Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

89

Chương 089: Thánh tử một ly là gục

Sau Giải đấu giao lưu giữa các Học viện Phép–Võ lần này, có hai người nổi tiếng khắp đại lục.

Người thứ nhất là Elvira OGorman, năng lực trước đó của cô đã đủ để người đời phải trầm trồ, sau khi để lộ ra tài năng học được cả phép thuật và đấu khí thì toàn đại lục lại phải kinh ngạc.

Người thứ hai là Hynes Stuttgart, bởi lẽ y chỉ là Chiến sĩ nhưng đánh bại cả Elvira có thiên phú tuyệt đỉnh biết cả phép thuật lẫn đấu khí, trở thành quán quân của Giải đấu giao lưu giữa các Học viện Phép–Võ lần này.

Mỗi Giải đấu giao lưu Phép–Võ đều là một sự kiện trọng đại của đại lục Olaven, vô số thiên tài từ đây mà ra, theo những gì mọi người biết, thì nó là cột mốc đầu tiên trên con đường vang danh khắp đại lục của các học viên, được rất nhiều người quan tâm.

Những ai chứng kiến trận đấu này đều quả quyết rằng thực lực của hai người đã vượt qua tất cả mọi học viên, nếu họ có đủ thời gian và không bỏ mạng vì nguyên nhân nào đó, sau này nhất định có thể lên cấp Thánh, trở thành những người mạnh nhất đại lục Olaven.

Đại lục Olaven tôn thờ kẻ mạnh, hai người đã cho người khác thấy tiềm lực trở thành kẻ mạnh của họ, chỉ còn là vấn đề thời gian nữa mà thôi.

Thiên phú của Elvira thuộc loại cao, đó là việc không cần phải nghi ngờ, học cả phép thuật lẫn đấu khí mà vẫn có thể cân bằng cả hai, từ phép thuật đến kỹ năng chiến đấu đều vượt xa bạn bè cùng trang lứa, điều này đã đủ khiến ai nấy sợ hãi. Vậy nên cho dù cô thua trận cũng không ai cảm thấy cô thất bại hay vì thế mà có ý coi thường.

Trận đấu vừa rồi quá kịch tính, thậm chí là nảy lửa, thế nên bầu không khí mãi vẫn chưa nguội lại, lễ trao giải kết thúc rồi mà người xem vẫn lưu luyến không thôi.

Học viên Remulas đứng trên lối đi đón dũng sĩ của họ trở về, học viên của các học viện khác cũng vậy.

Tay Hynes cầm cúp vàng dành cho quán quân và phần thưởng, đi về phía các học viên Remulas, sau đó tươi cười đưa cả cúp lẫn thưởng cho Giản Lục, khỏi cần nói cũng hiểu ý.

Bấy giờ Giản Lục chợt nhớ tới câu nói của Amelia lúc trận đấu chưa bắt đầu, khi ấy có hơi khó hiểu, giờ nhìn vào đôi mắt xanh sáng ngời của Hynes thì đã hay ý cô là gì. Nét mặt cậu trở nên dịu dàng, ánh mắt cũng thêm phần ấm áp, tổng thể trông gần gũi hơn nhiều.

Hynes, vất vả cho cậu rồi! Giản Lục nhìn thiếu niên còn cao hơn mình nửa cái đầu, thầm tự hào về y.

Cứ như đứa bé cậu vất vả nuôi nấng cuối cùng cũng phô bày thực lực của y cho thế giới biết, khiến cả thế giới phát cuồng vì y, tự hào lắm chứ.

Hynes, chúc mừng nhé! Học viên Remulas lũ lượt đến chúc mừng, họ đã bình tĩnh hơn nhiều so với trạng thái cuồng nhiệt lúc trận đấu vừa kết thúc, nhưng đáy lòng vẫn chưa thôi xúc động, ánh mắt dành cho Hynes tỏ rõ sự tán thưởng và sùng bái.

Sùng bái kẻ mạnh là truyền thống của đại lục Olaven, trận đấu vừa rồi của Hynes đã chứng minh cho mọi người thấy thực lực của y, chỉ trăm lợi mà không một hại với những việc sau này y làm.

Giữa đám đông náo nhiệt, Giản Lục lơ đễnh nhìn quanh, thấy cách đó không xa Elvira đang được học viên Laluna vây quanh, những học viên đó cũng nhìn cô bằng ánh mắt sùng bái khác thường, còn hơn cả Hynes. Nhưng Elvira chỉ cười mỉm đúng mực, không màng hơn thua. Bấy giờ, cô nhìn sang bên này, ánh mắt đặt trên người Hynes lóe lên những ẩn ý, thấy Giản Lục thì cười nhẹ với cậu.

Nắm đấm chẳng nỡ đánh khuôn mặt cười, Giản Lục lịch sự gật đầu lại rồi cùng học viên Remulas ra về.

Tuy cuộc thi đã kết thúc, song học viên của bốn Học viện Phép–Võ khác vẫn chưa rời khỏi Học viện Phép–Võ Mepstead vội, buổi tối còn có dạ hội Học viện Phép–Võ Mepstead tổ chức cho họ, ngày mai họ mới rời đi.

Dạ hội đưa tiễn bắt đầu từ tám giờ tối, tức là còn ba giờ nữa.

Giản Lục và Hynes tạm biệt bọn học viên Remulas rồi về ký túc xá trước, muốn y được nghỉ ngơi một chút. Mọi người cũng biết trận đấu vừa rồi tiêu tốn rất nhiều sức lực của Hynes, hơn nữa tuy vết thương của y đã được chữa trị nhưng vẫn chưa khỏi hẳn, không ai vô duyên đi quấy rầy.

Hynes nghỉ ngơi cho tốt đi, khi nào dạ hội bắt đầu bọn này sẽ đến tìm cậu. Taylor vỗ ngực đảm bảo.

Giản Lục cảm ơn họ rồi về phòng với Hynes.

Vừa vào phòng, Hynes đã dựa vào tường, mặt mũi trắng bệch, vẻ suy yếu tiều tụy.

Sao thế? Giản Lục lo lắng, tưởng vết thương của y trở nặng, vội tới đỡ y.

Hynes nhân cơ hội ngả vào người cậu, vừa ngửi được mùi linh mộc thanh khiết thuộc về cậu vừa híp mắt lại, nói một cách yếu ớt: Còn hơi đau.

Giản Lục vội đỡ y lên giường ngồi, cầm tay y đưa một tia ánh sáng vào gân mạch ở cổ tay sau đó lần đi khắp cơ thể, kiểm tra kỹ càng tình trạng sức khỏe của y, kiểm tra xong thì hơi hoảng hốt, cũng hơi khó chịu.

Trước đó cậu và Amelia dốc sức chữa vết thương da thịt cho y, hai lọ thuốc phép Dược sư Học viện Phép–Võ Mepstead đưa cũng chỉ giúp giảm bớt nội thương, thuốc tốt, nhưng không phát huy tác dụng ngay được, chỉ giúp họ đứng lên nổi thôi, còn phải chữa trị cẩn thận.

Kinh mạch của Hynes bị hư hại nhiều chỗ, cần biết rằng kinh mạch là con đường để đấu khí vận hành, nếu kinh mạch tắc nghẽn, đấu khí khó lưu thông, sức chiến đấu cũng giảm đi rất nhiều. Ngoài ra, nội tạng cũng nhiều chỗ dập nát, gãy hai chiếc xương sườn, cũng may người của thế giới này có khả năng chịu đau giỏi, không thì đã đi đời nhà ma từ lâu rồi.

Giản Lục thở dài, lấy thuốc phép cao cấp Harris đưa ra đút cho y, sau đó dùng năng lượng phép thuật của mình chữa những chỗ kinh mạch bị tổn hại cho y.

Một giờ sau, kinh mạch của Hynes phục hồi được bảy tám phần, còn lại phải chờ thời gian tự chữa lành.

Hynes tựa vào thành giường, như có ánh sáng dịu nhẹ vờn quanh đôi mắt xanh sâu thẳm của y, khẽ khàng đáp trên người thanh niên đang nghiêm túc chữa bệnh cho y, ánh mắt dần trở nên thâm trầm.

Sau khi thôi sử dụng phép thuật, sắc mặt Giản Lục cũng tái nhợt đi, đó là tác dụng phụ của việc cạn kiệt năng lượng.

Cậu đang định lau mồ hôi trên mặt, không ngờ Hynes đã cầm một chiếc khăn tay màu trắng lao cho cậu.

Cảm ơn. Giản Lục thoáng nhìn y rồi đứng dậy: Cậu đói rồi đúng không? Muốn ăn gì?

Hynes liếc nhìn bầu trời đã sẩm tối ngoài ô cửa, qua quít: Đơn giản thôi, không còn nhiều thời gian lắm.

Đúng là vậy, chỉ còn một giờ là dạ hội bắt đầu, chẳng đủ thời gian làm gì. Nhưng Giản Lục không cần vội, trong ô chứa đồ của hệ thống có nhiều thức ăn đã làm sẵn, lấy ra ăn là được.

Sau khi no bụng, Hynes đi gột rửa vết máu trên người, thay quần áo sạch sẽ, Giản Lục nói với Hynes, trông y có vẻ hơi mỏi mệt: Còn một giờ nữa, cậu ngủ một lát đi, chút nữa ta gọi cậu.

Hynes không từ chối, nhìn thoáng qua cậu rồi lên giường nằm, nhắm mắt lại.

Trong lúc Hynes nghỉ ngơi, Giản Lục ngồi xem phần thưởng cuộc thi mà Hynes đưa mình.

Trước hết là cúp vàng làm từ lưu ly, loại lưu ly này trông rất giống vàng, ánh vàng lấp lánh, nhưng hiệu quả tốt hơn vàng, là một loại khoáng thạch hiếm có, lựa chọn hàng đầu trong việc chế tạo vũ khí, màu vàng chói lóa này đúng là đo ni đóng giày cho Hynes. Giản Lục cảm thấy Hynes cho mình một thứ lấp lánh ánh vàng như thế cũng chẳng phải chuyện dễ dàng, không biết lúc ấy y tiếc đến mức nào nhỉ.

Thằng em này không tệ.

Ngoài cúp ra còn có một quyển dạy kỹ năng chiến đấu tên là Sáu chiến thuật và một chiếc nhẫn không gian.

Phải xuýt xoa rằng Học viện Phép–Võ Mepstead quá đỗi hào phóng, sách kỹ năng chiến đấu hay nhẫn không gian đều không phải thứ dễ có, mỗi học viện thường có báu vật độc đáo riêng, không dễ gì truyền ra ngoài, không ngờ lần này lại lấy ra làm phần thưởng. Giản Lục không phải Chiến sĩ nên không biết quyển kỹ năng chiến đấu này ra sao, bèn cất đi đợi lúc Hynes rảnh thì đưa y tập luyện.

Còn nhẫn không gian, thật ra không có tác dụng mấy với họ, cậu có ô chứa đồ của hệ thống, Hynes thì có một chiếc nhẫn không gian của Thần điện Ánh Sáng, đầy đủ cả rồi.

Xem phần thưởng xong, Giản Lục cất đi, bắt đầu minh tưởng.

Cách dạ hội còn hai mươi phút, Giản Lục gọi Hynes dậy, hai người vừa thay quần áo xong đã nghe thấy tiếng gõ cửa.

Mở cửa thì thấy bọn Priestley, Amelia và Taylor.

Còn mười lăm phút. Priestley nhìn Hynes bằng ánh mắt của kẻ vui mừng khi thấy người gặp họa: Nghe nói quán quân và á quân sẽ khiêu vũ mở màn dạ hội đêm nay, sướng nhá.

Hynes lập tức nhăn nhó mặt mày.

Bọn Priestley ác ý cười hả hê.

Lát nữa hai người vừa đánh nhau một mất một còn trên sàn đấu phải khiêu vũ mở màn, đúng là nghe mà hết hồn.

Nhưng những người không quen Hynes lại thấy đôi nam nữ này cực kỳ xứng đôi, sức mạnh ngang nhau, còn đẹp trai đẹp gái, đúng là ông trời se duyên mà, nếu họ nhờ trận đấu này mà quen biết nhau, nảy sinh một mối tình lãng mạn thì có thể làm thành một giai thoại.

Trước đây cũng từng có chuyện như thế rồi.

Giản Lục nghe vậy cũng sửng sốt, vừa rồi cậu chỉ quan tâm đến thương tích của Hynes nên không chú ý đến dạ hội lắm, giờ nghe họ nói thì cảm xúc khó tả.

Cậu nhìn Hynes, nhận ra y cũng đang nhìn mình với ánh mắt khó hiểu.

Giản Lục chỉ lo Hynes thường xuyên tiếp xúc với nữ chính như thế, rồi nhỡ hai người tâm đầu ý hợp, sau này cùng đi hủy diệt thế giới thì phải làm sao? Hơn nữa, dưới vầng sáng nữ chính của Elvira, nếu Hynes thích cô thì đích thị là dấu hiệu của việc hủy diệt thế giới rồi!

Giản Lục không còn nghi ngờ gì về sức hấp dẫn có thể khiến đàn ông dễ dàng xiêu lòng của Elvira, nhưng cậu không hiểu vì sao đám đó có thể vứt bỏ mọi nguyên tắc để cùng sở hữu một người phụ nữ, yêu đến chết đi sống lại không lăn tăn, thế nên Hynes thích cô cũng là chuyện có thể xảy ra.

Sự nhạy cảm của phụ nữ, dòng máu nóng của đàn ông không cho phép họ lựa chọn như thế.

Giản Lục thật sự không hiểu nổi.

Rối bời suốt dọc đường, đến trước hội trường của Học viện Phép–Võ Mepstead, Giản Lục đột nhiên nói với Hynes: Thật ra, chuyện khiêu vũ mở màn, cậu có thể từ chối. Lý nào ban tổ chức lại ép buộc họ được chứ? Việc này có thể lựa chọn được.

Hynes nhìn cậu, đôi mắt lấp lánh như trời sao.

Giản Lục nhìn mà khó hiểu, nhủ thầm chẳng lẽ y không thích Elvira đến mức ấy? Vừa nghe có thể từ chối mắt đã phát sáng. Tâm hồn cũng được an ủi phần nào, nói tiếp: Nếu không thể từ chối, cậu cứ mời Amelia.

Hynes nhủ thầm rằng y muốn mời cậu nhất, nhưng cũng biết mình không thể nói vậy, đành ủ rũ gật đầu.

Hội trường lớn của Học viện Phép–Võ Mepstead cũng dùng thuật nới rộng không gian, có thể chứa khoảng mười nghìn người. Đỉnh hội trường được phù phép thành dải ngân hà giữa bầu trời đêm, ánh sao lộng lẫy rực rỡ lung linh, thường xuyên có sao băng xẹt qua, âm nhạc du dương làm tan chảy trái tim những người có mặt.

Trên sàn nhảy giữa hội trường đã có các học viên mặc lễ phục nhảy múa, học viên mặc trang phục người hầu bưng khay đi giữa đám người.

Một nữ học viên trong trang phục người hầu bưng khay đi đến trước mặt các học viên Remulas, nhìn Hynes chăm chú, mỉm cười hỏi: Quý ngài muốn dùng một ly Ánh Trăng không? Đó là loại rượu chỉ dùng trong vũ hội cung đình của đế quốc Mepstead chúng tôi.

Chất lỏng đựng trong ly thủy tinh trong suốt rất đẹp mắt, tỏa ra sáng lung linh khi sáng khi tối, giống với ngọn lửa trong cocktail kiếp trước Giản Lục từng thấy.

Hynes lựa lời từ chối.

Người hầu nọ thất vọng tràn trề, vì nhận ra Hynes nên cô mới lại đây, nhưng hiển nhiên vị quán quân này rất kiêu ngạo, thận trọng mà vẫn không kém phần lễ độ, có vẻ khó lòng lay chuyển. Đang lúc ủ rũ, không ngờ vừa quay đầu cô đã nhìn thấy thanh niên tóc bạc như được chiếu rọi dưới ánh sao, trái tim như bị Thần Cupid bắn trúng.

Ngài, ngài, dùng một ly Ánh Trăng nhé? Cô lắp ba lắp bắp, chỉ muốn nhìn lâu thêm chút.

Giản Lục vốn định từ chối, nhưng chợt bắt gặp ánh mắt mong đợi của nữ sinh kia, đôi mắt đen lấp lánh dưới trời sao, trong một thoáng ngẩn ngơ, cậu như nhìn thấy em gái Giản Khiết, bèn đưa tay nâng một ly Ánh Trăng rồi cảm ơn cô.

Nữ sinh ôm ngực rời đi.

Đến giờ cô mới biết hóa ra thế gian có chàng trai kỳ lạ như vậy, rõ ràng lạnh như sương, nhưng khi được cậu nhìn chăm chú, giọng nói lành lạnh thổi lướt qua tai, bỗng cảm thấy như xuân về hoa nở, nguyện bầu bạn cạnh cậu suốt tháng năm bình lặng chỉ vì một thoáng dịu dàng ấy thôi.

Giản, sao thế? Hynes nói nhỏ, phát hiện cậu vừa hồn vía lên mây, không khỏi liếc nhìn nữ sinh nọ, không thấy gì kỳ lạ mà.

Giản Lục chỉ ngẩn ngơ trong thoáng chốc, lắc đầu. Cậu thấy có lẽ bầu không khí ở đây quá mức kỳ diệu nên mới khiến người ta dễ nhớ về chuyện cũ. Nghĩ đoạn, cậu nén nỗi phiền muộn trong lòng, nhấp một ngụm Ánh Trăng, vị ngọt thanh lan tỏa trên đầu lưỡi, khi chất lỏng trôi xuống cuống họng lại cay cay đăng đắng, không tệ.

Sau đó, Giản Lục cầm ly Ánh Trăng, nhấp hết ngụm này đến ngụm khác cho đến khi dạ hội bắt đầu.

Cậu lơ đãng dõi theo sân khấu ở trung tâm, nghe thấy tiếng người dẫn chương trình dạ hội đọc diễn văn rồi mời quán quân á quân của Giải đấu giao lưu Phép–Võ lần này khiêu vũ mở màn, nhìn thấy Hynes từ chối, kiên quyết mà không kém phần lễ độ, cuối cùng, bị người chủ trì cằn nhằn y mới mời Amelia làm bạn nhảy, mặc kệ Elvira.

Elvira chọn Đại Hoàng tử của đế quốc Edith, Grantham, làm bạn nhảy.

Hai cặp uyển chuyển khiêu vũ trên sân khấu.

Giản Lục nhấp nốt ngụm rượu Ánh Trăng cuối cùng, đặt ly thủy tinh lên khay khi một người hầu đi ngang qua.

Ngài cần thêm rượu không?

Cảm ơn, không cần.

Nghe thấy lời từ chối lạnh lùng của cậu, người hầu nọ mỉm cười lùi ra.

Sau khi bài khiêu vũ mở màn kết thúc, dạ hội chính thức bắt đầu.

Hynes buông Amelia ra, nhìn về phía đám đông, không thấy bóng dáng người nọ, nhất thời trái tim như ngừng đập.

Giản đâu? Y cúi xuống hỏi.

Priestley và Taylor đang cãi nhau, nghe y hỏi thì theo phản xạ chỉ sang bên cạnh: Đứng đây uống rượu còn gì Ớ? Không thấy ai, Priestley cũng hoảng hồn: Vừa ở đây mà.

Nét mặt Hynes sa sầm lại.

Lúc này, một giọng nói lí nhí rụt rè cất lên: Gruffudd sang bên kia kìa.

Hynes liếc nhìn người vừa nói, đó là cháu gái của Hội trưởng Hiệp hội phép thuật, Erika. Thấy Hynes nhìn, cô rụt cổ vội trốn ra sau bạn mình.

Không hiểu vì sao cô rất sợ thanh niên có nụ cười rạng rỡ này, có linh cảm y không chính trực vô hại như những gì y biểu hiện ra bên ngoài.

Hynes không nói gì, đi về phía Erika chỉ.

Đến một góc ban công bị nhiều lớp rèm che lại, xốc hết mấy lớp rèm lên, Hynes nhìn thấy thanh niên đứng dưới ánh trăng thì cứng đờ người, tim đập loạn xạ.

Thanh niên ấy dựa vào lan can khắc hoa màu trắng, đắm mình dưới ánh trăng, hơi ngước đầu nhìn không trung, nét mặt toát lên cảm xúc khó diễn tả thành lời. Làn da không chút tì vết của cậu dường như trở nên trong suốt dưới ánh trăng, khiến ai đó gần như không kiềm chế nổi, muốn cắn một miếng xem mùi vị có ngon lành như trong tưởng tượng hay không.

Giản

Chàng trai dưới trăng mất một lát mới quay đầu, đôi mắt nhạt màu hơi nheo lại, bóng dáng cao gầy biếng nhác dựa vào lan can trắng, áo phép rộng rãi xuôi theo đường cong của cơ thể. Chẳng biết có phải vì trời nóng hay không mà cậu cởi cúc áo bên trên để lộ nửa phần cổ trắng nõn, có thể nhìn thấy yết hầu nho nhỏ phập phồng.

Hynes thấy hơi khát.

Y đến gần mới phát hiện khuôn mặt thanh niên ửng đỏ, mơ màng, khác hẳn vẻ lạnh lùng thường ngày. Trong mắt y, cậu đã hóa thành con mồi ngon lành dụ dỗ y phát cuồng, bộ phận nào đó trên cơ thể y lập tức cương đến phát đau, đôi mắt nóng cháy đáng sợ.

Sau một lúc lâu, Hynes nhắm mắt rồi mở mắt ra, bên trong chỉ còn một khoảng không sâu thẳm.

Y tiến lại gần, đến trước mặt cậu.

Giản

Dưới ánh trăng, thanh niên nhìn y rồi nở một nụ cười có thể xem như dịu dàng.

Cậu đang nhìn gì? Điều gì khiến cậu cười như thế? Cậu đang nghĩ gì

Hynes, cậu biết không, bên ngoài thế giới, vẫn còn thế giới. Giọng nói của thanh niêng vang lên trong gió, lúc to lúc nhỏ, như thực tế rồi lại tựa hư ảo.

Hynes im lặng, sau đó duỗi tay nắm lấy một lọn tóc của cậu: Em biết, đại lục Olaven chỉ là một mảnh đất phía dưới Thần giới, có rất nhiều đại lục như đại lục Olaven bị lá chắn không gian ngăn cách, đến Thánh cũng khó lòng xuyên qua

Nghe giọng từ tốn của y, ánh mắt Giản Lục trở nên xa xăm và tĩnh lặng, rồi cậu cười rằng: Nếu có một ngày mọi chuyện đều kết thúc, chúng ta có thể cùng dạo chơi ba nghìn thế giới, nếu có ngày đó

Hynes lắng tai nghe, chợt thấy cậu đột nhiên hé miệng, không biết nghĩ gì mà nét mặt thay đổi.

Hynes ngứa ngáy trong lòng, không khỏi tiến lên một bước.

Cậu cười khẽ với y.

Giờ thì Hynes có thể chắc chắn rằng cậu đã say rồi. Y hơi bất ngờ, chỉ một ly Ánh Sáng mà đã say?

Giản, anh say rồi à? Hynes đứng cạnh cậu.

Giản Lục nhìn y, đôi mắt nhạt màu không khác ngày thường là mấy, nhưng Hynes phát hiện ánh mắt cậu hơi mơ màng, nghĩ thế, y đặt tay lên phần lan can hai bên sườn cậu, vây chặt cậu trong lãnh địa của mình.

Giản

Y thở dài trong sự phấp phỏng, cúi người lại gần cậu đến mức cảm nhận được hơi thở mang theo hương rượu của cậu, thơm nồng như muốn chuốc say người khác.

Đôi môi gần trong gang tấc, chỉ cần y cúi đầu là có thể hôn cậu thỏa thích.

Hynes, Jane!

Một âm thanh xua tan góc không khí ái tình, giọng nói của Thú nhân như tia sét khiến hai người đang mơ màng bừng tỉnh, à không, chỉ Hynes bừng tỉnh mà thôi, thanh niên bị y bao vây hoàn toàn không biết gì cả, nét mặt chẳng thay đổi chút nào.

Rèm che bị vén lên, Tinh linh và Thú nhân bước ra, bắt gặp hình ảnh này, cả hai đều sửng sốt.

Họ thấy tư thế của hai chàng trai đang đứng cạnh nhau cực kỳ mờ ám, ôm nhau dưới trăng theo kiểu thân mật. Dưới ánh trăng trong trẻo như nước, hai chàng trai lại có thể khiến người ta cảm thấy ngọt ngào ấm áp.

Sao các cậu lại đến đây? Hynes quay đầu nhìn hai người như không có việc gì, nét mặt không thể nào tự nhiên hơn.

Hai người cảm thấy chắc là họ nghĩ nhiều, Taylor là kẻ chóng quên, nhanh chóng xua đi cảm giác kỳ lạ vừa rồi, cười với họ: Ầy, người anh em, cậu là quán quân cơ mà, sao lại trốn ra đây? Đám giống cái Nhân loại tìm cậu phát điên rồi đấy.

Đâu liên quan gì đến ta? Hynes hờ hững nói: Hay là cậu để ý?

Taylor vuốt mái tóc ngắn, cười sang sảng: Cũng chẳng lên quan đến ta, ta không thích giống cái Nhân loại.

Taylor bước đến, nét mặt khó chịu cho thấy hắn cực kỳ không thích yến tiệc kiểu này của Nhân loại, khịt mũi coi thường, thà ra đây trốn cùng bọn Giản Lục còn hơn.

Trốn như các ngươi là nhàn nhất. Priestley cảm nhận không khí trong lành, tự do ngoài ban công, thấy nhẹ cả người. Hắn quay sang nói chuyện với Giản Lục, được một lúc mới phát hiện Giản Lục khác thường: Cậu say à?

Taylor nghe vậy cũng rất đỗi ngạc nhiên: Hình như cậu ta chỉ uống đúng một ly Ánh Trăng thôi mà?

Hynes không nói gì, thấy Priestley và Giản Lục đứng song song chạm vai vào nhau, bèn tiến đến cầm tay Giản Lục, nói với hai người: Ta dẫn anh ấy đi rửa mặt, các cậu cứ tự nhiên.

Sau đó kéo cậu đi, không giải thích gì thêm nữa.

Chương 090: Cấm địa và mộ Rồng!

Nhà vệ sinh cách đó không xa, ra khỏi hội trường, đi thẳng, rẽ trái rồi đi tiếp ba trăm mét là tới.

Trần nhà treo đèn phép suốt dọc đường, ánh đèn mờ ảo, người đi dưới đèn cũng được phủ lên một quầng sáng dịu ấm áp.

Ánh đèn soi tỏ khuôn mặt của thanh niên tóc bạc, vẻ mặt cậu lạnh lùng không khác ngày thường, nhưng khi bị người ta kéo đi, lại trông rất ngoan, như thể dù đối phương dẫn cậu đi đâu, cậu cũng ngoan ngoãn nghe theo.

Hynes nhìn cậu bằng ánh mắt dịu dàng, nhủ thầm nếu cậu có thể ngoan như vậy cả đời thì tốt biết mấy.

Gruffudd?

Một giọng nói ngọt ngào cất lên, khuôn mặt khuất trong bóng tối của Hynes lập tức nhăn nhó.

Gruffudd, các cậu đi đâu thế?

Từ ngã rẽ, thiếu nữ tóc đen mặc lễ phục dạ hội với thân hình nóng bỏng bước ra, đôi mắt sâu thẳm hơn bầu trời đêm nhìn hai người, ánh mắt dừng lại trên người Giản Lục lâu hơn chút, không giấu nổi sự kinh ngạc.

Như đã quên lúc trước họ liều chết vật lộn trên sàn đấu ra sao, lúc này Elvira mang tâm thái bình thản, nét mặt hờ hững ung dung, mùi hương ngọt ngào nữ tính sực khắp không gian chật hẹp, gần như khiến người ta mê say khó cưỡng.

Hynes nhìn cô bằng nét mặt khó dò, cảm thấy con ả này quá phiền phức, dường như đi đâu cũng gặp, dai như đỉa đói.

Elvira lại gần thêm mấy bước, nhanh chóng phát hiệu điều bất thường, kinh ngạc nói: Gruffudd uống say à?

Cô rất giỏi quan sát, cực kỳ có thiện cảm với khuôn mặt của Giản Lục. Lúc trước trên đường phố, người này tốt bụng đỡ cô một lần, khiến cô kinh ngạc như gặp được thần tiên, tấm tắc mãi về khuôn mặt của cậu, nên ánh mắt trong vô thức cứ dõi theo quan sát cậu. Thường ngày trông cậu lạnh lùng như vị Thần dưới sương mờ, như suối lạnh trong núi rừng, khiến người ta khó lòng đoán được cậu nghĩ gì. Nhưng bây giờ ánh mắt cậu mơ màng, hành động chậm chạp, nên vừa nhìn cô đã đoán được đại khái.

Nhận ra trạng thái của Giản Lục, Elvira biết ngay hai người định đi đâu.

Sao cậu ấy uống say vậy? Elvira tò mò hỏi, cô từng thấy nhiều đàn ông say rượu, dáng vẻ ngây ngô ngoan ngoãn sau khi uống say của Giản Lục đối lập hoàn toàn với hình tượng ngày thường của cậu, khiến cô thấy chàng trai này lúc say rất đáng yêu.

Hynes lạnh lùng nói: Không liên quan tới cô.

Dứt lời bèn mặc xác cô, kéo Giản Lục đi về phía nhà vệ sinh dành cho khách.

Bị người ta nói không nể nang như vậy, Elvira hơi tức giận, nhưng nhanh chóng bình thường như cũ. Sau trận đấu ban ngày, cô đã biết thiếu niên tên Hynes này có tiềm năng vô hạn, tương lai sẽ thành công không kém gì mình, thậm chí có khả năng sẽ thành kẻ địch lớn nhất của cô. Với người có tiềm năng như thế, mượn sức y được thì tốt, dù không thể mượn sức, thì bây giờ cũng chưa cần phải trở mặt.

Vào thế giới này mấy năm, cô nhận ra người càng tài giỏi thì càng kiêu ngạo khó chinh phục, nếu không đủ năng lực khiến họ phải ngước nhìn thì sẽ chẳng ai để ý tới yêu cầu của mình cả. Hành vi bất lịch sự của Hynes thật ra cũng bình thường, nhưng cô vẫn không vui, không hiểu vì sao y cứ trưng ra bộ mặt đề phòng cô.

Song lúc này Elvira không có thời gian suy nghĩ nhiều, cô ngẩng đầu liếc nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, quay gót vội vàng đi vào đêm đen.

Ánh đèn trong nhà vệ sinh yếu hơn ngoài hành lang, tiếng nước ào ào vang lên, khi thanh niên vốc nước rửa mặt rồi ngẩng đầu, mái tóc bạc đã bị nước thấm ướt một ít, giọt nước trong suốt men theo sườn mặt mặt chảy vào áo phép tối màu, nhanh chóng ngấm ra một mảng sẫm tối trước ngực.

Hynes dùng khăn lau mặt cho cậu, lòng bàn tay thỉnh thoảng lại cọ vào môi.

Không cần Giản Lục bóp trán, cảm thấy hơi váng đầu, không nghĩ được gì, nói bằng giọng khàn khàn: Hynes, cho ta một lọ thuốc giải rượu.

Cậu xòe tay, chợt thấy tay mình bị một bàn tay to ấm áp nắm lấy, rồi có thứ gì lành lạnh kề bên môi, cậu há miệng theo bản năng, nước thuốc mang vị bạc hà len lỏi xuống cổ họng.

Cuối cùng Giản Lục cũng tỉnh táo lại, nhìn rõ thiếu niên tóc vàng trước mặt mình.

Vì đút thuốc nên y đứng cực gần, hơi thở của hai người gần như hòa quyện vào nhau, khiến cậu thấy hơi là lạ. Cậu nhìn thoáng qua, lấy làm ngạc nhiên: Sao thế?

Hynes hắng giọng, ngập ngừng hỏi: Anh không nhớ chuyện lúc uống say à?

Giản Lục thấy đầu còn hơi nhức, lại vốc nước rửa mặt, cau mày nói: Hơi nhớ.

Hynes nghe mà méo cả miệng, nếu nhớ thật thì cậu đã không bình tĩnh như này, không khỏi thất vọng, nhưng cậu đã không nhớ, tốt nhất là không nên nhắc lại, kẻo sau này chẳng còn dịp may mắn nào như thế nữa. Y chăm chú nhìn thanh niên bị nước thấm ướt môi, thấy hơi khát, cố gắng nhìn sang chỗ khác.

Giản Lục rửa mặt mới xua đi được cảm giác lâng lâng, không ngờ cơ thể này một ly là gục, thậm chí say xong là chẳng nhớ được gì, đúng là hơi chua chát. Đời trước tuy chưa đến mức nghìn chén không say, nhưng vẫn có thể uống vài chén rượu trắng với bạn bè người thân, ai dè vào thế giới này, một ly nhẹ như rượu trái cây cho nữ cũng đốn gục được cậu.

Khi say chỉ nhớ mang máng vài chuyện, còn lại quên sạch, nhưng vì biết có Hynes ở cạnh nên cậu mới dám để mặc mình say.

Mấy giờ rồi?

Sắp mười giờ tối.

Giờ là lúc dạ tiệc tưng bừng nhất, thiếu vài người cũng không ai để ý, mà dù có biết, cũng chỉ tưởng họ trốn ra chỗ khác cho thư thái.

Thay quần áo trước đi. Giản Lục đưa tay ra.

Hynes lấy hai bộ đồng phục của học viên Học viện Phép–Võ Mepstead ra từ nhẫn không gian, hai người cùng thay trong nhà vệ sinh, vì thời gian gấp rút nên không tránh né đối phương.

Hynes bớt chút thời gian ngắm nhìn cơ thể của thanh niên đang quay lưng về phía y, quả nhiên y như trong trí nhớ, dong dỏng cân đối, tuy mảnh dẻ nhưng không gầy yếu, đường cong từ lưng đến mông cực đẹp, làn da mỡ màng như ngọc nhưng không nữ tính, vô số đêm tay y đã lưu luyến không rời trên cơ thể ấy, y tưởng chừng vẫn nhớ cảm giác đó ra sao.

Xong chưa?

Nghe thấy giọng điệu bình thản, Hynes vội vã thay quần áo, giọng hơi khàn: Rồi.

Giản Lục lấy vài thứ đặt trên bồn rửa tay, một tay nắm hờ mặt Hynes, ngón tay vê thuốc bột, bắt đầu hóa trang cho y.

Khuôn mặt được nắm lấy, nhiệt độ của bàn tay kia không nóng mà âm ấm vừa đủ, khiến Hynes gần như nín thở, mắt ngơ ngác nhìn thanh niên đang áp sát lại, khuôn mặt gần trong gang tấc khiến trái tim y sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Y tưởng như mình sắp lên cõi thần tiên, chợt nghe thấy tiếng Được rồi đấy, bèn chậm rãi đứng thẳng người.

Sau khi chỉnh mặt cho Hynes, Giản Lục cầm một lọ thuốc phép phun lên đầu y, mái tóc vàng nhanh chóng biến thành màu nâu, nhìn kỹ lại, bấy giờ Hynes đã thay đổi hoàn toàn, đường nét khuôn mặt vẫn vậy, nhưng ngũ quan đã khác, ai không thân quen thì chẳng nhận ra nổi.

Hóa trang cho Hynes xong, Giản Lục cũng dùng năm phút để hóa trang cho mình, chẳng mấy chốc, một thiếu niên ưa nhìn tóc đen mắt đen hiện ra trước mặt Hynes, khiến Hynes nhìn mà ngơ ngác.

Biết đây là Giản Lục, đôi mắt kia vẫn lạnh lùng bình thản như trước, không thì y đã phải nghi ngờ đây là người khác.

Hynes liếc nhìn tóc đen mắt đen của cậu, chợt vỡ lẽ, hình như Giản Lục có ấn tượng đặc biệt với người tóc đen mắt đen, hẳn đó chính là nguyên nhân tại sao cậu ngẩn ngơ trong lần đầu tiên gặp Elvira.

Nghĩ vậy, lòng không ấm ức nữa.

Nhận ra ta không? Giản Lục cười với y, thiếu niên thanh tú cười rộ lên rất đáng yêu, hoàn toàn đối lập với hình tượng Thánh tử lạnh lùng cao quý lúc trước.

Hynes lắc đầu, nhủ thầm trong bụng dù cậu có biến thành thế này y vẫn say mê ngây ngất. Chợt hiểu ra rằng thứ y thích chính là tính cách của người này, nói đúng hơn là linh hồn cậu, chứ không phải một lớp vỏ bọc bên ngoài. Vậy nên dù cậu có ra sao thì vẫn khiến tim y loạn nhịp.

Giản Lục kiểm tra lại một lần, thấy không còn gì sơ sót, bèn cất công cụ phạm tội rồi cùng Hynes ra khỏi nhà vệ sinh, chọn đường ít người rời khỏi hội trường, hăng hái đi đến cấm địa của Học viện Phép–Võ Mepstead.

Có lẽ vì trong tiệc vui đêm nay, học viên Học viện Phép–Võ Mepstead tập trung hết ở hội trường lớn nên khuôn viên trường không một bóng người qua lại, chỉ thi thoảng thấy vài người của đội bảo vệ.

Ánh trăng như nước, hai người chọn chỗ tối không có ánh trăng để đi, tránh đội bảo vệ và vài vật phẩm luyện kim giám sát trong khuôn viên trường, sau nửa giờ, cuối cùng cũng đến nơi.

Chỉ nhìn một cái Giản Lục đã phát hiện ra điểm kỳ lạ, rằng: Trước đó đã có người động vào pháp trận của cấm địa.

Pháp trận của cấm địa dùng để bảo vệ cấm địa, như một trạm kiểm soát, chỉ học viên Mepstead có thẻ thân phận đặc biệt mới mở ra được. Có người làm pháp trận rung chuyển, Giản Lục nghĩ ngay đến Elvira đầu tiên, nhưng ngẫm lại tính cẩn thận của cô, cứ cảm thấy không phải cô, có lẽ còn người khác định hành động vào đêm nay.

Hynes lật tay, trong tay xuất hiện hai tấm thẻ màu đen, trên thẻ có ký hiệu của Học viện Phép–Võ Mepstead.

Ở đâu ra đấy? Giản Lục hơi bất ngờ.

Mua ở chợ đen.

Giản Lục:

Giản Lục vỡ lẽ, hóa ra Hynes đã chuẩn bị từ sớm, có khi là từ ngày đầu đặt chân đến Học viện Phép–Võ Remulas đã đi kiếm mấy thứ này, đến hôm qua mới dẫn cậu đến đây, cho cậu biết bí mật của y.

Hai người không dùng dằng nữa, kích hoạt thẻ vào pháp trận.

Sau một cơn trời đất quay cuồng, hai người được pháp trận dịch chuyển đến một vùng núi hoang, một con ma thú cấp ba lao về phía họ.

Hynes vung kiếm hất bay ma thú, không đánh chết nó mà kéo Giản Lục chạy đến mục tiêu.

Giản Lục nhân cơ hội mở màn hình hệ thống ra điều tra, phát hiện ngoài họ ra trên màn hình còn có hai chấm trắng nữa chuyển động từ hai phía Đông và Nam, một trong số đó chắc chắn là Elvira, chấm còn lại không biết là ai.

Tốc độ của Hynes cực nhanh, y lướt đi trong rừng chẳng quan tâm tới những pháp trận đánh lạc hướng trên đường, tựa như trong bóng tối có thứ gì đang dẫn lối cho y, không quan tâm đến những cơ quan trong cấm địa, bớt được khá nhiều vật cản, không như hai người cũng đang xông tới kia còn phải xác định phương hướng.

Thấy vậy, Giản Lục hơi hiểu ra, chắc chắn thứ trong cấm địa có liên quan chặt chẽ tới Hynes, không thì đã chẳng ảnh hưởng mạnh đến y như vậy. Cậu có một phỏng đoán mơ hồ, nhưng chưa nhìn thấy nên không thể khẳng định.

Đây là nơi lập ra để Học viện Phép–Võ Mepstead huấn luyện học sinh, trong Remulas cũng có không gian đặc biệt có tác dụng như vậy, tất nhiên là trong đó ẩn chứa không ít nguy hiểm. Vậy nên dọc đường đi Giản Lục không dám lơ là cảnh giác, thấy trên màn hình hệ thống chi chít chấm đỏ thì bảo Hynes tránh đi.

Giờ là lúc giành giật từng phút từng giây, không nên lãng phí thời gian trên đường.

Có Hynes dẫn đường, lại thêm nhắc nhở từ hệ thống bản đồ của Giản Lục, tuy họ bắt đầu muộn hơn hai người kia một lúc, nhưng đã nhanh chóng vượt qua họ, tới nơi sớm hơn họ.

Hai người đi đến chân một ngọn núi bình thường, ngọn núi cao khoảng nghìn mét, không quá kỳ vĩ, Hynes dẫn Giản Lục leo núi không chút chần chừ, lên đến đỉnh núi Giản Lục mới phát hiện địa hình có hơi kỳ lạ, hai ngọn núi chụm vào nhau như lưng lạc đà, giữa hai đỉnh núi có một cái hồ nhỏ, trên mặt đất ẩm ướt quanh hồ có vài cọng cỏ xanh.

Hynes nhìn trong chốc lát, giơ cao kiếm phép, đấu khí vàng hừng hực quanh thân kiếm.

Hynes chém một nhát.

Sau một tiếng ầm, đấu khí hóa thành một con rồng vàng lao lên, mặt hồ bị đấu khí bổ thành hai nửa.

Giản Lục nhìn mà giật cả mình, hồ nước lấp lánh dưới ánh trăng, lăn tăn gợn sóng, như khi xưa Moses tách biển lộ ra bùn nhão dưới đáy, có thể thấy tảng đá trắng thấp thoáng trong bùn.

Hynes nhảy xuống đáy hồ, đạp lên tảng đá trắng, tiếng nứt vỡ vang lên, trên mặt đất hiện ra một cánh cửa không biết dẫn đến đâu, có luồng khí lạnh phả ra từ đó.

Giản Lục nhảy xuống theo, phát hiện hóa ra đáy hồ làm từ những tảng đá trắng, qua năm dài tháng rộng bị bùn chất chồng lên vùi lấp, đến khi Hynes bổ đôi hồ nước, tảng đá dưới đáy hồ chuyển động, bùn đất ứ đọng dạt ra hai bên, lộ ra diện mạo thật.

Hynes quay đầu, vươn tay về phía Giản Lục.

Giản Lục nhìn y, thấy y có vẻ quyết tâm, bèn đưa tay cho y, mặc y kéo mình vào cánh cửa vào dưới đáy hồ.

Đó là một cầu thang không biết dẫn đi đâu, nhiệt độ xung quanh hơi lạnh, tay Giản Lục cầm một ngọn đèn phép, khó khăn lắm mới chiếu sáng được một tấc vuông trước mặt, nhưng có còn hơn không.

Không biết đi trong bao lâu, một ngọn gió lạnh lẽo thổi tới, đèn phép tắt phụt.

Giản Lục châm đèn, thấy không sáng, bèn đổi sang đá phát sáng và đá năng lượng của trùng Minh Linh, nhưng đá phát sáng hay đá năng lượng trùng Minh Linh đều như bị thứ gì bao phủ, chợt lóe sáng rồi biến thành phế thải, không khỏi kinh hãi, thấy nơi này quái gở vô cùng.

Giản, không cần thử nữa đâu. Giọng nói của Hynes vang lên trong bóng đêm: Loài Rồng kiêu ngạo, không muốn cho sinh linh khác nhìn trộm.

Giản Lục nghe vậy bèn không làm việc vô ích nữa, hỏi: Đây là mộ Rồng à? Nếu là mộ Rồng thì mọi chuyện đều được giải thích.

Chắc vậy, em không rõ lắm.

Càng xuống dưới, nhiệt độ càng giảm, gió lạnh không biết từ nơi nào thổi tới khiến Giản Lục rét run cầm cập, nếu không được Hynes nắm tay, độ ấm từ tay truyền tới, Giản Lục cảm thấy có lẽ mình đã bị đông cứng rồi.

Đi trên con đường nọ nửa giờ, cuối cùng cũng tới điểm cuối.

Bốn phía tối om, Giản Lục không nhìn rõ tình hình xung quanh, chỉ biết Hynes đột ngột dừng lại, sau đó tiếng thịch thịch vang lên, trong bầu không gian yên tĩnh dưới lòng đất, âm thanh ấy nghe rất quái gở, dường như có một con quái vật sắp nhảy chực ra từ bóng đêm.

Cẩn thận!

Tiếng Hynes cất lên, Giản Lục chỉ kịp tạo ra một lồng phòng hộ cho hai người, được Hynes ôm cậu chạy thục mạng. Tiếng gió vù vù sát bên tai, Giản Lục cảm nhận được tốc độ của Hynes cực kỳ nhanh, vì không biết phía sau có nguy hiểm gì nên không giãy giụa.

Nếu không thật sự nguy hiểm, Hynes sẽ không vội như thế.

Giản Lục ghé vào người Hynes, thả lỏng hết mức có thể để không liên lụy đến y, luôn sẵn sàng dùng Thánh quang chúc phúc bổ sung thể lực cho y.

Cùng lúc đó, Giản Lục nghe thấy tiếng ầm vang từ xa vọng lại.

Có người phá hủy lối đi để vào. Hynes nói.

Giản Lục cảm thấy chuyện rầm rộ như thế chắc chắn là do nữ chính làm. Hynes được thứ gì đó dẫn dắt tìm được đúng đường, còn nữ chính phải nhờ vào bàn tay vàng của cô: viên ngọc chứa đầy năng lượng bóng tối, đương nhiên không dễ vào như Hynes, chỉ có thể dùng bạo lực xông vào.

Liệu có bị phát hiện không? Giản Lục vẫn hơi lo lắng, Elvira làm lớn chuyện như vậy, không thể giấu được, thế nào cũng bị Học viện Phép–Võ Mepstead chú ý.

Chỉ cần chúng ta rời khỏi đây trước khi Học viện Phép–Võ Mepstead đến là được. Hynes trả lời.

Trong lúc hai người chạy trong lối đi tối mù, Elvira vào từ một lối khác cũng chạm mặt với một người áo đen đeo mặt nạ.

Họ liếc nhìn nhau, rồi lập tức đánh nhau không chút chần chừ, chiêu nào cũng hiểm độc.

Elvira không ngờ còn có người khác tơ tưởng đến thứ đặt trong cấm địa, thừa cơ Học viện Phép–Võ Mepstead tổ chức dạ hội đưa tiễn thì lẻn vào đánh cắp. Tuy không biết đối phương là ai, nhưng cô nhất định phải lấy được thứ kia, chắc chắn không thể để đối phương thành công.

Bọ cạp ma!

Elvira hét lên, thả một con rối ra khỏi nhẫn không gian, con rối nọ trông rất giống bọ cạp đỏ sa mạc, cực độc, chạm vào là chết ngay.

Con rối bọ cạp vừa ra ngoài đã cong đuôi lao vào kẻ địch.

Nhân lúc con rối bọ cạp cuốn chân người nọ, Elvira chạy về phía tiếp đến mục tiêu.

Vừa rồi cô gặp cửa vào nhưng không vào được, bất đắc đành dùng bạo lực phá hủy cửa đá, trên cửa không có thần chú phép thuật, nhưng lại liên kết chặt chẽ với cấm địa, cũng chính là không gian đặc biệt này, nếu không lấy đồ trước khi người của Học viện Phép–Võ Mepstead xuất hiện, e rằng sau này không còn cơ hội, mà chính cô cũng bị lộ tẩy.

Elvira tung viên ngọc Trái tim Nữ thần Bóng Tối lên để nó dẫn đường, vừa lướt nhanh trên lối đi, vừa phải thường xuyên chú ý người đuổi theo phía sau.

Ở sâu bên trong, Hynes và Giản Lục cùng nhau vượt ải, cuối cùng cũng đến nơi.

Nơi này không còn tối mù, duỗi tay không thấy năm ngón nữa, vách tường mọc lên loài cỏ Vàng mà Rồng thích, giữa màn đêm, chúng phát ra ánh vàng, dịu hơn ánh mặt trời, rực rỡ hơn ánh trăng, hoa nở khắp nơi cực kỳ lộng lẫy.

Ở giữa có một đàn tế, trên đó có mỏm đất cao được đặt lên một bình pha lê, trong bình là chất lỏng màu đỏ xen vàng, tỏa ra ánh sáng lộng lẫy hiếm thấy, có phần cao quý hơn ánh sáng từ những cây cỏ Vàng xung quanh, khiến người ta không tài nào dời mắt được.

Hynes nhìn lên đàn tế, như bị thứ gì hút hồn, vội vã lại gần nó.

Giản Lục đứng tại chỗ nhìn Hynes đến gần đàn tế. Cậu vốn muốn giữ y lại nhưng thấy không ăn thua, đành phải đứng yên, thứ đó dẫn Hynes đến, nên chắc sẽ không làm hại y.

Nhưng khi Hynes đột nhiên bị luồng sáng sắc nhọn từ đàn tế tấn công, Giản Lục không cho là vậy nữa.

Hynes bị hất văng lên bức tường vàng, Giản Lục nhảy tới đỡ lấy y khi y ngã xuống, vội lấy một lọ thuốc đút cho y.

Hynes nhìn lên đàn tế, ánh mắt ngùn ngụt oán hận và không cam lòng, rõ ràng thứ đó ở ngay trước mắt, vậy mà lại bị nguồn năng lượng kỳ lạ ngăn cách, bảo y cam tâm sao được?

Đó là gì? Giản Lục nhận ra nét mặt y khác thường, nhẹ giọng hỏi.

Nét mặt Hynes thoáng chút do dự, đoạn nói: Có lẽ là máu Rồng.

Khoảnh khắc ấy, tim Giản Lục đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi ngực.

Cậu có thể khẳng định thứ đựng trong bình pha lê trên đàn tế là máu Rồng, còn là máu loài Rồng Hoàng Kim. Tuy không thể cạy miệng hệ thống xem trong tiểu thuyết Hynes lấy máu Rồng Hoàng Kim ở đâu, nhưng để đánh thức dòng máu của Hynes chắc chắn cần đến máu Rồng Hoàng Kim, mời gọi được y đến đây, ngoài máu Rồng Hoàng Kim thì còn thứ gì khác nữa?

Ngay lập tức, Giản Lục quyết tâm dù có phả hủy nơi này cũng phải lấy bằng được máu Rồng Hoàng Kim trên đàn tế, giúp Hynes thức tỉnh.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: