Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 32

  【 Lời trước khi viết 】

CP Hi Trừng, kịch tình viết theo hướng ABO.

Nhân vật thuộc về Mặc Hương đại đại, OOC thuộc về ta.

Nghe nói ma đạo muốn làm hoạt hình, kích động mài đao Ψ('∀')Ψ

Ẩn Lâm Lang

(Ba mươi hai)

Mùa đông năm nay đến khá muộn, qua một tháng nữa là sang năm mới, khí trời vẫn rất ấm áp, từ Hàn Thất trông ra ngoài, trời quang thoáng đãng, ngàn dặm chẳng có lấy một bóng mây, dòng suối róc rách từ bên cạnh căn nhà chảy qua, tiên thảo hai bên bờ còn xanh tươi biên biếc, chẳng có chút gì là phong cảnh mùa đông, trái lại còn có chút ấm áp hân hoan của sắc xuân.

"Tông chủ, vậy chúng ta nói lại một chút về mạch tượng cùng sắc mặt bỗng nhiên xuất hiệu một số triệu chứng âm thầm biến đổi." Lam Vũ Hà cầm một quyển y thư, ngồi phía trước Lam Hi Thần, "Sách lần trước ta đưa cho ngài, chắc hẳn ngài đã xem xong rồi."

Lam Hi Thần cười nói: "Đã đọc xong toàn bộ, giúp ta thu được lợi ích không nhỏ."

Lam Vũ Hà gật đầu, đem sách trên tay giở ra, tỉ mỉ giảng giải cho Lam Hi Thần.

Sau khi từ Nam Cương trở về, Tông chủ nhà hắn mang theo một viên thuốc kỳ quái muốn hắn tra xét thành phần và tác dụng của nó, sau đó bắt đầu học tập y thuật từ hắn. Lam Vũ Hà nhịn không được mà nghi ngờ, có phải tông chủ ở Nam Cương đã gặp được cô nương mình thích.

Hơn hai tháng trôi qua, Tu Tiên giới có thể nói yên bình, mà cũng không bình yên.

Có một chuyện lớn xảy ra, đó là Vân Mộng Giang Thị tổ chức bách gia Thanh Đàm Hội, thương nghị vấn đề Già Phù Dung đã biến mất trăm năm lại xuất hiện. Thanh Đàm Hội lần này, Lam Hi Thần dẫn dắt Lam thị, tích cực ủng hộ. Ngày ấy nghe nói, Vân Mộng ngựa xe như nước, thuyền rồng ngọc liễn (*), qua lại không ngừng. Không ai không khen, không ai không tán tưởng, Vân Mộng Giang thị không hổ là tấm gương của bách gia.

(*) Ngọc liễn: kiệu ngồi có 36 người nâng.

Một chuyện khác, đấy là trước sau có ba vị Thiên Càn, trong hai tháng này hiển lộ ra dấu hiệu. Thế nhưng, Địa Khôn vẫn như cũ một người cũng không thấy. Một vài gia tộc lại càng thêm sốt ruột, từng nhà đều như kiến bò trên chảo nóng. Ngay cả đến Lam Khải Nhân, cũng lén lút phái một số đệ tử đi khắp nơi tìm kiếm, chỉ sợ lỡ như có nhà nào xuất hiện Địa Khôn, sẽ bị người khác đoạt đi trước.

Lam Hi Thần thì đối với chuyện của Địa Khôn lại chẳng hề để tâm. Những gia tộc có Thiên Càn khác đều cố tình ở khắp nơi tuyên bố, sẽ cho những gia tộc có Địa Khôn nhiều lợi ích cùng phần thưởng, nhưng Lam Hi Thần vẫn như trước đạm mạc hững hờ như gió thoáng mây trôi, dáng vẻ hoàn toàn chẳng liên quan gì đến mình, cũng khó trách dù rằng gia huấn có ghi "Không thể bàn luận thị phi sau lưng người khác", thế nhưng trong số những môn sinh trẻ tuổi, vẫn xuất hiện một số lời đồn đãi về việc tông chủ đã có người trong lòng.

"Vũ Hà."

Tiếng gọi của Lam Hi Thần đột nhiên đem Lam Vũ Hà kéo về hiện thực: "Tông, tông chủ, có chuyện gì?"

"Ngươi sao lại xuất thần?" Lam Hi Thần cười cực kỳ ôn hòa, "Đang suy nghĩ gì?"

"Ta. . ." Lam Vũ Hà tất nhiên không dám để cho tông chủ biết mình đang suy nghĩ về chuyện hôn nhân đại sự của hắn, trong đầu chợt lóe ra tia sáng viện đại một cái cớ, "Ta đang nghĩ đến viên thuốc trước đây tông chủ bảo ta xem xét."

"Ừm. . ." Lam Hi Thần nghe vậy nhíu mày, "Ngươi nói viên thuốc kia, là linh dược dùng để ức chế thần trí không rõ thậm chí phát cuồng?"

"Theo suy đoán của ta thì hẳn là như vậy. Nhưng. . . viên thuốc kia không chỉ có thể kìm nén lại tâm tình, mà từ thân thể, hơi thở, đến khí tức đều hoàn hoàn được kiềm chế, theo ta nghĩ, người dùng thuốc này, sợ là tu luyện tà thuật phóng hỏa nhập ma, hoặc là nhiễm phải ma khí dung mạo biến đổi, vì vậy mới cần dùng loại thuốc mạnh như thế để áp chế biến hóa."

Lam Hi Thần nghe hắn nói xong, nét mặt lập tức có chút trầm xuống, đó là vẻ mặt rất ít khi xuất hiện trên gương mặt của Trạch Vu Quân.

"Không thể. . ." Lam Hi Thần lẩm bẩm nói, "Hắn hẳn là sẽ không. . ."

"Cũng chỉ là suy đoán của ta." Lam Vũ Hà liền vội vàng nói, "Nếu như có thể, vẫn xin mời tông chủ đưa nàng mang đến cho ta bắt mạch, vậy mới nói chính xác."

Lam Hi Thần chầm chậm gật đầu, đang muốn nói chuyện. Bỗng nhiên ngoài cửa có môn sinh đến báo, có đệ tử Giang thị đến đưa thư của Giang tông chủ.

"Thư của Vãn Ngâm?" Lam Hi Thần khẽ cau mày.

Sau khi Giang thị Thanh Đàm Hội kết thúc một tháng, Lam Hi Thần viết thư cho Giang Trừng, mời hắn cùng nhau đi săn đêm, đúng như dự đoán, bị Giang Trừng viện lý do việc nhà bận rộn từ chối. Lam Hi Thần vẫn chưa từ bỏ ý định, đợi qua nửa tháng lại gửi tiếp một phong thư đi, vốn tưởng rằng tất nhiên vẫn sẽ bị cự, không ngờ Giang Trừng lại đồng ý lời mời của y, hai người đã hẹn cùng nhau xuất phát vào ngày mai, sao lúc này lại đột nhiên bảo người đưa thư đến? Chẳng lẽ Giang Trừng đã xảy ra chuyện gì?

Lam Hi Thần lập tức đi tới phòng khách, chỉ thấy một người trẻ tuổi mặc áo tím Giang thị đã ở nơi đó chờ hắn.

"Trạch Vu Quân." Thanh niên vừa thấy Lam Hi Thần, lập tức đứng dậy hành lễ.

"Là ngươi." Lam Hi Thần nhìn thấy khuôn mặt thân quen, liền tươi cười chào hỏi, "Đã lâu không gặp, Giang tông chủ vẫn khỏe chứ?"

Người thanh niên này là môn sinh Giang thị hơn mười năm trước được Giang Trừng thu nhận giúp đỡ, trong lần Giang thị Thanh Đàm Hội, Giang Trừng giao cho hắn phụ trách việc nghênh đón chiếu cố Lam Hi Thần và đệ tử Lam thị. Người này tính tình ôn hòa cởi mở, cực kỳ sùng bái Giang Trừng, cũng rất hòa hợp với những đệ tử Lam thị do Lam Hi Thần dẫn theo, đem đoàn người chăm sóc vô cùng ổn thỏa chu đáo. Bởi vậy Lam Hi Thần có ấn tượng rất sâu sắc với hắn.

Thanh niên không trả lời, yên lặng đưa lá thư tông chủ mình đã viết. Lam Hi Thần nhận lấy thư mở ra xem, đúng như dự đoán, trong thư Giang Trừng viết bởi vì Giang thị đột nhiên có việc gấp, không có cách nào đáp ứng được lời mời.

Lam Hi Thần có chút mất mát thở dài, nói: "Nếu như đột nhiên có việc gấp, vậy cũng không có biện pháp. Ta lập tức đi viết thư hồi âm, ngươi chờ một chút."

"Vâng. . ." Thanh niên cúi đầu, Lam Hi Thần phát hiện vẻ mặt hắn khá quái lạ, dường như có vẻ muốn nói rồi lại thôi.

"Là Giang tông chủ đã xảy ra chuyện gì rồi, đúng không?"

Thanh niên nghe thấy Lam Hi Thần hỏi, chần chừ một chút, sau đó liền đột nhiên gật đầu. Lam Hi Thần trong lòng lập tức trào dâng một cảm giác bất an khó có thể diễn tả thành lời.

"Xảy ra chuyện gì?"

". . . Ngày hôm qua, có một vị tiên tử Ngu thị xuất giá." Thanh niên ngừng một lúc mới nói tiếp, "Tông chủ dẫn theo mấy vị tâm phúc, đến chúc mừng. Trên đường về, vốn dĩ mọi người đều bay rất nhanh, bất thình lình tông chủ đột nhiên từ ngã từ trên Tam Độc xuống."

"Cái gì!" Lam Hi Thần kinh hãi biến sắc, té từ trên cao xuống như vậy, chẳng phải sẽ bị thương nặng sao! ?

Thanh niên vừa thấy sắc mặt Lam Hi Thần biến đổi, vội vàng lắc tay nói: "Trạch Vu Quân đừng lo lắng, lúc tông chủ té xuống, được cây cối bên dưới đỡ lấy, chỉ là bị thương nhẹ trặc chân."

Lam Hi Thần nghe xong, hơi thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không có chút nào thả lỏng. Tiên môn đệ tử, ngự kiếm phi hành chính là kiến thức cơ bản, thuở nhỏ đã phải học tập. Cho dù không có năng khiếu như Hoài Tang, cũng chừng mười tuổi sẽ biết ngự kiếm phi hành, không chút vấn đề. Lấy tu vi và trải nghiệm của Giang Trừng, làm sao có khả năng sẽ phát sinh tình huống khi ngự kiếm thì trượt chân rơi xuống?

"Thế nhưng, sự việc xảy ra hết sức đột ngột." Thanh niên mặt mày ủ rũ nói tiếp, "Từ trước đến nay chưa từng phát sinh tình huống như thế, ngay cả hộ vệ bên cạnh tông chủ cũng không phản ứng kịp. Sau khi tông chủ tỉnh lại bảo là đêm đó uống khá nhiều rượu nên mới xảy ra chuyện như vậy, nhưng trước đây, tông chủ cũng uống rất nhiều rượu sau đó ngự kiếm trở về, đều chưa từng xảy ra chuyện như thế... vì vậy, ta rất lo lắng cho tông chủ."

Lam Hi Thần nhìn bộ dạng thanh niên cuối đầu ủ rủ lo lắng, cũng cảm thấy sự việc nhất định có điểm khác thường, liền nói với thanh niên: "Đừng lo lắng, ta cùng ngươi về Vân Mộng, nhìn xem tình huống Giang tông chủ thế nào."

Thanh niên nghe xong mừng rỡ, lập tức chắp tay nói lời cám ơn với Lam Hi Thần.

Lam Hi Thần cũng không muốn tiếp tục trì hoãn nữa, khoản thời gian này trong Lam thị cũng không có việc gì, hắn vốn dĩ cũng muốn chuẩn bị ra ngoài săn đêm, coi như là xuất phát sớm hơn một ngày, liền cùng người thanh niên kia cùng nhau bay đến Liên Hoa Ổ.

Đến Vân Mộng, cũng đã gần chạng vạng.

Khi ánh mặt trời khuất sau ngọn núi, khắp nơi liền bị khí lạnh bao phủ, nhưng bên trong Liên Hoa Ổ có vẻ yên tĩnh an bình, dường như cũng không vì chuyện của tông chủ mà ảnh hưởng. Chủ sự nghe nói Lam Hi Thần đã đến, tự mình đi ra nghênh tiếp.

"Tông chủ bận rộn cả ngày, bây giờ đang ở trong phòng nghỉ ngơi." Chủ sự nói với Lam Hi Thần, "Ta lập tức đi thông báo."

Sau khi Lam Hi Thần đợi một lúc, chủ sự mới trở về, mời Lam Hi Thần đi vào bên trong phòng. Trước đây khi tổ chức Thanh Đàm Hội, Lam Hi Thần cũng đã từng đi vào trong phòng Giang Trừng, cùng Giang Trừng và Kim Lăng ba người âm thầm nghị sự với nhau. Vì vậy mọi người đối với việc tông chủ trực tiếp mời Trạch Vu Quân vào phòng mình cũng không cảm thấy ngạc nhiên.

Xuyên qua hành lang khúc chiết uốn quanh, hồ nước dưới chân cầu, hoa sen đã khô héo, chỉ còn những cành lá xác xơ, nước hồ lăn tăn gợn sóng, ánh lên một nét hiu quạnh. Lam Hi Thần thấy cảnh tượng điêu tàn này, trong lòng càng thêm bất an, chỉ muốn nhanh chóng nhìn thấy Giang Trừng, xác nhận hắn vẫn mạnh khỏe.

"Lam Tông chủ, hẳn đã biết chuyện tông chủ bị thương rồi." Không ngờ, chủ sự lại lên tiếng hỏi.

"Đúng vậy." Lam Hi Thần gật đầu.

"Đa tạ Lam Tông chủ đã cố ý đến đây. . ." Trong đôi mắt màu xám tro của chủ sự đong đầy vẻ lo lắng, "Thực không dám giấu giếm, gần đây thân thể tông chủ dường như có chút không khỏe. Nhưng khi chúng ta hỏi hắn, đều bị hắn trả lời qua loa lấy lệ, ta nghĩ tông chủ từ khi đến Nam Cương, liền có quan hệ rất tốt với Lam Tông, có lẽ Lam Tông chủ có thể giúp chúng ta. . . hỏi một chút tình huống của tông chủ."

Nghe xong chủ sự nói như vậy, bất an trong lòng Lam Hi Thần càng thêm sâu. Sau đó, gật đầu đáp ứng chủ sự, hai người đi tới phòng riêng của Giang Trừng. Nhưng mà vừa bước vào, hai người đều sửng sốt.

Giang Trừng tựa ở trên bàn, nâng đầu ngủ. Đãi khách khi ngủ, là hành vi phi thường thất lễ, mà tính cách Giang Trừng rất cương liệt, trước kia cho dù có mệt mỏi, cũng sẽ không thất lễ như thế. Lam Hi Thần thấy sắc mặt chủ sự trắng bệch, tiến lại đánh thức Giang Trừng.

"Tông chủ, tông chủ?" Nghe được tiếng chủ sự, Giang Trừng mới dần mở mắt ra, trong ánh mắt hiện lên vẻ mệt mỏi.

Trong lòng Lam Hi Thần căng thẳng, nhưng bị vướn bận bởi lễ nghi nên không dám tùy tiện đến gần. Hận không thể trở lại lúc chỉ có hai người sống ở Nam Cương, đem những lễ nghi phiền phức đều ném đến sau đầu.

"Ngươi đến rồi. . ." Giang Trừng nhìn thấy Lam Hi Thần, sách một tiếng đè lại mi tâm, hiển nhiên đang vì mình vậy mà ngủ quên mất ảo não.

"Vãn Ngâm lúc ở cùng ta thì không cần khách khí như thế." Lam Hi Thần dằn xuống lo lắng, lộ ra một nụ cười nhã nhặn.

Giang Trừng gương mặt chẳng chút biểu cảm nhìn Lam Hi Thần một hồi: "Ta không có chuyện gì, chỉ là gần đây có chút mệt mỏi mà thôi."

Lam Hi Thần lén lút cùng chủ sự đưa mắt nhìn nhau. Chủ sự giả vờ ung dung nói: "Trạch Vu Quân còn chưa ăn cơm đi, để thuộc hạ trước tiên bảo trù phòng chuẩn bị một chút." Dứt lời, liền đi ra, để lại hai người Lam Hi Thần cùng Giang Trừng ở cùng nhau.

"Mệt mỏi thì nghỉ ngơi đi." Lam Hi Thần đi đến bên cạnh Giang Trừng, y tiếp tục nói, "Ta đưa ngươi trở về phòng?"

"Không cần, không nghiêm trọng như vậy." Hắn muốn từ trên tọa tháp (**) đứng dậy, nhưng lại quên mất chân mình còn đang có thương tích, một cơn đau nhói ập tới, thân thể liền mềm nhũn ngã vào trong một lồng ngực rắn chắc.

"Cẩn thận!" Lam Hi Thần thấy Giang Trừng đứng không vững, lập tức xông lên ôm lấy hắn, một loại cảm giác suy yếu kỳ dị cùng uể oải từ trên người Giang Trừng truyền tới.

"Xảy ra chuyện gì?" Lam Hi Thần đầy vẻ lo lắng hỏi, thật vất vả mới kìm nén kích động muốn mạnh mẽ ép hỏi hắn, y đỡ Giang Trừng ngồi xuống, tỉ mỉ quan sát sắc mặt của hắn, "Trong người có chỗ nào không được thoải mái?"

"Đã nói không có chuyện gì!" Giang Trừng thiếu kiên nhẫn đẩy hắn ra, "Sau Thanh Đàm Hội không nghỉ ngơi tốt mà thôi."

"Chân thì sao? Đã có chuyện gì xảy ra với chân của ngươi?"

"Vấp một chút bị trật chân mà thôi."

Lam Hi Thần vẻ mặt u ám, Giang Trừng vẫn như trước... không chịu nói thật với y.

Hắn thở dài thật sâu, nói: "Ta đem theo thuốc trị thương tốt nhất của Lam thị đến cho ngươi dùng.

"Không cần, ta đã đắp thuốc rồi."

". . . Vậy ta dìu ngươi trở về phòng, ngươi ngủ một giấc thật ngon."

Lần này Giang Trừng thật không có từ chối, Lam Hi Thần đưa tay qua, hắn cũng vịn vai Lam Hi Thần chuẩn bị đứng dậy. Nhưng Lam Hi Thần bỗng nhiên đem bàn tay rãnh rỗi còn lại vòng qua dưới đầu gối của hắn, trong lúc hắn còn chưa kịp phản ứng, liền đem cả người hắn ôm ngang lên!

"Lam Hi Thần! Ngươi làm cái gì vậy!" Cái tư thế này làm cho Giang Trừng giống như con mèo bị dẫm đuôi xù lông lên.

Lam Hi Thần mặt không biến sắc, ngược lại còn đem người trong ngực ôm càng chặt hơn: "Vãn Ngâm đừng nhúc nhích, tư thế này đối với ta mà nói so với dìu ngươi nhẹ nhàng hơn nhiều, coi như suy nghĩ cho ta một chút. . . phòng ngủ ngươi ở bên nào?"

Giang Trừng cắn răng, nhịn xuống ý định muốn đánh Lam Hi Thần một đấm. Thứ nhất, Lam Hi Thần nói cực kỳ quang minh chính đại, lúc này hắn tức giận đánh người ngược lại có vẻ quá hẹp hòi. Thứ hai, dù sao lúc này cũng không có người khác, hắn cũng lười cùng Lam Hi Thần dây dưa loại chuyện nhỏ nhặt này. Chỉ chỉ cửa ở phía sau tấm bình phong trong phòng khách, Lam Hi Thần bế hắn, vững vàng đi qua hành lang, ôm hắn đi vào phòng ngủ của tông chủ - nơi rất ít người được đặt chân vào.

So với Hàn Thất tao nhã thanh khiết và Phương Phỉ Điện đầy nét cao quý lộng lẫy, phòng ngủ Giang Trừng là sự kết hợp của cả hai, không mộc mạc giống như Lam thị đến một món đồ trang trí dư thừa cũng không có, cũng không xa hoa lộng lẫy như Kim thị làm người ta có chút chịu không nổi. Cả gian nhà đều được xây dựng trên mặt nước, xung quanh là những cửa gỗ điêu khắc hoa sen, lúc ban ngày toàn bộ cửa đều được mở ra, không chỉ thông gió hứng lấy ánh sáng, còn có thể đem cảnh đẹp trong đình nhìn bao quát, đến lúc trời tối thì đóng lại, lập tức tạo thành một bức tường, che chắn gió lạnh cùng sương sớm. Lúc này vì là mùa đông, ở bên ngoài còn treo thêm những tấm màn vải, để gió lạnh bên ngoài một chút cũng không thể lọt vào. *1

Giang phòng được xây dựng ở một chỗ cực kỳ ấm áp. Gường ngủ Giang Trừng rất lớn, bên trên còn có một tấm chăn bông thật dầy, xung quanh ngăn cách bởi một tấm màn mỏng màu tím nhạt. Bên cạnh một cái bảo vịt đỉnh nho nhỏ, đang tỏa ra hương thơm.

Lam Hi Thần thật cẩn thận đem Giang Trừng đặt lên giường, Giang Trừng cởi bỏ áo khoác và giầy, không nói gì, chỉ là lúc nằm lên trên gường thì thở nhẹ một hơi.

"Có muốn cho mời đại phu tới xem một chút hay không?" Lam Hi Thần hỏi.

". . . Đã mời rồi, chỉ là mệt mỏi." Giang Trừng trầm mặc nói, nhưng Lam Hi Thần từ trong ngữ điệu của hắn mơ hồ nghe được mùi vị qua loa lấy lệ. *2

"Vậy ta truyền cho ngươi một chút linh lực?"

"Không cần." Giang Trừng từ chối rất kiên quyết, kéo chăn của mình đắp lên, đem sự quan tâm lo lắng của Lam Hi Thần ngăn cách ở bên ngoài.

Lam Hi Thần cau mày, nhưng cũng không thể làm gì, chỉ có thể lẳng lặng ngồi ở cạnh giường. Giang Trừng lại dùng vẻ ngoài cứng rắn đem mình bao bọc lại, quan hệ giữa hai người lại trở về như trước kia. Lam Hi Thần vừa nghĩ xem có phải mình đã bỏ sót chuyện gì không, cũng vừa hoài niệm tối hôm đó ở Nam Cương cùng Giang Trừng tâm sự, cõi lòng rộng mở.

"Ngươi còn ở đây làm gì?" Giang Trừng nhắm mắt lại đợi nửa ngày không nghe thấy động tĩnh gì của Lam Hi Thần, bất đắc dĩ quay đầu lại lườm hắn một cái.

"Tất nhiên là chăm sóc ngươi, xem ngươi muốn cái gì."

"Ta cũng không phải con nít!" Giang Trừng mở to mắt cả giận nói, "Đi ra ngoài!"

Lam Hi Thần chỉ có thể cười khổ: "Được, vậy ta đi ra ngoài trước. Ngươi nghỉ ngơi thật tốt."

Giang Trừng hừ một tiếng, quay đầu lại không để ý hắn nữa. Lam Hi Thần đứng dậy sửa sang lại quần áo một chút, nhẹ nhàng bước đi, vừa mới đi qua bình phong bên trên vẽ một đàn cá nô đùa dưới hoa sen, liền nghe thấy Giang Trừng đột nhiên kêu một tiếng "Này".

"Vãn Ngâm?"

"Trời cũng không còn sớm nữa." Thanh âm Giang Trừng nương theo tiếng thở dài truyền đến, "Đêm nay ngươi hãy lưu lại nơi này, ngày mai rồi trở về, đợi chủ sự đến sẽ dẫn ngươi đi dùng bữa tối."

"Được." Lam Hi Thần khẽ mỉm cười, quãng thời gian ở chung kia, hắn từ lâu đã hiểu rõ Giang Trừng luôn trưng ra vẻ ngoài tàn nhẫn, tận sâu trong lòng vẫn luôn ẩn chứa sự dịu dàng. Nhưng cũng chính vì vậy, Giang Trừng suy yếu, càng làm cho lòng hắn như lửa đốt.

Ngày mai, hắn nhất định phải cùng Giang Trừng nói chuyện rõ ràng, rốt cục thì thân thể của hắn đã xảy ra chuyện gì, tại sao không thể nói sự thật cho hắn. Bất luận như thế nào, ngày mai hắn nhất định phải biết rõ, ở trên người Giang Trừng đã xảy ra chuyện gì.

TBC

==========================================================

*1: Trừng Trừng phòng ngủ đương nhiên là tôi tự tưởng tượng. . . trong nguyên tác không có viết (nói đến Hàn Thất quả thực cũng không thấy viết, nhưng tôi đoán cũng gần giống như Tĩnh Thất. . . đi).

*2: Trừng Trừng thật sự mời đại phu sao? Đáp án, đương nhiên không có.

(*) Ngọc liễn: kiệu ngồi có 36 người nâng.

(**) Tọa tháp:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro