Chương 12
【Lời trước khi viết】
CP Hi Trừng. Viết theo hướng thiên về kịch tình, ABO.
Nhân vật thuộc về Mặc Hương đại đại, OOC thuộc về ta.
Chương này vẫn là kịch tình.
Ẩn Lâm Lang
(Mười hai)
Đã tới giờ cơm trưa, Lam Hi Thần ngồi trên ghế dành cho khách ở Thử Kiếm Đường, mang theo ánh mắt kinh ngạc nhìn Giang Trừng dùng sức một người mà lo liệu khối lượng công việc của tám người, chỉ trong thời gian cực kỳ ngắn ngủi đã đem các loại sự vụ to nhỏ từng cái một đều xử lý. Bởi vì Tào Hoài Chân phản bội, Giang Trừng liền an bài thêm thủ vệ tăng cường canh gác, phòng ngừa người biết chuyện trốn ra khỏi Liên Hoa Ổ. Việc tra xét phòng tìm manh mối, Giang Trừng cũng muốn đích thân đi giám sát kết quả. Những người ngày hôm đó theo hắn tiến vào núi Đồng Bách cũng nhất định đều phải thẩm vấn rõ ràng. Chẳng mấy chốc đã có y sư đến báo, nói Tào Hoài Chân quả thật hút Già Phù Dung, nhưng chưa rõ nguyên thân thể biến thành như vậy. Bên này mới vừa bẩm báo không bao lâu, nơi khác lại có người đến mời Giang Trừng đi xem. Giang Trừng chân trước mới bước khỏi không bao lâu, chân sau lại có người sốt ruột hỏi dò tông chủ ở đâu khắp nơi.
Nhiều lần Lam Hi Thần muốn đi lên hỗ trợ, suy nghĩ một chút, vẫn là nhẫn xuống.
Chủ sự Giang thị đem cơm nước đưa tới, đặt ở trên bàn ăn. Lam Hi Thần nhìn, đều là thức ăn có chút khẩu vị thanh đạm nhưng chế biến tinh mỹ, nóng hổi, làm cho người ta muốn ăn ngay, hẳn là vì Lam Hi Thần đặc biệt chế tác.
"Tông chủ vừa dặn dò, tuy rằng tình hình hiện tại có chút hỗn loạn, nhưng không thể thất lễ với Lam tông chủ." Chủ sự cung kính nói: "Cơm canh đạm bạc, nếu là không hợp khẩu vị, kính xin ngài nói thẳng, chớ nên khách khí."
"Đa tạ." không nghĩ tới đã bận rộn thành như vậy, Giang Trừng còn nhớ tới hắn, trong lòng Lam Hi Thần cũng có chút cảm động, "Giang tông chủ đâu? Ngài ấy cũng dùng cơm rồi chứ?"
Chủ sự lắc lắc đầu: "Ngày hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, chỉ sợ tông chủ lại không thể đàng hoàng dùng bữa."
Lam Hi Thần cầm đũa lên, rồi lại chậm rãi thả xuống: "... Giang tông chủ bình thường cũng bận rộn như vậy?"
"Bình thường tự nhiên sẽ thong thả một ít." Chủ sự đáp lại, "Có điều, chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà, đều không thể không thông qua tông chủ, bận rộn đến không ăn không ngủ, cũng là chuyện thường hay xảy ra."
"Tất cả mọi chuyện... Giang tông chủ đều tự mình xử lý?"
Chủ sự cười khổ lắc lắc đầu: "Chúng ta đều nguyện ý vì tông chủ phân ưu, nhưng có những việc, dù sao chúng ta cũng không phải là huyết thống chí thân, không tiện nhúng tay vào, còn đối với tông chủ mà nói, chỉ sợ cũng không thể hoàn toàn giao phó cho chúng ta được."
"Nếu một lòng trung thành, cho dù khác họ, như vậy vì sao lại không thể giao phó?"
"Nói như vậy quả thực không sai." Chủ sự nhìn Lam Hi Thần, trên mặt hiện ra vẻ khổ sở, "Nhưng, lòng người cuối cùng cũng cách một lớp da bụng. Bản thân ta từ khi vào Giang gia làm chủ sự cho tới nay, tông chủ đối với ta, đối với Tào Hoài Chân, đều tốt hơn so với những môn sinh khác, hết sức tín nhiệm... Nhưng là ngài hôm nay cũng nhìn thấy, sự tín nhiệm của tông chủ, cũng không có thu hoạch báo đáp."
Lam Hi Thần sững sờ, gật gù: "Quả thực... cũng không phải cứ tín nhiệm hoàn toàn thì đều có thể nhận lại hồi đáp xứng đáng."
"Đối với Giang thị mà nói, chỉ cần tông chủ tin tưởng sai lầm một lần, đều sẽ đem đến tai họa ngập đầu." Trong lời nói của chủ sự mang đầy lo lắng, "Chỉ sợ từ nay về sau, tông chủ chỉ có thể càng thêm bận rộn."
"..."
"A, thực sự rất xin lỗi, để ngài nghe ta lảm nhảm những lời này, quấy rầy ngài dùng cơm." Chủ sự mỉm cười bồi lễ nói, "Ta lui xuống trước, ngài có cần gì, xin cứ việc phân phó thị nữ bên ngoài cửa."
"Đa tạ."
Mãi đến sau khi chủ sự lui ra ngoài, Lam Hi Thần mới bắt đầu cầm đũa lên. Nhưng mà trong lòng, từng lời của chủ sự cứ vang vọng trong đầu. So với Giang Trừng, bản thân mình có thúc phụ, có Vong Cơ, có mấy chục vị tiền bối thương yêu mình, cái chức gia chủ này làm thực nhàn nhã. Lam Hi Thần không khỏi âm thầm kính nể, thế nhưng... cứ kéo dài như vậy, thân thể Giang Trừng có chịu đựng nổi hay không? Bệnh tình của hắn, ngọn nguồn là đến từ đâu? Chẳng lẽ mình ngoại trừ ở chỗ này chờ, thật sự một chút cũng đều không giúp được? Lam Hi Thần ở trong lòng thở dài một hơi, hắn chưa bao giờ cảm thấy mình bất lực như vậy.
Đợi đến lúc Lam Hi Thần dùng xong ngọ thiện, lại qua một khắc sau, mới thấy Giang Trừng cùng chủ sự vừa thương lượng việc gì đó, vừa bước vào.
Giang Trừng cùng chủ sự bàn giao một ít chuyện, liền quay đầu hững hờ hỏi Lam Hi Thần: "Hợp khẩu vị chứ?"
"Đa tạ đã chiêu đãi, vô cùng ngon miệng."
"Ừm." Giang Trừng gật đầu, "Trì hoãn quá nhiều thời gian, chúng ta liền xuất phát đi Kim thị thôi."
"Ngươi không dùng cơm trước sao?" Lam Hi Thần nhíu chặt mày hỏi.
"Không cần, không có nhiều thời gian." Giang Trừng nói, không cho Lam Hi Thần phản bác liền đi ra ngoài. Lam Hi Thần lắc đầu, cùng chủ sự nhìn nhau cười khổ.
"Ta đã sắp xếp xong, buổi tối sẽ trở lại, một con trùng một con chim cũng đều không cho phép trốn khỏi Liên Hoa Ổ."
"Vâng, tông chủ yên tâm."
Lam Hi Thần đi ra khỏi Thử Kiếm Đường, Giang Trừng đã đạp lên Tam Độc, bàn giao vài việc với chủ sự. Sau đó, liền bay lên không trung, dường như một khắc cũng không muốn kéo dài. Lam Hi Thần vội vàng quay về phía chủ sự nói lời từ biệt, cũng ngự kiếm đuổi theo Giang Trừng.
May mà sáng nay tuy rằng có mưa, nhưng sau đó liền thấy ánh mặt trời chói chang, bầu trời quang đãng. Mặc dù đang gấp rút lên đường, nhưng cưỡi gió ngự kiếm cũng khá là dễ chịu. Lam Hi Thần bay đến bên cạnh Giang Trừng, hai người ngự kiếm song song mà đi.
Đang lúc Lam Hi Thần suy nghĩ nên dùng đề tài gì để trò chuyện, Giang Trừng lại cất lời hỏi.
"Ngươi đối với Già Phù Dung, biết được bao nhiêu?"
"Sau khi ta từ núi Đồng Bách trở lại liền điều tra, " Lam Hi Thần nghiêng đầu nhìn Giang Trừng, đối phương lông mày nhăn lại, gió thổi làm trên trán hắn buông xuống vài lọn tóc rối, "Tàng Thư Các Lam thị có một bản sách cổ, bên trong ghi chép tỉ mỉ về loài ma hoa này."
"Như thế nào?"
"Hơn trăm năm trước, không biết là người phương nào đem loại ma này hoa truyền vào nhân gian. Ban đầu, mọi người chỉ xem nó như một loại dược thảo bình thường."
"Nó còn có thể làm thuốc?" Giang Trừng kinh ngạc nói.
"Đúng vậy." Lam Hi Thần giải thích, "Căn cứ theo ghi chép, loại hoa này có thể làm cho tâm tình người ta thoải mái, ý thức nâng cao, giảm bớt đau đớn. Có điều, sau đó, mọi người lại dần dần phát hiện, hút vào quá nhiều, có thể khiến người ta xuất hiện ảo giác."
"Ảo giác?"
"Ừm, nghe nói, nó có thể thuận theo tâm ý của ngươi, xuất hiện ảo giác hệt như những thứ ngươi luôn khát vọng. Trên người ngươi mắc phải trọng bệnh, nó có thể cho ngươi cảm giác được thân thể khôi phục, khí lực vô cùng. Ngươi có người tưởng nhớ, nó liền có thể cho ngươi thấy được người ngươi yêu thương đang ở trước mắt. Ngươi nghèo khổ vất vả, nó có thể cho ngươi nhìn thấy gia tài bạc triệu, vàng từ trên trời rơi xuống. Nói tóm lại, ngươi mong muốn cái gì, nó liền có thể cho ngươi thấy cái đó."
"Nhưng tất cả những thứ này điều là ảo giác." Giang Trừng xem thường hừ một tiếng.
Lam Hi Thần gật đầu: "Nhưng cái này cũng không phải chỗ kinh khủng nhất của nó. Chỗ đáng sợ của nó chính là nó có thể khiến người nghiện, bất luận ngươi tu vi cao bao nhiêu, võ công mạnh mẽ cỡ nào, chỉ cần ngươi nhiễm phải nó, dù cho chỉ có một lần, ngươi liền cũng lại không thể rời bỏ nó. Ngươi có còn nhớ vị Diêu Tông chủ kia? Chúng ta ở trên đại tang của Xích Phong Tôn có gặp hắn."
"Ừm, nhưng kỳ Thanh Đàm Hội sau đó cũng không thấy hắn tới dự nữa."
"Con trai độc nhất của hắn, không biết bị ai chỉ dẫn, hút Già Phù Dung, lên cơn nghiện. Diêu Tông chủ dùng hết tất cả biện pháp đều không thể để hắn cách ly khỏi Già Phù Dung. Không chỉ có như vậy, vì để có được Già Phù Dung, đứa bé kia không ngừng đem trân bảo trong nhà bán đi lấy tiền. Mẫu thân hắn muốn ngăn cản , lại bị chính con trai ruột cầm đao đâm bị thương, đem người ném trong vũng máu, đoạt lấy châu báu, đồ trang sức của mẫu thân đem bán đổi lấy tiền."
"Cái gì..." Giang Trừng giật mình khiếp sợ, hắn đã từng thấy qua đứa nhỏ kia, nhìn cũng rất ngoan ngoãn, là một thiếu niên khiến mọi người yêu mến.
Lam Hi Thần ngữ khí đầy vẻ tiếc nuối mà nói: "Đối với mẹ ruột thân sinh ra mình còn như vậy, huống chi đối người khác. Vị Tào Hoài Chân kia sẽ phản bội ngươi, ngược lại cũng không kỳ quái..."
"Loài hoa kỳ dị này, lại lợi hại như thế..." Giang Trừng lẩm bẩm nói. Sau khi từ núi Đồng Bách trở về, Giang Trừng cũng từng điều tra một ít tư liệu liên quan đến Già Phù Dung, nhưng thứ nhất, tàng thư Giang thị số lượng tuy không ít, nhưng xác thực không được phong phú như Lam thị. Thứ hai, Giang Trừng cũng không có quá nhiều thời gian tự mình đi lật xem, chỉ phái thuộc hạ đi thăm dò tìm kiếm, đến nay vẫn chưa có tin tức. Hắn đối với loài hoa này chỉ nhận thức đại khái, nhưng ngày hôm nay nhìn thấy thảm trạng của Tào Hoài Chân, lại nghe được Lam Hi Thần nói, mới cảm thấy càng thêm nghiêm trọng. "Cho nên Tào Hoài Chân là bị người khác mê hoặc thần trí, biến thành quái vật?"
"... Trên thực tế, đây là ta chỗ khó hiểu nhất." Lam Hi Thần xoa xoa Liệt Băng, vẻ mặt nghiêm túc, "Sau khi hút Già Phù Dung, mặc dù sẽ làm cho người ta cảm thấy khoan khoái, nhưng trên thực tế, linh lực tu vi sẽ dần dần tán loạn, thể lực cũng sẽ suy yếu, mãi đến tận lúc chết đi. Nhưng ta tỉ mỉ lật xem cổ thư nguyên bản, vẫn còn chưa xác định có thiếu trang hay không, cũng không có nơi khác ghi chép lại nó có thể làm cho người ta biến thành quái vật toàn thân biến đen, động tác nhanh nhẹn."
"Vậy thì vì sao..." Giang Trừng cúi đầu trầm tư, chân mày càng thêm nhíu chặt.
"Mặc dù không biết nguyên nhân, nhưng ta lo lắng, loại hoa kỳ dị vốn đã biến mất trăm năm này lại đột nhiên xuất hiện là do có người cố ý tạo nên." Lam Hi Thần thở dài, "Chúng ta... vẫn nên cẩn thận hơn nữa thì tốt hơn."
Tâm tình hai người đều có chút nặng nề. Lam Hi Thần không chỉ có lo lắng loài ma hoa này lại xuất hiện là mưu đồ nhằm vào Tu Tiên giới, cũng lo sợ Giang Trừng sẽ trở thành mục tiêu đầu tiên của bọn họ. Giang Trừng thì lại lo lắng bên trong Giang thị có bao nhiêu người bị Già Phù Dung đầu độc, sau khi trở về lại phải làm như thế nào thu dọn sạch sẽ.
"Giang tông chủ."
"Hả?"
"E rằng khoảng thời gian này, ăn gì uống gì, đều phải tăng cường lưu ý." Lam Hi Thần lo lắng nói, "Nếu như phát hiện có điều khác thường, liền không thể tiếp tục dùng."
Giang Trừng đưa mắt liếc nhìn một chút người đang bay ở bên cạnh hắn: "Lam Hi Thần... ngươi vừa ăn xong cơm nhà chúng ta, có cảm thấy điều gì khác thường không?"
"... Mùi vị rất được." Lam Hi Thần thành thật đáp, "So với thức ăn ở Lam thị chúng ta, quả thực ngon hơn rất nhiều."
Giang Trừng nghe xong, có chút kiêu căng hừ lạnh, hai chân mày cũng giãn ra một chút.
Lam Hi Thần khẽ mỉm cười, hai người lại nói một chút chuyện phiếm, chẳng mấy chốc liền tới Lan Lăng thành.
TBC
========================================================
* Chúc mừng hai người Bỉ Dực Song Phi (cũng không phải là không tốt nhỉ?)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro