Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 44

[ Lời trước khi viết ]

CP Hi Trừng, kịch tình viết theo hướng ABO.

Nhân vật thuộc về Mặc Hương đại đại, OOC thuộc về ta.

Thời khắc cuối cùng năm 2016, cảm ơn mọi người!

Ẩn Lâm Lang

(Bốn mươi bốn)

Đêm đã khuya, gió lạnh thổi bốn phía, mây đen tung bay, để lộ viên trăng tròn lạnh lẽo, buốt giá thấu xương chiếu rọi khắp nơi.

Lam Hi Thần cùng Lam Cảnh Nghi ngự kiếm ở vùng phía nam, tìm kiếm trong rừng cây, bởi vì lúc này quan trọng là phải cẩn thận, Lam Cảnh Nghi liền tự mình ngự kiếm, duy trì khoảng cách có thể gọi Lam Hi Thần, bay sát ở dưới rừng cây, sợ bỏ sót bất cứ dấu vết gì.

Lam Hi Thần lòng như lửa đốt, tìm quá nhanh thì lo lắng sẽ bỏ qua manh mối, tìm quá chậm lại sợ kéo dài thời gian, lúc này trong lòng hắn khổ sở như bị rán qua dầu sôi, nhưng cũng không thể không đè ép dày vò và tự trách trong lòng lại, toàn lực đem sự chú ý tập trung vào việc tìm người. May mà cơn mưa đã dừng lại, ánh trăng sáng hiện ra, nhìn thấy rõ hơn một chút, không đến mức như người mù sờ soạng lung tung trong rừng.

Hai người lại tìm kiếm một lát, đột nhiên Lam Hi Thần nghe thấy tiếng Lam Cảnh Nghi thét lên: "Tông chủ, Quỷ tướng quân đến rồi." Vừa ngẩng đầu nhìn, quả nhiên thấy trước một gốc cây tùng cổ vạn năm có một bóng người đứng trên đó, đang vẫy tay với bọn họ.

Lam Hi Thần cùng Lam Cảnh Nghi lần lượt hạ xuống trên cây tùng cổ kia, Ôn Ninh áy náy nói với bọn họ: "Tại hạ đến muộn, xin lỗi."

"Không sao." Lam Hi Thần lắc đầu, "Ngươi đi thẳng từ phía đông đến?"

Ôn Ninh lập tức gật đầu: "Tại hạ để ý thấy phía đông không có bọn họ, chúng ta vẫn nên đi tìm ở phía nam hoặc phía tây, sẽ khả thi hơn."

Lam Hi Thần ngẩng đầu nhìn một vùng sơn mạch mênh mông bát ngát: "Vậy ta tìm ở phía nam, Quỷ tướng quân và Cảnh Nghi đi về phía tây tìm kiếm. Cố gắng quét thật nhanh qua toàn bộ khu vực, các ngươi thấy thế nào?"

"Vâng, được." Ôn Ninh không có bất cứ dị nghị gì, Lam Cảnh Nghi cũng gật mạnh đầu. Ba người nhìn về phương bắc, rừng núi phía xa xa đã bị từng ánh, từng ánh đuốc sáng trưng tìm kiếm khắp núi đồi.

"Vậy chúng ta mau mau. . . A?" Lam Hi Thần mất tự nhiên một chút, "Chờ đã."

Ôn Ninh cùng Lam Cảnh Nghi dừng lại nhìn hắn. Lam Hi Thần nghiêng mặt, dường như đang nghe ngóng gì đấy. Lam Cảnh Nghi nhìn dáng vẻ Lam Hi Thần, thở cũng không dám thở, nhưng hắn dốc hết khả năng cũng chỉ nghe được tiếng gió thổi qua táng cây trong rừng rậm.

"Thật giống như có tiếng gì đó." Ôn Ninh chầm chậm nói, "Nhưng ta nghe không rõ. . ."

"Là chó sủa!" Lam Hi Thần đột nhiên lên tiếng, "Tiên Tử!"

Lam Cảnh Nghi nghe xong, phát ra một tiếng mừng rỡ. Còn Lam Hi Thần từ lâu đã nhảy khỏi nhánh cây, Sóc Nguyệt bay khỏi vỏ kiếm, vòng một vòng cung hoàn mỹ trên không trung, tiếp được Lam Hi Thần phóng bay ra ngoài như mũi tên. Ôn Ninh cũng đã nhảy xuống khỏi thân cây, vọt về hướng Lam Hi Thần đi đến, chỉ để lại bóng dáng xám đen.

"Ấy! Chờ vãn bối với!" Lam Cảnh Nghi thét lên, cũng cố hết sức đuổi theo bóng dáng hai người bọn họ.

Lam Hi Thần ngự kiếm về nơi phát ra âm thanh, cây cối cao chót vót trong rừng nhanh chóng lui hết về phía sau, giây phút lao ra khỏi khu rừng, một hồ nước lớn lấp lánh như gương xuất hiện ở trước mặt y.

Hồ nước này mênh mông bát ngát, ánh trăng tĩnh lặng soi rọi mặt hồ, phản chiếu rõ những bóng cây dãy núi phía xa xa. Nếu như không phải tình huống hiện tại như thế này, cũng được cho là cảnh yên tĩnh đẹp mắt. Nhưng hiện tại một chút tâm tình để thưởng thức Lam Hi Thần cũng không có, trên mặt hồ vang vọng tiếng chó sủa, theo những gợn sóng trên mặt hồ nơi xa, ở trong màn đêm đen thẫm vang lên.

"Tiên Tử!"

Lam Hi Thần vừa hô lên, vừa nhanh chóng bay xẹt qua mặt nước, tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.

Tiếng vang kia ngừng lại chốc lát, sau đó sủa càng thêm mãnh liệt. Lần này, tiếng sủa càng lúc càng gần, càng nghe rõ hơn, Lam Hi Thần tâm trạng khẩn trương, đôi mắt nhanh chóng đảo qua mặt hồ lấp lánh, cuối cùng cũng phát hiện nơi xa xa bị bóng một ngọn núi che phủ, hiện lên bóng dáng một chiếc thuyền nhỏ mong manh.

Cả người Lam Hi Thần run lên, đột ngột phóng tới chiếc thuyền nhỏ kia, mặt hồ gần như bị khí thế to lớn của hắn chia làm hai nửa. Trên thuyền, Tiên Tử đã sớm nhìn thấy Lam Hi Thần, liều mạng sủa lên inh ổi. Lam Hi Thần tiếp cận chiếc thuyền trước, trong đầu ong vang gần như trời xoay đất chuyển. Trên người Kim lăng và Tư Truy chằng chịt vết thương, hôn mê dựa vào mép thuyền, máu chảy hòa vào nước trong dòng sông, gần như nhấn chìm nửa chiếc thuyền nhỏ. Một chiếc nhẫn màu tím nho nhỏ, lắc lư trôi nổi ở phía trên.

Lúc chạm vào Tử Điện, tay Lam Hi Thần run rẩy. Chiếc nhẫn lạnh lẽo từ ngón tay hắn thẩm thấu khắp toàn thân.

Vãn Ngâm.

Lam Hi Thần cắn chặt răng, nỗ lực làm mình tỉnh táo. Lúc này bên bờ truyền đến một tiếng rống to dọa người, Lam Hi Thần một tay ôm lấy Kim Lăng, tay còn lại đem Tư Truy khiêng lên trên vai, nói một câu: "Tiên Tử đến đây." Tiên Tử thông hiểu tiếng người lập tức nhảy lên Sóc Nguyệt. Một mình Lam Hi Thần ngự kiếm, mang theo bọn họ gần như trong chớp mắt liền tới được bên bờ.

"A Uyển! Kim tông chủ!"

Tiếng gào thét lúc nãy là của Ôn Ninh la lên, Lam Hi Thần nhẹ nhàng giao Tư Truy cho hắn, Ôn Ninh thật cẩn thận ôm lấy Tư Truy, đặt lên nơi mềm mại bên bờ.

Cảnh Nghi lúc này cũng theo tiếng mà đến, nhìn thấy hai người bạn tốt đều hôn mê bất tỉnh, nhất thời không biết nên làm thế nào.

Lam Hi Thần cũng thả Kim Lăng xuống, vẫy tay để Cảnh Nghi đến đỡ lấy người Kim Lăng, sau đó nhanh chóng thay hai người kiểm tra thương thế. So với Kim Lăng, vết thương của Tư Truy nặng hơn một chút, đặc biệt là vết thương nhỏ trên đùi, không ngừng chảy máu. Ôn Ninh ôm chặt khuôn mặt không còn chút máu của Tư Truy, trăm điều lo lắng nhưng lại không thể làm gì. Lam Hi Thần nhìn như trấn tĩnh, nhưng không ai biết lúc này trong lòng hắn hoảng loạn thành thế nào. Tử Điện lu mờ ảm đạm, không cảm giác được một chút linh lực. Giang Trừng có phải đã xảy ra chuyện gì hay không? Chỉ cần hơi nghĩ đến khả năng này, Lam Hi Thần liền cảm thấy toàn thân mình giống như bị đóng băng rét giá nhói đau. Nhưng thống khổ này cũng buộc hắn phải tỉnh táo, trước tiên phải cứu tỉnh Kim Lăng và Tư Truy, mới có thể biết rõ Vãn Ngâm đang ở đâu.

Lam Hi Thần lấy thuốc trị thương ra, để Ôn Ninh đắp lên cho Tư Truy, lại chẩn mạch cho hai người họ, may mắn thay hai người họ chỉ là linh mạch bị phong bế, bên trong không hề bị tổn thương, y mau chóng lấy tỉnh hồn hương ra, đưa đến bên mũi Kim Lăng, lay động một lúc, phương pháp y như thế cứu chữa cho Tư Truy. Không tới một khắc, lúc này Lam Hi Thần đã giải khai linh mạch cho hai người, đang vì Tư Truy truyền linh lực sang. *1

"Đại tiểu thư! Đại tiểu thư ngươi tỉnh lại đi!" Cảnh Nghi vừa gọi, tim Lam Hi Thần đột nhiên đập mạnh. Kim Lăng dựa vào bả vai Lam Tư Truy, ngước đầu rên mấy tiếng, dần dần mở mắt ra.

"Kim tông chủ!"

Lam Hi Thần và Ôn Ninh đều lo lắng gọi. Kim Lăng chớp chớp đôi mắt, nhìn chằm chằm vào mấy người quay quanh hắn, ngây người một lúc, đột nhiên mãnh liệt run rẩy đứng dậy.

"Cậu!" Hắn vươn cánh tay chẳng còn chút sức lực lên, đưa đến chỗ Lam Hi Thần, dùng giọng nói khàn khàn gần như gào khóc, "Cứu cậu con!"

Lam Hi Thần nắm thật chặt đôi tay hắn vươn tới, từ từ nói: "Bình tĩnh một chút, A Lăng, nói cho ta biết cậu của ngươi ở đâu? Ta lập tức đi tìm!"

"Cậu, cậu. . ." Kim Lăng nắm chặt tay Lam Hi Thần, kịch liệt thở dốc, cả người run lên nhưng không nói tiếp. Lam Hi Thần gấp gáp đến mức sau lưng đổ mồ hôi lạnh, ra sức an ủi: "A Lăng, bình tĩnh lại, đừng hốt hoảng."

Đúng lúc này, phía sau Lam Hi Thần vang lên giọng nói suy yếu của Lam Tư Truy: "Trạch Vu Quân, Giang tông chủ ở đầu nguồn dòng sông chảy vào hồ nước này, ở đấy có một sơn động, người vì cứu chúng ta mà một mình ở lại nơi đó, bây giờ rất nguy hiểm."

Lam Hi Thần dựa vào Tử Điện và tình trạng của Kim Lăng, sớm đã biết được hiện giờ Giang Trừng đang hãm sâu trong hiểm cảnh, nhưng nghe được tin tức xác nhận từ miệng Lam Tư Truy, lại càng thêm tan nát tâm can.

"Là khúc sông nào, Tư Truy ngươi còn nhớ không?" Lam Hi Thần vội vã xoay người hỏi. Bọn họ đối với vùng này cũng chưa quen thuộc. Hồ nước này khá rộng lớn, không biết có bao nhiêu dòng sông hội tụ thành, hắn không thể vì đi nhầm đường mà lãng phí thời gian!

"Vãn bối không nhớ rõ, thế nhưng vãn bối có thể tìm, vãn bối có thể đi tìm. . ." Tư Truy nói xong liền muốn đứng dậy, nhưng lại đột nhiên a một tiếng té xuống, may mà Ôn Ninh kịp thời đỡ lấy hắn.

Ôn Ninh một tay tiếp được Tư Truy, tay còn lại đang muốn đem hắn xoay lại, nhưng vừa giơ tay lên, đã thấy bàn tay đầy máu đỏ tươi. Chỉ thấy vết thương trên người Lam Tư Truy, rõ ràng đã đắp thuốc trị thương, nhưng máu vẫn như cũ không ngừng chảy ra từ vết thương đã băng bó, "A Uyển! Trạch Vu Quân! Người mau nhìn A Uyển!"

Lam Hi Thần ngạc nhiên, lo lắng mở băng bó ra, cẩn thận quan sát miệng vết thương, sau đó sắc mặt hóa đen: "Nguy rồi, trên vết thương có độc."

Lam Cảnh Nghi đột nhiên hít sâu, nét mặt Ôn Ninh trở nên kinh hoảng. Bởi vì Lam Tư Truy mất máu quá nhiều, gần như choáng váng muốn ngã khuỵu, nhưng vẫn gắng gượng cắn răng nói: "Vãn bối. . . Không sao. . . Hãy đi cứu. . . Giang tông chủ trước."

"Ta đi! Ta biết!" Kim Lăng được Lam Cảnh Nghi đỡ lấy bỗng nhiên gào lên khóc nức nở, Lam Hi Thần quay đầu nhìn hắn, chỉ thấy nước mắt rơi đầy trên khuôn mặt tuấn tú của hắn, đôi mắt bình thường sáng lấp lánh lúc này đầy hổ thẹn và hoảng sợ, ôm chặt lấy cánh tay Lam Hi Thần và Ôn Ninh, "Ta biết là dòng sông nào! Ta biết! Xin các vị, cứu lấy cậu ta và Tư Truy! Cầu xin các vị!"

"Đại tiểu thư. . ." Lam Cảnh Nghi chưa từng nhìn thấy Kim Lăng cầu xin người khác như vậy, đỡ lấy hắn, cũng nhìn Lam Hi Thần và Ôn Ninh cầu xin sự giúp đỡ.

Lam Hi Thần vươn tay ra, sờ đầu Kim Lăng: "Được, A Lăng, phấn chấn lên, chúng ta đi cứu cậu ngươi."

"Trạch Vu Quân." Ôn Ninh lên tiếng, "Tại hạ cũng đi, tại hạ biết đánh nhau."

Nhưng Lam Hi Thần lại lắc đầu, lấy từ trong tay áo ra một cái đạn tín hiệu Giang thị phóng lên, làn khói màu trắng kia lập tức bay lên không trung, giữa bầu trời đêm đen kịt bắn ra ánh sáng trắng chói lòa.

"Quỷ tướng quân, ngươi chạy nhanh, lập tức đem Tư Truy đến Liên Hoa Ổ." Lam Hi Thần nói nhanh như bay, nét mặt hiện lên sự kiên quyết và nghiêm nghị chưa bao giờ có, "Hiện tại chỉ có Liên Hoa Ổ có tiên dược giải độc cứu được Lam Tư Truy, ta tin bọn họ sẽ không đối với Lam Tư Truy thấy chết không cứu." Nói xong hắn lập tức quay đầu nhìn sang Lam Cảnh Nghi, "Cảnh Nghi, khói lửa này một khi phóng ra, môn sinh Giang thị nhất định sẽ nhanh chóng chạy đến. Ngươi nhớ kỹ hướng hai người chúng ta đi, sau đó giúp đỡ bọn họ."

Lam Cảnh Nghi gật đầu, Kim Lăng nói thêm một câu: "sông Tiên Kính, dòng sông kia gọi là sông Tiên Kính!"

Ngay lúc Kim Lăng còn đang nói, Lam Hi Thần đã nhanh chóng đứng lên Sóc Nguyệt ngự kiếm, vươn tay đón lấy Kim Lăng, lộ ra một nụ cười như có như không với hắn: "Đến, A Lăng, chúng ta đi."

Kim Lăng cũng chống đỡ thân người đứng dậy, vịnh lấy tay y bước lên Sóc Nguyệt. Lam Hi Thần nhìn qua Ôn Ninh và Lam Cảnh Nghi.

"Xin nhờ các ngươi. Đa tạ."

Ôn Ninh và Tư Truy còn chưa kịp mở miệng, Sóc Nguyệt liền hóa thành một tia sáng màu xanh lam, chớp mắt xẹt qua mặt hồ, phóng tới bóng dáng rừng núi phía xa xa.

TBC

=====================================================

*1: Linh lực Kim Lăng là Cảnh Nghi truyền.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro