Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25

【 Lời trước khi viết 】

CP Hi Trừng, kịch tình viết theo hướng ABO.

Nhân vật thuộc về Mặc Hương đại đại, OOC thuộc về ta.

Chương này viết theo phong cách Quỳnh Dao, mọi người trước tiên cần phải chuẩn bị tâm lý thật tốt. ✧(≖ - ≖)

Ẩn Lâm Lang (hai mươi lăm)

Bãi Mang vốn đã thức dậy rồi, nghe được tin Giang Trừng bị bệnh, Bãi Mang cũng lộ ra vẻ kinh ngạc cùng với lo lắng.

"Hắn, không thể dùng, thông thường..." Bãi Mang nói, dẫn Lam Hi Thần đi ra ngoài. "Ngươi theo ta, tìm bà bà."

Lam Hi Thần không hiểu ý của hắn lắm, nhưng cảm thấy Bãi Mang thật sự cũng đang rất lo lắng. Sau khi theo hắn đi qua bảy, tám khúc quanh, đến cạnh một căn nhà phơi đầy răng thú trên mặt đất ở trong thôn.

Bãi Mang gõ gõ cửa, một đứa bé vẫn còn ngáy ngủ đi ra mở cửa cho bọn họ, Bãi Mang nói gì đó với đứa bé, nó liền quay về căn phòng bên trong gọi lớn.

Lam Hi Thần vốn cho rằng, "Bà bà" nhất định là một người phụ nữ đã lớn tuổi, nhưng khi vị "Bà bà" này bước ra, thoạt nhìn chỉ là một thiếu nữ tầm khoảng mười mấy tuổi, dáng người xinh xắn lanh lợi, diện mạo nhu hòa đáng yêu, thật sự không hề dính dáng gì đến chữ "Bà bà".

Bãi Mang vội vàng nói gì đó với nàng, Lam Hi Thần cũng không cách nào xen vào được, chỉ có thể đứng ở bên cạnh không ngừng lo lắng. Bà bà nghe Bãi Mang nói xong, dặn dò cái gì đấy rồi trở lại trong phòng. Bãi Mang quay qua nói với Lam Hi Thần: "Đừng lo lắng, bà bà, rất tốt. Ngươi, đi về trước, chăm sóc, chúng ta sẽ đến sau."

Trong lòng Lam Hi Thần không biết có bao nhiêu cảm kích Bãi Mang, sau khi trịnh trọng nói lời cảm tạ, vội vàng trở về thụ ốc, tiện đường ở cạnh giếng nước trong thôn lấy đầy túi nước.

Sương trắng trong thụ ốc vô cùng an tĩnh, chỉ có tiếng hít thở nặng nề của Giang Trừng, nói cho Lam Hi Thần biết hiện tại hắn có bao nhiêu khó chịu. Lam Hi Thần lấy khăn vải xuống, sờ sờ trán của hắn, nhiệt độ vẫn như cũ không hạ xuống chút nào. Lam Hi Thần lòng như lửa đốt, nhưng chỉ có thể đem khăn vải thấm ướt đắp lại cho Giang Trừng, sau đó lại ngậm một ngụm nước, dùng đôi môi mang theo đau lòng cùng yêu thương độ nước cho hắn, sau đó ngồi ở cạnh giường, vừa liên tục truyền linh lực vào người hắn, vừa nhẹ nhàng đẩy những sợi tóc trên mặt hắn ra, lặng yên ngắm nhìn khuôn mặt mà mình luôn mong nhớ ngày đêm.

Từ lúc nào thích Giang Trừng? Từ lúc nào thích ánh mắt sắc bén thâm thẫm rực cháy của hắn, thích mái tóc đen tỏa ra Liên hương, thích khóe miệng luôn âm trầm lạnh lẽo, thích dáng vẻ độc lập kiên cường của hắn, thích cái cổ mảnh khảnh, thắt lưng gầy thẳng tắp, ngón tay thon dài, đôi chân mạnh mẽ, từ lúc nào đã yêu thích tất cả những điều đó?

Lam Hi Thần không biết, có thể là sau đêm ở núi Đồng Bách nhìn thấy hắn vừa mạnh mẽ lại vừa yếu đuối, hay là lúc y đưa Nguyệt Ninh Thảo cho hắn phát hiện hắn không muốn nhận sự quan tâm, cảm thông của người khác, cũng có thể là lúc ở Kim gia, hắn nổi giận với mình, bảo không cần mình nữa.

Đợi đến lúc Lam lúc Hi Thần phát hiện ra mình thích Giang Trừng, thì cũng hiểu rõ bản thân đã chẳng cách nào quay đầu lại được.

Ngày ấy, vì muốn tự mình tìm Nguyệt Ninh Thảo mà cãi nhau với Giang Trừng. Sau đấy, y từ Kim Lân Đài hồn bay phách lạc trở về Lam gia, bế quan suốt ba ngày. Thúc phụ thấy y quay về lại trở nên mờ mịt khác thường, trách cứ y không nên đến Kim Lân Đài, nhưng y không thể nói cho bất kỳ ai biết, nguyên nhân lần bế quan này đã hoàn toàn không giống như trước nữa.

Tổ tiên Lam An, nhập thế sau khi gặp được người định mệnh, nhưng bởi vì mất đi người đó, mà quay về nơi Già Lam (*) tĩnh mịch. Từ đấy về sau, đối với con cháu Lam thị mà nói, người thiên định này, chính là người quan trọng nhất trong sinh mệnh, là tồn tại không cách nào thay thế được. Phụ thân vì mẫu thân không tiếc tự hủy tiền đồ, Vong Cơ vì Ngụy Vô Tiện tình nguyện vứt bỏ tất cả. Y nhìn con đường mà phụ thân cùng với đệ đệ đi qua, đương nhiên ở sâu trong thâm tâm cũng từng âm thầm nghĩ đến, người trong định mệnh của mình, sẽ là người như thế nào?

(*) Già Lam: nơi đình chùa, chốn tôn nghiêm thờ tự của Phật Giáo hoặc nơi thờ tự các vị thánh thần tín ngưỡng dân gian.

Hắn chưa từng nghĩ qua người trong định mệnh của mình sẽ dùng phương thức như thế này để xuất hiện, chưa từng nghĩ đến kỳ thực hắn đã sớm ở bên cạnh mình như vậy, mà mình lại chẳng chút nào hay biết. Lam Hi Thần à Lam Hi Thần, đã lâu như thế, ngươi cuối cùng đang làm gì?

Lần đầu gặp gỡ hơn mười năm trước, mình chưa từng vì hắn mà quan tâm nhiều hơn một chút. Giang thị diệt môn, Xạ Nhật Chi Chinh, chính mình cũng không có vì hắn mà vươn tay giúp đỡ phần nào. Sau khi Ngụy Vô Tiện sống lại, mình cũng chỉ khoanh tay đứng nhìn hắn. Hôm đó ở Quan Âm Miếu, cho dù hắn bị thương rất nặng, nhưng đến một bình thuốc trị thương mình cũng chưa từng đưa cho hắn. (*1)

Lúc Giang Trừng thống khổ nhất, bất lực nhất, y chưa từng ở bên cạnh hắn dù chỉ một lần.

Cho đến khi sa vào lưới tình, nhớ lại, cõi lòng tràn ngập hối hận cùng thương tiếc, cứ ở bên trong quay cuồng thiêu đốt, hết thảy tình ái cùng hối hận đã ngưng kết thành sương động trên đầu lưỡi, nhưng cũng không có cách nào nói cho bất cứ ai nghe được.

Người y yêu, đã sớm dùng lớp vỏ bọc cứng rắn đem bản thân vây kín lại, bất kể là ai cũng chẳng thể tiến lại gần. Y không thể vào lúc Giang Trừng cần sự giúp đỡ nhất mà vì hắn trả bất cứ giá nào, bây giờ tất nhiên cũng sẽ không có cơ hội tiến vào trong trái tim Giang Trừng. Cho dù y liều mình truy đuổi, cho dù y giống như phát điên muốn bù đắp lại, mất đi rồi chính là đã mất đi, bỏ lỡ cuối cùng cũng là bỏ lỡ. Ánh mắt Giang Trừng nhìn y cùng với nhìn những người khác chẳng có gì khác biệt, đều mang theo vẻ lạnh lùng xa cách, làm người khác tổn thương, khước từ y đến gần. Mà y chỉ có thể âm thầm ở trong lòng không ngừng lo lắng, y phát hiện mình chưa từng hiểu rõ Giang Trừng, cũng không biết phải làm thế nào mới có thể hiểu được hắn.

Cuối cùng y cũng biết được tâm tình của phụ thân và Vong Cơ, cuối cùng hiểu được tâm trạng của bọn họ khi muốn đem người mình yêu mang về Lam thị nhốt lại. Nhưng mà y không giống như phụ thân quả quyết điên cuồng, cũng không có dũng khí và kiên quyết như đệ đệ. Hắn nhớ đến Lam Vong Cơ năm đó vì Ngụy Vô Tiện chịu ba mươi ba roi Giới Tiên, khi đó hắn đã khuyên Vong Cơ, bảo đệ ấy tội tình gì phải thế này. Không ngờ bây giờ, hắn lại hâm mộ đệ đệ, có cơ hội cùng với người mình yêu thương sánh vai cùng nhau gánh vác tất cả.

Mà y chỉ có thể giống như một kẻ nhu nhược bế quan trong Lam thị, giống như lúc mất đi huynh đệ kết nghĩa của mình, ăn năn hối hận, như trước đây, lừa mình dối người.

Nếu không phải nhận lại chiếc hộp Giang Trừng gửi trả về, không chừng y vẫn cứ như thế, giẫm chân tại chỗ.

Y cầm chiếc hộp kia, năm ngón tay gần như muốn bóp nát nó.

Y không cam tâm, y cuối cùng vẫn không cam tâm.

Giang Trừng chưa lấy thê tử, cũng chưa từng nghe nói đến hắn đối với tiên tử nhà ai có ý. Y vẫn còn một tia hi vọng, y vẫn còn có cơ hội, cho dù đó chỉ là vọng tưởng gần như không thể thực hiện được, y cũng muốn vì thế mà tranh thủ thêm lần nữa.

Y biết rõ, làm như vậy sẽ có hậu quả như thế nào, sẽ làm cho y trở thành tội nhân thiên cổ của Lam thị, sẽ làm huyết mạch Thiên Càn Lam thị bộ tộc vất vả bảo lưu lại, bị đánh mất trong tay y.

Y cũng hiểu rất rõ, phần tình cảm này, kết cục có khả năng xảy ra nhất, chỉ có thể là xuân tâm điêu tàn, tương tư thành tro.

Ngay cả như vậy, y cũng không hối hận!

Y ở trước đá quy huấn quỳ suốt ba ngày, suy nghĩ hết ba ngày, sám hố đủ ba ngày, sau đó lần nữa mang theo chiếc hộp kia, tuyệt không hối hận đi thẳng đến Vân Mộng.

Y muốn nói với Giang Trừng một tiếng xin lỗi.

Không phải chỉ là chuyện thất lễ tại Kim Lân Đài đêm đó, còn có từng chuyện từng chuyện trước kia, thật xin lỗi ta không có ở bên cạnh bầu bạn với ngươi.

Sau này sẽ không bao giờ như vậy nữa, thế nên, xin cho ta một cơ hội.

Từ dưới thụ ốc truyền đến tiếng gọi lớn, Lam Hi Thần lập tức đứng dậy, là Bãi Mang dẫn theo bà bà kia đến, còn có đứa bé đã giúp bọn họ mở cửa. Lam Hi Thần ngự kiếm đưa bọn họ lên trên, vị kia không biết gọi là "Bà bà" hay thật sự chính là thiếu nữ bà bà, trên lưng và cổ đều treo đầy những chiếc túi nhỏ, mà đứa bé không nhìn ra là nam hay nữ bên cạnh, cầm mấy cái chén, mở to đôi mắt đen nháy nhìn Lam Hi Thần.

Bà bà vừa đến, một lời cũng chẳng nói liền đi tới cạnh người Giang Trừng, dùng hai ngón tay đem khăn vải trên trán Giang Trừng đẩy ra, giống như đang thưởng thức một món bảo vật, tỉ mỉ vuốt ve khuôn mặt Giang Trừng. Cánh tay thon dài kia giống như con rắn uốn lượn, ở trên mặt Giang Trừng vuốt nhẹ một cái, cuối cùng tìm đến giữa trán Giang Trừng, dùng ngón út của mình nhẹ nhàng đè xuống.

Lam Hi Thần chưa từng gặp qua liệu pháp như vậy, trong mắt lo lắng tràn đầy. Bãi Mang quay sang vỗ vỗ mu bàn tay của y, nhỏ giọng nói: "Không có việc gì, bà bà rất tốt."

Vị Bà bà kia quay đầu nói với đứa nhỏ điều gì đó, đứa nhỏ liền đem những cái chén kia ra. Chỉ thấy bà bà kia từ bên hông rút ra một thanh đoản đao, nâng lấy tay Giang Trừng lên.

"Muốn làm gì!" Nhìn thấy thanh đoản đao sắc bén kia sắp sửa cắt rách da Giang Trừng, Lam Hi Thần lập tức bảo ngừng lại. Bãi Mang mau chóng ngăn cản y, bà bà ngẩng đầu lên nhìn Lam Hi Thần một chút, nói ra một câu rất dài mà Lam Hi Thần hoàn toàn chẳng nghe hiểu.

"Nàng nói cái gì?"

"Bà bà, bà bà nói..." Bãi Mang có chút do dự nói tiếp, "Bà bà nói ngươi cũng không thương hắn, để cho hắn chịu rất nhiều khổ sở, bây giờ ầm ĩ, không có tác dụng."

Lam Hi Thần sững sờ, cánh tay muốn ngăn cản lặng lẽ rủ xuống. Bãi Mang xem sắc mặt y ảm đảm, vội vã động viên: "Trung Nguyên, không giống với chúng ta, ngươi không cần, buồn khổ."

Lam Hi Thần không nghĩ đến, trước kia đều là mình an ủi người khác, lại có một ngày mình được người khác an ủi, không thể làm gì khác hơn là nhìn Bãi Mang cười khổ, hỏi: "Hắn có phải là bị bệnh rất nghiêm trọng?"

Bãi Mang lắc đầu: "Nếu như sắp chết, bà bà liền không nhìn tới."

Bà bà kia nghe hai người nói chuyện, vừa liên tục cằn nhằn phải nhớ kỹ cái gì đó, vừa cầm thanh đoản đao kề sát tay Giang Trừng, cắt mạnh xuống một nhát, một vệt máu từ trên cổ tay Giang Trừng chảy xuống, sau nó nàng đè tay Giang Trừng lại, đem máu từ miệng vết thương nặn vào trong bát. Thấy máu đỏ tươi ghê người, từ trên cánh tay uốn lượn chảy xuống, Lam Hi Thần nhiều lần muốn lại gần, đều bị Bãi Mang ngăn lại.

Máu chảy được nửa bát, bà bà mới buông tay ra, đứa bé kia lấy ra một khăn vải sạch, muốn đem vết thương trên tay Giang Trừng băng lại, Lam Hi Thần sợ nó còn nhỏ băng bó không được tốt, vội vàng giành lấy khăn vải từ trong tay nó, tự mình băng lại cho Giang Trừng.

Bà bà âm trầm liếc Lam Hi Thần, dùng một phiến lá mỏng dài thấm lấy máu Giang Trừng trong bát, liếm mấy cái.

Lam Hi Thần nhìn động tác của nàng, sau lưng đột nhiên đổ mồ hôi lạnh. Hắn thực sự là quá mạo hiểm, chỉ dựa vào những lời Bãi Mang đã nói cùng với những suy đoán của chính mình, liền cho rằng bọn họ là hậu nhân của Tiên môn, cho rằng bọn họ có thể cứu Giang Trừng. Mà ngộ nhỡ bọn họ chẳng qua chỉ là những người Nam man khát máu hoang dã thì sao? Lỡ như y thuật của họ không cứu được Giang Trừng, ngược lại còn làm hại hắn thì thế nào?

Nhưng nhớ tới lúc bà bà tức giận trách mắng y không thương yêu Giang Trừng, lại cảm thấy nàng nhất định có thể cứu được hắn.

Lam Hi Thần còn đang miên man suy nghĩ, bà bà liền chỉ vào Lam Hi Thần rống giận một tràng, tuy Lam Hi Thần nghe không hiểu, nhưng nhìn thấy dáng vẻ hung ác đó, cũng hiểu được chắc là đang giáo huấn hắn.

Bãi Mang ở bên cạnh không ngừng khuyên giải, bà bà mới phồng má lên, đặt mông ngồi xuống đất, tháo những chiếc túi nhỏ treo trên người mình xuống, lấy ra các loại lá thảo dược cùng thuốc bột, bắt đầu phối thuốc vào trong những chiếc bát sạch còn lại.

Lam Hi Thần sờ trán Giang Trừng, vẫn còn nóng rực. Dường như do vừa mới mất nhiều máu, sắc mặt trông càng thêm tái nhợt. Bình thường Giang Trừng là một người cực kỳ nhạy bén, vậy mà bị cắt xuống một đao như thế, cư nhiên một chút phản ứng cũng không có. Lam Hi Thần đau lòng nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay hắn, tiếp tục truyền linh lực sang cho Giang Trừng.

Bãi Mang cũng đi đến, nhìn Giang Trừng đang hôn mê, lại nhìn thấy ánh mắt chăm chú nhìn Giang Trừng của Lam Hi Thần, lần nữa giơ tay vỗ nhẹ lên bàn tay Lam Hi Thần: "Đừng khổ sở, không chết đâu."

Lam Hi Thần dở khóc dở cười, ngẩng đầu hỏi: "Vừa rồi bà bà mắng ta cái gì vậy?"

Bãi Mang nhíu mày, nói: "Lời Bà bà nói, ngươi đừng tức giận."

"Ta sẽ không tức giận." Lam Hi Thần nhẹ nhàng lắc đầu, "Cảm ơn các ngươi đã cứu hắn."

Bãi Mang cười khổ: "Bà bà nói ngươi không sánh bằng nam nhân trong thôn, không chăm sóc tốt cho nương tử, để hắn ở lại trong thôn, nam nhân trong thôn so với ngươi thương yêu hắn hơn." *2

Lam Hi Thần nhất thời không biết nên giận hay nên cười, giận chính là y luận tướng mạo, luận tu vi, ở Tu Tiên giới đều không thua kém người khác, lại cho rằng không bằng một thôn dân mãng phu, hơn nữa bọn họ còn muốn giữ Giang Trừng lại! ? ; cười là Bãi Mang nói Giang Trừng là nương tử của y... Tuy rằng không biết là hiểu lầm ở đâu, lại làm cho Lam Hi Thần khá là được lợi.

Có điều, nếu như Giang Trừng tỉnh lại nghe được những lời đó, chắc chắn sẽ tức giận đến nổi trận lôi đình.

"Bà bà mắng không sai, ta thực sự không có chăm sóc hắn thật tốt." Trong lòng Lam Hi Thần, có một nhánh cây nhỏ tà niệm không ngừng vươn ra ngoài, nên dĩ nhiên y không muốn sửa lại những nhận thức sai của Bãi Mang và những thôn dân khác, "Nhưng mà hắn thuộc về ta, sau này ta sẽ thương hắn hơn bất kỳ một người nào."

Lúc nói những lời đó ra, hắn nắm rất chặt bàn tay nóng hổi của Giang Trừng.

Bãi Mang nghe xong, vui vẻ ra mặt, liên tục gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy, hắn quý giá như thế, ngươi phải thương hắn thật nhiều."

Lúc này, chỉ nghe bà bà bên kia kêu một tiếng, đứa bé kia đem nàng đỡ lên, chỉ thấy trước mặt nàng đặt bốn cái chén, thảo dược trong từng chén cũng khác nhau.

Bãi Mang thay bà bà giải thích cách dùng thuốc, Lam Hi Thần ghi nhớ từng cái một.

Bốn chén thuốc, sắc theo thứ tự cho Giang Trừng uống, không được phép sai sót. Chén thứ nhất, cần sắc ngay lập tức, sau khi uống Giang Trừng sẽ nôn ra, nôn xong rồi thì sắc tiếp chén thứ hai, uống xong chén thứ hai Giang Trừng sẽ không còn nôn nữa, ngủ yên thì thôi, chờ hắn tỉnh dậy, lại sắc chén thứ ba cho hắn uống, sau khi uống cho hắn nghỉ ngơi thật tốt, sáng ngày mai lúc mặt trời mọc, lại uống tiếp chén thứ tư.

Lam Hi Thần nghiêm cẩn thi lễ với Bãi Mang và bà bà, bày tỏ ý cảm tạ. Bãi Mang cười bảo không cần, không cần... có điều người trong thôn không thể rời khỏi làng quá lâu, bọn họ phải lập tức quay về. Lam Hi Thần đưa họ đến cửa hang động, bà bà kia lại tức giận nói gì đó với Lam Hi Thần. Y nhìn sang Bãi Mang cầu viện.

Bãi Mang rất tự nhiên phiên dịch lại cho Lam Hi Thần: "Bà bà nói, để nương tử ngươi ăn ít dược thôi, dược kia, không tốt."

TBC

======================================================================

*1: Để tránh hiểu lầm, tôi nói một chút về quan điểm cá nhân...

Đây là lấy góc nhìn của Lam đại mà triển khai độc thoại, cho nên mới đối mặt với việc không có đến cứu giúp Giang Trừng mà lấy làm hổ thẹn. Thực tế, chúng ta đều biết trong lần đầu gặp gỡ, Lam đại quả thực đối với Trừng Trừng cùng với Tiện Tiện rất tán thưởng, mà khi Giang thị diệt môn thì Lam thị cũng gặp họa, xem như lúc đó dù Lam đại có ý với Trừng Trừng, y cũng phân thân hết cách giúp không được Trừng Trừng. Xác định rõ sau khi Tiện Tiện sống lại, Lam đại liền bị cuống vào một bên là đệ đệ, một bên là Dao muội, hoàn cảnh khó xử giữa hai bên, sau đó không lâu trúng phải kế của Dao muội nên bị giam lỏng. Cho nên những ái náy kia căn bản đều phát ra từ trong lòng, kỳ thật không phải trách nhiệm của hắn.

Thế nhưng, ở Quan Âm Miếu rõ ràng có mang theo dược còn không cho Trừng Trừng... Điểm này... tôi thật sự vẫn rất lưu ý, Lam đại.

Vì vậy, cũng khó trách đã 25 chương rồi, mà vẫn chỉ có thể cho ngươi thừa dịp Trừng Trừng hôn mê mà nắm tay, hôn nhẹ. Lỡ một bước thành thiên cổ hận, cơ hội tốt nhất ngươi đã không nắm chắc...

*2: Nam nhân trong thôn ở nơi này là chỉ Thiên Càn trong thôn, Bãi Mang không biết bên ngoài Thiên Càn được gọi thế nào, có thể dùng sai từ rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro