Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 04

【 Lời trước khi viết 】

Đây là chương đánh quái, không liên quan đến ABO.

CP Hi Trừng.

Nhân vật thuộc về Mặc Hương đại đại, OOC thuộc về tôi.

Cảm ơn mọi người không chê bai tôi!


Ẩn Lâm Lang

(Bốn)

Giang Trừng lắc đầu.

Tuy rằng khóe môi Lam Hi Thần vẫn mỉm cười, thế nhưng vẫn có thể nhìn ra được sự thất vọng trong đó. Giang Trừng vờ như không nhìn thấy, cất lời hỏi: "Ta dọc theo đường đi đến đây, không thấy có bất kỳ tẩu thi hay yêu vật gì, đều do Lam Tông đã chủ xử lý hết sao?"

Lam Hi Thần kinh ngạc nói: "Không phải Giang Tông chủ phái người thu dọn sạch sẽ à?"

Giữa chân mày Giang Trừng nhíu chặt, Lam Hi Thần cũng đăm chiêu.

Thường ở nơi thâm sơn hẻo lánh, bởi vì hiếm khi có dấu vết con người qua lại nên âm khí thịnh vượng, dù cho mới vừa bị tu tiên thế gia càn quét qua, không quá mấy ngày lại sẽ có âm hồn du đãng bay tới. Mà núi Đồng Bách hiện giờ chết thảm nhiều người như vậy, dù không hấp dẫn thứ gì cực hung sát, nhất định cũng sẽ có vài con quỷ đói tìm đến nơi huyết tinh này.

Chuyện này quả thực giống như có người thu dọn hết thảy chỉ chờ bọn họ đến.

"Xem ra, nơi này quả nhiên có điều kỳ lạ." Lam Hi Thần xác định chắc chắn nói, "Giang Tông chủ có thể nói cho ta biết tình huống của mấy vị tu sĩ chết thảm không?"

Vốn dĩ muốn hỏi Lam Hi Thần một chút manh mối, hiện tại còn phải cung cấp tin tức ngược lại cho y, Giang Trừng lạnh lùng châm chọc: "Lam Tông chủ nghe được tin tức về Kim Quang Dao liền vội vàng chạy đến sao?"

Lam Hi Thần vẫn duy trì dáng vẻ tươi cười lại mang theo một chút áy náy: "Bởi vì ta không muốn để cho Vong Cơ và Ngụy công tử vì việc này mà lo lắng, nên vờ như không quan tâm đến, không thể hỏi kỹ gia phó bên dưới. Huống chi ta nghĩ, tin tức mà Giang Tông chủ nắm giữ nhất định so với người nhà ta biết càng chân thật cặn kẽ hơn. Nếu như có thể gặp được người ở đây, trực tiếp hỏi thì thật tốt. Không nghĩ tới lại trùng hợp như vậy, thật sự trông thấy Giang Tông chủ."

Giang Trừng hừ lạnh, xem dáng vẻ Lam Hi Thần cũng không giống như có điều toan tính nên Giang Trừng cũng chẳng hề che giấu, đem tình huống phát sinh đều thuật lại hết cho y.

"Nói như vậy, mấy người Ngu công tử đúng là đã bị... bị Kim Quang Dao làm hại?" Lúc này hai người đều cùng nhau đi sâu vào bên trong khu rừng tìm kiếm dấu vết. Núi rừng yên tĩnh, ngoại trừ tiếng gió thổi vi vu cùng chim hót ríu rít cũng chỉ có tiếng giầy giẫm đạp lên trên mặt đất đầy lá rụng.

"E rằng chính là như vậy, Chử Quang sẽ không dối gạt ta." Giang Trừng khẳng định chắc chắn mười phần, ánh mắt ở trong rừng vắng tối tăm không ngừng tìm kiếm.

Đột nhiên Lam Hi Thần đi phía sau hắn dừng bước.

"Giang Tông chủ, có ngửi được mùi gì hay không?"

Giang Trừng nghe thấy Lam Hi Thần nhắc nhở, bỗng nhiên phát hiện quả thực có một mùi hương nhàn nhạt như có như không đang phiêu đãng trong không khí.

"... Hương hoa?"

"Phía bên kia." Lam Hi Thần chỉ tay về hai cây bách già trong bóng tối. Giang Trừng và Lam Hi Thần liếc nhìn nhau, nhanh chóng chạy về phía đó. Giang Trừng tiến đến cây bách già trước, bất chợt dưới chân dẫm phải một nơi mềm mại khác thường. Cúi đầu nhìn, dưới chân hắn có một lớp sương mù màu trắng bao phủ. Hắn lập tức thận trọng quay đầu nhìn lại phía sau, quả nhiên đã không thấy thân ảnh của Lam Hi Thần đâu nữa.

Đây chính là mê cảnh mà Ngu Chử Quang đã nói đến! Giang Trừng nhìn sương mù dần bao trùm lấy bốn phía, xoa nhẹ Tử Điện, một chiếc roi bất ngờ xuất hiện trong tay hắn, ánh sáng tím lóe lên vạch ra một vòng cung đẹp mắt.

"Lam Tông chủ! Trạch Vu Quân! ! !"

Giang Trừng ở bên trong sương mù hô to hai tiếng, mới nghe thấy tiếng Lam Hi Thần vọng lại từ chỗ rất xa: "Giang Tông chủ, người không có việc gì chứ?"

"Không sao, ngươi đứng yên đừng nhúc nhích!" Giang Trừng đáp lại, đem linh lực tụ lại trên cánh tay trái đang cầm Tử Điện.

Lam Hi Thần cũng rơi vào mê cảnh, đang muốn dùng Liệt Băng thoát khốn, đột nhiên phía trước có một tia sáng tím lấp lánh, giống như sấm sét từ trên trời giáng xuống phá tan mê cảnh. Làn sương mù bao quanh lấy y phảng phất như bị đường điện quang này thiêu rụi sạch sẽ, hóa thành tro bụi màu tím, dần dần biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Chờ ánh sáng chói mắt kia dần phai đi, Lam Hi Thần chăm chú nhìn mới phát hiện Giang Trừng chỉ cách mình có mấy bước chân không xa, tay trái còn cầm Tử Điện đang tí tách chớp động, đầu tóc trên người vẫn chỉnh tề không chút rối loạn.

Lam Hi Thần đã từng thấy Giang Trừng triền đấu với Kim Quang Dao, mặc dù bị Kim Quang Dao dùng độc kế làm bị thương, nhưng một chiêu lúc hắn loại bỏ tà khúc kia, vẫn khiến cho Lam Hi Thần rất khâm phục. Mà ngày hôm nay cũng chỉ trong chốc lát, hắn liền đem mê cảnh này hoàn toàn phá bỏ, có thể thấy được tu vi của Giang Trừng quả thực tương đối lợi hại. Lam Hi Thần nhìn Giang Trừng thu hồi lại Tử Điện, không nhịn được thở dài nói: "Giang Tông chủ thân thủ thực tốt."

Giang Trừng nghe y nói xong lời này, ngẩng đầu lên hừ một tiếng: "Lam Tông chủ quá khen. Ngươi..."

Lời còn chưa dứt, đột nhiên từ phía xa xa truyền tới tiếng ầm ĩ, có người lớn tiếng kêu gọi gào thét, trong đó còn loáng thoáng nghe được bọn họ kêu ra một cái tên quen thuộc.

"Kim Quang Dao! Là Kim Quang Dao! ! !"

Đó là tiếng kêu của tu sĩ Giang thị!

Giang Trừng còn chưa có động tác gì, Lam Hi Thần bên cạnh đã như mũi tên rời cung phóng đi. Vẻ mặt Giang Trừng căng thẳng, cũng theo sát chạy nhanh tới.

Hầu hết các vị tu sĩ đều đang gương kiếm chống đỡ, nhìn thấy Lam Hi Thần cùng với Giang Trừng từ trên trời giáng xuống, vội vã chỉ về phía trước thét lên: "Tông chủ mau nhìn!"

Giang Trừng theo phương hướng bọn họ chỉ nhìn sang, ở trong bóng tối hun hút cách đó không xa, có một bóng người nho nhỏ màu vàng.

Mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng Giang Trừng vẫn có chút không thể tin được vào mắt mình.

Không có ánh trăng chiếu rọi, nhưng nơi Kim Quang Dao đứng lại có ánh sáng yếu ớt xuyên thấu qua tầng tầng lớp lớp lá cây rơi rụng, đem hắn bao phủ ở trong ánh sáng mờ ảo.

Hắn đội mũ ô sa lưới đen mềm mại, mặc lễ phục Kim thị thêu hoa kim tinh tuyết lãng, đứng trong rừng sâu nhìn bọn họ lộ ra ý cười thân thiết ấm áp. Nụ cười đó cùng với nụ cười mỗi lần Giang Trừng tham dự Thanh Đàm hội của Kim thị không khác nhau chút nào.

Nếu như không phải hắn đang ở nơi hoang vu vắng vẻ, rừng núi thâm sâu này, nếu như hắn không phải đã biết Kim Quang Dao chết rồi, Giang Trừng nhất định sẽ cảm thấy chính mình đang đứng ở quảng trường rực rỡ kia của Kim gia.

Hắn quay đầu nhìn lại Lam Hi Thần, phát hiện sắc mặt Lam Hi Thần hết sức khó coi.

Lam Hi Thần tiến lên một bước, Giang Trừng vội vã đưa tay ra ngăn trở y.

"Lam Tông chủ, Kim Quang Dao đã chết rồi. Nói không chừng cái này là bẫy."

Lam Hi Thần nghe thấy tiếng Giang Trừng, lúc này dường như mới phục hồi tinh thần, gật đầu với Giang Trừng, nói: "Giang Tông chủ cũng cẩn thận một chút."

Lời còn chưa nói xong, đột nhiên một mùi hương kỳ lạ lại kéo tới, thân ảnh Kim Quang Dao chỉ chớp mắt liền biến mất vào khoảng không tăm tối.

"Sao lại không thấy!" Giang Trừng hô to, đệ tử Giang thị khắp bốn phía hét lên kinh hãi. Rõ ràng đang ở trước mắt, tại sao lại đột nhiên biến mất, lẽ nào đó thực đúng là hồn phách của Kim Quang Dao?

Giang Trừng kỳ thực cũng khá giật mình, Kim Quang Dao kia quá mức chân thực, không thể là do người khác giả trang thành. Thế nhưng Kim Quang Dao thật sự đã chết ở bên cạnh Nhiếp Minh Quyết, vậy Kim Quang Dao mới nãy ở trước mắt hắn lại là ai chứ?

Đột nhiên nghe thấy trong đám tu sĩ lại có người kêu to.

"Ở phía sau!"

Giang Trừng lập tức xoay người lại nhìn, quả nhiên so với lúc ở trong bóng tối thì càng chân thực hơn, Kim Quang Dao ở phía sau thân cây tươi cười với bọn họ. Thậm chí Giang Trừng còn cảm thấy trong màn đêm tăm tối đều vang vọng tiếng cười giả dối của hắn, lạnh lẽo rợn người.

Một tên tu sĩ trẻ tuổi thấy gia chủ ở đây, nóng lòng lập công, đột nhiên ngự kiếm xông tới muốn đuổi theo Kim Quang Dao.

Giang Trừng không ngờ tới có người sẽ không chờ mệnh lệnh của hắn mà tự ý xông ra, trong lòng cả kinh, hô to: "Đứng lại! Quay về ngay! ! !"

Thế nhưng âm cuối mới vừa ở trong rừng vọng lại, Giang Trừng liền nghe được bên trong rừng rậm đột nhiên có một tiếng sắc bén "Xẹt" qua. Thân ảnh tu sĩ kia bỗng nghiêng sang một bên, kế tiếp thân thể của hắn giống như gậy trúc bị cắt thành mấy đoạn, từ giữa không trung, vỡ thành mấy khối, nặng nề rơi xuống, tay chân bị cắt rời dính đầy máu tươi văng trên mặt đất.

Cho dù là Giang Trừng hay là Lam Hi Thần, đều không kịp phản ứng lại. Đám tu sĩ hoảng loạn hết cả lên. Có người liên tục lui về phía sau, có người còn do dự muốn tiến lên cứu giúp thi thể đồng bạn.

Giang Trừng đã tức giận đến mức nghiến răng ken két, đột nhiên bên tai lại có mấy tiếng rít, xông thẳng về phía bên này! Giang Trừng lập tức nhảy lên, hét to với đám người kia "Nằm xuống!"

Ngoại trừ tên tu sĩ trẻ tuổi đã chết đi kia, những người khác đều là những tay già đời thường đi theo Giang Trừng trảm yêu trừ ma. Nghe được mệnh lệnh của tông chủ, lập tức cúi người tránh né. Ngay lúc Giang Trừng nhảy lên, một sợi tơ bạc gần như không thể thấy rõ xé gió lao tới trước mặt hắn, chỉ cách chưa đầy nửa tấc.

Quả thật là Kim Quang Dao! ! !

Giang Trừng tránh thoát một sợi trước mặt, sau gáy lại mát lạnh, một sợi tơ bạc khác lướt qua sát bên cổ hắn. Nếu như lúc nãy hắn lui về sau một bước nữa, e rằng sợi tơ bạc đó đã xuyên qua cổ hắn rồi!

Giang Trừng một tay vung Tử Điện, một tay rút Tam Độc ra, cắt đứt cả hai sợi tơ bạc. Nhưng mà những sợi tơ bạc sắc bén khác lại cuồn cuộn không ngừng từ bốn phương tám hướng kéo tới, tiếng rít sắc nhọn xé rách sự yên tĩnh của núi rừng. Tử Điện ngăn cản cái này xong, lại có hai sợi từ phía sau tấn công tới; Tam Độc chặt đứt một sợi, nhưng lại bị một sợi khác cắt rách ống tay áo. Giang Trừng dựa vào thân thủ nhạy bén cùng tu vi chống đỡ hết sợi này tới sợi khác, nhưng các đợt tấn công cứ mãi kéo dài không dứt, dần dần hắn cũng có chút chịu không nổi.

Có mấy vị tu sĩ nằm sát dưới mặt đất thấy hắn đang khổ chiến, muốn đứng lên trợ giúp gia chủ. Khóe mắt Giang Trừng liếc thấy động tĩnh, lại hét lớn một tiếng: "Nằm xuống! ! !"

Đồng thời cùng lúc, bên tai hắn cũng truyền đến một tiếng nhắc nhở.

"Giang Tông chủ cẩn thận! ! !"

TBC

Cũng đã một năm rưỡi... tuy rằng cách vẽ có chút thay đổi, thoạt nhìn thì ít nhiều vẫn có chút tiến bộ nhỉ. 23333

===============================================================

【 Có thể không nhìn các dòng bên dưới 】

* Chương này đều là cậu đẹp trai, chương sau đến phiên Lam đại trêu đùa trai đẹp.

* Cảm ơn mỗi một tin hồi âm của các bạn với tất cả trái tim.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro