Chương 02
【Lời trước khi viết】
Như đã thấy trên tiêu đề... nguyên tác văn lấy bối cảnh theo hướng ABO! ABO! ABO!【Hơn nữa còn là ABO được tự thiết lập lại】
Mặc dù tôi rất kinh ngạc cái ABO này lại không ngọt ngào được như thể loại ABO kia, nhưng nó vẫn đúng là một ABO_(:з" ∠❀)_
CP Hi Trừng, phần sau sẽ có một vài tình tiết về Truy Lăng.
Nhân vật thuộc về Mặc Hương đại đại, OOC thuộc về tôi.
Thật xin lỗi, nam chính số một vẫn chưa xuất hiện. Chương sau nếu như vẫn không thể để cho Lam đại lên sàn tôi liền không làm Tiểu Hào! 【 sml 】
Cám ơn tất cả lời nhắn của các tiểu thiên sứ dành cho tôi! ! ! Cảm động đến khóc! ! ! Ra là có nhiều người thích Hi Trừng như vậy, thật quá tốt! ! !
Ẩn Lâm Lang
(Hai)
Thời gian thấm thoát thoi đưa.
Trong chớp mắt, tang lễ của Xích Phong Tôn cũng đã là chuyện mấy năm trước.
Ánh hoàng hôn dần lan tỏa, Giang Trừng ngồi trong thư phòng của mình, nhìn chăm chú phong thư được dán kín, bên trên còn được niêm lại bằng một ấn ký hết sức hoa lệ.
"Tông chủ, nên dùng cơm rồi."
Chủ sự bước vào, sau lưng còn có hai người thị nữ đi theo, một người đang bê chiếc bàn nhỏ Giang Trừng thường sử dụng để dùng cơm, còn một người thì cầm lấy hộp đựng thức ăn.
Giang Trừng gật đầu ra hiệu với các nàng, để cho các nàng đem thức ăn đặt vào nơi hắn hay dùng bữa, sau đó đem phong thư đưa tin hoa lệ kia đưa cho chủ sự.
"Ngươi nhìn một chút."
Chủ sự nhận lấy phong thư, cẩn thận nhìn một hồi, sau khi đợi thị nữ lui ra ngoài, mới mở miệng nói: "Tuyển chọn lại tiên đốc?"
Giang Trừng gật đầu: "Không sai, Thương Hà Giả thị triệu tập Phương Sơn Bạch thị cùng hơn mười thế gia tu tiên khác, yêu cầu tuyển chọn lại tiên đốc."
"Bọn họ còn ăn chưa đủ thiệt thòi từ Kim Quang Dao à..." Chủ sự nhìn lá thư lắc đầu, thần sắc lại trở nên nghiêm túc, "Bọn họ muốn tuyển chọn lại tiên đốc, vì sao phải liên danh đưa bái thiếp tới Vân Mộng thăm hỏi tông chủ chứ?"
Giang Trừng im lặng, khẽ cúi đầu dường như đang suy tư điều gì đó.
"Hiện nay Kim Tông chủ vẫn còn nhỏ tuổi, Lam Tông chủ bế quan đã lâu, khắp nơi đều đang đồn đại ngài muốn bước lên đứng đầu thế hệ sau, đã từng là tam đại thế gia, lúc này đây tông chủ ngài..." Chủ sự chợt ngẩng đầu nhìn Giang Trừng, "Chẳng lẽ, bọn họ là muốn tông chủ ngài tới..."
Giang Trừng chần chờ một chút, lắc đầu: "Sẽ không, bọn họ cũng không tốt bụng như vậy. Chỉ sợ..."
Nói đến chỉ sợ, Giang Trừng liền dừng lại, nhẹ nhàng dùng ngón tay gõ lên mặt bàn, chủ sự chỉ đứng ở một bên, yên lặng không nói.
Qua một lúc lâu, mới nghe Giang Trừng chầm chậm lên tiếng: "Thương Hà Giả thị, ta nhớ nằm ngay bên cạnh Thanh Hà Nhiếp thị, năm đó sau khi Nhiếp Minh Quyết qua đời, Nhiếp thị suy yếu, Thương Hà Giả thị liền dần dần tách khỏi Nhiếp thị, mấy tháng gần đây Nhiếp Hoài Tang chấn chỉnh lại Thanh Hà, chắc hẳn lão hồ ly này lại cụp đuôi chạy về, muốn lập công chuộc tội."
Kể từ sau hôm bọn họ ở miếu Quan Âm tại Vân Bình đánh một trận với Kim Quang Dao, Nhiếp Hoài Tang dường như đã biến thành một người khác, không còn dáng vẻ rụt rè e sợ, lắp ba lắp bắp nữa. Không chỉ đem tang lễ chủ trì hết sức hoàn mỹ, về sau lại từng chút từng chút một đem chuyện ác Kim Quang Dao phạm phải năm đó đào lên, như thảm án diệt tộc một nhà Hà Tố, hay là chuyện Tiết Dương bị hắn dung túng biến Nghĩa thành trở thành một tòa thành chết,... không chỉ bình ổn đám người có thù hằn, siêu độ âm linh, hơn nữa còn hao phí một số tiền tài lớn tìm kiếm chiếu cố những người vì Kim Quang Dao mà tan nhà nát cửa, những người may mắn sống sót không nơi nương tựa.
Những hành vi này được ca ngợi khắp nơi, đầu đường cuối ngõ tán thưởng không ngớt, thế nên có rất nhiều nhân tài chí sĩ tự nguyện gia nhập Nhiếp gia, làm việc cho Nhiếp Hoài Tang.
Ngắn ngủi mấy tháng, Nhiếp thị liền có xu hướng đông sơn tái khởi, e rằng không tới mấy năm nữa hẳn là có thể lấy lại vinh quang năm đó.
Trong lòng Giang Trừng có một tầng bóng râm nhè nhẹ che phủ, hắn không sợ Nhiếp gia trở lại ngôi vị đứng đầu tiên gia, nhưng nhất định phải đề phòng bất cứ ám tiễn nào bắn về phía Giang thị và Kim Lăng.
Hừ một tiếng, Giang Trừng nói với chủ sự: "Ngươi viết thư hồi âm, nói Giang Vãn Ngâm ta đối với việc tuyển chọn lại tiên đốc một chút cũng không có hứng thú, nhìn xem bọn họ phản ứng như thế nào, rồi báo lại cho ta."
Chủ sự lập tức gật đầu, Giang Trừng dừng một hồi lại nói tiếp: "Ước chừng bọn họ cũng sẽ đưa tin cho Kim thị và Lam thị. Nếu như không phải đưa cùng một lúc, thì cũng sẽ đưa tới sau khi ta cự tuyệt. Ngươi phái người quan sát một chút, lưu ý bọn họ là đem thư chuyển tới tay Kim Lăng hay là đưa cho người khác trong Kim gia. Lam thị bên kia... ta đoán rằng Lam Hi Thần chắc hẳn sẽ không tiếp nhận đề nghị tuyển chọn lại tiên đốc... Tiếp đó, ngươi lại an bài vài người nhìn bình thường một chút, ngụy trang thành tán tiên thôn quê, đi đến địa bàn của các gia tộc này, xem thử xem có thể thăm dò được tin tức gì hay không. Tốc độ phải thật nhanh."
"Thuộc hạ lập tức đi làm." Được tông chủ ra lệnh, Chủ sự lập tức đáp ứng, đang muốn lui ra ngoài, nhưng lại bị Giang Trừng gọi lại.
Giang Trừng cầm lấy trang giấy, hí hoáy viết một hàng chữ lên đấy, đưa cho chủ sự: "Ngươi phái người giúp ta tra một chút những dược liệu này trong dược phòng còn bao nhiêu? Sau đó bảo hắn kêu người của dược phòng đến gặp ta."
Chủ sự nhận lấy tờ giấy, lui ra khỏi phòng. Giang Trừng lại dựa vào bàn, một mặt vừa suy tính đối phó thế nào với đủ thứ chuyện xảy ra gần đây, một mặt lại vô thức gõ gõ bàn.
Bất quá chỉ một lát sau, chưởng sự dược phòng tự mình mang tờ giấy Giang Trừng viết đưa trở lại. Giang Trừng thuận miệng hỏi qua mấy loại dược liệu, cuối cùng mới vòng tới một loại thảo dược mà hắn quan tâm nhất.
"Nguyệt ninh thảo của quý này cũng đã thu vào trong kho rồi sao?"
"Bẩm tông chủ." Chưởng sự dược phòng cúi đầu nói, "Năm nay toàn bộ nguyệt ninh thảo đã thu mua xong, còn một nhóm cuối cùng đầu tháng sẽ đưa tới, chất lượng rất tốt, thuộc hạ đã thu xếp ổn thỏa cất giữ trong dược phòng."
"Được rồi, lui xuống đi."
Chưởng sự dược phòng rời đi, Giang Trừng mới cầm lấy tờ giấy, đi về hướng gian phòng nhỏ hắn thường dùng cơm bên cạnh thư phòng.
Trước kia, khi nhà hắn còn năm người, cả một nhà quây quần dùng cơm tại phòng ăn. Về sau chỉ còn lại một mình Giang Trừng, hắn cũng lười ngồi một mình trong đại sảnh trống trải dùng cơm, liền thường hay dùng bữa ở gian phòng nhỏ cạnh thư phòng.
Giang Trừng cầm đũa, ánh mắt lại không hề rời khỏi tờ giấy trước mặt... hay nói đúng hơn là nhìn chăm chú không rời ba chữ được viết bên trên.
Nguyệt ninh thảo.
Đối với Giang Trừng mà nói, đó là thảo dược cứu mạng quan trọng.
Thế gia tu tiên đều biết loại tiên thảo này có thể bình tâm tĩnh thần, trừ bệnh, xua đuổi tà ma, cũng không biết rằng nó đối với việc ức chế kỳ phát tình và mùi hương của Địa Khôn... cũng có hiệu quả.
Qua nhiều năm như vậy, Giang Trừng chính là dựa vào nó mà che giấu đi thân phận Địa Khôn của mình.
Nhưng loại cỏ này nổi danh nhất không phải do hiệu quả trị liệu của nó, mà là do hoàn cảnh nó trưởng thành.
Nó chỉ sinh trưởng trong hồ nước tại đảo nhỏ ở dốc Kiền Châu. Phải là thổ nhưỡng tinh khiết chưa từng bị yêu thú, quỷ quái chạm qua. Lại chỉ có thể do khuê nữ, nữ tu chưa từng cùng nam nhân thân mật mới có thể nuôi trồng. Nội trong mười ngày cần được ánh trăng chiếu tới, nếu không đủ mười ngày sẽ lập tức khô héo. Chăm sóc như vậy nửa năm, do người nữ tu trồng tự mình tưới nước, những người khác không thể đến gần. Thời điểm gặt hái, cũng chỉ có thể là vị nữ tu đó, hơn nữa cần vào lúc mặt trời và mặt trăng luân phiên nhau hoán đổi, hái xuống trong ánh sáng của trăng sắp lặn, lại nội trong một canh giờ cần đặt vào nơi ánh mặt trời chiếu tới, phơi tới lúc mặt trời xuống núi, mới có thể thành thuốc.
Loại cỏ này một năm chỉ sinh trưởng có một mùa, một mùa lại chật vật hơn nửa năm, hơi sơ sảy một chút liền thất thu. Vì vậy, mặc dù là dược liệu rất tốt, nhưng ít có người trồng trọt, phần lớn tiên gia sử dụng dược liệu giá rẻ hơn, dễ dàng lấy được hơn để thay thế nó.
Năm đó Giang Yếm Ly vì đệ đệ, lấy cớ là mình cần, vất vả lắm mới ở dốc hồ nước trong đảo nhỏ mua hai khối đất chưa có ai đặt chân qua, lại đặc biệt mời người trồng nguyệt ninh thảo. Sau khi nàng qua đời, hai khối đất này liền do Giang Trừng tiếp nhận, hàng năm bỏ ra một số tiền lớn bố trí người trồng trọt chăm sóc.
Phương thuốc ức chế kỳ phát tình, là bài thuốc bí truyền do bà ngoại Giang Trừng tìm được. Những thứ thảo dược khác có thể thiếu, duy chỉ có nguyệt ninh thảo này là tuyệt đối không thể không có.
Giang Trừng hết lần này đến lần khác xác nhận một chút số lượng thảo dược, năm nay thu được rất tốt, nếu như chỉ dựa theo lượng dùng hiện giờ, sử dụng đến hai năm sau hẳn cũng không có vấn đề gì. Như vậy, Giang Trừng liền an tâm, trong lòng suy nghĩ mấy ngày nữa sẽ sắp xếp phối dược. Không ngờ bữa cơm này còn chưa ăn xong, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng la hét ầm ĩ...
Giang Trừng lập tức buông chén đũa xuống, chỉ thấy có một môn sinh vọt vào: "Tông chủ! Tông chủ! Không xong rồi!"
"Ồn ào cái gì!"Giang Trừng quát lớn, "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Người phái đi núi Đồng Bách đã trở về, nhưng. . . nhưng trừ Ngu đại ca, những người khác đều. . . đều bị giết! ! !"
"!" Sắc mặt Giang Trừng chợt biến đổi, lập tức cầm Tam Độc lên, bước nhanh ra khỏi phòng.
Lúc này ánh chiều tà đã tản dần, bên trong đại môn Liên Hoa Ổ lại là một mảnh huyên náo khác thường , sắc mặt Giang Trừng âm trầm đến đáng sợ, hắn mới vừa đi xuống bậc thang, liền thấy một đám người đỡ lấy một người đàn ông trung niên đang chầm chậm đi tới, phía sau có mấy người môn sinh đi theo, dùng cáng trúc mang tới mấy thi thể được phủ kín bằng vải trắng, mỗi một người đều mang thần sắc ngưng trọng, tràn đầy hoảng sợ.
Người đàn ông trung niên kia ngẩng đầu nhìn thấy Giang Trừng, liền bịch một tiếng quỳ xuống: "Tông chủ!"
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Giang Trừng sắc mặt âm lãnh, thế nhưng lại vươn tay đem người đàn ông trung niên đỡ lên, cúi đầu nhìn một cái, lại phát hiện trên vai trái người đàn ông quấn đầy băng vải, toàn bộ cánh tay trái đã không còn!
"Tông chủ!" Nhìn người đàn ông trung niên, hẳn là người cương nghị bất khuất, nhưng giờ phút này lại thất thanh khóc rống lên, "Đều do ta! Tông chủ! Là ta không bảo vệ tốt các huynh đệ!"
"Đừng nói những lời vô ích! Là cái gì làm các ngươi bị thương thành như vậy?" Giang Trừng hét lên, lửa giận hừng hực bốc cháy ở trên gương mặt hắn.
"Là. . . là. . ." Người đàn ông trung niên đầy ân hận đáp.
"Là Kim Quang Dao kia! ! !"
Giang Trừng kinh ngạc.
Hai tháng trước, có lời đồn rằng ở khu vực núi Đồng Bách ban đêm có quỷ lửa cùng với những âm thanh kỳ quái lúc ẩn lúc hiện. Dù chưa gây tổn thương cho con người, nhưng thôn dân bản địa đều bị dọa mất hồn mất vía, chẳng thể sống yên ổn.
Khu vực núi Đồng Bách vốn có hai tiên môn nhân số hưng thịnh phân chia nhau cai quản mỗi bên. Mặc dù hai tiên môn này đều phụ thuộc vào Giang thị, nhưng loại chuyện nhỏ như quỷ lửa cùng với mấy âm thanh kỳ quái này, tự nhiên không khiến Giang gia phải bận tâm, hai nhà mỗi bên liền tự phái người đi kiểm tra. Ai ngờ đệ tử hai nhà đi đã nửa tháng cũng không thấy có tin tức, chỉ có một người điên điên khùng khùng trở lại, miệng vừa sùi bọt mép vừa nói "Kim Quang Dao! Kim Quang Dao!" Nói xong liền té xuống đất chết đi. Gia chủ dẫn người vào núi kiểm tra, trên mặt đất đều là các khối thịt vụn được cắt ra từ thi thể của những môn sinh.
Chuyện lớn tới như vậy, lại có liên quan đến Kim Quang Dao, hai vị gia chủ tự nhiên không dám thờ ơ, lập tức vội vàng đi cầu Giang Tông chủ giúp đỡ.
Nhưng mà kể từ sau tang lễ của Xích Phong Tôn, tên tuổi của Kim Quang Dao liền thay thế Ngụy Vô Tiện trở thành tâm điểm gây sóng gió, không chuyện ác nào không làm, đại danh ác quỷ lan xa. Từ đó về sau, khắp nơi đều có tin tức quỷ hồn của Kim Quang Dao làm loạn, tu sĩ các nhà ban đầu cũng không dám thờ ơ. Thế nhưng khi đến hiện trường mới phát hiện ra thứ muốn tìm vậy mà chỉ là một lệ quỷ khoác áo hoàng kim, một tẩu thi đầu đội ô sa, sau cùng đến một đứa nhóc kêu khóc cũng có thể nói thành ác linh của Kim Quang Dao làm loạn.
Chẳng khác nào là bản sao của Di Lăng lão tổ đã chết năm đó.
Dần đà, đối với thứ tin đồn nhảm này, các thế gia tu tiên cũng dần dần cũng không để ý tới nữa.
Vì vậy, ban đầu Giang Trừng nghe nói có tin tức của Kim Quang Dao xuất hiện ở núi Đồng Bách, cũng chỉ cho đây là lời đồn nhảm, nhưng dù sao có nhiều tu sĩ đã chết như thế, không thể coi là chuyện đơn giản được nữa. Hắn liền đem một trong những tâm phúc của mình là Ngu Chử Quang phái tới để xử lý chuyện này.
Vị Ngu Chử Quang này chính là vị đệ tử Ngu thị được bà ngoại Giang Trừng ủy thác tới nâng đỡ hắn sau ngày Giang thị diệt môn năm xưa, tu vi năng lực của hắn ở Giang thị cũng là thượng thừa. Hắn nhận lệnh, dẫn hơn mười môn sinh đi lên núi Đồng Bách.
Ai ngờ đâu, lại trở về thê thảm như thế.
"Kim Quang Dao. . ."
Giang Trừng gặng từ trong kẽ răng ra cái tên hiện giờ đã bị toàn bộ tu chân giới khinh miệt, tay trái xoa nhẹ Tử Điện đeo trên ngón trỏ bên phải.
TBC
===============================================================
【Có thể không nhìn các dòng bên dưới】
* Cảm ơn các tiểu thiên sứ đã hồi âm thư và chuyển điểm thưởng cho tôi ! ! ! Mỗi một thư hồi âm đều là bảo bối của tôi! ! Thực cảm ơn, yêu các bạn quá đi!
* Nguyệt ninh thảo này là tôi tự nghĩ ra, không có bất cứ nguyên hình gì.
* Chương này thật sự rất tẻ nhạt, xin lỗi mọi người. . .
* Dao muội! Dao muội! Dao muội người phải tin tưởng là tôi yêu thương người! Thật đó! ! !
* Bởi vì tác giả cũng là một người bình thường, được nhiều người như vậy hồi âm tán thưởng đã cao hứng đến độ muốn bay lên trời, xin đừng chú ý đến lời lảm nhảm của tôi.
* Chương trước có một chút nhầm lẫn: "Vân Thâm Bất Tri Xứ" bị ta viết thành "Vân Thâm Bất Tri Quy Xứ"; Hòa Nghi và Địa Khôn không thể sinh hài tử, Địa Khôn chỉ có thể cùng sinh hài tử với Thiên Càn.
Nói tóm lại, hết sức cảm ơn các đồng bọn đã xem thiên văn này! ! !
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro