năng vẫn còn sống, không, hắn nhất định còn sống!
Lam Hi Thần đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, ngẩng đầu lên nhìn hang động sâu thẫm. Cơ quan núi Đồng Bách, Già Phù Dung, quái vật tựa như con Nhện, Kim Nghê, Nguyệt Ninh Thảo, Giang Trừng.
Dường như có một sợi dây vô hình, đem bọ họ gắn kết lại với nhau.
Lam Hi Thần nhẹ nhàng đem Tam Độc đặt vào ngực mình.
Vãn Ngâm, chờ ta.
Lần này, y sẽ không do dự nữa.
Sẽ không do dự thiếu quyết đoán, cũng sẽ không có thêm thất bại nào nữa.
Bất cứ thương tổn gì trên người Giang Trừng, y đều tuyệt đối không bỏ qua.
TBC
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro