Chương 43
[ Lời trước khi viết ]
CP Hi Trừng, kịch tình viết theo hướng ABO.
Nhân vật thuộc về Mặc Hương đại đại, OOC thuộc về ta.
Trừng Trừng vẫn như trước rời tuyến chương này. . .
Ẩn Lâm Lang (Bốn mươi ba)
Tiếng trách cứ chưa dứt, Lam Hi Thần liền nhìn thấy Lam Cảnh Nghi vội vàng bước nhanh tới chỗ mình. Từ mồ hôi trên trán và mái tóc ngổn ngang có thể thấy được hắn chắc hẳn là chạy tới. Điều này thật kỳ quái, tuy rằng tính tình Lam Cảnh Nghi không thận trộng như Tư Truy, nhưng cũng không phải đứa trẻ sẽ tùy ý mạo phạm đến gia quy.
"Trạch, Trạch Vu Quân!" Thấy khuôn mặt Lam Cảnh Nghi hốt hoảng gọi mình, Lam Hi Thần liền biết nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, vội hỏi: "Sao vậy? Xảy ra chuyện gì mà hốt hoảng như thế?"
"Tư Truy đã xảy ra chuyện rồi!" Cảnh Nghi thở không ra hơi nói, "Ngài, ngài nhất định có thể cứu hắn."
"Tư Truy?" Lam Hi Thần kinh ngạc, mấy ngày gần đây hắn bận rộn chuyện Ngải thị, bởi vậy không có quan tâm đám nhóc con này đi đâu, hắn vừa giúp Lam Cảnh Nghi vuốt lưng, vừa động viên nói, "Đừng hoảng, ngươi từ từ nói, Tư Truy làm sao?"
Lam Cảnh Nghi nhanh chóng nhìn xung quanh, một số tu sĩ Lam thị bị hành động khác lạ của hắn kinh động đều nhìn sang bọn họ bên này. Hai tay Lam Cảnh Nghi vô thức nắm lấy ống tay áo Lam Hi Thần, ngẩng đầu nói... Quỷ tướng quân chờ chúng ta ở ngoài cửa núi."
Sau khi Lam Hi Thần xuất quan, liền nghe nói Quỷ tướng quân không đi cùng Di Lăng lão tổ, mà thường đi theo bọn tiểu bối của mình, bảo vệ bọn họ săn đêm an toàn. Lam Hi Thần cũng là một trong số rất ít người biết thân phận Tư Truy, bởi thế nháy mắt liền rõ ràng ngọn nguồn trong đó. Nhưng mà ngay cả Quỷ tướng quân cũng không có biện pháp đối phó với tình huống này, vậy mức độ đã nghiêm trọng đến cỡ nào. Trong lòng Lam Hi Thần toàn bộ đều lo lắng cho Giang Trừng, nhưng cũng không thể bỏ mặc Tư Truy, vội vàng mang Cảnh Nghi đi đến cửa núi.
Vân Thâm Bất Tri Xứ có vách chắn đặc thù, không có ngọc bội thông hành ai cũng không thể tự do ra vào. Lam Hi Thần mới vừa cùng Lam Cảnh Nghi đi xuyên qua tấm vách chắn này, liền trông thấy Quỷ tướng quân lặng lẽ đứng dưới táng cây nơi bậc thang. Đối phương cũng đồng thời nhìn thấy họ, hơi bước ra ngoài một bước, Lam Hi Thần quay đầu lại nhìn Lam Cảnh Nghi một chút, người đi phía sau cũng gật đầu với y, Lam Hi Thần liền đi đến chỗ bụi cây Quỷ tướng quân nấp bên dưới.
"Lam Tông chủ. . ." Đợi Lam Hi Thần đến gần, Ôn Ninh liền giơ cánh tay cứng ngắc lên, thi lễ với hắn.
"Quỷ tướng quân." Giọng điệu Lam Hi Thần ôn hòa, cố sức không để cho đối phương vì thân phận của mình mà thấy bất an. Quỷ tướng quân từng ở Kim Lân Đài phát điên sát hại hơn mười đệ tử vô tội Lam thị. Lúc đó, cho dù tính tình Lam Hi Thần luôn ôn nhu hòa nhã, cũng cực kỳ giận dữ, không thể nào tha thứ cho Quỷ tướng quân. Nhưng sau đó, Vô Tiện và Vong Cơ ở cùng một chỗ với nhau, đã từng dẫn Ôn Ninh đi dâng hương dập đầu trước linh vị của hơn mười đệ tử Lam thị kia. Lam Hi Thần chủ yếu nhìn hai người bọn họ, từ lúc dâng hương đến quỳ bái, lại cúi người thật sâu, chân thành tha thiết, chẳng có chút gì qua loa lấy lệ, lập tức cũng cảm nhận được, buông bỏ thù hận và thành kiến trong quá khứ, cho dù đối với bất cứ ai mà nói, cũng là sự lựa chọn tốt nhất.
"Tư Truy, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Bây giờ người thế nào rồi?"
Lam Cảnh Nghi và Ôn Ninh nhìn nhau, cuối cùng Cảnh Nghi mở miệng trước: "Tư Truy cùng Kim Lăng, mất tích!"
"Mất tích! ?" Lam Hi Thần ngây người, vốn cho rằng chỉ có Tư Truy gặp nạn, không ngờ lại còn liên lụy đến Kim Lăng, vậy thì Giang Trừng chẳng phải là... Đang nghĩ, Lam Cảnh Nghi lại đột ngột thốt ra một câu: "Hai người bọn họ, bỏ trốn!"
"Bỏ trốn! ?" Sắc mặt Lam Hi Thần không hề biến đổi, nhưng trong lòng lại cực kỳ hoảng sợ. Tuy nói Tư Truy và Kim Lăng quan hệ rất tốt, nhưng y lại không ngờ tới hai người cứ thế tự định chung thân cả đời. Nhưng mà một khi Giang Trừng biết được, tuyệt đối không thể ngoảnh mặt làm ngơ.
"Giang tông chủ biết không?" Y vội hỏi.
"Ôi! Chính là bị Giang tông chủ biết nên mới bỏ trốn!" Cảnh Nghi gấp gáp đến mức dậm mạnh chân, "Chuyện của hai người bọn họ bị phát hiện, Kim Lăng đánh Giang tông chủ bị thương, cùng Tư Truy chạy khỏi Liên Hoa Ổ thì chẳng biết đi đâu!"
"Cái gì!" Kim Lăng đánh Giang Trừng bị thương! Lần này Lam Hi Thần chẳng thể che giấu được, khuôn mặt hốt hoảng. "Kim Tông chủ làm sao có thể. . . Giang tông chủ thế nào rồi? Thương thế có nghiêm trọng không! ?"
"Trông có vẻ như không nghiêm trọng lắm..." Lam Tư Truy cũng bị Lam Hi Thần khẩn trương làm hoảng sợ, vội vàng thay bạn tốt nói đỡ, "Thật ra, thật ra cũng không thể trách đại tiểu thư. Giang tông chủ đánh Tư Truy bị thương, Kim Lăng hắn mới ra tay."
"Dù nguyên nhân là gì, Giang tông chủ là người đem Kim Tông chủ nuôi dưỡng thành người. Ra tay như thế, sao có thể xứng đáng với công ơn dưỡng dục hơn mười năm của Giang tông chủ?" Khuôn mặt Lam Hi Thần không còn nét nhu hòa như bình thường, nghiêm khắc nhíu chặt mày. Lam Cảnh Nghi chưa từng thấy qua khuôn mặt Lam Hi Thần nghiêm nghị như vậy... Nhất thời cũng không dám thở mạnh, cuống quít cúi đầu.
Lam Hi Thần tâm loạn như ma, hối hận không thôi, mình chỉ mới rời khỏi Giang Trừng mấy ngày, lại xảy ra chuyện như vậy. Bị Kim Lăng gây thương tích, đối với Giang Trừng mà nói sẽ có bao nhiêu đả kích, huống chi trước đó thân thể Giang Trừng dường như có chút không khỏe. Hiện tại y chỉ muốn nhanh chóng chạy đến bên cạnh Giang Trừng, kiểm tra vết thương của hắn, giúp hắn sẻ chia phiền muộn và thống khổ: "Ta sẽ đi ngay tới Vân Mộng, Cảnh Nghi ngươi cũng đi theo đi."
"Trạch Vu Quân, xin chờ một chút."
"Tông chủ, chờ một chút!"
Ôn Ninh cùng Lam Cảnh Nghi đồng thời lên tiếng. Lam Hi Thần hơi ngưng lại một chút, dừng động tác đang rút kiếm lại, Lam Cảnh Nghi quay đầu nhìn Ôn Ninh: "Sự việc vẫn chưa xong đâu."
Ôn Ninh gật đầu, trên mặt mang theo vẻ tự trách nói với Lam Hi Thần: "Thực ra trước đó, tại hạ vẫn luôn đi theo A Uyển. Sau đó, A Uyển, Cảnh Nghi cùng Kim tông chủ cùng đi Vân Mộng. Tại hạ nghĩ Giang tông chủ xưa nay không thích tại hạ, nên liền tới trên trấn chờ bọn họ. Vốn A Uyển nói đại khái sẽ ở đó năm đến bảy ngày, không ngờ đến ngày thứ ba tại hạ liền nhìn thấy bọn họ rời khỏi Liên Hoa Ổ. Khi đó trời đã sáng, bến tàu phía trước người đến người đi, tại hạ chần chờ một chút, cảm thấy không thể đi ra ngoài được. Vốn định chờ đến nơi vắng vẻ, không ngờ, có một người quen của Kim tông chủ xuất hiện, đem hai người bọn họ đi mất."
Lam Hi Thần lẳng lặng nghe, Lam Cảnh Nghi lén lút nhìn hắn, cảm thấy nét mặt tông chủ nhà mình có một sự xa lạ không nói nên lời.
"Tại hạ vốn vui mừng A Uyển gặp được quý nhân giúp đỡ, ai biết. . ." Ôn Ninh rủ xuống ánh mắt, "Ai biết tại hạ rõ ràng nhìn thấy người kia dẫn hai người bọn họ vào một quán trọ, thế nhưng bọn họ mới bước vào không bao lâu, tại hạ liền phát hiện khí tức của hai người họ biến mất."
"Biến mất?" Lam Hi Thần kinh ngạc hỏi.
"Đúng vậy." Ôn Ninh gật đầu, "Một lát sau, người dẫn bọn họ đi vào kia liền rời khỏi quán trọ, tại hạ tìm khắp nơi trong quán trọ, đều không tìm thấy A Uyển và Kim tông chủ."
"Người kia thế nào, ngươi còn nhớ không?" Lam Hi Thần hỏi.
Lam Cảnh Nghi bên cạnh đột nhiên nói xen vào: "Vãn bối biết."
Lam Hi Thần liền dời mắt nhìn sang người hắn, Lam Cảnh Nghi nhìn Lam Hi Thần nói.
"Người kia là một người què, gọi Kim Nghê."
"Kim Nghê! ?" Lam Hi Thần sững sờ, linh cảm không lành mông lung phủ lên trong lòng.
"Tên Kim Nghê kia, sau khi rời khỏi quán trọ liền đi tới Liên Hoa Ổ!" Lam Cảnh Nghi tiếp tục nói, "Hắn nói với Giang tông chủ, hắn gặp đại tiểu thư, đại tiểu thư đòi không làm tông chủ nữa, hắn muốn bỏ trốn."
"Hắn đang nói dối." Ôn Ninh nói tiếp lời Cảnh Nghi, "Là hắn đem A Uyển cùng Kim tông chủ dẫn đi, hơn nữa trên đường đi Kim tông chủ ở ngoài dường như lạc vào cõi thần tiên, không có ồn ào, tại hạ nhìn rất rõ ràng."
"Đúng vậy! Lúc đó đại tiểu thư vốn bị dọa sợ! Nhưng mà Kim Nghê lại nói với Giang tông chủ đại tiểu thư luôn luôn cáu kỉnh! Trong lòng hắn nhất định có quỷ!"
Lam Hi Thần nhìn khuôn mặt căng thảng của Lam Cảnh Nghi một chút, lại nhìn thoáng qua đôi mắt đen trắng rõ rệt của Ôn Ninh, sự lạnh lẽo bỗng chốc bao phủ lấy toàn thân hắn.
Hắn tin tưởng Cảnh Nghi, cũng tin vào Ôn Ninh. Kim Nghê tuyệt đối có vấn đề.
Nhưng mà càng làm hắn bất an cùng căng thẳng chính là, Kim Nghê đem mục tiêu chỉ về Giang Trừng. Bất luận mục đích của hắn là gì, y đều không nghi ngờ chút nào sẽ thương tổn Giang Trừng.
"Cảnh Nghi, hắn đi gặp Giang tông chủ, Giang tông chủ thế nào?"
"Giang tông chủ phái người theo hắn đi tìm Kim Lăng, nhưng lúc vãn bối rời đi, Giang tông chủ còn ở Liên Hoa Ổ vẫn chưa hành động."
Nghe được tin Giang Trừng còn ở Liên Hoa Ổ, Lam Hi Thần ổn định tâm tình, rút Sóc Nguyệt ra: "Việc này không nên chậm trễ, chúng ta lập tức đi Liên Hoa Ổ. Quỷ tướng quân ngươi..."
"Tại hạ bước đi nhanh, sẽ đi theo mọi người. Các người mau đi đi." Ôn Ninh nói tiếp, "Tại hạ sẽ ở bên ngoài Liên Hoa Ổ chờ tin tức, công tử Cảnh Nghi biết làm thế nào tìm tại hạ."
Lam Hi Thần gật đầu, quay sang nhìn thấy Cảnh Nghi cũng rút bội kiếm của mình ra chuẩn bị ngự kiếm, nói: "Cảnh Nghi, ta mang ngươi đi."
Cảnh Nghi vừa nghe, con mắt lanh lợi đảo một vòng: "Tông chủ. . . Có thể không?"
Lam Hi Thần khẽ cười, sờ đầu Lam Cảnh Nghi: "Chúng ta không có nhiều thời gian, nhanh chóng lên đường đi."
Lúc Lam Cảnh Nghi vịnh lấy Lam Hi Thần bước lên Sóc Nguyệt không ngừng hưng phấn, chỉ sợ ngoại trừ hắn, chúng đệ tử thế hệ này, đều không có may mắn như vậy, được đích thân tông chủ mang theo ngự kiếm cùng.
Có điều hắn nhanh chóng có một chút hối hận. Không, chỉ là có một chút xíu hối hận thôi, sau đó Lam Cảnh Nghi nhấn mạnh, tổng thể mà nói hắn vẫn rất vui vẻ. Về phần tại sao lại có một chút hối hận đó, là bởi vì tốc độ ngự kiếm của Lam Hi Thần nhanh đến mức vượt ngoài phạm vi mà Lam Cảnh Nghi có thể tiếp thu.
Trải qua lần này, Lam Cảnh Nghi tin, trên đời này không thể có thanh kiếm nào nhanh hơn so với Sóc Nguyệt. Cuồng phong mang theo mưa tuyết lạnh lẽo ầm vang thổi qua bên tai Lam Cảnh Nghi, thổi đến mức làm cho hắn run rẩy cả người. Sóc Nguyệt nhanh như chớp, làm xung quanh đều hóa thành đủ loại màu sắc không ngừng vạch thẳng ra phía sau, hắn không thể không nhắm mắt lại, nếu như không phải Lam Hi Thần vẫn che chắn cho hắn, chỉ sợ hắn sẽ bị tốc độ kinh người này đánh bay ra ngoài.
Bọn họ gần như trong lúc không có thời gian, liền từ Cô Tô bay đến Vân Mộng. Lúc rơi xuống đất, chân Lam Cảnh Nghi đã mềm nhũng, Lam Hi Thần nhẹ nhàng vỗ vỗ vai của hắn.
Lúc này đã vào đêm, Liên Hoa Ổ ở trước mặt hai người, đèn đuốc đều đã được thắp lên, cho dù gió lạnh đìu hiu, nhưng trên giáo trường, chen chúc đứng đầy mấy hàng người, nhốn nháo hỗn loạn, bầu không khí bất an và kinh hoàng bao trùm lấy toàn bộ Liên Hoa Ổ.
Lam Hi Thần đột nhiên cảm thấy cả trái tim mình đều bị túm lấy, hắn không thể chờ được nữa muốn gặp Giang Trừng. Lúc này đệ tử canh gác Liên Hoa Ổ cũng đã phát hiện ra hắn, Lam Hi Thần chú ý tới một người trong số bọn họ chạy về phía giáo trường, một người vội vàng chạy đến nghênh đón y.
"Trạch Vu Quân, sao ngài lại đến đây?" Người đệ thử canh gác quay sang hành lễ với Lam Hi Thần, khuôn mặt kèm theo vẻ kỳ quái hỏi.
Lam Hi Thần cũng không rảnh quan tâm đến chuyện khác, nói với hắn: "Ta có chuyện quan trọng, muốn gặp tông chủ các ngươi. Việc liên quan đến Kim tông chủ, vô cùng khẩn cấp, xin hãy thông báo giúp."
Khiến người khác ngoài ý muốn, vị đệ tử kia lại đứng yên bất động, chỉ mím chặt môi trầm mặc. Tim Lam Hi Thần nhất thời càng siết chặt hơn, một câu "Xảy ra chuyện gì?" thốt ra. Lúc này, từ xa có rất nhiều người chạy đến chỗ bọn họ.
"Trạch Vu Quân!" Người đến chính là chủ sự Giang thị, "Vì sao lúc này ngài. . ."
"Ta muốn gặp Giang tông chủ." Không chờ chủ sự nói xong, Lam Hi Thần trầm giọng nói, "Ta có chuyện rất quan trọng muốn nói với hắn."
Lam Hi Thần đời này, không có trải qua mấy lần vô lễ đánh gãy lời người khác nói như vậy, nhưng giờ đây có một sự sợ hãi cứ âm thầm tập kích, hắn không lo được những điều này, chỉ muốn nhanh chóng nhìn thấy Giang Trừng.
Nhưng mà khuôn mặt chủ sự được bao phủ trong bóng đêm của ánh đèn, Lam Hi Thần nhìn thấy trong nét mặt của hắn vô cùng hoảng loạn.
"Vãn Ngâm xảy ra chuyện rồi?" Lam Hi Thần gần như khẳng định hỏi. Khuôn mặt chủ sự lập tức cứng ngắc, chần chờ một chút, sau đó chầm chậm gật đầu.
"Tông chủ mất tích."
Năm chữ này thật giống như một cái búa tạ nện ở trong đầu Lam Hi Thần. Hắn hít sâu một hơi, dùng hết toàn lực mới không để lộ tâm tình mình đang hốt hoảng căng thẳng: "Xảy ra chuyện gì? Sao đến cả Vãn Ngâm cũng mất tích?"
"Trách tại hạ không tốt." Chủ sự vô cùng đau đớn. Lam Hi Thần từ chỗ hắn biết được, hắn nhận mệnh lệnh của Giang Trừng, dẫn đệ tử Giang thị đi lên phía bắc tìm kiếm Kim Lăng. Dọc theo đường đi bọn họ hoặc là từ trong miệng người dân phụ cận biết được tin tức Kim Lăng, hoặc là ở bên đường phía trong rừng phát hiện manh mối Kim Lăng lưu lại, nhưng vẫn không thấy được bóng dáng hai người bọn họ. Cứ như vậy truy đuổi nửa ngày, chủ sự bắt đầu nghi ngờ. Hai người Kim Lăng và Lam Tư Truy bị thương, căn cứ theo tốc độ này, bọn họ nên sớm đuổi kịp hai người, sao còn có thể để cho hai người bọn họ chạy xa như thế. Trước khi đi, Giang Trừng đã cảnh báo hắn cẩn thận Kim Nghê, hắn liền lưu lại năm phần đề phòng Kim Nghê, lén phái đệ tử tinh nhuệ, đi tra hỏi những nông hộ đã từng gặp Kim Lăng kia, vậy mà lại hỏi được một người trong đó là nhận tiền nói dối, vốn chưa từng thấy qua Kim Lăng. Chủ sự nhận được tin tức, ngoảnh đầu muốn đi lùng bắt Kim Nghê, thế nhưng Kim Nghê giống như đã sớm chuẩn bị, trốn đi không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Chủ sự lập tức nhìn rõ kế địa hổ ly sơn trong đó của bọn họ, vội vàng chạy về Liên Hoa Ổ, lại biết được Giang Trừng đã rời đi.
Mỗi một tiên gia đều tự có phương pháp liên hệ riêng với người trong tộc, chủ sự sai người phóng các loại bùa chú và tín hiệu, đều không thấy Giang Trừng đáp lại. Đầu mối duy nhất chính là lúc có một thợ săn trở về nhà thì nhìn thấy Giang Trừng đi theo một con hắc khuyển tiến về phía nam ngọn núi, sau đó lại không còn tin tức nữa.
"Kim Nghê dẫn chúng ta về phía bắc, nhưng Tiên Tử lại dẫn tông chủ đi về phía nam." Chủ sự vô cùng hối hận nói, "Chúng ta đều bị Kim Nghê lừa."
Nét mặt Lam Hi Thần nghiêm nghị, không nói lời nào. Có lẽ kể từ lúc bọn họ nhìn thấy Kim Nghê, liền bước chân vào cái tròng hắn đã giăng sẵn. Nhưng mà lúc này, không có việc gì so với việc tìm thấy Giang Trừng quan trọng hơn. Lam Hi Thần ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào ánh mắt chủ sự.
"Các ngươi định làm gì?"
"Lục soát phía nam ngọn núi." Chủ sự vẻ mặt lo lắng nói như vậy, "Không tìm được tông chủ, quyết không dừng lại."
Lam Hi Thần gật đầu: "Ta cùng Cảnh Nghi cũng đi tìm. Xin cho ta phù chú có thể liên lạc với ngươi."
Chủ sự không chút do dự lấy mấy tờ phù chú và tín hiệu khói giao cho Lam Hi Thần. Việc này không nên chậm trễ, hai người cũng không nói nhảm nữa. Chủ sự quay người đi dẫn dắt môn sinh con đường tìm kiếm. Mà Lam Hi Thần vừa quay đầu, mang theo Cảnh Nghi lập tức bay về phía nam.
TBC
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro