Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 39

Ẩn Lâm Lang

Tác giả: Biệt khai thương ngã chân đích thị cá tiểu hào

Editor + Beta: Yuurei Mei

===

[ Lời trước khi viết ]

CP Hi Trừng, kịch tình viết theo hướng ABO.

Nhân vật thuộc về Mặc Hương đại đại, OOC thuộc về tôi.

Kỳ thực tôi là một bà lão 67 tuổi, thật sự, tin tôi đi.

Với lại, chương này là đao, chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Ẩn Lâm Lang (Ba mươi chín)

Mây đen trên trời như một trận thủy triều đen kịt bắt đầu dâng cao, che đi ánh sáng của đất trời, những bất an u ám và nguy hiểm bao trùm lấy nơi rừng rậm ít người lui tới này.

Rất nhanh, tiếng bước chân gấp gáp xẹt qua đêm đen tĩnh mịch, Tiên Tử xông lên phía trước, Giang Trừng theo sát phía sau nó, vượt qua những rễ cây trồi lên và bùn lầy ẩm ướt, lo lắng trong lòng nương theo bóng đêm dày đặc càng thêm nặng trĩu.

Bọn họ chạy về phía nam Liên Hoa Ổ rất lâu, mới đến nơi này.

Mảnh rừng núi này, Giang Trừng khi còn bé cùng với Ngụy Vô Tiện cũng đã từng đến nơi đây chơi đùa. Tuy rằng núi cũng không cao, thế nhưng giữa khe núi có một con sông lớn, dòng nước dồi dào, từ trong một hang động rất lớn cuồn cuộn tuôn ra không dứt, cuối cùng ở miệng núi tụ lại thành một hồ nước. Ngự kiếm từ Vân Mộng đi đến chỗ này rất nhanh, hắn và Ngụy Vô Tiện lúc đó thường đến đây bắt cá, bắn chim. Có điều từ sau khi Liên Hoa Ổ bị diệt, Ngụy Vô Tiện bỏ mình, Giang Trừng cũng không hề tới qua nơi này dù chỉ một lần.

Tiên Tử chạy ở phía trước không nghe tiếng bước chân đi theo ở đằng sau nữa, nó hoang mang quay đầu lại chờ Giang Trừng.

Giang Trừng vịn vào một thân cây thở hổn hển.

Thể lực của Địa Khôn, kỳ thực kém xa Cùng Nghi. Từ đó đến giờ, Giang Trừng đều dùng linh lực cao cường che đậy khuyến điểm này. Nhưng mà bây giờ linh lực tiêu tán quá nhiều, thể chất không đủ dần dần lộ ra.

Tiên Tử chạy đến bên cạnh Giang Trừng, vòng quanh chân hắn lo lắng mà cọ cọ vào. Giang Trừng chầm chậm hít thở, sờ sờ đầu Tiên Tử.

"Đi thôi."

Hắn vừa vận chuyển nội lực một vòng, dường như vẫn chưa tới lúc sơn cùng thủy tận, trì hoãn một lúc liền phục hồi lại như cũ. Tiên Tử vừa nghe được lời hắn nói, lại tiếp tục chạy đi. Giang Trừng cũng nhanh chóng đuổi theo, mãi cho đến lúc đi tới bên cạnh con sông lớn ở giữa khe núi. Con sông lớn này, càng đi đến đầu nguồn nước càng chảy siết, nhưng đi về phía hạ du nước lại càng phẳng lặng, đến hồ nước ở miệng núi đó, rất là yên ắng, mặt hồ long lanh óng ánh, chẳng khác nào một cái gương lớn phản chiếu cảnh đẹp giữa núi rừng, yên tĩnh đến mức như rời xa chốn phàm trần nhốn nháo. Bởi vì thế, dân chúng địa phương gọi nơi này là hồ Tiên Kính, con sông này cũng được gọi tên là sông Tiên Kính.

Giang Trừng nhìn chằm chằm vào dòng nước chảy xiết trước mắt hoàn toàn không phù hợp với cái tên, thời niên thiếu khi hắn vẫn còn không lo không nghĩ, thường xuyên cùng Ngụy Vô Tiện từ cửa động ở đầu nguồn xuất phát, thi đấu xem thuyền của ai có thể chèo đến hồ Tiên Kính trước. Đương nhiên, người thua thường thường đều là hắn.

Qua nhiều năm như vậy, cảnh sắc bên bờ từ lâu đã khác xưa, nhưng Giang Trừng vừa nghe thấy tiếng nước chảy, liền lập tức nhớ đến khi đó mình giành giật lấy từng giây, dùng toàn bộ sức lực điều khiển con thuyền muốn vượt qua Ngụy Vô Tiện. Có điều, hắn cũng chú ý tới một chuyện khác.

Dòng nước chảy xiết như vậy, hắn chắc chắn đã ở thượng du sông Tiên Kính.

Tiếng sủa của Tiên Tử ở phía trước vọng đến, hắn nương theo dòng sông chạy lên trên, quả nhiên không lâu, vách núi to lớn liền xuất hiện ở trước mặt, chặn đứng đường đi của hắn.

Nước sông Tiên Kính, đang từ trong hang động dưới vách núi không ngừng tuôn ra. Tiên Tử đứng bên cạnh bờ sông, cứ luôn quay vào trong hang động sâu tăm tối sủa inh ỏi.

Trong lòng Giang Trừng, nhất thời mây giăng dày đặc nặng trĩu.

Hang núi này, hắn và Ngụy Vô Tiện cũng đã từng thăm dò qua. Vào động bốn, năm dặm đều là nước, không có chỗ đặt chân. Khi đó bọn họ ngồi thuyền tìm kiếm rất lâu nhưng không thấy được bờ, mới buồn chán quay về. Nếu như Kim Lăng muốn mang theo Lam Tư Truy tránh né khỏi truy binh, tất nhiên không thể chạy đến nơi này trốn. Khả năng duy nhất, chính là bọn họ bị người mang tới nơi này.

Giang Trừng nắm chặt lấy Tam Độc, trầm mặc cảnh giác nhìn chăm chú vào cửa động đen kịt, giống như đấy là một con thú khổng lồ đang há to cái miệng đỏ ngòm muốn nuốt chửng lấy hắn.

Nhưng hắn không có bất cứ một sự lựa chọn nào.

"Tiên Tử, lại đây."

Nghe Giang Trừng gọi nó, Tiên Tử quay đầu, thấy Giang Trừng đã giẫm lên Tam Độc, lập tức hiểu được, cũng ngoan ngoãn nhảy lên chuôi kiếm.

Giang Trừng vận khí ngự kiếm, Tam Độc hơi nâng lên, sau đó mang theo Giang Trừng và Tiên Tử như gió xẹt qua dòng nước, không hề do dự xông vào trong hang động sâu thẳm.

Trong nháy mắt, vết tích do Tam Độc phóng trên dòng sông liền bị che lấp mất, không để lại bất cứ vết tích gì. Bên ngoài động lại khôi phục sự yên ắng kỳ dị, chỉ có dòng nước vang lên ào ào, chảy về phía hồ Tiên Kính đằng xa.

Vào động không quá mười thước, đưa tay liền chẳng thấy được năm ngón. Giang Trừng lấy một chiếc đèn từ túi Càn Khôn trong tay áo ra, trong ngọn đèn chứa một viên Dạ Minh Châu cực lớn, Giang Trừng truyền một chút linh lực vào, Dạ Minh Châu liền sáng rực rỡ, soi rọi khắp bốn phía. Bên trong huyệt động dòng nước chảy rất siết, vách đá khắp nơi ép sát rất thấp, đè lên người gần như không thở nổi. Có vài lần Giang Trừng không thể không cúi thấp người mới có thể tránh đi đỉnh chóp những thạch nhũ nham thạch cứng rắn kéo dài trên đỉnh hang động. Nhưng mà đi vào càng sâu, hang động lại càng thấp, Tam Độc gần như chạm vào mặt nước, mũi kiếm tạo ra những bọt nước văng tung tóe, mắt thấy Giang Trừng sắp bị ép đến mức đứng không thẳng thì ở phía xa xa đột nhiên thổi đến những trận gió lớn.

Tại sao lại có những cơn gió thổi mạnh như thế? Giang Trừng híp híp mắt, tăng tốc thật nhanh, Tam Độc giống như mũi tên rời khỏi cung vọt qua cửa động cực kỳ chật hẹp —— trong nháy mắt hang động liền trở nên rộng rãi sáng sủa, đỉnh hang đột nhiên cao lên rất nhiều, không gian xung quanh dường như thoáng đãng hơn không ít. Bên phải dòng sông thậm chí đã xuất hiện bờ đá.

Mà bên bờ đá, neo hai chiếc thuyền nhỏ rách nát.

Giang Trừng chỉ cảm thấy trong lòng căng thẳng, hai chiếc thuyền này mặc dù khá là mỏng manh dễ vỡ, nhưng cũng có dây thừng quấn vào trụ đá bên bờ, rõ ràng là có người ngồi lên thuyền này chèo vào trong hang động.

Giang Trừng đáp xuống ở bên bờ, Tiên Tử lập tức nhảy khỏi kiếm, ngửi ngửi trên mặt đất một lúc, sau đó chạy sâu vào trong hang động. Giang Trừng nhanh chóng thu Tam Độc lại, chầm chậm bước từng bước qua bãi đá lổm chổm, đi theo Tiên Tử vào trong bóng đêm sâu thẫm không thấy đáy.

Cách xa con sông, khắp nơi dần dần bị sự im ắng quỷ dị bao phủ. Ở đây, chủ yếu là những mỏm núi đá tĩnh mịch cùng với bóng đêm kéo dài. Bọn họ nhanh chóng tiến vào một lối đi chật hẹp, ngẫu nhiên từ trong những khe đá nhiễu những giọt nước xuống mặt đất, phát ra vô số tiếng vang, chấn động màng nhĩ. Xuyên qua thông đạo, không gian xung quanh liền trở nên rộng lớn hơn, dường như đi đến một cung điện tự nhiên bên dưới lòng đất, trụ đá khắp nơi san sát nhau, hai bên nhìn không đến vách đá, ngẩng đầu không thấy được đỉnh, có thể nghe được từ xa truyền đến tiếng động, như một loại dã thú nào đó gào thét trong đêm đen. Bỗng nhiên có một loạt tiếng bước chân hỗn loạn xẹt qua trên đỉnh đầu hắn, Giang Trừng liền rút Tam Độc ra, tất cả các giác quan đều cảnh giác đề phòng.

"Ai!"

Giang Trừng giơ ngọn đèn Dạ Minh lên, đem xung quanh chiếu sáng như ban ngày. Nhưng trừ bỏ mấy con côn trùng có cánh, cái gì cũng không chiếu thấy.

Giang Trừng căng thẳng xoay người lại, bỗng nhiên có một bóng đen đánh tới trước mặt hắn!

Giang Trừng gần như là dùng bản năng nghiêng người né qua, đồng thời rút Tam Độc ra khỏi vỏ, đâm một cái về phía bóng đen kia. Chỉ nghe bóng đen kia hú lên một tiếng quái dị, té xuống đất, hóa ra là một con dơi lớn bằng nửa người.

Giang Trừng hơi thở phào, đá văng con yêu thú vẫn còn đang co giật kia. Đột nhiên, tiếng sủa của Tiên Tử ở phía trước vang lên.

Giang Trừng bước nhanh tới, liền nghe thấy một giọng nói suy yếu, mừng rỡ thét lên: "Tiên Tử! Là Tiên Tử đến! A Lăng, ngươi nhìn xem, là Tiên Tử đó!"

Nghe thấy tiếng của Lam Tư Truy, lông mày Giang Trừng không nhịn được nhếch lên. Nhưng mà vừa rồi nghe hắn gọi Kim Lăng, lại không thấy Kim Lăng đáp lại, trong lòng bỗng nhiên lại chìm xuống, ba chân bốn cẳng xông lên phía trước.

Trước mắt là một hang động núi đá nhỏ tự nhiên, cửa hang bị hạ cấm chú, đã trở thành một nhà tù kiên cố. Giữa nhà tù có một cây cột cắm thẳng đứng, Kim Lăng và Lam Tư Truy dựa lưng vào nhau, bị trói vào trên cây cột.

Lam Tư Truy nhìn thấy ánh sáng, căng thẳng ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy người đến là Giang Trừng, trong mắt hiện lên sự vui mừng.

"Giang. . . Giang tông chủ?"

Giọng nói Lam Tư Truy đầy vẻ không thể tin, ngây người hồi lâu, sau đó đột nhiên giẫy giụa muốn thoát khỏi đám dây thừng trên người. "A Lăng, ngươi xem, là Giang tông chủ đến rồi!"

Đôi mắt Giang Trừng nhìn chăm chú vào hai người, tóc tai Lam Tư Truy rối bời, trên mặt dường như còn có một số vết xước, giống như đã trải qua một trận chiến. Kim Lăng bị dây thừng trói chặt, mái tóc dài bình thường được buộc lên cao giờ xõa hết xuống, đầu cúi thấp không nhúc nhích, mãi đến tận lúc nghe được Lam Tư Truy nói, mới hơi ngẩng đầu lên.

Giang Trừng nhíu chặt lông mày, đem Kim Lăng xem xét một lượt từ trên xuống dưới, thấy vết thương của nó dường như không quá nghiêm trọng mới thở phào nhẹ nhõm một chút.

Nhưng mà ánh mắt Kim Lăng lúc nhìn thấy những dải băng trắng trên đầu Giang Trừng thì ngưng động. Hắn mở to đôi mắt, trong ánh mắt đều là sự hổ thẹn và hối hận, lo sợ thấp thỏm mở miệng gọi.

"Cậu?"

Giang Trừng hừ một tiếng, cố ý quay đầu đi không nhìn hắn nữa, vươn tay nhẹ thăm dò muốn tách rời cấm chú ngăn cách giữa hắn và Kim Lăng. Loại chú thuật này không xem là hiếm thấy, nhưng mà đều như nhau, chỉ có người thi chú mới có thể giải trừ. Đương nhiên, mọi việc đều có ngoại lệ, nếu tu vi đủ mạnh, mạnh mẽ giải trừ loại cầm cố này thì cũng không phải không thể. Nếu là trước đây, đối với Giang Trừng mà nói điều này cũng không phải chuyện khó khăn gì, nhưng hiện tại ngay cả hắn cũng không biết linh lực của mình đã tiêu tán đến mức độ nào, muốn mãnh mẽ phá bỏ chú thuật, cũng không biết có thể gây nguy hiểm hay không?

Hắn ngẩng đầu nhìn Kim Lăng, khuôn mặt thiếu niên bị trói ở trên cây cột uể oải, đôi môi hơi run rẩy, giống như muốn bật khóc nhìn hắn. Giang Trừng cảm thấy lồng ngực giống như bị vật va vào, không nghĩ nhiều nữa, hai ngón tay chập lại thành kiếm, ngón tay trái lật ngược phía với tay phải phía trên, đem linh lực hội tụ lên trên ngón tay phải, đối với tầng cấm chú nhìn không thấy kia dùng sức điểm lên, linh lực cùng cấm chú trong lúc đó lập tức bạo phát tạo ra những tia lửa dữ dội, tựa như than lửa nóng bỏng ngay lập tức truyền đến đầu ngón tay, Giang Trừng nhướng mày, xem ra người thi chú tu vi cũng không thấp.

Lam Tư Truy hít sâu một hơi, cùng Kim Lăng căng thẳng nhìn chằm chằm Giang Trừng, hai luồng linh lực giao chiến phát ra ra ánh sáng mãnh liệt lại tuyệt mỹ, tia lửa màu tím trắng ánh lên trên khuôn mặt tái nhợt của Giang Trừng. Một giọt mồ hôi từ trên gò má Giang Trừng lướt xuống, tu vi của đối phương cũng khá là tương đương hắn, có một lần chiếm thế thượng phong, thiếu chút nữa áp chế chính hắn. Nhưng Giang Vãn Ngâm hắn sao có thể dễ dàng bị đánh bại như thế? Người Giang Trừng căng thẳng, không để ý đến những tiếng nổ ầm ầm bên tai càng lúc càng mãnh liệt, rút mạnh hai ngón tay về, dùng chưởng thay cho ngón tay đập lên trên tầng cấm chú kia, cố chịu đựng sự đau đớn truyền đến từ những bắp thịt và xương cốt, đem toàn bộ linh lực đều ngưng tụ lại trong lòng bàn tay, linh lực đối phương dường như vì sự tiến công dường như muốn liều mạng của hắn mà co rụt lại, Giang Trừng sắc bén nắm lấy cơ hội này, dùng toàn lực giáng xuống một đòn rầm vang, cấm chú phát ra tiếng vỡ vụn, chẳng khác nào đồ sứ bị đánh nát, kèm theo những tia sáng chói mắt và những tiếng nổ tung chấn động chói tai.

Kim Lăng và Lam Tư Truy bị những tia sáng đó chiếu vào mắt không mở lên nổi, đợi cho ánh sáng tản đi, hai người chăm chú nhìn, đã thấy Giang Trừng khụy một chân xuống đất, ôm ngực thở dốc.

"Giang tông chủ!"

Lam Tư Truy lo lắng thét lên. Giang Trừng ổn định thân thể đứng dậy, ngẩng đầu đem mái tóc bị chấn loạn vén qua sau đầu, vẻ mặt bình tĩnh nhìn hai người. Tam Độc nhẹ nhàng vung lên, cắt đứt lấy sợi dây trói hai người, Giang Trừng thầm cảm thấy may mắn vì đối phương không dùng các loại pháp khí dây thừng trói buộc thần tiên, nếu không liền phiền phức. Lam Tư Truy hai, ba lần thoát khỏi dây thừng trói lấy bọn họ, đỡ Kim Lăng đứng dậy, Kim Lăng rũ mắt, giống như không dám nhìn Giang Trừng, chỉ dám gọi một tiếng "Cửu cửu" rất nhỏ.

Giang Trừng thu hồi Tam Độc, lạnh lùng nói: "Đừng gọi ta là cậu, ta không có đứa cháu trai như ngươi."

Kim Lăng nhất thời nói không nên lời, chỉ có thể cúi đầu. Lam Tư Truy lén lút động viên, vỗ nhẹ hắn hai cái. Giang Trừng dời đi ánh mắt nhìn bọn họ, xoay người hỏi: "Ai đem các ngươi bắt đến nơi này?"

Kim Lăng cắn răng im lặng nửa ngày, Lam Tư Truy vội vàng trả lời: "Chúng con rời khỏi Liên Hoa Ổ, sau đó gặp được Kim Nghê, vốn định ở chỗ hắn nghỉ ngơi một chút, nhưng mà đột nhiên chẳng biết vì sao lại mê man, khi tỉnh lại, không chỉ có linh lực bị phong tỏa, còn bị một đám quái nhân áp giải vào trong hang động."

"Kim Nghê? Quái nhân?"

Chẳng biết vì sao, Giang Trừng khi nghe được tên của Kim Nghê, trong lòng liền xẹt qua một cảm giác cực kỳ không thoải mái. Từ lúc vừa mới bắt đầu, hắn liền không thích người nam tử què chân nhìn như ôn hòa vô hại này. Nụ cười giống như thế, nhưng so với hắn Lam Hi Thần lại làm cho người ta cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Nghĩ đến Lam Hi Thần, lòng hắn lại nặng trĩu mấy lần, lông mày nhăn tít lại: "Vũ khí của các ngươi đâu?"

Tuế Hoa, còn có cầm và kiếm của Lam Tư Truy đều không có ở trên người cả hai. Kim Lăng im lặng, Lam Tư Truy cúi đầu, bất đắc dĩ nói: "Hẳn là bị lấy đi, khi tỉnh lại đã không thấy tăm hơi."

"Hừ." Giang Trừng lạnh lùng cười, nhìn thoáng qua Kim Lăng, "Quên đi, về sau lại tìm, rời khỏi nơi này trước đã."

Việc cấp bách là mang Kim Lăng đi chữa thương trước, còn người bắt cóc Kim Lăng, cùng với Tuế Hoa, sau đó lại đi tìm cũng không muộn. Nghĩ như thế, Giang Trừng cũng không quản hai người nữa, xoay người rời đi. Nghe được tiếng bước chân đi theo của hai người và một con chó ở phía sau, hắn cũng có chút thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mà đi được khoảng hơn năm thước, Giang Trừng đột nhiên ngừng lại.

"Giang tông chủ?" Lam Tư Truy ngẩng đầu nhìn thấy nét mặt Giang Trừng đang suy đoán nhìn những bóng dáng ở sâu trong huyệt động, chợt nghe thấy Giang Trừng hô lên một tiếng: "Chạy."

"Hả?" Hắn còn chưa kịp phản ứng lại, Giang Trừng càng hét to hơn: "Chạy! ! !"

Lam Tư Truy theo phản xạ định nắm lấy tay Kim Lăng nhanh chân chạy đi. Cùng lúc đó, sâu bên trong hang động truyền đến tiếng nổ chói tai vang vọng, một đám người rất đông, toàn thân trắng toát từ trong đêm tối phóng về phía ba người, trong nháy mắt liền xẹt qua sau lưng Lam Tư Truy và Kim Lăng!

Giang Trừng bật người lên chặt đứt những sợi tơ bạc phóng tới phía hắn, trên không trung xoay người, đáp xuống phía sau lưng Kim Lăng và Lam Tư Truy, thay bọn họ đỡ lấy sự công kích của những sợi tơ bạc.

"Chạy đi! Đừng dừng lại!"

Tư Truy và Kim Lăng nghe xong, càng không dám dừng lại, hiện tại hai người đã mất đi toàn bộ linh lực, vũ khí cũng không có trên người, do dự ở lại chỉ có thể trở thành gánh nặng cho Giang Trừng.

Giang Trừng xoay người chặt đứt những sợi tơ sắc bén khắp nơi, những sợi tơ sắc bén này cùng với những sợi tơ mà cơ quan kỳ quái ở núi Đồng Bách đêm đó phóng ra giống nhau như đúc, nhưng lúc này Giang Trừng không có nhiều thời gian dây dưa với những thứ này, nhìn thấy Lam Tư Truy và Kim Lăng đã chạy xa, hắn liền vừa ngăn trở sự tấn công của những sợi tơ bạc, vừa lùi về hướng của hai người kia.

Những sợi tơ bạc này tuy không như những sợi tơ bạc che ngợp trời ở núi Đồng Bách, nhưng dường như đều đã được cải tiến qua, tốc độ cùng góc độ đều xảo trá hơn rất nhiều. Giang Trừng vừa chú ý Kim Lăng và Lam Tư Truy, vừa muốn chống chọi với những sợi tơ bạc tấn công không chút quy luật nào so với đao kiếm còn muốn sắc bén hơn, quả thật có chút vất vả. Ngắn ngủi vài bước, trên người đã có nhiều vết thương. Miễn cưỡng né được mấy cái xẹt qua gò má, đột nhiên nghe thấy Kim Lăng phía trước "A!" lên một tiếng, Giang Trừng đột nhiên kinh hoảng, phần eo âm ỉ đau xót, bất chấp quay đầu phóng về phía hai người. Chỉ thấy Lam Tư Truy đem Kim Lăng ôm chặt vào trong ngực, trên người cũng đã có nhiều chỗ bị thương, hai người không có vũ khí, không có biện pháp chống lại những sợi tơ bạc phóng tới chỗ bọn họ, may mà Giang Trừng tới kịp lúc, vung kiếm chặt đứt mấy sợi tơ bạc bay tới.

"Sững sờ cái gì! Chạy đi!" Giang Trừng tức giận thét lên.

"Vâng!" Lam Tư Truy đáp lời, muốn chạy nhưng bỗng nhiên chẳng còn chút sức lực ngã quỵ trên mặt đất. Thì ra là có một sợi tơ bạc không biết từ lúc nào xuyên qua chân hắn, vết máu hẹp dài chảy ra nhuộm đỏ ống quần trắng như tuyết.

"Tư Truy!" Kim Lăng vào lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo, không chút do dự đem cánh tay trái của Lam Tư Truy gác lên vai mình, đỡ hắn dậy. Giang Trừng lại chặn tiếp một đám tơ bạc như thủy triều dâng lên, quay đầu lại thấy Kim Lăng đang đỡ Lam Tư Truy cố hết sức chạy về phía trước, hừ một tiếng chạy vội tới bắt lấy một cánh tay khác của Lam Tư Truy, ba người nâng nâng đỡ đỡ, lúc thì đánh lúc thì dừng, cuối cùng cũng coi như chạy khỏi phạm vi công kích của những sợi tơ bạc.

Nhìn thấy những sợi tơ bạc không còn tấn công tới nữa, Kim Lăng thả Lam Tư Truy xuống, kéo ống quần của hắn lên kiểm tra vết thương của hắn, may là máu chảy không nhiều, hẳn là không làm tổn thương đến kinh mạch, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

"Xin lỗi. . . là do vãn bối không cẩn thận." Lam Tư Truy nén đau đớn lên tiếng, ngẩng đầu nói với Giang Trừng, "Đa tạ Giang tông chủ."

Giang Trừng cũng mệt mỏi thở dốc, dường như chẳng nghe thấy gì, cũng không thèm nhìn đến Lam Tư Truy.

Kim Lăng im lặng một lúc, khẽ quay đầu lại nhìn cậu mình, lại quay trở về chần chừ nói: "Tư Truy, tiếp theo để ta cõng ngươi đi, như vậy chúng ta sẽ dễ dàng hơn một chút."

Lam Tư Truy vốn không muốn đồng ý, nhưng hiện tại hắn bị thương khắp người. Những thương tổn trước đó bị Tử Điện quất cùng với lúc phản kháng khi bị bắt đi đều không có chữa trị tốt, hiện tại lại bị những sợi tơ bạc kia làm bị thương khá nhiều chỗ, chân còn bị cắt qua một cái, đau đến mức khó mà đi được. Nếu cố gắng bước đi, chỉ làm liên lụy đến Kim Lăng và Giang Trừng. Thấy Kim Lăng ngồi xổm xuống trước mặt mình, hắn cũng chỉ đành nằm lên trên lưng Kim Lăng, để cho Kim Lăng cõng mình đi.

Kim Lăng lớn như vậy, lần đầu tiên cõng người, có mấy lần không giữ vững, mất vài lần mới giữ chặt được Lam Tư Truy. Lúc này Giang Trừng có vẻ đã cực kỳ thiếu kiên nhẫn, lạnh lùng nói: "Phải nhanh chóng rời đi, đừng dây dưa nữa!"

Kim Lăng lại đỡ lấy Tư truy, hít một hơi thật sâu, đi về phía trước. Tiên Tử chạy trước mặt bọn họ, Giang Trừng thì lại đi theo phía sau hai người.

Nhưng chưa được mấy bước, Tiên Tử đột nhiên liền cúi thấp thân xuống, phát ra tiếng gầm gừ uy hiếp.

"Làm sao vậy!" Giang Trừng đi ở đằng sau hỏi.

"Con vừa. . ." Kim Lăng căng thẳng nói, "Giống như nhìn thấy những tên quái nhân đã đem chúng con bắt đến đây!"

"Quái nhân? Ở đâu?" Giang Trừng lập tức giơ Dạ Minh Châu lên chiếu sáng khắp nơi, nhưng bốn phía chẳng có gì cả.

"Vãn bối cũng thấy, nhưng trời quá tối nhìn không rõ." Lam Tư Truy áy náy nói, "Dường như là trượt qua sát vách đá..."

Giang Trừng ngập ngừng một lát nói: "Sát vách đá?"

Đang nói, trên đỉnh đầu bọn họ đột nhiên truyền đến những tiếng động cổ quái, dường như lúc Giang Trừng mới vừa bước vào hang động cũng đã nghe thấy những tiếng động lạ.

Ba người không khỏi hai mặt nhìn nhau.

Giang Trừng nhanh chóng đem chụp đèn mở ra, lấy viên Dạ Minh Châu ra, ném nó lên trên. Nương theo viên Dạ Minh Châu được phóng lên, đỉnh hang động đen kịt đã được ánh sáng Dạ Minh Châu chiếu rọi.

Ba người đều khiếp sợ trợn to hai mắt.

Ở bên trên, những bóng người đen kịt úp sấp bám chằng chịt lấy đỉnh hang động. Bảo bọn họ là người dường như cũng không chính xác, người bình thường tay chân không thể dài đến như vậy, làn da màu đỏ thẫm quỷ dị, rất to lớn, cùng với những đôi mắt đỏ như máu lòi ra. Mà từng đôi từng đôi mắt đỏ ngầu đó, đã khóa chặt lấy ba người dưới mặt đất.

May là ba người bọn họ quanh năm suốt tháng đều đi săn đêm, loại yêu ma quỷ quái gì cũng đều đã gặp qua. Khung cảnh này nếu đổi lại là một người bình thường khác chắc chắn sẽ bị dọa đến chân mềm nhũn, mà Giang Trừng chỉ hét một tiếng mau chạy! Kim Lăng liền hồi phục tinh thần tiếp tục cõng lấy Lam Tư Truy chạy về phía trước. Nhưng mà bọn quái vật đã sớm nhìn chầm chầm vào bọn họ, há có thể để cho bọn họ dễ dàng trốn thoát như vậy. Vừa hú lên những tiếng hét quái dị, vừa dùng cả tay lẫn chân sử dụng tốc độ cực nhanh leo xuống, nhào đến chỗ bọn họ.

Có hai con quái vật nhảy xuống giành ngăn trở đường đi của Kim Lăng, Tiên Tử đột nhiên nhào vào một con trong đó, cắn lấy yết hầu con quái vật. Một con khác né khỏi Tiên Tử đánh về phía Kim Lăng, Kim Lăng cõng theo Lam Tư Truy hoạt động không tiện, không có chỗ để trốn. Đột nhiên, một quả cầu sáng đến dọa người từ phía sau tai bay tới, đánh thẳng vào mặt con quái vật kia, đem con quái vật kia đánh lui mấy bước, quả cầu nhỏ đập trúng con quái vật sau đó theo quán tính bắn ngược lại, chỉ thấy Giang Trừng đang phóng người chạy đến, chụp lấy quả cầu kia —— chính là viên Dạ Minh Châu vừa dùng để chiếu sáng, sau đó đem viên Dạ Minh Châu đặt lại vào trong chụp đèn, đồng thời đá một cước đem quái vật đánh ngã xuống đất, thuận thế chém một kiếm về phía quái vật, một dòng máu đen đỏ lập tức bắn ra, nhuộm đỏ một bên vách đá.

Giang Trừng còn chưa kịp thở phào, lại có một con quái vật từ trên đỉnh hang động trực tiếp đánh tới chỗ bọn họ, càng nhiều tên quái vật bám theo phía sau hắn. Số lượng này chỉ có ba người họ vốn dĩ không thể chống đỡ được.

"Chạy mau! Tiên Tử dẫn đường!"

Tiên Tử buông tên quái vật bị hắn cắn đến máu me đầm đìa ra, sủa lớn dẫn Kim Lăng chạy về phía lối đi chật hẹp kia. Giang Trừng ở phía sau thay hắn ngăn cản những tên quái vật. Giang thị xuất thân là du hiệp, các đời gia chủ võ nghệ đều tương đương, Giang Trừng cũng không ngoại lệ. Tam Độc nhanh chóng tung bay, công phá bốn phía, từng nhát đều thấy máu. Nhưng mà quái vật càng lúc càng đông, dù cho Giang Trừng có ba đầu sáu tay, nhất thời cũng khó có thể hoàn toàn đẩy lùi. Mà những tên quái vật này đều tương đối hung tàn, nhìn gần có thể thấy được những đường nét đã từng là con người, tiếp đó đôi mắt của chúng nó to gấp năm sáu lần bình thường, hầu như chiếm lấy hơn nửa khuôn mặt, phát ra những tia sáng đỏ như máu dọa người. Cái miệng rộng nứt ra, bên trong mọc đầy những chiếc răng nanh sắc bén, phát ra những âm thanh khàn khàn chói tai gầm gú với Giang Trừng. Bọn họ từng bước, từng bước áp sát lấy Giang Trừng, tay chân dài thoàng đáng sợ úp sấp người bò nhoài trên mặt đất quả thực giống hệt như những con nhện.

Giống những con nhện như đúc.

Lúc Giang Trừng phát hiện ra những điểm này, trong lòng như sét đánh nổ tung, nhưng hắn vẫn còn chưa kịp suy nghĩ, những tên quái vật kia đã ở ngay trước mặt hắn xảy ra biến hóa đáng sợ.

Dường như chúng biết được Giang Trừng không phải là con mồi có thể dễ dàng ngoạm ngon lành, bầy quái vật toét miệng kia, chẳng chút bình thường mà rung rung đứng dậy. Giang Trừng một chút cũng không muốn biết đám quái vật đó đang làm gì, xoay người cùng Kim Lăng chạy tiếp về phía cửa động. Đột nhiên những âm thanh chấn động phía sau dần dần ngừng lại, hắn cảnh giác quay đầu nhìn, nhất thời khó tin mở to hai mắt.

Bầy quái vật kia co giật, từ dưới nách và bên hông thắt lưng mọc ra những bàn tay dài giống như nhau, ánh mắt bắt đầu phát ra những ánh sáng đỏ, hang động u ám dần dần bị một đôi, lại một đôi mắt đỏ ngầu phủ kín.

Giang Trừng trong lòng thầm kêu không ổn, vội vã muốn xoay người lúc rời đi, đột nhiên hai chân bị một món đồ gì đấy cuốn lấy, trọng tâm mất thăng bằng té xuống đất, còn chưa kịp phản ứng, thân thể lại bị kéo về phía sau. Giang Trừng túm lấy một bên của tảng đá nhô ra xoay người lại vừa vặn nhìn thấy, hai chân bị một đám tơ trắng cuốn lấy, mà những sợi tơ trắng dinh dính trói chặt lấy hai chân hắn, lại là từ trong miệng đám quái vật kia phun ra.

Đám quái vật này đúng là những con nhện à! ?

Trong đầu Giang Trừng lóe lên ý nghĩ này, thân thể cũng đã nhanh chóng chuyển động trước. Từ trong tay áo lấy ra mấy hạt châu lớn như quả trứng bồ câu, ném vào bầy quái vật kia. Những hạt châu rơi xuống đất, đột nhiên bùng lên một bức tường lửa như suối phun trào.

Nếu là nhện, trái lại dễ xử lý một chút, đối phó với những con nhện tinh quái như vậy, Giang Trừng xem như có kinh nghiệm lão luyện. Tơ nhện sợ nhất là gặp lửa, gặp lửa sẽ đứt. Quả nhiên những sợi tơ cuốn lấy hai chân của mình không quá mấy lần liền bị thiêu đứt mất, Giang Trừng tránh thoát đứng dậy, chạy về phía cửa động. Kim Lăng cõng Lam Tư Truy ở cửa động canh giữ, gấp rút chờ hắn.

"Cậu!"

Kim Lăng giống như làm một cơn ác mộng nhìn chăm chú vào những cảnh tượng này, hắn nhìn thấy vài thân ảnh trông giống như người lại giống như côn trùng, nhảy lên bên trên trụ đá, vòng qua bức tường lửa nhào tới đánh vào Giang Trừng.

"Cậu cẩn thận!"

"Giang tông chủ!"

Giang Trừng nghe được lời nhắc nhở của bọn họ, lập tức nhảy ra phía sau, tránh khỏi mấy con quái vật phun tơ bạc.

"Lo lắng làm cái gì! Còn muốn ta dạy cho ngươi chạy thế nào à! ?" Giang Trừng vừa mắng Kim Lăng, vừa thừa dịp mấy con quái vật bám theo mình phun ra tơ bạc mạnh mẽ thưởng cho bọn nó mấy kiếm. Kim Lăng bị hắn la to một tiếng, đành không để ý nữa, cõng lấy Lam Tư Truy chạy tiếp.

Giang Trừng phóng qua thi thể của mấy con quái vật kia, cũng chạy theo, nhưng bốn phía đột nhiên tối sầm lại, hắn liền biết được bầy quái vật kia đã vượt qua ngọn lửa phóng đến chỗ hắn, Giang Trừng vừa chạy vừa quan sát những bóng đen trên mặt đất, tính toán thời cơ chắc chắn xoay người nhảy lên, lại chém xuống đầu của một con quái vật.

Thế nhưng, khi hắn tiếp đất như bình thường thì hai chân lại mềm nhũn, ngã xuống đất.

Lần rơi xuống này, thể lực của hắn dần đến cực hạn.

Đám quái vật kia thấy hắn ngã xuống, lập tức nắm lấy cơ hội kéo đến chỗ hắn. Giang Trừng cắn răng, lăn mấy vòng trên mặt đất né tránh những công kích liên tiếp. Tận dụng mọi thứ đỡ lấy người đứng dậy, dốc toàn lực chạy về cửa động chật hẹp kia. Đám quái vật đó thấy hắn muốn chạy trốn, càng đuổi theo không buông, Giang Trừng dựa vào tiếng động và những cái bóng tránh thoát được mấy sợi tơ nhện sượt qua người, trước một bước nhảy vào cửa động, đồng thời quay về cửa động ném ra mấy viên hỏa châu còn lại, cột lửa lập tức hừng hực bốc lên, niêm phong lại cửa động.

Quái vật ở phía bên kia bức tường lửa tức đến nổ phổi gầm gú, Giang Trừng thì lại thở phào nhẹ nhõm, đỡ vách đá đứng lên, lảo đảo đi về phía trước.

Tầm nhìn đến đây đều đang lắc lư không ngừng, hai chân cũng mềm nhũng giống như giẫm lên bông vải, nhưng Giang Trừng không thể dừng lại, hắn lắc lắc đầu, buộc mình phấn chấn tinh thần, đỡ thắt lưng vịnh vách đá đi ra ngoài.

Hình dạng của đám quái vật đó, cùng với lúc Tào Hoài Chân dị biến giống hệt nhau. Những manh mối liên quan cũng đã chứng minh kẻ cầm đầu bắt Kim Lăng đi chính là người gieo trồng Già Phù Dung ở núi Đồng Bách. Nhưng mà những con nhện... những con nhện đã tự yêu hóa kia là chuyện gì xảy ra?

Giang Trừng mơ hồ nhận ra được điều gì đấy, nhưng hắn hiện tại quá mệt mỏi, ngoại trừ mau chóng đem Kim Lăng rời đi thì cái gì cũng không muốn nghĩ nữa. Thật vất vả chạy đến bãi đá gập ghềnh, tiếng nước róc rách của sông Tiên Kính đang ở trước mặt. Kim Lăng đang đỡ Lam Tư Truy lên thuyền, nghe thấy tiếng bước chân, hắn quay đầu lại liền nhìn thấy Giang Trừng, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó cuối cùng cũng hiện lên nét tươi cười: "Cậu!"

"Đừng nói nhảm, đi mau!"

Giang Trừng thở hổn hển, chống đỡ thân mình bước nhanh đến chỗ hai người.

Nhưng mà Giang Trừng còn chưa đến gần, bờ sông bên kia đột nhiên bắn ra một tia sáng trắng.

Tia sáng trắng kia tốc độ quá nhanh, Giang Trừng còn chưa kịp phản ứng, liền thấy chiếc thuyền nhỏ nơi Lam Tư Truy nháy mắt đã bị đánh tan nát.

"Tư Truy! ! !"

Kim Lăng phóng vào dòng sông, Giang Trừng cũng xông lên phía trước, chỉ thấy một con cùng lũ quái vật vừa nãy giống nhau như đúc, đột nhiên từ bờ bên kia bổ nhào đến trước mặt Giang Trừng.

Như thế nào vẫn còn! ? Trong lòng Giang Trừng bỗng dưng trầm xuống. Chỉ sợ những con quái vật kia không chỉ ở trong hang động mà bọn họ vừa ở lại kia, mà bờ bên kia sông Tiên Kính, ngoài ra còn có những ngã rẽ trong hang động tăm tối rộng lớn này, cũng có một đám quái vật rất đông. Mới vừa nãy, bất quá chỉ là một số ít trong đó hắn đã chặn được, mà đám quái vật càng lúc càng đông đó, đang đuổi theo bọn họ!

Con quái vật lúc này cản trở Giang Trừng và Kim Lăng, đang quay về phía Giang Trừng gào thét. Tiếng thét khàn khàn chói tai ở trong hang động từng tầng từng tầng âm vang vọng, đủ thứ âm thanh hỗn tạp cùng với tiếng gầm rú đáp lại nó, Giang Trừng biết đã hết hy vọng, rất nhiều tên quái vật đang đuổi theo bọn họ.

Nếu là hắn ở lúc toàn thịnh, nhất định có thể bảo vệ Kim Lăng chu toàn, nhưng mà hiện tại. . .

Quái vật cùng Giang Trừng giằng co, Giang Trừng thét to một tiếng: "Tiên Tử!", linh khuyển thông hiểu con người lập tức nhào tới sau lưng tên quái vật, Giang Trừng thừa lúc chúng nó triền đấu với nhau thì rút Tam Độc ra, đem bọn chúng chém giết. Thế nhưng, đồng bọn nghe được con quái vật này kêu gọi đã chạy tới, liên tiếp từ bờ bên kia và cạnh dòng sông đánh tới.

Kim Lăng đem Tư Truy kéo lên chiếc thuyền nhỏ duy nhất còn sót lại, một con quái vật đột nhiên từ trên đỉnh hang động nhảy xuống, đánh Kim Lăng ngã xuống thuyền, chiếc thuyền nhỏ liền chịu không nổi sức nặng, chìm một đầu xuống, Tư Truy thấy thế, cố chống chọi không được còn sặc nước, liền nương theo thân thuyền đang nghiêng bóp lấy cổ tên quái vật từ phía sau lưng, lúc nhỏ trồng chuối chép gia quy luyện thành lực cánh tay ngay lúc này đã có đất dụng võ, tên quái vật bị kéo ra khỏi người Kim Lăng, Kim Lăng nhân cơ hội tóm lấy mái chèo ở bên cạnh, đập mạnh vào đầu tên quái vật đến nở hoa.

Kim Lăng và Lam Tư Truy hợp sức đem con quái vật vừa bị đánh chết này đẩy ra ngoài, vừa vặn nện lên trên người một con quái vật khác đang nhào đến, đem hai con quái vật đều đánh ngã xuống nước, chiếc thuyền nhỏ lúc này mới ổn định lại. Kim Lăng nắm chặt lấy mái chèo, hô to gọi Giang Trừng: "Cậu! Mau tới đây! Chúng ta mau đi!"

Giang Trừng bên này cũng rơi vào khổ chiến. Một đám quái vật dường như so với khi nãy lại càng thêm hung tàn, há to cái miệng đầy răng nanh, vung lên sáu cái móng vuốt dài sắc bén, tức giận đem Giang Trừng vây kín đến mức nước chảy không lọt. Giang Trừng nghiêng đầu tránh thoát khỏi móng vuốt của một con quái vật đang duỗi tới, cố sức đem Tam Độc cắm vào trong lồng ngực phanh ra của nó, lại đem Tam Độc mắc lại ở xương sườn quái vật làm điểm tựa, xoay người đạp bay hai tên quái vật ở sau lưng có ý đồ đánh lén hắn. Khóe mắt lại có tia sáng trắng lóe lên, hắn lập tức bật người ra đằng sau, hai sợi tơ nhện giao nhau lướt qua trước mặt hắn, Giang Trừng rút Tam Độc chém một nhát lên, chặt đứt sợi tơ nhện, lại xoay người chém xuống một kiếm, hạ được thêm một con quái vật đang xông đến.

"Cậu!"

Nghe được tiếng Kim Lăng gọi, Giang Trừng cũng không ham chiến nữa, bỗng nhiên quay đầu lại đã thấy có hai con quái vật đang nhào tới chiếc thuyền nhỏ của Kim Lăng. Giang Trừng đạp lên vai một con quái vật, nhảy về phía con quái vật chuẩn bị tập kích Kim Lăng kia. Lúc đem nó đạp xuống đất, Tam Độc cũng đâm vào trong ngực quái vật từ phía sau. Tên quái vật vừa làm bàn đạp cho Giang Trừng từ phía sau đánh tới, Giang Trừng lập tức xoay người vung ngang Tam Độc, tên quái vật không khống chế được quán tính thân thể, trực tiếp nhào đến mũi kiếm của Tam Độc, yết hầu bị cắt đứt.

"Tránh ra!" Kim Lăng đang vung mái chèo gỗ đối phó một con quái vật, Lam Tư Truy thay hắn ổn định thuyền. Chỉ thấy tên quái vật kia há miệng, một đám tơ nhện trắng toát phun ra khỏi miệng nó, cuốn lấy mái chèo của Kim Lăng, đem cả người hắn kéo ra ngoài. May là Lam Tư Truy nhanh tay lẹ mắt ôm lấy Kim Lăng, hai bên đang lúc giằng co, đột nhiên quái vật phát ra những âm thanh giống như bị nghẹn lại, tơ trắng buông lỏng, rơi phù phù xuống mặt đất, nhìn thấy Giang Trừng ở sau lưng nó, trên người đầy máu.

"Cậu!" Kim Lăng mừng rỡ thét lên. Giang Trừng dáng dấp khá là chật vật, trên khuôn mặt, thậm chí khắp cả người đều là vết máu, không phân rõ được đó chính là máu của hắn hay là của bầy quái vật này, ngực phập phồng trầm thấp thở hổn hển, mồ hôi không ngừng từ trên khuôn mặt tái nhợt nhỏ xuống, nhưng ngay cả như vậy, hắn vẫn nhướng mày trừng mắt với Kim Lăng một cái, quay đầu lại hô to: "Tiên Tử, lại đây!"

Tiên Tử nghe lệnh, buông tên quái vật đang cắn ra phóng lên thuyền. Kim Lăng vươn tay đem Giang Trừng kéo lên, nhưng mà Giang Trừng mới vừa bước lên mạn thuyền, chiếc thuyền nhỏ liền chịu không nổi sức nặng mà chìm xuống.

Giang Trừng sửng sốt, xì nhẹ một tiếng. Kim Lăng còn không hiểu vì sao, đột nhiên nghe thấy tiếng động phía sau Lam Tư Truy: "Phía sau!"

Chỉ thấy Giang Trừng phía sau lại đánh ra một con quái thú từ trong bóng tối, Giang Trừng nháy mắt xoay người, đem ngọn đèn vẫn luôn ở trong tay quăng đi, vừa chuẩn xác lại vừa tàn nhẫn đập lên đầu của con quái vật kia. Ngọn đèn vỡ tan tành, quái vật kia cũng hú lên rồi ngã gục, Dạ Minh Châu giá trị liên thành cũng như một khối đá vô dụng lăn trên mặt đất, cùng lúc đó, đằng xa lại văng vẳng những tiếng gào thét.

"Cậu! Nhân lúc này mau chóng lên thuyền! Cậu!" Kim Lăng gấp gáp thét to, thế nhưng Giang Trừng lại không có động tĩnh, chỉ là xoay người lại chăm chú nhìn thẳng vào Kim Lăng.

"Cậu?" Một loại dự cảm không tốt đột nhiên bao phủ lên đầu Kim Lăng, hắn trợn to mắt nhìn Giang Trừng, nhưng bỗng nhiên phát hiện bên hông Giang Trừng, máu tươi tuôn trào như dòng suối nhỏ, không ngừng chảy ra, nhuộm đỏ cả vạt áo bên dưới.

"Cậu! Người bị thương lúc nào!" Kim Lăng nghẹn ngào thét lên, "Nhanh chóng lên thuyền, chúng ta đi!"

Thế nhưng Giang Trừng chỉ dùng vẻ mặt bình tĩnh đến mức làm cho người khác cảm thấy bất an nhìn chăm chú lấy Kim Lăng. Lam Tư Truy thấy thế, trong lòng kinh hoảng, nhất thời hiểu được, không để ý đến vết thương ở chân nhoài người đến mép thuyền đứng dậy gọi vào: "Giang tông chủ! Vãn bối ở lại! Người mang Kim Lăng đi mau! ! !"

Nhưng mà hắn còn chưa nói xong, liền thấy Giang Trừng xoa xoa chiếc nhẫn màu tím ở ngón trỏ tay phải.

"Cậu?"

Kim Lăng mờ mịt nhìn Giang Trừng, đột nhiên nhận ra trên đoạn đường Giang Trừng cùng bầy quái vật kia triền đấu, nhưng lại chưa từng dùng qua Tử Điện. Hắn còn chưa kịp hỏi, chỉ thấy Giang Trừng đã gọi Tử Điện ra. Giang Trừng vẫy vẫy Tử Điện, đột nhiên vung một cái, ánh sáng tím vòng quanh một vòng, tia sáng lóe ra khắp nơi, đem mấy con quái vật có ý muốn lại gần làm cho chấn động ngã xuống đất. Ngay lúc Kim Lăng quay đầu nhìn lại mấy con quái vật kia thì Tử Điện bỗng nhiên hóa thành một dòng điện phóng qua chỗ hắn, trong nháy mắt đem hắn và Lam Tư Truy trói chặt trên thuyền nhỏ.

"Cậu! ? Cậu! ? Người làm gì! ?" Kim Lăng hoảng hốt hét to hỏi Giang Trừng, tiếng nói bất lực lo lắng không yên Giang Trừng đều nghe thấy cả, vậy mà lại quen thuộc như thế.

Năm đó, có phải mẫu thân cũng là tâm tình như vậy hay không? Đưa mình và Ngụy Vô Tiện rời đi. Lúc này đến lượt mình, ở trong tình trạng gần giống như thế, đưa Kim Lăng và Lam Tư Truy rời đi.

"Cậu!" Kim Lăng gọi hắn đến khàn cả giọng, gấp đến độ nước mắt sắp rơi đến nơi luôn rồi, liều lĩnh giẫy giụa muốn thoát khỏi Tử Điện. Giang Trừng nhìn Kim Lăng, hắn tự tay nuôi nó lớn, rất muốn nhìn nó sau này trở thành một tông chủ mạnh mẽ, tên tuổi vang xa khắp nơi, được người người khen ngợi, rất muốn che chở nó, để cho nó thuận buồm xuôi gió, có thể trở thành một đại kiếm tiên tài ba như mong đợi của tỷ tỷ. Nhưng mà, chính bởi vì những mong đợi và tuyệt vọng này, hiện tại chỉ sợ chính là thời khắc sinh ly tử biệt của cậu cháu hai người họ.

Hắn không nói cho Kim Lăng, linh lực của hắn lúc mở cấm chú giam cầm bọn họ ra, liền tiêu tán gần như toàn bộ. Tử Điện hiện giờ trói lấy bọn họ, là linh lực hiếm hoi còn sót lại của hắn. Con thuyền rách nát này không thể chịu được trọng lượng của ba người và một con chó, hắn không thể không ở lại, trong ba người cũng chỉ có hắn là có vũ khí, hắn phải ở lại đây ngăn cản những con quái vật kia, cho đến tận khi Kim Lăng an toàn rời đi.

"Cậu! Cậu! Người không thể như vậy! Cậu! Cậu!" Kim Lăng dường như hiểu được Giang Trừng muốn làm gì, cuối cùng cũng bật khóc nức nở, nước mắt không ngừng tuôn rơi, gần như khóc thét cầu xin, "Đừng rời bỏ con! Cậu! Chúng ta cùng đi!"

Bộ dạng Kim Lăng kêu gào khóc thét, cùng với dáng vẻ năm đó của mình khi Liên Hoa Ổ bị diệt môn trùng khớp đến lạ, Giang Trừng lòng như đao cắt, đau đến mức khó mà dùng lời nói diễn tả được. Hắn muốn ôm chặt lấy Kim Lăng, an ủi nó đừng khóc nữa, thế nhưng hắn nhớ tới cái ôm kia của mẫu thân, ấm áp như vậy, sâu sắc như vậy, những cái ôm và hôn hắn mong đợi lâu như thế, nhưng lại trở thành ký ức đau khổ nhất mà đời này hắn vĩnh viễn cũng không quên được.

Cũng như vậy, nếu đã muốn ly biệt, hà tất lại tăng thêm sự thống khổ.

Trong bóng tối lần nữa lại vang lên tiếng gào rú chói tai của đám quái vật, Giang Trừng bỗng nhiên quay đầu lại, bọn họ không có thời gian.

"Giang tông chủ! Thả vãn bối xuống! Người mang Kim Lăng đi đi!" Lam Tư Truy cũng đang liều mạng giẫy giụa, cố gắng muốn nhảy ra khỏi thuyền. Nhưng Giang Trừng giận dữ hét lên: "Lam Tư Truy ngươi cho ta nghe! Ở Từ Đường Giang thị nhà ta ————— "

Hắn nhìn thoáng qua đôi mắt trợn tròn đang nhìn hắn của Kim Lăng, miễn cưỡng dừng câu chuyện lại.

"Lam Tư Truy!" Hắn cắn răng nói, "Nếu như ngươi dám phụ Kim Lăng, ta thành quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi!"

"Cậu! Cậu!" Kim Lăng khóc mãi không ngừng, cứ luôn lắc đầu, thế nhưng Giang Trừng vẫn vung Tam Độc lên. Khoảnh khắc dây thừng bị chém đứt đó, Kim Lăng bật lên tiếng thét gào bi thương mà dữ dội.

"Cậu! ! !"

Cùng với tiếng thét của hắn, từ trên vách đá dần dần xuất hiện bóng dáng của một đám quái vật. Giang Trừng đá mạnh vào chiếc thuyền nhỏ, dòng chảy nhanh chóng làm cho chiếc thuyền nhỏ rời khỏi bờ sông. Kim Lăng giống như điên loạn gào thét, dùng hết sức lực giẫy dụa muốn quay trở về, thế nhưng Tử Điện vẫn ngheo theo mệnh lệnh cuối cùng của Giang Trừng, trói chặt bọn họ ở trên thuyền, mặc kệ hắn gắng sức như thế nào, đều chẳng thể trốn thoát, chỉ có thể trơ mắt nhìn Giang Trừng cách bọn họ càng lúc càng xa.

Nước mắt làm nhòe đi tầm mắt của Kim Lăng, bóng dáng cuối cùng mà Giang Trừng để lại cho hắn là dáng vẻ vung Tam Độc đánh đuổi đám quái vật muốn tiến lên đuổi theo chiếc thuyền nhỏ, nhưng có một con quái vật từ trên trời giáng xuống đánh tới thân ảnh màu tím kia, hoàn toàn chặn đi tầm mắt Kim Lăng, chỉ còn lại tiếng gầm gú không ngừng của bầy quái vật trong hang động kia.

Đó là cậu hắn, là người thay cha hắn ngậm đắng nuốt cay nuôi hắn lớn khôn, là người dốc hết tâm huyết nâng đỡ hắn lên vị trí Tông chủ, là người duy nhất trên thế gian này thật sự xem hắn là người thân.

Hắn hại chết cậu.

Kim Lăng dường như muốn phun máu, phát ra tiếng thét thê lương.

"Cậu! ! ! ! !"

TBC

=====================================================

* Tôi thật sự đánh giá cao chính tôi và tốc độ văn của tôi. . . xin lỗi để mọi người đợi lâu.

* Cùng với. . . tôi ăn ngay nói thật, đao còn chưa đâm xong.

* Chương sau hẳn là Lam đại có thể lên sân khấu _(:з" ∠❀)_ tôi cảm thấy hắn lên sàn chuyện đầu tiên chính là đánh chết tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro