Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23

【 Lời trước khi viết 】

CP Hi Trừng, kịch tình viết theo hướng ABO.

Nhân vật thuộc về Mặc Hương đại đại, OOC thuộc về ta.

Cảnh báo: Nội dung chương này khá u ám có thể làm bạn không thích, xin hãy cẩn thận khi xem _(:з" ∠❀)_


Ẩn Lâm Lang

(Hai mươi ba)

Những năm này, Ôn gia một tay che trời, gần như tất cả Địa Khôn đều bị bọn họ bắt đi. Nghe nói chỉ một mình Ôn Nhược Hàn đã chiếm lấy mười vị Địa Khôn. Thế nên Ly Cung của hắn xuất hiện Địa Khôn cũng chẳng phải là chuyện gì hiếm lạ. Nhưng khi một người có dấu hiệu trở thành Địa Khôn, sẽ bị Thiên Càn giấu kín trong tiên phủ, người ngoài đều không nhìn thấy được. Vì vậy, hầu như không một ai có thể gặp được Địa Khôn đang mang thai —— hơn nữa còn là một nam tử Địa Khôn.

Người nam tử Địa Khôn kia vẻ mặt tiều tụy, dù sao bụng cũng đã lớn như thế, lại bị cưỡng ép đi một đoạn đường dài như vậy, nếu không phải y được hai lão bà kia nâng đỡ, chỉ sợ một bước cũng chẳng đi được.

Xung quanh thầm thì bàn luận, đầy những lời hiếu kỳ ác ý.

"Trời ơi, xem cái bụng kia kìa, một nam tử lại biến thành bộ dạng như vậy, thật làm người khác buồn nôn."

"Ha ha... không biết hài tử từ nơi nào chui ra, hay cũng giống như những nữ nhân khác, đi ra từ bên dưới?"

"Ôi chao, mặc dù là Địa Khôn, thế nhưng nam nhân lại có bộ dạng như thế này, thật giống như quái vật, không biết người Ôn gia làm hắn như thế nào."

"Ha ha, ngươi thật ngốc, nhắm mắt lại, đâm về phía đấy, chỉ là muốn đứa bé, sướng hay không sướng có quan hệ gì chứ."

"Dù sao thì Địa Khôn ngoại trừ sinh con, cũng không còn tác dụng gì nữa."

"Lần này bắt được tên Địa Khôn đó, thật đúng là để cho chúng ta mở rộng tầm mắt. Ha ha ha... chẳng biết sau khi bị giam giữ, chúng ta có cơ hội được thử một lần hay không."

Những lời xì xào bàn tán hạ lưu trắng trợn không ngừng từ bốn phương tám hướng lọt vào trong tai, Giang Trừng cố gắng đè nén tâm tình xuống, nắm tay siết chặt run rẩy, nhưng những câu nói kia càng ngày càng khó nghe hơn, hắn rốt cục ngẩng đầu lên trừng những binh sĩ đang trông coi kia, ánh mắt giống như uy hiếp làm cho bọn họ phải ngậm miệng lại. Mà Lam Vong Cơ đang ngồi ở phía trước cũng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào những người kia, ánh mắt băng lãnh dường như muốn đem tất cả phong tuyết đều ngưng tụ vào bên trong.

Đồng thời bị Giang Trừng, Lam Vong Cơ trừng mắt nhìn, một nhóm vệ binh và người canh gác lập tức cảm thấy hàn ý cùng áp lực vô cùng lớn, ngoan ngoãn ngậm miệng cúi đầu, không dám nói gì nữa.

"Thật không nghĩ đến, đã nhiều năm không gặp, y lại trở thành thế này..." Lam Hi Thần dùng ánh mắt thương tiếc cùng cảm thông nhìn Địa Khôn đang tiến gần tới chỗ bọn họ. Giang Trừng kinh ngạc nhìn bóng lưng Lam Hi Thần.

"Ngươi biết người kia?" Hắn cố gắng làm cho giọng mình nghe thật bình tĩnh.

"Đúng vậy." Lam Hi Thần không quay đầu lại, trong thanh âm đầy vẻ bất đắc dĩ, "Ta cùng Vong Cơ, khi còn bé đã từng nhìn thấy y. Y là Địa Khôn hiện nay lộ ra dấu hiệu trễ nhất, An Nhân Nhạc thị Mạt Tử.

Lam Vong Cơ gật đầu, không nói gì.

"An Nhân Nhạc thị?" Giang Trừng cố gắng nhớ lại, dường như chỉ là một gia tộc nhỏ, tên cũng chưa từng nghe qua.

Lam Hi Thần thở dài, nói tiếp: "Sau khi y... lộ ra dấu hiệu, người nhà đem y đưa tới Lam thị, khẩn cầu phụ thân đánh dấu y. Khi đó mẫu thân ta đã qua đời, An Nhân Nhạc thị trước đây bị Ôn thị chèn ép, không muốn làm Địa Khôn của Ôn thị, vì vậy mà mạo hiểm đến van cầu phụ thân tác thành, còn mọi cách bảo đảm, nếu như sinh ra hài tử, cũng kính trọng ta và Vong Cơ hơn, chỉ cầu đừng để cho hài tử rơi vào trong tay của Ôn thị."

"Thúc phụ cảm thấy việc này khả thi, nhưng phụ thân lại dứt khoát cự tuyệt, đóng cửa không gặp. Nhạc thị cầu xin không có kết quả, chỉ đành xuống núi, còn chưa ra khỏi thành Cô Tô, cũng đã có người do Ôn thị phái đến cưỡng ép đem y bắt đi."

"Ta nghe nói... sau khi y bị bắt, Ôn Nhược Hàn đem y ban cho con thứ của mình. Người con thứ đó cũng là một tên vô liêm sỉ, cay cú việc y đi đến Lam thị tìm chúng ta, liền dùng tính mạng cả nhà già trẻ lớn bé An Nhân Nhạc thị ra uy hiếp, sau khi đánh dấu y xong, liền đem y trói lại trên ghế thái sư (*), mặc cho y bị thuộc hạ của mình lăng nhục. Cho đến bây giờ, mỗi khi thúc phụ nhắc tới việc này, đều luôn cảm thấy rất áy náy."

"Lần này y được cứu ra, xem như cuối cùng cũng thoát khỏi biển khổ." Lam Vong Cơ vẫn luôn trầm mặc cuối cùng cũng cất lời.

Lam Hi Thần gật đầu: "Chỉ tiếc dấu hiệu cả đời cũng tẩy không sạch, chỉ có thể mãi mãi mang theo khí tức của Ôn thị mà tiếp tục sống. À... Vong Cơ, về sau nếu như chúng ta có thể giúp đỡ được, thì giúp y nhiều một chút."

Giang Trừng cong người lại, lưng dựa lên thành xe, im lặng lắng nghe huynh đệ Lam thị nói chuyện với nhau, khướt từ những suy nghĩ về nội dung câu chuyện mà huynh đệ bọ họ nói đến. Lúc này, hai lão bà đang đỡ Nhạc thị Mạt Tử đi ngang qua xe ngựa. Có lẽ cảm giác được điều gì đó, Nhạc thị Mặc Tử ngẩng đầu lên, nhìn Giang Trừng.

Trong thoáng chốc ánh mắt Giang Trừng và y chạm vào nhau, từ đầu đến chân hắn giống như bị nước lạnh dội vào, một luồng khí lạnh không cách nào chống cự lại được dâng lên. Ánh mắt Nhạc thị Mạt Tử, phảng phất như một kẻ đã chết không còn bất kỳ sinh khí gì, đến khi nhìn thấy Giang Trừng, lại lóe lên một tia sáng nhàng nhạt.

Giang Trừng vô thức đem áo choàng gấp gáp che kín người lại, giấu đi đôi tay đang run rẩy, quay đầu sang chỗ khác không nhìn y nữa. Nhạc thị Mạt Tử cũng lập tức cúi đầu, trong tiếng quát tháo của binh sĩ tiếp tục tiến về phía trước. Lam Hi Thần gọi thuộc hạ tâm phúc của mình đến, dặn dò hắn dẫn người đi chiếu cố Nhạc thị Mạt Tử, sau đó mới quay đầu lại nói: "Chúng ta xuất phát thôi, đừng để lỡ mất thời gian."

Giang Trừng gật đầu, Lam Hi Thần điều khiển xe ngựa, chạy về phía Giáo Hóa Ty Ôn thị.

Dù rằng chạm mặt Nhạc thị Mạt Tử làm cho Giang Trừng tâm loạn như ma, nhưng đại chiến trước mắt, hắn cũng nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình. Trận chiến này cực kỳ thuận lợi, ba người lẻn vào trong Giáo Hóa Ty, Sóc Nguyệt vô cùng sắc bén, tiếng đàn Vong Cơ cực kỳ lợi hại, Tử Điện chói lọi tàn nhẫn, tình thế không thể chống đỡ đem Ôn thị đệ tử chống cự ở đấy giết đến thống khoái, đoạt lại tiên kiếm cho đệ tử các gia tộc.

Một lần nữa đem Tam Độc trân quí cầm trong tay, khuôn mặt đầy mờ mịt của Giang Trừng cuối cùng cũng hiện lên nét cười. Đột nhiên nhìn lướt qua, lại thấy Tùy Tiện của Ngụy Vô Tiện bị vứt ở bên cạnh. Vui mừng vì bảo kiếm mất đi lại có được phút chốc liền biến mất không thấy tăm hơi, Giang Trừng đem Tùy Tiện nhặt lên, đeo ở bên hông cùng với Tam Độc.

Vừa quay đầu, thấy Lam Vong Cơ giống như băng sương nhìn hắn.

Giang Trừng sững sờ, nghĩ thầm chẳng lẽ Lam Vong Cơ cho rằng mình muốn trộm kiếm, vội giải thích: "Đây là kiếm của Vô Tiện, ta tạm thời giữ giúp hắn."

Lam Vong Cơ nhìn hai thanh kiếm bên hông Giang Trừng, mặt không chút cảm xúc gật đầu, bước đi.

Giang Trừng không sao nói rõ được, lúc này Lam Hi Thần đi đến, để cho Lam Vong Cơ canh gác, y cùng Giang Trừng hai người đem tiên kiếm của các đệ tử gia tộc trước kia bị bắt giao nộp đều cất vào trong túi Càn Khôn, sau đó nghênh ngang lên xe ngựa rời đi.

Xe ngựa đi rất xa, cũng không thấy có người đuổi theo. Giang Trừng lập tức biết lần tập kích bất ngờ này đã thành công, Lam Hi Thần cũng có vẻ rất cao hứng, ngồi ở phía trước vừa nói vừa cười, Lam Vong Cơ vẫn trưng ra bộ mặt băng sơn như mọi ngày, tuy rằng Lam Hi Thần hỏi hắn vì sao lại không vui, nhưng Giang Trừng thầm nghĩ hắn ta chẳng phải vẫn luôn là bộ dạng này hay sao? Giang Trừng lúc bắt đầu thỉnh thoảng còn có thể chê cười vài câu, sau đó lại dựa lưng vào xe ngựa, chẳng biết tự lúc nào mông lung ngủ thiếp đi. Chờ Lam Hi Thần đánh thức hắn, cũng đã là lúc sắp tới nơi bọn họ đóng quân.

Mưa dần tạnh, mọi người thấy bọn họ thuận lợi trở về, đều vui mừng nghênh đón. Kể cả Nhiếp Minh Quyết và các vị gia chủ khác đang đóng quân ở bên trong danh địa, tất cả đều sớm đứng đợi ở ngoài cửa. Người đầu tiên tiến lên chào đón là Nhiếp Minh Quyết, hắn vô cùng hưng phấn nói với Lam Hi Thần: "Chuyến này cực khổ rồi! Đa tạ ba vị!"

"Minh Quyết huynh khách sáo rồi." Lam Hi Thần tươi cười đáp trả. (*1)

Lam Vong Cơ gật đầu, Giang Trừng trầm mặc nhảy xuống khỏi xe, Lam Hi Thần đem túi Càn Khôn chứa tiên kiếm giao cho thuộc hạ, để bọn họ phụ trách phái người mang về trả lại cho các gia tộc.

Nhiếp Minh Quyết vỗ vai Lam Hi Thần hỏi: "Chuyến đi này có gặp phải nguy hiểm không?"

"Chuyến đi lần này được Vong Cơ cùng Giang tông chủ giúp đỡ, khá là thuận lợi."

"Lần này đoạt lại tiên kiếm các nhà, Ôn cẩu nhất định tức giận sục sôi!" Nhiếp Minh Quyết cười to, "Ta đã chuẩn bị tiệc tẩy trần cho các ngươi, trước tiên các ngươi đi nghỉ ngơi một chút, tối đến chúc mừng một phen."

Giang Trừng nghe xong, liền chắp tay cáo từ, đi về liều trại mà trước đó Nhiếp thị đã chuẩn bị cho mình.

Khi đi qua chủ doanh trước thao trường, một mùi máu tanh nhẹ thoảng qua. Giang Trừng nhíu mày, trong lúc vô tình ngẩng đầu nhìn lên thao trường.

Chỉ nhìn một cái, Giang Trừng liền cảm thấy máu toàn thân như muốn từ trong thân thể trào ra.

Nhạc thị Mạt Tử nằm ở giữa thao trường, cái bụng vốn phồng to lên kia, hiện tại đã trở nên bằng phẳng —— bởi vì một nhát kiếm sắc bén đã cắt cái bụng hắn ra, đem thai nhi đã thành hình hài từ trong thân thể hắn kéo ra ngoài, một chiêu kiếm đâm xuyên.

Máu tươi chảy khắp mặt đất, Nhạc thị Mạt Tử trước khi chết vẻ mặt dữ tợn tuyệt vọng, móng tay gãy nát, hai tay vết máu loang lổ, có thể thấy được khi còn sống đã trải qua thống khổ cùng cùng giãy dụa như thế nào.

Đầu của hắn vô lực gục xuống về phía Giang Trừng, đôi mắt đầy tử khí âm u kia lần này thực sự không còn ánh lên dù chỉ là một tia sáng, im lìm ở đấy nhìn chằm chằm vào Giang Trừng. Nước mưa chảy xuống đôi mắt mở to đen kịt, nước này mang theo mùi máu tươi tanh tưởi nhanh chóng bốc lên, bao phủ lấy Giang Trừng.

Giang Trừng lùi về sau hai bước, hai chân mềm nhũng không chống đỡ nổi thân thể, giống như giẫm lên lớp vải bông mà té ngã xuống đất.

Ánh mắt Nhạc thị Mạt Tử đang nhìn hắn, trống rỗng, lạnh lẽo, không có lấy một chút hi vọng, làm cho Giang Trừng vỡ nát thành từng mảnh.

"Giang tông chủ? Giang tông chủ làm sao thế?"

Lúc này Lam thị huynh đệ và những người khác cũng cùng nhau đi đến, Lam Hi Thần nhìn thấy Giang Trừng ngã xuống đất trước, liền vội vàng tiến lên đem hắn nâng dậy, thấy nét mặt hắn ngưng đọng, hai mắt vô hồn, theo ánh nhìn mờ mịt của hắn nhìn sang, cũng bị chấn động mạnh.

Ngay cả Lam Vong Cơ khuôn mặt lúc nào cũng chẳng biểu lộ cảm xúc, khi nhìn đến thảm trạng trên giáo trường, sắc mặt cũng biến đổi.

"Đây là... chuyện gì thế này! ?"

Lam Hi Thần quay đầu trừng mắt nhìn Nhiếp Minh Quyết cùng với đám người phía sau, giọng nói run rẩy, vẻ ôn nhu hòa nhã trên khuôn mặt đều bị đánh vỡ.

Nhiếp Minh Quyết vẻ mặt ăn năn, thấp giọng nói: "Ta đến chậm một bước..."

Đứng sau Nhiếp Minh Quyết có một vị gia thần, thấy Lam Hi Thần tỏ thái độ chất vấn, liền bước lên phía trước lên tiếng: "Trạch Vu Quân đây là khẩu khí gì? Địa Khôn này mang thai chính là Ôn thị nghiệt chủng, chẳng lẽ không đáng chết sao?"

Lam Hi Thần nói: "Ta đương nhiên biết hắn mang thai Ôn thị hài tử, nhưng mà chẳng lẽ không thể chờ hài tử sinh ra rồi định đoạt? Vì sao lại xem mạng người như cỏ rác như vậy!"

Một vị gia chủ đứng bên cạnh nghe xong, tức giận bất bình nói: "Trạch Vu Quân lời này nói sai rồi, chúng ta sao lại có chuyện xem mạng người như cỏ rác, Địa Khôn sống là người của Thiên Càn, chết chính là làm quỷ của Thiên Càn. Theo ta được biết, đây là Địa Khôn của con thứ Ôn Nhược Hàn, nếu không giết hắn, khó bình ổn sự phẫn nộ của toàn quân. Hơn nữa, xem như hài tử được sinh ra, cũng không thể lưu lại trên thế gian này, chi bằng cứ tiễn bọn họ cùng nhau ra đi, cũng có người bầu bạn."

"Những thê thiếp hầu gái khác thì sao? Các ngươi muốn xử trí như thế nào." Lam Vong Cơ lạnh lùng hỏi.

"Những cô nương kia là bị Ôn cẩu bức bách, đem các nàng từng người đưa về nhà." Có người trả lời.

"Các ngươi cũng biết, Nhạc thị Mạt Tử cũng là bị bức ép trở thành Ôn thị Địa Khôn?" Lam Hi Thần tức giận nói, trên khuôn mặt không còn vẻ tươi cười, dáng dấp y cũng chẳng khác gì Lam Vong Cơ, "Y cùng những nữ tử bị hại kia, có gì khác biệt?"

"Trạch Vu Quân, điều này không giống như vậy." Một vị rất có uy vọng trong tiên gia lên tiếng: "Những cô nương kia, sau khi trở lại gia tộc của mình, chờ tiêu diệt xong Ôn cẩu, vẫn còn có thể tái giá, bắt đầu lại cuộc sống mới. Nhưng Địa Khôn, kể từ thời khắc thuộc về Thiên Càn, liền vĩnh viễn mang trong mình khí tức thuộc về riêng Thiên Càn, vĩnh viễn là một phần của Thiên Càn, bất luận là hắn tự nguyện hay bị người khác bức ép, vận mệnh của hắn và Thiên Càn đã quấn quanh một chỗ với nhau. Thiên Càn đáng chết, Địa Khôn cũng không thể thoát khỏi, vận mệnh của bọn họ, chỉ có thể do Thiên Càn quyết định."

"Đúng đấy, đúng đấy." Lại có người nói: "Trạch Vu Quân cùng Hàm Quang Quân sau này tìm được Địa Khôn của mình, mặc cho Địa Khôn đó trước đây là người nhà ai, sau khi đi theo các ngươi, không phải là bảo bối Lam gia sao? Các ngươi quang tông diệu tổ, Địa Khôn tự nhiên cũng mặt mũi sáng lạng. Nếu giống như Ôn cẩu thiên địa không dung, Địa Khôn kia tự nhiên cũng là vạn dân phỉ nhổ."

"..." Lam Hi Thần tức giận đến run lẩy bẩy, thế nhưng hắn trời sinh tính tình tao nhã, không giỏi cùng người khác đấu khẩu, lúc này thiên ngôn vạn ngữ đầy trong lòng, nhưng đến một câu cũng chẳng nói thành lời.

Nhiếp Minh Quyết vội vàng trấn an nói: "Hi Thần, ngươi vừa mới trở về, trước tiên nghỉ ngơi thật tốt. Lần này là ta đến trễ một bước, ta nhất định tìm ra xem là ai đã làm việc này."

"Không cần tra xét, là ta đem tên đó kéo ra ngoài!" Một thiếu niên lên tiếng, hắn chính là cháu của lão tông chủ lúc nãy, "Xích Phong Tôn nếu như cảm thấy không nên đem Ôn cẩu đuổi tận giết tuyệt, thì có thể trị tội ta!"

Bên cạnh cũng có người bắt đầu ồn ào nhốn nháo, chất vấn giết Ôn thị Địa Khôn, diệt uy phong Ôn cẩu như vậy thì làm sai chỗ nào, các tu sĩ trẻ tuổi cũng kích động hét to giết sạch Ôn cẩu. Tình hình lập tức lâm vào cảnh điên cuồng báo thù, giống như tất cả mọi người đều cảm thấy giết chết một Địa Khôn đang mang cốt nhục Ôn thị trong người, khí thế giống như đã san bằng Bất Dạ Thiên. Nhiếp Minh Quyết hét to một tiếng đừng náo loạn! Đột nhiên bốn phía tĩnh mịch.

Mà điều này cũng không phải do tiếng hét của Nhiếp Minh Quyết, mà là Lam Vong Cơ vung tay thi triển thuật cấm nói.

Các tu sĩ trẻ tuổi kia còn đang ư ử giãy dụa, Lam Hi Thần bước nhanh đến chỗ Địa Khôn nằm xuống, cởi ngoại bào của mình ra đắp lên thi thể thảm thương của y. Lam Vong Cơ đi theo phía sau, chợt nghe thấy Lam Hi Thần nói: "Vong Cơ, giúp huynh tìm một chiếc quan tài mang đến đây. Ít ra cũng nên đem y mang về An Nhân, an táng thật tốt."

Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên lại nghe thấy một trận cười lớn. Mọi người đều kinh ngạc, chỉ thấy Giang Trừng vịnh lấy một bên cột cờ ở thao trường, cười đến mức thở không ra hơi. Lam Vong Cơ nhíu mày, vừa nãy Giang Trừng đứng phía sau huynh trưởng, vẫn luôn im lặng, vì vậy Lam Vong Cơ cũng không có thi triển thuật cấm nói với hắn, thế mà lại chọn lúc này gây khó dễ.

Giang Trừng cười một lúc lâu, mới ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt nhìn đảo qua từng người từng người một.

"Các ngươi nói không sai." Giang Trừng cảm thấy chính mình giống như đang cười, cười đến độ làm cho sắc mặt Lam Vong Cơ cũng biến đổi, hận không thể tiến đến kéo mình ra.

"Địa Khôn làm sao có thể cùng người so sánh? Bọn họ căn bản là không phải người."

Đối với các thế gia tu tiên mà nói, Địa Khôn là trân bảo giá trị liên thành, là thiên kim khó cầu Phượng mao Long giáp, phải dùng hết tất cả mọi biện pháp đoạt được đến tay, nhất định phải phải cẩn thận trông giữ. Địa Khôn là hoàng kim gia tộc, là chí bảo gia tộc, là ánh trăng lấp lánh của gia tộc, nhưng chỉ không phải là người thuộc về gia tộc.

Đây chính là địa vị của Địa Khôn trong Tu Tiên giới, cũng là địa vị mà Giang Trừng hắn lẽ ra nên ở.

Giang Trừng mở to mắt, từ trong hồi ức mê mang phủ đầy sương trắng trở lại thực tại, phát ra một tiếng cười lạnh.

Cho dù là Địa Khôn thì làm sao, toàn bộ Tu Tiên giới, có bao nhiêu người bây giờ thắng được hắn? Có bao nhiêu gia tộc hiện tại có thể cùng Vân Mộng Giang thị của hắn ngang hàng? Nhưng mà bất luận Giang tông chủ hắn hiện tại hô mưa gọi gió, cao cao tại thượng đến cỡ nào, một khi bị người phát hiện ra thân phận thật sự, cũng chỉ có thể bị người người xa lánh, bị ép trở thành một công cụ sản xuất cho tên Thiên Càn nào đấy.

Lấy hắn sức lực một người, đối kháng toàn bộ Tu Tiên giới, không có một chút phần thắng nào.

Đến lúc đó Giang thị không người kế thừa nhất định sẽ chia năm xẻ bảy, Kim Lăng căn cơ bất ổn cũng có khả năng sẽ bị ăn tươi nuốt sống, hắn tuyệt đối không thể cho phép chuyện như vậy phát sinh, tuyệt đối không! Dù cho con đường này lắm chông gai gian khổ, cực nhọc khó khăn hơn nữa, hắn nhất định phải dựa lưng vào vách núi, một mình chiến đấu chống lại vận mệnh.

Hắn đã không còn đường lui, lại có thể lùi đến nơi nào? Lùi tới trong lòng ngực của một Thiên Càn nào đấy sao?

Dạ dày Giang Trừng bất chợt dâng lên dịch vị chua chát, không tự kiềm chế được mà dâng trào.

Ngay lúc này, chỉ trong chớp mắt, thế nhưng trong đầu hắn bỗng nhiên hiện ra bóng dáng của Lam Hi Thần.

Tại sao hắn lại nghĩ đến Lam Hi Thần! ? Tại sao vào lúc này hắn lại nhớ tới một Thiên Càn! ?

Nhận thức này so với hồi ức lúc nãy càng làm cho Giang Trừng hoảng loạn, hắn cảm thấy thân thể càng ngày càng lạnh, cho dù ôm chặt lấy hai tay cũng không cách nào cảm giác được một chút ấm áp. Tai ù vang càng ngày càng lớn, dạ dày không ngừng dâng lên cảm giác buồn nôn, thiên địa bắt đầu mông lung xoay tròn, Giang Trừng chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, cả người liền ngã xuống trong bóng đêm vô vọng.

TBC

========================================================================

(*1): Ta nhớ Nhiếp đại, Lam đại cùng Dao muội là sau Xạ Nhật chi chinh mới kết bái? Nhớ lại lúc đó giết chóc, bọn họ vẫn còn chưa kết nghĩa huynh đệ đi... (lười lật lại nguyên tác, có BUG xin mời chỉ ra _(:з" ∠❀)_)

(*) Ghế thái sư: 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro