Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

hhtt 205-208

"A!"

"A!"

Hai tiếng kêu thảm thiết vang lên, hai huynh đệ Dư Văn, Dư Danh bị hàng trăm luồng tử quang mang cường đại cắt ngang người lập tức thảm tử, máu thịt cơ nhục văng ra khắp nơi giây cả lên hai người đang đứng cạnh là Niên Dữ Hành và Mã Thành Phong, một vài giọt văng lên mình Ngô Lai.

Mã Thành Phong và Niên Dữ Hành không hề để ý đến toàn thân mình đầy máu tươi, kinh hãi nhìn chằm chằm vào Ngô Lai, như thể đây là lần đầu tiên thấy hắn.

Đột nhiên cảm thấy có đạo quang mang đang tiến tới, hai người vốn là cao thủ cảm giác nguy hiểm lập tức lùi lại, nếu không thì cũng đã giống như Dư thị huynh đệ.

Ngô Lai thần tình lãnh khốc, hai mắt đầy sát khí nhìn thẳng vào Niên Dữ Hành và Mã Thành Phong, có điều trên tay hắn lúc này đã xuất hiện một thanh kiếm, trên thanh kiếm ấy phát ra quang mang nhàn nhạt màu tím hồng.

"Tử kiếm ! Quả nhiên nó nằm trong tay ngươi."

Trông thấy trong tay Ngô Lai xuất hiện thanh kiếm, Niên Dữ Hành và Mã Thành Phong kinh ngạc hô lên, đồng thời ánh mắt nhìn chằm chằm vào thanh kiếm, như thể đã quên mất thân đang hãm vào hiểm cảnh, tuỳ thời Ngô Lai có thể động tay chém giết.

nl.Cũng không thể trách hai người, tham lam vốn là bản tính cơ bản của con người huống chi Tử kiếm là danh kiếm đứng đầu thập đại thần binh, mấy trăm năm mới có thể xuất hiện một lần, người giang hồ chỉ cần nắm nó trong tay là đã có thể hô mưa gọi gió, huống chi mục đích của bốn người lần này đến đây hoàn toàn là vì Tử kiếm.kien

"Không sai, đúng là Tử kiếm" Ngô Lai cười lạnh nói :"Các ngươi đã thấy được Tử kiếm là đặc ân dành cho các ngươi trước khi chết. Các ngươi chết đi!"

Vừa nói Ngô lai lập tức phát động Tử kiếm, một đạo quang mang màu đỏ tía cường đại vô tỷ cắt thẳng tới hai người.

Nghe thấy lời nói của Ngô Lai, Niên Dữ Hành và Mã Thành Phong hai người đồng thời vận công lao người đến nghênh đón đạo kiếm khí của hắn, giống như lao mình ra chịu chết vậy.

Chứng kiến cảnh đó, Ngô Lai giật mình ngạc nhiên nhìn hai người Niên Dữ Hành, Mã Thành Phong khiến kiếm khí nhất thời hơi suy giảm.

Lợi dụng cơ hội đó Mã Thành Phong, Niên Dữ Hành hai người đột nhiên biến đổi hướng về phía bên trái Ngô Lai đào thoát, tốc độ còn nhanh hơn lúc lao đến nhiều, thoáng chốc đã cách xa khoảng ba mươi trượng.

"Muốn chạy ư, không có dễ như vậy đâu !"

Thấy hành động của Niên Dữ Hành và Mã Thành Phong, Ngô Lai đang trong trạng thái sững sờ, lập tức hiểu ra mục đích của chúng, lạnh lùng nói, đồng thời thân pháp như thiểm điện phóng về Niên Dữ Hành, Tử kiếm trong tay vung lên, phát một đạo tử sắc quang mang lao tới lão.

Ngô Lai phát xong đạo kiếm khí liền lập tức chuyển thân dùng tuyệt đỉnh khinh công xuất hiện trước mặt Mã Thành Phong, Tử kiếm vung lên phát một đạo kiếm khí cường đại vào lão.

Mã Thành Phong toàn lực thi triển phi thân, mắt thấy sắp thoát khỏi Trương phủ, tâm trí đang vô cùng cuồng hỉ, Ngô Lai đột nhiên xuất hiện chặn lại, phát ra kiếm khí cường đại hướng tới mình, bao nỗi vui mừng trong lòng thoáng cái mất sạch, có điều toàn bộ công lực lão đã vận dụng để đào tẩu, nhất thời không thể khống chế bản thân được, trông thấy đạo kiếm khí đang tiến tới trước mặt, trong mắt hắn ánh lên nhãn thần kinh hãi, hoảng sợ.

"A!"

Hai âm thanh đồng cùng rống lên, Mã Thành Phong, Niên Dữ Hành cả hai đều bị quang mang từ Tử kiếm của Ngô Lai chém, thân thể gục xuống huyết bắn tứ tung.

Ngô Lai không thèm nhìn hai người, lắc minh đi đến trước mặt bọn Trương Ngọc Oánh.

Nhìn Trương Ngọc Oánh dung nhan thương tâm, tiều tuỵ, lệ tràn hai mắt, Ngô Lai lòng nổi lên đau xót, tự trách nói: "Oánh tỷ, xin lỗi, là tại ta vô dụng, không nên để các ngươi đối diện với địch nhân."

Trương Ngọc Oánh ngẩng đầu nhìn Ngô Lai rồi cất giọng an ủi nói: "Ngô Lai, không thể trách chàng được, chỉ tiếc là Nguyệt Nhi, Xuân Nhi hai nàng mệnh bạc không được may mắn như chúng ta."

Ngô Lai lắc đầu không nói gì, nhẹ nhàng quỳ xuống ôm lấy thi thể Nguyệt Nhi và Xuân Nhi, đoạn chuyển thân tuỳ tiện đi về phía một căn phòng cách đó không xa.

"Vô Lại!" Lãnh Ngưng Vũ thấy hắn đau buồn định đi liền định nắm lấy vạt áo hắn, nhưng Trương Ngọc Oánh đã ngăn lại.

Trương Ngọc Oánh nói: "Vũ nhi, hãy để hắn được yên tĩnh, cái chết của Xuân Nhi và Nguyệt Nhi là đả kích rất lớn với hắn, chúng ta hãy cho hắn một chút thời gian."

Lãnh Ngưng Vũ nói : "Oánh tỷ, ta biết, ta cũng cảm nhận được sự đau khổ trong lòng hắn, cái chết của hai người Xuân, Nguyệt nhi khiến hắn vô cùng thương tâm."

Rồi nàng ngập ngừng nói tiếp: "Oánh tỷ, ta biết ngươi và hai người bọn họ chung sống với nhai đã lâu... giống như tỷ muội ruột thịt vậy, nhưng các nàng ấy cũng đã đi rồi ngươi đừng quá thương tâm mà tổn hại đến thân thể."

Nhớ lại những tháng ngày sống bên nhau từ thời niên thiếu, hai nha hoàn như hai chị em ruột thịt không bao giờ cách rời, trong lòng Ngọc Oánh không khỏi bi thống nhưng vẫn kiên cường nói: "Yên tâm đi, ta không sao đâu."

nl.Lãnh Ngưng Vũ dù chỉ mới gặp hai người một thời gian ngắn, nhưng trong lòng đã coi họ là tỷ muội của chính mình, trong lòng đau xót khổng kể xiết. Tuyết Nhi ở bên cạnh hai nàng cũng mang một vẻ mặt vô cùng thương tâm.kien

"Sao thế này, ta sao có thể đột nhiên ngất đi vậy?"

Khi mọi người còn đang thương tâm nhìn Ngô Lai ôm Xuân Nhi và Nguyệt Nhi hướng tới căn phòng phía xa, Đồng Cương đang ngất đột nhiên tỉnh lại mặt mày ngây ngốc, nhìn quanh bốn phía rồi không quên quơ lấy binh khí, miệng lẩm bẩm.

Nghe thấy tiếng Đồng Cương, bọn Trương Ngọc Oánh ba người lạnh lùng liếc hắn một cái rồi không lý tới hắn nữa.

"Mấy vị đại tẩu này, địch nhân đã đi đâu hết cả rồi? Không phải là bị các ngươi giết hết rồi chứ? Ta vẫn chưa đánh đủ mà."

Lúc này Đồng Cương đã đi đến trước mắt ba người, nhìn thấy bốn phía trống không, không nhịn được liền hỏi.

"Tất cả ổn rồi, lão đại đã trở lại? Nhưng sao không thấy hai người Xuân Nhi và Nguyệt Nhi đâu nhỉ?"

Không đợi bọn Trương Ngọc oánh trả lời hắn đã nói tiếp.

Trương Ngọc Oánh và Lãnh Ngưng Vũ lạnh lùng liếc hắn rồi không nói gì.

Nhìn ánh mắt khẩn cầu của Đồng Cương, Tuyết Nhi nói: "Xuân Nhi và Nguyệt Nhi đã chết rồi." Nói đến đây nước mắt đã không nhịn được trào ra.

"Cái gì ? Nguyệt Nhi và Xuân Nhi đã chết?" Đồng Cương vẻ mặt không thể tin được giận dữ nói: "Như thế là thế nào? Kẻ nào đã giết, ta nhất định phải báo thù."

Nói xong hai cặp mắt chớp động đầy nộ hoả, hai tay nắm chặt lấy đại chùy. Dù hắn mới chỉ ở Trương Phủ có hai tháng nhưng tình cảm của hắn dành cho nhị nữ phi thường tốt, họ đều hay chiếu cố đến hắn, đã cho hắn cảm thụ được tình cảm ấm áp

"Tất cả đều là lỗi của ngươi, nếu như không phải tên ngu ngốc nhà ngươi đã phá huỷ đi trận pháp thì hai nàng ấy đã không phải chết."

Lúc này Lãnh Nhưng Vũ đột nhiên giận dữ nói, đồng thời mắt vẫn thê lương nhìn về phía căn phòng mà Ngô Lai đã mang thi thể của hai nàng đi vào, nếu không phải Đồng Cương phá huỷ đi trận pháp các nàng bất tất phải chánh diện giao thủ với địch nhân. Với sự thần kỳ của trận pháp thì người bị chết chính là bọn Mã Thành Phong.

"Đều là ta đã hại các nàng!" Đồng Cương nhất thời minh bạch lỗi lầm của mình, hối hận nói: "Đều là lỗi của ta, là ta đã hại các nàng ấy, có thể để cho ta nhìn thấy thi thể của các nàng ấy được không ?"

"Bất tất, thi thể của các nàng ấy đã được chuyển đến nơi tốt rồi, ngươi bất tất phải lo lắng." Lãnh Ngưng Vũ lạnh lùng nói: "Giá mà ta sớm biết được ngươi là kẻ lỗ mãng thì đã không lưu ngươi lại ở đây."

"Vũ nhi, đừng trách Đồng Cương nữa đó đều là lỗi của ta, đều tại ta không cẩn thận khi bày trận, đã hại Nguyệt Nhi và Xuân Nhi."

Lúc này Trương Ngọc Oánh lên tiếng cắt ngang lời Lãnh Ngưng Vũ, tuy bên ngoài đúng là lỗi của Đồng Cương nhưng trong cái chết của hai người mình cũng cảm thấy có trách nhiệm.

"Đại tỷ, người đừng tự trách mình." Thấy Trương Ngọc Oánh tự trách, Lãnh Ngưng Vũ nhẹ nhàng an ủi nói: "Dù thế nào đó cũng không phải là lỗi của tỷ, lần này tất cả chúng ta đều không có lỗi."

Trương Ngọc Oánh lắc đầu, cái chết của hai người Xuân Nhi và Nguyệt Nhi đã khiến tâm nàng rối loạn.

Trầm mặc một lát rồi Trương Ngọc Oánh đột nhiên hướng tới Đồng Cương nói: "Đồng Cương, ngươi không phải muốn nhìn thi thể hai nàng lần cuối sao? Hãy đi cùng ta."

Đồng Cương nghe vậy, vội vàng vứt bỏ mọi ý niệm trong đầu, lật đật cùng Trương Ngọc Oánh tiến đến căn phòng mà lúc trước Ngô Lai đã đi vào. Lúc này hắn đã rõ nguyên nhân cái chết của hai nàng chính là hành động lỗ mãng của mình, trong lòng thập phần ăn năn.

Đến trước của phòng, Trương Ngọc Oánh nhẹ nhàng đẩy cửa, nhưng cánh cửa vẫn im lìm, là do Ngô Lai muốn nhốt mình trong phòng nên trước khi vào đã khoá lại.

Sững người một lát, Trương Ngọc Oánh liền gõ nhẹ vào cửa phòng, nhưng một lát sau vẫn không có động tĩnh gì.

Trương Ngọc Oánh quay đầu nhìn Lãnh Ngưng Vũ, đều nhận thấy ánh mắt đầy vẻ lo lắng của đối phương.

"Lão đại sao vậy? Hắn không có chuyện gì chứ." Chờ nửa ngày trời mà vẫn không thấy động tĩnh gì, Đồng Cương không nhịn được hỏi.

Nghe vậy, Trương Ngọc Oánh, Lãnh Ngưng Vũ, Tuyết Nhi ba người cơ hồ cũng phẫn nộ trừng mắt nhìn Đồng Cương. Nhìn thấy mục quang giết người của ba nàng, Đồng Cương vội vàng ngậm chặt mồm lại.

Lúc này trong phòng, Ngô Lai quỳ gối trên nền đất, lặng lẽ nhìn dung nhan của Xuân Nhi và Nguyệt Nhi, cả người hắn đờ đẫn, mặt không chút biểu tình, dường như như không gian trong căn phòng lúc này như dừng lại.

Chờ một lát vẫn không thấy trong phòng có động tĩnh gì, Trương Ngọc Oánh nói: "Vô Lại, ngươi đừng quá thương tâm như vậy, ta biết cái chết của Xuân Nhi và Nguyệt Nhi khiến ngươi chịu đả kích rất lớn, nhưng đừng tự làm tổn thương bản thân mình, dù bọn họ ở dưới suối vàng cũng không được an lòng."

Nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng, không khỏi khiến cho mấy người Lãnh Ngưng Vũ càng thêm lo lắng

"Vô Lại, ngươi hãy mở cửa ra cho ta vào đi, Xuân Nhi và Nguyệt Nhi đều đã cũng lớn lên với ta, chúng ta còn thân hơn cả chị em ruột thịt, các nàng chết đi ta cũng đau lòng không kém gì ngươi, đừng tự nhốt mình trong phòng hãy để ta vào chia sẻ cùng với ngươi."

Trương Ngọc Oánh đột nhiên phát thoại, mỗi lời nói đều như từ đáy lòng thốt ra, khiến cho người nghe đều cảm thụ được nỗi đau của nàng.

"Vô Lại ca ca, ngươi hãy mở cửa để chúng ta vào đi! Hãy để chúng ta chia sẻ sự thống khổ với ngươi." Tuyết Nhi cũng cố gắng khuyên nhủ, nhưng căn phòng vẫn tim lặng không động tĩnh.

"Lão đại, đều là lỗi tại ta, là ta đã hại chết các nàng, nếu không phải là ta đã phá huỷ khiến cho trận pháp không thể hoạt động, Nguyệt Nhi và Xuân Nhi sẽ không phải chết. Lão đại, mặc kệ ngươi muốn đối xử với ta như thế nào cũng được, ngươi có thể mắng chửi ta, thậm chí giết ta, nhưng đừng tự trừng phạt mình như vậy, đừng khiến chúng ta lo lắng, cũng như các vị đại tẩu phải thương tâm. Lão đại, ngươi hãy mở cửa cho chúng ta vào đi !"

Đồng Cương lên tiếng tự trách mình, đồng thời từ quỳ xuống trước cánh cửa vang lên một tiếng "cạch".

Đồng Cương nói tiếp: "Lão đại, giờ ta quỳ xuống tại đây, mong ngươi hãy mở cửa cho chúng ta vào đi."

"Ta muốn được yên tĩnh một lát, các ngươi cũng đã mệt rồi hãy đi về nghỉ ngơi trước đi."

"Ta muốn yên tĩnh một lát, mọi người cũng mệt rồi, về nghỉ sớm trước đi!"

Lúc này, thanh âm lạnh lùng của Ngô Lai truyền từ trong phòng ra.

"Vô Lại, Vô Lại!"

Nghe được tiếng của Ngô Lai, mấy người liền mừng rỡ, Lãnh Ngưng Vũ vội vã kêu lên, nhưng mà một hồi lâu, Ngô Lại không trả lời. Hai nữ nhân ngẩn người nhìn vào căn phòng yên tĩnh.

"Là ai? Mau đi ra!"

Lúc này, Trương Ngọc Oánh đột nhiên quát lạnh, đồng thời xoay người nhìn chằm chằm về phía trước.

Khi nghe Trương Ngọc Oánh quát, Lãnh Ngưng Vũ cùng Tuyết Nhi đã rút trường kiếm ra khỏi vỏ. Đồng Cương đang quỳ trên mặt đất cũng đột nhiên đứng lên, tay nắm thiết chùy, rồi tập trung nhìn về phía trước.

"Lão hủ là Phong Vân, đến đây để tìm Ngô thiếu hiệp."

Thanh âm Trương Ngọc Oánh chưa dứt, một lão già xuất hiện trong viện. Lão già trả lời, rồi lắc mình mấy cái đã đến trước mặt mấy người.

"Là Phong Vân - Phong tiền bối?" Trương Ngọc Oánh có chút kinh ngạc lên tiếng, Ngô Lai đã từng đề cập tới Phong Vân trước mặt nàng, nhưng tại sao ông ta lại xuất hiện ở đây, nên trong lòng có chút cảnh giác.

nl.Từ lúc Phong Vân xuất hiện Lãnh Ngưng Vũ cùng Tuyết Nhi đều nhìn chằm chằm vào ông ta, mặc dù đã được biết được ông ta có quen biết Ngô Lai, nhưng ông ta lại xuất hiện lúc này làm cho người ta không khỏi nghi ngờ, cho nên trong tay của bọn họ đã nắm chặt binh khí, chỉ cần Phong Vân dị động, thì sẽ bị công kích mãnh liệt.kien

"Không sai, lão hủ chính là Phong Vân." Nhìn khuôn mặt có vẻ hoài nghi của mọi người, Phong Vân cười khổ: "Chư vị, vừa rồi nơi này đã xảy ra chuyện không hay, lão hủ cũng đồng cảm được nổi khổ của mọi người. Mặc dù ta tận mắt chứng kiến, nhưng cũng vô lực không ngăn cản được, mong chư vị tha lỗi cho."

"Trong chuyện này tiền bối thực không có quan hệ gì cả." Trương Ngọc Oánh nghe vậy, thản nhiên đáp: "Muốn trách thì trách kiếp số của các nàng ấy bạc mệnh, cũng là kiếp nạn của họ, đã là định mệnh thì sao tránh khỏi cho được."

Phong Vân lại nói: "Thực ra ta tới đây để gặp Ngô thiếu hiệp chính là để nói ra hung thủ đã giết chết các vị cô nương là ai."

"Có thật như vậy không?" Trương Ngọc Oánh nói: "Đã như vậy thì tiền bối cứ đi gặp Ngô Lai!"

Tâm niệm của Trương Ngọc Oánh luôn muốn vì Xuân Nhi mà báo thù, khi nghe Phong Vân nói như vậy, trong mắt nàng ánh lên một tia sát khí, trong lòng muốn vì Xuân Nhi mà giết chết tên hắc y nhân kia.

"Ngô Lai, Phong tiền bối có chuyện muốn nói với chàng." Trương Ngọc Oánh hướng tới phòng của Ngô Lai nói, thường thì nàng gọi hắn ta bằng Vô Lại, nhưng nay có người ngoài nên mới gọi tên của hắn. Đợi một lúc lâu không thấy phản hồi của Ngô Lai, Trương Ngọc Oánh cười khổ nhìn Phong Vân. Phong Vân lắc đầu nhìn Trương Ngọc Oánh, lão ta có thể hiểu được tâm trạng của Ngô Lai bây giờ, lão lên tiếng: "Ngô thiếu hiệp, là lão hủ Phong Vân đây, lão hủ đã biết được mọi chuyện rồi, lão cũng vô cùng thương tiếc, nhưng người chết không thể sống lại, thiếu hiệp đừng đau buồn quá, lão hủ hiểu được trong lòng thiếu hiệp đang rất đau khổ hơn nữa lại còn tự trách mình, nhưng như thế thì cũng không có tác dụng gì hết, chi bằng vì các cô nương ấy tìm cách báo thù còn hay hơn!"

Dừng một chút Phong Vân tiếp tục nói: "Chính vì vậy cho nên hôm nay lão hủ đến đây nói cho thiếu hiệp biết được ai là hung thủ hãm hại vị cô nương kia."

Nguyên lai Phong Vân cùng mấy cao thủ của Phong cốc và Thiên Đường vì theo dõi mấy người của Độc môn hướng đánh Trương phủ mà tới, nhưng khi thấy đám người Trương Ngọc Oánh đánh nhau cũng không dám lộ diện, cũng không muốn ra tay để trở thành địch thủ của Độc môn, chẳng ngờ rằng tên hắc nhân y kia tự nhiên xuất hiện quá đột ngột, trường kiếm của hắn vô tình đâm vào Nguyệt Nhi, làm mọi người đều chuẩn bị không kịp, khi biết được Ngô Lai với Trương phủ không có quan hệ, Phong Vân chuẩn bị để giải thoát cho họ, nhưng nào ngờ trường kiếm của hắc y nhân lại đâm vào Xuân Nhi làm Phong Vân lão không kịp ứng phó.

Lúc Phong Vân cùng mấy người khác còn đang ngẩn ngơ thì hắc y nhân tốc độ kinh người bay vào đêm tối trốn thoát, Phong Vân biết đổi theo cũng không kịp nữa. Chỉ đến khi Ngô Lai xuất hiện, chém nát bọn Mã Phong Thành bốn người, bọn người Phong Vân nhìn Ngô Lai bằng ánh mắt vô cùng kinh ngạc, cái làm họ chú ý là thanh kiếm trên tay Ngô Lai phát ra ánh tím nhàn nhạt, làm mấy người bọn họ không tự chủ mà nhìn. Chả lẽ lời đồn đại rằng Tử kiếm xuất hiện tại Trương phủ là thật sao.

Ngây người một lúc, Phong Vân quyết định đi tìm Ngô Lai, nói cho Ngô Lai biết ai là hung thủ đồng thời lão còn thực hiện được mục đích kia.

''Là ai đã giết chết Xuân Nhi?''

Sau một lúc lâu, trong phòng rốt cục truyền đến thanh âm lạnh lùng của Ngô Lai, không hàm một tia cảm tình.

Nghe vậy, Phong Vân vội vàng nói: "Sát Thủ minh mấy năm gần đây mới xuất hiện mười đại sát thủ trẻ tuổi trong tay một người, thân pháp khinh công giang hồ không người nào có thể theo được, được người giang hồ gọi là Vô Ảnh sát thủ, người ta không biết được thân phận thực của hắn."

"Sát Thủ minh ở địa phương nào?" Ngô Lai thanh âm nhàn nhạt truyền đến.

Phong Vân nói: "Sát Thủ minh đã tồn tại trong giang hồ cả trăm năm nay, nhưng lại chả ai biết chính xác vị trí của nó cả, trong đó cao thủ nhiều như mây, cùng Sát Thủ lâu được xưng là hai tập đoàn sát thủ thần bí nhất, không ai có thể biết vị trí của chúng cả."

Chờ một lát, vẫn không nghe bất cứ thanh âm nào của Ngô Lai, Trương Ngọc Oánh cười khổ nói "Phong tiền bối, xin lỗi! Cái chết của Nguyệt Nhi và Xuân Nhi đã làm Ngô Lai rất thương tâm, lúc này hắn chưa có ổn định, có gì chậm trễ xin tiền bối thứ lỗi."

Phong Vân gật gật đầu nói: "Tâm tính của Ngô thiếu hiệp lão hủ có thể hiểu được, lúc này trời cũng không còn sớm nữa, lão hủ cũng cáo từ đây, người đã chết thì không thể sống lại được, mong mọi người đừng nên đau buồn nữa." Phong Vân cũng biết lúc này ở đây là không thích hợp, vì vậy quyết định rời đi.

Trương Ngọc Oánh nói: "Nếu tiền bối phải đi, xin thứ vãn bối không tiễn."

"À, đúng rồi, vừa rồi thanh kiếm trong tay Ngô thiếu hiệp có phải là Tử kiếm đứng đầu trong thập đại thần khí không?"

Lúc này, vốn Phong Vân chuẩn bị rời đi đột nhiên xoay người lại hỏi.

Trương Ngọc Oánh gật đầu nói: "Không sai, thanh kiếm của Ngô Lai quả là Tử kiếm."

Phong Vân nói: "Nếu tử kiếm ở trong tay các ngươi, vậy các người phải cẩn thận, xem ra vừa rồi lúc đánh nhau đã bị những người đứng xem phát hiện rồi, ở đây không còn an toàn nữa đâu."

Trương Ngọc Oánh gật đầu nói: "Ta biết rồi, đa tạ tiền bối nhắc nhở."

"Nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với bản thân, xin cô nương hãy chuyển cáo lời này của ta cho Ngô thiếu hiệp." Phong Vân nói xong liền xoay người rời đi.

"Nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với bản thân." Trương Ngọc Oánh lẩm bẩm nhìn Phong Vân đã đi xa. Bắt đầu từ lúc này, Trương Ngọc Oánh đã thu lại trái tim nhân từ của nàng.

"Đại tỷ, các người thấy Phong Vân lần này đột nhiên lại xuất hiện ở đây vì mục đích gì? Không phải đơn giản chỉ là nói cho chúng ta biết hung thủ giết chết Xuân Nhi chứ?"

Lúc này, Lãnh Ngưng Vũ đột nhiên nói, đối với hảo tâm của lão Phong Vân này, Lãnh Ngưng Vũ một chút cũng không tin.

nl.Trương Ngọc Oánh thu lại ánh mắt, lắc đầu nói: "Ta cũng không biết, Xem chừng lão cũng tới đây vì Tử kiếm, bất quá lão nói không sai, giờ đây chúng ta đã không còn an toàn, đặc biệt là nơi này sau trận đánh vừa rồi sợ rằng đã bị người giang hồ phát hiện, hơn nữa còn biết Tử kiếm trong tay chúng ta, chúng ta sau này chẳng những sẽ gặp nhiều phiền toái, hơn nữa còn rất nhiều việc nữa phải làm.".kien

Lãnh Ngưng Vũ nói: "Đại tỷ, bây giờ phải làm sao?"

Trương Ngọc Oánh nói: "Không cần lo lắng, ta bây giờ phải bày lại trận mới, từ ngay mai trở đi, Trương phủ sẽ không còn tồn tại nữa, nơi này chỉ còn là một căn nhà hoang thôi."

Không đợi cho Lãnh Ngưng Vũ và những người khác kịp nói gì, Trương Ngọc Oánh lại nói: "Vũ nhi, ta và ngươi cùng đi bày trận, Tuyết nhi và Đồng Cương canh chừng chỗ này, một khi Vô Lại đi ra, các người phải cho chúng ta biết."

Nghe xong, mấy người đều gật đầu, Tuyết nhi và Đồng Cương đứng gác ở trước cửa đợi Ngô Lai ra, còn Lãnh Ngưng Vũ thì đi giúp Trương Ngọc Oánh bày trận.

Ngay lúc Trương Ngọc Oánh và Lãnh Ngưng Vũ đã đi, Tuyết nhi và Động Cương đứng ở ngoài cửa phòng chờ, trong một ngách trong hoa viên, một bóng người xuất hiện trên mái nhà. Đó là một nam tử trẻ tuổi rất anh tuấn.

Người này nhìn Trương Ngọc Oánh và Lãnh Ngưng Vũ, rồi lại nhìn sang cái phòng mà Tuyết nhi và Đồng Cương đang đứng, trong mắt hiện lên nét vui mừng, trên gương mặt lạnh lùng, lẩm bẩm: "Không ngờ Hổ Phách Thần châu và Tử kiếm đều ở trong tay các ngươi, xem ra ta đã không uổng công rồi, chỉ cần nói tin tức này cho nàng, vậy ta sẽ có cơ hội được gần nàng rồi, đến lúc đó..." Một nụ cười quỷ dị hiện ra trên mặt người trẻ tuổi này, đột nhiên lắc mình một cái đã biến vào trong bóng đêm.

Không phải hắn không nghĩ tới việc ra tay cướp đoạt Hổ Phách Thần châu và Tử kiếm, mà là hắn không nắm chắc, hắn đã từng thấy qua sự lợi hại của Tử kiếm mà hắn đương nhiên muốn có, còn Hổ Phách Thần châu có thể cho hắn cơ hội có được người đẹp, hắn đương nhiên không muốn buông bỏ. Tuy nhiên hắn cũng biết rất rõ, một khi bị Ngô Lai phát hiện, nhất định sẽ dùng toàn lực để đánh chết những người có chủ ý với bọn họ, mặc dù hắn không sợ võ công của Ngô Lai, nhưng hắn cũng phải kiên kỵ Tử kiếm ba phần.

Tuy nói thời gian nhanh như điện, nhưng lúc này Tuyết nhi và Đồng Cương lại cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm chạp, chậm tới nổi như đã ngừng lại. Hai người lo lắng đứng chờ ở ngoài phòng, nhưng vẫn không thấy bên trong có động tĩnh gì, hai người chỉ có thể lo lắng đứng bên ngoài đi tới đi lui. Mà bên trong Ngô Lai vẫn đang duy trì tư thế cũ, lẳng lặng nhìn gương mặt của Nguyệt Nhi và Xuân Nhi đã chết, sắc mặt tái nhợt, không có động tác gì, thậm chí ngay cả mắt cũng không chớp lấy một cái.

"Thế nào rồi? Ngô Lai đã ra chưa?"

Lúc này, thanh âm của Trương Ngọc Oánh đột nhiên vang lên. Nàng cùng Lãnh Ngưng Vũ đã bố trí xong trận pháp, đang đi tới chỗ hai người.

Thấy Trương Ngọc Oánh cùng Lãnh Ngưng Vũ đi tới, Tuyết Nhi và Đồng Cương mừng rỡ, nghe vậy, Tuyết Nhi nói: "Không có, Vô Lại đại ca ở trong phòng vẫn không có động tĩnh gì."

"Đại ca sẽ không gặp chuyện gì chứ?" Cuối cùng Tuyết Nhi có chút lo lắng hỏi.

Trương Ngọc Oánh nói: "Ta cũng không biết, nhưng ta tin tưởng Vô Lại nhất định không có việc gì, hắn nhất định sẽ không làm chúng ta thất vọng đâu."

Nghe vậy, Tuyết Nhi như hiểu như không gật đầu, không nói gì.

"Nhưng mà lão đại tại sao còn không ra, mọi người ở đây đều đang lo lắng cho hắn mà!"

Lúc này, Đồng Cương đưa ra nghi vấn trong lòng. Hắn đã không nhịn được nữa, dù sao Ngô Lai cũng là lão đại của hắn, hắn không thể không đợi.

Trương Ngọc Oánh lắc đầu nói: "Chúng ta phải cho Vô Lại chút thời gian, để làm cho hắn nhớ về những chuyện đã qua, phải gỡ bỏ những chuyện tích tụ trong lòng, chỉ có gỡ bỏ những chuyện tích tụ trong lòng, hắn mới có thể đối mặt với quá khứ, đi giải quyết những vấn đề sắp phát sinh sau này."

"Đại tỷ, không bằng chúng ta hãy gõ cửa đi, trong lòng ta cũng bắt đầu bối rối rồi."

Đợi một lúc không thấy Ngô Lai có động tĩnh gì, Lãnh Ngưng Vũ nhịn không được nói.

Nghe vậy, Trương Ngọc Oánh khẽ gật đầu, trong một thời gian dài lại không có một chút động tĩnh của Ngô Lai, trong lòng nàng tỏ ra lo lắng, sợ rằng Ngô Lai tự trách mình mà không thể đi ra, phá bỏ vướng mắc trong lòng, nhưng sự lo lắng của nàng một chút cũng không biểu hiện, vì nàng biết rằng có nhiều người cũng có tâm trạng giống mình, một khi chính mình biến sắc, sẽ ảnh hưởng đến tâm lý của mọi người.

Cót két!

Ngay lúc Lãnh Ngưng Vũ chạm tay định mở, Ngô Lai đã mở cửa, từ bên trong bước ra, không chỉ sắc mặt lộ rõ nét thương tâm không sao che dấu được mà còn ngấn vài giọt lệ, vẻ mặt rất tiều tụy.

Thấy vậy Lãnh Ngưng Vũ cao hứng nói: "Vô Lại, không sao chứ? Chàng làm cho chúng ta lo lắng gần chết đi được."

Ngô Lai vẻ mặt có lỗi nhìn mọi người nói: "Thứ lỗi cho ta, đã làm cho các nàng lo lắng rồi, mọi người cứ yên tâm, sau này ta sẽ không để mọi người phải lo lắng nữa."

Ngô Lai cảm thấy có lỗi, nhìn mọi người mà nói: "Xin lỗi, đã làm cho mọi ngưởi phải lo lắng, nhưng các người hãy yên tâm, sau nay ta sẽ không để các người lo lắng nữa."

Nhìn dung nhan Trương Ngọc Oánh, Ngô Lai dấy lên cảm giác đau lòng. Người khác không biết Trương Ngọc Oánh đang nghĩ gì, nhưng hắn biết rất rõ ràng lúc này trong lòng nàng đang thống khổ. Nhưng hắn cũng rõ ràng Trương Ngọc Oánh đang kìm nén trong lòng, không có biểu hiện ra ngoài.

"Vô Lại, chúng ta tin tưởng chàng, tin chàng nhất định sẽ không làm chúng ta thất vọng nữa." Nhìn khuôn mặt có chút thất thần và ánh mắt quan tâm sâu sắc, Trương Ngọc Oánh nhất thời đau lòng vạn phần.

Ngô Lai nói: "Oánh tỷ, đa tạ nàng." Hai mắt thâm tình nhìn Trương Ngọc Oánh, hết thẩy không nói được gì thêm.

"Vô Lại đại ca, chàng như thế nào lại không để ý chúng ta lâu như vậy a? Người ta tưởng rằng chàng vẫn còn trách chúng ta không bảo vệ tốt cho Xuân Nhi và Nguyệt Nhi nữa?"

nl.Lúc này, Tuyết Nhi nũng nịu ôm cánh tay của Ngô Lai, nhẹ nhàng nói. Hai mắt nàng nhìn Ngô Lai, trong mắt tràn ngập vô số tư niệm, lo lắng, thương tâm...kien

Vừa nghe Tuyết Nhi nhắc tới cái chết của Xuân Nhi và Nguyệt Nhi, hai mắt Ngô Lai lập tức tối sầm lại.

Thấy vậy, Trương Ngọc Oánh vội vàng lên tiếng: "Vô Lại, chàng không sao chứ? Xuân Nhi và Nguyệt Nhi đã chết, chúng ta cũng không nên thương tâm nữa. Tin rằng bọn họ tại thế giới khác cũng không muốn chứng kiến chúng ta thương tâm."

Ngô Lai nói: "Ta không có việc gì." Nói xong lập tức khôi phục lại sắc thái trước kia, thậm chí với trước kia mạnh mẽ hơn.

Dừng lại một chút xong, Ngô Lai nhẹ nhàng, ôn nhu ôm chặt Tuyết Nhi vào lòng rồi nói: "Làm sao mà có thể? Làm sao mà khi ta quay về lại không lý tới Tuyết Nhi và các người chứ? Các nguời tất cả đều là người mà ta yêu thương nhất, thật sự ta vĩnh viễn sẽ không không để ý đến các ngươi. Còn nữa, từ nay về sau, Ngô Lai ta sẽ không để cho những người thân bên cạnh chịu bất kỳ thương tổn nào, nếu đúng là họ đối với chúng ta có phần bất lợi, ta đều cũng không một chút do dự nào mà giết bọn họ. Nghĩ lại Phong tiền bối đã nói rất đúng: 'nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính mình'."

Phong Vân và Trương Ngọc Oánh nói chuyện với nhau, Ngô Lai đương nhiên nghe rõ, khi Ngô Lai nói ra những lời này thì cả người đều phát ra một loại khí thế uy nghiêm, trên mặt tràn ngập sự tự tin cường đại, là hứa hẹn với mấy người, cũng là hứa hẹn với chính mình, trong lòng hắn đã có quyết định, ra tay giết chết toàn bộ những kẻ hay thế lực muốn đối với bọn họ bất lợi.

Nhìn Ngô Lai đột nhiên phát tán ra một loại khí thế cường đại cùng với trên mặt tràn ngập sự tự tin vô cùng, Trương Ngọc Oánh cùng Lãnh Ngưng Vũ đã biết Ngô Lai có chuyển biến, không phải tự trách vì cái chết của Nguyệt Nhi và Xuân Nhi nữa. Hai nàng không kìm nổi tâm trạng cực kỳ vui vẻ trong lòng.

"Xin lỗi lão đại, đều là ta không tốt, nếu không phải ta lỗ mãng, phá hủy trận pháp thì Nguyệt Nhi và Xuân Nhi các nàng đã không..." Lúc này, Đồng Cương đột nhiên tự trách hướng về phía Ngô Lai nói, nhưng lời còn chưa nói xong đã bị Ngô Lai cắt đứt.

Ngô Lai thản nhiên nói: "Đồng Cương, không cần nhắc lại chuyện này nữa, ta không trách ngươi, nhưng lần này đã sai, lần sau ngươi không nên hành động lỗ mãng phạm sai lầm như vậy nữa."

Nghe vậy Đồng Cương nói: "Được, lão đại!" Thấy lão đại tha thứ cho mình, Đồng Cương nhất thời mừng rỡ.

"Oánh tỷ, nơi này sợ rằng không còn an toàn, không biết cái trận pháp kia còn sử dụng được không, nếu như không sử dụng được nữa, chúng ta phải lập tức ly khai nơi này ngay, việc Tử kiếm nằm trong tay, bọn ta sợ rằng không chỉ nhóm người Phong Vân tiền bối biết mà còn có cả bọn người giám thị chúng ta cũng đã biết rồi, chỉ vì bọn người giám thị chúng ta không có cao thủ nên không dám ra tay cướp đoạt."

Ngô Lai đột nhiên hướng Trương Ngọc Oánh nói. Hắn đã quyết định bảo vệ những người xung quanh mình nên chú ý đến từng chi tiết, không thể phạm những sai lầm nhỏ nhặt có thể làm bọn người muốn cướp Tử kiếm và Hổ Phách Thần châu phương hại đến người của mình.

Nghe vậy, Trương Ngọc Oánh nói: "Vô Lại, yên tâm đi! Ta đã bố trí lại trận pháp kia rồi, tuy không có uy lực như lúc trước nhưng người nào không hiểu trận pháp cũng không thể xâm nhập được đâu, khi trời sáng mọi người sẽ thấy nơi này không còn nữa, Trương phủ sẽ biến thành một toà nhà hoang phế."

Ngô Lai nói:" Nếu như vậy thì ta an tâm rồi, còn những hạ nhân trong phủ....."

Không cần Ngô Lai nói tiếp, Trương Ngọc Oánh cũng đã biết hắn muốn hỏi điều gì, nói: "Những hạ nhân đó ngươi không cần lo lắng, ta đã cho một ít ngân lượng trước khi bọn họ rời khỏi đây lúc rạng sáng."

Ngô Lai gật đầu, không cần nói nhiều. Hắn biết Trương Ngọc Oánh tâm tư kín đáo, mình có thể nghĩ tới điều gì, Trương Ngọc Oánh đều đã nghĩ tới trước, hơn nữa đã làm tốt.

Lãnh Ngưng Vũ đột nhiên nói: "Oánh tỷ, Vô Lại, thi thể của Nguyệt Nhi với Xuân Nhi các người tính làm sao bây giờ?"

"Chôn cất cho bọn họ."

Ngô Lai và Trương Ngọc Oánh cơ hồ đồng thời thản nhiên nói, hai người đã gạt bỏ sự thương tâm về cái chết của Nguyệt Nhi và Xuân Nhi, nên không còn buồn rầu nữa, người cũng đã chết, thương tâm cũng chẳng giải quyết được chuyện gì.

"Chôn ở đâu đây?" Lãnh Ngưng Vũ hỏi, nàng không biết phải chôn cất hai nàng ấy ở đâu, vào lúc nguy hiểm này, bọn họ cơ bản không thể chôn cất Nguyệt Nhi và Xuân Nhi cho tử tế được.

Nghe vậy Trương Ngọc Oánh và Ngô Lai cùng nhìn nhau, Trương Ngọc Oánh nói: "Vô Lại, hay là chàng quyết định đi!"

Ngô Lai lắc đầu nói: "Không! Oánh tỷ, chuyện đó tỷ quyết định đi!"

Trương Ngọc Oánh gật đầu, nhìn quanh tứ phía, nói: "Tại thời điểm này, chôn cất tử tế cho các nàng ấy là điều không thể, chỉ sợ chúng ta vừa ra khỏi nơi này liền bị người khác tập kích, chôn cất bọn họ ở hoa viên vậy! Các nàng ấy từ nhỏ đến lớn đã sống ở đây, sau này chúng ta nhớ bọn họ thì có thể đến thăm."

Ngô Lai gật đầu, bây giờ nơi này có lẽ là thích hợp nhất cho hai người.

Khi mọi việc xong xuôi thì đã quá trưa, mà mấy người đã cả đêm không chợp mắt, lại vừa trải qua thời gian dài đánh nhau, thân thể đã sớm mệt mỏi.

nl.Nhìn nét mặt mọi người mệt mỏi, Ngô Lại nhẹ nhàng khẽ nói: "Các nàng đã cả đêm không nghỉ ngơi rồi, đều về nghỉ ngơi đi!".kien

Trương Ngọc Oánh gật đầu không nói gì.

Lãnh Ngưng Vũ nói: "Vô Lại, ngươi cũng mệt mỏi rồi, cũng về phòng nghỉ ngơi đi!"

Ngô Lai nói: "Ta muốn ở bên Xuân Nhi, Nguyệt Nhi một lúc, các nàng về trước đi!"

Lãnh Ngưng Vũ muốn nói gì đó, lại bị Trương Ngọc Oánh cản lại.

Trương Ngọc Oánh nói: "Vô Lại, không nên ở đây quá lâu, trở về phòng nghỉ ngơi sớm một chút, các nàng ấy chết, mọi người cũng đều rất thương tâm, sau này chúng ta có thể mỗi ngày đều đến bầu bạn với các nàng ấy."

Ngô Lai gật đầu, không nói gì, ngẩn người trân trân nhìn phần mộ hai nàng.

Trương Ngọc Oánh liếc mắt nhìn Ngô Lai một cái, cùng Lãnh Ngưng Vũ mấy người trở về nghỉ ngơi.

Từ nay về sau, hoa viên trong phủ có thêm hai phần mộ, một cái của Xuân Nhi, một cái của Nguyệt Nhi.

Phần mộ hai người là do Ngô Lai cùng mấy người cùng nhau dùng kiếm đào, sau đó lấy tay vùi lấp một chút, bia đá trên phần mộ hai người phân biệt ghi là 'Ngô Lai chi thê Nguyệt Nhi chi mộ', 'Ngô Lai chi thê Xuân Nhi chi mộ'. Tấm bia đá là do Ngô Lai dùng cột đình bị sụp mà thành, còn phía trên là hắn dùng kiếm khắc lên, mặc dù chữ không đẹp nhưng hắn vẫn kiên trì tự mình ghi lên, điều này cũng không thể trách Ngô Lai, vốn hắn chẳng biết chữ nào, chỉ cùng hai nàng học chữ có một tháng, được thành tích như vậy đã là không tồi rồi.

Ngô Lai lặng im trong chốc lát đột nhiên khẽ nói: "Xuân Nhi, Nguyệt Nhi! Ta xin lỗi, khi các nàng còn ở bên ta, ta đã không để lại cho các ngươi danh phận gì. Xuân Nhi ngươi yên tâm ta nhất định sẽ báo thù cho nàng. Ta sẽ cho tất cả những kẻ giết nàng sẽ biến mất trên cõi đời này và cho chúng một cái chết thảm khốc nhất từ trước tới nay". Ngô Lai nhìn lại hai phần mộ mới rồi từ từ ly khai về nơi nghỉ ngơi, lúc này tinh thần của hắn đã quá kiệt quệ.

Trong hoa viên bây giờ đã có thêm hai nấm mồ mới càng tăng thêm phần thê lương ảm đạm với những khóm hoa đã sớm bị phá hủy do chưởng kình.

o0o

Trong một cái sân khác một nữ nhân mang sa che mặt lặng im đứng ở nơi đó ngước nhìn lên bầu trời. Đây là một cái sân không phải là lớn nhưng bên cạnh nó là một trang viên thực sự là to lớn bội phần, nữ tử mang sa che mặt huyền bí đó vì cái gì mà đứng đây trong đêm vắng lặng này phải chăng là do Tử kiếm câu dẫn?

"Tiểu thư, Hàn công tử có việc muốn gặp người?"

Tiểu nha hoàn Bình Nhi đột nhiên lên tiếng, thanh âm khẩn cấp, người đồng thời từ bên ngoài tiến vào.

Thần bí nữ nhân ngẩn người một lúc sau đó ổn định lại, đảo mắt nhìn Bình Nhi, nói: "Hàn công tử? Hàn công tử là loại người nào?"

Bình Nhi đáp: "Tiểu thư, trong chốn giang hồ mấy năm gần đây có một người nổi danh được người trong giang hồ gọi là phong lưu đa tình công tử tên là Hàn Lâm, chính là Hàn công tử."

Bình Nhi nói xong, tựa hồ như nhớ ra một điều gì đó, chợt nói: "À, muội quên mất, tiểu thư đối với chốn giang hồ thị phi không có một chút hứng thú, đương nhiên không biết được vị Hàn công tử kia, nhưng kì thật, vị Hàn công tử này, tiểu thư cũng đã thấy qua, trước khi chúng ta xuất môn, hắn ta cùng sư phụ của hắn đến cốc."

Nghe vậy, thần bí nữ tử khinh bỉ "nga" một tiếng, trong đầu mơ hồ xuất hiện bộ dạng tên Hàn Lâm kia, chỉ là rất ít khi nhớ kỹ một người.

"Hắn tìm ta có chuyện gì?"

Ngừng chốc lát, thần bí nữ tử hỏi.

Bình Nhi nói: "Hàn công tử nói là muốn cho chúng ta biết tin tức của Hổ Phách Thần châu."

Thần bí nữ tử kì quái nói: "Tại sao hắn biết chúng ta cần Hổ Phách Thần châu?"

Bình nhi nói: "Ta cũng không biết, có lẽ là hắn trong lúc tình cờ biết chúng ta đang điều tra tin tức Hổ Phách Thần châu."

Thần bí nữ tử trầm ngâm nói: "Bình Nhi, nếu Hàn công tử biết tin tức Hổ Phách Thần châu, người đi mời Hàn công tử đến đây đi! Chúng ta phải tìm được Hổ Phách Thần châu nhanh một chút, không thể chậm trễ nữa."

"Vâng, thưa tiểu thư." Bình Nhi ứng tiếng.

Chỉ chốc lát, Bình Nhi cuối cùng cũng trở về, phía sau còn có một người. Đó là một nam tử không thể nào anh tuấn hơn, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, khí chất bất phàm, thân vận trang phục văn sĩ, bên hông dắt một thanh bảo kiếm, làm cho người khác phải chú ý, mà trang phục của người này cũng là loại trang phục thường thấy của người trên giang hồ.

Người này vừa thấy thần bí nữ tử liền mỉm cười nói: "Đông Phương cô nương đã lâu không gặp." Đôi mắt mắt gã thì nhìn chằm chằm vào thần bí nữ tử, giống như nhìn thấy dung nhan của nàng xuyên qua lớp vải che mặt vậy.

Nữ tử được xưng là Đông Phương cô nương liếc nhìn nam tử rồi nói: "Hàn công tử thế nào lại biết chúng tôi ở đây?"

"Trong thiên hạ không có vật gì hay ai mà Hàn mỗ không thể tìm thấy, đương nhiên kể cả Hổ Phách Thần châu mà tiểu thư muốn." Nam tử tự nhiên nói, quả thật với thế lực của hắn không có gì làm khó hắn được.

Thần bí nữ tử cũng không có cảm giác thấy nam tử này có gì tự đại, bởi vì nàng biết nam tử này đích thực nắm giữ một thế lực rất lớn, đồng thời cũng không muốn bị vấn đề này làm chậm trễ thời gian quý giá của mình. Vì vậy nói: "Hàn công tử hôm nay lại muốn nói cho ta biết chỗ hạ lạc của Hổ Phách Thần châu sao?" Nữ tử đó trong mắt lóe nên tia nghi hoặc, từ khi gặp người này, vốn đã biết nam tử này không phải là người dễ dàng giúp đỡ người khác.

Người này từ trong lời nói của Bình Nhi chính thực là Hàn công tử Hàn Lâm.

Nghe vậy, Hàn Lâm nói: "Không sai, ta cũng là vừa mới nghe được tin tức của Hổ Phách Thần châu, hơn nữa còn biết Đông Phương cô nương muốn Hổ Phách Thần châu để cứu lệnh mẫu, cho nên Hàn mỗ đặc biệt vì cô nương mà tìm hiểu tin tức của nó."

Nghe được Hàn Lâm nói, con mắt của thần bí nữ tử vốn ôn nhu cũng dần dần thành lạnh lùng, trong lòng kỳ quái vì sao Hàn Lâm lại biết cái bí mật là mình cần Hổ Phách Thần châu. Cũng có thể Hàn Lâm từ một ai đó sơ ý nói mà biết được, sư phụ của Hàn Lâm với cha mẹ của nữ tử thần bí vốn là người quen cũ, tự nhiên biết sự tình liên quan bên trong nhà của nữ tử thần bí, mà mẫu thân của nàng ta cần Hổ Phách Thần châu chữa thương vốn không là sự tình bí mật gì.

Thần bí nữ tử đột nhiên nói: "Hàn công tử hôm nay đơn giản chỉ muốn nói cho ta biết sự tình của Hổ Phách Thần châu thôi sao?"

Thần bí nữ tử đột nhiên nói: "Hàn công tử hôm nay đơn giản chỉ muốn báo cho ta tin tức của Hổ Phách Thần châu thôi sao?"

Hàn Lâm mỉm cười nói: "Hàn mỗ ngưỡng mộ cô nương đã lâu, nếu như cô nương có thể đáp ứng Hàn mỗ một yêu cầu nho nhỏ, Hàn mỗ chẳng những nói cho cô nương tin tức của Hổ Phách Thần châu, mà còn tự thân đoạt lại Hổ Phách Thần châu đưa đến tận tay cô nương."

Thần bí nữ tử có chút nghiêm túc nói: "Yêu cầu gì vậy?" Nếu Hàn Lâm thực sự theo lời chỉ là một yêu cầu nho nhỏ, điều này đối với nàng cũng quá có lợi, nên khiến nàng có chút không tin tưởng.

nl.Hàn Lâm cười nhạt nói: "Yêu cầu nho nhỏ này chính là Đông Phương cô nương cho Hàn mỗ một cơ hội, một cơ hội có thể cưới nàng làm thê tử.".kien

Nghe vậy, thần bí nữ tử thoáng giận, lạnh lùng nói: "Ngươi là đang uy hiếp ta?"

"Điều này sao lại tính là uy hiếp chứ?" Hàn Lâm cười nói: "Ta cũng không có nói dùng Hổ Phách Thần châu uy hiếp cô nương nhất định phải làm thê tử mà ta chỉ muốn cô nương cho ta một cơ hội tiếp cận cô nương mà thôi, đã có thể đoạt được Hổ Phách Thần châu, lại có một cao thủ như ta làm bảo tiêu cho cô nương, tin rằng Đông Phương cô nương sẽ không cự tuyệt, cũng sẽ không cho là Hàm mỗ đang uy hiếp cô nương nữa!"

Thần bí nữ tử nói: "Nghe ra, Hàn công tử làm vậy dường như rất thiệt thòi, ngược lại ta cảm thấy mình đang chiếm tiện nghi của Hàn công tử, điều kiện như vật thực sự khiến người ta cảm thấy kỳ quái, thậm chí khiến người ta hoài nghi Hàn công tử có phải còn có mục đích không thể nói cho người khác hay không." Ngay cả Bình Nhi bên cạnh nghe vậy, vẻ mặt cũng là không tin tưởng, càng huống chi là thần bí nữ tử.

"Mục đích là có và cũng chẳng phỉa là không thể nói ra được." Hàn Lâm nói: "Mục đích của ta chính là muốn chiếm được trái tim của Đông Phương cô nương, khi Hàn mỗ lần đầu thấy được dung nhan của cô nương đã bị dung nhan của cô nương chinh phục rồi, trong lòng luôn luôn tưởng nhớ cô nương, cho nên mục đích của Hàn mỗ chỉ là muốn cướp lấy trái tim cô nương. Còn về sau cô nương có thể thích Hàn mỗ hay không, đó là chuyện sau này, Hàn mỗ cũng không bắt buộc cô nương nhất định phải thích ta, song Hàn mỗ lại vì mục đích này mà phấn đấu, không ngại bất cứ giá nào mà phấn đấu, tin tưởng điều kiện nho nhỏ này cô nương nhất định sẽ chấp nhận."

Hàn Lâm là một người rất tự tin, chẳng những về tướng mạo, võ công, còn là mị lực nữa, hắn đều tự tin phi thường, tin tưởng mị lực của mình có thể đoạt được trái tim của thần bí nữ tử.

Trầm ngâm trong chốc lát, thần bí nữ tử nói: "Chờ ngươi đoạt được Hổ Phách Thần châu rồi hãy nói!"

Hàn Lâm cười nói: "Cô nương là người thông minh, tin tưởng rằng đến lúc đó cô nương nhất định sẽ đáp ứng yêu cầu nho nhỏ của Hàn mỗ."

Thần bí nữ tử không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn về phía trước, người khác căn bản không cách nào đoán được suy nghĩ của nàng, đương nhiên, nàng cũng không muốn người khác đoán ra, hơn nữa sẽ không để họ biết suy nghĩ trong lòng của mình.

"Được rồi, Đông Phương cô nương, quên nói cho nàng biết, Hàn mỗ lần này đoạt được Hổ Phách Thần châu cũng không phải dễ dàng, sợ rằng phải trả giá rất đắt, hy vọng đến lúc Hàn mỗ đoạt được Hổ Phách Thần châu thì tiểu thư sẽ không cự tuyệt yêu cầu nho nhỏ kia của tại hạ."

Ngay khi thần bí nữ tử đang ngẩn người lẳng lặng nhìn xa xa, phảng phất trầm tư thì thanh âm của Hàn Lâm chợt vang lên, trong giọng nói vừa rồi rõ ràng không được tự tin.

"Tại sao? Ngay cả võ công và thế lực của Hàn đại công tử mà cũng không chắc chắn sao?"

Thần bí nữ tử có chút kinh ngạc nói, đôi mắt nhìn về phía Hàn Lâm, trong mắt lóe lên vẻ kỳ quái.

"Không phải Hàn mỗ không chắc, mà là võ công của đối phương không thua kém Hàn mỗ." Hàn Lâm nói: "Huống chi, gần đây nghe đồn trong tay còn có vật đứng đầu Thập đại thần khí mới xuất thế là Tử kiếm, tin rằng Đông Phương cô nương cũng biết uy lực của nó, thậm chí so với lời đồn đại trên giang hồ còn lợi hại hơn. Chính mắt Hàn mỗ cũng đã thấy qua sự lợi hại của Tử kiếm."

Dừng lại nhìn thoáng qua Thần bí nữ tử, gã nói tiếp nói: "Nhưng mà bây giờ cả Hổ Phách Thần châu cùng với Tử kiếm đều ở trong tay của người đó, với võ công và thế lực của Hàn mỗ muốn đoạt được Hổ Phách Thần châu cũng phải nỗ lực rất nhiều."

Thần bí nữ tử một tiếng ca thán cũng không có, chỉ lẳng lặng đứng suy nghĩ điều gì đó.

Thấy thần bí nữ tử lâm vào trầm tư, Hàn Lâm nói: "Hổ Phách Thần châu hiện giờ ở Trương phủ cách đây không xa, cô nương có thời gian cũng có thể tới xem, thời gian không còn sớm nữa, Hàn mỗ cũng phải cáo từ rồi." Nói xong hướng tới thần bí nữ tử hành lễ, rồi rời khỏi sân.

Thần bí nữ tử không nói lời nào, chỉ nhìn theo phương hướng Hàn Lâm rời đi một cái, lại chìm vào trong suy nghĩ.

Trương phủ.

nl.Được nghỉ ngơi nửa ngày, sự mệt mỏi của Ngô Lai đã không còn nữa, nhưng sự thương tâm trong lòng vẫn khó tránh khỏi, chẳng qua hắn đem thương tâm đó chôn sau xuống đáy lòng, không để Trương Ngọc Oánh bọn họ trông thấy lại lo lắng cho hắn.kien

Ngô Lai lúc này đang ngồi trong đại sảnh lặng lẽ suy nghĩ về mọi chuyện, không hề nhúc nhích.

"Vô Lại, ngươi tỉnh rồi tại sao không gọi chúng ta? Ngươi một mình ở đây nghĩ ngợi gì vậy?"

Ngô Lai đang im lặng suy nghĩ thì thanh âm rõ ràng của Ngưng Vũ từ ngoài cửa truyền đến, bên cạnh nàng còn là Trương Ngọc Oánh và Tuyết Nhi.

Ngô Lai nhìn tam nữ, trong mắt ẩn hiện nét ôn nhu không cần nói ra, trả lời: "Ta có nghĩ gì đâu, chỉ là không có việc gì ngồi ngơ ngẩn một mình ở đây thôi. Ta thấy các nàng đang nghỉ ngơi nên không muốn quấy rầy, muốn để các nàng nghỉ ngơi thêm một chút. Nếu các nàng nghỉ ngơi không tốt sẽ mắc bệnh, ta không muốn để lão bà xinh đẹp của ta mắc bệnh đâu."

Nghe vậy, bọn Trương Ngọc Oánh ba người trong lòng cảm động một trận, Ngô Lai rõ ràng so với trước đây quan tâm đến các nàng càng sâu, hơn nữa còn có vẻ càng thêm thể thiếp.

Ngô Lai để tam nữ ngồi bên cạnh mình, sau đó trầm ngâm nói: "Oánh tỉ, Vũ nhi, Tuyết Nhi, ta muốn chờ sau khi chúng ta báo thù cho Xuân Nhi xong, ta sẽ dẫn các nàng cùng Sương nhi rời khỏi đây, tìm một nơi thế ngoại đào nguyên, xây dựng cuộc sống của riêng chúng ta, để người khác vĩnh viễn cũng không tới quấy rầy chúng ta nữa."

Về chuyện với Trữ Thanh Sương, Ngô Lai đã thú nhận thành thật với bọn Trương Ngọc Oánh tam nữ, tam nữ cũng không có trách hắn, chỉ có Lãnh Ngưng Vũ chất vấn hồi lâu tựa hồ chưa hết ghen tuông.

Trương Ngọc Oánh và Lãnh Ngưng Vũ gật đầu, đây chính là loại cuộc sống mà các nàng hướng tới, nhưng Trương Ngọc Oánh biết rằng, chỉ khi nào Ngô Lai có khả năng khiến người trong giang hồ không dám động đến hắn thì bọn họ mới có thể có được cuộc sống như vậy, còn Tuyết Nhi thì chỉ biết là được cùng Ngô Lai và Lãnh Ngưng Vũ ở cùng một chỗ, đối với nàng đã thoả mãn rồi.

"Vũ nhi, nàng có biết tình hình của Sát Thủ minh không? Ta muốn tìm hiểu rõ tình hình của Sát Thủ minh, sau đó tra ra kẻ đứng phía sau sai khiến bọn chúng. Ta nhất định phải bắt bọn chúng trả giá thật đắt."

Lúc này, Ngô Lai đột nhiên nói với Lãnh Ngưng Vũ.

Nghe vậy, Lãnh Ngưng Vũ nói: "Sát Thủ minh xưa nay là tổ chức thần bí, cùng Sát Thủ lâu là đương kim tổ chức sát thủ lợi hại nhất trên giang hồ, đương nhiên cũng có một vài tổ chức sát thủ khác, chỉ là bất quá không có tổ chức sát thủ nào tồn tại lâu như hai tổ chức này, cho nên người trong giang hồ muốn giết người, lại không muốn tự mình ra tay đều tìm hai tổ chức sát thủ này, nhưng hai tổ chức này đòi giá vô cùng cao."

Ngô Lai ngắt lời nói: "Vũ nhi, nói cụ thể hơn đi, ví dụ như vị trí cụ thể tổng bộ của Sát Thủ minh, hoặc là làm thế nào mới tìm được sát thủ của Sát Thủ minh."

Lãnh Ngưng Vũ gật đầu nói: "Vị trí cụ thể của hai tổ chức sát thủ đó, trên giang hồ không ai biết rõ, theo lời nói thì nhiều dạng tựa như phong vân vậy, là một bí ẩn trong giang hồ. Từng có rất nhiều người cố gắng tìm ra vị trí cụ thể của bọn chúng, nhưng đều thất bại, chẳng những thất bại, lại còn bị bọn thần bí sát thủ đó ám sát, từ đó về sau, cũng rất ít người đi theo thăm dò vị trí của Sát Thủ minh và Sát Thủ lâu, cho dù có cũng đã trở thành quỷ dưới đao của hai tổ chức sát thủ đó rồi."

Nghe vậy, Ngô Lai kì quái hỏi: "Nếu người khác cũng không biết vị trí cụ thể của bọn chúng, làm sao có thể đến gặp bọn chúng, giao cho chúng ám sát người khác?"

Lãnh Ngưng Vũ nói: "Cái này ta cũng không rõ ràng lắm, ta từng nghe sư phụ nói qua, hình như tổ chức sát thủ đó ở tại một nơi cực kì bí mật, không nói cho bất cứ kẻ nào biết, mà bọn họ tại khắp ngõ ngách trong chốn giang hồ đều bố trí tín sứ, dùng để tiếp nhận sinh ý, sau đó truyền đạt cho nhân vật đầu lĩnh, để bọn chúng phái sát thủ chấp hành nhiệm vụ."

"Nga!" Ngô Lai có vẻ nghĩ ngợi nói: "Đã như vậy, tín sứ ở nơi nào, làm thế nào mới có thể liên lạc với bọn chúng được?"

"Cái này ta cũng không biết. Sư phụ không nói với ta." Lãnh Ngưng Vũ nói: "Bất quá, ta cũng nghe sư phụ đề cập qua, trong giang hồ có rất nhiều thế lực, môn phái và cao thủ đều biết vị trí cụ thể của những tín sứ này, biết cách để liên lạc với họ, để bọn họ làm giùm một số nhiệm vụ. Ví dụ như có một số người mà bọn họ không tiện ra tay sát hại, mà những người bị giết cũng sẽ vĩnh viết không biết ai muốn giết bọn chúng."

"Theo như nàng nói, chúng ta muốn tìm Sát Thủ minh vì Xuân Nhi báo thù thì rất khó." Ngô Lai nghe xong bất đắc dĩ nói.

Lãnh Ngưng Vũ nói: "Cũng không nhất định vậy, nếu ngươi của Sát Thủ minh đã xuất hiện ở Lâm Châu, vậy thì bên trong thành Lâm Châu cũng có tín sứ của chúng, huống chi Tử kiếm và Hổ Phách Thần châu những tuyệt thế bảo vật này cũng xuất hiện ở đây, thì bọn sát thủ này, cũng sẽ không bỏ qua cơ hội đâu, chỉ cần về sau chúng ta tìm hiểu trong thành một phen, hoặc hỏi những cao thủ trong giang hồ, cũng có thể tìm được người của Sát Thủ minh."

Ngô Lai gật đầu nói: "Đã như vậy, có thời gian ta phải ra phủ dò xét một chút, thuận tiện thám thính luôn những động tĩnh trong giang hồ, diệt trừ những tên có ý nghĩ xấu với chúng ta. Ta không muốn để chúng uy hiếp tới an toàn của chúng ta, không để các nàng bị tổn thương gì nữa, nếu không ta sẽ hối hận cả đời mất, nhưng mà trước hết phải báo thù cho Xuân Nhi, chúng ta phải làm một chuyện trước đã."

"Chuyện gì?"

Ba người Trương Ngọc Oánh gần như cùng nhau thấy kỳ quái hỏi.

Ngô Lai nói: "Chúng ta hiện tại công lực còn quá thấp, muốn báo thù cho Xuân Nhi căn bản không có khả năng, huống chi lần này chúng ta phải đối mặt với những người muốn cướp Tử kiếm và Hố Phách thần châu, cho nên ta quyết định trước hết phải đề cao công lực của mọi người, nếu không với công lực của chúng ta căn bản không thể đối phó nổi với địch nhân."

"Tăng công lực? Làm sao mà tăng?"

Trương Ngọc Oánh nghe thấy kỳ quái hỏi, mà Lãnh Ngưng Vũ và Tuyết nhi cũng thấy kỳ quái nhìn về Ngô Lai, từ lúc Xuân Nhi bị giết trước mặt các nàng, thì các nàng đã biết mình công lực không đủ, ngay cả tự bảo vệ cũng khó, nên họ đối với việc tăng công lực cũng rất mong muốn.

Ngô Lai nói: "Nếu muốn tăng công lực, phương pháp nhanh nhất chính là dùng linh đan diệu dược, đương nhiên còn có thể đả thông nhâm đốc nhị mạch, mặc dù ta có thể đả thông nhâm đốc nhị mạch cho các nàng, nhưng cũng sẽ hạn chế về việc tăng nội lực sau này. Nếu cho các nàng dùng linh đan diệu dược để tự đả thông nhâm đốc nhị mạch vậy thì kết quả sẽ khác, sau này nội lực của các nàng sẽ biến thành tiên thiên chân khí, cuồn cuộn không ngừng, công lực cũng được đề cao lên cực lớn, cho nên ta chuẩn bị dùng linh dược để giúp các nàng đả thông nhâm đốc nhị mạch, tăng công lực cho các nàng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hhtt