96+97
Chương 96: Có thời gian rảnh hông lên giường với mị đi
Nghỉ ngơi chỉnh đốn một ngày, sáng hôm sau chưa đến 6 giờ, Ngô Chí Vân đã ngồi xe buýt chuyên dụng của công ty tới biệt thự đón người. Trước tiên chào hỏi qua, chín người chỉ sửa soạn một ít đồ dùng sinh hoạt tất yếu nhét vào balo, không đem theo vali hành lý.
Địa điểm thu hình là một thành phố ở phía nam thời tiết còn ấm áp.
Lúc đến sân bay trời còn chưa sáng, mấy người cũng chưa tỉnh ngủ, đội mũ đeo khẩu trang vừa đi vừa ngáp ngắn ngáp dài.
Thời gian quá sớm, lại là lịch trình riêng không công bố ra, fan tới tiễn ở sân bay không nhiều lắm, nhưng vẫn có, cầm camera và khẩu hiệu chạy theo cả đường.
Fan tám nhà khác bình thường lúc đưa đón ở sân bay, idol không chỉ tán dóc mấy câu với các cô, mà còn nhận mấy món quà như hoa, đồ vặt, thư tay gì gì đó.
Chỉ có Fan của Sầm Phong luôn duy trì khoảng cách không dám tới gần quá đáng, chỉ đi xa xa nhìn. Bởi vì lúc Thần tượng thiếu niên còn quay, trong phần ngoài lề cuộc sống ký túc xá tổ tiết mục up lên, Chu Minh Dục và Thi Nhiên đều từng nói anh Phong không thích tiếp xúc thân thể.
Club Phong Tranh bảo vệ anh rất khá.
Toàn bộ những thứ khiến anh ghét bỏ khó chịu, các cô đều tận lực khắc chế không làm. Nhiệt tình yêu thương anh tỏa sáng trên sân khấu, bảo vệ sự riêng tư của anh.
Từ khi debut trở đi, Club Phong Tranh liền kiên trì duy trì nguyên tắc này, mỗi khi có fan mới nhảy hố, đều sẽ được fan cũ ân cần dạy bảo. Dần dà, liền từ ước định của fandom thành quy củ.
Khi vượt qua kiểm tra an ninh, fan tám nhà đứng trước mặt các cậu, vừa vẫy tay vừa dặn dò, hưng phấn lại nhiệt tình. Chỉ có Club Phong Tranh yên lặng đứng ở cuối cùng, nhìn theo idol đi vào.
Sầm Phong đột nhiên lùi về sau hai vị trí, cho Tỉnh Hướng Bạch và Mạnh Tân đi vào trước, sau đó quay đầu nhìn xung quanh.
Fans không biết anh đang tìm cái gì, đều hơi lo lắng lại chờ mong nhìn anh.
Sau đó ánh mắt anh dừng ở đám Phong Tranh đeo đồ tiếp ứng màu cam trên người đứng ở cuối cùng. Anh gỡ khẩu trang xuống, mỉm cười vẫy tay với các cô.
Nụ cười vô cùng ấm áp, đôi mắt khẽ cong lên, giống như một đứa trẻ lần đầu tiên nhìn thấy thế giới, trong ánh mắt chỉ toàn sự ngây thơ trong sáng.
Club Phong Tranh vẫn luôn kiềm chế rốt cuộc gào thét ầm lên, sôi nổi vui vẻ lại kích động vẫy tay với anh.
Những lời trước đây không dám nói với anh, bây giờ rốt cuộc cũng có thể lấy hết can đảm hô: “Bảo bối! Chú ý thân thể nhé! Chúng em chờ anh trở về!”
Anh hẳn là nghe thấy được, gật gật đầu với các cô.
Anh rất ít khi tháo khẩu trang trước công chúng, lần này thoải mái hào phóng gỡ xuống, các fan mang theo camera đều vội vàng chụp điên cuồng, anh không tránh không né, để các cô chụp cho đủ. Chờ tám người ID group toàn bộ qua cửa kiểm soát, anh mới đi vào cuối cùng.
Trong lòng Club Phong Tranh kích động rất lâu không thể bình phục, chờ bóng dáng anh biến mất khỏi tầm mắt, mới rốt cuộc ầm ĩ vừa khóc vừa cười.
Ảnh chụp tại sân bay bắt đầu up đầy Super Topic:
【 anh nhà chào hỏi bọn tớ, còn cười với bọn tớ! 】
【 anh còn đặc biệt quay đầu lại tìm chúng mị thật lâu, mị muốn chết chìm trong sự dịu dàng của anh 】
【 rốt cuộc anh cũng đáp lại chúng mình rồi QAQ】
【 Con trai phải theo đuổi mới được!!! Các chị em cố gắng một chút nhá! Tiếp tục xông lên đi! 】
……
Sau khi lên máy bay, ID group uể oải bắt đầu ngủ bù. Chờ bọn họ ngủ dậy, máy bay đã đáp xuống một thành thị nắng vàng như mật.
Chín người trên máy bay cởi hết áo khoác dày ra, lúc xuống máy bay đã mặc trang phục mùa hè nhẹ nhàng. Ngủ bù đủ khôi phục tinh thần, trên đường các cậu lại bắt đầu ồn ào nhốn nháo, lúc ra ngoài thấy fan ra đón máy bay mới bình tĩnh lại để giữ hình tượng.
Giữa một đám fan đón máy bay, có mấy cô gái đội mũ đỏ, mặc áo phông đỏ, quần yếm xanh được mọi người đặc biệt chú ý. Thi Nhiên nhìn thấy hơi quen mắt, nhìn rất lâu mới phản ứng được là cái gì, lập tức liền vui vẻ, vỗ vỗ Sầm Phong đang cúi đầu xem di động: “Đội trưởng, anh nhìn kìa!”
Sầm Phong ngẩng đầu lên, thấy mấy cô gái cos Super Mario, đầu tiên sửng sốt một chút, tức khắc liền cười rộ lên.
Tuy rằng anh đeo khẩu trang, nhưng khi cười đôi mắt cong cong, mấy cô gái chọc cười idol đặc biệt vui vẻ, vừa nhảy nhót vừa vẫy tay với anh.
Sầm Phong vừa đi vừa giơ ngón cái với các cô.
Làm các fan vui muốn điên luôn.
Anh nhà khen tụi mình!!!
Ảnh chụp và video up lên Super Topic, lại rung chuyển một phen, bàn luận hăng say:
【 cảm thấy hôm nay tâm tình anh mình rất tốt nha! Vẫn luôn tương tác với bọn mình! 】
【 dự là rất nhiều hoạt động sau này sẽ có thêm nhiều Super Mario bản đời thật đây 】
【 Xin cảm ơn, mỗ order zòi. Ảnh kèm: trang phục cosplay Super Mario 】
【 ha ha ha ha ha cảnh tượng kia quá đẹp mị không dám tưởng tượng nữa 】
【@ Super Mario, khi nào gửi phí quảng cáo cho anh tôi đây 】
【 anh nhà chơi cái gì các cô liền cos cái đó, nhỡ lần sau ảnh chơi Contra, chẳng lẽ các cô định cạo đầu nhuộm tóc vàng, mặc áo trắng xẻ ngực, miệng ngậm thuốc tay ôm súng à??? 】
【 tui cảm thấy cũng được mà 】
【 các chị em chơi liều là lên phường đấy nhá 】
……
Hứa Trích Tinh tối hôm qua làm việc đến rạng sáng, vừa mới tỉnh ngủ, rúc trong chăn chơi di động, nhìn thấy Super Topic làm trò con bò tí thì cười gần chết, chụp hình gửi WeChat cho idol:
―― Hái sao trên trời xuống cho anh nha: Anh ơi, anh ngàn vạn lần đừng chơi Contra nhé, bằng không cảnh tượng kia sẽ kinh khủng lắm ~!
Sầm Phong ra khỏi sân bay, cũng vừa ngồi lên xe bus do tổ tiết mục sắp xếp, nhìn thấy cô gửi ảnh sang, ngăn không được ý cười.
―― Thuận Phong: Ừ, không chơi, chơi cũng không cho các cô ấy biết.
―― Hái sao trên trời xuống cho anh nha: Có thể chơi Sailor Moon gì gì đó, Moon Crystal Power, thay mặt ánh trăng bảo vệ anh!
―― Thuận Phong: Được, bao giờ về sẽ download.
Hứa Trích Tinh nhắn lại một hình chú mèo bắn tim cho anh.
Sầm Phong rất ít chơi WeChat, hầu như toàn bộ ứng dụng mạng xã hội anh đều không xài, cũng không lưu mấy gói meme. Ngẫm nghĩ một chút, anh down meme chú mèo bắn tim của cô, gửi lại cho cô.
Hứa Trích Tinh vui quá chết luôn.
Cái anh này sao lại đáng yêu vậy chứ!
Cô lăn lộn trong chăn, nằm trên giường, hai chân giơ lên bắt chéo vào nhau, bưng di động nhắn lại cho anh:
―― Hái sao trên trời xuống cho anh nha: Anh ơi, anh lại dám trắng trợn trộm meme của em!
―― Thuận Phong: Không được à?
―― Hái sao trên trời xuống cho anh nha: Được chứ được chứ, của em chính là của anh! Để em share cho anh mấy cái meme nữa!
Cô click mở phần emoticon, lướt qua những meme nhảm shit, gửi hết những cái còn lại qua.
Di động của Sầm Phong tức khắc rung lên không ngừng. Trong mắt anh có ý cười, anh ấn down từng cái, đang ấn dở, nhìn thấy cô post một cái meme mặt gấu trúc có dòng chữ: “Có thời gian rảnh hông lên giường với mị đi”.
Sầm Phong:…………
Ngay sau đó, cái meme up lộn của Hứa Trích Tinh nhanh chóng bị rút về. Lại spam một đống meme kute phô mai que sang, ý đồ che giấu sự nhầm nhọt sang trồng trọt vừa rồi.
Sầm Phong tưởng tượng đến bộ dạng luống cuống tay chân lúc này của cô, liền nhịn không được muốn cười, cũng không vạch trần, làm bộ không phát hiện, tiếp tục download những meme đáng yêu cô gửi sang.
Cuối cùng Hứa Trích Tinh còn gửi sang một cái GIF meme.
Trên ảnh động là một cô gái búi tóc tròn ủng, chu môi nhào vào màn hình, bởi vì tăng tốc, cho nên GIF chuyển động rất nhanh, câu theo kèm là: Lại nói em liền hôn anh!
Sầm Phong nhìn một hồi lâu, không thêm vào gói meme, mà click vào cất chứa.
Xe buýt ước chừng chạy hơn 4 tiếng, quả thực còn lâu hơn đi máy bay, lúc dừng lại đã không thấy bóng dáng thành thị đâu nữa, bốn phía núi non trùng điệp, mây cao chim vờn, phong cảnh cực kỳ mỹ lệ.
Xe dừng trong sân của một trang trại nhỏ, ID group đã lâu chưa thấy phong cảnh núi rừng thế này, hứng thú hừng hực xuống xe. Người của tổ tiết mục đều đã tới rồi, mỗi người đang bưng một bát sứ lớn ăn cơm, cả sân toàn là người.
Ngô Chí Vân gọi đám ID group chạy đến ven đường nhìn hoa ngắm nước trở về: “Lại đây ăn cơm nào! Ăn xong rồi vào núi!”
Ứng Hủ Trạch hốt cả hền: “Còn phải vào núi? Chỗ này không phải đã là núi rồi ạ?”
Nhân viên công tác bên cạnh nói: “Chỗ này đã là gì đâu? Chân núi còn chưa tới nữa là.”
ID group: “…………”
Gia đình nông dân khá giả này là điểm dừng chân tổ tiết mục đã liên hệ trước. Hai vợ chồng làm nghề nông, sau nhà còn có một rừng trái cây. Họ nấu một nồi cơm tập thể, còn cắt trái cây tươi cho họ ăn.
Làm idol, rất cần phải giữ dáng, mấy người bưng bát to, nhưng đều chỉ bới có một tí cơm, bà chủ nhà ngứa mắt: “Con trai con đứa lớn tướng thế nào, sao ăn ít cơm thế? Gà còn ăn nhiều hơn các con đấy.”
ID group: “…………”
Tổ đạo diễn bên cạnh dặn dò: “Ăn nhiều một chút, tí nữa vào núi đường xa, buổi tối có thể không kịp ăn đâu.”
Mấy người nghe vậy, lúc này mới vội vàng xới thêm cơm.
Cơm nấu bếp củi vừa thơm vừa ngon, mấy cậu trai hằng ngày phải giảm tinh bột đều được ăn đủ no. Ăn xong lại ngồi lên xe buýt, tiếp tục vào núi.
Đường trong núi không dễ đi, xóc nảy cả đường, mấy người suýt thì bị xóc cho nôn cả ra, đi gần một tiếng mới tới. Lần này thật sự đến nửa hộ gia đình còn không thấy.
Sau khi xuống xe, họ đi theo nhân viên công tác qua một cánh rừng, tới một mảnh đất bằng phẳng. Tổ tiết mục tới trước đã dựng sẵn máy móc, chờ bọn họ tới, liền chính thức khởi động máy.
Tổng đạo diễn ngồi trên ghế gấp nhỏ, cầm cái loa to: “Tới đây, đứng vào chỗ nào.”
Chín người dựa theo vị trí hằng ngày, chia làm hai hàng.
Tổng đạo diễn nói: “Hoan nghênh mọi người tới 《 Xuyên qua 5000 năm 》, từ khoảnh khắc các cậu bước vào ngọn núi sâu này, hành trình vượt thời gian của các cậu đã bắt đầu. Bây giờ ra đằng sau thay quần áo đi, thay xong quần áo quay lại đây tôi sẽ tuyên bố quy tắc.”
Sau lưng tổ làm phim là một cái lều lớn, chín người đều không nhận được kịch bản, không biết gì nội dung ghi hình tiếp theo, nghe nói còn phải thay quần áo, tức khắc có dự cảm chẳng lành.
Vào trong lều trại, mấy trợ lý nam đã cầm quần áo chờ sẵn bên trong.
Chín người vừa nhìn thấy, tất cả đều là váy da thú.
Ứng Hủ Trạch tức khắc kêu to: “Em không mặc cái này đâu! Thế này khó coi lắm!”
Phó đạo diễn ở bên cạnh giám sát: “Không phải do cậu quyết, mau đổi đi.”
Nhờ sự “trợ giúp” của trợ lý nam, trang phục mùa hè trên người chín cậu bị lột sạch, chỉ còn lại một cái quần lót, sau đó bị bắt mặc váy da thú lên.
Mấy người ban đầu còn cực lực phản kháng, chờ cuối cùng mọi người đều thay xong, tao nhìn mày mày nhìn tao, đột nhiên cảm thấy rất mới mẻ.
Dù trở thành người nguyên thủy, cũng là người nguyên thủy đẹp trai nhất!
Đặc biệt là Sầm Phong, da thú vừa lên thân, sắc đẹp không chỉ không tan vỡ, ngược lại thêm một ít vẻ dã tính khó kiềm chế. Hơn nữa ngày thường anh ăn mặc kín mít, đến cánh tay cũng chẳng lộ, khi thay áo da thú vào, hai cái cánh tay hở ra ngoài, đường cong cân xứng xinh đẹp, mắt cá chân gợi cảm, cẳng chân thon dài, cơ bắp căng đầy. Vừa ra khỏi lều trại, các cô gái ngắm đến mặt đỏ tim đập, các cậu trai đều ngưỡng mộ vô cùng.
Vẻ đẹp trai thời thượng của ID group tức khắc biến thành người nguyên thủy hoang dã thô sơ, mấy cậu cười nhạo lẫn nhau, tao chọc mày một cái mày kéo tao một tí, theo yêu cầu của tổ đạo diễn làm động tác nhảy lên.
Đây là làm chuẩn bị cho hậu kỳ, mấy người nhảy xong liền giả vờ tỏ vẻ kinh ngạc: “Trời ơi! Sao chúng ta lại biến thành thế này? Đây là nơi nào?!”
Tổng đạo diễn cầm lấy cái loa lớn, lúc này mới tiếp tục nói: “Các thiếu niên, chào các cậu, rất xin lỗi phải nói cho các cậu, bởi vì sai lầm của cục quản lý thời không, các cậu bị truyền nhầm đến bộ lạc nguyên thủy 5000 năm trước.”
ID group diễn sâu: “Trời ơi! Tại sao lại như vậy! Vậy phải làm sao bây giờ?!”
Tổng đạo diễn: “Cục quản lý thời không đã rơi vào hỗn loạn, tự thân khó bảo toàn, bây giờ chỉ có thể dựa vào bản thân các cậu để tìm biện pháp trở về hiện đại thôi. Hai mươi ngày tiếp theo, các cậu sẽ bị kẹt trong dòng sông lịch sử, không có bất kì ai có thể trợ giúp các cậu. Tất cả chuyện ăn mặc ngủ nghỉ thậm chí an toàn tính mạng, đều chỉ có thể dựa vào chính các cậu, xin hãy cẩn thận.”
ID group chỉ biết show nhóm phải quay hai mươi ngày, là show thực tế ngoài trời, còn nội dung thì chẳng biết đầu cua tai nheo gì, bây giờ vừa nghe quy tắc, không cần diễn nữa, sợ và khủng hoảng real luôn.
Dã ngoại hai mươi ngày trong vùng hoang vu, ăn mặc ngủ nghỉ hoàn toàn dựa vào chính mình???
Cái này còn chưa hết đâu.
Đạo diễn tiếp tục nói: “Các cậu cần nghĩ ra cách về hiện đại trong vòng hai mươi ngày, bởi vì ở vị trí thời không của các cậu, cuối tháng các cậu phải tham gia tiệc đêm giao thừa, nếu không thể quay về, lịch trình giao thừa sẽ bị hủy bỏ.”
ID group: “Cái gì???”
Quay một cái gameshow còn bị trừng phạt???
Phải biết rằng, bọn họ là nhóm nhạc giới hạn một năm, chỉ có cơ hội lần này để tham gia tiệc đêm giao thừa. Bỏ qua lần này, mùa hè sang năm bọn họ đã tan rã, đời này đều không thể trải qua giao thừa với nhau nữa đâu!
Ứng Hủ Trạch nhịn không được hỏi: “Các chú nói giỡn ạ? Lịch trình giao thừa chốt rồi mà.”
Đội trưởng đã vứt bỏ cơ hội một mình lên đài truyền hình đứng đầu cả nước, theo chân các cậu cùng đi đài bình thường mà! Tuy rằng chỉ là đài truyền hình bình thường, nhưng cũng có 1 tỷ khán trên cả nước, bọn họ là ngôi sao biểu diễn đầu tiên đó!
Tổng đạo diễn cực kì hiền lành cười một chút: “Cậu thấy chúng tôi giống nói giỡn không? Danh sách thay thế bổ sung nhóm các cậu công ty đã giao qua bên kia rồi, đối phương cũng đồng ý rồi. Tiếp theo, phải xem các cậu có thể nắm chắc cơ hội trụ lại không.”
ID group: “!!!”
Quá đáng lắm rồi!!!
Tổng đạo diễn tiếp tục nói: “Hai mươi ngày này, mỗi người các cậu chỉ có một cơ hội hỏi gợi ý từ lữ khách thời không, dùng quá sẽ trở thành phế thải. Nếu trái với quy tắc thời không, quấy nhiễu sự ổn định của thời không, đường hầm thời không sẽ trực tiếp sụp xuống, các cậu cũng sẽ mất tư cách đi giao thừa.”
Nói cách khác cần phải làm theo yêu cầu của chương trình.
Mấy người đều buồn hiu, vò áo da thú trên người không muốn nói chuyện.
Hai mươi ngày đó! Màn trời chiếu đất, làm sao vượt qua được đây!
Nhân viên công tác lấy balo của các cậu tới: “Bây giờ, mỗi người các cậu có thể chọn năm món đồ mang theo đến lúc hoàn thành hành trình vượt thời gian này, cho các cậu thời gian năm phút đồng hồ.”
Chín người vội vàng nắm chắc cơ hội, chụm đầu thương lượng với nhau.
Dụng cụ vệ sinh cá nhân nhất định phải mang, bằng không hai mươi ngày không đánh răng, há mồm chắc thối chết người luôn.
Mỗi người mang một cây bàn chải đánh răng, một túi quần lót để thay, một túi tất để thay, sau đó chỉ còn hai sự lựa chọn khác.
Kem đánh răng, sữa rửa mặt có thể xài chung, để Ứng Hủ Trạch phụ trách. Các cậu idol thì phải đẹp trai ăn ảnh, bát cơm thần tượng không ném được, không thể thiếu nước dưỡng da và kem nền, để Biên Kỳ phụ trách.
Sinh tồn nơi hoang dã phải có lửa và ánh sáng, bật lửa và đèn pin do Phục Hưng Ngôn phụ trách.
Tỉnh Hướng Bạch trước đây mang theo một hòm thuốc nhỏ, tuy rằng bên trong thuốc trị cảm, giảm đau, băng urgo đều có cả, nhưng tổ tiết mục cũng không cố tình làm khó, tính thành một thứ, cho cậu mang cả theo, thứ còn lại cậu chọn một ly nước.
Thi Nhiên hôm nay gọt trái cây trong nhà nông dân đã tiện tay nhét dao gọt hoa quả vào balo, lúc này vừa vặn có tác dụng. Cậu có thể chất gọi muỗi, trong balo có thuốc đuổi muỗi, cũng coi như một thứ.
Sầm Phong hỏi đạo diễn: “Bất kể đồ gì ở đây cũng được mang ạ?”
Hồi trước bọn họ căn bản không biết còn phải sống ở nơi hoang dã, mang đồ đạc không đầy đủ, ba lô đều là mấy thứ linh tinh. Tổ tiết mục cũng rất dễ nói chuyện, gật đầu nói: “Được mang.”
Sau đó Sầm Phong liền lãnh đám ID group đi dọn chiếc lều nãy thay quần áo.
Tổ đạo diễn: “…………”
Tính sai rồi!!!
Dọn lều xong, lại lấy cả tấm lót chống ẩm, giường thổi hơi và áo mưa không biết ai treo bên trong. Bốn thứ này liền để Mạnh Tân và Thương Tử Minh cõng.
Hà Tư Niên nghe đội trưởng nói, đi tìm nhân viên công tác xin một vòng dây thừng, mượn một chiếc đồng hồ.
Cuối cùng, Sầm Phong lựa chọn thức ăn nước uống.
Toàn bộ lựa chọn xong, tổ tiết mục phát cho chín người mỗi người một cái bao tải, loại có thể đeo chéo trước ngực. Sau khi bỏ hết đồ đạc vào, nhân viên công tác còn lại dọn dẹp bỏ đi hết, dư lại chín người nguyên thủy mặc da thú cắp bao tải đứng tại chỗ nhìn nhau.
Phục Hưng Ngôn hỏi tổ đạo diễn: “Quy tắc là gì? Nhiệm vụ là gì? Đi đâu tìm cách về hiện đại đây ạ?”
Tổ đạo diễn vẻ mặt lạnh nhạt, cả mặt đều viết: Các cậu tự lực cánh sinh đi.
Trải qua một ngày bay rồi lại đi, tầng không trong vắt đằng xa đã dần dần nhiễm ánh chiều tà của buổi hoàng hôn. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hôm nay bọn họ liền phải qua đêm ở ngọn núi hoang vắng này rồi.
Đây đúng là chuyến đầu trong đời.
Hà Tư Niên nhát gan, lập tức liền run bần bật hỏi: “Trong núi có thể có rắn với sói không ạ?”
Có thể khẳng định là có.
Nhưng thôi nếu tổ tiết mục đã chọn chỗ này, phỏng chừng đã dọn sạch xung quanh sân khấu rồi.
Sầm Phong quan sát rất lâu, chỉ chỉ một con đường cách đó không xa có đầy dấu chân lầy lội: “Người đi con đường kia tương đối nhiều, theo đường đó xem thử đi.”
Vì thế chín người xốc túi vải bố, chính thức bắt đầu hành trình vượt thời gian của họ.
[HẾT CHƯƠNG 96]
Chương 97: Tình yêu và thanh xuân năm đó tui đã trao sai người!
Suy nghĩ của Sầm Phong là chính xác, trên con đường này có nhiều dấu chân như vậy, tại nơi núi sâu không có người sinh sống này, chỉ có thể là tổ tiết mục tới tới lui lui đi qua.
Theo con đường này đi tầm hai mươi phút, liền thấy một dòng suối róc rách. Hai bên dòng suối đều là đá cuội than lấp lánh sáng lên dưới ánh nắng mặt trời, cách đó không xa liền có một cái hang động.
Mấy người hoan hô một tiếng: “Có hang núi!”
Không chỉ có hang núi, cửa hang còn có than củi đã đốt, đủ để chứng minh nơi này người có thể ở.
Thời gian đã không còn sớm, thừa dịp trời còn chưa kịp tối, ID group vội vàng dựng trại trong lều cái đã, Sầm Phong lại mang theo Tỉnh Hướng Bạch và Phục Hưng Ngôn đi xung quanh nhặt củi khô về, buổi tối có lẽ sẽ nhóm lửa sưởi ấm, còn phải đun nóng đồ ăn.
Trong động kỳ thật có rơm rạ, là tổ tiết mục chuẩn bị cho các cậu ngủ. Nhưng bây giờ có lều trại, bọn họ ôm rơm rạ vào lót ở dưới cùng, phủ tấm lót chống ẩm lên, lại trải giường hơi trên cùng, phòng ẩm phòng côn trùng phòng gió lạnh, cực kì thoải mái.
ID group cơ bản đều sinh ra trong gia đình giàu có, không thì ít nhất cũng là nhà khá giả, rất ít trải qua loại cắm trại dã ngoại này, hơn nữa lại là chín người ở chung, đều cảm thấy ngỡ ngàng và hớn hở.
Hơn nữa Sầm Phong trấn định tự nhiên chỉ huy rất hợp lý, các cậu nghe đội trưởng phân công cho từng người, hoàn toàn không bị hoàn cảnh làm khó, Thương Tử Minh và Biên Kỳ còn bắt cá trong con suối nhỏ.
Tình huống chín người mặt ủ mày ê không thể tự mình gánh vác mà tổ tiết mục tưởng tượng hoàn toàn không xuất hiện, bỗng thấy hơi toang.
Tỉnh Hướng Bạch và Phục Hưng Ngôn đi không bao lâu đã nhặt được một đống củi đốt, trên đường đi qua một cây ăn quả trổ đầy trái, không biết có thể ăn được không, vẫn trèo lên trên hái không ít, dùng da thú bọc lại ôm trở về.
Xa xa liền gọi Sầm Phong: “Đội trưởng, bọn em hái được rất nhiều quả dại nè!”
Đồ ăn mọi người mang theo tương đối thiếu thốn, vừa nghe có trái cây, đều vây lại đây.
Bọc trái cây của Tỉnh Hướng Bạch có màu vàng cam, to cỡ bằng nắm tay con nít, hình tròn tròn méo méo, nhìn qua hơi xí, bình thường họ chưa thấy bao giờ.
Hà Tư Niên nói: “Hay là đừng ăn, lỡ như trúng độc thì làm sao bây giờ?”
Vừa mới nói xong, liền thấy Sầm Phong cầm lấy một quả, lột vỏ, cắn một miếng.
Mọi người hết cả hồn: “Đội trưởng!”
Sầm Phong mặt không đổi sắc: “Đây là quả dọc*, có thể ăn được.”
(Dọc: Dọc, Mác bao (tên khoa học: Garcinia multiflora) là loài thực vật họ Bứa.)
Mọi người vừa nghe vậy, mau mắn cầm một quả lột vỏ ăn, “Ngọt ghê! Ăn giống cam.”
Mỗi người ăn một quả, Tỉnh Hướng Bạch thả hết những quả còn dư vào hang núi, lại vui vẻ chạy biến đi: “Để em đi hát hết đống trên cây xuống!”
Tổ đạo diễn: “…………”
Đệch, lại còn ăn hoa quả.
Chờ Sầm Phong và Hà Tư Niên đốt củi sưởi ấm xong, Thương Tử Minh và Biên Kỳ cũng bắt được cá. Hai đứa mỗi đứa cầm một con cá đang tung tăng nhảy nhót, vui như trảy hội: “Đội trưởng! Có cá nướng ăn!”
Tổ đạo diễn: “…………”
Vì thế ngày đầu tiên sau khi vượt thời gian, ID group trải qua một đêm cắm trại dã ngoại rất thú vị.
Lều không lớn, nhưng chín cậu chịu khó ních một chút thì vẫn ngủ được, còn thoải mái hơn ngủ trên cỏ khô trong hang. Cửa hang có hai đống lửa, cháy vô cùng đượm, nhiệt độ ban đêm ở phía Nam cũng không thấp, lại có lều trại, mọi người đều không cảm thấy lạnh.
Thi Nhiên còn phun thuốc đuổi muỗi bốn phía lều, chín người rúc bên nhau, hi hi ha ha nói chuyện phiếm ca hát, gần 12 giờ mới từng người đi ngủ.
Mệt nhọc một ngày, rất nhanh đã ngủ say. Mãi đến khi lửa trại ở cửa hang tắt dần, tầng không tỏa những tia nắng nhàn nhạc, Sầm Phong thức dậy đầu tiên, lấy đồng hồ ngắm nghía một lúc, 6 giờ rưỡi sáng.
Ngoài hang núi cũng dựng mấy cái lều, là chỗ ở của nhân viên công tác, đã bắt đầu sửa soạn rửa mặt. Thấy Sầm Phong dậy rồi, tổ làm phim đều tăng tốc tay chân, rất nhanh đã dựng xong máy móc chuẩn bị một ngày quay chụp mới.
Hà Tư Niên lại dùng giọng nói mềm mại lanh lảnh của cậu bé làm đồng hồ báo thức: “Rời giường thôi rời giường thôi, đội trưởng dậy rồi đó.”
Thi Nhiên thống khổ che lỗ tai, phảng phất như quay về ác mộng hồi ở phòng ký túc 302 bị Hà Tư Niên đánh thức hằng ngày.
Cuối cùng chín người mặc váy da thú, cầm bàn chải đánh răng, ngồi xổm thành một hàng trước con suối đánh răng cạnh nhau, cảnh tượng cực kì hoành tráng.
Con suối này chảy xuống từ khe núi, còn mang theo vị ngọt thanh. Đều thành người rừng rồi, các cậu tự nhiên cũng không để tâm mấy chuyện này. Đánh răng bằng nước suối xong, lại trở về ăn chút trái cây và lương khô trong hộp hôm qua Sầm Phong đem theo.
Hoàn cảnh trước mắt so với tưởng tượng lúc trước của các cậu còn lạc quan hơn nhiều, tình cảnh màn trời chiếu đất không xuất hiện, ngược lại tìm được lạc thú trở về núi rừng nguyên thủy.
Mọi người đều không hoảng hốt, ngồi thành một vòng ở cửa hang, thương lượng kế tiếp nên làm gì.
Sầm Phong nhìn nhìn số lương khô và nước khoáng trong hộp, chậm rãi nói: “Kế tiếp không biết phải ở đây mấy ngày, không thể ăn lương khô mãi được. Tử Minh và Biên Kỳ tiếp tục đi bắt cá đi, những người khác cùng anh đi xung quanh một chuyến, xem có thể tìm được manh mối đồ ăn gì khác không.”
Mọi người đều nghe lời đội trưởng, không có ý kiến gì.
Vì thế phân công nhau hành động, sáu người còn nhặt một ít cây gậy chắc khỏe dùng để phòng thân và dò đường. Tổ tiết mục bắt họ tự mình tìm manh mối trở về hiện đại, xung quanh chắc chắn sẽ có bố trí. Mấy người coi như du sơn ngoạn thủy, lon ton nhảy nhót khua kháo, lúc thì học người vượn gào rú, khi thì dọa một đám chim muông sợ hãi bay mất.
Trên đường đi, các cậu thật sự gặp một con thỏ rừng chạy chậm rì rì, vì thế sáu người đuổi theo con thỏ nửa giờ, cuối cùng con thỏ nhảy vào một cái hố, các cậu tay không trở về.
Sau đó lại gặp một con gà rừng, con gà này không dễ bắt nạt như con thỏ, vẫy cánh phành phạch xông tới phía bọn họ. Một đám ông tướng bị một con gà rừng dọa sợ tới mức gào ầm lên, cuối cùng vẫn là Sầm Phong bay lên cho con gà rừng một gậy.
Sau đó gà rừng đã bị anh đánh ngất xỉu, nằm trên mặt đất giãy hai cái, bất động.
Sáu cậu: “…………”
Đội trưởng trâu bò!
Đội trưởng mà đánh bóng chày chắc siêu lắm!
Hà Tư Niên vừa hay mang theo dây thừng, sáu cậu vội vàng dùng dây thừng trói con gà kia lại. Sợ gà tỉnh dậy lại mổ bọn họ nên trói cực kì chặt, bốn móng vuốt bị buộc lên một cây gậy dài. Con gà treo ngược, bị Phục Hưng Ngôn và Thi Nhiên mỗi đứa một đầu vác lên vai.
Một đám người rừng mặc da thú vác một con gà rừng, cảnh tượng cực kì hài hòa.
Cũng không biết đi bao xa, lúc băng qua một rừng cây, đột nhiên các cậu nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng vang rào rạt.
Trong khu rừng này nơi nơi đều là lùm cây, cành lá tốt tươi, tầm mắt bị ngăn trở. Hà Tư Niên sợ tới mức lập tức lẻn đến cạnh Sầm Phong: “Có phải có dã thú không ạ?!”
Tiếng soàn soạt càng ngày càng gần, có thứ gì từ bụi rậm lao về phía họ.
Sáu cậu lập tức hoảng lên, “Đội trưởng! Chạy hay không ạ?!”
Sầm Phong lại vẫn mặt không đổi sắc, khẽ nói: “Không chạy.”
Anh nói không chạy, sáu cậu tự nhiên cũng liền nghe lời, nắm chặt gậy gỗ trên tay đứng thành một hàng, cảnh giác nhìn về phía đối diện.
Không bao lâu, chỉ nghe rầm một tiếng, một đám người rừng cũng mặc da thú tóc tai bù xù nhảy ra từ lùm cây.
Bọn họ hóa trang còn giống người rừng hơn ID group, trên mặt còn bôi nước màu, trên đầu cắm lông chim, trong tay cầm cung tên bằng sắt, trong miệng còn kêu “Hú hú hú”, vừa nhìn là thấy chính tông hơn các cậu nhiều.
Thi Nhiên sợ tới mức chửi bậy luôn: “Vỗn lài? Đây thật sự là diễn viên quần chúng à?”
Phục Hưng Ngôn trừng cậu một cái: “Đầu không xài được thì cắt rớt luôn đi.”
Khi tất cả đám người rừng trước mặt xông hết tới, ID group mới phát hiện đối diện cũng có hai người vác gậy dài khênh đồ ăn như họ.
Chẳng qua bên bọn họ chỉ khênh gà rừng, bên đối diện khênh người thật luôn.
Trên người kẻ kia tròng một chiếc bao tải, hai tay hai chân bị trói lên gậy, treo lủng lẳng giữa không trung.
Hà Tư Niên nghiêng đầu nhìn rất lâu, nói thầm: “Sao nhìn quen quen thế nhỉ?”
Sau đó bảy người liền nghe thấy tiếng la tê tâm liệt phế phát ra từ đối diện: “Cứu mạng với!!! Anh Phong cứu em với!!!”
Vờ lờ???
Mấy người cùng đồng thanh: “Chu Minh Dục?!!!”
Đầu bên kia hưng phấn hô to: “Là tui là tui chính là tui! Ngạc nhiên không! Bất ngờ không! Các bạn ơi ! Các huynh đệ ơi! Tha thứ cho tui dùng phương thức này để gặp các bạn! Mau! Đừng nói gì nữa! Mau cứu tui! Bọn họ muốn quẩy tui về nấu ăn đó!”
Phát hiện ra là cậu chàng, mấy người suýt cười xỉu luôn.
Đến Sầm Phong cũng không nhịn được che mặt cười.
Chu Minh Dục sốt ruột nói: “Đừng cười nữa! Cứu tui cái đã! Tay chân tui đau muốn lìa ra đây này!!!”
Hà Tư Niên vừa cười vừa chạy lên: “Được được được, tới đây.”
Kết quả vừa mới chạy hai bước, gã người rừng đối diện đã phát ra tiếng “Hù hù” uy hiếp, nâng vũ khí trong tay lên chĩa về phía cậu bé.
Hà Tư Niên bị dọa liền chạy vội về, hô to: “Bọn họ không cho em tới gần!”
Chu Minh Dục nói: “Vô nghĩa! Bọn họ cho rằng tụi bay muốn cướp con mồi đó! Nghĩ cách đi! Động não đi!”
Mấy người nhìn nhau một phen, Ứng Hủ Trạch vui sướng khi người gặp họa nói: “Hết cách òi, bọn họ đông người còn có vũ khí, đánh cũng đánh không lại, hay thôi đi, đừng dây vào làm gì. Mình đi đi.”
Thi Nhiên cũng phụ họa: “Đúng vậy, đi thôi, đừng cứu nó nữa.”
Sầm Phong: “Đi thôi.”
Vì thế bảy người thật sự quay đầu định đi.
Chu Minh Dục tức khắc tức muốn hộc máu: “Anh Phong! Sầm Phong! Ứng Hủ Trạch! phòng 302 các người không có lương tâm á á á! Tình yêu và thanh xuân năm đó tui đã trao sai người!!!”
Gào thét rất lâu, phát hiện bọn họ không có dấu hiệu dừng lại, rốt cuộc hô lớn: “Đừng đi mà! Tui biết phương pháp về hiện đại! Manh mối ở trên người tui!”
Mấy người lúc này mới dừng lại, Ứng Hủ Trạch mang vẻ mặt nhìn thấu mày rồi nhá: “Không nói sớm.”
Chu Minh Dục khóc lóc thảm thiết: “Nhanh cứu tui đi, tui thật sự sắp đứt cước rồi nè!”
Phát hiện bọn họ trở về, đám người rừng lại phát ra âm thanh uy hiếp. Thi Nhiên đếm một chút, đối phương có tám người, thấp giọng hỏi Sầm Phong: “Nhào lên luôn hở anh?”
Sầm Phong ngẫm nghĩ, quay đầu nói: “Bỏ gà rừng xuống đã.”
Hai người vội vàng thả con gà rừng bị trói lên mặt đất. Đi một đoạn đường như vậy, con gà rừng đã tỉnh lại rồi, chẳng qua bị trói, cả đường đều kêu toang toác.
Sầm Phong kêu các cậu đè gà rừng lại, tháo dây thừng ra đã, sau đó sờ sờ đầu nó, vuốt lông gà mấy cái, trấn an một tí. Bốn cậu cầm gậy che phía trước lo lắng gọi: “Đội trưởng! Bọn chúng xông tới rồi!”
Sầm Phong quay đầu nhìn một chút, mấy gã người rừng kia khom người, đang từ từ tiến tới gần bọn họ. Tuy rằng biết là diễn viên quần chúng, nhưng dưới tình cảnh này, mọi người đều có chút lo lắng.
Sầm Phong nói câu “Chuẩn bị”, sau đó bế gà rừng lên ném về phía bọn họ.
Con gà rừng kia bị trói cả quãng đường, nóng tính lắm rồi, quả thực chính là Trương Phi trong giới gà rừng, thấy ai mổ nấy, vừa kêu vừa vỗ cánh phành phạch, tung đầy lên một đám bụi đất lá rụng. Hiện trường hỗn loạn thế nào khỏi phải bàn.
ID group lao về phía trước, đoạt vũ khí đoạt vũ khí, cứu người cứu người. Diễn viên quần chúng cũng là người mà! Con gà rừng này nhìn qua hung hãn như vậy, bọn họ cũng sợ chớ!
Chờ bọn họ chế ngự được con gà rừng xong, ID group đã kéo Chu Minh Dục, cướp vũ khí của bọn họ chạy tóe khói.
[HẾT CHƯƠNG 97]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro