Chương 29
【 Lời trước khi viết 】
CP Hi Trừng, kịch tình viết theo hướng ABO.
Nhân vật thuộc về Mặc Hương đại đại, OOC thuộc về ta.
Mọi người đợi lâu... Tuần này khá bận, ẳng ẳng_(:з" ∠❀)_ cảm ơn mọi người chờ tôi.
Ẩn Lâm Lang (hai mươi chín)
"Vãn Ngâm, ngươi dậy rồi?"
Giang Trừng vừa hoàn hồn, liền thấy đôi mắt xa xăm làm người say đắm của Lam Hi Thần.
"Ừm..." Giang Trừng gật đầu, yên lặng dời mắt sang chén thuốc trong tay Lam Hi Thần.
"Chén thuốc cuối cùng Bãi Mang bọn họ đưa cho," Lam Hi Thần chú ý tới tầm mắt của hắn, mỉm cười nói.
Giang Trừng gật đầu, tiếp nhận chén hỏi: "Ngươi biết bọn họ cho ta uống thuốc gì không?"
Lam Hi Thần lắc đầu: "Khi đó ngươi bệnh quá đột ngột, ta đút cho ngươi tiên dược tốt nhất của Lam thị cũng không thể làm cho ngươi hạ sốt, dưới tình thế cấp bách chỉ có thể mời bà bà trong thôn của Bãi Mang đến xem cho ngươi. Nàng phối dược có mấy vị thuốc ta cũng nhìn không ra là gì, nhưng ta nhất thời nôn nóng, huống chi ngôn ngữ không thông... cũng không kịp hỏi kỹ."
Giang Trừng lặng im không nói nhìn chén thuốc mùi vị cực kỳ cổ quái, nhưng nghĩ đến Lam Hi Thần trời còn chưa sáng đã thức dậy sắc thuốc cho hắn, mặc dù trước đấy mùi vị thuốc tuy thật kinh khủng, nhưng quả thực cực kỳ hiệu quả... cho dù trong lòng vẫn còn bất an, nhưng vẫn ngẩng đầu đem thuốc uống vào.
Dù sao nếu có xảy ra chuyện, đã có Lam Hi Thần ở đây.
Uống xong thuốc đặt chén xuống, nhìn thấy Lam Hi Thần cầm một bộ y phục màu tím được gấp chỉnh tề đi đến.
"Đây là y phục của ngươi, ta đã giặt sạch rồi." Lam Hi Thần khẽ nói, "Hiện tại ngươi mới vừa uống thuốc xong, hay là nằm xuống nghỉ ngơi một lúc rồi thay."
"... Ai giặt?" Tuy rằng đáp án rất rõ ràng, nhưng Giang Trừng vẫn nhịn không được muốn xác nhận.
"Yên tâm đi, không phải những thôn dân kia giặt." Lam Hi Thần đáp, "Ta tự mình giặt, không có để cho những người người khác chạm qua."
Giang Trừng lông mày vô thức nhíu chặt lại, tưởng tượng một chút cảnh Lam Hi Thần để trần người ngồi xổm giặt y phục...
Lam Hi Thần thấy hắn bỗng nhiên cúi đầu đỡ trán, liền vội vàng hỏi: "Sao vậy? khó chịu ở đâu à?"
Giang Trừng vội khoát tay, khóe miệng run rẩy nói: "Không có gì, chỉ tiếc là ta không thể tận mắt nhìn thấy."
Lam Hi Thần nghe được, cũng nở nụ cười: "Đừng nói giặt y phục, ta còn nấu cháo, Vãn Ngâm có đói bụng chưa? Có muốn ăn một chút hay không?"
"Ngươi còn có thể nấu cháo?" Giang Trừng kinh ngạc nói, "Gạo ở đâu ra?"
"Trước đây lúc Ôn thị xông vào Vân Thâm Bất Tri Xứ của ta, vì bảo vệ cổ thư quan trọng trong tộc, ta mang theo chúng đi chạy nạn, trên đường đi cái gì cũng tự mình làm." Lam Hi Thần cười ôn nhã đạm mạt nói, "Khi đó nhân tiện đã học được. Lần này trước khi đến Nam Cương, ta lo lắng ăn uống không hợp khẩu vị, vì vậy đã để một ít gạo trong túi Càn Khôn, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào."
Dù rằng khuôn mặt Lam Hi Thần khi nhắc đến những việc đó thật ung dung, nhưng chỉ e đoạn thời gian đấy đối với một người từ nhỏ đã quen sống trong nhung lụa như y mà nói, cũng không dễ dàng vượt qua. Giang Trừng vẫn còn đang suy nghĩ miên man, Lam Hi Thần đã xoay người rời đi, nhưng chỉ một lúc sau, lại bưng một chén cháo trắng đi vào.
"Ít nhiều gì cũng nên ăn một chút đi. Ngươi bị bệnh cả ngày, đã hao phí rất nhiều sức lực. Chờ mọi việc kết thúc quay về Liên Hoa Ổ, phải cố gắng bồi bổ thân thể."
Giang Trừng trầm ngâm một lát sau đó mới cầm lấy chén cháo trắng.
Chẳng qua chỉ là một chén cháo trắng bình thường, không có xắt hành thêm gia vị, cũng không có thịt nấu cùng, nhưng Lam Hi Thần vẫn nấu rất ngon miệng, mỗi một muỗng ăn vào, từ trong miệng đến tận đáy lòng, toàn bộ thân thể dường như cũng trở nên ấm áp.
"Vậy còn ngươi? Ngươi không ăn sao?" Giang Trừng đã ăn hơn nửa chén, đột nhiên hỏi. Lam Hi Thần vẻ mặt ôn nhu quay đầu nhìn hắn, tươi cười nói mình đã ăn rồi, lại quay đầu đi.
Cũng không biết là thật hay giả, Giang Trừng híp mắt lại, nhìn chằm chằm những đường nét trên khuôn mặt nghiêng hoàn mỹ không chút tỳ vết của Lam Hi Thần.
Nhưng hắn chưa kịp nghiên cứu thật kỹ, từ dưới thụ ốc đã truyền đến tiếng Bãi Mang kêu lớn.
Lam Hi Thần đưa Bãi Mang lên trên, Bãi Mang vừa thấy Giang Trừng đã tỉnh, lập tức quay qua Lam Hi Thần nhe răng mỉm cười: "Ta sớm nói, bà bà, rất tốt."
Lam Hi Thần cũng tươi cười khom người hành lễ nói: "Lần này thật sự đa tạ Bãi Mang cùng bà bà."
Bãi Mang liên tục xua tay: "Không cần, không cần." Nói xong, nhưng lại lộ ra vẻ mặt có chút lo lắng, nhìn một chút Giang Trừng trong phòng, đem Lam Hi Thần kéo đến một góc trên bình đài.
Giang Trừng ngồi ở trên giường, ánh mắt dõi theo thân ảnh của hai người, mãi cho đến khi Bãi Mang đem Lam Hi Thần tới một chỗ khuất khỏi tầm nhìn của hắn, ánh mắt hắn trong chớp mắt liền thâm sâu thêm vài phần.
Đợi đến khi tiễn Bãi Mang đi, sau đấy Lam Hi Thần vừa về đến liền bắt gặp ánh mắt âm lãnh của Giang Trừng.
"Hắn nói cái gì với ngươi?"
"... Chuyện này..." Lam Hi Thần chần chừ một lúc, vẫn là quyết định nói thật với Giang Trừng, "Hắn đến nói cho ta, ngày mai Quỷ Diện Tri Chu sẽ xuất hiện, mong ta có thể tuân thủ lời hứa, vì thôn làng diệt trừ Quỷ Diện Tri Chu."
Giang Trừng nghe xong, nhíu mày lại: "Chúng ta đương nhiên phải đi. Nhưng chuyện này vì sao lại muốn tránh ta mà nói chứ?"
Lam Hi Thần thở dài, ngồi xuống giường ngủ nhìn Giang Trừng nói: "Ngươi mới vừa qua cơn bệnh nặng... Chúng ta đều cảm thấy, quan trọng nhất vẫn nên để cho ngươi tĩnh dưỡng thân thể thật tốt."
"Quỷ Diện Tri Chu kia, qua khỏi ngày mai, khi nào lại xuất hiện?" Giang Trừng hỏi.
"Mười lăm ngày sau." Lam Hi Thần trả lời.
"Không chờ được lâu như vậy."
Kể từ sau khi hắn kế nhiệm gia chủ, chưa từng rời khỏi Vân Mộng hơn mười ngày, duy nhất một lần ở nơi khác lưu lại mười ngày, là vì Kim Lăng mất đi song thân suýt chút nữa chết yểu, hắn ở lại Kim Lân Đài chăm nom, cũng bảo vệ cho Kim Lăng.
"Ta đã không sao rồi, hôm nay nghỉ ngơi thật tốt liền có thể khôi phục như lúc đầu."
"... Vãn Ngâm." Lam Hi Thần đi tới bên cạnh giường, nhẹ nhàng đè cánh tay hắn lại, "Ta không phải đại phu, nhưng cũng biết sau khi khỏi bệnh cần phải nghỉ ngơi. Ta đã hỏi một chút tình huống từ Bãi Mang, Quỷ Diện Tri Chu kia không đáng sợ, một mình ta cũng có thể ứng phó."
"Một mình ngươi! ?" Giang Trừng nhướng mày, ánh mắt cố ý từ trên khuôn mặt Lam Hi Thần dời xuống vai trái y, "Đừng quên chính ngươi cũng là một người bệnh."
Lam Hi Thần trầm mặc, tuy rằng thương thế cũng không đáng lo ngại, nhưng vai trái quả thực vẫn còn ẩn ẩn đau, có điều, y không cho rằng chuyện này sẽ gây ảnh hưởng gì tới y, Giang Trừng nhìn vẻ mặt Lam Hi Thần, gần như có thể đoán được hắn đang nghĩ gì, lập tức hai mắt xoay ngang, hừ lạnh một tiếng: "Lam Hi Thần, ngươi biết ta ghét nhất cái gì không?"
"Bệnh anh hùng." Lam Hi Thần không chút nghĩ ngợi trả lời.
"..." Không ngờ rằng Lam Hi Thần có thể đáp nhanh chóng lại chuẩn xác như vậy, Giang Trừng sững sờ một chốc, cuối cùng chỉ kéo kéo khóe miệng, "Biết là tốt rồi."
Lam Hi Thần còn muốn nói thêm gì đó, Giang Trừng đã đánh gãy lời hắn: "Nói cho cùng, đánh Quỷ Diện Tri Chu, lấy được Chu Mẫu Hoa là việc của ta, không có liên quan tới ngươi. Ngươi cho là ta sẽ ngoan ngoãn ở chỗ này ngủ ngon, sau đó để cho một người vốn không nên đi đến nơi này đối mặt với nguy hiểm? Trạch Vu Quân, phần ân tình này, ta thật lòng ghi nhớ, nhưng ta không muốn nhận, cũng nhận không nổi."
Lam Hi Thần vẫn luôn nở nụ cười, nhưng sâu trong lòng lại âm thầm thở dài. Muốn khuyên can Giang Trừng cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy, hiện tại xem ra, không để cho Giang Trừng cùng hành động chỉ có thể chuốc lấy hiệu quả ngược lại.
"Vậy Vãn Ngâm... tuyệt đối không nên miễn cưỡng."
"Ngươi là đang xem thường ta sao? Lam Hi Thần." Giang Trừng tức giận nói, cũng lộ ra khuôn mặt sắc bén.
"Ta là đang lo lắng cho ngươi." Lam Hi Thần lộ ra nụ cười khổ đầy bao dung, "Vãn Ngâm không nên hiểu lầm."
"..." Quả nhiên, Giang Trừng liền quay đầu đi, "... Không cần."
Lam Hi Thần cuối cùng vẫn thở dài, nói: "Ngươi nằm nghỉ trước đi. Buổi chiều chúng ta lại thảo luận một chút chuyện của Quỷ Diện Tri Chu."
Giang Trừng gật đầu, không tiếp tục dây dưa về đề tài này nữa, nằm xuống kéo chăn đắp, che lại lỗ tai có chút nóng lên của mình.
Có lẽ thân thể quả thật vẫn chưa khôi phục, Giang Trừng nằm nằm lại có thể ngủ quên mất. Tỉnh lại sau giấc ngủ say, không ngờ hoàng hôn đã nhanh chóng buông xuống. Mình ngủ đã bao lâu rồi, sẽ không ngủ suốt một ngày chứ!? Xung quanh yên tĩnh có chút quỷ dị, Giang Trừng mở to mắt nhìn khắp nơi trong phòng, đột nhiên phát hiện, nơi nào cũng không tìm thấy bóng dáng Lam Hi Thần!
Không tốt! Giang Trừng nhanh chóng bật người ngồi dậy, gọi vài tiếng Lam Hi Thần, đều không thấy đáp lại.
"Vô liêm sỉ Lam Hi Thần!" Giang Trừng nghiến răng mắng. Lam Hi Thần nhất định là nhân lúc mình ngủ say, một mình đi đánh Quỷ Diện Tri Chu kia! Bả vai hắn còn có thương tích, lỡ như có chuyện bất trắc, chính mình... chính mình làm sao bàn giao với Lam thị! Giang Trừng lập tức xoay người xuống giường, nằm hai ngày thân thể có chút bủn rủn, nhưng hắn cũng không để ý đến, ngay cả đồ cũng không kịp thay, cầm lấy áo ngoài Lam Hi Thần đã giúp mình giặt sạch mặc vào, đổi một cái quần dài, mang giầy vào, cầm lấy Tam Độc vọt ra bên ngoài.
Nhưng mà lúc chạy ra khỏi phòng, hắn liền sững sờ một lúc. Xung quanh thụ ốc sương trắng lượn lờ, một mảnh mênh mông, lúc Giang Trừng đến không chú ý lời Bãi Mang nói, hiện tại căn bản không phân biệt rõ đông tây nam bắc.
Vừa nghĩ tới Lam Hi Thần có khả năng sẽ bị thương, trong đầu Giang Trừng lập tức hiện lên một chuỗi hồi ức mà hắn trước giờ không dám nhớ lại. Thi thể cha mẹ tái nhợt, tỷ tỷ khắp người đầy máu, Ngụy Vô Tiện cho dù có hóa thành tro như thế nào cũng không bắt được... Vừa nghĩ tới Lam Hi Thần sẽ giống như bọn họ, tâm Giang Trừng đột nhiên cảm thấy nhói đau.
Hắn thế này là làm sao?
Nhưng mà hắn vốn dĩ không có thời gian suy nghĩ những thứ này, không chút do dự nhảy xuống mặt đất, bỗng nhiên phát hiện trên mặt đất có hai vết nứt. Lúc trước tuyệt đối sẽ không có những dấu vết như vậy, nhất định là do Lam Hi Thần lưu lại. Đã xảy ra chuyện gì? Lẽ nào trong lúc hắn thiếp đi đã phát sinh tranh đấu? *1
"Lam Hi Thần!" Hắn thét lên trong màn sương trắng dày đặc, nhưng chỉ nghe thấy tiếng vang của chính mình. Nắm chặt lấy Tam Độc, hắn chọn một vết nứt trong đó vội vàng chạy đi, trong lòng vừa thầm mắng nếu để cho hắn tìm được Lam Hi Thần, nhất định sẽ đánh gãy chân hắn! Lại vừa cầu mong Lam Hi Thần đừng xảy ra nguy hiểm gì.
Ánh mặt trời dần dần biến mất trong màn sương trắng càng lúc càng dày đặc, giống như một cơn sóng lớn màu trắng sữa, mãnh liệt cuộn trào muốn ngăn cản Giang Trừng. Nhưng toàn thân Giang Trừng căng lên như cung đã lên dây, phá vỡ sương mù dày đặc tiến về phía trước, chỉ mong có thể sớm tìm thấy cửa động chết tiệt, đuổi theo Lam Hi Thần!
Nhưng mà hắn nhanh chóng nhận ra được mình đã chọn lầm đường, trước khi vết nứt trên mặt đất biến mất bỗng nhiên xuất hiện một dòng suối nhỏ. Trong màng sương mù dày đặc ngoại trừ tiếng suối nước róc rách, ngoài ta chẳng còn gì nữa.
Lo lắng tức giận và kết quả không mong đợi khiến cho Giang Trừng tức giận đem một khối đá to bằng lòng bàn tay đá mạnh vào trong nước, bắn lên những bọt nước tung tóe.
"Lam Hi Thần! ! !" Giang Trừng giống như tức giận thét lên trong màng sương trắng ngăn trở tất cả kia, xoay người đi tìm vết nứt khác.
Đúng lúc này, tại nơi cách hắn không xa, vang lên một giọng nói quen thuộc.
"Vãn Ngâm?"
Giang Trừng tựa như chú thỏ hoảng hốt liền quay đầu lại, chỉ thấy trong màng sương trắng hiện lên một bóng người đang bước nhanh về chỗ hắn, tiếp đó thân ảnh của Lam Hi Thần đã xuất hiện ở trước mắt hắn.
"Vãn Ngâm? Ngươi sao lại ra ngoài! ? Xảy ra chuyện gì?"
Lam Hi Thần thấy dáng vẻ Giang Trừng tái nhợt, ngay lập tức buông thùng nước trong tay xuống, tiến lại hai bước đặt tay lên vai hắn kiểm tra từ trên xuống dưới.
"Đã xảy ra chuyện gì? Ngươi sao lại tới chỗ này? Có bị thương không?"
"Ngươi... ngươi không có..." Giang Trừng nhìn Lam Hi Thần trước mặt không ngừng nhìn mình lo trái lo phải.
"Sao cơ?" Lam Hi Thần xác nhận hắn không có bị thương, mới an tâm ngẩng đầu, "Ta không nhìn thấy bất cứ thứ gì, Vãn Ngâm là nhìn thấy cái gì mà vội vàng đuổi theo đến chỗ này?"
"Không có gì... có thể, là nhìn lầm..." Giang Trừng đỡ trán che khuất khuôn mặt có chút ửng đỏ, giả vờ như chẳng có chuyện gì phát sinh. Hắn lại cho rằng Lam Hi Thần bỏ hắn lại, một mình đi mạo hiểm... còn ngu ngốc ở trong rừng kêu gào lung tung. May mắn thay nơi này vắng vẻ hoang vu, nếu không thật sự phải ném chết người rồi.
"... Vãn Ngâm, nếu như có chuyện xảy ra, nhất định phải nói cho ta biết, được không?" Lam Hi Thần nhìn hắn, đôi mắt hoang mang đong đầy lo lắng.
"Không có gì, thật sự không có gì." Khuôn mặt anh tuấn của Giang Trừng đanh lại, tránh đi những truy hỏi của Lam Hi Thần. Dù cho có đánh gãy chân hắn, hắn cũng sẽ không nói cho bất cứ ai biết, kỳ thật là do chính mình lo lắng cho Lam Hi Thần nên mới vội vã chạy đến.
"Vậy chúng ta trở về thôi, trời sắp tối rồi." May là Lam Hi Thần vẫn trước sau như một ôn nhu săn sóc, hắn xoay người lại nhấc hai cái thùng nước lên, "Nơi này buổi tối lạnh lẽo, đừng để lại cảm lạnh."
"Ngươi đi lấy nước?" Giang Trừng vội vàng đổi chủ đề.
"Ừhm, ta nghĩ đợi ngươi tỉnh lại, có thể sẽ muốn lau người." Lam Hi Thần nhìn hắn mỉm cười. Giang Trừng ngẩn người, nhìn nụ cười hoàn mỹ đủ làm cho toàn bộ tiên tử Tu Tiên giới phấn khích la hét kia, hơi đỏ mặt đưa tay ra.
"Đưa một thùng ta cầm đi, vai ngươi còn có thương tích."
"Không sao, thương thế của ta đã ổn rồi."
"Ít nói nhảm, đưa ta."
Hai người mỗi người xách theo một thùng nước, lần theo dấu vết Lam Hi Thần để lại trên mặt đất trở về. Bên ngoài màng sương trắng dày đặc, mặt trời dần ngã về phía tây, màn đêm sắp sửa buông xuống.
TBC
===================================================================
*1: Một vết là dẫn tới cửa động, một vết là dẫn tới dòng suối nhỏ, hai vết nứt quả thực đều là vết tích do Lam đại gây ra. ( Sóc Nguyệt: "..." )
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro