Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 36

【 Lời trước khi viết 】

CP Hi Trừng, kịch tình viết theo hướng ABO.

Nhân vật thuộc về Mặc Hương đại đại, OOC thuộc về ta.

Uhm... Ở đây muốn cảnh báo trước một chút.

Cây đao lần này, hơi dài, có chút mãnh liệt.

Mọi người nên chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Tuy rằng hiện tại là giai đoạn rất đen tối, thế nhưng ta bảo đảm hết thảy đều sẽ tốt đẹp.

Ẩn Lâm Lang (Ba mươi sáu)

Kim Lăng trở về Liên Hoa Ổ, dường như bỗng chốc liền trở nên náo nhiệt hẳn lên.

Cho dù hắn ở Lan Lăng là huyền môn tông chủ cao cao tại thượng oai phong một cõi bao nhiêu, nhưng trở lại Vân Mộng, hắn như cũ vẫn là tiểu công tử được mọi người yêu thương, có thể đem Lam Tư Truy, Lam Cảnh Nghi và Tiên Tử chạy loạn khắp Liên Hoa Ổ, có thể không chút kiêng dè trực tiếp chạy đến nhà bếp lấy điểm tâm ăn, tùy tiện thế nào cũng chẳng có ai la mắng. Mặc dù tiết trời mùa đông lạnh lẽo thấu xương, gió thổi lạnh buốt, nhưng hoàn toàn chẳng ảnh hưởng đến ba người trẻ tuổi, vết thương của Cảnh Nghi cũng không có gì lớn, thầy thuốc đắp dược xong lại có thể nhảy nhót tưng bừng. Ba người ở Liên Hoa Ổ chơi đùa đủ rồi, lại đi lên trên trấn, cho đến sau bữa cơm chiều mới vô cùng phấn khởi trở về. Giang Trừng đặc biệt căn dặn người hầu, lén lút nhét cho Kim Lăng tiền nhiều hơn một chút, không để cho hắn ở trước mặt hai tên nhóc con Lam thị thua kém mặt mũi.

Có điều thực sự thì, hắn cũng không rảnh đi quản Kim Lăng.

Bận rộn hết một ngày, sau khi đem những việc cần phải giải quyết dứt điểm năm trước bàn giao lại cho các chủ quản, Giang Trừng mới rãnh rỗi đi thăm Kim Lăng, nhưng mà lúc đến bên ngoài cửa phòng Kim Lăng ở Liên Hoa Ổ, được báo Kim Lăng đã ngủ rồi. Chắc là nô đùa cả ngày mệt muốn chết đi. Tiên Tử thì lại thở hồng hộc chạy ra nghênh đón hắn, Giang Trừng sờ sờ đầu Tiên Tử, ra hiệu cho nó đừng làm ồn ảnh hưởng đến Kim Lăng, rồi xoay người đi về phòng ngủ của mình.

Còn chưa đi xa, đột nhiên liền thấy chủ sự vội vàng đi tới.

"Tông chủ, chuyện ngày hôm qua người giao, đã có tin tức báo về."

Giang Trừng sắc mặt trầm xuống, nhanh chóng mang theo chủ sự quay trở lại thư phòng riêng của mình, sau khi xác nhận cuộc nói chuyện tiếp theo không có ai nghe được, mới xoay người hỏi: "Như thế nào?"

"Thám tử hồi báo, Cô Tô bên kia, quả thực có chuyện gì đó rất kỳ lạ."

"Làm sao?" Giang Trừng trong lòng có chút căng thẳng.

"Đầu tiên là Lâm An Ngải thị, thám tử đi tra xét thì phát hiện, Lâm An Ngải thị không chút động tĩnh đã bị Lam thị khống chế."

Giang Trừng khiếp sợ mở to mắt.

"Tiên phủ Lâm An Ngải thị được bao quanh bởi những bức tường trắng cao ngất, dân chúng bình thường vốn dĩ không thể đến gần được, nhưng thám tử phát hiện tuy rằng ngoài mặt xem ra bình lặng chẳng có chuyện gì xảy ra, nhưng hôm đó, từ trong Lâm An Tiên phủ ra vào, không có lấy một người thuộc nhà đấy, tất cả đều là đệ tử Lam thị bạch y phiêu diêu! Mà ngay cả những thủ vệ, tuy rằng ngoài mặt chính là tu sĩ Ngải thị, nhưng bên trong, kỳ thật là môn sinh Lam thị đứng trông coi!"

"Vân Thâm Bất Tri Xứ bên kia thế nào rồi?" Giang Trừng không thể chờ đợi được nữa hỏi.

"Vân Thâm Bất Tri Xứ xem ra cũng không có việc gì, vẫn ra vào bình thường. Thám tử không có cách nào xâm nhập, nhưng ở dưới chân núi nghe ngóng được một tin."

"Tin gì?"

"Lão tiên sinh Lam Khải Nhân của Lam thị, ở vùng Mân Giang có một người bạn cũ tri kỉ. Vị bạn cũ kia ngày hôm nay đến thăm Lam Khải Nhân. Nhưng nghe nói Lam Khải Nhân đã bế quan."

Bế quan? Lam Khải Nhân sao lại đột nhiên bế quan? Trong lúc Lam Hi Thần có khả năng đón một Địa Khôn vào cửa?

"Càng kỳ lạ hơn nữa là," chủ sự tiếp tục báo cáo, "Lấy giao tình của vị bạn cũ đó với Lam Khải Nhân, nếu như Lam Khải Nhân bế quan, Trạch Vu Quân hẳn là cũng nên ra mặt tiếp đón, thế nhưng có người nói, ngày hôm qua chiêu đãi vị đó lại là một người thân thích thuộc chi thứ, vừa không thấy Lam Khải Nhân, cũng chẳng thấy Trạch Vu Quân đâu. Gia quy Lam thị quy phạm thủ lễ, để thất lễ với khách mời như vậy quả thực là điều cực kỳ hiếm thấy."

Giang Trừng trầm mặc nhăn chặt mày, điều này không bình thường, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó. Sau khi cho chủ sự lui đi, Giang Trừng dựa người vào cửa sổ, khó nén khiếp sợ trong lòng, bất an cùng nghi ngờ. Ngoài cửa sổ gió thổi rít gào, từ phía xa xa có thể nhìn thấy một góc hành lang kiều ngày đó hắn từ chối Lam Hi Thần. Hôm đấy sau khi trở về, Lam Hi Thần đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại muốn khống chế Ngải thị đã dâng lên Địa Khôn? Tại sao không ra nghênh đón khách quý... lẽ nào, lẽ nào...

Lẽ nào vốn không có Địa Khôn nào hết? Là Ngải thị lấy Địa Khôn làm cớ, ám sát Lam Hi Thần?

Giang Trừng không nhịn được lắc đầu, cười nhạo mình quả thực đang nghĩ điều kỳ quái.

Suy nghĩ kỳ quái? Làm sao có thể là suy nghĩ kỳ quái! Lúc hắn mới vừa mời tham dự Thanh Đàm Hội, yêu cầu các tu tiên thế gia xác định rõ đối với Già Phù Dung nhất định không được thỏa hiệp, tuyệt đối không thể bỏ qua, mà Lam Hi Thần, là người duy trì thái độ cứng rắn của hắn nhiều nhất. Nếu như Ngải thị chính là kẻ trồng Già Phù Dung, vậy thì không hề nghi ngờ, bọn họ nhất định sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế hãm hại Lam Hi Thần.

Cùng với sự lo lắng càng lúc càng thêm chồng chất. Hắn một lần nữa vô thức nhìn về phía hành lang kiều kia, lại bị thân ảnh màu trắng đứng ở trên đó làm cho khiếp sợ.

Lam Hi Thần! ! ! ?

Hắn vụt đứng dậy, mang theo chút vui mừng nhìn về phía hành lang kiều, nhưng mà chờ hắn đứng lên nhìn kỹ, trên hành lang đã chẳng có lấy một bóng người. Giang Trừng dần dần lấy lại tinh thần, sau đó đột nhiên cầm lấy nghiên mực nằm ở trên bàn ném lên vách tường, nghiên mực được chế tác tinh xảo lại nặng trĩu nện lên trên vách tường, phát ra tiếng đổ vỡ chói tai, từng mảnh từng mảnh rơi xuống trên mặt đất.

"Tông chủ! ?" Thị vệ nghe được động tĩnh, nhanh chống gõ cửa.

"Không sao, ngươi gọi người đến quét dọn." Giang Trừng thở dốc ổn định lại tâm tình, ra lệnh cho thị vệ, sau đó phất tay áo đi về phòng ngủ, đóng cửa lại.

Hắn chịu đủ rồi, chỉ mấy ngày ngắn ngủi, thế giới của hắn đã bị Lam Hi Thần quấy nhiễu đến long trời lở đất. Không, có lẽ là từ lúc Lam Hi Thần không mời mà đến xuất hiện ở núi Đồng Bách, bắt đầu từ lúc đó y cũng đã phá hoại những biểu hiện giả dối vững chắc mà chính mình một tay tạo dựng nên.

Một trận choáng váng lại dâng lên, Giang Trừng ngã xuống giường, căm hận cắn chặt răng.

Hắn muốn đích thân đi một chuyến đến Cô Tô, ít nhất phải xác nhận Lam Hi Thần không có chuyện gì, như vậy hắn mới có thể an tâm. Không cần để cho bất cứ ai biết, cũng không cần để cho Lam Hi Thần nhìn thấy, chỉ cần xác nhận Lam Hi Thần không có việc gì, hắn sẽ lập tức trở về.

Coi như từ chối, hắn cũng muốn từ chối mà không để lại hổ thẹn!

Còn sau đó, xem như hắn chưa bao giờ quen biết người kia, một đao chém đứt rối loạn, cũng không suy nghĩ đến hắn nữa.

Giang Trừng nhắm mắt lại.

Tờ mờ sáng ngày hôm sau, hắn liền thức dậy thay đổi quần áo chỉnh chu, đeo Tam Độc lên, sau khi dặn dò người hầu, nhanh chóng bước ra khỏi cửa.

Ngày hôm nay dường như không phải là một ngày có thời tiết tốt, tuyết tuy ngừng rơi, nhưng bầu trời xám xịt nặng nề làm cho tâm tình của người ta bị một tầng mây mù che kín. Bởi thế nên thân ảnh màu vàng ngoài cửa rất dễ nhìn thấy.

Đó là một môn sinh Kim thị, đối với hắn Giang Trừng có một chút ấn tượng, bởi vì trong những người hầu của Kim Lăng, hắn là người gầy nhất, đôi mắt to giống như quả chuông đồng làm cho người ta cảm thấy không được thoải mái.

"Giang tông chủ."

Môn sinh kia vừa nhìn thấy Giang Trừng xuất hiện, liền vội vàng tiến lại hành lễ.

"Chuyện gì?" Giang Trừng nhíu mày hỏi.

"Vãn bối là đến đón tông chủ." Kim thị môn sinh cúi đầu nói, "Nhũ mẫu tông chủ, đêm qua bất ngờ tạ thế. Dựa theo lễ quy Kim thị, tông chủ nên đích thân đến thăm hỏi. Vì vậy, vãn bối đến thông báo cho tông chủ nhanh chóng trở về."

Kim Lăng tuổi nhỏ mất mẹ, Kim thị cùng Giang thị đều vì hắn mà mời nhũ mẫu, dựa theo lễ tiết, nhũ mẫu tạ thế, hắn vốn dĩ cũng nên đi thăm viếng.

Giang Trừng gật gù: "Ta phái người đi báo cho Kim Lăng."

"Giang tông chủ." Kim thị môn sinh lộ ra vẻ mặt khó xử, "Đã mời đệ tử quý phủ giúp vãn bối đi thông báo, nhưng, nhưng mà..."

"Nhưng cái gì?" Giang Trừng lạnh băng nhìn dáng vẻ ấp úng của hắn, "Nói!"

Kim thị môn sinh khom người nói, "Thế nhưng đệ tử quý phủ báo cho vãn bối, tông chủ của vãn bối, cùng một vị Lam thị tên là Lam Tư Truy công tử đã đi đến Từ Đường Giang thị, bọn họ không dám quấy rầy."

"Cái gì! ?" Giang Trừng kinh ngạc nhìn hắn, Kim Lăng đi Từ Đường thì cũng thôi, mang Lam Tư Truy đi làm cái gì?

"Tình hình thật sự rất gấp gáp, nếu như tông chủ quay trở về trễ, chỉ sợ những lão cổ hủ đó lại muốn thuyết giáo tông chủ." Môn sinh Kim thị khó xử nói, "Có thể mời Giang tông chủ phá lệ được hay không, giúp vãn bối phái người đi thông báo một tiếng?"

Giang Trừng nghe xong, trầm ngâm một lát rồi nói: "Ngươi chờ ở đây."

Xoay người đi về phía Từ Đường, không nhìn thấy môn sinh Kim thị phía sau, trên khóe miệng lộ ra một nụ cười ẩn hiện.

Từ Đường nằm sâu ở bên trong Liên Hoa Ổ, một tòa điện thờ màu đen hình bát giác (*). Giang Trừng từng hạ lệnh bất cứ ai không được hắn cho phép, thì không được bước vào. Đương nhiên, Kim Lăng vẫn không hề nằm trong phạm vi "Bất cứ ai". Trong Từ Đường không chỉ có linh vị, còn có một gian mật thất, cất giữ một ít di vật đặc biệt của cố nhân khi còn sống, trong đó tất nhiên cũng có của tỷ tỷ, thế nên Giang Trừng chưa bao giờ cấm Kim Lăng tới nơi này.

Tiên tử an tĩnh nằm sấp trên bậc thang, xem ra Kim Lăng quả nhiên ở đây. Tiên Tử từ nhỏ đã được Kim Lăng dạy dỗ không cho phép nó ồn ào ở Từ Đường, vì vậy nhìn thấy Giang Trừng đến, cũng chỉ bật dậy phe phẩy đuôi. Giang Trừng đẩy cửa ra, trong Từ Đường âm u lạnh lẽo, chỉ có những nến đèn phát ra ánh sáng le lói ảm đạm, chiếu lên từng chữ óng ánh vàng trên từng dãy linh vị, nhưng ở giữa phòng trống trải không có lấy một bóng người.

Bọn họ ở mật thất? Mật thất chỉ có Giang Trừng và Kim Lăng có thể dẫn người đi vào, Giang Trừng mí mắt vô thức giật giật, một dự cảm chẳng lành đột nhiên dâng lên trong lòng. Mật thất trong Từ Đường, ở một góc phía sau bộ tranh thanh minh lạc vũ bình thường, Giang Trừng dùng tay vỗ lên bức tranh, một tia sáng từ bàn tay của hắn nhanh chóng khuếch tán ta, trong nháy mắt liền biến thành hình dáng của một cánh cửa.

"Kim Lăng, các ngươi tới nơi này làm gì."

Hắn bước qua cánh cửa ánh sáng kia, đi vào trong mật thất đã lâu chưa ghé qua. Nhưng mà, cảnh tượng trước mắt, lại giống như một đạo thiên lôi bổ vào trên người hắn, làm cho hắn đứng chết trân tại chỗ.

Kim Lăng và Lam Tư Truy quả thực đang ở ngay trong mật thất, thế nhưng bọn họ áo quần xốc xếch ôm lấy nhau, hai người môi chạm môi, mạnh dạn mà nóng bổng ôm hôn. Cho dù là tên ngốc cũng có thể nhìn ra, bọn họ không phải bạn tốt chí giao gì, mà là một đôi tiểu tình nhân đang yêu nhau thắm thiết.

"Cữu, cữu cữu! ?" Kim Lăng phát hiện Giang Trừng trước tiên, lập tức đẩy Lam Tư Truy ra, lớ ngớ mà lại luống cuống kêu lên, trên mặt đỏ bừng tất cả đều là kinh hoảng cùng sợ hãi.

Cả người Lam Tư Truy cũng run rẩy, ngẩng đầu nhìn Giang Trừng, nhưng hắn chỉ thấy được một tia sáng tím lóa mắt quất tới, thân thể liền cảm thấy đau đớn bay ra, cùng với tiếng thét của Kim Lăng, đập lên trên tường, đem cái giá đặt di vật nện đến tan nát, toàn bộ đồ vật đều ào ạt rớt xuống.

"Tư Truy!"

Kim Lăng lập tức nhào đến bảo vệ Lam Tư Truy, dùng thân thể che chắn ở giữa Giang Trừng và Lam Tư Truy, để phòng Giang Trừng lại cho Lam Tư Truy thêm một roi nữa. Tử Điện này cấp bậc vốn là Tiên khí, nếu như Giang Trừng xuống tay độc ác, không dùng đến mấy roi Lam Tư Truy liền mất mạng! *1

"Kim Lăng, cút ngay." Giang Trừng từng bước từng bước đi về phía bọn họ, trên mặt hiện lên nét tàn nhẫn uy nghiêm đáng sợ mà Kim Lăng cũng chưa từng nhìn thấy, ở dưới ánh nến tăm tối càng giống như ác quỷ thâm độc khủng khiếp, ngay cả Kim Lăng cũng như rơi vào trong hầm băng, nhịn không được run rẩy.

"Họ Lam, " Giang Trừng ngẩng đầu lên, dùng Tử Điện đã hóa thành roi chỉ vào Lam Tư Truy, "Ngươi đã làm gì Kim Lăng?"

"Cữu cữu!" Kim Lăng lần đầu tiên đối mặt với Giang Trừng đang giận dữ như vậy, cảm thấy cả hai chân đều trở nên run rẩy, "Cữu cữu, chuyện không liên quan tới hắn, con, là con tự nguyện."

"Tự nguyện?" Giang Trừng lộ ra một nụ cười lạnh buốt giá, vẻ mặt càng khiến cho người thêm run rẩy, "Ngươi mới bao lớn, hiểu được cái gì?" Hắn lại nhìn sang Lam Tư Truy, "Họ Lam ta cảnh cáo ngươi, đừng học một chiêu kia của Lam nhị nhà các ngươi, Kim Lăng là ai đừng nói ngươi không biết, ngươi làm sao lại an tâm đến câu dẫn hắn?"

"Cữu cữu! Con nói rồi là con tự nguyện!" Nghe thấy Giang Trừng trách mắng Lam Tư Truy, Kim Lăng lập tức bác bỏ, lại bị Giang Trừng lạnh lùng quát một câu "Câm miệng!" chặn lại.

Lúc này Lam Tư Truy đã đứng lên, quỳ xuống trước mặt Giang Trừng: "Giang tông chủ, vãn bối biết là vãn bối đối với A Lăng vô lễ, nhưng vãn bối cũng không có bất cứ tâm tình gì câu dẫn trêu đùa, vãn bối đối với A Lăng, chính là thật lòng thật dạ, tuyệt đối không hề có một chút giả dối. Cầu ngài tác thành!"

"Thật lòng thật dạ?" Giang Trừng cười lạnh, Tử Điện lại rít gào đánh ra, vừa như có linh tính vòng quanh lấy Kim Lăng, lại vừa ở trên người Lam Tư Truy mạnh mẽ quất một phát. Cho dù Lam Tư Truy đã cắn chặt răng chịu đựng, nhưng những đau đớn này vẫn làm cho hắn nhịn không được kêu khẽ.

"Cữu cữu!"

Trong lúc Kim Lăng hoảng sợ gần như khẩn cần, Giang Trừng không chút do dự lại quất thêm một roi: "Nếu như ngươi là thật lòng thật dạ, nên vì Kim Lăng mà suy ngẫm lại! Hắn là ai? Hắn là tông chủ Lan Lăng Kim thị! Nếu như bị người khác biết được hắn với ngươi làm ra chuyện vụng trộm này, hắn còn làm được cái chức tông chủ này sao? Hả!?"

Lam Tư Truy cúi đầu, cắn răng im lặng. Thế nhưng Kim Lăng đứng ở bên cạnh, lại ngẩng mặt lên nhìn Giang Trừng.

"Tại sao con cùng Tư Truy ở bên nhau, lại không làm tông chủ được! ?" Kim Lăng che chở trước người Lam Tư Truy, quát lên với Giang Trừng, "Chúng con đều thật lòng đối với nhau, chẳng lẽ không thể làm một tông chủ mạnh hơn so với vị gia gia kia của con đi lưu tình gieo vạ con cháu khắp nơi!? Lại nói, cái gì tiên môn tông chủ, cái gì đứng đầu trăm nhà, đều là những thứ bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa, ai thích làm thì làm, ta mới không thèm vào!"

"A Lăng! Ngươi sao có thể nói như vậy!" Lam Tư Truy lên tiếng ngăn hắn nói tiếp. Giang Trừng sắc mặt trở nên tái xanh, ngọn lửa giận dữ từ đáy mắt bùng lên, tay nắm Tử Điện thậm chí có thể nhìn thấy được gân xanh quấn quanh.

"Ngươi nói lại lần nữa!" Giang Trừng nghiến răng nghiến lợi nói với Kim Lăng, "Chính vì tên tiểu tử này, ngay cả gia chủ ngươi cũng không làm?"

Kim Lăng không chút khoan nhượng đối mặt Giang Trừng: "Con thích Tư Truy, nếu như không thể ở cạnh hắn, chức tông chủ kia con cũng không làm!"

"Được... được lắm..." Giang Trừng chỉ cảm thấy máu nóng sôi sục bốc lên khỏi đỉnh đầu, "Vậy ta giết tên tiểu tử này trước, rồi lại đem ngươi đi tạ tội trước linh vị của tỷ tỷ!" Vừa dứt lời liền đẩy Kim Lăng ra, không chút lưu tình đánh mấy roi vào trên người Lam Tư Truy. Lam Tư Truy vẫn không nhúc nhích, mặc cho Tử Điện quất vào, tuy rằng cắn chặt răng, tụ lại linh lực toàn thân để chống đỡ, nhưng cũng không thể địch lại Giang Trừng ra tay ác độc, khụ một tiếng phun ra một ngụm máu lớn.

"Tư Truy!" Kim Lăng vừa thấy Tư Truy bị đánh đến hộc máu, cũng không kịp nghĩ những điều khác, nhào lên ôm chặt lấy cánh tay đang vung Tử Điện của Giang Trừng, "Cữu cữu! Người bình tĩnh một chút, đừng như vậy!"

"Cút! Ngươi còn biết ta là cữu cữu của ngươi! ?" Giang Trừng giận dữ hét lên, ánh mắt tàn nhẫn làm cho sâu trong lòng Kim Lăng bắt đầu sinh ra sợ hãi thật lớn, cữu cữu thật sự đối với Lam Tư Truy nổi lên sát tâm.

"Cữu cữu! Cữu cữu!" Kim Lăng hoảng loạng mất phương hướng thét lên, "Ngụy Vô Tiện đã nói Tư Truy khi còn bé còn ôm lấy người! Người làm sao có thể nhẫn tâm như thế! ?"

"A Lăng!" Lam Tư Truy thất thanh thét lên, nhưng đã không kịp.

Giang Trừng cúi đầu nhìn Kim Lăng, chầm chậm hỏi: "Ngươi nói cái gì? Ngụy Vô Tiện nói gì?"

"Không... Không có... hức..." Kim Lăng lúc này mới ý thức được chính mình gây ra đại họa, bị Giang Trừng âm trầm tra hỏi, ấp úng không dám nói ra khỏi miệng.

"Ngụy Vô Tiện làm sao biết được chuyện của ngươi khi còn bé? Ngươi là ai?" Giang Trừng thấy Kim Lăng không chịu nói, đem tầm mắt ép hỏi quay sang phía Lam Tư Truy gần như quỳ không nổi, "Nói! ! !"

"Cữu cữu..."

"Ngươi câm miệng!"

Lam Tư Truy trong lòng biết, lúc này làm thế nào cũng tránh không khỏi. Đành phải chống đỡ thân thể, ở trước mặt Giang Trừng quỳ thật tốt.

"Giang tông chủ," Lam Tư Truy dốc hết quyết tâm, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Giang Trừng, "Kỳ thực vãn bối là hậu nhân Ôn thị, năm đó được Ngụy công tử cứu trên Loạn Táng Cương, sau khi Loạn Táng Cương bị vây quét, vãn bối được Hàm Quang Quân đem về Vân Thâm Bất Tri Xứ nuôi lớn. Ngụy tiền bối trong lúc vô tình nói qua với vãn bối, khi vãn bối còn nhỏ, ngài đã nhiều lần lên Loạng Táng Cương tìm hắn, khi đó vãn bối ôm lấy đùi của ngài."

"Ngươi là... Ôn thị..."

Giang Trừng sắc mặt chuyển từ trắng thành xanh, lại từ xanh biến thành màu đỏ giận dữ, hắn quay đầu nhìn Kim Lăng: "... Ngươi cũng biết?" *2

Kim Lăng gật đầu, ngẩng đầu nhìn Giang Trừng ánh mắt lại tràn ngập tín nhiệm đối với Lam Tư Truy: "Thế nhưng Tư Truy cùng với những tên Ôn thị khác không giống nhau! Khi đó hắn còn nhỏ như vậy, hắn chưa bao giờ hại qua chúng ta cả cữu cữu!"

"Không giống nhau! ?" Giang Trừng thế nhưng lại để lộ ra một nụ cười, nhưng trong nụ cười âm trầm này hàm chứa sự thống khổ cực độ cùng với hận ý, "Ngươi nói cho ta biết, giết phụ thân ngươi là ai?"

Kim Lăng giống như bị người bóp lấy yết hầu vậy, khàn giọng nói: "... Quỷ tướng quân, Ôn Ninh."

"Ngụy Vô Tiện là vì ai, đại náo Bất Dạ Thiên hại chết mẹ ngươi?"

"... Cữu cữu..." Kim Lăng gần như nói không được, quỳ rạp ở trên mặt đất lắc đầu, "Cái đó cùng Tư Truy... không có quan hệ..."

"Không có quan hệ?" Giang Trừng quay đầu, liếc nhìn Lam Tư Truy, "Ôn Ninh là gì của ngươi?"

Lam Tư Truy nhắm mắt lại, khổ sở mở miệng nói: "... Là biểu thúc phụ." (*)

(*) Chú: thúc phụ (thúc thúc-thân mật), anh chị em họ ngoại gần: thêm chữ "biểu" vào trước xưng hô như trong gia đình.

"Vì vậy đây là cái các ngươi gọi là không có quan hệ?" Giang Trừng nhếch miệng cười cợt, "Chẳng trách ta cảm thấy kỳ quái, cái tên Quỷ tướng quân kia làm sao lại không đi theo Ngụy Vô Tiện, mỗi ngày đều cũng các ngươi đi săn đêm."

"Cữu cữu!" Kim Lăng không khống chế được thét lên, "Quỷ tướng quân cũng đã cứu chúng ta ở Quan Âm miếu, người đã quên sao! ? Con... con cũng không có cách nào tha thứ cho Quỷ tướng quân, nhưng Tư Truy, Tư Truy hắn thật sự cùng những điều đó không có bất cứ quan hệ gì! Người dựa vào cái gì, dựa vào cái gì đem những sai lầm đó cũng oán giận lên đầu Tư Truy!"

"Dựa vào cái gì! ?" Giang Trừng cũng nổi giận quát lên với Kim Lăng, vẻ mặt như ác quỷ Tu La, "Dựa vào Ôn thị bọn họ hại chết ông ngoại bà ngoại, cha mẹ của ngươi!"

"Vậy cũng không liên quan đến chuyện của Tư Truy!" Kim Lăng đột nhiên nhảy lên, ôm lấy Lam Tư Truy, "Nếu hôm nay người thật sự muốn giết Tư Truy, vậy dứt khoát giết con trước đi!"

"Được... được lắm." Giang Trừng tức giận đến mức dường như thở không ra hơi, đầu ong ong vang lên, trong thân thể phảng phất có một đám lửa đang điên cuồng thiêu đốt, "Ngươi muốn đi hiện tại liền đi cho ta, muốn đi thì từ nay về sau sẽ không có người cữu cữu này nữa!"

Lam Tư Truy khẩn trương muốn đẩy Kim Lăng ra, nhưng Kim Lăng lại ôm chặt lấy hắn cắn răng không nhúc nhích.

Giang Trừng gật gật đầu, từ trong hàm răng cắn chặt thốt ra âm thanh run rẩy: "Xem ra... nhiều năm như vậy ta đã phí công nuôi ngươi rồi."

Vừa nói xong, Tử Điện vung lên, roi cuốn lấy eo Kim Lăng, bỗng nhiên đem hắn từ trên người Lam Tư Truy hất văng ra ngoài.

"A Lăng!" Lam Tư Truy còn chưa kịp đưa tay kéo Kim Lăng, một roi sáng chói mắt không ngừng quất lên người hắn." —— ư a!"

Lấy tu vi của Lam Tư Truy, vốn dĩ chống đỡ không nổi Tử Điện. Kim Lăng chỉ nghe thấy tiếng rên, vừa ngẩng đầu, đã thấy Lam Tư Truy ngã lăn trên mặt đất, mà hai mắt Giang Trừng đỏ sẫm, mặt đầy sát khí, vốn không có ý muốn dừng tay!

Trong nháy mắt đầu óc Kim Lăng trống rỗng.

Chờ đến khi hắn kịp phản ứng, hắn đã cầm thanh kiếm rơi ở bên cạnh mình lên, đứng ở phía sau Giang Trừng đột nhiên vung tới.

Chuôi kiếm nặng nề đập trúng vào sau gáy Giang Trừng phút chốc phát ra một tiếng vang.

"Kim... Lăng..."

Giang Trừng khó mà tin được quay đầu lại.

Sau đầu nhức nhối nổ tung, có thứ chất lỏng gì đó rất nóng ấm nương theo gáy chảy vào trong cổ áo, Giang Trừng cố gắng muốn giữ vững thân thể, nhưng trời đất quay cuồng ngã quỵ xuống mặt đất.

Kim Lăng khẽ há miệng, cầm chặc lấy hung khí trong tay, ngơ ngác nhìn cảnh tượng này.

"Cữu cữu..."

"Ngươi..." Giang Trừng cố gắng nhướng mắt lên, dùng ánh mắt tràn ngập màu máu tươi dõi nhìn cháu ngoại trai hắn một tay nuôi lớn. Cơn buồn nôn cứ cuộn trào làm cho hắn không có cách nào tiếp tục nói thêm nữa, ánh mắt đang lay động dồn dập, sau đó bị dòng máu đỏ tươi che lấp đi, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy một bóng người màu vàng lùi về phía sau một bước, sau đó vòng qua hắn đi đỡ thiếu niên áo trắng nằm trên mặt đất lên, hai người dìu nhau chạy ra ngoài.

Tiếng nổ bên tai càng lúc càng vang vọng, giống như là hô hấp nặng nề của mình ở trong gian mật thất đầy tử khí được phóng thích ra vô số lần. Giang Trừng nghĩ muốn đuổi theo, hắn nhất định phải đem Kim Lăng đoạt lại, nếu không... nếu không...

Thế nhưng hai chân của hắn dường như đã chẳng còn tri giác, vốn dĩ giữ không vững được người hắn.

Hắn ngã nghiêng về phía trước trên mặt đất, cơn đau lịch liệt xuyên thấu từ phía sau não lan rộng khắp toàn thân, hắn một mực nhìn chằm chằm vào hướng Kim Lăng đã biến mất, thế nhưng cảnh sắc xung quanh dần dần bị bóng tối bao phủ lên, chỉ có dòng máu đỏ tươi cực kỳ chói mắt của chính mình từng giọt từng giọt rơi xuống trên mặt đất, dường như có vô số u linh ở trên đỉnh đầu hắn xoanh quanh rít gào, mà hắn giống như cũng bị chúng nó điên cuồng kéo xuống, quẳng vào vực sâu không đáy.

TBC

=============================================

* Chương này dường như có thể đổi tên gọi thành... "Cữu cữu hung ác đánh tiểu uyên ương" .

*1: Trong nguyên tác khi Ôn thị đột kích, Tiện Tiện bị Ngu phu nhân đánh mấy chục roi. Riêng tôi cảm thấy, Ngu phu nhân có khả năng cũng không có xuống tay đánh chết, thậm chí hẳn là còn có chút bảo vệ, cho nên dù có đau, sau đấy Tiện Tiện vẫn có thể đi lại. Thế nhưng Trừng Trừng bên này là xuống tay đánh chết, vì vậy không cần đến mấy roi có khả năng sẽ lấy mạng Tư Truy. (Không phải như vậy thì quất một người mấy chục roi mà không chết thì dường như so với một số roi bình thường khác cũng chẳng khác nhau... Đây là Tử Điện nha...) Đương nhiên chỉ là ý nghĩ của riêng tôi mà thôi...

*2: Tôi cảm thấy Tư Truy nếu như muốn giao du cùng Kim Lăng, nhất định sẽ nói cho Kim Lăng biết thân phận thật sự của hắn. Kim Lăng có lẽ sẽ có một quãng thời gian kháng cự và không thể tiếp thu được, thế nhưng sức mạnh thật sự của tình yêu có thể chiến thắng tất cả, chao ôi!

Tôi là thật sự thích Cữu cữu và Kim Lăng, còn có Tư Truy... Tuy rằng xem xong chương này các ngươi có thể đều sẽ không tin ta _(:з" ∠❀)_

(*) Bát giác điện: 

----

Yuurei: Hôm nay tính up sớm một chút mà biến nhiều quá nên giờ này mới xong. :>>> 

Chương này dài gần bằng hai chương gộp lại, với lại gần đây laptop mình bị hư nữa... Orz Làm mọi người chờ lâu rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro