Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 27

【 Lời trước khi viết 】

CP Hi Trừng, kịch tình viết theo hướng ABO.

Nhân vật thuộc về Mặc Hương đại đại, OOC thuộc về tôi.

Kỳ thực tôi cũng rất hy vọng bọn họ tiến triển nhanh một chút nha, thật đó _(:з" ∠❀)_ các ngươi tin tôi đi! ! !

Ẩn Lâm Lang (hai mươi bảy)

Sau khi Giang Trừng mê man ngủ thiếp đi, trong lòng Lam Hi Thần lại trở nên phập phồng. Y ngồi bên cạnh giường nhìn một lúc lâu, xác nhận hô hấp Giang Trừng đã trở nên vững vàng, mới an tâm một chút. Bà bà nói đợi Giang Trừng ngủ say rồi thì không cần phải uống chén thuốc thứ hai nữa, nhưng khi nhìn thấy Giang Trừng trong lúc hôn mê vẫn nhíu chặt mày lại, sâu trong lòng Lam Hi Thần không ngừng nhói đau, vội vàng đi tìm khăn, làm ướt rồi đắp lên trán Giang Trừng, mong có thể làm cho hắn thoải mái một chút.

Đi ra khỏi phòng, sương trắng lượn lờ vây quanh, như một chiếc lưới vải trắng tinh khôi bao bọc khắp đất trời. Nhìn không thấy ánh mặt trời chiếu rọi, cũng không biết bây giờ là thời điểm nào, chỉ có thể mơ hồ đoán đã qua giờ ngọ rồi. Lam Hi Thần cúi đầu sửa sang lại y phục, phát hiện trên người toàn là vết nước thuốc bắn vào cùng với một số vết bẩn khác, đầu tóc tán loạn, cũng không có đeo mạt ngạch, bộ dạng trông cực kỳ chật vật. Nở nụ cười khổ, trước đây thê thảm như vậy, dường như là lần khi Ôn thị phóng hỏa thiêu đốt Vân Thâm Bất Tri Xứ, mình hoảng hốt vội vã trốn đi. Đổ một chút nước ra để tẩy rửa, buộc tóc lại, quay đầu phát hiện thì ra mạt ngạch rơi ở bên cạnh gò má Giang Trừng lúc này đang nằm ngủ mê man.

Giang Trừng ngủ rất say, nhưng dù cho dưới tình huống như vậy, vẻ mặt của hắn cũng không hoàn toàn thư thái hoặc thả lỏng, Lam Hi Thần nhẹ nhàng xoa xoa mi tâm của hắn, nhưng vẫn không thể nào đem một chút mù mịt kia hóa tan. Lam Hi Thần si ngốc nhìn khuôn mặt hắn ngủ, chua sót trong lòng dường như lại muốn dâng trào lên.

Nếu như ta sớm quan tâm tới ngươi một chút, sớm thích ngươi một chút, sớm chút bầu bạn cùng ngươi, có phải ngươi sẽ không lộ ra vẻ mặt làm cho người khác đau lòng như vậy?

Lam Hi Thần kề sát người Giang Trừng, khẽ hôn lên mi tâm của hắn, lại đổi khăn cho hắn, mới cầm lấy mạt ngạch bên cạnh chuẩn bị buộc lên. Tầm mắt chuyển dời, trong lúc vô tình nhìn thấy cánh tay Giang Trừng lộ ra ngoài, nơi bà bà cắt qua được một mảnh vải trắng băng bó lại. Lam Hi Thần thần sắc nghiêm túc cẩn thận nhìn chằm chằm vào băng vải kia một lúc lâu, ma xui quỷ khiến thế nào lại đem mạt ngạch của mình thuận theo băng vải quấn vào trên cánh tay của Giang Trừng.

Y đúng là điên rồi, Lam Hi Thần tự nói với mình, mạt ngạch Lam thị có ý nghĩa trọng đại như thế nào, y chính là tông chủ sao lại không rõ, nhưng tay y dường như lại chẳng nghe lời của chính mình, ở trên băng vải quấn quanh mấy vòng, còn kết thành một nút kết xinh đẹp.

Mạt ngạch trắng vân mây Lam gia quấn quanh, hòa quyện cùng mảnh vải trắng băng bó, cực kỳ xinh đẹp. Lam Hi Thần ngắm nhìn một lúc nút kết mình đã thắt, nhịn không được cười rộ lên, sao lại trẻ con như vậy. Nhưng tận đáy lòng lại dâng lên cảm giác mãn nguyện hư ảo, làm hắn nhịn không được khẽ nâng nhẹ bàn tay kia lên hôn một cái, sau đó đặt vào trong chăn.

Trước khi mặt trời lặn, Bãi Mang lại ghé thăm lần nữa, còn chỉ cho Lam Hi Thần biết có một con suối ở gần đây, như thế thì Lam Hi Thần không cần phải chạy vào tận trong thôn để lấy nước nữa. Lam Hi Thần tiễn Bãi Mang đi, sau đó gánh một thùng nước quay về, lại phát hiện Giang Trừng nằm trên gường đang thều thào.

"Vãn Ngâm?" Lam Hi Thần vươn tay sờ sờ trán của hắn, nhưng chỉ thấy trên tay đầy mồ hôi. Lam Hi Thần vội vàng đưa tay vào trong chăn dò xét, phát hiện người Giang Trừng ra rất nhiều mồ hôi, ướt đẫm y phục.

Lam Hi Thần nhanh chóng lấy một bộ quần áo sạch từ trong túi Càn Khôn ra, đây là y phục hắn mang theo cho mình thay đổi, vốn dĩ định lúc trưa sẽ thay, nhưng lại lo lắng phát sinh tình huống như bây giờ, cuối cùng vẫn lưu lại để phòng bị, dù sao nếu đi lục túi của Giang Trừng thì cũng không tốt cho lắm, cũng chỉ có thể để cho Giang Trừng mặc đồ của y trước.

Dùng linh lực đem nước làm ấm, Lam Hi Thần nhẹ nhàng xắn ống tay áo lên, ôm lấy Giang Trừng, đem quần áo của hắn đã bị mồ hôi làm cho ướt đẫm cởi ra.

Nhìn thấy trước ngực Giang Trừng có một vết giới roi chói mắt vắt ngang, đôi mắt Lam Hi Thần mở to. Y đương nhiên biết đây là vết tích gì, nhưng tuyệt đối không ngờ rằng nó sẽ xuất hiện trên người Giang Trừng. Chỉ trong chớp mắt như vậy, Lam Hi Thần suýt nữa muốn ôm chặt lấy Giang Trừng, dẫn hắn trở về Lam thị, vĩnh viễn bảo vệ hắn, không để cho hắn khuất xa khỏi tầm mắt của mình, để mình mãi mãi vì hắn che mưa chắn gió. Nhưng cuối cùng, hắn vẫn nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ bình thường, dùng khăn vải đem mồ hôi trên người Giang Trừng lau khô, sau đó nhanh chóng thay đổi áo trong sạch sẽ, lại đổi tấm da lông khô ráo khác đắp lên cho hắn.

Lúc y không ở cạnh Giang Trừng, rốt cục Giang Trừng đã trải qua những gì? Lam Hi Thần vừa hối hận lại vừa đau khổ, cảm thấy tim mình bị thiêu đốt kịch liệt, lúc ở Quan Âm Miếu Giang Trừng nghẹn ngào khóc nức nở với Ngụy Vô Tiện, trong mỗi một giọt nước mắt kia chứa đựng bao nhiêu thống khổ cùng không cam lòng? Mà hắn lại chẳng biết gì cả, không biết những ân oán gút mắc trong quá khứ của Giang Trừng, không biết vết thương trên người hắn là do ai ra tay ác độc, không biết rốt cục hắn mắc phải bệnh gì, phải uống thuốc gì...

Nhưng mà, bây giờ cứ ở nơi này than thở, cũng không có tác dụng gì. Hiện tại Giang Trừng cần hắn chăm sóc, điều này so với bất cứ thứ gì đều quan trọng hơn. Quá khứ đã qua, y trong quá khứ của Giang Trừng trống rỗng đã chẳng có cách nào bù đắp, nhưng ít ra... tương lai không phải y vẫn còn có chút hy vọng sao? Lam Hi Thần chỉnh đốn xong tâm trạng của mình, vực dậy tinh thần đem y phục của Giang Trừng gấp gọn lại, sau đó chuẩn bị đi tắm một chút. Đột nhiên, một âm thanh lanh lảnh vang lên. Lam Hi Thần vừa cúi đầu nhìn, phát hiện một chiếc bình nhỏ màu xanh nhạt lăn xuống bên chân.

Đây là đồ vật từ trong y phục của Giang Trừng rơi ra. Lam Hi Thần đem bình nhỏ nhặt lên, do dự một lúc, nhìn thoáng qua Giang Trừng còn đang mê man, mở nắp bình ra, khẽ ngửi.

Hương thơm của Nguyệt Ninh Thảo phả vào mặt. Lam Hi Thần sững sờ, đây chính là thuốc Giang Trừng đã dùng! Y đem bình thuốc đổ ra mấy viên, viên thuốc nho nhỏ ở trong lòng bàn tay của y lăn lăn. Lam Hi Thần lại ngửi ngửi, bên trong thuốc này dường như không phải chỉ có mỗi Nguyệt Ninh Thảo, đối với công phu chế dược y chẳng biết làm sao, hầu như hoàn toàn không hiểu rõ, đoán không ra nguyên liệu và công dụng của nó. Y liền lén lúc cất mấy viên thuốc vào chiếc bình rỗng mà mình đem theo, tính sẽ đem về cho Lam Vũ Hà xem qua. Sau đó đem bình nhỏ đậy kín lại, cất vào túi Càn Khôn trong tay áo Giang Trừng.

Tự biết như vậy chẳng phải là hành vi đứng đắn, nhưng khi nhớ tới lời vị bà bà kia nói thuốc này không ổn, Lam Hi Thần liền cảm thấy mình không thể mặc kệ đi mà yên lặng ngồi nhìn. Chí ít, hắn muốn xác định xem thuốc này có thể mang đến tổn hại cho thân thể Giang Trừng hay không. Nếu như là thật... vậy thì dù thế nào y cũng phải giúp Giang Trừng tìm một biện pháp trị liệu khác.

Giang Trừng cảm thấy, giấc ngủ này không chút an ổn. Hắn lúc thì mơ thấy Giang Yếm Ly và Ngụy Vô Tiện chúc mừng hắn, nói hắn được phụ thân xác định là Thiên Càn, muốn nhanh chóng mang hắn đi đến Tiên Phủ; lúc thì mơ thấy Giang Phong Miên dùng ánh mắt thất vọng giống như trước đây, lắc đầu nhìn hắn, nói khó trách hắn hoàn toàn chẳng có khí khái của Giang gia, thì ra là một địa khôn; Tiếp theo lại là một đám người chẳng ra người quỷ chẳng ra quỷ, kéo hắn vào trong nhà giam tăm tối, nói rằng từ nay về sau đó chính là nơi mà hắn thuộc về.

Hắn nhìn về phía tỷ tỷ cùng với Ngụy Vô Tiện cầu viện, nhưng thân ảnh hai người bọn họ càng lúc càng cách xa hắn; Hắn muốn giải thích với phụ thân, lại chẳng thốt ra được lời nào khỏi miệng; Hắn muốn tránh thoát sự giam cầm của đám yêu ma quỷ quái kia, nhưng mỗi lần thoát được một tấc, lại càng có nhiều thân ảnh đập vào hắn, ép hắn chẳng thể phản kháng được nữa, cho dù hắn có giẫy dụa cầu cứu như thế nào, cũng chẳng có ai giúp đỡ hắn.

May mà mỗi khi bị dồn đến bước đường cùng, muốn chết cũng không được thì đều nghe thấy thanh âm của một người vang vọng từ bên ngoài vào, luôn miệng gọi tên hắn, trên tay truyền đến cảm giác ấm áp làm cho hắn cảm nhận được tất cả chẳng qua chỉ là mộng cảnh mà thôi. Dù rằng cơn ác mộng này vẫn cứ không ngừng tiếp diễn, hành hạ hắn chẳng tiếc thương, làm hắn chẳng thể nào chịu đựng được, nhưng cứ luôn có một giọng nói cùng với sự ấm áp không ngừng truyền đến, tất cả những đều này giúp hắn thức tỉnh từ trong bùn lầy ác mộng, nói cho hắn biết đây chỉ là mộng cảnh buồn cười, đối với Giang Trừng hắn mà nói, căn bản không đáng sợ.

Nguồn sức mạnh kia vẫn luôn tồn tại đến tận lúc hắn tỉnh lại từ trong mộng cảnh, vừa mở mắt ra liền trông thấy một đôi mắt tinh khiết, thâm thẫm tựa như bầu trời đêm.

"Vãn Ngâm? Ngươi tỉnh rồi?" Lam Hi Thần mừng rỡ, lập tức từ đầu giường đứng dậy, sờ trán Giang Trừng, sau đó thở phào nhẹ nhõm, "Tốt quá rồi, không còn phát sốt nữa. Ngươi cảm thấy thế nào? Còn khó chịu không?"

Dù thân thể vẫn uể oải như cũ, nhưng cảm giác khó chịu do bị bệnh quả thực đã bớt đi rất nhiều. Giang Trừng nghiêng đầu nhìn, quả nhiên thấy tay mình bị tay Lam Hi Thần nắm chặt lấy, linh lực không ngừng nương theo hơi ấm của Lam Hi Thần truyền vào trong cơ thể hắn.

"Cũng ổn. . ." Hắn vừa lên tiếng, giọng khảng đặc, Lam Hi Thần lập tức hỏi hắn có muốn uống nước hay không. Giang Trừng gật đầu, Lam Hi Thần liền đỡ hắn, giúp hắn ngồi dậy, còn phủ thêm áo khoác cho hắn, phòng tránh hắn lại bị cảm lạnh.

Cho dù cơn sốt đã lui xuống, nhưng tay chân vẫn không có chút khí lực, Giang Trừng dựa người ở đầu gường, đang muốn nói cám ơn Lam Hi Thần, nhưng lúc nhìn thấy Lam Hi Thần lại kinh ngạc chẳng thốt thành lời.

Lam Hi Thần lại để vai trần, nửa người trên không khoác lên bất kỳ một y phục nào. Hắn nhớ rõ có một điều trong gia quy Lam thị đề cập đến là không thể mặc y phục chưa chỉnh tề, nhưng người trước mắt hắn, nhìn thế nào thì cũng chính là Lam Hi Thần, không thể sai được.

Lam Hi Thần mang nước quay lại, liền bắt gặp ánh mắt khiếp sợ của Giang Trừng, đầy ái náy nói: "Thật có lỗi, bộ dạng này thật quá thất lễ. Nhưng trong lúc nhất thời không tìm được y phục khác, chỉ có thể... mong Vãn Ngâm đừng chê trách."

"Ngươi không mang y phục theo để thay đổi sao?" Giang Trừng không chút suy nghĩ hỏi, vừa nói xong lại thấy không đúng lắm, cúi đầu nhìn, đồ mặc trên người mình rõ ràng không phải là đồ của hắn, mà đồ đắp trên người, áo choàng trên lưng, đều là giáo phục trắng như tuyết của Lam thị. Dù cho trước đó có bệnh đến ý thức mơ hồ, nhưng Giang Trừng vẫn nhớ rõ, mình không chỉ làm đổ thuốc lên người Lam Hi Thần, lúc nôn mửa cũng làm dơ y phục của y. Mà đồ trên người hắn lúc này, lại trắng sạch như mới, còn có mùi đàm hương thoang thoảng, rõ ràng chính là y phục mà Lam Hi Thần đem theo để thay đổi.

Giang Trừng lúng túng ngẩng đầu, Lam Hi Thần tươi cười ngồi xuống ở bên cạnh hắn, giải thích: "Lúc ngươi hôn mê đã đổ rất nhiều mồ hôi, quần áo ướt đẫm, ta lại không tiện lục đồ trong túi ngươi, cũng chỉ có thể để ngươi mặc y phục của ta trước. Mong Vãn Ngâm đừng để ý."

Giang Trừng nhíu nhíu mày: "Ta khá là bận tâm. . . ngươi gọi ta là gì?"

"Vãn Ngâm." Lam Hi Thần trả lời không chút do dự, giống như từ xưa tới nay y đều gọi hắn như vậy.

". . ." Y trả lời thật quá thẳng thắn, Giang Trừng có muốn chất vấn thì nhất thời cũng nghẹn lời.

Lam Hi Thần nhìn hắn một chút, mỉm cười nói thêm: "Không phải Vãn Ngâm bảo ta gọi ngươi như thế sao?"

"Lúc nào ta. . ."

"Sáng hôm nay lúc ngươi tỉnh lại." Thoạt nhìn Lam Hi Thần trông có vẻ rất vô tội, "Ngươi bảo ta đừng gọi ngươi Giang tông chủ nữa. . ."

. . . Dường như là có có chuyện như vậy. Nhưng mà Giang Trừng rất rõ ý của mình không phải như vậy, nhưng... bây giờ nói muốn Lam Hi Thần sửa lại, không khỏi quá mức ngượng ngùng đi.

"Đến, uống nước trước." Lam Hi Thần cười nói, lại đưa tay đem hắn ôm vào trong lồng ngực. Giang Trừng nhất thời cả người cứng đơ, tên gọi xưng hô gì đó lập tức liền bị quẳng ra sau đầu.

"Ta có thể tự mình uống." Giang Trừng giãy dụa một lúc. Người Lam Hi Thần rất ấm áp, nhịp tim mạnh mẽ phảng phất có thể xuyên thấu qua lớp áo trong mỏng manh truyền đến, làm Giang Trừng có chút cảm giác đứng ngồi không yên.

"Được, vậy ngươi cầm cho chắc." Lam Hi Thần đem nước đưa tới, xác nhận Giang Trừng có thể cầm lấy chén nước, sau đó mới thu tay về. Giang Trừng ngồi thẳng người, uống xong nước. Đưa mắt nhìn sắc trời bên ngoài, thế nhưng phát hiện sắc trời đã sớm đen kịt.

"Bây giờ là lúc nào rồi?"

"Không rõ lắm, có điều hẳn đã là giờ tý."

"Cái gì. . ." Giang Trừng mở to hai mắt, thế mà hắn lại mê man lâu như vậy.

"Uhm, đúng rồi, Bãi Mang nói ngươi tỉnh lại còn phải uống thuốc, ta lập tức đi sắc. Ngươi muốn trước tiên ngồi một lúc hay là nằm xuống?"

"Ngồi là được rồi. . ." Giang Trừng thu hồi tầm mắt từ ngoài phòng lại, quay sang nhìn Lam Hi Thần, "Vậy ngươi... sao còn chưa ngủ? Lam thị các ngươi không phải luôn nghỉ ngơi vào giờ hợi sao? Hắn nhớ trước kia khi theo học ở Lam gia, giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi luôn chuẩn xác kinh người. Mấy ngày trước, quy luật nghỉ ngơi của Lam Hi Thần cũng rất chính xác.

"Cũng không cần phải như vậy." Lam Hi Thần cười cười, "Đêm hôm đó chúng ta gặp nhau tại núi Đồng Bách, không phải cũng đã quá giờ hợi?" Nói xong, y giúp Giang Trừng chỉnh lại y phục, mới đứng dậy đi sắc thuốc.

Giang Trừng nhìn Lam Hi Thần ra ngoài sắc thuốc, thu hồi tầm mắt, ngồi ở trên giường nhắm mắt dưỡng thần, trận bệnh này đến quá bất ngờ, nếu như Lam Hi Thần không ở đây, thật sự chẳng biết sẽ như thế nào. Hắn tất nhiên là không muốn có quan hệ với Lam Hi Thần - một Thiên Càn, nhưng... hắn không muốn thừa nhận cũng không được, Lam Hi Thần ôn nhu chăm sóc, làm hắn có chút cảm kích.

Dù sao từ nhỏ đến lớn, được xem là trân bảo ân cần tỉ mỉ chăm sóc như vậy, chỉ dùng một bàn tay là có thể đếm được. Từ sau khi tỷ tỷ xuất giá, mỗi khi hắn giật mình tỉnh giấc trong lúc mệt mỏi hoặc đau đớn, bên cạnh đã chẳng còn ai, chính hắn cũng lo lắng mình không cẩn thận bại lộ thân phận Địa Khôn, bị thương hay sinh bệnh đều tự mình xử lý, không cho phép bất kỳ kẻ nào đến gần, sớm đã hình thành thói quen tự chăm sóc bản thân mình. Nhưng lần này, nếu như không phải Lam Hi Thần ở bên cạnh, e rằng chỉ có một mình hắn, thật sự sẽ kháng cự không nổi.

Lúc Lam Hi Thần ôm hắn, mớm thuốc cho hắn, sự ấm áp cùng với hương thơm trên thân thể dường như vẫn còn quanh quẩn bên người chưa từng tản đi, Giang Trừng đỡ lấy trán, một bên thầm mắng mình, chẳng qua chỉ là sinh bệnh, có cái gì lạ đâu.

"Sao vậy? Đầu còn choáng sao?" Lam Hi Thần vừa ở trên bình đài bận bịu, vừa phải quan tâm tình hình Giang Trừng trong phòng. Giang Trừng nhìn y lắc đầu, đột nhiên nheo mắt lại đánh giá y.

Bình thường thân thể Lam Hi Thần đều được bao bọc trong tầng tầng lớp lớp giáo phục Lam thị, phối cùng vẻ mặt dường như chẳng bao giờ tức giận của y, dù sao cũng làm cho người ta có một loại cảm giác văn nhược nho nhã. Nhưng mà lần này y không mặc áo, Giang Trừng mới phát hiện ra, vóc người Lam Hi Thần thật tốt, tuy rằng làn da trắng nõn như tuyết, nhưng cánh tay cùng bả vai săn chắc, cơ bụng cường tráng hiện rõ, từ trên xuống dưới mỗi một đường nét, mỗi một khối cơ bắp đều ẩn chứa sức lực. Rõ ràng khi mặc y phục vào thì giống như trở thành một con thỏ yếu mềm, lúc cởi y phục ra lại biến thành một con hùng sư trắng, im lìm nhưng lại mang đến cho người khác cảm giác áp bách.

Hoàn toàn không thể theo kịp. . . thân thể và sức mạnh của Thiên Càn. Giang Trừng cúi đầu ảo não suy ngẫm.

"Vãn Ngâm? Uống thuốc trước đi." Lam Hi Thần bưng chén thuốc mới vừa sắc xong bước vào, "Uống xong thì tiếp tục nghỉ ngơi một chút, sáng mai lại uống thêm lần nữa, liền ổn rồi."

Giang Trừng đưa tay tiếp nhận chén thuốc, mới phát hiện cột trên tay phải chính là. . . mạt ngạch Lam thị? Hắn lại ngẩng đầu nhìn khuôn mặt hoàn mỹ không chút tỳ vết của Lam Hi Thần, lúc này mới nhận ra vẻ mặt Lam Hi Thần có chỗ nào đó không đúng lắm.

"Đây là ý gì?" Giang Trừng nhìn mạt ngạch quấn quanh buộc thành một cái nút kết, "Đoán không được, Lam Tông chủ rất khéo tay."

"Quá khen." Lam Hi Thần dường như hoàn toàn chẳng thèm để ý đến những lời trào phúng của Giang Trừng, "Bà bà do Bãi Mang mời tới cắt một đao xuống tay ngươi, vết thương rất sâu, trước hết vẫn nên băng bó cho kỹ thì tốt hơn."

Khóe miệng Giang Trừng run rẩy một chút, vì vậy mà phải dùng Mạt Ngạch băng lại? Sao không dùng vạt áo hoặc mảnh vải khác? Luôn cảm thấy sau một ngày hắn đổ bệnh, ở chỗ nào đó có chút không được bình thường. Nhưng dù cho có cảm giác như vậy, hắn lại chẳng thể nói được là kỳ quái ở chỗ nào. Mà hắn đã sớm nhận thấy, Lam Hi Thần bận rộn cả một ngày, chỉ sợ phải lo chăm sóc cho hắn mà chẳng nghỉ ngơi được. Vì hắn mà làm đến mức độ này, đã là hết lòng quan tâm. Dù cho hắn thật sự có chỗ nào không vừa ý, cũng chẳng muốn làm phiền Lam Hi Thần nữa.

Hắn đem chén thuốc kỳ quái kia một hơi uống sạch, Lam Hi Thần nhìn hắn uống xong, đưa tay tiếp nhận cái chén rỗng để qua một bên, lại tới đỡ lấy thân thể hắn, giúp hắn nằm xuống

"Ngủ đi. Ta sẽ ở đây xem chừng, có chuyện gì thì gọi ta." Nói xong, liền xoay người muốn đi tắt ngọn đèn dầu.

Đột nhiên vẻ mặt Giang Trừng biến đổi, lên tiếng: "Chờ đã!"

Lam Hi Thần quay đầu lại nhìn hắn, đã thấy thần sắc nghiêm túc của Giang Trừng.

"Vai của ngươi làm sao vậy?"

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro