Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 07


【 Lời trước khi viết 】

CP Hi Trừng

Nhân vật thuộc về Mặc Hương đại đại, OOC thuộc về ta

Cảm ơn mọi người đã hồi âm lại! Yêu mọi người! Bắn tim!


Ẩn Lâm Lang

(Bảy)

Giang Trừng mở mắt ra, chỉ nhìn thấy bóng đêm vô cùng vô tận.

Hiện tại cách lúc hắn phát tình không biết đã bao lâu, nhưng nhìn nơi này bóng đêm dày đặc, chắc hẳn cũng không xa thời điểm đó lắm.

Bất luận là ham muốn tình ái hay là đau đớn, tất cả đều đã qua đi, linh lực cũng dần khôi phục, ngoại trừ thân thể cảm thấy rất uể oải, những cái khác dường như đều không có vấn đề.

Giang Trừng dịch người về phía sau một chút, ngồi dựa vào thân cây cổ thụ, ngẩng đầu chạm vào thân cây sần sùi, nhắm mắt lại dưỡng thần.

Hắn không có nhiều thời gian để nghỉ ngơi, một khi môn sinh phát hiện hắn không có ở đó, sẽ nhanh chóng tìm đến nơi này, hắn không thể để cho người khác nhìn thấy bộ dạng này của hắn. Nếu cứ ở đây nghỉ ngơi, còn không bằng kiên trì một chút, đem sự tình xử lý, sau đó quay về Liên Hoa Ổ ngủ một giấc thật ngon.

Nghĩ như vậy, hắn liền lần nữa mở mắt ra, chuông bạc Giang gia còn bị hắn nắm chặt trong tay, hắn sững sờ nhìn nó một lúc, đem nó đeo lại bên hông của mình. Sau đó, hít một hơi thật sâu, cố gắng đứng dậy.

Làm xong hết thảy những động tác đó, hắn mới phát hiện lần này thật sự có chút chật vật. Phát quan(*) dường như trong lúc hắn đau đớn đã đánh rơi mất, mái tóc rối tung buông xõa trên vai, trên y phục cũng dính đầy bùn đất cùng lá khô, nhăn nhúm rối loạn. Mồ hôi lạnh ướt đẫm lớp áo phía trong, gió đêm thổi qua có chút lạnh lẽo, trên người còn có những vết thương nhỏ, có lẽ là do không cẩn thận bị trầy da. Nếu như không biết, còn tưởng rằng vừa mới cùng với người khác đánh một trận.

Giang Trừng một bên dùng tay đem tóc vuốt lại, một bên tìm phát quan đã không biết rơi mất ở nơi nào.

Bất thình lình, phía sau liền vang lên một giọng nói mà tối nay hắn thực quen thuộc.

"... Giang tông chủ?"

Giang Trừng bị thanh âm này dọa sợ đến tim suýt chút nữa nhảy khỏi lồng ngực. Xoay người nhìn lại, quả nhiên thấy khuôn mặt Lam Hi Thần đầy vẻ nghi hoặc đang tiến về phía hắn.

Làm sao lại chạm mặt Lam Hi Thần ở khắp nơi vậy!?

Ban đầu, Lam Hi Thần quả thực có chút bất mãn đối với câu nói kia của Giang Trừng.

Cho dù là bây giờ, hắn vẫn như cũ không thích có người đánh giá Kim Quang Dao là con trai kỹ nữ. Nhìn bóng lưng Giang Trừng rời đi, hắn cũng chỉ có thể lắc đầu cười khổ, vị Giang thị gia chủ này, quả nhiên vẫn như cũ kiêu ngạo lạnh lùng, không lưu khẩu đức. Hắn lui về chỗ cũ, tiếp tục tĩnh tọa nghỉ ngơi.

Nhưng càng nghĩ lại càng cảm thấy không đúng.

Từ đầu đến cuối, lời nói cùng khẩu khí của Giang Trừng đều không thể tiếp nhận được. Có cảm giác... giống như đang che giấu điều gì đó.

Chẳng lẽ là phát hiện có điều kỳ lạ, hay là bị vật gì đó thương tổn?

Tuy rằng hai người cũng không phải rất quen thuộc, nhưng trong thâm tâm Lam Hi Thần, vẫn mơ hồ dâng lên một sự bất an càng lúc càng mãnh liệt. Kiểu người như Giang Trừng, nếu thật sự có việc phát sinh, e rằng cũng sẽ không cầu mình giúp đỡ. Hắn mấy lần nhìn về phía bóng đêm sâu thẳm trong rừng cây, hy vọng có thể nhìn thấy thân ảnh màu tím kia quay trở lại, nhưng nửa canh giờ đã trôi qua, hắn vẫn không có nhìn thấy bóng dáng của Giang Trừng.

Nắm chặt Liệt Băng trong tay, hắn có chút đứng ngồi không yên.

Hắn đã hỏi thăm vài tên môn sinh của Giang thị, xác nhận sau đó bọn họ cũng chưa thấy qua Giang Trừng, Lam Hi Thần liền theo phương hướng Giang Trừng ban nãy rời đi bắt đầu tìm kiếm.

Càng đi vào sâu trong rừng rậm, lại càng lúc càng cảm thấy nghi ngờ. Phương hướng này rõ ràng là cách xa nơi mọi người ở, vì sao Giang Trừng phải một thân một mình đi xa như vậy? Hắn một bên hối hận tại sao mình không có kiên trì đi theo Giang Trừng, một bên ở trong bóng tối cẩn thận truy tìm.

Cuối cùng ở dưới một gốc cây cổ thụ, phát hiện Giang Trừng ngồi ở đó.

Khi đến gần, tâm tình của hắn vốn đã buông lỏng lại nâng lên.

Giang Trừng tóc đen tán loạn, khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu, đang tê liệt ngồi dưới tàng cây, vừa nhìn vào liền biết không ổn.

"... Giang tông chủ?"

Hắn không dám tin tưởng gọi đối phương, lại phát hiện đối phương giống như chim sợ cành cong xoay đầu lại nhìn hắn.

Ánh mắt của hai người vừa chạm vào nhau, Lam Hi Thần liền cảm giác không đúng. Tuy chỉ trong chớp mắt, nhưng Lam Hi Thần xác thực nhìn thấy trong đôi mắt Giang Trừng lóe lên sự hoảng sợ.

Thế nhưng sự hoảng sợ chỉ lướt qua trong nháy mắt liền bị ngọn lửa tức giận nhấn chìm, Giang Trừng hung hăng nói: "Ngươi tới làm cái gì?"

Nhưng mà lời vừa thốt ra khỏi miệng, hai người đều giật mình. Giọng Giang Trừng khàn khàn khô khốc, bất cứ ai nghe thấy đều biết không thích hợp lắm.

"Giang Tông chủ, người bị thương!?"

Lam Hi Thần cũng không để ý đến ánh mắt gần như muốn đem người giết chết của Giang Trừng, tiến lên phía trước vài bước muốn kiểm tra mạch đập giúp hắn. Nhưng Giang Trừng bỗng nhiên dùng sức hất tay Lam Hi Thần ra.

"Đừng đụng vào ta!"

Tay Lam Hi Thần bị hất ra một cách thô lỗ, nhưng lại hoàn toàn không cảm thấy tức giận, hắn chẳng qua là ngồi xổm trên mặt đất cẩn thận từng li từng tí kiểm tra tình huống của Giang Trừng.

"Giang Tông chủ chính là... thân thể cảm thấy không khỏe sao?"

Giang Trừng quay đầu đi chỗ khác không để ý đến hắn, một bên thầm mắng Lam Hi Thần này sao lại lắm chuyện như vậy, một bên tìm kiếm phát quan của mình.

Lam Hi Thần thấy hắn dường như đang tìm cái gì đó, lại nhìn thấy tóc hắn đang rối tung xõa trên vai, trong lòng liền hiểu rõ, giúp Giang Trừng tìm kiếm xung quanh, nhìn thấy phát quan bị kẹt ở trên thân cây phía sau người Giang Trừng.

"Giang tông chủ, ở nơi này."

Dứt lời, hắn cúi người vươn qua, với tay lấy giúp Giang Trừng cái phát quan kia, lúc này lại vừa vặn trùm qua người Giang Trừng đang ngồi ở phía dưới.

Hương vị của Lam Hi Thần bao phủ lên người làm Giang Trừng không khỏi cảm thấy rùng mình. Thân thể của hắn vừa mới trải qua sự cọ rửa của kỳ phát tình, đối với khí tức Thiên Càn đặc biệt mẫn cảm. Loại cảm giác rợn cả tóc gáy này làm Giang Trừng cảm nhận được có một trận lửa nóng vô danh đang muốn phun trào ra bên ngoài, hắn đột nhiên dùng sức tung ra một chưởng, đem Lam Hi Thần đẩy ra ngoài thật xa.

"Ách? Giang tông chủ?"

Lam Hi Thần đột nhiên bị đẩy ra, lúc trượt ra ngoài kịp thời đỡ lấy mặt đất mới không có ngã xuống. Ngẩng đầu nhìn Giang Trừng đang trừng mắt tức giận, hắn hơi ngẩn người một chút mới nghĩ ra tư thế lúc nãy của hắn quả thực rất thất lễ.

Bọn họ vẫn không có thân thiết đến mức độ có thể thân cận với nhau như vậy.

"Xin lỗi, là ta nhất thời thất lễ, xin chớ trách tội." Lam Hi Thần đứng dậy, chắp tay nói xin lỗi, đem phát quan của Giang Trừng đưa qua.

Giang Trừng vốn dĩ hoài nghi chính Lam Hi Thần làm kỳ phát tình của hắn bộc phát, hiện tại lại bị hắn thân cận gần đến như vậy, thân thể giống như lại có phản ứng, hắn đã sớm tức giận ngút trời chỉ hận không thể xé xác Lam Hi Thần ra. Không ngờ đối phương hảo ngôn hảo ngữ, trước tiên nói lời xin lỗi, ngược lại làm cho hắn có cảm giác vô lực khi đấm vào bị bông, lại thấy Lam Hi Thần đưa tới phát quan, trong lòng cũng hiểu được chính mình quá mức mẫn cảm, nhất thời cảm thấy không nên phát tác tâm tình. Không thể làm gì hơn là im lặng tiếp nhận phát quan, ghim lên tóc của mình.

Sau khi Lam Hi Thần đem phát quan trả lại cho Giang Trừng, liền đứng yên ở đấy, thế nhưng ánh mắt lại nhạy bén phát hiện đầu ngón tay Giang Trừng còn đang khẽ run rẩy, nhìn thấy sắc mặt Giang Trừng nhợt nhạt, đôi môi cũng không chút huyết sắc, giống như một tờ giấy trắng bệch vậy, từ trong ống tay áo còn ẩn hiện cánh tay đầy vết thương. Cũng không biết đến cùng là do đã trải qua ác chiến, hay là do thân thể không được khỏe. Lam Hi Thần trong lòng có chút nghi vấn, thế nhưng lại e ngại lễ nghi không cho phép nên cũng không có đến gần. Cho đến khi nhìn thấy Giang Trừng đứng dậy, chỉnh trang lại y phục, hắn mới nhịn không được cất giọng hỏi: "Giang Tông chủ... người đây là..."

Giang Trừng đã bình tĩnh lại, trong lòng biết Lam Hi Thần cũng không ác ý, thở dài lạnh lùng nói: "Ngươi cũng thật thích lo chuyện bao đồng."

Cho dù bản thân đã hành xử giống với thường ngày, nhưng vừa đưa mắt nhìn Lam Hi Thần, vẫn thấy hắn đang lo lắng nhìn mình.

"Giang Tông chủ nếu như không được khỏe, không bằng ta đưa người về Liên Hoa Ổ."

"Không đáng ngại," Giang Trừng nhìn Lam Hi Thần một chút, "Chẳng qua là bệnh đau đầu phát tác."

Nếu không mau chóng tìm cớ qua loa lấy lệ, vạn nhất Lam Hi Thần nghi ngờ liền không dễ xử lí. Giang Trừng thuận miệng bịa chuyện, miễn cho làm người ta dây dưa không ngớt.

"Bệnh đau đầu?" Lam Hi Thần nhíu nhíu mày.

"Bệnh từ nhỏ đã có, không có vấn đề gì lớn."

Lam Hi Thần dường như còn muốn hỏi cái gì đó, nhưng Giang Trừng cố ý không muốn hắn hỏi nhiều, kéo vạt áo lên, nghiêng người đi qua Lam Hi Thần, cũng không quay đầu lại liền rời đi. Thấy Giang Trừng cự tuyệt như vậy, Lam Hi Thần cũng không tiện tìm hiểu thêm điều gì, không thể làm gì khác hơn là nửa tin nửa ngờ, trầm mặc theo Giang Trừng trở lại nơi mọi người tụ tập. Lúc này bầu trời đã có chút hửng sáng, rồi chẳng mấy chốc, mặt trời cũng nhô lên.

Giang Trừng chỉnh đốn lại môn sinh, đồng thời cùng hai vị gia chủ trông coi núi Đồng Bách đem nơi trồng Già Phù Dung khoanh vùng lại, cùng nhau thiêu hủy. Một đêm dằn vặt, hắn đã sớm mệt mỏi không chịu nổi, hai vị gia chủ thấy sắc mặt hắn sắc không tốt, cũng không có phiền nhiễu nhiều. Luôn miệng đảm bảo sẽ tra rõ mọi việc, sau đó đem Giang Trừng cùng Lam Hi Thần tiễn xuống núi.

Lúc này trời đã sáng rõ, Lam Hi Thần xoay người, liền nhìn thấy Giang Trừng đang dặn dò những việc cần chú ý cho các vị tu sĩ lưu lại. Giang Trừng thấy Lam Hi Thần đi tới, cũng dừng lại việc đang làm, xoay người lại hướng về Lam Hi Thần nói: "Tối nay đa tạ Lam tông chủ giúp đỡ."

"Giang tông chủ khách khí, sự việc liên quan đến Già Phù Dung can hệ trọng đại, nếu cần giúp đỡ, Lam thị nhất định tận lực hỗ trợ."

"Đa tạ."

Nói vài lời khách sáo xong, Giang Trừng dường như còn có điều gì đó muốn nói, nhưng sau đó lại do dự một chút, cuối cùng cũng không có mở miệng nói điều gì cả, chắp tay cáo từ, mang theo những môn sinh còn lại ngự kiếm rời đi.

Lam Hi Thần nhìn bóng lưng của hắn khuất xa, rút Sóc Nguyệt ra khỏi vỏ dự định chuẩn bị quay trở về Cô Tô, cúi đầu phát hiện ra đầu ngón tay lưu lại một ít hương thơm nhàn nhạt.

Giang Trừng trở về Liên Hoa Ổ, chỉ hận không thể lập tức ngã vào bên trong giường của mình đánh một giấc ngủ đến đất trời tối tăm. Nhưng mà còn chưa tới bến tàu, lại phát hiện có chỗ không thích hợp.

Chủ sự dẫn đầu cả đám người ở bến tàu chờ hắn, mỗi người đều mang sắc mặt nghiêm nghị.

"Lại xảy ra chuyện gì?" Giang Trừng đáp xuống đất, thu hồi Tam Độc, cau mày nhìn chủ sự đang cúi thấp đầu bên dưới.

"Thuộc hạ vô năng." Giọng chủ sự có chút bất ổn, Giang Trừng trong đầu cũng trở nên căng thẳng, hắn rất hiếm khi thấy người chủ sự rất có năng lực này lộ ra dáng vẻ khẩn trương như vậy.

"Đêm qua có người phóng hỏa, ba gian kho dược thảo đã bị thiêu hủy hoàn toàn."

"... Cái gì?" Đầu óc Giang Trừng nhất thời trống rỗng, "Nguyệt Ninh Thảo thì sao?"

"... Toàn bộ, đã hóa thành tro tàn."

TBC

======================================================================

* Thành quả Trừng Trừng tích trữ hai năm đều không còn nữa.

* Chờ xong rồi ta sẽ viết đến phiên ngoại —— [ Nếu như Lam đại đến sớm hơn nửa canh giờ ]


======================================================================  

(*) Phát quan: Vật Trừng dùng để cố định tóc giống giống hình bên dưới.


Chương sau có thịt ăn nha mọi người. :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro