Chương 34
Xin đừng đăng lại ở nơi khác, cám ơn!
---------------------------
【 Lời trước khi viết 】
CP Hi Trừng, kịch tình viết theo hướng ABO.
Nhân vật thuộc về Mặc Hương đại đại, OOC thuộc về ta.
Chương này vẫn là đao! ! ! Ngượng ngùng chờ đao thật lâu! ! !
Ẩn Lâm Lang (Ba mươi bốn)
Lam Hi Thần như một tảng đá vững chãi.
Đệ tử Lam thị nghĩ rằng y nghe không rõ, lặp lại một lần nữa cho y.
"Tông chủ, nhanh chóng trở về thôi." Thấy Lam Hi Thần mãi vẫn không có phản ứng, các đệ tử nóng lòng thúc giục.
Lam Hi Thần cuối cùng cũng chầm chậm chuyển dời ánh mắt, nhìn sang Giang Trừng.
Giang Trừng dường như chẳng có một chút động tĩnh gì, chỉ ngồi ở trên ghế bình tĩnh uống một hớp trà.
Có vẻ cảm giác được ánh mắt của Lam Hi, hắn ngẩng đầu lên, nở một nụ cười chẳng phải châm biếm với Lam Hi Thần.
"Chúc mừng Trạch Vu Quân." Hắn nói tiếp, "Nhanh trở về đi, đừng để cô nương nhà người ta nóng lòng chờ đợi."
Vừa nói xong, cũng mặc kệ Lam Hi Thần thế nào, liền gọi người hầu đến tiễn khách. Người hầu lập tức đi vào, cung kính tiễn Lam Hi Thần. Các đệ tử cũng mừng rỡ vây quanh tông chủ nhà mình đi ra ngoài.
Lam Hi Thần quay đầu lại nhìn.
Một mình Giang Trừng, vịn vào ghế đứng dậy, cố nhịn vết thương ở chân xoay người rời đi, chỉ lưu lại cho hắn một bóng lưng dần dần khuất xa, cho đến lúc rẽ vào cửa sau Thử Kiếm Đường, Lam Hi Thần cũng không nhìn thấy hắn nữa.
Trong chớp mắt đó, có một thứ đồ vật, cắt đứt lý trí Lam Hi Thần.
"Các ngươi về trước đi."
"Tông chủ?" Đệ tử Lam thị kinh ngạc nhìn hắn.
"Các ngươi đi về trước!" Lam Hi Thần lớn tiếng nói, trong giọng nói lại thiếu đi nét ôn nhã rạng rỡ lúc bình thường, không đợi các đệ tử kịp phản ứng, hắn đã nhanh chóng vọt qua, bóng người trong phút chốc liền biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Đúng lúc Giang Trừng vừa đi đến trên hành lang kiều phía sau nhà, nghe được tiếng bước chân hắn quay đầu lại, liền nhìn thấy ánh trăng phản chiếu dưới mặt nước, Lam Hi Thần đang đứng ở trước mặt hắn.
Như vậy nhìn ngắm, Lam Hi Thần thật sự rất ưa nhìn, vóc người cao ráo thon dài, dung mạo thanh nhã hoàn mỹ, ánh trăng chiếu lên mái tóc đen óng như thác nước, sinh ra dòng chảy giống như những vệt sáng. Nếu bảo hắn chính là thần tiên từ trên mặt trăng hạ xuống phàm trần, chỉ sợ sẽ chẳng có người nào không tin.
Giang Trừng ngây người nhìn hắn, nhưng Lam Hi Thần giống như đã hạ quyết tâm, tiến đến chỗ hắn.
"Vãn Ngâm."
Giọng Lam Hi Thần trầm thấp, con ngươi sẫm màu tăm tối dường như có thể che khuất đi ánh trăng.
Giang Trừng cảm thấy trái tim của mình bị người nắm lấy, thắt chặt lại đau đớn, nhưng vẫn mở miệng hỏi: "Trạch Vu Quân đang làm gì? Còn không nhanh chóng trở về? Địa Khôn của người còn đang chờ."
Lam Hi Thần ngẩn người, giọng nói Giang Trừng băng lãnh nương theo cơn gió lạnh lẽo vào đêm đông thổi vào lòng y. Y không khống chế được vươn tay ra, nắm lấy cánh tay Giang Trừng.
"Ta không cần Địa Khôn nào hết." Hắn nói, cảm nhận được cánh tay trong tay mình có chút cứng ngắc, "Ta chỉ muốn ngươi, Vãn Ngâm."
Ta chỉ muốn ngươi, Vãn Ngâm.
Giang Trừng đột nhiên mở to đôi mắt.
Lam Hi Thần cho rằng hắn sẽ hất tay mình ra, mắng chửi mình một trận, sau đó phất tay áo rời đi, nhưng làm cho hắn bất ngờ chính là Giang Trừng giống như bị dọa cho sợ hãi, ngơ ngác nhìn hắn. Điều này làm trong lòng Lam Hi Thần trào dâng một luồng bất an đan xen cùng kinh hỷ. Tay còn lại của y đặt lên vai Giang Trừng, đem Giang Trừng nắm chặt hơn nữa, kề sát vào hắn, giọng nói cũng trở nên căng thẳng run run.
"Vãn Ngâm, ta cũng không phải nhất thời hứng khởi, mà là, mà là đã suy nghĩ rất lâu rồi. Lúc còn ở Nam Cương ta đã muốn nói cho ngươi biết... Ta thích ngươi, Vãn Ngâm. Ta không cần Địa Khôn nào hết, Địa Khôn có tốt hơn nữa cũng không sánh bằng ngươi. Cho dù ngươi có là Cùng Nghi không thể vì ta sinh con đẻ cái, ta cũng không quan tâm. Vãn Ngâm, ta chỉ cần ngươi... Chỉ cần ngươi ở cạnh ta, muốn ta làm gì ta cũng đều nguyện ý. Cho dù là... cho dù là..." Lam Hi Thần dừng lại, dường như hạ xuống quyết tâm thật lớn, nói với Giang Trừng, "Cho dù là phụ tấm lòng của thúc phụ, phụ Lam thị, trở thành tội nhân thiên cổ của Lam thị ta cũng không quan tâm."
Giang Trừng hoàn toàn không có phản ứng, chỉ dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lam Hi Thần. Lam Hi Thần lộ ra một nụ cười khổ, chỉ sợ chính mình đã dọa hắn sợ rồi. Y nhẹ buông cánh tay đã bị mình nắm chặt, cầm hai tay Giang Trừng, đưa đến bên môi hôn xuống, thành kính giống như đối với trân bảo quý hiếm.
"Ta tâm duyệt ngươi."
Giang Trừng nhìn Lam Hi Thần từng chút, từng chút một hôn lên ngón tay mình, lên các đốt ngón tay, mu bàn tay, cảm xúc mềm mại lại triền miên xuyên thấu qua da thịt truyền đến, ôn nhu đến mức làm cho hắn thở không nổi.
Thế nhưng.
Hắn vẫn đem tay, từ trong lòng bàn tay ấm áp của Lam Hi Thần, rút ra.
Lam Hi Thần có thể vì hắn dâng hiến tất cả, nhưng hắn không làm được. Hắn không có giác ngộ sâu sắc như vậy, cũng không có kiên định nắm chắc như thế.
Hắn cuối cùng vẫn lùi về sau một bước, nhìn sang Lam Hi Thần, buông rũ tầm mắt.
Chầm chậm lắc đầu.
Gió lạnh thét gào xuyên qua màng nhĩ của hắn, thổi đến mức thân thể hắn không ngừng rét run, chẳng qua buông tay Lam Hi Thần ra, hắn cũng đã lạnh đến mức như rơi vào trong hầm băng.
Trầm mặc không biết đã qua bao lâu, thời gian giống như bị đông cứng lại.
"Vãn Ngâm." Cuối cùng, Lam Hi Thần gọi tên của hắn trước.
Giang Trừng ngẩng đầu lên, nhìn Lam Hi Thần, Lam Hi Thần cố gắng nặn ra một nụ cười hoàn mỹ, nhưng dáng vẻ mỉm cười, thoạt nhìn so với khóc còn khiến người ta khổ sở hơn.
"Vãn Ngâm, xin lỗi. Làm ngươi khó xử."
Giang Trừng lần thứ hai lắc đầu.
Dưới ống tay áo, tay Lam Hi Thần nắm chặt thành quyền, dốc hết khả năng đem dáng dấp cùng khí tức Giang Trừng khắc sâu vào trong lòng mình.
"Vãn Ngâm, ngươi nghỉ ngơi thật tốt. Ta... cáo từ."
"... Không tiễn."
Lam Hi Thần xoay người rời đi.
Ánh trăng chiếu rọi xuống mặt hồ bên dưới hành lang kiều, vỡ tan thành từng tia, từng tia sáng.
Không biết qua bao lâu, Giang Trừng đấm một quyền lên trên cột hành lang bên cạnh mình.
Hắn sẽ không hối hận. Dù cho Lam Hi Thần rất tốt, nhưng để cho hắn đem tương lại Giang thị cùng Kim Lăng mạo hiểm, hắn không làm được. Để cho hắn thật sự buông xuống kiên trì, đi làm một Địa Khôn thuộc về Thiên Càn, hắn cũng không làm như vậy được.
Cho nên, không có gì cảm thấy đáng tiếc, cũng không có gì quá khó chịu. Đau lòng cái gì, bất quá chỉ là cơn gió lạnh tạo thành ảo giác mà thôi.
Đây là con đường mà hắn đã lựa chọn, hắn tuyệt đối sẽ không quay đầu lại.
Hắn hít sâu một hơi, đứng thẳng người dậy. Hắn đã sống một thân một mình nhiều năm như vậy, hai tháng này mới cùng Lam Hi Thần trở nên thân thiết. Coi như từ đây về sau sẽ không lui tới nữa, đối với hắn cũng sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng gì. Chẳng qua chỉ là thiếu đi một người bạn, thiếu đi một người thân, hắn cũng không phải chưa từng trải qua.
Hà tất phải đau lòng như vậy.
Đêm hôm ấy Lam Hi Thần rời đi, đột nhiên trời trở nên lạnh lẽo vô cùng. Đến đêm ngày thứ hai, bất chợt có từng đợt tuyết nhỏ rơi xuống. Tuyết không lớn, nhưng lại làm cho người ta vô cùng rét lạnh. Giang Trừng đem mình bao bọc vào trong tầng tầng lớp lớp chăn, nhưng vẫn cảm thấy lạnh đến mức không ngừng run rẩy.
Linh lực vẫn đang tiêu tán, cảm giác choáng váng vô lực vẫn không cải thiện được chút nào. Hai ngày nay, Giang Trừng bình tĩnh nhìn qua một ít y thư, uống một chút thuốc, nhưng quả nhiên chẳng có hiệu quả gì. Giang Trừng vừa suy nghĩ làm thế nào ngăn cản linh lực tiêu tán, vừa ở trong lòng dự tính tình huống xấu nhất. Ngoại trừ Lam Hi Thần, hắn cũng không biết có thể giao phó Kim Lăng cho ai, nhưng mà Lam Hi Thần đã rời khỏi, hắn cũng sẽ không đê tiện đến mức lợi dụng tình cảm của Lam Hi Thần đối với mình giúp hắn che chở Kim Lăng và Giang thị. Cho đến cuối cùng, điều hắn có thể dựa vào, vẫn như cũ chỉ có bản thân hắn.
Đột nhiên, một mùi hương mang theo hàn khí lạnh lẽo nhẹ nhàng phớt qua, Giang Trừng nheo mắt rụt cổ lại, đang thầm nghĩ vì sao hôm nay huân hương thị nữ đốt lại chưa từng ngửi qua thì, đột nhiên bên tai vang lên một tiếng gọi trầm thấp.
"Vãn Ngâm."
Đầu Giang Trừng nổ tung.
Lam Hi Thần, y làm sao lại có thể ở đây! ?
Thế nhưng người kia quả thật chính là Lam Hi Thần, đang dựa sát vào đầu giường hắn, nở một nụ cười nhu hòa nhìn hắn.
Đầu óc Giang Trừng trống rỗng, ngay cả việc Lam Hi Thần làm thế nào tránh thoát thị vệ tiến vào trong phòng ngủ cũng chưa kịp phản ứng. Lam Hi Thần đã tươi cười vươn người sang, cách một lớp chăn kề sát hắn.
"Vãn Ngâm làm sao vậy? Trong phòng nóng như vậy còn đắp chăn dầy như thế, rất lạnh sao?
Giọng nói Lam Hi Thần phủ lên một tầng lo âu, đưa tay lên rờ vào trán hắn.
Giang Trừng lúc này mới phản ứng được không đúng, dùng thanh âm khàn khàn lên tiếng hỏi: "Ngươi tới làm gì! Không phải ngươi..."
Lam Hi Thần kinh ngạc mở to đôi mắt: "Vãn Ngâm, ngươi đang nói gì thế?" Hắn cúi đầu, đột nhiên ngậm lấy vành tai Giang Trừng, "Không phải ta vẫn luôn ở nơi này sao?"
Vành tai mẫn cảm đột nhiên truyền đến cảm giác mềm mại ẩm ướt nóng bỏng, thân thể Giang Trừng đột nhiên nhảy dựng lên, nghĩ muốn đẩy Lam Hi Thần ra, lại phát hiện sức lực trong người nhanh chóng bị hút mất đi, liền trở nên hư nhược, giơ tay lên cũng không làm được.
"Lam Hi Thần! Ngươi, ngươi thật là to gan! Dừng lại cho ta!" Giang Trừng mặt mày đỏ bừng, nhưng lại hoàn toàn chẳng thể làm gì Lam Hi Thần đang vô lễ càn rỡ.
"Vãn Ngâm?" Lam Hi Thần ngẩng đầu lên, lông mày tuấn nhã cau lại, "Ngươi làm sao vậy? Thân thể lại không thoải mái sao?"
Vừa dứt lời liền ôm chặt lấy Giang Trừng, muốn nắm lấy tay hắn kéo qua xem mạch, lại vừa lo lắng vừa lải nhải: "Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, chú ý nghỉ ngơi, đừng quá mức mệt nhọc. Ài... ta vừa quay trở về ngươi liền không chăm sóc mình cho thật tốt. Nhiều năm như vậy rồi, thế nhưng ngươi vẫn không nghe lời."
Cái gì... cái gì qua nhiều năm như vậy? Lúc này đến lượt Giang Trừng mở to mắt, cho đến khi Lam Hi Thần đè xuống mạch đập của hắn, hắn mới giống như giật mình tỉnh lại, nhanh chóng thu tay về.
"Vãn Ngâm?"
"Ngươi nói nhiều năm như vậy, là cái gì nhiều năm như vậy?"
Lam Hi Thần hiện ra nét mặt bị hắn làm cho mơ hồ: "Đương nhiên là chúng ta ở cùng nhau đã nhiều năm rồi." Nói xong, hắn lại hôn lên gò má nóng bỏng của Giang Trừng, "Thời gian trôi qua thật nhanh, đêm hôm ấy trưởng nữ Lâm An Ngải thị hiển lộ dấu hiệu, ta thổ lộ với ngươi sau đó ngươi đồng ý, vậy mà đã qua lâu như vậy rồi."
Trong đầu Giang Trừng một đống hỗn loạn, cái gì? Hắn... đồng ý? Hắn đã tiếp nhận tình ý của Lam Hi Thần, sống cùng hắn đã nhiều năm như vậy rồi sao? Lam Hi Thần nhìn nét mặt của hắn thở dài, giúp hắn đem tay đưa lại vào trong chăn, giống như trấn an nói: "Đêm nay ngươi đã mệt rồi, trước hết ngủ một giấc cho thật tốt. Ta giúp ngươi kéo rèm lên.
"Lam Hi Thần!" Từ trong hỗn loạn tỉnh táo lại, Giang Trừng vội vàng gọi Lam Hi Thần đang muốn đứng dậy lại, Lam Hi Thần tươi cười dịu dàng nhìn hắn.
"Vãn Ngâm, đừng sợ. Ta ở đây, ta không đi đâu hết, ngươi ngủ cho thật ngon đi."
Giang Trừng không biết phải làm sao, đột nhiên liền trở nên an tâm, trên người Lam Hi Thần còn mang theo mùi hương thanh nhã của Lam thị, lôi cuốn đem Giang Trừng chìm vào giấc ngủ, hắn nheo đôi mắt đầy vẻ mệt mỏi, nhìn Lam Hi Thần dò xét qua thân thể, khẽ hôn lên trán hắn.
Một trận rùng mình kéo đến, Giang Trừng thoáng chốc giật mình, tỉnh lại.
Nơi nào còn có Lam Hi Thần, chẳng qua chỉ là hắn đơn độc một mình, ở trong bóng đêm lạnh lẽo làm một giấc mộng ấm áp. Ánh nến đã tắt, lư hương cũng đã sớm không còn tỏa ra hương thơm nữa, trong không khí chỉ có rét lạnh thấu xương.
"..." Giang Trừng che lấy đôi mắt của chính mình.
Lam Hi Thần lúc này, nên ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, ôn nhu ôm Địa Khôn mới cưới về, mong đợi hài tử ra đời, sau đó bắt đầu quên đi mình.
Hắn cũng như thế, nhất định phải bắt đầu quên Lam Hi Thần. Nhưng tại sao bóng dáng Lam Hi Thần, lại giống như quỷ mị cứ luôn quanh quẩn bên cạnh hắn? Lúc thì là âm thanh, lúc thì là hương thơm, lúc thì lại là tàn ảnh lướt qua khóe mắt.
"Vãn Ngâm."
Lại là từ trong hư vô vang lên giọng nói của Lam Hi Thần.
Giang Trừng buồn bực đá văng chăn xoay người xuống gường, dùng sức kéo rèm đẩy cửa sổ ra.
Gió lạnh mang theo bông tuyết thổi vù vù vào trong phòng, bên ngoài sân, đêm khuya tĩnh lặng không còn bất kỳ bóng dáng một ai, chỉ có những bông tuyết mỏng manh rơi xuống khắp đất trời, phủ lên một lớp tuyết ở trước sân, chẳng để lại bất cứ một dấu vết nào.
"Mẹ nó, ta rốt cục làm sao?"
Nhẫn nhịn đột nhiên bị choáng váng ù tai, Giang Trừng ở trong gió rét lạnh lẽo thấu xương ôm lấy đầu mình không ngừng đau đớn.
TBC
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro