Chương 38
[ Lời trước khi viết ]
CP Hi Trừng, kịch tình viết theo hướng ABO.
Nhân vật thuộc về Mặc Hương đại đại, OOC thuộc về tôi.
Năm nay vẫn không có đi thành CP đấy, ưu thương 45° độ nhìn trời.
Ẩn Lâm Lang (Ba mươi tám)
Giang Trừng thật tình chưa từng nghĩ tới, sẽ nhìn thấy Kim Nghê ở Liên Hoa Ổ.
Kể từ sau khi hắn ở chỗ y dùng Chu Mẫu Hoa đổi lấy Nguyệt Ninh Thảo, Giang Trừng liền nghe nói y ở trong nhà đóng chặt cửa, chuyên tâm chế thuốc, sao bây giờ lại xuất hiện ở đây?
"Giang tông chủ!"
Kim Nghê nhìn thấy Giang Trừng, lập tức chống chân bị tật dựa người hành lễ. Nhưng Giang Trừng không có xem nhẹ vẻ kinh ngạc trong ánh mắt y đối với vòng băng trên đầu mình.
"Ngươi nói Kim Lăng ở chỗ đó của ngươi?" Giang Trừng nhướng mày lên nhìn hắn, "Ngươi sao lại đến Vân Mộng?"
"Ta, ta. . ." Nhìn Kim Nghê có vẻ rất khẩn trương, bị khí tức âm trầm từ trên người Giang Trừng làm cho sợ hãi đến mức hơi run rẩy, "Kỳ thật là do ta đi tới miếu Quan Âm, đi thắp một nén nhang cho A Dao ca."
Sau khi Kim Quang Dao bị vạch trần ở miếu Quan Âm, dưới sự kích động của quần chúng yêu cầu các đại thế gia tu tiên xử trí. Giang Trừng cũng thấy không thể giữ lại nơi đấy trên địa phận của mình, liền thuận theo thời thế đem chỗ đó phá hủy, bây giờ nơi đó chắc hẳn chỉ còn sót lại một đống đổ nát.
Nhìn thấy sắc mặt Giang Trừng càng thêm nghiêm nghị, Kim Nghê hoang mang hoảng loạn giải thích: "Ta chỉ là đi thắp hương mà thôi, không làm bất cứ chuyện nào khác nữa!"
"Nói điểm chính. Kim Lăng đâu?" Giang Trừng lạnh lùng cất lời.
"Ta... sau khi ta đến miếu Quan Âm xong, liền nhìn Vân Mộng nơi này có vị thuốc nào bán được hay không?" Kim Nghê vội vàng nói tiếp, " Không ngờ liền đụng phải tông chủ chúng ta và vị Tư Truy công tử kia của Lam thị. Vị Tư Truy công tử kia dường như bị thương, tông chủ chúng ta dáng vẻ rất tức giận, còn nói... còn nói..."
"Còn nói cái gì?"
"Nói. . . nói hắn không làm tông chủ nữa, muốn cùng vị Lam công tử kia bỏ trốn."
"Hừ!" Giang Trừng lạnh lùng cười, câu nói này, ở Từ Đường hắn đã nghe qua một lần. Kim Nghê dường như đối với phản ứng quá bình tĩnh của Giang Trừng rất giật mình, không biết lo lắng làm sao.
"Cho nên hiện giờ nó ở đâu?" Giang Trừng thiếu kiên nhẫn nhìn Kim Nghê, thái độ ấp a ấp úng của hắn làm Giang trừng rất bực mình.
"Tông chủ dẫn theo Tư Truy công tử đi về phía bắc." Kim Nghê vội vàng trả lời, "Ta thực sự không ngăn được, mới đặc biệt đến tìm Giang tông chủ ngài! Tông chủ chúng ta tuổi còn nhỏ vẫn chưa hiểu chuyện, hiện tại những lời này chỉ có ta nghe thấy cũng còn tốt, nếu như bị những lão già Kim gia kia nghe được, không nhân cơ hội này lật đổ tiểu tông chủ mới lạ. Giang tông chủ người cần phải nghĩ biện pháp nha!"
Giang Trừng thần sắc không đổi dời ánh mắt đi, những lời Kim Nghê nói làm hắn có chút kích động, nhưng cơn đau từ sau nãy truyền đến nhắc nhở hắn quyết định mà Kim Lăng đã chọn. Hắn chỉ cảm thấy một cơn giận sít chặt lấy lòng ngực, làm cho trong tim hắn cũng rất đau.
Thấy Giang Trừng dường như không có hành động gì khác lạ, dường như Kim Nghê lại càng thêm sốt ruột, không chú ý đến lễ nghi, khập khiến bước lên nói: "Giang tông chủ có điều không biết, vú nuôi của tông chủ, hôm qua mới vừa phát hiện đã bị người ta giết hại trong gian phòng mà tiểu tông chủ ở trước đây! Có thể thấy được là có người muốn hại tiểu tông chủ!"
"Ngươi nói cái gì?" Giang Trừng thoáng chốc cả kinh.
"Đêm qua, môn sinh Kim hẳn là đều đã nhận được tin tức?" Kim Nghê cũng sợ hết hồn, "Tông chủ chúng ta không biết sao? Nghe nói trên người vú nuôi còn có dấu vết đánh nhau, sợ là bị diệt khẩu."
Giang Trừng trầm mặc, hắn đột nhiên nhớ tới, môn sinh lúc sáng sớm báo tin cho Kim Lăng, hiện nay ở nơi nào? Hắn ngoắc ngoắc ngón tay, chủ sự đứng ở một bên lập tức bước lên phía trước.
"Buổi sáng có một môn sinh Kim thị đến báo chuyện này cho Kim Lăng, chính là người thường hay đi theo bên cạnh Kim Lăng, vóc người rất gầy, dáng vẻ không mấy cao, đôi mắt vừa to lại vừa lồi, ngươi đi xem hiện tại hắn đang ở đâu."
Chủ sự tuân lệnh, lập tức xoay người đi ra ngoài. Kim Nghê cứng đờ người đứng đấy, dùng vẻ mặt gần như muốn lấy lòng nhìn Giang Trừng. Giang Trừng cau mày lườm hắn, hỏi: "Kim Lăng còn nói gì với ngươi không?"
"Không, không nói gì cả." Kim Nghê rõ ràng hơi co rúm lại, "Thế nhưng tông chủ vừa náo loạn lại vừa ầm ĩ kêu la, xem ra cực kỳ tức giận, ta khuyên hắn, hắn cũng không nghe, chỉ lo chăm sóc vị Lam công tử kia."
"Hừ." Khóe miệng Giang Trừng nhếch lên, coi nhẹ cơn đau âm ỉ trên đầu và trước ngực, đang muốn mở miệng, chủ sự đột nhiên đi vào.
"Tông chủ." Chủ sự vẻ mặt nghiêm túc, kề sát bên tai Giang Trừng, "Môn sinh Kim thị kia đã đi rồi. Thế nhưng, không phải sáng sớm hắn đến, mà là đã tới vào nửa đêm hôm qua!"
Giang Trừng hơi mở to hai mắt.
"Đệ tử trực đêm ngày hôm qua nói, lúc nửa đêm hôm qua người môn sinh Kim thị kia đến, nói là muốn đưa gấp một cái áo choàng quan trọng cho Kim tông chủ, đệ tử trực đêm hỏi tiểu Kim tông chủ, tiểu Kim tông chủ liền cho hắn đi vào trong phòng, sau đó bọn họ nói chuyện gì, đệ tử trực đêm cũng không biết."
Trong lòng Giang Trừng nảy sinh điều khác thường, hắn quay đầu lớn tiếng hỏi Kim Nghê: "Ngươi nói đệ tử Kim thị nhận được thông báo vào lúc nào!"
Kim Nghê nhìn vào ánh mắt sắc bén của Giang Trừng, khẩn trương trả lời: Nghe nói thi thể được phát hiện vào sáng ngày hôm qua, đệ tử trong tộc hẳn là lúc sáng đều biết hết rồi, còn giống như ta rời nhà đi ở bên ngoài, đến tối ngày hôm qua, cũng đều đã nghe được tin tức."
Câu trả lời của Kim Nghê làm cho cả người Giang Trừng không khỏi run lên.
Người Kim thị môn sinh hôm qua đã đến, tại sao không lập tức báo tin vú nuôi của Kim Lăng đã mất rồi? Tại sao gạt Giang Trừng hắn là sáng sớm mới đến, còn chỉ cho Giang Trừng đi về phía Từ Đường?... Này có lẽ, có lẽ ngay từ lúc bắt đầu, chính là một âm mưu? Làm cho hắn và Kim Lăng bất hòa với nhau? Làm cho Kim Lăng thoát khỏi sự bảo hộ của mình và Kim thị, để hắn lưu lạc một mình ở bên ngoài, lại xuống tay với hắn?
Con ngươi Giang Trừng hơi co rút lại, quanh thân bùng lên cơn tức giận kịch liệt.
"Ngươi đem theo tất cả những người có thể, đi bắt Kim Lăng về cho ta!" Giang Trừng lạnh lùng ra lệnh cho chủ sự, "Lập tức xuất phát, không được có sai lầm." Chủ sự liền đáp ứng, Giang Trừng quay sang nói với Kim Nghê: "Ngươi vẫn còn nhớ Kim Lăng đi về hướng nào chứ?"
"Đương nhiên nhớ rõ." Kim Nghê trả lời. "Ta đến chỉ đường cho các vị."
Giang Trừng nói với chủ sự: "Ngươi đi cùng hắn, Kim Lăng dẫn theo Lam Tư Truy đã bị thương, nhất định chưa đi xa. Không tìm được hắn, cũng đừng trở về gặp ta!"
Chủ sự lập tức lĩnh mệnh, đưa tay ra hiệu mời với Kim Nghê. Kim Nghê cũng không dám thất lễ, chống gậy cùng chủ sự cùng đi ra ngoài.
Chờ sau khi bọn họ rời đi, Giang Trừng ngồi ở trước bàn, đỡ lấy cái trán bị quất đến đau đớn.
Vừa nghĩ tới có người dùng thủ đoản độc ác như vậy, muốn lấy mạng Kim Lăng, hắn liền hận không thể rút kiếm ra đem đối phương chém thành muôn mảnh. Hắn buồn bực mình lại bất cẩn trúng phải gian kế của đối phương, lại vừa tức giận Kim Lăng có thể dễ dàng từ bỏ mình và Kim thị như thế. Nhưng mà vừa nghĩ tới thằng nhóc kia bây giờ đang bị nguy hiểm bủa vây, cả trái tim lại mãnh liệt sít chặt lại, chỉ mong nhanh chóng tìm được hắn, xác nhận sự an nguy của hắn, bảo đảm hắn được an toàn.
Dù sao đó cũng là giọt máu duy nhất mà tỷ tỷ lưu lại, dù sao thì đó cũng là người thân duy nhất còn sót lại trên thế giới này của mình.
Coi như Kim Lăng thật sự cầm đao đâm vào trái tim của chính mình, hắn cũng không có cách nào ngồi yên mặc kệ đứa cháu trai này.
Giang Trừng nở một nụ cười tự giễu, phất tay áo đứng dậy chuẩn bị đi đến thao trường giám sát đội ngũ tìm kiếm Kim Lăng. Mới vừa bước ra khỏi cửa, liền thoáng nhìn thấy một thân ảnh bạch y vừa trốn sang chỗ ngã rẽ.
Là Lam Cảnh Nghi ồn ào kia.
Coi như Giang Trừng lúc này hận Lam thị thấu xương, cũng không có ý định làm khó dễ một tên tên tiểu bối. Huống chi chủ sự từ lâu đã sắp xếp người âm thầm theo dõi hắn, nếu như Lam Cảnh Nghi biết Kim Lăng ở đâu, cùng hắn liên lạc thì nhất định sẽ bị phát hiện. Bởi vậy Giang Trừng cũng không để ý tới hắn, trực tiếp rời đi.
Mãi cho đến lúc Giang Trừng đi xa, Lam Cảnh Nghi mới lại ló người ra. Cơn gió lạnh thổi bay mái tóc dài của hắn, làm hắn chịu không được rụt cổ lại.
Mới nãy Giang Trừng nói chuyện với Kim Nghê, hắn đều nghe thấy, đương nhiên cũng vô cùng lo lắng, chỉ mong cũng có thể đuổi theo đi tìm bọn người Tư Truy. Nhưng những lời Kim Nghê nói, lại làm cho hắn có chút nghi ngờ.
Kim Nghê nói, Kim Lăng ở chỗ kia của hắn, náo loạn bảo không muốn làm tông chủ.
Nhưng mà sáng hôm nay, lúc hắn cùng với Kim Lăng, Tư Truy tạm biệt nhau thì nhìn thấy đôi mắt Kim Lăng ảm đạm, vẻ mặt thẫn thờ, ôm kiếm không ngừng gọi cậu, rõ ràng là bị hù dọa.
Làm sao chỉ mới ngắn ngủi mấy canh giờ, liền khôi phục dáng vẻ ngang dọc bừa bãi như trước. Thực sự là quá kỳ lạ.
Lam Cảnh Nghi cắn răng, cho dù thế nào, hiện giờ Tư Truy và Kim Lăng đều ở trong tình thế nguy hiểm, đây là chuyện thực sự có thể khẳng định. Kim Lăng thì vẫn ổn, nhưng Tư Truy thì bị thương nặng, lại là đệ tử Lam thị. Cảnh Nghi cũng không dám khẳng định, nếu lỡ như Giang Trừng tóm được Tư Truy, thật sự có thể quất chết Tư Truy hay không? Dù sao năm đó những quỷ tu bị Giang Trừng bắt mang vào nhưng lại chẳng có lấy một người trở ra, Tư Truy lúc này đối với Giang Trừng mà nói, khẳng định còn đáng giận hơn so với những người kia rất nhiều.
Lam Cảnh Nghi nghĩ như vậy, càng cảm thấy mình không thể ở yên tại chỗ này mù mờ chờ đợi.
Hắn suy tính một chút về hành trình, nếu như lúc này xuất phát, dốc toàn lực phi hành, trước hoàng hôn có thể đến Cô Tô. Chỉ có mình hắn thì không có cách nào mang Tư Truy và Kim Lăng cứu khỏi tay Giang Trừng, nhưng nếu như có Lam thị đứng ra, nhất định có khả năng có cơ hội chuyển biến tốt. Nghĩ như vậy, ở trong gió rét hắn hít một hơi thật sâu, cầm chặt lấy kiếm của mình, nhìn xung quanh một chút dường như cũng không có ai, liền thật cẩn thận chạy đến cửa lớn Liên Hoa Ổ.
Lam Cảnh Nghi lén lút rời khỏi Liên Hoa Ổ —— Giang Trừng đương nhiên nhận được tin tức này.
Bên dưới báo lên hành tung của Lam Cảnh Nghi, nói là đi về hướng Cô Tô. Giang Trừng sai người theo sát, có tin tức liền lập tức trở về bẩm báo. Nếu như Kim Lăng và Tư Truy thật sự trốn vào Vân Thâm Bất Tri Xứ, như vậy hắn còn thật sự thở phào.
Thế nhưng chủ sự báo lại, phương hướng mà Kim Nghê chỉ, không giống với phương hướng ở Cô Tô. Tuy rằng không thể loại trừ khả năng hai người vòng về Cô Tô, nhưng chủ sự và Kim Nghê ở giữa núi rừng phía bắc Vân Mộng, phát hiện một mảnh vải dính máu. Bên dưới ngọn núi có người thôn phụ nói, lúc trưa có một vị công tử áo vàng tuấn tú, đưa tiền cho nàng để đổi lấy một ít quần áo sạch và băng. Trên người Lam Tư Truy có thương tích, bọn họ nhất định chạy không xa lắm.
Giang Trừng đem nhân lực hiện tại có thể điều động ở Liên Hoa Ổ đều phái đi, nhưng nhìn thấy mặt trời đã muốn xuống núi, vẫn như cũ không có tin tức gì truyền tới.
Giang Trừng có chút ngồi không yên.
Bất luận là chủ sự bên kia, hay là Lam Cảnh Nghi bên này, đều không nhìn thấy Kim Lăng. Tiểu tử kia đến cùng đã chạy đi đâu rồi, có biết hiện tại chính mình đang gặp nguy hiểm đến mức nào hay không! ? Nhưng mà Giang Trừng càng lo lắng hơn, nếu như đối phương đã sớm một bước ra tay, tìm ra Kim Lăng trước bọn hắn, bây giờ có thể Kim Lăng đã rơi vào trong tay bọn họ chăng? Thậm chí... thậm chí...
Giang Trừng không dám nghĩ tiếp nữa.
Hắn đứng ở trước cửa lớn Liên Hoa Ổ, nhìn sắc trời dần buông xuống. Từng cơn gió lạnh càng lúc càng thêm vội vã, xem ra đêm đến không chừng sẽ có tuyết rơi. Đầu lại bị đánh cho một trận đau đớn, Giang Trừng lại đành nén chịu. Đợi trời tối, muốn tìm người lại càng thêm khó khăn. Càng kéo dài, Kim Lăng lại càng gặp nguy hiểm. Giang Trừng nắm chặt lấy Tam Độc, hiện tại thân thể hắn không tốt, linh lực lại không ổn định, vốn định cố gắng không rời khỏi Liên Hoa Ổ, nhưng vì Kim Lăng, chỉ sợ không nghĩ được nhiều như vậy. Sau khi dặn dò đệ tử canh phòng, Giang Trừng tính đi về phía chủ sự bên kia, thì đột nhiên từ xa vang đến một tiếng chó sủa quen thuộc.
Giang Trừng khó tin quay đầu, chỉ thấy một con chó lớn màu đen sủa inh ổi chạy đến.
"Tiên Tử!"
Giang Trừng ngồi xổm người xuống dang hai tay ra, Tiên Tử lập tức bổ vào người hắn.
"Tiên tử! Kim Lăng ở đâu! ?" Giang Trừng xoa đầu Tiên Tử, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đầy linh tính kia hỏi.
Tiên tử ngoắt ngoắt cái đuôi, há miệng ra, Giang Trừng phát hiện trong miệng nó còn ngậm lấy một món đồ gì đấy, hắn lập tức đưa tay nhẹ nhàng đem nó lấy ra. Là một cái tua kiếm, tuy rằng đã bị tiên tử cắn đến mức có chút rã ra, Giang Trừng nhìn một cái liền nhận ra, là cái mà Kim Lăng gắn lên trên Tuế Hoa kia.
"Tiên Tử! Ngươi biết Kim Lăng ở đâu đúng không!"
Nhìn thấy cái tua kiếm kia, Giang Trừng siết chặt nắm đấm. Tiên Tử nghe hiểu lời hắn nói, cố sức gật đầu.
"Đi, mang ta đi tìm bọn họ."
TBC
----------
Vài lời: Gần đây mình phải beta cho bộ Thủy Long Ngâm và sắp tới còn có sự kiện sinh nhật, có làm chậm xin mọi người thông cảm. :>> Mà chắc mình cũng nổi danh lầy truyện lắm rồi nhỉ. T T
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro