Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 28

【 Lời trước khi viết 】

CP Hi Trừng, kịch tình viết theo hướng ABO.

Nhân vật thuộc về Mặc Hương đại đại, OOC thuộc về ta.

Mấy ngày nay bỗng nhiên hoàn toàn không có linh cảm. . . A a a a tan vỡ ing


Ẩn Lâm Lang (hai mươi tám)

Giang Trừng bỗng nhiên biến sắc, lên tiếng: "Đợi đã!"

Lam Hi Thần quay đầu lại nhìn, đã thấy vẻ mặt Giang Trừng trở nên nghiêm túc.

"Vai của ngươi làm sao thế?"

Lam Hi Thần sững sờ, trong lúc Giang Trừng mê man hắn đã kiểm tra vết thương, cũng không tổn hại đến xương cốt và kinh mạch, chẳng qua chỉ là ứ máu sưng đau, hắn cố ý dùng mái tóc dài che lại thương thế, hoạt động như bình thường, không ngờ vẫn bị Giang Trừng phát hiện.

"Đã không sao, chỉ là vết thương nhỏ." Hắn bâng quơ nói.

Giang Trừng xoay người dùng cánh tay chống đỡ thân thể ngồi dậy, Lam Hi Thần vội vàng lại gần giúp hắn kéo chăn lên. Giang Trừng nhân cơ hội vươn tay đem mái tóc rủ xuống trước ngực hắn kéo ra, liền nhìn thấy bên vai có một mảnh bầm xanh kéo dài.

"Sao lại bị thương? Ngươi đã làm gì?" Vẻ mặt Giang Trừng vô cùng căng thẳng, sâu thẫm trong đôi mắt có một cơn giận đang dần khuếch tán ra ngoài.

"Không cẩn thận đụng bị thương mà thôi." Lam Hi Thần khẽ cười, vẻ mặt không ngờ vẫn cứ ung dung. Giang Trừng lại đột nhiên đỡ trán.

". . . Là ta đánh, có đúng không?"

Với thân thủ của Lam Hi Thần, không cẩn thận đụng trúng làm cho vai bị thương, nghe thấy cứ như chuyện hài. Dù cho toàn bộ kí ức trong lúc hắn bệnh hoàn toàn hỗn loạn không rõ, nhưng Giang Trừng vẫn mơ hồ nhớ rằng mình đã ra tay đánh một người nào đó. Hắn vẫn cho rằng khi đó là do mình nằm mơ, bây giờ hắn có thể khẳng định chắc chắn trăm phần trăm, mình đã ra tay với Lam Hi Thần.

Thực sự không thể nói nổi nữa, coi như vì đã nhìn thấy Địa Khôn, coi như vì nhớ lại những chuyện không vui trong quá khứ, coi như Lam Hi Thần y quả thực là một Thiên Càn, nhưng y cũng chưa bao giờ mạo phạm mình. Hơn nữa trên đường đi, hai người giúp đỡ, chăm sóc lẫn nhau, như thế cũng đã xem như một nửa bằng hữu rồi. Cho dù giải thích như thế nào thì một chưởng này cũng thật quá mức. Trên đời này chắc cũng chỉ có người hiền lành như Lam Hi Thần, không rõ vì sao lại bị mình đánh cho một chưởng, sau đấy vẫn còn có thể tận tâm tận lực chăm sóc mình.

"Ta. . ." Giang Trừng lắc đầu, giương mắt nhìn Lam Hi Thần, "Ta khi đó có thể là. . . có chút kích động, nhận lầm người."

"Không có gì." Lam Hi Thần vỗ vai hắn, ý bảo hắn nằm xuống nghỉ ngơi thì tốt hơn, "Lúc đó ngươi sốt cả người không còn sức lực gì, nên bất quá chỉ đem ta đánh bay, không có gì đáng ngại. Nếu như là lúc ngươi tỉnh táo, ta có thể thật sự chịu không nổi."

". . ." Giang Trừng ngoan ngoãn nằm xuống, Lam Hi Thần kéo chăn đắp lên cho hắn, tắt đèn, sau đó cầm lấy một tấm da lông khác treo bên ngoài bình đài vào, ngồi tựa vào cạnh cửa nghỉ ngơi.

"Lam Hi Thần." tiếng của Giang Trừng truyền đến, Lam Hi Thần liền ừ một tiếng đáp lại.

"Nếu như ta tỉnh táo, ta sẽ không ra tay với ngươi." Giọng Giang Trừng có chút trĩu nặng, ". . . Xin lỗi."

Lam Hi Thần sững sờ, đáng tiếc màn đêm ảm đạm, nếu không Giang Trừng nhất định có thể phát hiện, gương mặt Lam Hi Thần lúc này đang nở một nụ cười rạng rỡ.

"Có câu nói này của ngươi, là đủ rồi."

Vừa nãy bị đánh trúng một chưởng, tàn nhẫn xen lẫn với bài xích như vậy, cho dù là Lam Hi Thần, trong lòng cũng không khỏi cảm thấy chua sót. Nhưng khi chính tai nghe được Giang Trừng nói lúc đó hắn không có ý thức, không biết người đối diện là ai, nút thắt ở trong lòng liền được an tâm và vui sướng như thủy triều dâng trào cọ rửa đi chẳng còn thấy bóng dáng tăm hơi. Có lẽ Giang Trừng vĩnh viễn cũng sẽ không biết được câu nói này đối với y có bao nhiêu quan trọng, nhưng Lam Hi Thần biết, như vậy đã đủ rồi.

Giang Trừng im lặng, trở người lại, nhưng dường như lúc sáng đã ngủ quá nhiều, bây giờ lại có chút không ngủ được, trằn trọc trở mình mấy lần, chợt nghe thấy Lam Hi Thần đứng đậy đi tới, thăm dò trán của hắn.

"Sao vậy? Khó chịu ở đâu?"

"Không có việc gì, ngủ không được mà thôi." Giang Trừng ngượng ngùng nói, "Ngươi mau đi ngủ đi."

"Không sao." Lam Hi Thần cười bảo, "Ta từ nhỏ chăm sóc Vong Cơ, vốn đã quen rồi.

"Ồ?" Giang Trừng ồ lên một tiếng đầy hứng thú. Lam Hi Thần nhìn hắn quả thực rất có tinh thần, cũng ngồi xuống ở đầu gường, mơ hồ nhớ lại: "Nói ra có thể sẽ làm cho ngươi chê cười, từ nhỏ đến lớn, phụ thân ta hầu như đều bế quan, mẫu thân một tháng mới có thể gặp một lần... Ta và Vong Cơ, xem như được thúc phụ nuôi lớn, nhưng thúc phụ còn phải thay phụ thân lo liệu cho toàn bộ Lam thị, cực kỳ bận rộn, thế nên phần lớn thời gian, đều là ta chăm sóc cho Vong Cơ."

Giang Trừng có chút giật mình, hắn quả thực có nghe qua một ít lời đồn đại về cha mẹ của Lam Hi Thần, nhưng dù sao xưa nay hắn đối với những lời đàm tiếu kia đều chẳng có hứng thú, cũng không tham dự vào, do đó chuyện về cha mẹ Lam Hi Thần, hắn cũng chỉ biết là một người quanh năm luôn bế quan không màn thế sự, người còn lại rất lâu trước đây đã sinh bệnh qua đời. Lúc này nghe thấy, Lam Hi Thần kỳ thật cũng sống không dễ dàng gì.

"Tiểu hài tử mà, sinh bệnh nóng sốt, là chuyện thường xảy ra. Cho dù sau này, Vong Cơ gặp loạn tất xuất, cũng thường hay bị thương." Lam Hi Thần cười nói, "Ta thường vì chăm sóc hắn, không ngủ suốt mấy ngày mấy đêm, đã thành thói quen. Vậy nên Vãn Ngâm không cần phải bận tâm."

"A. . ." Giang Trừng khóe miệng kéo lên một nụ cười lạnh, "Ta có thể so với đệ đệ ngươi sao?"

Lam Hi Thần trái lại không có trả lời, chỉ là lại đưa tay sờ lên trán Giang Trừng.

"Không sốt, không cần cứ luôn sờ." Giang Trừng không kiên nhẫn quay đầu né đi, thế nhưng không có đẩy tay Lam Hi Thần ra, im lặng một lúc, lại đột nhiên lên tiếng, "Kỳ thực ta cũng vậy. . . lúc nhỏ bị bệnh, bị thương đều là tỷ tỷ chăm sóc. Nhưng tỷ tỷ dù sao cũng là một cô nương, ta. . . luôn cảm thấy được nàng cẩn thận từng li từng tí chăm sóc rất không có khí khái nam nhi, vì vậy mà mỗi lần đều viện lý do làm cho nàng đừng quan tâm ta, đi làm chuyện của mình. Mỗi lần Ngụy Vô Tiện nói đến chăm sóc cho ta, nhưng chính là đến thêm phiền toái, ăn vụng mất canh sườn tỷ tỷ nấu cho ta, hoặc là nói làm cơm cho ta ăn, lại bỏ thêm một đống ớt, hương vị kia ai cũng chịu không nổi, hắn còn ngụy biện nói sặc một chút là bệnh sẽ tốt lên."

Lam Hi Thần bất giác nở nụ cười, có lẽ chính Giang Trừng cũng không tự mình phát hiện, lúc hắn nói những lời này, vẻ mặt cực kỳ ôn nhu, đây là những hoài niệm mà bình thường hắn tuyệt đối sẽ không để lộ ra. Có lẽ chỉ ở trong bóng đêm tĩnh mịch, hắn mới có thể buông lỏng cảnh giác, để cho những điều đó thoát khỏi đáy lòng mình.

"Thế nhưng ta rất sợ mẫu thân ta đến, nàng đến không những không an ủi ta, ngược lại còn mắng ta sao lại ốm yếu như vậy, làm Ngụy Vô Tiện cũng bị mắng lây, bởi vậy chúng ta nếu có thể giấu liền giấu đi, không để cho nàng biết." Trong lời nói của Giang Trừng bỗng nhiên phủ lên một tầng hiu quạnh, "Phụ thân ta. . . phụ thân ta trong lúc ta sinh bệnh chưa từng ghé thăm ta, nhưng nếu như Ngụy Vô Tiện bị bệnh, người sẽ lập tức chạy đến, tự mình đút thuốc thang cho. Lâu dần, ta cũng không hy vọng xa vời người sẽ đến nữa."

Lam Hi Thần nhất thời không biết nên nói gì. Thực sự thì, những lời đồn đại trong Tu Chân Giới liên quan đến sự bất hòa giữa Giang Phong Miên và Ngu Phu Nhân, cùng với những lời nói khó nghe về việc thiên vị Ngụy Vô Tiện mà xem nhẹ Giang Trừng, những điều đó đã trở thành sự thật mà mọi người ngầm hiểu trong lòng, nếu không phải Giang Trừng tính tình cực kỳ tàn nhẫn, ai cũng không dám đắc tội hắn, chỉ sợ những lời đồn đại này vẫn còn truyền bá khắp nơi.

"Hừ." Giang Trừng đột nhiên khẽ thở dài, "Ta cũng là bị sốt đến hồ đồ rồi, sao lại có thể cùng ngươi nói những lời này."

Lam Hi Thần khẽ cười một lúc, đem người tựa vào trên ván gường, nhìn chăm chú vào màn sương trắng đang di động ngoài cửa, "Kỳ thật ta cũng... đã từng mong đợi phụ thân có thể đừng bế quan nữa. Ngươi có lẽ cũng biết, mẫu thân ta là một Địa Khôn, hơn nữa, còn cùng phụ thân có một chút ân oán gút mắc, quanh năm đều bị giam cầm ở căn phòng nhỏ trong một tòa nhà hẻo lánh tại Vân Thâm Bất Tri Xứ, ta và Vong Cơ, một tháng mới có thể gặp nàng một lần. Phụ thân thì lại càng thêm khó thấy, một năm cũng chưa chắc đã gặp được mấy lần.

Giang Trừng không có lên tiếng, nhưng từ trong hô hấp của hắn Lam Hi Thần có thể biết được hắn vẫn đang lẳng lặng lắng nghe.

"Tâm nguyện lớn nhất khi còn bé của ta, là phụ thân xuất quan, mẫu thân cũng không cần bị nhốt trong gian phòng nhỏ kia. Ta, Vong Cơ, phụ thân cùng với mẫu thân, có thể giống như một gia đình bình thường vậy, cùng ngồi một chỗ vui vẻ ăn một bữa cơm, sau đó có thể giống như những hài tử khác, được cha mẹ ôm vào trong ngực, chầm chậm chìm vào trong giấc ngủ. . . chỉ tiếc, vĩnh viễn cũng không thực hiện được."

Giang Trừng quay đầu nhìn Lam Hi Thần, nhớ đến đêm ở núi Đồng Bách lúc hắn tưởng niệm Kim Quang Dao, biểu tình cũng cô tịch như vậy, rõ ràng là khuôn mặt ôn nhu như thế, lại làm cho người ta vừa nhìn đã cảm thấy thực bi thương.

"Kỳ thực ngươi cũng. . . đừng quá khổ sở như vậy." Giang Trừng suy nghĩ một lúc, mới nói tiếp, "Giống như nhà chúng ta, mọi người trong nhà ngồi chung một chỗ dùng cơm với nhau, thực ra phụ thân mẫu thân đều ầm ĩ với nhau, chớ nói chi là ôm ta cùng với tỷ tỷ ngủ một giấc..."

Lam Hi Thần nghe Giang Trừng vụng về an ủi, khuôn mặt u sầu nhàn nhạt kia cuối cùng cũng giãn ra, mang theo một nụ cười khổ nói: "Thế nhân đều hâm mộ chúng ta có thể sinh ra trong đại gia tộc tu tiên, có thể hưởng hết mọi vinh hoa phú quý, một đời phúc lộc đủ đầy. Ai biết được, những niềm hạnh phúc gia đình bình thường nhất cũng không cảm nhận được. Có những lúc nghĩ đến, còn không bằng sinh ra trong một gia đình dân chúng bình thường, cha mẹ mạnh khỏe, gia đình hòa thuận, bỏ qua những ân oán tình cừu, hỗn loạn tranh đấu kia. Cứ như vậy thanh thản sống hết một đời, kỳ thật cũng có thể xem đó là một loại may mắn."

"Đợi khi ngươi sinh ra trong một gia đình bình thường, ngươi sẽ không nghĩ như thế." Giang Trừng lộ ra biểu tình trào phúng đã thành thói quen của hắn, nói tiếp: "Ngươi cho rằng những người dân nơi phố phường kia, sẽ không có lục đục, minh tranh ám đấu với nhau? Tính tình giống như Trạch Vu Quân ngươi, may mắn sinh ra trong tu tiên thế gia, nếu như sinh ra trong nhà vương hầu quý tộc,quan lại thương nhân, còn không biết làm thế nào bị ăn tươi nuốt sống đi mất."

"Xem ra. . . ta dễ bắt nạt như vậy sao?" Lam Hi Thần dùng vẻ mặt có chút tổn thương hỏi, Giang Trừng ném cho hắn một ánh mắt "Không phải vậy chứ ngươi nghĩ sao". Lam Hi Thần nở nụ cười gượng, ngừng một lúc, lại đột nhiên hỏi: "Giang tông chủ, đã từng có tâm nguyện gì không?"

Giang Trừng nhíu mày lại, trầm mặc.

Hắn đã từng có rất nhiều tâm nguyện, nhưng cuối cùng đều bị vận mệnh đánh tan tành. Hiện tại còn sót lại, cũng chỉ hy vọng Kim Lăng sớm ngày có thể tự mình chèo chống, Giang thị tiếp tục phồn vinh hưng thịnh, còn có thể chất của mình. . . vĩnh viễn không bao giờ bị phát hiện.

Lam Hi Thần thấy hắn thẫn thờ nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn, mới chầm chậm cất tiếng: "Ngày đó biết được mẫu thân không còn nữa, ta rất khổ sở, nhưng ngay cả khóc cũng không thể. Cho nên khi đó ta đã nghĩ, sau này, ta nhất định phải đối đãi với người ta thích thật tốt, không để cho người đó trãi qua những khổ sở giống như mẫu thân ta, ta muốn dùng tất cả mọi thứ của mình sủng ái người đó, làm cho người đó ở bên cạnh ta chỉ cảm thấy hạnh phúc vui vẻ. Sau đó con của ta, bất luận có bận rộn như thế nào ta cũng nhất định sẽ thường xuyên bầu bạn với chúng nó, ta muốn cho chúng nó biết, phụ thân cùng mẫu thân rất yêu thương nhau, cũng rất yêu bọn nó."

". . . Nguyện vọng rất đẹp." Giang Trừng nhìn chằm chằm lên nóc nhà trên đỉnh đầu đã bị bóng đêm che phủ mờ mịt, lẩm bẩm nói, hắn sao lại chưa từng có những nguyện vọng hạnh phúc như vậy? Nhưng mà kể từ đêm mười bảy tuổi trở thành Địa Khôn, hắn liền biết, bất luận những mong đợi gì về gia đình, đối với hắn mà nói cũng đều đã trở thành ảo tưởng.

"Đúng vậy. . ." Lam Hi Thần đột nhiên cười nói, "Đáng tiếc. . . có khả năng cũng chẳng có cách nào thực hiện nguyện vọng."

"Tại sao?" Giang Trừng cau mày quay đầu nhìn y, trong bóng đêm mịt mờ, những đường nét trên gương mặt nghiêng nghiêng của Lam Hi Thần trông thật trầm ổn kiên định. Giang Trừng sững sờ nhìn Lam Hi Thần đang cúi đầu nhìn mình, đôi con ngươi sẫm màu sâu thâm thẫm, có một loại tâm tình không nói được thành lời cuồn cuộn trong đó. Một loại bất an và hoảng sợ khó hiểu ở sâu trong lòng Giang Trừng khuếch tán ra, làm trái tim hắn đột nhiên bắt đầu nhảy lên kịch liệt, phảng phất như có thứ gì đó muốn phá kén chui ra ngoài. Lúc này màn đêm lạnh lẽo như nước, hàn khí dầy nặng, nhưng Giang Trừng lại cảm thấy không khí xung quanh bởi vì ánh mắt thâm trầm của Lam Hi Thần mà trở nên nóng bỏng, cảm giác rung rẩy chưa từng có bao phủ lên, làm cho Giang Trừng dường như chẳng thể chống đỡ nổi, muốn mau chóng trốn tránh.

May mà Lam Hi Thần cuối cùng cũng không nói gì, quay đầu thu lại tầm mắt. Vốn dĩ căn phòng chướng khí mịt mù cũng theo đó tản đi, Giang Trừng có chút thở phào nhẹ nhõm, rồi lại có một loại bi thương không thể nói rõ cũng chẳng thể diễn tả, cứ lăn tăn gợn sóng trong lòng giống như muốn trào ra ngoài.

"Ngủ đi. Ngủ thêm một lát nữa, sớm chút khôi phục sức lực." Lam Hi Thần khẽ cười, tìm kiếm Liệt Băng đặt lên môi. Tiếng tiêu vang lên, cao thấp trầm bổng, tiêu điều u thương, đó là từ khúc mà Giang Trừng chưa từng nghe qua, giống như đơn độc giữa đất trời mênh mông, không có gió cũng chẳng có tuyết, động lại một tiếng thở dài vấn vương chẳng cách nào thổ lộ, ngưng kết thành một tâm tình bi thương không muốn ai biết.

Chờ Giang Trừng lần thứ nữa mở mắt ra, trời đã sáng choang. Sương trắng lượn lờ quanh thụ ốc giống như một đám mây trôi nổi, Lam Hi Thần một thân bạch y ở ngoài bình đài bận rộn, Giang Trừng lại có một loại ảo giác, dường như Lam Hi Thần đã hòa vào trong màn sương trắng, toàn thân chẳng nhiễm bụi trần, từ đây biến mất không còn bóng dáng.

Hắn há miệng, nhưng vẫn không gọi ra tên Lam Hi Thần.

TBC

===============================================================

* Xin lỗi vẫn để Lam đại để trần người mãi đến tận ngày thứ hai. . .

===============================================================

Yuurei thông báo một chút: 

- Mình sẽ tranh thủ update truyện vào tối chủ nhật. (Mỗi tuần từ 1, 2... chương tùy năng suất :v )

- Bắt đầu từ chương sau, truyện sẽ up trước một chương bên wordpress của mình, mọi người muốn xem trước thì ghé qua bên đó ủng hộ nhé! (Địa chỉ: koishitejyu.wordpress.com) 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro