Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 33

Yuurei: Gần đây mình khá bận nên chương mới ra trễ, mọi người thông cảm nhé!

----------------------------

【 Lời trước khi viết 】

CP Hi Trừng, kịch tình viết theo hướng ABO.

Nhân vật thuộc về Mặc Hương đại đại, OOC thuộc về ta.

Bắt đầu xuyên đao, cảnh báo trước một chút! ! !

Ẩn Lâm Lang (Ba mươi ba)

Sau khi Lam Hi Thần rời đi, Giang Trừng mới mở mắt ra, thả lỏng người trở mình nằm ngửa ở trên gường, lấy tay gác lên trán.

Không biết vì sao, hắn đối với sự xuất hiện của Lam Hi Thần cũng không cảm thấy kinh ngạc. Lúc bảo môn sinh đến Lam thị truyền tin, hắn liền có dự cảm, nhất định Lam Hi Thần sau khi xem xong thư sẽ lập tức chạy đến.

Không thể không nói sự xuất hiện của Lam Hi Thần làm hắn thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng, cho dù y đã đến, thì có thể như thế nào đây?

Giang Trừng giơ tay lên xòe ra năm ngón tay, nhìn ngắm lòng bàn tay trong ánh sáng mịt mờ, ngón tay thon gầy, các khớp xương hiện rõ, bên trên còn có những vết chai do quanh năm luyện kiếm mà ra, thế nhưng, đầu ngón tay cũng vô thức khẽ run rẩy.

Linh lực của hắn lúc này đang tán loạn.

Lúc đấy đột nhiên, không có bất kỳ một sự báo hiệu nào. Tựa như một cái bình đầy nước, bên dưới bị thủng một lỗ nhỏ, linh lực cuồn cuộn không ngừng từ nơi đó thoát ra. Thông thường mà nói, nếu là lúc bị thương, hay lúc thân thể không khỏe, linh mạch bị phong bế, hoặc giả giống như tình huống khi đó ở Phục Ma động trúng quỷ kế của Tô Thiệp nghe phải ma khúc, sẽ làm cho linh lực bị xói mòn tạm thời, không có cách nào sử dụng được. Nói chung, sau này chờ thân thể khôi phục, linh mạch giải khai, thì linh lực sẽ nhanh chóng khôi phục lại như lúc ban đầu. Nhưng mà dưới tình huống hiện tại của Giang Trừng, tuy linh lực vẫn còn, nhưng cứ dần dần tiêu tán, không có cách nào vãn hồi. Cùng với sự mệt mỏi uể oải, Giang Trừng phát hiện, mình đang mất đi sự khống chế linh lực của bản thân.

Cứ tiếp tục như vậy, không đến một tháng, chỉ sợ hắn cũng sẽ biến thành một phế nhân. Năm đó bị hóa đan, sau đấy đan điền trống rỗng nội lực không còn, sự sợ hãi lại bao trùm lấy hắn một lần nữa. Nhưng mà khi đó, hắn cũng chỉ có một thân một mình, cùng lắm thì chết thôi. Còn bây giờ, sau lưng hắn còn có Kim Lăng tuổi vẫn còn nhỏ, thật vất vả mới có thể làm cho Giang gia lớn mạnh, hắn không thể nói ngã là ngã được.

Nhưng mà hắn hoàn toàn không nghĩ đến tại sao đột nhiên lại trở nên như vậy, khả năng lớn nhất chính là... hắn dùng thuốc ức chế khí tức Địa Khôn bắt đầu bị cắn trả rồi. Năm đó, lúc bà ngoại đem thuốc đưa cho hắn uống, đã nói với hắn không có một ai biết rõ di chứng của phương thuốc này là gì. Ngày đó, tại lễ mừng giết chết Quỷ Diện Tri Chu hắn nói lời cảm tạ với vị bà bà đã cứu mình một mạng, thiếu nữ trẻ tuổi cũng lạnh lùng cảnh cáo hắn, bảo hắn không nên dùng thuốc nữa, nói loại thuốc đó khá lợi hại.

Cho nên... đây chính là cái giá đắc hắn đã vi phạm thiên mệnh, giấu diếm thân phận của mình?

Giang Trừng chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy. Cái giá này thật quá lớn, dường như muốn lấy đi hết tất cả của hắn. Hắn nắm chặt tay thành một nắm đấm, nện mạnh vào đệm chăn mềm mại bên dưới.

Hắn vẫn đang mong chờ may mắn, có lẽ ngọn nguồn của việc mất đi linh lực cũng không phải là do hắn dùng thuốc, có lẽ đã có người hạ độc hắn, cũng có thể do gần đây hắn quá mệt mỏi, qua mấy ngày thì có thể hồi phục. Nhưng mà trên thực tế, đã hai ngày trôi qua, hắn luôn âm thầm tra xét, cũng không phát hiện người nào có thể hạ độc hắn; kể từ sau khi linh lực bắt đầu trở nên tán loạn, cũng chẳng có dấu hiệu tạm ngưng hoặc khôi phục.

Càng tệ hơn nữa, cùng với việc linh lực bị xói mòn, hắn thường xuyên đột nhiên ngủ quên mất, thân thể cứ luôn uể oải không có lấy một chút sức lực. Trước đây, có ốm đau gì, Giang Trừng đều có thể dựa vào nghị lực của mình mà vượt qua, lần này lại hoàn toàn chẳng thể chống đỡ nổi. Giống như ngày hôm qua từ Ngu thị ngự kiếm trở về, trong chớp mắt mọi thứ đều tối sầm lại, chờ hắn khôi phục được ý thức, khắp người đầy đau đớn ngã trên mặt đất. Hôm nay lúc chờ Lam Hi Thần đến cũng như vậy, bỗng nhiên lồng ngực nặng nề, thở chẳng ra hơi, ý thức dần trở nên mơ hồ, đợi lúc chủ sự lay hắn tỉnh dậy, mới biết mình đã ngủ gật trên bàn.

May thay chủ sự và Lam Hi Thần đều cho rằng hắn quá mệt mỏi mà ngủ quên mất... Thế nhưng, chỉ một, hai lần hắn còn có thể tìm cớ để thoái thác, nhiều lần hơn nữa thì hắn chẳng có cách nào che giấu nổi. Nếu sự việc chẳng qua chỉ phát sinh ở trong Liên Hoa Ổ, hắn có thể phong tỏa tin tức. Nhưng hắn không có khả năng cả đời chỉ co đầu rút cổ bên trong Liên Hoa Ổ, lỡ như lúc ở bên ngoài, hay đi dự Thanh Đàm Hội, bị người khác biết được, không cần đến một ngày, toàn bộ Tu Tiên giới đều sẽ biết Giang Vãn Ngâm hắn thân thể đã xảy ra vấn đề. Đến lúc đó, những người vốn lo ngại hắn âm tàn cường ngạnh mà không dám duỗi ma trảo, sẽ lập tức ra tay với Kim Lăng, ra tay với Giang thị, mà hắn lại chẳng thể nào ngăn cản được!

Còn có một chuyện còn đáng sợ hơn, một khi trong lúc hắn hôn mê có người mời đại phu đến, chỉ cần vừa bắt mạch khám bệnh, liền biết được hắn chính là Địa Khôn. Đến lúc đó... đến lúc đó sẽ phát sinh chuyện gì, hắn hoàn toàn chẳng dám nghĩ đến.

Hắn không thể để cho bất cứ đại phu nào chuẩn đoán trị liệu cho hắn, các gia tộc Thiên Càn vì tìm kiếm Địa Khôn đã sớm náo động gần như điên cuồng, ở bên ngoài ngoại trừ Lam thị, tất cả những gia tộc có Thiên Càn đều từng bái phỏng qua Vân Mộng, thỉnh cầu Giang Trừng lưu ý giúp họ. Có những vị lão tông chủ có chút đức cao vọng trọng, Giang Trừng không thể không tự mình gặp họ, chịu đựng những chán ghét và chế giễu, đi nghe bọn họ khóc lóc kể lể lo lắng khi không tìm thấy Địa Khôn, có gia tộc, Địa Khôn còn chưa xuất hiện, cũng đã đánh nhau sống chết. Dưới tình huống như vậy, bất cứ đại phu nào biết được hắn chính là Địa Khôn, đều có thể chạy đi mật báo. Lúc trước khi Tào Hoài Chân vẫn còn, hắn đã từng nghĩ đến một khi thân thể có chuyện gì, hắn sẽ nói thật với Tào Hoài Chân, tùy hắn chẩn trị. Nhưng mà, bây giờ nghĩ lại, may mắn hắn vẫn chưa nói ra, nếu không nhất định sẽ phạm phải sai lầm lớn.

Thế nhưng lúc này, dù cho Tào Hoài Chân đã chết, bốn bề vẫn như cũ đều tràn ngập nguy cơ. Hắn nên làm gì bây giờ? Làm thế nào mới có thể ngăn linh lực tiêu tán.

Bà bà trong thôn làng Bãi Mang, là cọng rơm cứu mạng duy nhất bây giờ hắn có thể nghĩ đến. Nhưng thôn làng Bãi Mang, là nơi ngay cả la bàn cũng không thể tìm thấy phương hướng, ngày đó bọn họ cũng chỉ đánh bậy đánh bạ, vả lại lúc đấy ở cùng một chỗ với Thủy Cổ, mới đi vào phiến sương mù trắng xóa kia. Nếu như chỉ có một mình hắn đi, Giang Trừng cũng không biết phải tìm kiếm đến khi nào, mới có thể tìm thấy thôn làng đấy. Hắn có thể rời đi bảy ngày, mười ngày, nhưng có thể mất tích một tháng, nửa năm hay sao?

Giang Trừng nhắm mắt lại.

Lam Hi Thần.

Thân ảnh người kia rộn ràng lại văn nhã, ôn nhu chân thành lần nữa hiện lên trong đầu hắn.

Nếu như hắn thật sự không có biện pháp, nếu như hắn thật sự chống đỡ không nổi, như vậy hắn phải cho tìm cho Kim Lăng và Giang thị một hậu thuẫn đáng tin cậy. Lam Hi Thần... ngoại trừ Lam Hi Thần, hắn không thể nghĩ đến bất kỳ một ai khác có thể an tâm giao phó.

Hắn tin tưởng Lam Hi Thần.

Kể từ ngày hắn biết mình là Địa Khôn, liền biết mình chẳng thể nào vì Giang thị kéo dài thêm huyết mạch. Khi đó hắn cầu xin tỷ tỷ, sau này đem thứ tử hoặc thứ nữ của tỷ tỷ cho hắn làm con thừa tự Giang thị, kế thừa Liên Hoa Ổ. Không ngờ tỷ tỷ chỉ để lại một mình Kim Lăng liền rời xa nhân thế, cho nên người kế nhiệm Giang thị, cũng chỉ có thể để lại cho đời sau của Kim Lăng rồi. Nhưng mà Kim Lăng tuổi vẫn còn nhỏ, hắn cũng không muốn ép buộc nó, chỉ là lén lút tự tay viết một phong thư, ghi rõ lỡ như hắn có điều gì bất trắc, Giang thị sẽ do hậu nhân của Kim Lăng kế thừa, đóng tông chủ ấn lên, đặt vào trong ngăn bí mật bên dưới bài vị của Giang Phong Miên ở Từ Đường.

Chuyện này, trước mắt chỉ có hắn biết. Ngày mai, nhất định ngày mai hắn phải đem chuyện này nói rõ với Lam Hi Thần, nếu như hắn không may xảy ra chuyện, ít nhất cũng có thể vì Kim Lăng và Giang thị ăn bài đường lui. Điều này thật ích kỷ, đối với Lam Hi Thần cũng không công bằng, nhưng lại là biện pháp khả thi nhất trong thời điểm này rồi.

Thế nhưng, hắn đơn độc gánh vác Giang thị nhiều năm như vậy, tuyệt đối không thể ngờ rằng một ngày nào đó, lại chỉ có thể đi nương nhờ người ngoài. Mà phần nhượng bộ này, không phải vì năng lực hắn không đủ hay đạo hạnh chưa tới, mà cuối cùng hắn lại chính là một Địa Khôn, đây là loại cảm giác không cam lòng, giống như thêm dầu vào lửa, thiêu đốt lấy Giang Trừng, để cho hắn nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xé rách tất cả. Giống như ngày ấy biết được chân tướng của Kim Đan, làm cho người ta thống khổ, lại chẳng thể làm được gì, chỉ có thể ép buộc tiếp nhận vận mệnh đùa cợt.

Cảm giác hoa mắt lại đến, rõ ràng đang nằm ở trên gường, lại cảm thấy thiên địa xoay vần. Giang Trừng cố gắng chớp chớp hai mắt, cố gắng duy trì thanh tỉnh, cuối cùng vẫn chống đỡ không được rơi vào trong bóng đêm, hơi thở nặng nề chìm vào trong mê man.

Đợi lúc Giang Trừng tỉnh lại, ánh trăng đã lặng lẽ trèo lên trên bầu trời Liên Hoa Ổ, ánh trăng xuyên qua cánh cửa gỗ mun chạm khắc hoa, phản chiếu lên rèm cửa những hoa văn tinh xảo đẹp đẽ.

Không biết lúc này đã là giờ nào, trong phòng yên tĩnh đến mức nghe thấy cả tiếng tim của mình đang đập. Tuy rằng trên người đắp chăn rất dày, dưới đất còn tản ra hơi ấm Địa Long truyền đến. Nhưng Giang Trừng vẫn cảm thấy rét lạnh từ tay chân lan tràn khắp toàn thân.

Mỗi một lần mở mắt ra, hắn đều hy vọng linh lực tiêu tán sẽ ngưng lại, nhưng mỗi lần như thế, hắn chỉ cảm thấy thất vọng.

Đêm đông nơi này lạnh lẽo đến mức gần như làm cho người ta tuyệt vọng, hắn lại có chút hoài niệm, lúc mở mắt ra ở căn phòng trong thụ ốc nơi Nam Cương nóng bức kia, có một thân ảnh luôn túc trực ở bên cạnh hắn.

Ngay lúc hắn cười nhạo mình nhu nhược, bỗng nhiên từ xa văng vẳng truyền đến một tiếng tiêu.

Tiêu nghệ kia tinh diệu tuyệt luân, chỉ sợ toàn bộ Tu Tiên giới, cũng chỉ có Lam Hi Thần có thể thổi được.

Hắn nhắm mắt lại lắng nghe tiếng tiêu Lam Hi Thần thổi, đúng là khúc nhạc lúc còn ở Nam Cương y đã thổi qua mấy lần, giai điệu bi thương u uất, rồi lại trở nên êm dịu làm cho người ta lưu luyến chẳng rời.

Giang Trừng vô thức nương theo làn khúc.

Nếu là trước đây, hắn tuyệt đối sẽ không nghĩ đến, có một ngày sẽ gần gũi với Lam Hi Thần như vậy. Hắn cùng với Lam Hi Thần quen biết hơn mười năm, chẳng qua cũng chỉ là sơ giao. Nhưng kể từ sự việc ở núi Đồng Bách xảy ra cách đây mấy tháng, hai người qua lại, đã nhiều lần vượt ra khỏi sự khống chế của Giang Trừng. Là một Địa Khôn, hắn nhiều lần muốn tránh tiếp xúc với Lam Hi Thần, thế nhưng cuối cùng cũng chẳng giải quyết được gì. Bản thân hắn kỳ thật hiểu rất rõ, nếu như hắn mạnh mẽ từ chối ý tốt của Lam Hi Thần, y vốn dĩ sẽ chẳng có khả năng có cơ hội tiếp cận hắn. Thế nhưng, hắn không có.

Ở cùng một chỗ với Lam Hi Thần, cảm giác kỳ thật cũng rất tốt, tốt đến mức hắn mấy lần nhẫn tâm muốn đoạn tuyệt quan hệ với Lam Hi Thần, rồi lại lần lượt buông tha. Lam Hi Thần đối với hắn, quả thật rất chân thành, tốt hơn những người khác. Cũng khó trách Kim Quang Dao năm đó làm đủ mọi chuyện xấu, chỉ duy nhất Lam Hi Thần hắn không muốn động vào. Nếu như hắn không phải Địa Khôn, Lam Hi Thần không phải Thiên Càn, có lẽ hắn cũng có thể thả lỏng phòng ngự trong lòng, cùng Lam Hi Thần kết thành bằng hữu chí giao, có thể cùng nhau uống rượu cười đùa, chẳng có điều chi giấu giếm nhau.

Đáng tiếc...

Giang Trừng thở dài, bước xuống giường thay y phục. Mấy ngày trước, Nam Cương bên kia đưa đến cực phẩm trà Phổ Nhị, rất thích hợp dùng để uống trong tiết trời mùa đông lạnh lẽo. Vốn dĩ chuẩn bị lúc săn đêm mang đến cho Lam Hi Thần, nếu lúc này y đã đến, đưa cho y mang về một ít vậy. Giang Trừng thay xong y phục, chống gậy ra khỏi phòng ngủ, đi vào trong thư phòng đối diện. Hắn nhớ rõ mình đã đem mấy túi trà phẩm chất tốt nhất để vào trong ngăn tủ ở thư phòng. Không ngờ vừa mở ngăn tủ ra, ánh mắt lại vô tình bị chiếc hộp nhỏ hấp dẫn.

Đó là Nguyệt Ninh Thảo Lam Hi Thần đưa cho hắn, hắn cũng không nỡ dùng, cùng Nguyệt Ninh Thảo mà Kim Lăng đưa giấu chung trong ngăn tủ này.

Tay gõ lên trên chiếc hợp mộc mạc, khóe miệng bất giác cong lên, cũng bởi vì hộp Nguyệt Ninh Thảo này, hắn phải đem trà ngon của mình nhượng đi, tuy nói trao đổi này là hắn buôn bán hời, nhưng hắn nghĩ đến dáng vẻ tươi cười lúc ấy của Lam Hi Thần, lại nhịn không được hừ một tiếng.

Đang lúc hồi tưởng lại, đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa, tiếp theo là tiếng chủ sự vang lên.

"Tông chủ, tông chủ?"

"Vào đi." Giang Trừng khép lại ngăn tủ, lên tiếng.

Chủ sự bước vào, phát hiện Giang Trừng đã thức rồi, có chút giật mình.

"Tông chủ, ngài tỉnh rồi sao không gọi người tới hầu hạ?"

"Không sao, chân đã không còn đau." Giang Trừng nói tiếp, "Chuyện gì?"

"Có mấy vị Lam thị đệ tử đột nhiên đến chơi, nói là có việc gấp muốn gặp Lam tông chủ."

"Việc gấp?" Giang Trừng nhíu nhíu mày, có một loại dự cảm xấu đột nhiên rơi vào trong lòng hắn, "Cứ theo quy củ, mời bọn họ đến Thử Kiếm Đường, sau đó đi thông báo cho Lam Hi Thần."

Lam Hi Thần ở Liên Hoa Ổ là khách. Vì vậy nên khi Lam thị đệ tử đến chơi, tự nhiên sẽ quấy rầy vị Liên Hoa Ổ chủ nhân là hắn, có mấy vị Lam thị đệ tử đợi đã lâu. Vừa nhìn thấy Giang Trừng, đều đứng dậy hành lễ.

Trong đó có hai tên đệ tử, Giang Trừng dường như có chút ấn tượng, đều là Lam thị cao giai đệ tử, lần Thanh Đạm Hội trước đã cùng Lam Hi Thần tới Vân Mộng. Mấy người này biểu tình đều có chút phấn khởi, một chút cũng không giống bộ dạng sắp xảy ra chuyện gì nghiêm trọng.

Lam Hi Thần cũng nối gót đi đến. Đầu tiên nhìn Giang Trừng mỉm cười một cái, mới quay đầu nhìn đệ tử nhà mình.

"Xảy ra chuyện gì? Khẩn cấp như vậy."

Lam thị đệ tử nhìn sang Giang Trừng, Giang Trừng cũng quăng cho bọn họ một cái liếc mắt, nói: "Vậy ta đây liền không tự mình tiễn Trạch Vu Quân, các ngươi cứ tự nhiên."

Dứt lời, đang muốn gọi người đến tiễn khách. Lam Hi Thần lại đột nhiên lên tiếng: "Có chuyện gì, nói tại đây đi." Nhìn hắn Giang Trừng liếc mắt, ôn hòa cười nói, "Vãn Ngâm cũng không phải người ngoài."

Giang Trừng khẽ chau mày, trừng mắt với Lam Hi Thần.

Lúc này, đầu lĩnh Lam thị đệ tử, dường như không thể kìm nén nổi nữa, mang theo chúng đệ tử, hành lễ với Lam Hi Thần: "Tông chủ đại hỷ, chúc mừng tông chủ."

Lam Hi Thần ngây ngẩn cả người, bất động chằm chằm vào đệ tử nhà mình. Đầu lĩnh đệ tử giọng đầy vẻ mừng rỡ nói với Lam Hi Thần:

"Tông chủ, Lâm An Ngải thị trưởng nữ đêm nay hiển lộ thành Địa Khôn! Bởi vì ngưỡng Mộ Tông chủ, tránh tai mắt của người khác đưa đến Lam thị chúng ta! Tiên sinh giao cho chúng ta đến đón ngài, nhanh chóng trở về làm lễ! Một khắc cũng đừng nên chậm trễ!"

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro