Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16

【 Lời trước khi viết 】

CP Hi Trừng, kịch tình viết theo hướng ABO.

Nhân vật thuộc về Mặc Hương đại đại, OOC thuộc về ta

Kỳ thực chương này trọng điểm là câu nói sau cùng, thật đó, hãy tin ta.


Ẩn Lâm Lang

(Mười sáu)

Khu vực Trung Nguyên diện tích lãnh thổ rộng lớn mênh mông, tu tiên thế gia chi chít như sao trên trời, đếm không xuể, nhưng tại Nam Cương này, các gia tộc Huyền Môn rất ít khi đặt chân đến. Tục truyền so với tiên thuật, nơi này thịnh hành một loại Vu Thuật vô cùng quỷ dị thần bí tên là cổ thuật. Những người Trung Nguyên coi thường luật pháp, vì các loại nguyên nhân không thể để người khác biết, thường không quản vạn dặm xa xôi tới Nam Cương cầu cổ hại người. Hơn nữa, khí hậu nơi đây ẩm ướt, rất hay thay đổi, các loại độc trùng rắn độc rất nhiều, đối với tu tiên thế gia tại Trung Nguyên mà nói, trình độ yêu dị quỷ quái vào bậc này, e rằng không thua gì Loạn Táng Cương Di Lăng lão tổ cư ngụ năm đó.

Gia quy Lam thị chính trực ngay thẳng, hiển nhiên xem thường việc kết bằng hữu cùng loại hàng ngũ vu độc này, thế nên từ nhỏ đến lớn, Lam Hi Thần cũng chưa từng đi qua địa phận Nam Cương. Kim Nghê nói cho hắn biết, có một vị bằng hữu ở Lãng Đức trại giúp y tìm Chu Mẫu hoa, mời Lam Hi Thần đi tìm vị bằng hữu kia trước, nhưng Lam Hi Thần tra xét bản đồ Lam gia cất giữ, đối chiếu với vị trí của Lãng Đức trại lại không giống nhau. Lam Hi Thần từ Càn Khôn trong tay áo lấy ra bản đồ mang theo bên người kiểm tra một chút, trầm tư suy nghĩ trong thoáng chốc, đuổi tới bên cạnh Giang Trừng đang ngự kiếm ở phía trước.

"Giang tông chủ biết Lãng Đức trại ở nơi nào chăng?"

"Không biết, đi tới Trấn Viễn hỏi lại." Giang Trừng không ngẩng đầu, lên tiếng đáp lại, Lam Hi Thần phát hiện hắn đang chăm chú nhìn vào la bàn cầm trong tay. La bàn kia chế tác cực kỳ tinh xảo, khéo léo khắc thành hình hoa sen, nằm gọn giữa những ngón tay thon dài của Giang Trừng, trông rất đẹp mắt. Lam Hi Thần trông thấy liền nổi lên hứng thú muốn tìm hiểu, đột nhiên cảm giác được có một ánh mắt bắn thẳng tới, tiếp theo giọng nói âm trầm của Giang Trừng liền vang lên.

"Ngươi cũng tới làm gì? Ta không phải đã nói không cần ngươi hỗ trợ sao?"

Lam Hi Thần mỉm cười đón nhận ánh mắt sắc bén: "Thế nhưng Giang tông chủ cũng không nói ta không thể đi cùng ngươi mà."

Giang Trừng nghe vậy hừ một tiếng, liền quay đầu không tiếp tục để ý đến hắn. Lam Hi Thần đoán Giang Trừng vẫn chưa nguôi giận, cũng không có như lần đi Lan Lăng trước cùng hắn sóng vai phi hành, mà lui về phía sau cách hắn một khoảng, đuổi theo bóng lưng của Giang Trừng.

Có điều sau khi đi qua Vũ Lăng, liền có gió mạnh đột nhiên thổi ập tới, tiếp đến bắt đầu có mưa lất phất rơi, cho dù có cố gắng cách mấy thì tốc độ ngự kiếm phi hành cũng phải chậm dần. Lam Hi Thần thấy Giang Trừng không có ý muốn dừng lại, liền thi phép làm một cái tị thủy quyết tiếp tục phi hành.

Rất nhanh hắn liền phát hiện, cách mỗi một quãng thời gian, Giang Trừng dường như sẽ thoáng nghiêng đầu, rồi liền rất nhanh quay trở lại. Hắn mới đầu còn có chút ngạc nhiên không biết có phải là mình nhìn lầm hay không, nhưng lại nhanh chóng phát hiện, đó là Giang Trừng đang xác nhận mình có đi theo kịp hay là kiệt sức bị rớt lại phía sau rồi.

Trong lòng Lam Hi Thần liền dâng lên cảm giác ấm áp, giống như được ánh mặt trời cuối xuân chiếu rọi qua. Tuy rằng hai người dọc theo đường đi không hề nói câu nào, nhưng Lam Hi Thần vẫn ở phía sau Giang Trừng, nhìn tóc đen lay động cùng y phục màu tím bay lượn, vô thức mỉm cười.

Vốn dĩ lộ trình đến Trấn Viễn chỉ cần đi khoảng hai canh giờ, không ngờ lúc hai người đến nơi cũng đã là giờ Thân.

Vì không muốn người khác chú ý, hai người hạ xuống một địa phương cách cửa thành khá xa. Bay lâu như vậy, lúc đặt chân lên mặt đất vững chắc, cho dù là Lam Hi Thần cũng không tránh khỏi cảm thấy hai chân có chút tê dại. Ngẩng đầu nhìn lên lại thấy trong đôi mắt Giang Trừng dường như cũng lộ ra vẻ mệt mỏi, liền tiến lên nói: "Trước tiên chúng ta tìm một khách điếm nghỉ ngơi một chút đi, Trấn Viễn thành là nơi đóng quân quan trọng ở Nam Cương, thương nhân tới lui đông đảo, Khách điếm tốt hẳn sẽ không ít."

Không ngờ Giang Trừng lắc đầu đáp: "Không cần." Nói xong đi về hướng cửa thành. Tuy rằng Lam Hi Thần trong lòng kinh ngạc, nhưng vẫn đi theo.

Hai người vừa qua cửa thành, Giang Trừng bỗng nhiên đi chậm lại, không ngừng nhìn khắp nơi. Lam Hi Thần thì quan sát kỹ người qua đường, Trấn Viễn ở biên giới Nam Cương, trên đường có rất nhiều người Miêu đi lại. Nghe loáng thoáng vừa có tiếng người Hán nói chuyện, cũng có tiếng người Miêu... hoàn toàn nghe không hiểu họ nói gì, còn có các loại trang sức bạc, Phong linh (*) phát ra tiếng leng keng leng keng, quả thực rất thú vị.

(*) Phong linh: chuông gió.

Đột nhiên, có một tiểu tử mặc trang phục người Hán, đứng bên cạnh một chiếc xe ngựa, nhìn thấy bọn họ, giật mình nhảy lên một cái, vội vàng chạy tới: "Giang tông chủ! Là Giang tông chủ phải không!?"

Giang Trừng quay đầu lại, tiểu tử kia đã chạy đến trước mặt, không ngừng cúi người chắp tay thi lễ: "Giang tông chủ ngài đến rồi, lão gia chúng ta đã đợi ngài lâu lắm rồi. Xe ngựa ở đằng kia, mời ngài lên xe."

Giang Trừng quay về phía Lam Hi Thần, ném tới một ánh nhìn, ra hiệu cho hắn đi theo. Lam Hi Thần trong lòng có rất nhiều nghi vấn, nhưng cũng chỉ có thể theo Giang Trừng đi lên chiếc xe ngựa kia.

Tiểu tử kia thấy bên cạnh Giang Trừng còn có thêm một người, bạch y tung bay, phong độ phiên phiên, vừa nhìn liền biết cũng là người tu tiên, chắc hẳn là đi cùng để trợ giúp Giang Trừng, cười nói: "Giang tông chủ không phải bảo chỉ đến một mình sao? Còn dẫn theo thuộc hạ a."

Giang Trừng sững sờ, liếc mắt nhìn Lam Hi Thần vừa ngồi vào bên cạnh hắn. Lam Hi Thần lại không để ý chút nào, cười đáp lại: "Đúng vậy."

Chờ phu xe thả xuống màn treo trên xe ngựa, Giang Trừng đặt khuỷu tay ở trên cửa sổ nhỏ trong xe, nâng đầu nhìn Lam Hi Thần: "Thật đúng là ủy khuất Trạch Vu Quân làm thuộc hạ của ta."

"Lam mỗ cũng không cảm thấy chịu thiệt." Cho dù ở đang trong xe ngựa lắc qua lắc lại, Lam Hi Thần cũng vẫn giữ dáng ngồi thẳng tắp, "Dọc theo đường đi đều nhờ có Giang tông chủ dẫn đường, vậy ta vì Giang tông chủ mà làm trợ thủ cũng là việc nên làm."

"Ngươi không sợ ta đem ngươi mang đi bán?" Giang Trừng thấy hắn ngồi vững vàng như núi Thái Sơn, trong lòng muốn trêu chọc một chút.

Lam Hi Thần nghe vậy, nhìn Giang Trừng mỉm cười ôn hòa: "Cách làm người của Giang tông chủ, Lam mỗ rất tin tưởng."

Khóe miệng Giang Trừng rõ ràng co rút lại: "Thật không ngờ, đường đường Lam Tông chủ cũng biết nói lời ngon ngọt lấy lòng người khác như vậy."

"Thật sự không phải nói lời ngon ngọt." Lam Hi Thần lắc đầu, "Có điều nếu như có thể, vẫn mong Giang tông chủ nói cho ta biết, lúc này chúng ta sẽ đi nơi nào?"

"Đến tửu lâu lớn nhất Trấn Viễn, ta cùng lão bản nơi đó có hợp tác, trong thành còn có rất nhiều sản nghiệp của Giang thị."

Lam Hi Thần hơi chấn kinh: "Chuyện làm ăn của Giang thị đều đã phát triển được đến cả Nam Cương rồi?"

Cô Tô Lam thị tất nhiên cũng có sản nghiệp riêng của mình, nhưng chỉ giới hạn ở khu vực Trung Nguyên, phần lớn tu tiên thế gia hiện nay cũng chỉ ở lãnh địa của mình phát triển chuyện làm ăn, không ngờ Giang Trừng lại đem sản nghiệp Vân Mộng Giang thị mở rộng tới tận Nam Cương rồi.

Ném tới một ánh mắt khinh miệt, Giang Trừng khiêu khích nhìn Lam Hi Thần: "Có muốn ta nói cho ngươi biết một bí mật nhỏ hay không?"

Lam Hi Thần nhìn khuôn mặt Giang Trừng được ánh đèn lồng ven đường chiếu rọi đến rạng rỡ, không nhịn được gật đầu. Ngay sau đó, hắn liền nhìn thấy Giang Trừng nhích lại gần hắn, đôi con ngươi đen nhánh mang theo lãnh ý lấp lánh dưới ánh sáng mờ ảo, giống như bảo thạch đã trải qua đánh bóng kỹ càng, làm người khác nhìn đến không dời mắt được. Lại thấy đôi môi thật mỏng kia hơi mở ra, mùi thơm thanh nhã của Liên hương chỉ có trên người Giang Trừng, liền như vậy nhẹ nhàng thoảng tới.

"Ta cho ngươi biết, kiếm tiền từ túi người Nam Cương, so với kiếm tiền từ trong tay người Trung Nguyên, dễ dàng hơn rất nhiều."

Giang Trừng âm thanh đè ép rất thấp, cùng với mùi hương trên người hắn cứ như vậy đồng thời xông vào trong đầu Lam Hi Thần. Lam Hi Thần chỉ cảm thấy trái tim bỗng nhiên bị kéo một cái, có thứ đồ vật gì đó gần như muốn phá tan trở ngại lao nhanh ra ngoài. Chỉ một chút —— còn kém một chút nữa thôi, hắn dùng hết toàn lực nắm tay thành quả đấm, móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay.

May mà Giang Trừng nói xong cũng lui người trở về, thấy vẻ mặt Lam Hi Thần cứng ngắc liền nghĩ rằng hắn đang kinh ngạc, khóe miệng cong lên một nụ cười kiêu ngạo.

Lam Hi Thần thật vất vả mới bình ổn được tâm tư, cười nói: "Không hổ là Giang tông chủ... xem ra về phương diện này, ta nên thỉnh giáo ngươi nhiều rồi." Vừa nói xong, ánh mắt tránh né không nhìn qua Giang Trừng nữa. Giang Trừng thấy tai hắn ửng đỏ, còn tưởng rằng hắn là bởi vì sản nghiệp Lam thị mở rộng không bằng Giang thị mà cảm thấy không cam lòng, tâm tình vì vậy trở nên thật vui vẻ, quay đầu đi thưởng thức cảnh sắc ngoài cửa xe.

Hai người lại im lặng, nhưng mùi liên hương thoang thoảng này, vẫn quanh quẩn thật lâu ở bên cạnh Lam Hi Thần, không cách nào xua đi được.

Không bao lâu sau, xe ngựa dường như chạy đến phố xá sầm uất, tiếng người nói cười huyên náo khắp nơi. Tiến về phía trước mấy bước nữa, xe liền dừng lại. Giang Trừng nói một câu: "Hẳn đã đến." Quả nhiên liền nhìn thấy phu xe nhấc rèm lên.

Lam Hi Thần đi theo Giang Trừng xuống xe, nhìn thấy một tòa nhà ba tầng rộng lớn màu xanh thẫm phủ ngói trắng, treo đầy lồng đèn sáng rực rỡ đang đung đưa qua lại, cực kỳ tráng lệ, so với những kiến trúc bên cạnh thì khí thế hơn nhiều.

Giang Trừng cùng một người nam nhân bộ dáng mập mạp đứng trước cửa trao đổi với nhau, nam tử cúi người gật đầu với Giang Trừng, chắc hẳn chính là chưởng quỹ tửu lâu. Lam Hi Thần đứng ở sang một bên, nhìn Giang Trừng cùng người đó quen thuộc trò chuyện một lúc lâu, sau đó đột nhiên nhìn về phía mình nhíu mày.

"Sao vậy?" Hắn cất tiếng hỏi lại. Giang Trừng thở dài, đi về phía hắn đứng.

"Trước đây ta báo với bọn họ chỉ có mình ta đến, vì vậy bọn họ chỉ chuẩn bị một gian phòng, không khéo tối nay không còn phòng trống."

"Không sao." Lam Hi Thần không để ý nói, "Ta đi lên trấn tìm một chút xem có khách điếm nào khác hay không là được rồi."

Giang Trừng trầm mặc trong thoáng chốc, mới cất lời: "Gian phòng bọn họ chuẩn bị cho ta là phòng hảo hạng nhất, ta cũng có thể bảo bọn họ ở trong phòng đặt thêm gường. Còn nếu ngươi cảm thấy không tiện, ta bảo họ giúp ngươi đi tìm khách điếm khác."

"Không cần." Lam Hi Thần không chút nghĩ ngợi đáp, "Thêm gường là được rồi... chỉ sợ Giang tông chủ cảm thấy không thoải mái."

"Không sao." Giang Trừng nói xong, liền xoay người dặn dò chưởng quỹ sắp xếp.

Gian phòng mà lão bản chuẩn bị cho Giang Trừng quả nhiên là phòng thượng hạng nhất. Không chỉ có không gian rộng rãi, vật dụng, trang sức trong phòng đều xa hoa lộng lẫy không thua kém gì ở Trung Nguyên. Mở cửa sổ ra liền có thể ngắm sông Vũ Dương ở bên dưới, lúc này ánh hoàng hôn buông xuống, từng gợn sóng trong trẻo phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt; theo cửa sổ nhìn về phương xa, thấp thoáng bóng dáng núi rừng xanh thẫm nơi chân trời, hoàn toàn đối lập với mái ngói bạch ngọc bên kia bờ. Gió đêm chầm chậm thổi, làm cho người ta thư thái, tinh thần lâng lâng say.

Lam Hi Thần không kiềm được khen ngợi: "Thật không nghĩ tới, thành trấn ở Nam Cương cũng phiêu dật thanh nhàn như vậy."

"Đừng vui mừng quá sớm." Sau khi đi vào Giang Trừng nhìn Lam Hi Thần nói, "Trấn Viễn vốn là thành trấn quan trọng cho nên mới phồn hoa như vậy. Ra khỏi Trấn Viễn, tình huống liền thay đổi."

"Giang tông chủ đã tới Nam Cương?"

"Chưa từng, nhưng ta nghe bọn họ nói một ít chuyện về Nam Cương bên này." Giang Trừng nói xong giơ tay chỉ bọn họ, chắc hẳn là những thương nhân tại Nam Cương có cùng Giang thị hợp tác làm ăn kia. Lam Hi Thần còn muốn hỏi lại, ngay lúc đó chưởng quỹ đích thân đến mời Giang Trừng, bảo là lão gia muốn cùng Giang Trừng trò chuyện.

Giang Trừng dường như đã sớm có chuẩn bị, nhưng lại lo lắng Lam Hi Thần một mình ở lại nơi này. Nhưng mà Lam Hi Thần cực kỳ thông minh, lập tức liền hiểu rõ, vị lão gia kia e là cũng có chút chuyện làm ăn muốn cùng Giang Trừng thảo luận, mình lại đi cùng, ngược lại làm khó Giang Trừng.

Giang Trừng đang muốn mở lời, lại bị Lam Hi Thần giành trước một bước.

"Xin lỗi Giang tông chủ, gây phiền toái cho ngươi rồi." Lam Hi Thần giống như có chút hối hận, "Ngươi không cần để ý ta... trước tiên cứ đi làm chuyện của mình đi."

Giang Trừng thấy hắn nói như thế, cũng không khách khí nữa, gật đầu, trước khi theo tiểu nhị ra ngoài còn quay đầu dặn dò một câu: "Nếu như cần cái gì, liền trực tiếp gọi người."

Lam Hi Thần gật đầu nhìn Giang Trừng rời đi. Gian phòng yên tĩnh lại, hắn dựa vào bên bệ cửa sổ nhìn cảnh đẹp bên ngoài, thầm nghĩ nếu như có bút mực có thể đem cảnh này vẽ lại thì thật tốt, nhưng nghĩ tới nghĩ lui ngày mai còn phải tiến vào sâu trong địa phận Nam Cương, mình trước đây lại đối với Nam Cương hoàn toàn không biết gì, cũng không thể làm liên lụy đến Giang Trừng, liền cất đi tâm tư muốn vẽ tranh, từ Càn Khôn trong tay áo lấy ra những thư tịch có ghi chép liên quan đến Nam Cương đã mang theo, cẩn thận xem xét.

Mới mới nhìn một lúc, liền có người đến gõ cửa. Hóa ra là tiểu nhị sai người đem giường chuyển vào trong phòng. Thấy Lam Hi Thần có vẻ yêu thích cảnh sắc bên ngoài, liền đem giường đặt ở bên dưới cửa sổ, trải lên chiếu cùng đệm lót mềm mại.

Sau đó lập tức lại có người đưa tới cơm canh. Lam Hi Thần biết Nam Cương từ trước đến giờ thiếu muối nghiêm trọng, đồ ăn đều dùng gia vị chua cay, không khỏi lo lắng thức ăn không hợp khẩu vị, nhưng những món ăn đưa tới đều rất thanh đạm, hiển nhiên là có người cố ý chuẩn bị, hỏi tiểu nhị, quả nhiên vừa rồi Giang Trừng có dặn dò qua. Nhớ lại trước đây khi dùng cơm trưa ở Giang thị, Giang Trừng cũng bận tâm hắn như vậy. Lam Hi Thần cảm thấy có một nơi nào đó trong lòng, mềm mại gần như muốn tan chảy ra.

Dùng xong cơm tối, Lam Hi Thần liền ngồi ở trên giường vừa xem sách, vừa chờ Giang Trừng trở về. Đáng tiếc mãi đến tận giờ hợi, Giang Trừng cũng chưa có xuất hiện, Lam Hi Thần không chịu được, chính mình ngủ thiếp đi trước.

Ngủ không biết bao lâu, hắn mới mơ mơ hồ hồ cảm thấy có người tiến vào trong phòng. Mùi liên hương cùng mùi rượu phảng phất làm cho Lam Hi Thần mở mắt ra, là Giang Trừng trở về. Lam Hi Thần lúc này nằm nghiêng ở trên giường, lưng quay về phía Giang Trừng, không nhìn thấy người, nhưng có thể nghe thấy động tĩnh rõ ràng. Giang Trừng đại khái là bận tâm mình đã ngủ, bước chân nhẹ đến mức không nghe được, Lam Hi Thần nghe thấy hắn dường như đang lặng lẽ tìm kiếm cái gì đó, chỉ chốc lát sau, bên trong liền bốc lên làn gió nhàn nhạt hương thơm, thổi vào trên người Giang Trừng đang nồng nặc mùi rượu.

Nếu là lấy trước, Lam Hi Thần nhất định sẽ không tin tưởng, Tam Độc thánh thủ hung tàn ngoan lệ nổi tiếng tu Tiên giới khiến người người e sợ, lại có một mặt săn sóc như thế. Dù sao ngay cả chính Lam Hi Thần, trước đây ít nhiều cũng cảm thấy Giang Trừng quá mức kiêu ngạo lãnh khốc, không thích hợp ở chung, đối với hắn luôn kính nể mà xa cách, nhưng nhớ tới từng việc từng việc sau khi quen biết, mới phát hiện là do chính mình thành kiến quá sâu.

Từ nhỏ đến lớn, người người đều khen ngợi hắn có tầm nhìn thông tuệ. Nhưng trên thực tế, ở phương diện nhìn nhận người này, hắn thật là có mắt như mù.

Lam Hi Thần nghĩ có nên làm cho Giang Trừng chút canh giải rượu hay không, lại bỗng nhiên nghe thấy tiếng vải vóc va chạm. Trong đầu có tiếng gì đó vang lên, Lam Hi Thần nhất thời cảm thấy hơi nóng dâng trào.

Giang Trừng đang cởi bỏ y phục.

Nếu muốn lên giường ngủ, đương nhiên trước tiên phải cởi y phục. Tuy rằng Giang Trừng cố ý hô hấp rất nhẹ, Lam Hi Thần cũng có thể cảm thấy được hắn không chỉ có chút ngà ngà say, mà dường như còn rất mệt mỏi, quả thực nên nhanh chóng nghỉ ngơi. Nhưng... tiếng vải vóc va chạm, tiếng giường kêu kèn kẹt, lại làm cho Lam Hi Thần có thể biết được rõ ràng từng động tác của Giang Trừng, để nỗi lòng của hắn theo những tiếng vang này từ trên xuống dưới kịch liệt trở nên phập phù.

Lam Hi Thần hít sâu, cảm giác khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều nổi lửa, ban ngày một màn Giang Trừng ở trong xe ngựa tiến lại gần kia cũng thoáng qua trong đầu hắn, ngay cả nơi nào đó cũng bắt đầu có chút rục rịch. Thần trí hắn lập tức hô to cảnh báo không ổn, ở trong lòng liên tục đọc thầm Thanh tâm chú, bức bách chính mình thanh tỉnh lại, không được suy nghĩ lung tung nữa. Nếu không phải bởi vì cùng Giang Trừng ở chung một gian phòng, hắn nhất định sẽ trồng cây chuối tĩnh tâm. Bất luận thế nào cũng không thể cứ tiếp tục tưởng tượng như vậy nữa, quá mức không tôn trọng Giang Trừng. Lam Hi Thần hiện tại còn không cách nào tha thứ chính mình đối với Giang Trừng có những ý tưởng bất nhã như vậy.

May mắn chính là định lực Trạch Vu Quân vẫn rất tốt. Tâm tình như sóng triều cuồn cuộn dưới sự dẫn dắt của Thanh tâm chú cuối cùng cũng dần dần trở nên tĩnh lặng. Lam Hi Thần thở phào nhẹ nhõm, vui mừng vì tối nay Giang Trừng dường như say rượu không hề nhẹ, nếu không nhất định liền dễ dàng phát hiện ra tâm tư của hắn hiện tại bất ổn.

Hô hấp Giang Trừng dần trở nên đều đặn, e là đã chìm sâu vào giấc ngủ. Lam Hi Thần đau lòng thay cho hắn cả ngày hôm nay đều không có nghỉ ngơi thật tốt, sáng mai muốn cho hắn ngủ thêm một chút nữa. Ngay lúc Lam Hi Thần đắp chăn, cũng lờ mờ muốn chìm vào giấc ngủ, hắn dường như nhìn thấy có thứ gì đó, từ trên mái hiên bên ngoài cửa sổ, đang treo ngược nhìn vào thăm dò.

TBC

===============================================================

* Nói về chuyện ngoài lề, nhiều người cảm thấy tu tiên nên thuộc về tu tiên, nhưng muốn duy trì môn hạ đệ tử nhiều như vậy... ăn, mặc, ở, đi lại, xây dựng lại Tiên phủ, săn đêm đánh quái, có rất nhiều thứ cần phải chi, không có tiền là không được. Trong nguyên tác vừa mở đầu Giang Trừng đã xuất ra 400 tấm phược tiên võng, giá gần như trên trời, thế nhưng cũng viết rõ ràng "Đối với Vân Mộng Giang thị cũng không tính là gì." Có thể thấy được... Giang thị rất là giàu có.

Nhưng thú vị chính là Vô Tiện vừa bắt đầu nghe được 400 tấm tiên võng, cho rằng là Kim thị bày ra, đồng thời không ngừng mà cảm thán "Có tiền". Đương nhiên, khi đó hắn không biết thân phận Kim Lăng, nhưng ta vẫn là có thể to gan suy đoán —— Lúc Vô Tiện còn ở Giang thị, Giang thị cũng không có giàu có như vậy. Thế nên hiện tại số tiền này đến từ nơi nào?

Rõ ràng là do mười ba năm qua, Giang Trừng kiếm được.

Muốn đem Vân Mộng Giang thị bước vào hàng ngũ tam đại tu tiên thế gia, e là không thể thiếu được khối lượng của cải to lớn.

Vì vậy, có thể chúng ta đều không chú ý... Trừng Trừng có một cái đầu óc kinh tế rất là trâu bò a...

(Có điều bên trên cũng nói tại sao Giang Trừng bận rộn như vậy... Hắn không chỉ muốn trảm yêu trừ ma dựng uy tín, còn muốn kiếm tiền nuôi gia đình a!!! )

(Không sai, trẫm chính là nâng tầm Trừng như vậy đó. (@ ̄ー ̄@) )


 Beta TD có lời muốn nói = )))  

Douma Lam đại, quy phạm nhà anh đâu!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro