Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 30

【 Lời trước khi viết 】

CP Hi Trừng, kịch tình viết theo hướng ABO.

Nhân vật thuộc về Mặc Hương đại đại, OOC thuộc về ta.

Ta còn sống! Ta còn sống! Ta còn sống! A ha ha ha ha ha ha ( không cần lo cho ta, ta loạn mất rồi... )

Ẩn Lâm Lang

(Ba mươi)

Sau khi dùng nước đã cùng Lam Hi Thần mang về lau người xong, Giang Trừng thay y phục của mình.

Sao đó phủ thêm áo khoác, hắn bỗng nhớ ra chuyện gì đó, ở trong quần lục lọi tìm kiếm, cuối cùng ở trong túi Càn Khôn tìm thấy bình sứ nhỏ màu xanh nhạt.

Thở phào nhẹ nhõm, may mà trước lúc hôn mê mình đã đem nó cất kỹ, không ném đi mất, hoặc giả nếu bị Lam Hi Thần phát hiện, vấn đề liền không ổn.

Thu dọn xong quần áo, ra khỏi thụ ốc, Lam Hi Thần điều khiển Liệt Băng, đứng trên bình đài chờ hắn. Nghe được động tĩnh, y quay đầu lại, đôi mắt ôn nhã ở trong đêm tối càng lộ ra vẻ thăm thẫm.

"Vãn Ngâm đã chuẩn bị kỹ?"

Giang Trừng gật đầu, không chút chậm trễ đi về phía y.

"Cái này, trả lại cho ngươi."

Lam Hi Thần cúi đầu nhìn mạt ngạch của mình được xếp gọn gàng, an tĩnh nằm trong lòng bàn tay Giang Trừng.

"Thương tích ta đã xem qua, không sao rồi." Giang Trừng nói tiếp, "... Đa tạ ngươi."

Lam Hi Thần nhận lấy Mạt Ngạch, đột nhiên hỏi: "Vãn Ngâm có biết ý nghĩ của mạt ngạch nhà chúng ta không?

Giang Trừng nhíu nhíu mày: "Có ý nghĩa gì?"

Lam Hi Thần lộ ra một nụ cười Giang Trừng nhìn không hiểu, đem mạt ngạch thuần thục quấn vào vị trí ban đầu, lắc lắc đầu: "Không có gì, đi thôi, đừng để người khác đợi lâu."

Giang Trừng ngờ vực liếc nhìn hắn, nhưng cũng cũng không nói gì.

Hai người rời khỏi thụ ốc, xuyên qua hang động, đi tới thôn trang của Bãi Mang. Bãi Mang đã đứng ở cửa thôn chờ bọn họ, phía sau có mười mấy người nam tử cao to cường tráng, trước người nâng một con dê cùng hai con heo, người phía sau cõng lấy mấy ông lão.

Lúc Bãi Mang nhìn thấy Giang Trừng khá là giật mình, lén lút kéo Lam Hi Thần sang một bên. Cho dù đã cách xa một khoảng, Giang Trừng vẫn có thể nghe thấy Bãi Mang nhỏ giọng nói với Lam Hi Thần: "Sao ngươi... để cho hắn theo? ... Phải thương hắn thật nhiều. Rất nguy hiểm... ăn thịt người đấy..."

Giang Trừng hung hăng trừng Bãi Mang một chút, Bãi Mang quay đầu chạm phải ánh mắt ác liệt của hắn, thế nhưng bất giác khẽ run rẩy.

"Người Trung Nguyên các ngươi... thật là lợi hại nha..."

Thấy Bãi Mang hơi rụt rè e sợ lí nhí nói, Lam Hi Thần nhịn không được cười rộ lên: "Hắn so với ngươi nghĩ mạnh hơn rất nhiều." Sau đó hắn nhìn một chút sang những cụ già được những người kia cõng, nhíu nhíu mày.

Giang Trừng nhìn Lam Hi Thần lại nói gì đó với Bãi Mang, liền nhíu mày, quay về bên cạnh mình.

"Làm sao vậy?"

"Ngươi nhìn những cụ già kia." Vẻ mặt Lam Hi Thần có chút u sầu, "Bãi Mang nói với ta, đó là cống phẩm thứ hai đưa cho Qủy Diện Tri Chu."

"Cống phẩm! ?" Giang Trừng kinh ngạc mở to hai mắt.

Lam Hi Thần gật đầu: "Đầu tiên bọn họ sẽ đem con dê cùng với hai con heo kia đặt ở chỗ Qủy Diện Tri Chu xuất hiện, theo lẽ thường mà nói, Qủy Diện Tri Chu sau khi ăn cống phẩm thứ nhất, hẳn là sẽ hài lòng quay về núi. Nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ xuất hiện tình huống sau khi ăn xong cống phẩm thứ nhất sẽ không vừa ý, khi đó, bọn họ sẽ đem những cụ già kia thả xuống, để cho Qủy Diện Tri Chu ăn họ."

"Cái gì!" Giang Trừng kinh hãi gần như chẳng nói thành lời, "Chuyện này... không phải là đem người sống làm tế phẩm?"

Lam Hi Thần sắc mặt nghiêm túc: "Theo lời Bãi Mang nói, Qủy Diện Tri Chu là trăm năm trước không biết từ đâu, xâm nhập vào thung lũng của bọn họ, bình thường đều ẩn núp ở phía Bắc, thỉnh thoảng chạy ra giẫm đạp đồng ruộng vốn ít ỏi trong thôn, nuốt luôn súc vật cùng thôn dân. Người dân trong làng không có bất kỳ biện pháp nào."

"Nếu như ở trung nguyên xảy ra chuyện này, sớm đã được các tu tiên thế gia giải quyết." Giang Trừng lạnh lùng nói, "Đáng tiếc, thôn này nằm ở Nam Cương, lại hẻo lánh lạ kỳ..."

"Ừm, thôn dân cùng đường mạt lộ, mới nghĩ ra biện pháp đem những cụ già không còn sức lao động hiến cho Qủy Diện Tri Chu, đổi lấy yên bình cho toàn thôn. Ta bảo bọn họ đừng mang những lão nhân theo, bọn họ cũng không chịu." Lam Hi Thần nắm chặt Liệt Băng, "Bất luận như thế nào, nếu như lần này hai chúng ta đã ở đây, nhất định phải tiêu diệt con quái vật kia, trả lại sự yên tĩnh cho thôn làng, cũng coi như báo đáp Bãi Mang công tử đã chăm sóc cho chúng ta những ngày qua."

Giang Trừng gật đầu. Lúc này những người dân trong thôn bắt đầu thấp giọng ồn ào, đã đến giờ xuất phát. Bãi Mang dẫn đầu đi phía trước, thôn dân nâng cống phẩm lên, cõng các cụ già đi theo phía sau hắn. Có vài người phụ nữ và trẻ nhỏ đứng ở bên cạnh thôn nhìn theo bọn họ, dường như có thể nghe thấy tiếng khóc thương. Cảnh tượng cũng thật thê lương. Giang Trừng và Lam Hi Thần đi theo sau đội ngũ cuối cùng, tiến dần về hướng thung lũng u ám ở phía Bắc thôn làng.

Ra khỏi thôn, càng đi lên phía Bắc cảnh tượng càng hẻo lánh hoang vu, cỏ dại cao hơn cả người, nhưng có thể lờ mờ thấy được dấu vết những thửa ruộng năm nào. Có lẽ trăm năm trước, nơi này cũng là đất đai thôn dân dùng để sinh sống, nhưng từ sau khi bị Qủy Diện Tri Chu tàn phá, thôn dân không thể không rời bỏ nơi này, chạy đến một chỗ an toàn hơn. Càng đi về phía Bắc, cảnh vật khắp nơi càng thêm u ám thê lương, cây cối héo khô, cỏ cây úa tàn, dần dần có thể ngửi được hơi khí độc, đi vài bước liền có thể nhìn thấy thi thể động vật hoặc những bộ xương trắng, phía trên còn phủ lên những sợ tơ trắng xám, tản ra mùi thối rữa.

Nguời phía trước dừng lại, Lam Hi Thần cùng Giang Trừng đưa mắt nhìn nhau, băng qua mọi người đi lên phía trước, nhìn thấy Bãi Mang đang chỉ cho mọi người đem gia súc đặt lên một tảng đá tương đối bằng phẳng. Sau đó cách tảng đá hơn năm mươi trượng, mọi người đem các cụ già thả xuống. Các cụ già kia tuy bảo là tự nguyện đi đến, nhưng cũng không biết hôm nay có bỏ mạng ở nơi này không, hiển nhiên mặt mày u sầu, hai mắt đẫm lệ, nhưng họ còn muốn ở trước mặt người thân giả vờ kiên cường, trông thấy quả thực làm cho người ta xót xa trong lòng.

Bãi Mang cẩn thận an bài cho các cụ già xong, xoay người đi về chỗ Lam Hi Thần cùng Giang Trừng.

"Ta cũng không biết lúc nào quái vật đi ra..." Hắn nói, "Có đôi lúc là ban ngày, đôi lúc vào buổi tối, chúng ta chỉ có thể chờ đợi."

Lam Hi Thần chỉ chỉ một gốc cây hòe héo khô ven đường, nói: "Hai người bọn ta qua bên kia chờ nó trước, yên tâm đi."

"Vậy các ngươi... cẩn thận..." Bãi Mang cảm kích cúi chào. Xoay người lại cùng mọi người dây dưa một lúc, mới lưu luyến bịn rịn dẫn theo những người khác lùi ra bên ngoài thật xa, sau đó trốn ở phía sau núi đá xem xét tình hình.

Giang Trừng nhảy lên trên cây hòe già, nhìn những cụ già ngồi ở trên chiếu đang lo lắng sợ hãi: "Hừ, những năm nay phải để cho các cụ già lớn tuổi như vậy ngồi ở nơi đó lo lắng sợ hãi cả ngày? Thế mà bọn họ lại có thể nghĩ ra được."

"E rằng đó cũng là việc bất đắc dĩ." Lam Hi Thần cũng nhảy lên trên cây, dựa vào đối diện Giang Trừng, "Bãi Mang nói Qủy Diện Tri Chu đao thương bất nhập, bọn họ cũng từng thử hạ độc vào trong đồ ăn muốn độc chết nó, kết quả làm Qủy Diện Tri Chu tức giận, chạy vào trong làng phá huỷ mấy mẫu đất ruộng, nuốt xong vài người mới bỏ qua."

"Cũng chỉ là yêu thú thành tinh thôi." Giang Trừng xem thường, "Nếu không phải chạy đến chỗ rừng núi hoang vu này, sớm đã bị chúng ta thu thập."

"Đúng vậy..." Lam Hi Thần thở dài, "Đáng thương cho thôn dân này, phải chịu trăm năm tàn phá nặng nề." Hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời, quay đầu nói với Giang Trừng, "Vãn Ngâm ngươi mới vừa khỏi bệnh, trước tiên nghỉ ngơi một chút đi. Ta ở đây coi chừng."

"Vậy đến nửa đêm ngươi gọi ta dậy, đến lượt ta trông coi." Giang Trừng không cho người khác khước từ nói, cũng không quan tâm Lam Hi Thần có đồng ý hay không, ôm ngực điều chỉnh lại tư thế, tựa vào thân cây nhắm mắt dưỡng thần. Lam Hi Thần cười khẽ, Giang Trừng ở trước mặt hắn đã có thể chẳng chút phòng bị lộ ra gương mặt ngủ say. Tư thế hắn khi ngủ kỳ thật ngoan ngoãn giống như một đứa trẻ, nhưng mà cho dù hắn đã ngủ say vẫn nhíu chặt lông mày lại làm cho Lam Hi Thần cảm thấy đau lòng. Nhịn xuống kích động muốn đưa tay vuốt lên lông mày Giang Trừng, Lam Hi Thần đem sự chú ý phân tán đến miệng núi đen kịch cùng trên người các cụ già, vừa chú ý đến động tĩnh trong núi, vừa trông coi tình huống của các cụ già, cứ như vậy ước chừng qua hơn một canh giờ. Từ trong núi vang đến tiếng ầm ĩ.

Lam Hi Thần lập tức lấy tay đặt lên vai Giang Trừng đánh thức hắn, Giang Trừng liền tỉnh táo, ngay tức khắc đổi sang tư thái phòng bị về phía ngọn núi, Lam Hi Thần quay đầu nhìn mấy cụ già một chút, bọn họ đều không phải lần đầu đến chỗ này, giờ phút này nghe được những âm thanh kia, đều sợ hãi, mồ hôi trên trán tuông như suối.

"Xem ra, là nó đến rồi." Lam Hi Thần nhắc nhở Giang Trừng. Giang Trừng gật đầu, tay đặt lên Tam Độc.

Một bóng dáng khổng lồ dần dần từ trong màn đêm hiện ra.

Đó là một con nhện cực kỳ to lớn, chỉ nằm như vậy trên mặt đất, sợ cũng đã cao gấp ba lần Lam Hi Thần. Tám cái chân nhỏ dài giống như những lưỡi đao sắc bén, phần đầu ngực ngoại trừ đôi mắt to lóe ra huyết quang lập lòe, trên đấy phủ kín từng cái từng cái mặt người, không ngừng phát ra tiến rên rỉ làm người sợ hãi.

Lam Hi Thần cùng Giang Trừng đưa mắt nhìn nhau, khó trách thứ này được gọi là Quỷ Diện Tri Chu, chỉ sợ những oan hồn bị nó cắn nuốt trăm năm qua, từng cái từng cái đều hóa thành những khuôn mặt đáng sợ trên người nó, bất lực thống khổ gào thét trong gió, tố cáo sự tra tấn của quái vật này.

Lam Hi Thần đột nhiên vỗ vỗ Giang Trừng, Giang Trừng nhìn theo hướng hắn chỉ, phát hiện trên bụng Qủy Diện Tri Chu lóe lên tia sáng kỳ dị.

"Chu Mẫu Hoa..." Sắc mặt Giang Trừng lập tức biến đổi, ánh lên vẻ vui mừng. Qủy Diện Tri Chu kia ổ bụng nhô cao cùng phía trước hoàn toàn không giống, trơn bóng như một quả đèn lồng. Cái cây ở giữa kia, có thể nhìn thấy những điểm sáng le lói, thấp thoáng giống như một đóa hoa Lan đang xòe ra từng cánh từng cánh hoa.

Giang Trừng gật đầu nhìn Lam Hi Thần, Lam Hi Thần hiểu ý, hai người thừa dịp lúc Qủy Diện Tri Chu còn đang vui vẻ đánh chén gia súc trên tảng đá, liền nhảy khỏi cây dựa vào bóng cây ven đường che dấu tiếp cận nó.

Không ngờ hai người còn chưa ra tay, Qủy Diện Tri Chu bỗng nhiên không ăn nữa ngẩng đầu lên, mùi nước độc thối nồng nặc cùng máu tươi của con mồi không ngừng từ trên răng nanh sắc nhọn nhỏ xuống.

Giang Trừng nhíu nhíu mày, lẽ nào bị phát hiện? Lam Hi Thần cũng nghi hoặc giống như Giang Trừng, thế nhưng hắn rất nhanh phát hiện, không phải Qủy Diện Tri Chu nhìn bọn họ.

"Không ổn!" Lời cảnh báo của Lam Hi Thần mới vừa thốt ra khỏi miệng, Qủy Diện Tri Chu đột nhiên bỏ qua một nửa thịt dê đã ăn dở, vung chân vọt như bay về phía các cụ già đang run rẩy rẩy!

Nói thì chậm nhưng mọi việc diễn ra rất nhanh, tiếng tiêu Liệt Băng xẹt qua phía chân trời, Lam Hi Thần linh lực giống như xiềng xích kiên cố nhất, chế trụ chặt chẽ tám chân Qủy Diện Tri Chu, cầm cố hoạt động của nó. Giang Trừng cũng cùng lúc xông ra, Tử Điện lóe sáng, hung hăng đánh lên thân thể cao to của con nhện, nhưng thân thể Qủy Diện Tri Chu quả nhiên đao thương bất nhập, Tử Điện tuy rằng lưu lại vết thương, nhưng chẳng thể tạo thành thương tổn trí mạng.

Giang Trừng hừ một tiếng, phi thân nhảy lên, dựa vào thân thủ linh hoạt, hai ba lần liền nhảy lên thân thể Qủy Diện Tri Chu.

Nhện quái là loại yêu thú thường thấy nhất trong vô số yêu thú, Giang Trừng quanh năm săn đêm trảm yêu, tất nhiên sẽ có kinh nghiệm đối phó với loại yêu thú này. Dù cho thân thể nó có kiên cố cỡ nào, trong lúc nó di chuyển, nhất định sẽ để lộ ra sơ hở then chốt. Lam Hi Thần nhìn thấy động tác của Giang Trừng, lập tức hiểu được ý đồ của hắn, dùng Liệt Băng dẫn dắt Qủy Diện Tri Chu, bắt đầu chầm chậm tại chỗ xoay quanh.

Tất nhiên Qủy Diện Tri Chu nào có ngoan ngoãn nghe lời như vậy, thế nhưng linh lực Lam Hi Thần quá mức cao cường, nó ngoại trừ lay động thân thể trong phạm vi nhỏ vốn dĩ không thể tránh thoát. Giang Trừng dùng Tử Điện quấn lấy đầu Qủy Diện Tri Chu, giống như muốn khống chế nó duy trì thăng bằng, dùng ánh mắt ra hiệu cho Lam Hi Thần, Lam Hi Thần hiểu ý, tiếng tiêu bỗng nhiên đảo chiều, thân thể Qủy Diện Tri Chu uốn éo đi theo, chỗ nối giữa phần đầu ngực cùng bụng lộ ra một khối thịt mềm mại.

Giang Trừng chờ chính là thời khắc này, Tam Độc không chút do dự phá không chém xuống. Qủy Diện Tri Chu kêu lên một tiếng thảm thiết, thân thể bị chém đứt phân nửa, một dòng máu màu xanh lục không ngừng tuông ra khỏi người. Thân thể to lớn còn đang giẫy chết, nhưng Giang Trừng cũng không cho nó bất kỳ một cơ hội nào, chém một kiếm đầy uy lực vào miệng vết thương, trực tiếp làm cho phần đầu ngực và ổ bụng của con nhện tách ra.

Đến lúc này, Qủy Diện Tri Chu đã không còn cách nào xoay chuyển đất trời, ngã mạnh trên mặt đất, sau khi các chân co giật một lúc, liền lộn ngược thân thể cuộn mình lại cũng không còn sức lực tác quái.

Giang Trừng thuận thế nhảy xuống mặt đất, lực xung kích quá lớn, lăn một vòng trên mặt đất mới ổn định thân hình. Lam Hi Thần vội vàng chạy đến chỗ hắn.

"Vãn Ngâm không sao chứ!"

"Không có chuyện gì." Giang Trừng phủi phủi tay, kiêu ngạo nhìn Lam Hi Thần, "Chẳng qua chỉ là một con nhện tinh, cũng không có gì ghê gớm."

Còn chưa dứt lời, chỉ thấy Lam Hi Thần bỗng nhiên nhào tới, cánh tay thon dài ôm chặt lấy hắn, bỗng nhiên xoay người qua hướng khác. Cùng lúc đó, một luồng gió mạnh mẽ kéo đến phủ kín bầu trời, Lam Hi Thần đem hắn chặt chẽ che chở trong lồng ngực, dùng lưng của mình ngăn cản những cơn gió sắc bén kia. Giang Trừng kinh hãi biến sắc, nhưng bị Lam Hi Thần ôm chặt giống như một lớp hàng rào kiên cố, đem hắn bảo vệ thật tốt, không để hắn chịu một chút thương tổn nào.

Cơn gió sắc bén rít gào một lúc rồi mới tản đi, Lam Hi Thần vừa buông tay, Giang Trừng lập tức đẩy y ra.

"Lam Hi Thần ngươi điên rồi! ?" Giang Trừng hai tay nắm lấy vai Lam Hi Thần kiểm tra lưng hắn, nhất thời tức giận nói không thành lời, "Ngươi... ngươi..."

"Ta không có chuyện gì." Cơn gió sắc bén kia tuy rằng đến rất mãnh liệt, nhưng dường như cũng không gây ra được thương tổn gì. Nhưng Lam Hi Thần xoay người nhìn Giang Trừng, thái độ ôn hòa trước kia đã không còn, càng tăng thêm vẻ nghiêm túc, "Thế nhưng Vãn Ngâm, cho dù yêu thú đã chết, ngươi cũng không nên bất cẩn như vậy!"

Giang Trừng âm thầm nghiến răng, Lam Hi Thần nói không sai, lần này quả thực hắn đã quá bất cẩn, trước kia hắn sẽ không phạm phải loại sai lầm nhỏ nhặt này, cố tình hôm nay ở trước mặt Lam Hi Thần... làm cho hắn không còn lý do nổi nóng.

Hắn ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: "Là ta bất cẩn, vậy thì như thế nào, ai cần ngươi đến làm anh hùng!"

Lam Hi Thần nghe xong những lời này, cuối cùng lại nặng nề thở dài một hơi, khuôn mặt vẫn ôn nhu, nhưng trong nét mặt lại lộ ra một chút ý vị không rõ, cùng với biểu tình khi hỏi hắn biết ý nghĩa của mặt ngạch hay không giống hệt nhau, làm trong lòng hắn bắt đầu dâng lên một chút bất an, nhưng nghĩ nát óc cũng không tìm ra lời gì để nói.

Phía sau bỗng nhiên có tiếng kêu rên, Giang Trừng lúc này mới kịp phản ứng, lúc nãy gió thổi mạnh như vậy, các cụ già ở cách đó không xa e rằng cũng bị nó thổi ngã. Quả nhiên vừa quay đầu lại, liền thấy mấy ông lão đều nằm la liệt. Lam Hi Thần nhanh chóng chạy đến chỗ các cụ già, đem từng người nâng dậy, kiểm tra xem bọn họ có bị thương hay không.

Giang Trừng sững sờ nhìn chằm chằm Lam Hi Thần một lúc, mới quay đầu trở về xem xét Quỷ Diện Tri Chu kia. Thì ra cơn gió lớn lúc nãy, là thi khí thoát ra khi Quỷ Diện Tri Chu chết, không có những thi khí cùng oán khí đó làm năng lượng, những khuôn mặt người trên phần đầu ngực Quỷ Diện Tri Chu cũng hoàn toàn biến mất. Giang Trừng tránh đi vết máu nó để lại trên mặt đất, đi vòng qua sau lưng, phát hiện đóa Chu Mẫu Hoa kia vẫn còn ngoan cường tỏa sáng.

Khoang bụng Qủy Diện Tri Chu vẫn còn chảy máu, Giang Trừng dùng Tam Độc bổ thân thể của nó ra, bộ rễ Chu Mẫu Hoa đâm vào trong khoang bụng, tuy rằng Qủy Diện Tri Chu đã chẳng có cách nào cung cấp cho nó thêm bất cứ một chất dinh dưỡng nào nữa, nhưng đóa hoa vẫn nở rộ kiều diễm như cũ, hoàn toàn không có dấu hiệu muốn khô héo.

Giang Trừng lấy ra một túi càn khôn, đem Chu Mẫu Hoa cùng với bộ rể cẩn thận tỉ mỉ cất vào. Từ xa có tiếng hoan hô chúc mừng, thôn dân vốn đã trốn ở một chỗ rất xa nhìn thấy Qủy Diện Tri Chu đã chết, đều hoan hô chạy đến chỗ người thân. Giang Trừng quay đầu nhìn, phát hiện chẳng biết từ lúc nào Lam Hi Thần cũng đã trở lại bên cạnh thi thể to lớn.

"Vãn Ngâm." Lam Hi Thần dường như đã khôi phục dáng dấp thường ngày, nhưng Giang Trừng lại nhạy cảm nhận ra được, hắn lại có thể từ trong dáng vẻ ôn nhã thanh tao chẳng chút thay đổi của Lam Hi Thần, thấy được y có gì đó khác với lúc trước.

"Lấy được Chu Mẫu Hoa rồi sao?"

Giang Trừng gật đầu, rời khỏi nơi chỉ còn một cái xác không bị chém nát. Ở giữa hai người, máu Qủy Diện Tri Chu chảy ra hóa thành một dòng suối độc tanh hôi nho nhỏ, Lam Hi Thần thoáng nhìn, sau đó ngẩng đầu lên, chìa tay về phía Giang Trừng.

"Cẩn thận một chút, nhảy qua đây đi."

Giang Trừng chần chờ trong nháy mắt, vẫn nắm lấy tay Lam Hi Thần nhảy qua. Nhưng mà trong nháy mắt khi tiếp đất, Lam Hi Thần sau đấy bỗng nhiên kéo mạnh lấy hắn, trọng tâm Giang Trừng chưa vững, va mạnh vào trong lồng ngực Lam Hi Thần. Lam Hi Thần cầm lấy tay hắn khẽ vặn, cố định lại phía sau người, để cho Giang Trừng chỉ có thể đứng tựa vào cánh tay và vai Lam Hi Thần.

"!" Giang Trừng trừng lớn hai mắt ngước lên nhìn, liền trông thấy đôi mắt thâm thẫm của Lam Hi Thần. Lần đầu chú ý đến đôi mắt của y, Giang Trừng đã cảm thấy đôi mắt kia ôn hòa lại thâm thúy dường như có một loại ma lực hút hồn người khác, bây giờ lại nhìn y ở khoảng cách gần như vậy, Giang Trừng thấy trong đôi mắt đó phản chiếu ra bóng dáng của chính mình, loại cảm giác này càng thêm rõ ràng, làm hắn vô thức run rẩy, dường như bản thân thật sự bị hút vào trong đôi mắt kia, hãm sâu vào trong đó, không có biện pháp trốn tránh, cũng không có cách nào thoát được.

Lam Hi Thần nhìn Giang Trừng cứng đơ người tựa vào trong lồng ngực mình, rõ ràng chính là đôi mắt hạnh đơn thuần đẹp đẽ như vậy, nhưng vì sao cứ luôn lộ ra vẻ nghiêm nghị âm lãnh sắc bén, giống như một thanh kiếm không vỏ, lãnh lẽo thấu xương, cự tuyệt người ngàn dặm, chỉ khiến người khác sợ hãi, chẳng dám đến gần.

"Vãn Ngâm, ngươi hẳn đã biết, ta cũng không phải muốn tỏ vẻ anh hùng." Những lời này, y nhất định phải nói cho Giang Trừng biết, "Nếu như ta muốn tỏ vẻ anh hùng, thì sẽ không nhào đến cứu ngươi." Y dừng một chút, nhìn chăm chú vào đôi mắt có chút hỗn loạn của Giang Trừng, nói từng câu từng chữ, "Ta cứu ngươi, bởi vì ngươi là Giang Vãn Ngâm, chỉ như vậy mà thôi."

Tốt cho một câu chỉ như vậy mà thôi.

Giang Trừng nhìn chầm chầm vào Lam Hi Thần, các bắp thịt bên hai gò má khẽ run. Hắn cảm thấy mình nên lập tức thoát khỏi sự kiềm cố từ Lam Hi Thần, dùng Tử Điện cho hắn một roi mới đúng. Nhưng mà vì sao? Sao hắn lại tức giận như vậy? Giận dữ đến mức không tiếc cho Lam Hi Thần vừa cứu hắn một roi? Lúc đầu là Lam Hi Thần không nghe hắn ngăn cản cùng hắn đi đến Nam Cương, dọc theo đường đi, có lần nào Lam Hi Thần không săn sóc hắn? Có lần nào Lam Hi Thần không bận tâm đến cảm nhận của hắn? Có lần nào Lam Hi Thần bỏ hắn lại?

Hắn lần đầu, đối mặt với những ý tốt như vậy, hoàn toàn không biết phải làm sao.

Lam Hi Thần trước lúc xuất phát đến Nam Cương, đã nói vì bọn họ đã là bằng hữu. Nhưng hắn sớm đã hiểu rất rõ, không có bằng hữu vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh hằng. Nhưng mà, hắn nhìn không thấu Lam Hi Thần muốn đạt được lợi ích gì từ trên người hắn. Hắn có thể khẳng định Lam Hi Thần không biết thể chất của hắn, nhưng Lam Hi Thần cũng không tỏ ra có bất kỳ yêu cầu gì với hắn. Nếu như muốn tìm kiếm liên thủ giữa Lam thị và Giang thị, vốn dĩ cũng không cần thiết phải làm đến mức độ này. Vì cái gì? vì cái gì để cho Lam Hi Thần thay đổi thái độ sơ giao trước kia, trở nên thân mật với hắn như vậy? Thậm chí bỏ lại đám người tay không tất sắt, những cụ già càng nên đi cứu, mạo hiểm tính mạng đến bảo vệ hắn?

"Tại sao?"

Nghe tiếng của mình, Giang Trừng mới phát hiện hắn đã vô ý đem những nghi hoặc trong lòng nói ra. Lam Hi Thần vẫn tươi cười dịu dàng nhìn hắn, trong mắt nhưng lại lộ ra sự bất an khẩn trương.

"Vãn Ngâm, ngươi thật sự không biết sao..." thanh âm trầm bổng của Lam Hi Thần vang lên, theo tiếng nói của y, Giang Trừng có thể nghe được đáy lòng hắn đang loạn cả lên, "Ta..."

"Đa tạ các vị! Thật sự đa tạ! Đa tạ! ! ! !"

Bỗng nhiên một tiếng cảm ơn gần như thét lên vọng vào bên tai hai người. Giang Trừng theo bản năng đẩy người ra, Lam Hi Thần cũng buông tay, hai người đều lui ra sau vài bước.

"Cảm ơn các ngươi!" Bãi Mang nhào tới nắm lấy tay Lam Hi Thần. Thôn dân cũng tràn tới, í a í ới dùng những lời cảm động đến phát khóc lại nghe hoàn toàn không hiểu cảm ơn họ, triệt để ngăn cách hai người.

Giang Trừng cũng không nói gì, ngây người tùy ý các thôn dân nắm tay hắn nói cám ơn, quay lưng không nhìn Lam Hi Thần. Nhưng Lam Hi Thần có thể từ trong khuôn mặt hỗn loạn và phản ứng khác thường của hắn, giống như đã biết được đáp án.

Cũng tốt. . . có lẽ hắn nên vui mừng, vẫn chưa nói xong lời cuối cùng. Lam Hi Thần cười khổ liếc mắt nhìn Bãi Mang đã đánh gãy hết tất cả. Nếu như Giang Trừng không muốn, vậy cứ duy trì như thế, cũng đã đủ rồi. Có lẽ chính mình vĩnh viễn cũng không có được hắn, nhưng cũng không có vấn đề gì, lấy thân phận là bằng hữu, như vậy cũng có thể chăm sóc hắn, bảo vệ hắn, chống đỡ hắn.

Y sợ một khi nói ra những mong muốn xa vời tận đáy lòng, Giang Trừng từ đây sẽ cách hắn thật xa, cũng không cho phép hắn tiếp tục tiếp ở bên cạnh nữa.

Thật vất vả mới tiến triển đến mức thân mật như vậy, y đã không thể nào chịu đựng được những lạnh nhạt như lúc trước của Giang Trừng.

Cho nên, như bây giờ, có lẽ cũng rất tốt.

Sau đó, Lam Hi Thần lại nhớ đến, phát hiện lúc này, hắn thực sự đã đánh giá mình quá cao rồi.

TBC

==============================================================

Ta nhớ xong phó bản Nam Cương, sau đó bắt đầu xuyên xuyên xuyên xuyên xuyên đao! ! ! ! !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro