Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22

Ẩn Lâm Lang

Tác giả: Biệt khai thương ngã chân đích thị cá tiểu hào

===

Edit: Yuurei Mei

===


 Ẩn Lâm Lang

(Hai mươi hai)

Bãi Mang ôm theo một cái túi da không biết đựng thứ gì bên trong, dẫn Lam Hi Thần cùng với Giang Trừng rời khỏi hang động. Vừa đi ra khỏi cửa động đã từng bị bầy rắn bao phủ, sương mù dày đặc lập tức tuôn qua, không khí ẩm ướt bên này trái ngược hoàn toàn phía đầu bên kia của hang động, cứ như hai thế giới khác nhau, quả thực làm cho người ta chẳng thể tin được trong đấy chỉ cách sơn động có hai, ba dặm.

Lam Hi Thần nhìn hang động đen thẫm đăm chiêu, nhưng giờ phút này, hắn càng lo lắng tình trạng thân thể của Giang Trừng hơn. Từ sau khi bị người trong thôn mạo phạm, Giang Trừng dường như liền trở nên an tĩnh bất thường. Dọc theo đường đi Lam Hi Thần trò chuyện cùng hắn, hắn cũng chỉ ừ hử một hai tiếng, sau đó liền trầm mặc đến mức làm nguời khó hiểu. Ba người di chuyển, Lam Hi Thần cố ý đi ở phía sau hai người, quan sát mội một bước chân của Giang Trừng, rồi lại cảm thấy động tác của hắn không có chỗ nào khác thường. Có thể là. . . bị dọa cho kinh sợ, hay là quá mức mệt mỏi?

Dù sao cũng đã bận rộn cả ngày, phải chiến đấu với xà yêu, lại xuyên qua màn sương mù, còn phát hiện ra thôn trang ẩn nấp nơi địa phương bí ẩn kia. Lam Hi Thần nghĩ, có thể do thể chất của mình là Thiên Càn, mới không cảm thấy mệt mỏi, so với Cùng Nghi, bôn ba qua lại như vậy cũng là tương đối vất vả rồi...

Bãi Mang ra hiệu cho bọn họ theo sát mình, ở trong màn sương trắng rất dễ lạc mất phương hướng. Bất quá chỉ đi mười bước, trước mặt liền xuất hiện một gốc cây Lim khổng lồ.

Lam Hi Thần hơi kinh ngạc, nhìn cây Lim trước mắt, cành lá xum xê tươi tốt, rễ to đâm sâu vào mặt đất, thế nhưng từ cửa động lại hoàn toàn không nhìn thấy nó. Lam Hi Thần quay đầu lại nhìn, mới phát hiện sau khi đứng ở chỗ này quan sát, cửa động từ lâu đã bị màn sương trắng dày đặc che kín.

Bãi Mang từ bên cạnh cây Lim kéo xuống một cái dây leo, một chiếc thang dây đột nhiên từ phía trên rơi xuống.

Bãi Mang sửa sang lại thang dây một lúc, đem túi đồ vác lên trên vai, ra hiệu cho bọn họ theo sau mình leo lên trên, Lam Hi Thần ngăn hắn lại, rút Sóc Nguyệt ra, mang theo Bãi Mang ngự kiếm bay lên, quả nhiên nhìn thấy bên trong cành cây hỗn loạn, cất giấu một gian nhà nhỏ.

Lam Hi Thần cúi đầu, xác nhận Giang Trừng cũng ngự kiếm theo phía sau, mới đem Bãi Mang hạ xuống ở trước gian nhà nhỏ.

"Thật là lợi hại." Bãi Mang bước xuống khỏi Sóc Nguyệt, dùng ánh mắt kính nể nhìn Lam Hi Thần, "Các ngươi là, tiên nhân sao?"

Lam Hi Thần lắc đầu, Bãi Mang mang theo chút tiếc nuối nói: "Mọi người, tổ tiên, cũng là tiên nhân. Thế nhưng, phạm lỗi lầm, liền vĩnh viễn, không được rời đi."

Lam Hi Thần hơi kinh hãi, thầm nghĩ thì ra là như vậy. Lúc này Giang Trừng cũng hạ xuống trên bình đài (ban công) trước phòng, cau mày nhìn vào trong căn phòng nhỏ dường như đã rất lâu không có người cư ngụ. Bãi Mang vội vàng vào nhà, dùng đá lửa thấp sáng ngọn đèn trong phòng lên, ánh sáng mờ ảo lập tức soi rọi gian phòng nhỏ.

Phòng ở cũng không lớn lắm, tuy rằng từ bên ngoài nhìn vào trông có chút đổ nát, nhưng bên trong phòng cũng không có quá nhiều tro bụi. Đồ đạc hai bên được đặt ở dưới cửa sổ mở toang, nhưng sương trắng cũng không có lùa vào. Giữa nhà đặt một giường trúc, trên mặt đất đối diện gường, để bừa bãi các loại dụng cụ dùng để nấu ăn. Bãi Mang đem cái túi trong tay mở ra, bên trong thế mà lại là hai tấm da động vật trông rất sạch sẽ.

Giang Trừng đi vào căn nhà nhỏ, nhìn khắp nơi, chân mày càng nhíu lại chặt hơn: "Chỉ có một cái giường?"

Bãi Mang gật đầu, lộ ra biểu tình nghĩ mãi không thông: "Các ngươi, ngủ ngon, ta không thể, đi quá lâu." Nói xong, Bãi Mang từ trong ngực lấy ra một cái túi, "Cho, các ngươi ăn."

"Đa tạ." Kỳ thực với tu vi của hai người, đều có thể ích cốc, nhưng Lam Hi Thần vẫn tiếp nhận túi đồ nói lời cảm tạ. Bãi Mang vội giơ giơ tay: "Lúc trước, sương mù mỏng manh, nơi này có người trông coi. Sau đó, sương mù dày đặc, người trông coi rời đi, nơi này sau đấy không có người ở nữa." Vừa nói, vừa dẫn Lam Hi Thần đến nhìn con mộc điểu được treo lơ lửng ở ngoài cửa, "Chim nhỏ, miệng, chỉ vào cửa động. Các ngươi, có việc, liền đi vào thôn. Xà sẽ nhường đường." (*1)

Lam Hi Thần lần nữa trịnh trọng nói cám ơn, liền đem Bãi Mang đưa xuống dưới, cùng hắn nói lời từ biệt. Chờ hắn trở về thụ ốc, phát hiện Giang Trừng đang ở cạnh cửa thu dọn một nơi trống trải.

"Buổi tối ta ngủ ở nơi này, ngươi ngủ trên giường." Giang Trừng đầu cũng không ngẩng lên nói.

Lam Hi Thần vội nói: "Ngươi lên giường ngủ đi, ta cũng không phải rất mệt. Ngủ trên mặt đất là được rồi."

"Ta nói ngủ ở đây thì sẽ ngủ ở đây." Giang Trừng ngữ khí lạnh như băng, không hề có chỗ để thỏa hiệp, "Ngươi nếu như không muốn ngủ trên giường, thích ngủ nơi nào thì ngủ ở nơi đó đi."

Lam Hi Thần thở dài, biết tiếp tục tranh chấp không có tác dụng, không thể làm gì khác hơn là gật đầu, vừa sửa sang lại gường trúc một chút, vừa lén lút quan sát vẻ mặt của Giang Trừng.

"Làm gì?" Giang Trừng không để ý ngẩng đầu lên, liền cùng Lam Hi Thần bốn mắt nhìn nhau.

Lam Hi Thần cười lắc đầu: "Giang tông chủ kỳ thực không cần tức giận như vậy, dù sao những thôn dân kia cũng là bán tiên thân, cho nên lúc bọn họ mạo phạm ngươi, ngươi mới tránh không thoát."

"Ta không có tức giận. . ." Giang Trừng lườm hắn một cái, sau đó sững sờ, "Ngươi nói cái gì? Bán tiên thân?"

Lam Hi Thần gật đầu: "Lúc ta nhìn thấy những thôn dân kia thì có một cảm giác rất kỳ quái, khi nãy Bãi Mang lại nói với ta, tổ tiên bọn họ là tiên nhân, phạm phải lỗi lầm nên không được rời đi. Ta nghĩ đến trước đây đã từng thấy trên thư tịch có ghi chép lại, đã từng có một số người đứng vào hàng tiên ban, lại xúc phạm thiên điều, nhưng tội không đáng chết, liền bị lưu đày xuống nhân gian, vây khốn ở một nơi hẻo lánh ít người đặt chân đến được, hậu thế trọn đời cũng không được rời đi. Ta nghĩ bọn người Bãi Mang, nhất định là hậu duệ của tiên nhân."

"Thì ra là như vậy." Giang Trừng cúi đầu nói, "Khó trách bọn hắn. . ."

"Bọn họ nếu là hậu duệ của tiên nhân, chỉ sợ vừa sinh ra liền thừa hưởng tu vi cùng Kim Đan, chẳng qua không thường sử dụng." Lam Hi Thần cười, "Cho nên ngươi là một Cùng Nghi, bị bọn họ bắt được, sẽ rất khó tránh thoát."

Giang Trừng nghe xong những lời này, trầm mặc ngẩng đầu nhìn Lam Hi Thần một chút. Lam Hi Thần phát hiện sắc mặt của hắn so với vừa rồi càng thêm âm trầm.

"Giang tông chủ. . . ngươi... mệt sao?"

Giang Trừng hừ một tiếng, lấy đi một tấm da thú trong túi sau đó liền quay trở về chỗ bên cạnh cửa đã được hắn thu dọn sạch sẽ, nằm xuống đưa lưng quay về phía Lam Hi Thần: "Ta muốn nghỉ ngơi, ngươi thích làm gì thì làm, đừng phiền đến ta."

Lam Hi Thần nhìn Giang Trừng, do dự một lúc, vẫn là từ bỏ ý nghĩ để cho Giang Trừng cùng mình chen chúc trên một chiếc gường, sau đó cũng đi đến gường trúc nằm xuống.

Lúc này bóng đêm đã bao trùm lấy vạn vật, từ cửa động có thể nhìn thấy màn sương trắng vây quanh thụ ốc phát ra ánh sáng nhàn nhạt lưu động, ở trong thụ ốc yên tĩnh nhỏ hẹp, hô hấp lại đặc biệt rõ ràng.

Lam Hi Thần nằm ở trên giường trúc, giờ hợi chưa tới, hắn cũng chưa buồn ngủ. Lén lút quay đầu trộm nhìn Giang Trừng, đối phương vẫn đang nằm cạnh cửa đưa lưng về phía mình, hô hấp vững vàng, không biết có phải đã thật sự ngủ hay chưa.

Cho đến lúc này, Lam Hi Thần mới cho phép những hoài nghi trong lòng dâng lên, tại sao. . . những thôn dân kia, đối với Giang Trừng lại có phản ứng lớn như vậy? Những ánh mắt thôn dân kia nhìn Giang Trừng, còn có ba người đại hán kia đối với Giang Trừng làm ra những hành vi giống như cầu yêu, làm cho Lam Hi Thần khó có thể nhẫn nhịn, nhưng cũng làm cho hắn sinh ra một chút sầu lo.

Tại sao bọn họ lại dùng ánh mắt tràn ngập dục vọng như vậy nhìn Giang Trừng? Bãi Mang nói trên người Giang Trừng rất thơm là ám chỉ điều gì? Lẽ nào thật sự chính là hương hoa Sen Giang thị hấp dẫn bọn họ sao?

Lam Hi Thần lại nghĩ tới Tào Hoài Chân, còn có một số người khác lén lút ở sau lưng của Giang Trừng, có ý đồ giám thị hắn. Xem xét đủ các loại dấu hiệu, dường như là do Kim thị bên trong tranh quyền đoạt lợi đem Giang Trừng cuốn vào, nhưng Lam Hi Thần vẫn luôn có một loại linh cảm chẳng lành, sự tình không có đơn giản như vậy, đồng thời trong lúc đó, những chuyện này nhất định có một sự liên hệ nào đó. Có lẽ những việc này, cùng chứng bệnh Giang Trừng mang trong người, cũng có quan hệ rất lớn.

Thế nhưng Giang Trừng cuối cùng là bị bệnh gì? Thật sự chỉ là cơn đau đầu bâng quơ thoáng qua hay sao?

Lam Hi Thần luôn cảm thấy đáp án vô cùng sinh động, rồi lại cố tình tìm không được mấu chốt phá giải. Sầu lo một tầng lại tăng thêm một tầng, hầu như muốn phá ngực mà ra, làm cho hắn bây giờ chỉ muốn ngay lập tức tìm Giang Trừng hỏi cho rõ. Nhưng mà Lam Hi Thần cũng rất rõ ràng, Giang Trừng không muốn nói, ai cũng hỏi không ra. Hắn cũng không biết, chính mình nên làm như thế nào, mới có thể làm cho Giang Trừng tự nói ra những chân tướng đó với mình. Lo lắng cùng bất an giống như những tấm lưới võng kiên cố, tầng tầng lớp lớp dệt ra khúc mắc, đem tâm hắn quấn chặt đến hít thở không thông.

Chỉ sợ khúc mắc này, ngoại trừ Giang Trừng, không người nào có thể giải được.

Ngay lúc tâm cảnh Lam Hi Thần rối loạn như vậy thì giờ hợi đến, chờ cho hắn chuẩn xác theo quy luật làm việc và nghỉ ngơi của Lam thị mà thiếp đi, Giang Trừng nằm bên cạnh cửa mới chậm rãi ngồi dậy.

Sau khi xác nhận Lam Hi Thần không bị mình đánh thức, hắn mới lẳng lặng đi ra khỏi phòng, nhẹ nhàng ngồi ở trên bình đài, dựa lưng vào gian nhà.

Bóng tối trong rừng rậm tràn ngập sương mù trắng xóa, bốn phía yên tĩnh đến mức chẳng nghe thấy cái gì. Giang Trừng nhìn chằm chằm màn sương trắng quỷ mị đang trôi nổi trong không trung, trong lòng dâng lên một trận cười cay đắng.

Hắn nên vui mừng vì Lam Hi Thần quá mức thật thà đơn thuần, không có phát giác ra, cũng không có hoài nghi.

Hay là.

Tính toán một chút ngày tháng, hắn từ trong tay áo lấy ra một cái linh phù mà trước khi xuất phát chủ sự đã chuẩn bị kỹ càng cho hắn, dùng cho việc liên lạc, báo cho chủ sự hắn có thể sẽ trở về chậm một, hai ngày, muốn chủ sự trước tiên chuẩn bị sẵn sàng. Dù sao. . . hắn cũng không biết cùng Nhện quỷ chiến đấu một trận có thuận lợi hay không.

Linh phù hóa thành một con linh điểu màu tím, bay vào bên trong lớp sương mù dày đặc. Lúc này Giang Trừng mới chợt nhớ đến, không biết linh phù có thể phá tan lớp mây mù quỷ dị này hay không.

Nhìn linh điểu phát ra ánh sáng màu tím nhạt biến mất ở trong sương mù, Giang Trừng uể oải đem đầu tựa ở vào trên gian nhà ẩm ướt.

Có lẽ là thật sự mệt mỏi, từ lúc xế chiều hôm nay, sau khi bị ba người thôn dân không thể nghi ngờ là Thiên Càn kia dây dưa, hắn liền cảm thấy trong đầu không ngừng truyền đến từng trận từng trận choáng váng, máu nóng trong lồng ngực dường như đang thình thịch reo vang, đánh trống reo hò làm cho hắn có chút hít thở không thông. Mà sau khi nhìn thấy người Địa Khôn mang thai kia, cảm giác nôn mửa ghê tởm càng làm hắn cảm thấy họa vô đơn chí.

Hắn nghiêng tai lắng nghe, xác nhận Lam Hi Thần sau đó vẫn không có tỉnh lại, từ trong lồng ngực lấy ra một bình sứ nhỏ màu trắng, ở trong đó đựng chính là đan dược hắn dùng Nguyệt Ninh Thảo quý giá chế thành, dùng để ức chế khí tức của Địa Khôn.

Tuy rằng tính toán một chút vẫn còn chưa đến ngày, nhưng Giang Trừng luôn cảm thấy bất an, vẫn là cẩn thận đổ ra ba viên, trực tiếp nuốt xuống.

Viên thuốc mang theo vị đắng trượt xuống yết hầu, lúc này hắn mới cảm giác được có chút chân thật, theo bản năng thả lỏng thân thể.

Ngày hôm nay cũng không phải là lần đầu tiên hắn gặp được nam tử Địa Khôn mang thai. Rất nhiều năm trước, hắn cũng đã từng thấy qua.

Đó là lúc Xạ Nhật Chi Chinh mới vừa bắt đầu, cách thời điểm hắn hiển lộ ra đặc thù của Địa Khôn, cũng chỉ mới qua hơn một tháng.

Cái đoạn thời gian kia, Giang Trừng vừa phải bôn ba khắp nơi triệu tập những người nguyện ý theo hắn phục hưng Giang thị, lại vừa muốn ẩn giấu chuyện hắn là một Địa Khôn, mỗi một bước đều như đi trên băng mỏng, lại còn phải lo lắng cho Ngụy Vô Tiện không biết sinh tử thế nào, ngày ngày đều bận bịu đến sức cùng lực kiệt, cả người tiều tụy.

Nhưng khi Lam Hi Thần tìm tới hắn, hi vọng hắn cùng mình và Lam Vong Cơ ba người đồng thời tập kích Ôn Triều "Giáo Hóa Ty" đoạt lại tiên kiếm, hắn vẫn không chút do dự đáp ứng.

Ngoại trừ Sóc Nguyệt của Lam Hi Thần, Tị Trần của Lam Vong Cơ cùng Tam Độc của Giang Trừng đều ở trong "Giáo Hóa Ty" kia, lần này hắn không chỉ muốn đoạt lại kiếm của bọn họ, mà đồng thời cũng phải mang về tiên kiếm của các đệ tử tiên gia khác. Ba người thương lượng một phen, quyết định ngụy trang thành tiểu thương vận chuyển vũ khí, cưỡi một chiếc xe ngựa lẫn vào Giáo Hóa Ty trong Kỳ Sơn. (*2)

Bọn họ đều đổi thành y phục Thái Dương của Ôn thị, Giang Trừng nghiến răng nghiến lợi mặc vào, nhưng cũng hiểu rõ phải lấy đại cục làm trọng. Lam thị huynh đệ còn cẩn thận gỡ Mạt Ngạch xuống. Bọn họ cố ý chọn một ngày mưa, dùng áo choàng cũ nát che lại khuôn mặt của mình, trang thêm bị một chút vũ khí vô dụng, điều khiển xe ngựa, từ nơi đóng quân của Nhiếp gia cách Kỳ Sơn gần nhất bắt đầu xuất phát.

Lúc muốn xuất phát thì có một đội binh lính của Nhiếp gia đang áp giải một đám nữ nhân đi tới.

"Những người kia là ai?" Giang Trừng hỏi. Hắn ngồi ở phía sau xe ngựa, mà Lam thị huynh đệ thì lại ngồi ở phía trước người đánh xe.

"Ta nghe nói đại ca ngày hôm nay dẫn người tập kích Ly Cung trong Kỳ Sơn." Lam Hi Thần nói, "Hẳn là những thị nữ trong Ly Cung Ôn thị."

Giang Trừng không đáp lời, bởi vì đường cũng không rộng, xe ngựa của bọn họ chỉ có thể đợi những tù bình này đi qua. Giang Trừng kéo áo choàng lại che kín lấy thân thể mình, dựa người vào xe ngựa, định nhân cơ hội này nhắm mắt nghỉ một lát. Đột nhiên, đám người chung quanh cùng binh sĩ đều trở nên ồn ào.

Giang Trừng cau mày mở mắt nhìn lướt qua đoàn người, sau đó lại ngây người ra.

Những người tù binh được sắp xếp đi cuối cùng kia, có hai người phụ nữ luống tuổi đang đỡ một nam tử bụng rất lớn, gian nan đi vào doanh địa.

Lần đó, Giang Trừng cũng nghe Lam Hi Thần kinh ngạc hô lên một tiếng: "Địa Khôn. . ."

TBC

===============================================================

*1: Mặc Hương đại đại trong nguyên tác xác thực có nhắc tới ích cốc. . . Thế nhưng rõ ràng vẫn có gia yến, có thể thấy được bất luận tu vi cao bao nhiêu, bọn họ đều vẫn còn dùng thức ăn nước uống. Cho nên cá nhân ta cảm thấy, ma đạo thế giới ích cốc hẳn là lúc không muốn ăn cơm có thể mấy ngày không ăn, nhưng nếu như không có tình huống đặc biệt, mọi người nên ăn thì vẫn nên ăn, nên uống thì uống. . .

*2: Hoá trang thành Ôn thị tiến vào Giáo Hóa Ty kịch tình là chính ta bịa ra, nguyên tác chỉ viết ba người bọn hắn đi đoạt lại kiếm của mọi người, nhưng không có tả kỹ phương pháp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro