Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14

​​​

【 Lời trước khi viết 】

CP Hi Trừng, ABO.

Nhân vật thuộc về Mặc Hương đại đại, OOC thuộc về ta.

Kim chân thọt rất thương tâm: Tại sao mọi người nhìn một cái là nhận ra ta có vấn đề chứ? Thật là khổ sở.


Ẩn Lâm Lang

(Mười bốn)

Yến hội của Kim thị luôn lấy xa hoa lộng lẫy làm chủ đạo, có điều hôm nay chỉ là gia yến, Giang Trừng cũng đã nói qua với Kim Lăng, trước mắt nên khiêm tốn một chút, vì vậy hắn cũng không định cho người ca múa giúp vui, chỉ gọi người chuẩn bị thêm rượu cùng với thức ăn ngon, muốn cùng cữu cữu uống thỏa thích.

Lam gia gia quy nghiêm khắc, ăn không được nói, rượu không thể uống, nhưng Lam Hi Thần lẳng lặng nghe hai cậu cháu bọn họ tán gẫu, cũng rất thoải mái.

Kim Nghê tuy chỉ là con cháu thuộc chi thứ, thân phận không cao, vì vậy chỉ có thể ngồi dưới ba vị tông chủ, nhưng hắn kiến thức rộng, lại ăn nói hóm hỉnh, Kim Lăng rất nhanh liền bị những hiểu biết hiếm thấy lúc du ngoạn khắp nơi của hắn hấp dẫn, ngay cả Giang Trừng cũng hơi liếc mắt nhìn sang hắn.

"Cát Miệt Xà, dáng vẻ cũng tương tự như ma vật, chỉ có một thân hình lại có đến ba, bảy cái đầu, nhiều nhất còn đến chín cái, người nơi đó đều xem chúng như sứ giả của thần."

"Đại mạc Tây Vực cực kỳ rộng lớn, bên trong có một thần sơn, tương truyền cất chứa Ngọc hoàng bảo khố, lại nghe nói năm xưa quân Hán cùng Hung Nô giao chiến, đi đến đỉnh núi nọ, đột nhiên trời long đất lở, dãy núi đó thật giống như biết ăn người, đem hai nhánh quân đội tất cả đều nuốt chửng. Sau này chỉ cần lên dãy núi đó, là có thể nghe được âm thanh của hai quân ở trong lòng đất đối chọi nhau. Ta vốn tưởng rằng chỉ là lời nói vô căn cứ, nhưng lúc đến tận nơi, quả thực nghe được tiếng binh khí giao nhau vang vọng, thế nhưng ngay cả một chút linh lực của người hoặc quỷ đều không cảm giác được, thực sự là kỳ quái..."

"Tiếc nuối nhất chuyến đi lần này của ta, chính là không thể ở Nam Cương tìm được Chu Mẫu hoa."

 "Trư Mẫu hoa (*), đó là hoa gì?" Kim Lăng nghe thấy tên này, vỗ bàn cười to lên, "Ha ha ha, kia có phải là còn có Tiểu Trư Tử hoa (**) nữa không?."  

(*) Trư Mẫu hoa: Hoa Lợn Nái.

(**) Tiểu Trư Tử hoa: Hoa Lợn Con.

Chú giải: Hai từ Chu và Trư cách đọc giống nhau, chắc hẳn bé Lăng nghe nhầm thành "Trư mẫu hoa" (Hoa lợn mẹ), nên bé mới hỏi lại là có "Hoa lợn con" không. :3 

"Không phải "Trư"!" Kim Nghê cũng bật cười theo, "Nếu thật sự có Tiểu Trư Tử hoa, ta đã sớm đi tìm rồi, sau đó đem rán lên vừa thơm lại vừa giòn, đặt lên trên khay bạch ngọc bưng cho ngươi!"

Kim Lăng cười không dứt, Giang Trừng thấy hắn cao hứng, cũng không nỡ nói, thuận miệng hỏi: "Vậy Chu Mẫu hoa kia là vật gì? Trước giờ chưa từng nghe nói qua."

"Có người nói đây là một loại hoa hiếm thấy ở Nam Cương, bề ngoài giống như hoa Lan, trong búp hoa có một loại nhện con sinh sống, có người nói loại nhện nhỏ kia tuy rằng không to bằng móng tay, nhưng có thể thống lĩnh các con nhện khác, nếu bắt được đem làm thuốc, có thể trị được bách bệnh."

"Oa... thật là đáng sợ." Kim Lăng vừa nghe, tưởng tượng nhện bò khắp mặt đất, nổi hết da gà.

"Thống lĩnh nhện bất quá chỉ là lời đồn đại, nếu thật sự lợi hại như vậy, chỉ sợ đã có người sớm có ý đồ với nó, không tới lượt ta... Nhưng dược hiệu của nó, quả thật trên sách sử có ghi chép rõ ràng." Trong mắt Kim Nghê có vô hạn ngóng trông, "Nếu như có thể lấy được một cây để nghiên cứu kỹ càng một chút, ta nguyện đem hết tất cả gia sản để đổi!"

"Đừng nói, nói nữa sẽ ăn không ngon." Kim Lăng vội vã uống một chén rượu áp chế xuống, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nói với Kim Nghê: "Nghê đại ca, ngươi nói lần này trở về mang theo rất nhiều thảo dược, vậy có Nguyệt Ninh Thảo không?"

Vừa nghe đến Nguyệt Ninh Thảo, trong lòng Lam Hi Thần liền căng thẳng, nhìn phía Giang Trừng. Giang Trừng uống hai chén rượu, sắc mặt có chút ửng đỏ, bất ngờ nghe thấy Kim Lăng nhắc đến Nguyệt Ninh Thảo, trong thoáng chốc nhíu chặt mày.

Nghe được Kim Lăng hỏi, Kim Nghê vội vã đáp lời: "Thực không dám giấu giếm, hai năm này bởi vì có chút việc riêng cần dùng đến Nguyệt Ninh Thảo, nên ta có thu thập nhiều một chút."

"Ồ? Vậy có thể chia cho ta một ít không?" Kim Lăng vừa nghe hắn có, nhanh chóng hỏi. Giang Trừng nét mặt dần trở nên âm trầm, muốn ngăn cản Kim Lăng nói tiếp, nhưng Kim Lăng không cho là đúng trừng mắt nhìn cữu cữu mình, sau đó nói với Kim Nghê, "Trước đây mẫu thân ta hay đau đầu, chỉ có thể dùng Nguyệt Ninh Thảo trị chứng bệnh này, hiện tại đầu ta cũng có chút đau, nếu ngươi có, bán một ít cho ta đi."

"Chuyện này..." Kim Nghê dường như rất khó xử, "Nếu là những thảo dược khác thì cũng được, nhưng Nguyệt Ninh Thảo này đối với ta có tác dụng rất lớn, thực sự khó mà đáp ứng được..."

"Ngươi muốn Nguyệt Ninh Thảo làm gì?" Giang Trừng cảnh giác, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng Kim Nghê. Kim Nghê vội vã cười khổ giải thích: "Giang tông chủ, không phải ta hẹp hòi không chịu cho Kim tông chủ, những loại dược liệu khác, Kim tông chủ muốn bao nhiêu, ta liền cho người bấy nhiêu. Nhưng Nguyệt Ninh Thảo này... Ta đang định điều phối một loại thuốc mới, nhất định phải có Nguyệt Ninh Thảo làm thuốc dẫn, ta đã thu thập khắp nơi, năm nay mới thu gom đủ, thực sự..."

"Thuốc mới?" Kim Lăng hỏi.

"Ta nghĩ phối một loại thuốc, " Kim Nghê cười nói, "Ta du ngoạn khắp nơi trên Cửu Châu, phát hiện những người tu tiên như chúng ta, nếu là phụ cận có thi khí, quỷ khí hay những thứ không sạch sẽ, bình thường đều sẽ rất nhanh phát hiện ra, nếu có bị thương cũng nhanh chóng dùng thuốc hoặc sử dụng pháp bảo chữa trị. Thế nhưng nếu là dân chúng bình thường, đặc biệt là những người sinh sống ở nơi hoang vu vắng vẻ, phụ cận không có người tu tiên. Những người bình thường đó, nếu gặp phải nguy hiểm cũng không tự mình biết được, trúng phải tà vật cũng không có cách nào trị liệu. Ta gặp qua rất nhiều thứ, rõ ràng quỷ khí của yêu vật kia ở ngay phía trước, nhưng những người dân đó lại không nhìn thấy, trực tiếp đi vào bên trong. Vì vậy ta nghĩ, nếu điều chế được một loại thuốc, sớm uống vào, những đồ vật không sạch sẽ kia liền không dám tới gần. Đừng nói đối với người bình thường có tác dụng, đối với những người tu tiên như chúng ta, có thể cũng có tác dụng rất lớn?"

"Ồ?" Kim Lăng dường như rất có hứng thú, "Thuốc kia đã làm được chưa?"

Kim Nghê cười khổ lắc đầu: "Nói ra thực sự xấu hổ, hai năm qua ta tiến hành thử nghiệm điều phối phương thuốc trong dược phòng, nhưng chưa thấy hiệu quả. Năm ngoái trong một lần ngẫu nhiên, dùng Nguyệt Ninh Thảo làm thuốc dẫn, phát hiện ra dường như có thể điều chế được thuốc, sau đó mới nhanh chóng thu thập Nguyệt Ninh Thảo khắp nơi, thế nhưng loại thảo dược này thực sự hiếm thấy, thật vất vả đến năm nay mới thu thập được một chút, không thể từ bỏ được..."

"Như vậy..." Kim Lăng tương đối tiếc nuối, tuy rằng hắn hiện tại thân là tông chủ, nhưng cũng không muốn ép buộc Kim Nghê. Hắn mang theo áy náy liếc mắt nhìn cữu cữu mình, thế nhưng Giang Trừng lại nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn hắn. Kim Nghê lại cười xòa nói, nếu là Kim công tử đau đầu, tại hạ nguyện ý phối thử một phương thuốc cho người thử xem. Lam Hi Thần thấy sắc mặt Giang Trừng đã trở nên âm trầm, vội vàng đặt đũa xuống, đem câu chuyện dời sang hướng khác, bầu không khí mới náo nhiệt trở lại.

Bởi vì Giang Trừng nhất định phải quay về Liên Hoa Ổ, yến hội cũng không có kéo dài quá khuya. Sau khi tiệc kết thúc, Giang Trừng bất thình lình đem Kim Lăng kéo đi, Lam Hi Thần nhìn thấy hai người bọn họ đứng ở phía xa xa bên dưới gốc cây phong, cả hai đều có vẻ giận dữ, hình như còn có chút tranh chấp. Thở dài, Lam Hi Thần suy nghĩ một chút, xoay người quay trở lại phòng yến hội.

Quả nhiên, Kim Nghê vẫn ở chỗ này, chân của hắn có tật nên không thể đi nhanh được, vì thế từ trước tới nay Kim Lăng cùng Lam Hi Thần cũng không để hắn đưa tiễn. Nhìn thấy Lam Hi Thần vòng trở về, Kim Nghê cũng cảm thấy rất kinh ngạc: "Trạch Vu Quân đã bỏ quên đồ?"

"Kim công tử, Lam mỗ... có một yêu cầu quá đáng."

Kim Nghê nhìn thấy Lam Hi Thần trịnh trọng như vậy, trái lại sợ hết hồn: "Trạch Vu Quân không nên khách khí, xin cứ việc nói."

"Nếu như ta giúp ngươi tìm được Chu Mẫu hoa, có thể đem Nguyệt Ninh Thảo của ngươi nhượng lại cho ta hay không?"

"Chuyện này..." Kim Nghê kinh ngạc nhìn Lam Hi Thần. Nhưng thấy vẻ mặt chân thành cùng ánh mắt kiên định kia liền biết Lam Hi Thần không phải đang đùa giỡn, "Trạch Vu Quân có chỗ không biết, Chu Mẫu hoa này thật sự vô cùng hiếm thấy. Ta ở Nam Cương tìm hơn một năm, cũng tìm không được. Hơn nữa còn có ghi chép lưu lại nói rằng mỗi đóa Chu Mẫu hoa đều có một con đại yêu là Quỷ Diện Tri trông coi, vô cùng nguy hiểm. Ta vừa nãy nhắc tới, cũng chỉ vì nói chút chuyện lạ cho tông chủ giải buồn, Trạch Vu Quân hay là... đừng nên mạo hiểm như vậy đi."

"Không sao, cũng nên thử một lần," Lam Hi Thần cười nói, "Chỉ không biết là Kim công tử cảm thấy giao dịch này có đáng giá hay không?"

"Nếu như Trạch Vu Quân có thể hái được một đóa Chu Mẫu hoa, đừng nói Nguyệt Ninh Thảo, cho dù Kim mỗ táng gia bại sản cũng đồng ý đổi." Kim Nghê lập tức đi tới, trịnh trọng thi lễ với Lam Hi Thần. "Nhưng việc này thực sự rất nguy hiểm, xin Trạch Vu Quân chớ nên miễn cưỡng."

"Yên tâm. Xin cho ta một chút thời gian. Việc này đừng để những người khác người biết được, đa tạ Kim công tử."

"Ta có một bằng hữu, hiện tại vẫn còn đang Nam Cương giúp ta điều tra chuyện của Chu Mẫu hoa, Trạch Vu Quân có thể mang theo tín vật của ta qua đó tìm hắn. Hắn nhất định biết gì nói nấy." Dứt lời, Kim Nghê liền lấy ra một khối ngọc bội, giao cho Lam Hi Thần, lại đem những việc đặc biệt liên quan tới Chu Mẫu hoa, cặn kẽ tỉ mỉ miêu tả cho Lam Hi Thần.

Được Kim Nghê hứa hẹn, Lam Hi Thần liền cáo từ.

Khi nãy từ chỗ ngồi, hắn đã sớm nhìn ra Kim Lăng đòi Nguyệt Ninh Thảo là muốn cho Giang Trừng dùng. Hắn biết Nguyệt Ninh Thảo hiếm thấy, một năm chỉ có một mùa, e rằng toàn bộ Nguyệt Ninh Thảo của Giang Trừng đều bị Tào Hoài Chân thiêu hủy hết. Mình cho hắn một ít kia, chỉ sợ chống đỡ không qua tới năm sau. Tìm nhiều hơn một chút cho Giang Trừng, liền có thể giúp hắn kìm hãm được bệnh tình.

Hắn nhớ đêm hôm đó trên núi Đồng Bách nhìn thấy Giang Trừng phát bệnh, rõ ràng đã suy yếu đến sắp ngã xuống, nhưng vẫn ở trước mặt hắn cố gắng đứng thẳng. Nếu như có thể, hắn không mong Giang Trừng miễn cưỡng chính mình như vậy. Trước tiên cùng Giang Trừng về Giang gia điều tra một chút sự tình về Già Phù Dung, sau đó sẽ mượn cớ rời đi, đến Nam Cương tìm Chu Mẫu hoa. Hắn vốn định sẽ tự mình đi, thế nên Giang Trừng cũng sẽ không thể nghi ngờ. Có điều... trước đó cần phải quay về Lam gia một chuyến, tra một chút các ghi chép về Chu Mẫu hoa...

Lam Hi Thần rất nhanh liền an bài xong kế hoạch của mình, chuẩn bị giả vờ như bình thường trở về tìm Giang Trừng, thế nhưng vừa quay người đột nhiên sửng sốt.

Một bóng người màu tím, đang ôm ngực dựa vào cây cột trong hành lang trước điện đỏ thẫm, lạnh lùng nhìn hắn.

"Giang tông chủ..."

Lam Hi Thần có chút chột dạ, không biết hắn cùng Kim Nghê nói chuyện đã bị Giang Trừng nghe thấy bao nhiêu, nhưng Giang Trừng trong đôi mắt phảng phất có mây đen tích tụ, âm trầm đến đáng sợ, chỉ e coi như không có nghe thấy hết, cũng nhất định đoán được tám, chín phần.

"A..." Giang Trừng vừa mở miệng, âm thanh quả nhiên giống như băng sương lạnh lùng mà nghiêm nghị, "Ta cũng không biết, Trạch Vu Quân lại thích làm người khác vui vẻ như vậy, xem ra thật là cảm động thiên địa, làm người khen ngợi không ngớt."

Nghe thấy Giang Trừng từng câu từng chữ đều đâm chọc vào nhau, Lam Hi Thần nhíu nhíu đôi lông mày xinh đẹp.

"Ta cũng không phải là..."

"Cũng không phải là cái gì?" Giang Trừng không chút khách khí cắt ngang lời của Lam Hi Thần, "Lam Hi Thần, ngươi biết đời này ta ghét nhất là loại người như thế nào không?"

Lam Hi Thần trầm mặc, lẳng lặng nhìn Giang Trừng phừng phừng nổi giận.

"Ta đời này, căm hận nhất chính là loại người có bệnh anh hùng như các ngươi, thật là cảm động mà, tùy tiện vì người khác vào sinh ra tử, như thế nào? Có phải là mong ta đối với ngươi mang đại ân đại đức? Khóc lóc nói cảm tạ?"

"Giang tông chủ, không phải như vậy." Giang Trừng xuất hiện làm cho Lam Hi Thần không biết phải làm sao, "Ta cũng không phải là muốn để cho ngươi phải cảm kích ta."

Giang Trừng cười lạnh: "Ồ? Vậy ngươi tại sao muốn làm như vậy? Muốn biểu hiện Trạch Vu Quân ngươi vĩ đại vô tư, muốn Tu Tiên giới đều khen ngợi hành động hiệp nghĩa của ngươi? Hay là muốn..."

"Không phải!" Lam Hi Thần đột nhiên tiến lên, nắm chặt lấy tay Giang Trừng, "Ta chỉ là muốn vì ngươi tìm..."

"Vì ta?" Giang Trừng tâm tình dường như lập tức trở nên kích động, "Ngươi cùng ta rất thân quen sao? Ngươi hiểu rõ ta bao nhiêu? Ngươi biết ta cần cái gì sao? Mở miệng khép miệng đều là 'Vì ta'? Ta trước đây làm sao lại không biết như thế nào lại có thể được Trạch Vu Quân xem trọng như vậy?!"

Lam Hi Thần nghẹn lời, sững sờ nhìn Giang Trừng. Gió đêm man mát, nhưng hắn lại cảm thấy mình như rơi vào hầm băng.

"Lam Hi Thần," Giang Trừng nghiến răng nghiến lợi nói, "Ta mặc kệ trong lòng ngươi muốn thế nào, hay có người nào nhờ vả ngươi việc gì. Ta không cần, cũng không muốn nợ phần nhân tình này của ngươi. Ngươi muốn làm anh hùng, làm người tốt, phiền ngươi tìm người khác, đừng làm phiền ta."

Dứt lời, hắn dùng sức bỏ gạt tay Lam Hi Thần ra, cũng không quay đầu lại, cất bước rời đi.

Chỉ còn lại Lam Hi Thần vẫn còn đang ngây người nhìn theo bóng lưng đã khuất xa của hắn, tay bị gạt ra chầm chậm nắm thành quả đấm, mạnh mẽ đánh lên bên cột.

TBC

=================================================================

* Đã quên nói... Tiên Tử là chỉ hắc linh khuyển, trên tranh ta chỉ là muốn tiết kiệm một chút bút nước màu đen vì vậy không có đem nó vẽ thành màu đen... xin lỗi Tiên Tử (:з" ∠❀)_

* Đại tiểu thư không biết cữu cữu là Địa Khôn, nhưng hắn biết chuyện mẫu thân trước đây có bệnh đau đầu, ở dốc hồ nước mua đất trồng Nguyệt Ninh Thảo, vì vậy hắn cho rằng cữu cữu mình cũng có khả năng bị bênh giống như mẫu thân vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro