Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9

Tác giả: Do Mộc

Chuyển ngữ: Moon Canmilia

CHUYỂN NGỮ ĐÃ CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ. VÌ VẬY VUI LÒNG KHÔNG ĐEM ĐI ĐÂU KHÁC KHỎI NƠI NÀY.

Lam Hi Thần và Mạnh Dao tình cờ gặp nhau.

Lúc mới đầu có mấy tiểu bối Cô Tô Lam gia đi theo y, sau đó líu ríu muốn tự mình đi nói muốn học thêm kiến thức, muốn tự mình tu luyện. Lam Hi Thần cảm thấy đúng là cũng nên bồi dưỡng năng lực độc lập tự chủ cho bọn nhóc, y dặn dò mấy câu, liền mặc cho bọn nhóc hai ba nhóm tách ra.

Y xuyên qua một rừng trúc, cảm thấy cánh rừng kia yên tĩnh đến quỷ dị, theo bản năng quan sát bốn phía.

Ngước mắt đã nhìn thấy một người đang ngồi trên thân cây. Người đó không làm gì cả, chỉ ngồi đó cúi đầu lau nhuyễn kiếm của mình.

Đơn độc săn đêm giống thế này, hoặc là tài nghệ hơn người, hoặc là kinh nghiệm phong phú.

Nhưng môn sinh trẻ tuổi thoạt nhìn yếu đuối này, nhìn thế nào cũng thấy không nằm trong hai trường hợp trên.

Hắn ngồi trên cây tỉ mỉ nghiêm túc làm việc của mình thản nhiên không lo lắng gì cả. Dường như hắn cảm thấy nhàm chán, bắt đầu lắc lắc chân mình.

Đợi đến khi hắn thong thả lau xong thanh kiếm, tình cờ quay đầu lại mới nhìn thấy Lam Hi Thần hơi ngửa đầu dưới tàng cây, không khỏi hơi kinh ngạc.

Hắn nhảy xuống: "... Trạch Vu Quân? Người tới sao không lên tiếng? Để tiểu sinh..."

Hắn nói đến một nửa thì dừng lại, dù sao mình không có giao tình gì với Trạch Vu Quân. Dường như không biết nên nói gì tiếp, hắn ngập ngừng một lát, lại ôn hòa mỉm cười: "Trạch Vu Quân đã tới lâu chưa?"

Lam Hi Thần lắc đầu, quan sát bốn phía: "Chỗ này hung thi ít. Ngươi chọn chỗ cũng an toàn."

Mạnh Dao cười: "Tiểu sinh căn cơ kém, đi theo mọi người chỉ gây cản trở, nên chỉ có thể dùng chút khôn vặt, không liên lụy đến mọi người là tốt rồi."

Lam Hi Thần hỏi: "Ngươi ở đây mãi cũng không được. Đi cùng với ta chứ?"

Mạnh Dao đáp: "Tiểu sinh có thể kéo chân Trạch Vu Quân, như vậy e là cũng không tốt. Tiểu sinh vẫn nên... "

Lam Hi Thần lắc đầu: "Không sao. Theo sát ta là được."

Mạnh Dao lưỡng lự trong chốc lát, cũng không tìm được lý do gì để cự tuyệt, cuối cùng mỉm cười gật đầu: "Được, vậy làm phiền người rồi."

Thời gian săn đêm là ba ngày.

Sau khi màn đêm của đêm đầu tiên kéo đến, Lam Hi Thần để Mạnh Dao tạm ngủ trên cây một đêm.

Mạnh Dao hỏi: "Vậy Trạch Vu Quân thì sao?"

Lam Hi Thần trả lời: "Ta canh đêm."

Mạnh Dao nói: "Vậy không được, tiểu sinh nợ Trạch Vu Quân quá nhiều." Sau đó ôn hòa khuyên nhủ: "Huống chi gia quy Cô Tô Lam thị làm việc và nghỉ ngơi, Trạch Vu Quân như vậy e là làm trái với gia quy, tinh thần sẽ sa sút, việc này không ổn."

Thế là cuối cùng hai người ngồi quanh đống lửa nói chuyện phiếm.

"Cô Tô à?... Là một nơi tốt." Mạnh Dao nói, "Tiểu sinh thật muốn đến đó một lần."

"Muốn đến vậy thì cứ đến."

Mạnh Dao cười nói: "Đáng tiếc tiểu sinh ngu dốt không biết đường, e là đi đến ngã ba, không biết bản thân đã lạc đến nơi nào rồi."

Lam Hi Thần khẽ mỉm cười: "Muốn ta dẫn đi không?"

Mạnh Dao trêu ghẹo: "Vậy chẳng phải tiểu sinh có lời rồi sao? Sau này còn có thể dùng làm đề tài kể chuyện."

Mắt Lam Hi Thần rủ xuống mỉm cười.

Đêm đầu tiên cứ như vậy trôi qua.

Ngày hôm sau, khi Mạnh Dao thức dậy phát hiện trên người đang khoác áo choàng của Lam Hi Thần.

Ngẩng đầu nhìn thấy Lam Hi Thần đang dọn dẹp đống lửa tàn. Y thấy hắn thức dậy, ôn hòa cười nói: "Ngủ đủ giấc chưa?"

Mạnh Dao chớp mắt nhìn y, lúc ý thức được đây là tình hình gì, lập tức trả áo khoác lại cho Lam Hi Thần, giọng nói có phần nghiêm túc: "Lam... Lam tông chủ, bây giờ khí trời còn lạnh, không chăm sóc bản thân như vậy có thể sẽ bị bệnh."

Lam Hi Thần nhận lấy áo khoác, từ chối cho ý kiến.

Y không phản bác lời của Mạnh Dao.

Bọn họ định dụ một nhóm hung thi vào trận.

Mạnh Dao nói: "Trạch Vu Quân, người đến nơi định trước bày trận đi, tiểu sinh sẽ đi dụ hung thi."

Lam Hi Thần nói: "Không được. Một mình ngươi quá nguy hiểm."

Mạnh Dao nói: "Trạch Vu Quân hãy tin tiểu sinh."

Lam Hi Thần nhíu mày không nói một lời, cuối cùng vẫn buông tay áo của hắn: "Cẩn thận.". Sau đó vẫn không yên lòng, lại đặc biệt nói thêm một câu: "Không được miễn cưỡng."

Mạnh Dao cười nói: "Vâng."

Tuy kết quả thành công, nhưng Mạnh Dao vẫn không tránh được bị hung thi làm bị thương.

Lúc Lam Hi Thần bôi thuốc cho hắn, nhìn thấy vết thương máu chảy đầm đìa kia, y nhíu mi không nén được câu trách móc: "Không phải ta đã nói không được cậy mạnh sao?"

Mạnh Dao khẽ cười, hình như cũng không cảm thấy rất đau, "Tiểu sinh không có cậy mạnh. Nếu nhị... Trạch Vu Quân đã bày trận, tiểu sinh không thể để người thất vọng."

Lam Hi Thần cúi đầu bôi thuốc, khẽ thở dài, không nói gì nữa.

Vào ngày thứ ba, bọn họ bị một đám hung thi vây đánh, y che chở Mạnh Dao đang bị thương một tấc không rời.

Không chuyên tâm vào một việc sẽ dễ bị thất thủ, lúc một con hung thi từ khe hở nhắm thẳng vào cổ họng y, y nghe tiếng Mạnh Dao hô lên từ sau lưng: "Nhị ca cẩn thận!"

Lam Hi Thần còn chưa lấy lại tinh thần, thân hình người kia chợt ngăn trước mặt y, rút thanh kiếm ra, kiếm pháp ngoan lệ lại dồn dập, khẽ quát một tiếng lập tức chặt đứt tay con hung thi kia.

Mạnh Dao đứng trước mặt y thở dốc, thần sắc lộn xộn, bả vai khẽ run, khó khăn phục hồi tinh thần lại, nhưng không quay đầu, chỉ đưa lưng về y nói: "Ta ... "

Lam Hi Thần nhìn thấy phía trước có mấy con hung thi chui ra, lập tức ôm vai kéo hắn ra sau mình, dùng Sóc Nguyệt cản vòng công kích kế tiếp.

Lam Hi Thần trầm giọng nói: "Ngươi không cần che phía trước ta. Mọi chuyện có ta."

Mạnh Dao đứng sau lưng Lam Hi Thần, không nói một lời.

Đợi đến khi chém hết toàn bộ hung thi, hai người mới xem như an tâm.

Săn đêm cũng coi như là chấm dứt, về cơ bản đã kết thúc.

Mạnh Dao đứng tại chỗ vẫn không nhúc nhích, cúi đầu nhìn vết máu chưa khô trên nhuyễn kiếm của mình, trầm mặc.

Lam Hi Thần xoay người gọi: "A Dao."

Mạnh Dao không trả lời, ánh mắt rời khỏi nhuyễn kiếm, nhưng vẫn không nhìn y. Sau đó lãnh đạm nhìn chằm chằm mặt đất, thật lâu mới đáp lại: "Lam tông chủ, ngươi không cần gọi ta thân mật như vậy."

Lam Hi Thần hỏi: "Đệ đoạt xá trở lại khi nào?"

Mạnh Dao không trả lời.

Lam Hi Thần thấy hắn không muốn trả lời, cũng không tiếp tục hỏi nữa, mà nói: "Ban nãy sắc mặt đệ rất xấu, vết thương hôm qua rách ra sao?"

Mạnh Dao không nói gì.

Lam Hi Thần nói: "Ngồi xuống băng bó trước đi. Vết thương xấu đi thì không tốt."

Mạnh Dao nói: "Lam tông chủ, lúc ta chết, là ngươi đâm một kiếm xuyên ngực ta. Bây giờ ta bị thương, ngươi muốn bôi thuốc cho ta trước. Ngươi mâu thuẫn như vậy, có thể giải thích không?"

Lam Hi Thần hơi sững sờ, nhớ tới hồi ức không tốt kia, mím môi không nói một lời, rồi sau đó khẽ nói: "Xin lỗi."

Mạnh Dao cười: "Trạch Vu Quân xin lỗi vì điều gì."

Lam Hi Thần nói: "Xin lỗi."

Mạnh Dao thở dài, tự mình tìm một chỗ ngồi xuống, nhấc áo choàng cuốn ống quần lên, vết thương rách ra đang ồ ạt chảy máu. Vết thương mới cũ lần lượt đan xen, máu đỏ sẫm cũng chảy vào trong giày.

Lam Hi Thần lấy một bình thuốc, ngồi bên cạnh, tỉ mỉ bôi thuốc cho hắn giống như hôm qua.

Mạnh Dao nhìn bàn tay thon dài của Lam Hi Thần băng bó cho mình, khớp xương rõ ràng, trắng nõn đẹp đẽ.

Hắn nhìn chằm chằm vào đôi tay kia, lại giả vờ hời hợt dùng ánh mắt lướt qua khuôn mặt nghiêm túc chuyên chú của Lam Hi Thần: "Nhị... Lam tông chủ, nói thật lòng, ta ngày càng không hiểu ngươi."

Lam Hi Thần cười nhạt, ngẩng đầu nhìn hắn: "Trên đời còn có chuyện gì A Dao nhìn không thấu?"

Mạnh Dao nói: "Ta cho rằng bây giờ ngươi rất ghét ta." Sau đó khẽ cười tự giễu, "Nhưng ta thực sự đã thân bại danh liệt, bị mọi người lên án phê bình trong các câu chuyện, ta vốn cũng không cầu xin chút tiếng tốt gì."

Lam Hi Thần nói: "Đệ và ta... khó trở thành người lạ."

Mạnh Dao: "Nhưng ta không thể buông bỏ chuyện xưa. Ta rất không cam lòng."

Động tác Lam Hi Thần hơi dừng lại.

Mạnh Dao nói: "Lam tông chủ, khi đó ngay cả con đường sống ngươi cũng không cho ta."

Lam Hi Thần nói: "Xin lỗi."

Mạnh Dao cười: "Sao lại liên tục nhận lỗi với ta? Chuyện đã qua rồi —- ta chỉ cảm thấy hơi không thoải mái thôi, nhưng cũng không yên lòng được. Lam tông chủ đừng quá tự trách."

Lam Hi Thần băng bó kỹ cho hắn, sau đó hỏi: "Đệ có thể đi được không?"

Mạnh Dao thử đứng dậy, cảm thấy có chút khó khăn bèn đáp: "E là có chút khó khăn."

Lam Hi Thần nói: "Ta cõng đệ về."

Mạnh Dao xua xua tay: "Ta chịu được, hơn nữa bụng ta cũng bị thương, không cõng được."

Lam Hi Thần trầm mặc hỏi: "Vậy... ôm về?"

Mạnh Dao: "... "

Bị ôm lấy trong nháy mắt, Mạnh Dao vẫn theo bản năng nhích lại gần trong ngực Lam Hi Thần, cảm giác phức tạp.

Hắn thật sự rất quen thuộc với động tác này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro