Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17

【 Lời trước khi viết 】

CP Hi Trừng, nội dung vở kịch viết theo hướng ABO.

Nhân vật thuộc về Mặc Hương đại đại, OOC thuộc về ta.

Chương này vẫn là từ từ phát triển tình cảm.


Ẩn Lâm Lang

(Mười bảy)

Giường của Lam Hi Thần đặt ở bên cạnh cửa sổ, chỉ cần hắn vừa đưa mắt nhìn, phong cảnh dưới mái hiên phía ngoài đều thấy được trọn vẹn.

Ánh trăng chiếu vào căn phòng, vạn vật trong đêm đều rất thanh tĩnh, không chút tiếng động. Đúng lúc này, một cái đầu màu đen từ một góc bên dưới mái hiên bỗng thò ra thăm dò, nhìn về phía Lam Hi Thần.

Vốn đã sắp sửa tiến vào mộng đẹp, Lam Hi Thần ngay lập tức tỉnh táo lại, tay trái vung lên, Sóc Nguyệt liền hóa thành một vệt sáng xanh bay ra ngoài.

Đối phương cũng phản ứng lại bằng một tốc độ kinh người, chợt lóe lên rồi biến mất ở nóc nhà, chỉ nghe thấy tiếng mái ngói trên gian phòng bị chấn động đùng đùng vang dội. Lam Hi Thần lập tức từ trên giường phóng lên, một cước vượt qua bệ cửa sổ, Sóc Nguyệt quay về được chủ nhân vững vàng nắm lấy hướng về phía mái nhà đuổi theo.

Lam Hi Thần nhanh nhẹn bay lên mái nhà, đã thấy bóng đen kia trượt xuống một mái hiên khác, kéo theo một đống ngói cùng rơi xuống. Cùng lúc đó, gian phòng bên dưới chân phát ra tiếng thét chói tai:

"Có kẻ gian! ! ! Bắt lấy kẻ gian! ! !"

Tiếng la hét đầy sợ hãi này như ngọn lửa lan rộng trong bầu trời đêm tĩnh lặng, Phía dưới lầu, từng gian từng gian phòng đều đốt đèn lên, đem sông Vũ Dương chiếu rọi rực lửa. Tiếng người huyên náo như thủy triều dâng lên cuồn cuộn, có người hô hào đuổi theo bắt lấy kẻ gian, có người la hét đòi báo quan, có người hoảng sợ đến vấp ngã xô đổ đồ đạc. Nhưng Lam Hi Thần không rảnh bận tâm những việc này, hắn lao xuống bên dưới mái hiên đuổi theo sau bóng đen kia.

Có điều, nơi đó chẳng có gì cả, bóng đen cứ như vậy biến mất không thấy tăm hơi. Dưới mái hiên là một cái hẻm nhỏ chật hẹp, hai bên là hai bức tường trắng, không có cửa ra vào cũng không có cửa sổ, một đầu thông ra sông Vũ Dương, một đầu khác nối liền với phố xá, Lam Hi Thần đuổi theo ra phố xá, nhưng mà trên phố bất luận nam hay bắc cũng đều không có gì cả, chỉ có bầy chó được nuôi ở trước cửa các hàng quán đang nhìn về phía đèn đuốc ăng ẳng sủa vô ích.

Lam Hi Thần nhìn khắp nơi, hy vọng có thể tìm ra được chút đầu mối. Lúc này, trên không trung truyền đến một tiếng gọi: "Lam Hi Thần!", chỉ thấy thấy Giang Trừng ngự Tam Độc đáp xuống bên cạnh hắn.

Giang Trừng rõ ràng là tùy tiện khoác lên y phục liền đuổi theo hắn tới đây. Lam Hi Thần thầm nghĩ chính mình cuối cùng cũng làm y tỉnh giấc, trong lòng phiền muộn không thôi.

"Xảy ra chuyện gì?" Giang Trừng đương nhiên sẽ không phát hiện ra dưới khuôn mặt ôn hòa của Lam Hi Thần ẩn giấu tự trách, cau mày cùng hắn nhìn phố xá không có lấy một bóng người. Lúc này chưởng quỹ và tiểu nhị trong điếm cũng vọt ra, nhìn hai người bọn họ đứng trước cửa, vội vàng vây lại hỏi: "Hai vị có nhìn thấy tên trộm kia không?"

Giang Trừng quay đầu qua nhìn Lam Hi Thần, Lam Hi Thần mang theo áy náy lắc đầu: "Xin lỗi, để hắn chạy mất."

"Ai nha ai nha, thế này thì thật là gay go." Chưởng quỹ dặm chân nói: "Có khách bị trộm không ít bạc, đang làm ầm cả lên!"

"Quả thật là trộm?" Lam Hi Thần hỏi, Giang Trừng lẳng lặng nhìn hắn.

"Còn không phải sao, ôi... việc này cần phải báo quan rồi..." Chưởng quỹ lắc đầu, mang theo những người khác đi ra ngoài.

Lam Hi Thần thở dài, nhìn vẻ mặt Giang Trừng dường như vẫn còn có chút buồn ngủ, nói: "Đánh thức ngươi rồi."

Giang Trừng lắc đầu, gần như lúc Lam Hi Thần phóng ra ngoài đuổi theo, hắn liền tỉnh lại, phủ thêm áo ngoài liền đuổi theo bóng dáng của Lam Hi Thần. Hiện giờ đã qua tình huống khẩn cấp, cơn say còn chưa kịp lui lại ập tới, làm cho đầu óc y choáng váng đau đớn.

"... Đúng là trộm?" Hắn vừa đỡ trán, vừa từ dòng người hỗn loạn bên dưới nheo mắt lại nhìn Lam Hi Thần, "Kẻ trộm lại có khả năng chạy thoát khỏi Sóc Nguyệt?"

"Trong nhất thời, ta cũng không thấy rõ. Nhưng đã có tiền tài bị mất, vậy chắc hẳn là như thế." Lam Hi Thần vừa trả lời, vừa vụng trộm nhìn Giang Trừng. Trước đây hắn cùng Giang Trừng gặp mặt, phần lớn đều là trường hợp chính thức, Giang Trừng tóc tai, ăn mặc đều chỉnh tề. Nhưng bây giờ là lần đầu tiên thấy y mặc quần áo xốc xếch, áo ngoài lỏng lẻo như vậy, ngay cả khóe mắt cũng có chút ửng đỏ lên.

Lam Hi Thần cuống họng vô thức nuốt khan xuống, dời ánh nhìn sang nơi khác, đường mắt không cẩn thận lại rơi vào trước ngực Giang Trừng. Giang Trừng vội vàng đuổi theo ra ngoài, áo ngoài không có kéo kỹ, xuyên thấu qua áo trong mỏng manh, mơ hồ lộ ra trên ngực có một dấu vết màu đen.

Lam Hi Thần có chút kinh hãi, cái kia dường như là...

"Ngươi đang nhìn cái gì!" giọng Giang Trừng giống như sấm sét rền vang, Lam Hi Thần đột nhiên giương mắt, nhìn thẳng vào ánh mắt đang thẹn quá hóa giận của Giang Trừng.

"Xin lỗi!" Lam Hi Thần phản ứng cũng rất mau lẹ, "Ta đang nhớ tới lời ngươi nói, ngay cả Sóc Nguyệt cũng không đuổi kịp, tên trộm kia quả thật lợi hại."

"..." Giang Trừng trực tiếp trợn mắt trừng hắn, kéo quần áo xoay người rời đi.

Lam Hi Thần chột dạ đi theo phía sau y... Cũng không phải là hắn muốn dối gạt Giang Trừng, nhưng nếu như nói thẳng ra mình đang nhìn vào ngực y, quả thực không phải chỉ có quá mức vô lễ, mà sợ rằng còn chọc cho Giang Trừng nổi giận, làm hắn không thể nghỉ ngơi thật tốt.

Trở về phòng, Giang Trừng đem Tam Độc cẩn thận đặt lên trên giường, kéo chăn đắp muốn nằm ngủ tiếp. Y không biết Lam Hi Thần có nhìn thấy vết sẹo kia của mình hay không, thật ra thì có nhìn thấy cũng không quan trọng, Lam Hi Thần không phải người thích buôn chuyện, Giang Trừng y cũng chưa bao giờ lo ngại lời đồn đại. Nhưng với một kẻ kiêu ngạo như y, dấu vết này và những bí mật đã cất giấu tận sâu trong đáy lòng kia, y không muốn cho người khác biết được. Bây giờ trong lúc vô tình lại lộ ra trước mặt người khác, dù sao cũng làm cho tâm tình y phiền não.

Giang Trừng quyết định không để ý đến Lam Hi Thần nữa, quay mặt vào trong giường chuẩn bị ngủ tiếp. Lam Hi Thần cũng lặng lẽ trở về, nhìn thấy Giang Trừng đã ngủ rồi, liền tắt đèn, quay về giường của mình bên cạnh cửa sổ.

Giang Trừng bị ầm ĩ một trận, tâm trạng chập chờn dâng lên hạ xuống, cộng thêm cơn say, đầu cực kì đau nhức, thế nên có chút không ngủ được, còn đang lăn lộn trằn trọc khó ngủ, ai ngờ đột nhiên nghe được tiếng động, có vẻ Lam Hi Thần lại rời giường.

Giang Trừng nghe hắn giơ tay giơ chân không biết đang làm gì, chống người dậy quay đầu nhìn, vừa thấy đã bị dọa đến hồn phách suýt chút nữa bay vọt ra ngoài.

Chỉ trông thấy Lam Hi Thần ăn mặc chỉnh tề, đứng trồng chuối ở góc tường. Nếu không phải Giang Trừng trăm phần trăm xác định đó là Lam Hi Thần, chắc chắn đã quất một phát Tử Điện tới.

"Ngươi đang làm gì?" Giang Trừng vô cùng nghi hoặc, cất tiếng hỏi.

Lam Hi Thần đang đứng trồng chuối mà vẫn có thể giống như bình thường mỉm cười dịu dàng như ngọc: "Tĩnh tâm mà thôi, xin lỗi đã doạ đến ngươi."

"Tĩnh tâm?" Khóe miệng Giang Trừng bất giác khẽ kéo lên, phương pháp tĩnh tâm này của Lam thị cũng thực sự là quá đáng sợ.

"Lúc nãy đuổi theo tên trộm, trong lòng có chút xao động." Lam Hi Thần giải thích, hắn đứng chổng ngược một hồi lâu, nhưng mặt không đỏ, thở không gấp nói chuyện."Giang tông chủ không cần để ý đến ta, đi ngủ trước đi."

Giang Trừng thực sự không biết nên nói cái gì, chỉ đành phải gật đầu trở về giường nằm lại. Lần đầu tiên nghe nói trồng cây chuối có thể tĩnh tâm, không nghĩ tới Lam thị nghiêm túc đầy vẻ tiên khí mà lại có thói quen kỳ quái như vậy... trong lòng Giang Trừng vừa tức vừa buồn cười, những khúc mắc vừa nãy trong lòng cũng bị ném ra sau đầu, cuối cùng mơ màng chìm vào trong giấc ngủ.

Lam Hi Thần nghe được hơi thở vững vàng của Giang Trừng, biết hắn đã ngủ say, trong lòng cũng cảm thấy yên tâm hơn, đem tầm mắt đảo dời về phía ngoài cửa sổ. Người bình thường nếu trồng cây chuối lâu như vậy, chỉ sợ từ lâu khí huyết dồn xuống đầu khó chịu không thể thở nổi, nhưng thần trí Lam Hi Thần lại càng lúc càng tỉnh táo.

Tên "trộm" kia vừa từ mái hiên nhà thăm dò bọn họ, thật sự chỉ là trộm thôi sao?

Mặc dù chỉ nhìn được bóng dáng lướt qua, nhưng trong nháy mắt lúc tên đó trượt xuống mái hiên, lại làm cho Lam Hi Thần nhớ tới lúc ở Vân Mộng đã nhìn thấy quái vật Tào Hoài Chân, tay chân bò sát dưới mặt đất. Bởi nhìn không rõ lắm, Lam Hi Thần cũng không dám khẳng định chắc chắn. Nhưng nếu như đúng là loại quái vật kia, tên đó nhất định vẫn còn ở gần đây, cũng nhất định sẽ còn quay trở lại.

Lam Hi Thần biết tối nay mình không thể ngủ tiếp được nữa, bất luận có phải là trộm thật hay không, nhưng chỉ cần có một chút nguy hiểm tồn tại, hắn nhất định phải duy trì tỉnh táo, phòng ngừa quái vật kia quay về.

Hắn sẽ không để cho bọn chúng làm hại đến Giang Trừng.

Có lẽ bởi vì ngày hôm trước quá mức mệt mỏi, Giang Trừng ngủ một giấc thẳng đến lúc mặt trời lên cao mới tỉnh lại.

Hắn mơ hồ mở mắt ra, trong phòng sáng đến chói mắt, bỗng nhiên tỉnh táo, bật người ngồi thẳng dậy.

"Giang tông chủ, người tỉnh rồi?" Sau tấm bình phong truyền đến giọng của Lam Hi Thần.

"... Bây giờ là lúc nào?" Giang Trừng hỏi.

"Đã vào giữa trưa." Lam Hi Thần đáp lời.

Giang Trừng ngẩng đầu lên, xuyên thấu qua bình phong có thể nhìn thấy bóng người tuấn nhã của Lam Hi Thần đang ngồi ở trên giường nhỏ đọc sách. Nghĩ đến quy luật sinh hoạt của Lam gia kia, hắn định đã thức dậy từ rất sớm, chỉ e cũng đã đợi mình suốt cả buổi sáng.

"Sao lại không đánh thức ta sớm một chút?" Giang Trừng oán giận trách cứ. Hắn ở Giang thị công việc bề bộn, rất ít khi có lúc ngủ trễ như vậy. Trái lại lúc này ở biên thành Nam Cương không có ai quấy rầy, hắn được dịp ngủ một giấc thật ngon hiếm có.

"Ta thấy ngươi dường như rất mệt mỏi, cảm thấy nên để cho ngươi ngủ thêm một lát." Lam Hi Thần bước xuống giường, đi ra khỏi tấm bình phong, cũng không nhìn Giang Trừng, chỉ từ trên cái giá bên cạnh bưng một chậu nước đầy lại gần, nhẹ nhàng đặt lên bàn.

"Ngươi rửa mặt trước, sau đó chúng ta đi ăn chút gì đó rồi lại lên đường."

Giang Trừng kéo quần áo gật đầu, Lam Hi Thần lại quay về phía sau bình phong ngăn cách hai chiếc giường, lặng lẽ chờ y rửa mặt xong. Giang Trừng cảm thấy dù sao cũng là lỗi do mình thức dậy muộn, có chút ngượng ngùng, vội vàng thu xếp ổn thỏa, cùng Lam Hi Thần xuống lầu ăn cơm.

Hai người vốn cho là muốn tìm được sơn trại Lãng Đức kia cũng không dễ dàng. Nào ngờ trong lúc ăn cơm, Giang Trừng thuận miệng hỏi chuyện, tiểu nhị kia liền tươi cười nói: "Lãng Đức? Ái chà, tiểu nhị người Miêu bên trong tiệm chúng ta chính là người đến từ Lãng Đức Trại, hỏi hắn là được nha." Vừa dứt lời, liền hô to gọi nhỏ kêu người đến.

Giang Trừng cùng Lam Hi Thần đưa mắt nhìn nhau, không tin được lại thuận lợi như vậy.

Không lâu sau, một người Miêu chất phác thật thà liền đi đến.

Nhưng mà quả nhiên không thể thuận lợi như vậy. Đi về phía nam Trấn Viễn, Miêu trại lớn lớn nhỏ nhỏ, lấm ta lấm tấm rải rác khắp nơi trong núi, các Miêu dân xuống núi, đa phần là dựa theo lộ tuyến truyền từ đời này sang đời khác, chứ không nhìn theo bản đồ. Nếu chỉ dùng cảnh vật xem xét, nói không chừng có thể tìm được vị trí chính xác. Lam Hi Thần đem mấy bức bản đồ mang theo cho đứa trẻ phân biệt, nhưng đứa trẻ nhìn một lúc lâu, cũng không nhận ra được cái nào mới là bản đồ đúng.

Cuối cùng Giang Trừng thiếu kiên nhẫn quăng ra một số tiền lớn, đối với đứa nhóc nói: "Ngươi đi theo chỉ đường cho chúng ta, muốn bao nhiêu tiền thì ngươi cầm lấy!"

Trời vừa sẩm tối, ba người bọn họ cũng đã đứng trước cửa của Lãng Đức Trại.

TBC

===================================

Cuối cùng vẫn để cho Lam đại trồng cây chuối... Lam đại, thực xin lỗi _(:з" ∠❀)_

Lam đại trồng cây chuối thì mạt ngạch được cẩn thận đặt ở đầu giường... Kỳ thực hắn đuổi theo ra ngoài thì không có đeo mạt ngạch, bởi vì khi ngủ đều gỡ mạt ngạch xuống...

=================================== 

Yuurei Mei:

QAQ các nàng chờ lâu rồi... gần đây máy tính tui bị hư, đt lại mất :v nên giờ mới ngoi lên được. Hiện tại wattpad và wordpress tui không có cài app nên ít khi mở lên. Mọi người có nhắn tin mà tui trả lời chậm thì thông cảm nha. 

Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ, xem truyện vui. <3
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro