Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

71

Chương 071: Bị người anh em hôn rồi làm sao đây?

Đảo Tarantas trước bình minh chìm trong màn đêm, cả những đóa hoa lấp lánh nhờ được yểm phép nên tỏa ra ánh sáng lộng lẫy nhiều màu sắc vào ban ngày, bấy giờ cũng bị nhấn chìm trong bóng tối đáng sợ, thế giới chỉ còn một màu đen vô tận.

Trước khi bình minh ló dạng, đảo Tarantas chìm trong đêm đen đặc quánh như ác ma đang rình rập con mồi, muốn nuốt chửng cả thế giới, khiến người ta có cảm giác sợ hãi tưởng chừng như sắp bị ăn tươi nuốt sống.

Giản Lục và Hynes ngồi trên lan can của ban công, nhìn xa xăm vào màn đêm dày đặc, cả hai đều lặng thinh.

Vào giây phút bình mình ló dạng, bóng tối bị một kẽ sáng xé toạc, kẽ sáng nọ lớn dần rồi trở thành đường chân trời xua tan màn đêm, chỉ trong thoáng chỗc, cả thế giới hóa thành một bức tranh diệu kỳ.

Bầu trời như được kéo ra bức màn tráng lệ rực rỡ với những vầng tinh tú lộng lẫy, phía xa sóng biển rì rầm, tiếng ca trong ngần duyên dáng của biển thầm thì vọng lại, cầu vồng rực rỡ những sắc màu mộng ảo nhô lên khỏi mặt biển rồi lớn dần, sáng rực hơn cả pháo hoa, khoảnh trời tăm tối được điểm tô muôn màu muôn vẻ khiến người nhìn chẳng nỡ chớp mắt.

Những chấm sáng đó là một loại cá phép thuật tên Annabis. Hynes cất lời: Sống ở vùng nước sâu nhưng lại khao khát bầu trời, nên trong quãng đời ngắn ngủi của mình, chúng luôn dành trọn thời gian vào chuyến đi của mình, mỗi sớm tinh mơ trước khi màn đêm bị ánh sáng xua đi, chúng lao ra khỏi mặt nước và bay lên trời dưới sự chỉ dẫn của các vì sao, đến tận khi chết

Giản Lục im lặng lắng nghe, Hynes như một cậu chàng học sinh giỏi kiến thức sâu rộng, thứ gì đã liếc mắt nhìn qua là ghi tạc trong đầu không bao giờ quên. Thắng cảnh được nhiều người ca ngợi không dứt miệng trên đảo Tarantas nhanh chóng được y giải mã nhờ vốn kiến thức sâu rộng của mình.

Khi Annabis chết đi, chúng sẽ quay về nơi mình sinh ra, thi thể chìm xuống đáy biển hóa thành những quả trứng bám vào các rạn san hô, lấy đủ dinh dưỡng rồi sẽ lại chui ra khỏi vỏ, bắt đầu một chuyến hành trình mới, dường như số phận đã định sẵn chúng chỉ biết lao đầu lên trời một cách khờ khạo.

Giản Lục vẫn luôn ngắm nhìn cầu vồng giữa trời đêm, nghe những lời y giải thích, cậu thật sự kính nể sự diệu kỳ của Đấng tạo hóa, dù là thế giới nào đi chăng nữa cũng có những quy luật nhất định, tạo nên hàng trăm hàng nghìn loài sinh vật đa dạng và đẹp đẽ.

Nửa giờ sau, bầu trời trở về với nét êm đềm yên ả, từ trong bóng đêm, đảo Tarantas đã choàng tỉnh khỏi giấc nồng, hoa cỏ trên đảo lại tiếp tục phát sáng dìu dịu lung linh, điểm tô thêm cho hòn đảo nhỏ đẹp như thế giới cổ tích.

Giản Lục hít thật sâu, đang định cùng Hynes về phòng ngủ tiếp thì Hynes đột nhiên kéo tay cậu.

Giản, chúng mình đi ngắm Annabis đi. Hynes hào hứng nói.

Hả?

Giản Lục còn chưa kịp phản ứng đã bị y ôm lấy lao ra khỏi ban công biệt thự.

Biệt thự được xây ven biển, phía dưới là một dải đá ngầm dài, gió đẩy sóng xô vào những tảng đá lớn, Hynes ôm Giản Lục nhảy khỏi đá ngầm và lao xuống biển.

Giản Lục: =_=! Sao lại có cảm giác đang bị kéo đi nhảy xuống biển tự tử vì tình thế này?

Xuống nước, Giản Lục không phòng bị nên sặc một ngụm nước biển, ngay sau đó, một thứ mềm mại kề sát đến ngậm lấy bờ môi cậu, đầu lưỡi mềm cạy mở môi răng, đẩy một thứ lạnh như băng vào trong.

Khi Giản Lục hiểu được chuyện gì vừa xảy ra thì thẫn người, rơi vào trạng thái mất hồn mất vía.

Cậu bị người anh em của mình hôn.

Đến khi đối phương linh hoạt kéo cậu bơi được một quãng xa trong nước, cậu mới hoàn hồn, chợt phát hiện mình đã thở được dưới nước, trong miệng ngậm một thứ lành lạnh, hương vị ngọt ngào, liếm vài lần thì nhận ra đó là một thứ tròn trĩnh như hạt ngọc, hay là kẹo nhỉ?

Trong lúc cậu suy đoán xem có phải thứ trong miệng đã giúp mình hít thở được dưới nước hay không thì Hynes, cậu chàng bơi trong nước y hệt một chú cá, bỗng ôm eo cậu, kề sát mặt mình vào thêm lần nữa.

Giản Lục cho rằng tên nhóc này lại lên cơn thần kinh muốn hôn tiếp, vừa định quay đầu thì bắt gặp ý cười trong đôi mắt y, tay y chỉ về một hướng.

Trong nước không tối mịt hoàn toàn vì dưới này có rất nhiều loài thực vật, đám thực vật này có thể phát ra ánh sáng như hoa cỏ trên đảo Tarantas, điều đặc biệt là càng xuống sâu thì càng sáng, có thể thấy rõ mồn một mọi vật trong nước.

Dòng nước trong veo, muôn hoa khoe sắc, thế giới dưới đáy biển đẹp mê hồn.

Giản Lục nhìn theo hướng Hynes chỉ, hóa ra dưới này không đơn giản, vì ở đằng kia có một bóng đen to lớn hiện ra giữa sóng nước dập dờn, dòng nước vờn quanh bóng đen vẩn đục. Phát hiện này đã thu hút sự chú ý của cậu, lập tức phất tay tạo một khiên phép thuật ngay trong nước, phòng trường hợp bất ngờ.

Hynes kéo cậu bơi lại gần bóng đen, vừa đến nơi thì một lực đẩy cực lớn đâm thẳng về phía họ.

Hynes vội chắn phía trước Giản Lục, hai người cứ thế bị đẩy đi, dù có lực cản của nước, họ vẫn bị đẩy đi rất xa.

Sau tiếng rào rào, hai cái đầu nhô ra khỏi mặt biển phẳng lặng.

Giản Lục nâng tay vén phần tóc dính vào trán, nhìn quanh nhưng không thấy đảo Tarantas đâu, đủ hiểu lực đẩy vừa rồi đã hất họ đi bao xa.

Đó là gì? Vẻ mặt Giản Lục có phần nặng nề.

Không biết. Tóc tai Hynes cũng ướt đẫm, hai mắt vẫn cứ liếc nhìn cánh môi hồng nhạt của người trước mặt, hồi tưởng lại cảm giác khi ở trong nước: Động tĩnh lạ mà em cảm nhận được hồi chiều hẳn chính là bóng đen đó. Lúc nãy em lại thấy động tĩnh lạ từ nó nên mới xuống nước xem thử.

Nghe đến đây, Giản Lục sượng mặt, vì cậu cũng nhớ đến nụ hôn dưới nước, bèn nói với vẻ vô cảm: Khi nãy cậu cho ta ngậm gì vậy?

Một loại kẹo phép thuật, đặc sản của đảo Tarantas đấy.

Giản Lục: Cậu lấy được từ khi nào?

Lúc anh tắm, em bảo người hầu trong biệt thự lấy cho em, còn vài viên nữa đấy.

Dáng vẻ thản nhiên chính trực quá đỗi của chàng thiếu niên khiến Giản Lục bất đắc dĩ lắm, đành nói: Cậu nên đưa cho ta trước khi xuống nước, chứ không phải Không phải sau khi vào nước rồi mới dùng miệng mớm cho ta, cả hai đều là đàn ông con trai, có tên đàn ông nào lại làm chuyện này với nhau không hả?

Ồ, xin lỗi, em quên mất, xuống nước rồi mới nhớ. Hynes nói với vẻ ngây thơ vô tội.

Giản Lục:

Giản Lục quyết định cho việc vớ vẩn vừa rồi chìm vào quên lãng, nhìn quanh, nói: Chúng ta về kiểu gì đây?

Hay bơi về? Hynes nói, đoạn lấy ra hai viên kẹo phép thuật: Ăn thêm một viên nữa không?

Trong vùng biển này có rất nhiều sinh vật diệu kỳ và cảnh vật tráng lệ, để du khách được chiêm ngưỡng quang cảnh dưới đáy biển và kích cầu mua sắm, họ đã phát minh ra loại kẹo phép thuật giúp hô hấp được dưới nước, chỉ cần chờ viên kẹo tan thành nước đường ngọt rồi ngậm thêm một viên nữa là đủ, không ô nhiễm không độc hại thân thiện với môi trường, là thứ hữu ích trong hành trình khám phá thế giới dưới đáy biển.

Giản Lục vươn tay cầm lấy cho vào miệng, giữ gương mặt bình tĩnh lặn xuống nước, để tên kia kéo mình về đảo Tarantas.

Hynes, kẻ đã đủ can đảm sàm sỡ lúc cậu đang tỉnh táo, bấy giờ nào dám ho he gì, thế là ngoan ngoãn làm kẻ hầu, lực cản của nước biển chẳng là gì với Chiến sĩ, y cứ như đang đi lại trên đất bằng, thoắt cái đã nhảy được một đoạn xa, Giản Lục không cần phải tốn chút sức lực nào cả.

Đến khi trời hửng sáng họ mới về đến đảo Tarantas.

Kẻ hầu Hynes chưa mệt Giản Lục đã mệt rồi, lần nữa than thở thể lực của Pháp sư đúng là chẳng ra làm sao.

Sau khi kéo cậu từ dưới biển lên, Hynes chợt nói: Giản này, hôm nào anh luyện kiếm tiếp đi, anh yếu quá. Yếu quá thì sau này sẽ phiền lắm đây

Giản Lục lườm y một cái, khá là âu sầu, mỗi ngày cậu có biết bao nhiêu là việc, chưa từng lười biếng bao giờ, cũng đâu xao nhãng việc rèn luyện sức khỏe, nhưng cách rèn luyện của Pháp sư và Chiến sĩ khác nhau, dẫn đến việc thể chất của hai bên cũng khác một trời một vực.

Lúc hai người quay về biệt thự, người hầu dậy sớm nhìn thấy họ đều rất kinh ngạc.

Rius cũng là một trong số những người dậy sớm đó, có một chủ nhân khi chưa hóa Ma thì như bé nhược thụ, người hầu Rius ôm đồm công việc chẳng khác gì quản gia, mọi thứ phải được chuẩn bị chu đáo trước khi cậu chủ tỉnh giấc.

Trong lúc hắn tự mình vào vườn hái một bó hoa mà ngày thường cậu chủ thích, dự định mang về cắm vào bình thì đúng lúc nhìn thấy hai người từ sau nhà lại gần, trên người họ vẫn còn dính bọt nước, hắn trố mắt.

Giản Lục đi lướt qua với khuôn mặt vô cảm, chẳng thèm quan tâm đến cái nhìn của những người hầu trong biệt thự. Không phải vì thần kinh của cậu thô đâu, mà vì từ nhỏ đến lớn khuôn mặt quá mức tinh xảo đẹp đẽ này đã quen được người khác nhìn chăm chú, dần dà, chỉ cần không phải ánh mắt ác ý thì cậu sẽ chẳng để tâm lắm.

Hynes cười rạng rỡ sóng vai bước cùng cậu, khi lướt qua người Rius đang ngơ ngác thì nở nụ cười đầy ẩn ý với hắn.

Hai mắt Rius vô thức dõi theo hai người họ, đến ngả rẽ, chợt thấy thiếu niên tóc vàng dùng tay kéo tay thanh niên đang đi trước, khi thanh niên quay đầu lại, y lập tức kề mặt sang hôn thẳng lên.

Rius: Á á á á! Quả nhiên họ có quan hệ mập mờ!

Rius siết chặt đóa hướng dương màu hồng vân anh, đi từng bước máy móc đến phòng cậu chủ.

Sao thế?

Giản Lục bị y kéo tay, thấy mặt y kề sát đến thì chớp mắt.

Chỗ này của anh có gì này. Hynes duỗi tay về phía cổ cậu, khi rụt về, trong tay có thêm một viên đá màu xanh biển to bằng hạt đậu.

Ánh mắt y trở nên sâu thẳm.

Giản Lục không có cảm giác gì lạ, thấy thứ này, cậu nghĩ là ban nãy xuống biển bất cẩn bị vướng nên không để bụng lắm, nhìn một lúc bèn quay đầu đi tiếp.

Hynes theo sau cậu, ngón cái và ngón trỏ bóp nhẹ, viên đá xanh hóa thành bột mịn rồi biến mất chỉ trong nháy mắt.

Vào giây phút viên đá xanh ấy biến mất, đảo Tarantas rung chuyển nhẹ đến mức gần như không thể phát hiện.

Chương 072: Tặng hoa nghĩa là muốn hẹn hò à?

Thay một chiếc áo phép sạch sẽ rộng rãi, Giản Lục vừa ra khỏi phòng thay đồ đã nhìn thấy thiếu niên tóc vàng đang đứng tựa cửa.

Y nở nụ cười vô tư với Giản Lục, trông vừa hồn nhiên vừa rạng rỡ, cất tiếng gọi: Giản.

Giản Lục sững sờ, không hiểu sao lại nhớ đến nụ hôn trong nước, cậu vội ép mình quên chuyện đó đi. Tuy Hynes là đứa em trai cậu trông từ nhỏ đến lớn, không vì một nụ hôn mà thấy y ghê tởm, nhưng hai tên đàn ông làm thế thì quái lắm, thôi thì coi như chuyện ngoài ý muốn vậy.

Chúng ta đi tìm Joyce thôi. Giản Lục nói.

Hynes theo sau cậu, hai mắt chăm chú nhìn thanh niên phía trước, dáng người cậu cao nhưng không hề gầy yếu, sống lưng thẳng tắp, bước đi không hùng hổ như Chiến sĩ, cũng không phù phiếm như người thường mà rất khoan thai, kiên định vững vàng như khi cậu nắm tay y dẫn về Thần điện Ánh Sáng năm ấy.

Như thể chỉ cần hạ quyết tâm rồi, thì cậu có thể kiên định bước đi mãi như vậy, phong thái ung dung khiến người khác yên lòng.

Nhớ đến nụ hôn kia, y thè chiếc lưỡi hồng liếm môi, ý cười trong mắt càng rõ rệt.

Người hầu trong biệt thự Griffin thức dậy từ rất sớm, hai vị chủ nhân thì đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh giấc, nhưng cũng đành vậy, hai mẹ con nhà này có vẻ đều là người bệnh cả, cần đủ thời gian nghỉ ngơi.

Khi phu nhân Griffin xuống lầu thì thấy hai vị khách đã ngồi trong nhà ăn rồi.

Ánh mặt trời xuyên qua bức mành mỏng hắt ngang vào cửa sổ, sàn nhà được lát loại ngọc tinh khiết sáng màu phản chiếu ánh mặt trời, khiến cả không gian như bừng sáng. Hai chàng trai ung dung ngồi cạnh bàn, ở vị trí trung tâm của bức tranh tươi sáng ấy.

Một người đẹp trai tỏa nắng, một người thanh cao không vươn bụi trần ngồi trò chuyện cùng nhau, đẹp như bức tuyệt tác của một danh họa.

Joyce xuống sớm hơn mẹ, bấy giờ đang ngồi trò chuyện với hai người, Rius đứng cạnh đó thi thoảng lại liếc mắt nhìn hai người Giản Lục với vẻ hoang mang, trong bụng cứ mãi tự hỏi: Cùng giới tính thì yêu đương kiểu gì?

Thật xin lỗi, hôm nay ta dậy muộn. Phu nhân Griffin tỏ vẻ áy náy.

Giản Lục và Hynes sẽ không so đo với một người bệnh, sau khi họ chào nhau, người hầu bưng lên bữa sáng ngon lành.

Giản Lục thưởng thức một miếng cá, đôi mắt hơi híp lại, khẽ khàng đến mức gần như không ai phát hiện.

Cậu nhận ra mình đã sai, tuy kỹ thuật nấu nướng của thế giới này không tốt, nhưng nguyên liệu đa dạng và tươi ngon đủ để bù đắp thiếu sót đó rồi. Ra khỏi thành Cabel cậu mới biết thế giới này rộng lớn nhường nào, phong tục tập quán mỗi dân tộc mỗi khác, ẩm thực cũng tùy theo vị trí địa lý mà có nét đặc sắc riêng.

Như Tarantas chẳng hạn, nó là một hòn đảo tọa lạc giữa biển khơi, được tạo hóa ưu ái và không bị công nghiệp làm ô nhiễm, nhờ đó mà hải sản ở đây vô cùng đa dạng, hương vị lại càng tuyệt vời hơn, sơ chế xong rồi ăn ngay cũng được, ngon đến nỗi khiến người ta muốn nuốt luôn cả lưỡi.

Sau khi thưởng thức bữa sáng ngon lành, chào tạm biệt phu nhân Griffin, Giản Lục và Hynes theo Joyce vào phòng làm việc trong biệt thự.

Gian phòng này trông chẳng khác gì phòng làm việc của quý tộc, Joyce đến trước một tủ sách, lấy tay ấn vài lần theo quy luật lên một đồ án có vẻ rất bình thường đặt trên tủ sách làm bằng gỗ nghìn năm, kệ sách lùi vào trong tường mà không phát ra tiếng động nào, khi xoay ngược lại thì để lộ một cánh cửa ngầm.

Mời hai cậu theo ta. Joyce làm tư thế mời, sau đó dẫn đầu bước vào cửa ngầm, để lộ bờ lưng không chút đề phòng trước mặt hai người.

Giản Lục và Hynes cũng vào theo.

Phía sau cửa ngầm là một hành lang rất dài, nơi này được xây bằng vật liệu phép thuật đặc biệt có thể ngăn chặn mọi loại phép thuật thăm dò, kín đáo cực kỳ. Hai bên hành lang nạm đá dạ quang phát sáng trong đêm, đá này vô cùng quý hiếm, vậy mà tại đây chúng lại được dùng như loại bóng đèn rẻ tiền ở đời trước của Giản Lục, thấy tiện thì nạm lên tường để chiếu sáng, nơi nơi đều toát lên nét giàu sang.

Đi khoảng mười phút thì đến một căn hầm ngầm, trong hầm trống trải, chỉ có một chiếc bàn kèm theo bốn chiếc ghế xinh xắn, bốn phía đều có cửa.

Joyce mời hai người ngồi xuống và nói: Đây là hầm ngầm hơn hai mươi năm trước cụ tổ đặt làm riêng, khả năng bảo mật rất tốt, có thể dùng để xử lý vài chuyện. Nói đoạn, hắn liếc nhìn hai người.

Trên mặt Hynes là nụ cười mỉm chi hờ hững.

Giản Lục lẳng lặng lấy hoa Máu trong ô chứa đồ của hệ thống.

Hoa Máu được đặt trong một chiếc hộp làm từ chất gỗ hơn chục nghìn tuổi, phía trên được vẽ một loại phù chú đặc biệt giúp bảo quản dược tính của dược liệu một cách tốt hơn. Dược liệu càng quý hiếm, hộp đựng càng cao cấp, chất gỗ lâu năm là tốt nhất, dùng nó làm thành hộp rồi cất dược liệu phép thuật vào đó là có thể giảm bớt sự hao mòn của dược tính.

Nhìn sơ qua, hoa Máu lớn gấp đôi hoa sen, vẫn rực rỡ non tươi như vừa được hái xuống, hương hoa còn nồng nàn hơn, chỉ hít một hơi thôi cũng khiến người ta mất tự chủ chìm đắm trong ấy.

Ba người ở đây đều là người có tinh thần thép, chỉ say mê vài giây rồi lập tức tỉnh táo lại ngay.

Joyce ngắm nghía đóa hoa Máu nọ bằng đôi mắt kích động, ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của nó, xuýt xoa: Cậu bảo quản nó tốt thật. Đến nỗi không hao mòn một chút dược tính nào, việc này rất kỳ công, từ hái đến cất chứa đều cần sự tỉ mỉ.

Giản Lục liếc nhìn y với ánh mắt lạnh nhạt.

Chiêm ngưỡng hoa Máu xong, Joyce nhìn sang Giản Lục: Cậu

Ta cứ lấy một nửa trước. Giản Lục nói một cách dứt khoát: Bọn ta sẽ nghỉ chân trên đảo Tarantas một tháng, một tháng này đủ để chữa bệnh cho phu nhân Griffin.

Joyce hiểu ý cậu, thôi vậy cũng tốt, ít nhất cũng còn một tia hi vọng, Giản Lục không từ chối thẳng thừng nghĩa là có thể đàm phán lại.

Tiếp đó, Giản Lục dùng phép thuật ngưng tụ ra một lưỡi dao ánh sáng cắt hoa Máu làm đôi, đưa một nửa cho Joyce, nửa còn lại cất vào ô chứa đồ của hệ thống.

Giản Lục và Hynes ra khỏi căn hầm ngầm được xây bằng vật liệu phép thuật đặc biệt, còn Joyce thì cất nửa đóa hoa Máu vào phía sau một cánh cửa trong hầm ngầm. Đó là một phòng thí nghiệm rất lớn, nơi đây có một Dược sư cao cấp được Thương hội Griffin mời về, thuốc chữa bệnh cho phu nhân Griffin mấy năm qua đều do hắn cung cấp.

Sau khi ra khỏi hầm ngầm, Hynes kéo Giản Lục rời khỏi biệt thự.

Dù sao bây giờ cũng chẳng phải làm gì, chúng ta đi dạo đi, đâu thể mỗi giây mỗi phút đều tu luyện, phải cân bằng giữa làm việc và nghỉ ngơi mới được. Hynes nói rất hùng hồn và thuyết phục.

Giản Lục liếc nhìn y, ngầm hiểu chỉ là tên nhóc này muốn đi chơi thôi, thế mà lý lẽ như thật.

Hynes lại nói tiếp, lần này thì rất chân thành: Hiếm có dịp lên đảo Tarantas, đâu thể ru rú trong phòng mãi. Hơn nữa nếu không có anh đi cùng, cảnh có đẹp thế nào chăng nữa em cũng chẳng có tâm trạng nhìn.

Y nói vô tư quá, khiến Giản Lục bối rối không biết phải làm gì, đành đáp: Thôi được, chúng ta đi.

Hynes rạng rỡ hẳn lên, khuôn mặt tuấn tú dường như phát sáng khi mỉm cười, sức sát thương lớn biết bao. Vậy nên họ vừa đặt chân lên đường phố ngập tràn hoa nở, đã thu hút ánh nhìn của các thiếu nữ trẻ tuổi.

Một vật màu đỏ trông giống hoa hồng lao về phía họ, chưa đến nơi đã bị đấu khí của Hynes đốt thành tro.

Giản Lục và Hynes quay đầu nhìn thì thấy một thiếu nữ mặc váy dài màu xanh biển, tay ôm một bó hoa tươi màu hồng, cô chính là người vừa ném hoa vào họ. Thấy hai người nhìn sang, thiếu nữ kích động đến mặt mũi đỏ bừng, sau đó ném hết hoa trong tay sang.

Như được châm ngòi nổ, sau khi thiếu nữ nọ ném hoa thì ngay sau đó, đủ loại hoa bay đến chỗ họ từ bốn phương tám hướng, tuy không đau, nhưng với bọn đàn ông, màn mưa hoa này thật chẳng dễ chịu chút nào. Vả lại những người ném hoa xung quanh đều là mấy thiếu nữ trẻ, còn là người thường nữa, đương nhiên họ không thể làm gì các cô.

Hynes vội kéo Giản Lục bỏ chạy.

Giản Lục ngơ ngác, nhất là khi phát hiện dọc đường đi cô gái nào nhìn thấy họ cũng ném hoa ôm trong ngực vào họ như một phản xạ, cậu có cảm giác rằng việc ném hoa cho nam giới là một phong tục của đảo Tarantas chứ không chỉ đơn thuần là đùa giỡn.

Cuối cùng cũng thoát khỏi đám đông nữ giới đang thi nhau ném hoa vào người, Giản Lục gọi một cậu nhóc bán hoa lại hỏi: Trên đảo Tarantas, ném hoa cho người khác là tập tục gì vậy?

Cậu nhóc chớp đôi mắt tinh ranh, giơ cao một lẵng hoa rằng: Thưa ngài, nếu ngài mua hoa của tôi, tôi sẽ nói cho ngài biết.

Giản Lục không để bụng mấy trò vặt vãnh này, cậu hào phóng dùng một đồng vàng mua một lẵng hoa, còn cho cậu nhóc số tiền thừa xem như tiền boa.

Bấy giờ cậu nhóc mới nói: Tất nhiên là vì các ngài đẹp trai, khiến người khác yêu quý nên các cô gái mới ném hoa để tỏ lòng mến mộ. Đảo Tarantas nổi tiếng về hoa, nhờ ơn Thần Hoa nên hoa ở đây đều chứa phép thuật, dù là nam hay nữ, khi trông thấy người đẹp và có ý làm quen đều có quyền ném hoa về phía họ, nếu đối phương nhận hoa nghĩa là sẽ bắt đầu một chuyện tình lãng mạn, rất nhiều thanh thiếu niên nhờ nhận hoa của người khác khi đến đảo Tarantas mới nên duyên vợ chồng, hơn nữa còn yêu thương nhau trọn đời, đó là lời chúc phúc của Thần Hoa.

Giản Lục:

Chắc nên thấy may mắn vì ban nãy cả hai đều ngơ ngác nên không nhận một đóa hoa nào nhỉ?

Sau khi thắc mắc được giải đáp, cậu nhóc lại được cho thêm một đồng vàng, vui vẻ rời đi.

Giản Lục ôm một lẵng hoa, im lặng hồi lâu mới cúi đầu nhìn lẵng hoa trong ngực. Loại hoa này rất giống quả cầu bông, chúng được nhét đầy trong lẵng hoa tinh xảo khiến người ta có cảm giác trong ấy toàn những bé mèo con lông xù, thiếu nữ cầm sẽ dễ thương đến say lòng, nhưng là một chàng trai, Giản Lục thấy hơi xấu hổ.

Thế nên cậu đưa luôn lẵng hoa trong tay cho Hynes.

Tặng cậu.

Hynes ôm lấy, dường như có vô số ngôi sao vừa rơi vào đôi mắt thẳm xanh, chúng tỏa sáng lung linh, rực rỡ đến mức khiến Giản Lục có linh cảm chẳng lành.

Giản Giọng y kéo dài, pha chút bẽn lẽn: Anh tặng hoa cho em, nghĩa là muốn hẹn hò với em à?

Giản Lục: =□=! Mẹ ơi! Tên nhóc này tin là thật à?

Giản Lục bình tĩnh rằng: Đừng để tâm đến chuyện không bao giờ xảy ra như thế. Hai tên con trai thì yêu đương nỗi gì?

Hynes thất vọng đến mức mái tóc vàng cũng buồn bã rũ xuống theo.

Giản Lục thấy y như vậy thì chẳng hiểu làm sao, chợt nghĩ đến một việc, rồi nhìn y bằng ánh mắt dường như đã hiểu rõ phần nào: Sang năm cậu mười tám tuổi rồi

Vâng. Hynes ôm lẵng hoa, không hiểu vì sao ánh mắt cậu lại quái lạ như vậy, y vừa vui mừng lại vừa bối rối.

Thiếu niên mười mấy độ xuân đang ở tuổi dậy thì bồng bột, có những tò mò với người khác giới, muốn yêu sớm là điều dễ hiểu, suýt nữa Giản Lục quên béng mất chuyện này.

Cậu lập tức nói với Hynes: Cậu muốn yêu đương cũng được, nhưng đừng yêu sớm. Sau này gặp cô gái thích hợp rồi thì nhớ nói với ta một tiếng. Là anh trai, thể nào chăng nữa cũng phải bảo vệ y, tránh cho y nhỏ tuổi bị mắc lừa.

Hynes:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: