Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

57


Chương 057: Thị trấn sừng sững giữa bão tuyết

Ba người đang nói chuyện thì Thị vệ trưởng đội xe Thương hội Griffin đến báo cáo thống kê tổn thất.

Thưa cậu chủ Joyce, trong đợt tấn công này của thú Tuyết, có tổng cộng mười người chết, hai mươi người bị thương, cậu chủ xem có cần tìm nơi nghỉ ngơi trước không? Tôi nhớ ở phía trước có một thị trấn.

Đội buôn Griffin có tám mươi người tất cả, họ đều là Pháp sư và Chiến sĩ nhưng cấp bậc không cao, cũng vì vậy nên chỉ một đợt tấn công quy mô lớn của thú Tuyết thôi đã phải chịu tổn thất lớn. Thương hội trải rộng khắp đại lục Olaven đời nào lại yếu xìu thế này.

Giản Lục và Hynes cũng đoán được đôi điều, nhưng không nói gì.

Joyce chấp nhận lời đề nghị của cấp dưới, quay sang nói với hai người Giản Lục: Nếu được thì mời hai cậu cùng đến thị trấn phía trước nghỉ ngơi, ta đoán các cậu cũng đi ngang qua đó.

Giản Lục hờ hững gật đầu.

Hynes đang không vui, không muốn nói chuyện.

Hai người quay lại chiếc xe trượt tuyết vá chằng vá đụp của mình, so với những chiếc xe trượt tuyết xa hoa của Thương hội Griffin, chiếc xe trượt tuyết chỉ được một con thú Spin kéo có thể nói là quê mùa. Nhưng vì sức mạnh hai người vừa thể hiện, không ai dám cười nhạo chiếc xe trượt tuyết rách nát kia.

Kẻ mạnh dù làm gì đi chăng nữa đều được tôn trọng.

Joyce nhìn thứ không thể coi là xe trượt tuyết kia, ánh mắt tối tăm khó đoán.

Cậu chủ, bão tuyết lớn hơn rồi, cậu vào xe nghỉ ngơi trước nhé. Thiếu niên tóc xanh quan tâm nói, hắn cũng nhìn thoáng qua chiếc xe nọ: Cậu chủ, hai người kia rất mạnh, cậu muốn mời họ tham gia à? Làm vậy có ổn không? Có bất tiện không?

Joyce ho nhẹ một tiếng, cẩn thận dùng áo choàng che miệng nhưng không nói gì thêm, để thiếu niên dìu vào một chiếc xe trượt tuyết xa hoa.

Đội xe của Thương hội Griffin chỉnh lý lại một chút rồi nhanh chân lên đường, đi sau cùng là một chiếc xe trượt tuyết vá rách rưới do thú Spin kéo, trông nghèo khó so với những chiếc xe đi phía trước rất nhiều.

Thị trấn nhỏ mà Thị vệ trưởng nói cách đây không xa lắm, khoảng ba giờ sau, họ đến thị trấn bị bao phủ trong bão tuyết.

Thị trấn không lớn, con đường duy nhất của trấn chỉ liếc mắt một cái đã nhìn đến cuối, thật sự rất đơn sơ. Nhưng tọa lạc ở nơi thế này mà trấn nhỏ vẫn an toàn không bị thú Tuyết tàn phá là nhờ có pháp trận của trấn.

Sau khi đội xe vào trấn, ai nấy đều cảm nhận được rằng bão tuyết đã ngừng thổi.

Giản Lục xuống xe, ngẩng đầu nhìn lên trời, cậu đã hiểu ra.

Pháp trận ngăn cách thị trấn với thế giới, nếu không có sự cho phép, người bên ngoài sẽ không thể vào được, càng đừng nói đến ma thú.

Bấy giờ, một giọng nói đi kèm với tiếng ho vang lên: Thị trấn này là trạm dừng khi đến vùng cực Bắc, rất nhiều Thương hội có nhu cầu đến đây nghỉ ngơi, bèn tự bỏ vốn mời Pháp sư thiết lập một pháp trận, chỉ cần giữ gìn pháp trận, thay đá phép đúng hạn là được.

Giản Lục quay đầu nhìn chàng trai ho đến mức đỏ bừng cả mặt, gương mặt ấy trông khá tao nhã, là loại tao nhã yếu ớt vô hại. Nếu không được hệ thống cho biết độ hung tàn của hắn, chắc Giản Lục đã nghĩ đây đúng thật là một người yếu đuối, từ ngoại hình đến hơi thở của hắn đều cho thấy hắn là người bình thường, không có đấu khí và sức mạnh phép thuật.

Tuy vẫn để bụng đến thân phận nam chính hậu cung, nhưng thấy hắn khách sáo như vậy, tất nhiên cậu sẽ không vạch trần, bèn gật đầu rồi cùng Hynes vào quán trọ duy nhất trong trấn.

Bất ngờ là vẻ ngoài quán trọ thoạt nhìn khá đơn sơ xập xệ, nhưng bên trong lại được trang trí khá đẹp mắt, đặc biệt là nó được quét dọn sạch sẽ, không như một vài quán trọ địa phương, vừa nhỏ vừa bẩn lại nặng mùi gây khó chịu.

Lửa cháy sáng rực trong lò sưởi âm tường của quán, sảnh chính vô cùng ấm áp.

Họ vừa ngồi xuống đã có nhân viên bưng thức ăn nóng hổi lên, gồm bánh mì, thịt nướng và canh nóng, hương vị không quá ngon nhưng chất lượng nguyên liệu thì tuyệt vời.

Hai người Giản Lục đang uống canh, chợt nghe thấy tiếng ho sù sụ ở phía sau, quay đầu nhìn lại, không ngạc nhiên lắm khi thấy mỹ nam bệnh tật nọ lại ho nữa, thiếu niên tóc xanh tên Rius đứng cạnh đưa cho hắn một lọ thuốc, mãi đến khi uống thuốc xong cơn ho mới giảm, không còn như sắp văng cả tim phổi ra ngoài.

Nhận thấy ánh mắt của Giản Lục, Hynes lại nhíu mày.

Chỉ là con ma ốm thôi, một ngón tay cũng xử lý được, sao Giản quan tâm hắn đến vậy chứ?

Dùng xong bữa tối, họ bèn vào phòng trọ nghỉ ngơi, vì quán trọ quá nhỏ nên hiển nhiên không đủ phòng, hai người Giản Lục lại không đặt trước, vốn là không còn phòng cho họ, chỉ có thể nghỉ ở sảnh chính, nhưng Joyce chu đáo dặn dò cấp dưới để lại cho họ một phòng để báo đáp ơn cứu mạng lúc trước.

Sau khi biết thân phận của Joyce, Giản Lục bỗng thấy ơn cứu mạng gì đó thật đúng là mỉa mai.

Phòng cũng được dọn dẹp ngăn nắp, lò sưởi âm tường đốt bằng than, vô cùng ấm áp.

Giản Lục vừa ngồi xuống đã nghe Hynes hỏi: Giản, người tên Joyce Griffin kia có gì đặc biệt à?

Tất nhiên đặc biệt rồi, độ hung tàn hiện tại của hắn còn cao hơn cả cậu đấy, điều kiện là hắn phải hóa Ma.

Giản Lục nghĩ thế, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh: Sao lại hỏi vậy?

Vì hôm nay anh nhìn hắn ta rất nhiều lần.

Sự chú ý của thằng bé này hình như hơi sai? Giản Lục nói với vẻ mặt vô cảm: Nếu ta đoán không nhầm, đích đến của anh ta cũng là Ngục Ma. Dứt lời, thấy hai mắt y lấp lánh, Giản Lục bỗng hơi lo, cứ có linh cảm đây không phải dấu hiệu tốt.

Hynes tươi cười rạng rỡ: Hóa ra họ sẽ đi cùng chúng ta, cũng xem như có bạn đồng hành. Y không tin ở nơi nguy hiểm như Ngục Ma mà không giết được hắn!

Vậy à? Sao Giản Lục cứ thấy dáng vẻ chính trực tỏa nắng của y có chút bất thường nhỉ?

Đang nghĩ ngợi thì bỗng một tiếng gõ cửa vang lên, là Joyce đến.

Không làm phiền các cậu chứ? Chàng trai có khuôn mặt tái nhợt vừa ho vừa hỏi với vẻ ôn hòa, ý cười thấp thoáng nơi đuôi mắt khiến người đối diện bất giác có thiện cảm.

Không đâu, mời vào. Giản Lục nghiêng người mời hắn vào.

Sau khi mời Joyce ngồi xuống, Giản Lục lấy nước trái cây tiếp đãi, đây là nước trái cây cậu ép khi còn ở trường, cất trong ô chứa thức ăn của hệ thống.

Joyce cảm ơn, uống một ngụm, cảm nhận dư vị đọng lại rồi nói với họ: Các cậu đến từ rừng Trung tâm đúng không? Đây là nước ép từ quả Shatin chỉ rừng Trung tâm mới có, vị ngọt thanh, bổ dưỡng, rất nhiều quý tộc thích loại quả này.

Còn một điều hắn không nói là cây Shatin mọc ở sâu trong rừng Trung tâm, nơi đó có rất nhiều ma thú cao cấp, tuy thơm ngon bổ dưỡng, nhưng vì ma thú cấp bảy không dễ nhằn, rất ít người sẽ vào đó chỉ để hái loại quả này, cũng bởi thế mà giá cả trên thị trường vô cùng đắt đỏ, đến cả quý tộc cũng không xa xỉ đến mức ép thành một bình nước trái cây, còn hồn nhiên mang ra đãi khách thế này.

Joyce nghĩ hắn cần đánh giá lại hai người này một lần nữa.

Anh thích là được. Giản Lục đáp một cách khiêm tốn, mỗi lần Hynes đi tập huấn trong rừng về sẽ mang về rất nhiều cho cậu, cậu cũng rất thích quả Shatin này, dù để làm salad hoa quả hay nước ép đều rất ngon.

Rius đi cùng với Joyce trợn tròn mắt, hắn vốn cho rằng hai người Giản Lục là nhà quê xuất thân nông thôn, nên đến tên của Thương hội Griffin cũng chưa nghe bao giờ mặc dù diện mạo và khí chất của họ trông như quý tộc, ngờ đâu không phải vậy, chẳng lẽ họ là quý tộc của quốc gia nào đó, không coi Thương hội Griffin ra gì? Nhưng theo hắn biết, dù là quý tộc cũng rất nể mặt Thương hội Griffin mà.

Trong lúc Rius quan sát họ, Giản Lục và Joyce đã bắt đầu trò chuyện, Joyce là người thẳng thắn, nhanh chóng nói ra mục đích của mình.

Hai cậu cũng đến Ngục Ma đúng không? Hai tay Joyce đặt trên đầu gối, cho người ta cảm giác nhàn nhã thoải mái, chỉ người quen của Joyce mới biết đây là vẻ nhàn nhã khi đàm phán của hắn, chuyên dùng để lừa gạt đối phương: Con đường này đi đến Ngục Ma, ngoài Ngục Ma ra thì không còn nơi nào khác.

Giản Lục uống một ngụm nước trái cây, khẽ gật đầu.

Hai cậu rất mạnh, đây cũng chính là nguyên nhân ta đến tìm các cậu. Joyce nói với giọng ôn hòa.

Giản Lục vẫn không có phản ứng gì, còn Hynes thì liếc xéo hắn.

Ta muốn mời hai cậu gia nhập đội buôn của ta, cùng vào Ngục Ma. Joyce không bị mất vui bởi thái độ lạnh nhạt của hai người, mặt vẫn giữ nụ cười khôn khéo, thân thiết lịch sự: Đương nhiên thù lao sẽ không thấp, nếu thành công lấy được thứ mình muốn, ta sẽ trả mỗi người một trăm nghìn tử kim để cảm ơn.

Hynes lập tức ngồi thẳng lưng, tuy tư thế ngồi của y vốn đã rất thẳng.

1 tử kim = 1000 đồng vàng.

Năm đồng vàng có thể trang trải phí sinh hoạt của một gia đình năm miệng ăn bình thường ở đế đô, không thể phủ nhận rằng một trăm nghìn tử kim sẽ khiến người ta vô cùng rung động.

Giản Lục cũng động lòng, nhưng ngoài mặt cậu vẫn lạnh lùng cao quý: Nói nhiệm vụ của các anh trước đã.

Hoa Máu. Joyce thấp giọng: Tuy ta là thương nhân, nhưng lần này lấy hoa Máu không phải để bán, mà để chữa bệnh cho mẹ. Có lẽ do nhắc đến mẹ, nét mặt của Joyce càng thêm dịu dàng.

Rius đứng cạnh bổ sung: Từ sau khi sinh cậu chủ, bà chủ của chúng tôi luôn ốm liệt giường, cậu chủ muốn giúp bà chủ khỏe lại, nhưng nhiều năm qua vẫn chưa thành công.

Thành công được mới lạ!

Giản Lục từng đọc một quyển sách trong Thần điện Ánh Sáng nên biết nguyên nhân. Nếu Joyce là Bán ma nhân, vậy thì đấng sinh thành của hắn chắc chắn có một Ma tộc và một Nhân loại, nữ giới Nhân loại có thể sinh con cho Ma tộc, nhưng cái giá lớn phải trả là hao tổn sinh mệnh của họ.

Giản Lục suy luận khá chính xác, mẹ của Joyce là con gái rượu của Hội trưởng Thương hội Griffin, Hội trưởng Griffin chỉ có một cô con gái, việc sinh ra Bán ma nhân vốn đã tiêu hao hết sinh mệnh của cô, nhưng Hội trưởng Griffin không nỡ, bèn dùng lượng lớn tiền tài và công sức bảo vệ mạng sống cho con, nhưng chỉ có thể giữ mạng thôi, muốn giúp cô khỏe lại như trước là điều nằm ngoài khả năng.

Vậy nên Joyce mới muốn lấy hoa Máu của Ngục Ma.

Bọn ta cũng tìm hoa Máu. Hynes nói: Ta nghe nói để một đóa hoa Máu ra đời cần máu kết tinh của ngàn vạn ma vật, với tình hình của Ngục Ma, e là nơi đó chỉ có một đóa hoa Máu mà thôi.

Nếu các cậu lấy được, ta có thể mua lại, tùy các cậu ra giá. Joyce hào phóng rằng.

Hynes không trả lời, chỉ nhìn Giản Lục.

Giản Lục suy nghĩ một lát rồi hỏi: Các anh cần bao nhiêu hoa Máu? Muốn cả cây à?

Joyce lập tức hiểu ý cậu, nụ cười trên mặt càng ôn hòa: Nửa cây là đủ.

Được, đến lúc đó dù nằm trong tay ai cũng phải chia mỗi người một nửa, bên cần có thể mua của bên còn lại. Giản Lục sòng phẳng nói.

Được.

Hai người lập tức ký một khế ước đơn giản, hơn nữa định giá rõ ràng, dù ai lấy được trước cũng phải trả mười triệu tử kim mua lại, trường hợp đặc biệt thì bàn sau.

Rius đứng cạnh nhìn, đôi mắt mèo xinh đẹp cứ liếc tới liếc lui hai người đối diện, thấy Kỵ sĩ tóc vàng đẹp trai nhìn sang còn gật đầu đầy thân thiện với y, dáng vẻ của thiếu niên vô tư, trông không có ý đồ gì.

Hynes mỉm cười.

Sau khi ra khỏi phòng, Rius hỏi Joyce: Cậu chủ, hai người kia trông không giống kẻ có tiền. Nếu hoa Máu bị Thương hội Griffin lấy được, chẳng lẽ hai người kia thật sự có mười triệu tử kim để mua lại sao?

Không, họ tự tin sẽ lấy được, dựa vào năng lực của họ. Giọng của Joyce vẫn ôn hòa như trước: Tuy ta không rõ về họ, nhưng họ quả thực có năng lực này, thế thì càng tốt.



Chương 058: Hai loài khác biệt, tâm sự?

Vì hai bên đều ký khế ước, hình thành quan hệ hợp tác tạm thời nên hôm sau, trước khi xuất phát, Joyce bèn mời hai người Giản Lục ngồi cùng xe với mình.

Joyce không hổ là cháu trai Hội trưởng Thương hội Griffin, chiếc xe trượt tuyết hắn ngồi trông sang trọng như tòa lâu đài di động vậy, từ diện tích đến phong cách trang trí đều vô cùng tinh tế, trên thân xe còn được vẽ bùa chú phép thuật cao thâm, không chỉ vững chãi, mà người ngồi trong xe còn thấy như đang trong tiết xuân ấm áp, nghe nói nó được thiết kế riêng cho Joyce, dù sao thì trong mắt người ngoài, Joyce như một tiểu thụ ốm yếu, không qua loa được.

Giản Lục hâm mộ lắm, cậu quyết định sau này rảnh cũng phải mua một chiếc xe sang trọng thế này, tiện cho việc đi lại bên ngoài.

Nhưng Giản Lục vẫn từ chối lời mời của Joyce, nguyên nhân là vì Hynes phản đối quyết liệt.

Joyce thấy vậy bèn bảo người nhường một chiếc xe trượt tuyết trong đội ra cho họ, tuy không bằng chiếc hắn ngồi nhưng ít nhất cũng tốt hơn chiếc xe vá chằng vá đụp của Giản Lục.

Xe trượt tuyết được đổi, nhưng ma thú kéo xe thì như cũ, vẫn là con thú Spin cần cù chịu khó kia, Giản Lục có tình đồng chí cách mạng với nó nên không nỡ đổi.

Trong xe trượt tuyết có thần chú mở rộng không gian, diện tích lớn hơn rất nhiều so với việc từ ngoài nhìn vào, còn có thần chú giữ ấm, ngồi trong xe như đang đắm mình trong tiết xuân, thậm chí khi xe di chuyển còn không thấy xóc nảy, quả là đỉnh cao của việc hưởng thụ.

Phải thừa nhận rằng Thương hội Griffin giàu nứt đố đổ vách, không hổ là thương hội nổi tiếng nhất đại lục, sẵn sàng bỏ tiền cho việc này.

Cậu có vẻ không thích Joyce? Giản Lục thắc mắc hỏi, bấy giờ cậu ngồi trên tấm đệm lót màu đỏ trong xe, tay cầm một tấm giấy da dê, trong lòng luôn có cảm giác rất kỳ lạ.

Hình như Hynes và hậu cung của nữ chính không hợp nhau, sao thế nhỉ?

Đâu có. Hynes trả lời một cách chân thành tha thiết, vẻ mặt chính trực cực kỳ: Do không thân với anh ta thôi.

Giản Lục nhìn y một cái, không nói gì nữa.

Cậu cảm thấy Hynes ngày càng giống một nhóc quậy, nhưng ít ra y còn biết nghe lời, nên chỉ cần tam quan của y không lệch lạc, cậu vẫn rất nuông chiều y, dù sao cũng là anh em mà, nên tin tưởng nhau mới phải.

Giản Lục hoàn toàn không biết tam quan của thằng em trai mình nuôi đã sai trái đến tít chân trời nào rồi, bấy giờ cậu vô cùng yên trí ngồi trong chiếc xe xa hoa hướng đến Ngục Ma nghiên cứu bùa chú phép thuật, nhờ có người của Thương hội Griffin mà hành trình nhẹ nhàng hơn lúc chỉ có hai người nhiều.

Những ngày sau đó, thỉnh thoảng họ sẽ bị thú Tuyết tấn công, nhưng có hung khí hình người là Hynes ở đây nên chuyện này không thành vấn đề, lại có thêm Giản Lục hỗ trợ, sức chiến đấu của mọi người càng được đảm bảo, không lần nào xuất hiện thương vong.

Sau mười ngày, cuối cùng họ cũng vượt qua khu vực mênh mông tuyết phủ, tiến vào vùng đất hoang vu.

Vùng đất hoang vu mang cho người ta một cảm giác kỳ lạ, rõ ràng cùng ở nơi cực Bắc, nhưng vừa bước qua ranh giới thì băng tuyết và gió mạnh lập tức biến mất, tuy trời vẫn lạnh cóng nhưng trên mặt đất chỉ có cát và sỏi đá trải dài tít tắp tận chân trời, xung quanh yên tĩnh một cách đáng sợ.

Tới đây, xe trượt tuyết không còn phù hợp để đi lại nữa, cần đổi sang một loại xe khác, chỉ nửa ngày, các thị vệ đi theo đã thay xong bánh xe, thật ra thân xe vẫn vậy, cũng vẫn là những ma thú cũ kéo xe, bởi chúng đều là ma thú có thể thích nghi và đi lại trong thời tiết lạnh giá.

Sau khi vào vùng đất hoang vu, Joyce đích thân đến nói với Giản Lục: Ngục Ma ở nơi sâu trong vùng đất hoang vu này, với tốc độ hiện tại thì khoảng một tháng là đến. Vùng đất hoang vu không một ngọn cỏ, không có ma thú nguy hiểm, nhưng cần chú ý lốc xoáy ở đây.

Lốc xoáy? Giản Lục nhìn thoáng qua vùng đất hoang vu, tuy nơi đây rất lạnh nhưng lại không cảm nhận được một tí gió nào cả.

Đó chính là điểm kỳ lạ ở đây. Joyce đã chuẩn bị kỹ cho chuyến đi này, Không ai biết lốc xoáy sinh ra thế nào, hình dạng của nó giống với lốc xoáy ngoài biển, nơi nó đi qua cát đá mù mịt, sinh vật nào bị cuốn vào đều sẽ bị nghiền nát, vậy nên chúng ta phải cẩn thận.

Giản Lục gật đầu, nói: Ta nghĩ hẳn là anh đã chuẩn bị chu đáo, trông cậy cả vào anh.

Joyce:

Rius tròn xoe mắt nhìn bóng lưng Giản Lục và Hynes biến mất trong xe, hắn há hốc mồm, lắp ba lắp bắp: Cậu chủ, những lời ngài Gruffudd này nói ra không tương xứng với khí chất của cậu ấy chút nào, sao cậu ấy có thể mặt dày nói vậy chứ?

Trong mắt Rius, Giản Lục là người đẹp nhất hắn từng gặp, thậm chí cả Tinh linh trong truyền thuyết cũng có phần thua kém cậu, lúc trước hắn thấy cậu đứng trên nóc xe trượt dùng Thánh quang chúc phúc cho mọi người, vạt áo tung bay trong gió tuyết, phong thái ngời ngời khiến hắn suýt bị chói mù mắt, sau này tiếp xúc thì cảm thấy cậu lạnh nhạt không vương bụi trần, không có ham muốn gì cứ như đấng tối cao đứng ngoài chốn phàm gian đầy thị phi, còn cho rằng cậu không cần ăn cơm cũng chẳng cần bài tiết nữa.

Còn bây giờ, Rius thấy dáng vẻ cao quý của Giản Lục như rơi oạch vào đống bụi trần, tan biến luôn.

Tuy Giản Lục nói nhờ cả vào Joyce nhưng cậu vẫn không lơ là cảnh giác. Thời gian mấy ngày qua đủ để cậu hiểu rằng nếu nhất quyết lấy cho bằng được hoa Máu, thì chắc chắn Joyce đã tìm hiểu kỹ hơn họ rất nhiều, thậm chí từng bước đi đều được tính toán kỹ càng, vậy nên cũng tính đến cả lốc xoáy kỳ lạ ở vùng đất hoang vu này và chuẩn bị cách ứng phó rồi.

Do đó, để Joyce lo liệu không phải quyết định tồi tệ, rõ ràng cậu chỉ nói lời thật lòng thôi, không ngờ lại hiệu quả đến thế.

Giản Lục còn chưa nhận ra điều này thì Hynes đã nhận ra, y hơi khó chịu.

Hiếm khi Giản Lục ngơ ngác lại bị người ngoài nhìn thấy, chẳng vui chút nào.

Đội xe tiếp tục hành trình trên vùng đất hoang vu.

May thay, tận khi đến Ngục Ma cũng không găp phải cơn lốc nào, xem ra Thần May mắn vẫn còn để mắt đến họ.

Giản Lục lại không hề thở phào nhẹ nhõm, cậu thấy sao mà thuận lợi quá, biết đâu Thần Đen đủi đang chờ để chơi một vố lớn cũng không chừng, nên thần kinh cậu lúc này căng như dây đàn.

Những người khác cũng không thở phào nhẹ nhõm, vì so với lốc xoáy trên vùng đất hoang vu, Ngục Ma còn đáng sợ hơn cả.

Ở sâu trong vùng đất hoang vu có một dãy núi, núi đồi trùng điệp lởm chởm những tảng đá với hình thù kỳ lạ chẳng biết kéo dài đến tận đâu, có đỉnh còn cao chọc thủng tầng mây, những cơn gió dữ gào thét như tiếng gầm căm giận của ác quỷ, nhưng khi thổi đến dưới chân núi sẽ biến mất một cách khó hiểu.

Ai nhìn hiện tượng lạ trên núi cũng thấy lòng nặng nề.

Họ để xe dưới chân núi, cắt cử vài người trông xe, số còn lại tập hợp chuẩn bị lên núi.

Lối vào Ngục Ma nằm giữa sườn núi, từ chân núi nhìn lên có thể thấy ở sườn núi có một cửa hang đen như mực, trông như con ác quỷ đang há to chiếc mồm máu khiến người khác thấy áp lực.

Joyce liếc nhìn những Chiến sĩ và Pháp sư mình dẫn tới, ánh mắt trở nên hơi tối tăm, cuối cùng cố định trên người bọn Giản Lục đang có vẻ rất rất ung dung.

Ngài Gruffudd, ngài Stuttgart, hai cậu sẵn sàng chưa?

Giản Lục dời mắt nhìn Joyce, gật nhẹ đầu.

Hynes vui vẻ huơ kiếm về phía hắn.

Joyce khẽ nhíu mày nhưng sau đó vầng trán nhanh chóng giãn ra, hắn gật đầu với Pháp sư thông thái bên cạnh, vị Pháp sư thông thái nọ và một Chiến sĩ bạc tiên phong vào núi.

Trong đội họ, hai người này có thực lực mạnh nhất, nhưng chỉ Pháp sư thông thái và Chiến sĩ bạc thôi vẫn chưa đủ. Giản Lục biết thật ra cả đám người này gộp lại cũng chẳng bằng một mình Joyce khi hóa Ma, cậu có linh cảm họ chẳng qua chỉ có tác dụng dò đường, cuối cùng Joyce sẽ tự mình đoạt lấy hoa Máu, chỉ không biết kế hoạch cụ thể của hắn là gì.

Giản Lục và Hynes theo chân họ.

Hynes nhìn Joyce được nhiều người bảo vệ kín kẽ ở giữa, không hiểu vì sao một tên yếu ớt như hắn lại dám đến nơi này, đừng bảo đây là quyết tâm cứu mẹ, đó là cách nói ngu xuẩn nhất trần đời, kẻ không có thực lực sẽ không bao giờ đặt mình vào nguy hiểm. So với đó thì Hynes càng tin hắn có con bài tẩy chưa lật hơn.

Vừa đặt chân lên núi, nếu không phải đã chuẩn bị từ trước thì suýt nữa đã bị gió dữ thấu xương hất ngã xuống.

Giản Lục cũng suýt bị thổi bay, may nhờ Hynes kịp thời bắt được tay cậu, dẫn cậu đi ngược gió. Rõ ràng cửa vào Ngục Ma chỉ ở tầm một nghìn mét, nhưng quãng đường này lại cực gập ghềnh khó đi, để đến được cửa vào Ngục Ma họ phải mất nhiều thời gian hơn việc leo núi thông thường.

Cửa vào cũng có gió thổi phần phật như thế, hơn nữa gió này thổi trong hang ra, mang theo mùi tanh và mùi lưu huỳnh khó ngửi.

Giản Lục mở bản đồ hệ thống đặt chếch lên một chút, chỉ cần ngước đầu là thấy.

Vừa đặt chân lên lối vào Ngục Ma, hệ thống đã nhanh chóng truyền tải bản đồ của nơi này, nhìn những chấm đỏ chi chít ngang dọc chồng chéo trên bản đồ mà nổi cả da gà, thậm chí có vài nơi đã không còn là chấm đỏ mà rậm rạp đến mức trở thành một mảng đỏ.

Giản Lục một lần nữa nhận thức được sự nguy hiểm của Ngục Ma, bảo sao trước đây các bạn học lo cho cậu đến vậy.

Cẩn thận!

Một tiếng thét đầy sợ hãi vang lên, chợt nghe tiếng phập, ma vật tấn công họ đã bị Chiến sĩ đi đầu tiêu diệt.

Qua ánh sáng của đèn phép bay trên đỉnh đầu, có thể thấy rõ ma vật kia vô cùng xấu xí, như một con kiến biết đứng thẳng để đi lại, làn da màu xanh lá, đầu và tứ chi nhỏ dài nhưng cơ thể lại vô cùng to lớn, bụng phệ, phần đầu nó lại còn rất giống đầu người, trên đỉnh có một ít tóc trắng lưa thưa.

Những người lần đầu nhìn thấy loại ma vật này đều buồn nôn bởi ngoại hình kinh tởm của nó.

Đây là ma vật cấp thấp nhất trong Ngục Ma, không có bao nhiêu sức mạnh, sống ở rìa ngoài. Joyce tiếp tục phổ cập kiến thức cho bọn Giản Lục không biết gì về nơi này: Càng vào sâu trong Ngục Ma, cấp bậc của ma vật càng cao, nghe nói nơi sâu nhất có Lãnh chúa Vực Sâu đến từ vực sâu của Ma giới.

Giản Lục quay đầu nhìn hắn rồi ồ lên một tiếng.

Joyce:

Thấy phản ứng bình tĩnh của Giản Lục, Joyce không nói thêm gì nữa.

Giản Lục chợt hỏi: Theo suy đoán của ngài Griffin, hoa Máu sẽ mọc ở đâu?

Có lẽ ở nơi sâu nhất của Ngục Ma.

Giản Lục lại ồ một tiếng, đoạn tiếp tục giữ im lặng.

Nếu không ai biết vậy đành dựa vào vận may thôi. Nhưng xét thấy vận may của mình luôn chẳng ra làm sao, Giản Lục cảm thấy đoạn đường này phải trông cả vào Hynes, ai bảo tên nhóc nọ cứ luôn may mắn kỳ lạ như vậy chứ.

Quả nhiên họ vào không lâu thì gặp một đám ma vật. Có lẽ do ngửi thấy mùi thịt Nhân loại tươi ngon nên rất nhiều ma vật đang tập hợp về đây, chúng có hình thù quái dị, có con hình người, cũng có con mang hình dáng ma thú, màu da đều là xanh lá, đỏ hoặc đen.

Họ nhanh chóng tiêu diệt đám ma vật cấp thấp, thẳng tiến về trước, chẳng bao lâu sau đã bước vào khu vực tầng hai của Ngục Ma, thực lực của ma vật cũng tăng lên. Việc phán đoán khu vực của Ngục Ma cũng dựa vào thực lực của ma vật, theo tin tức Joyce có, nghe nói Ngục Ma chia làm chín tầng khu vực, năm tầng đầu không có gì, nhưng từ khu vực tầng thứ sáu trở đi sẽ cực kỳ nguy hiểm.

Một ngày trôi qua, họ đã đến khu vực tầng bốn.

Bấy giờ Joyce ra lệnh tìm một nơi an toàn để nghỉ ngơi.

Địa hình Ngục Ma quanh co khúc khuỷu như mê cung khiến người ta cảm giác nơi này như một ngọn núi bị đào rỗng ruột, nhưng khung cảnh lại kỳ lạ quái gở, ai không thạo sẽ rất dễ bị lạc đường.

Ngồi trong túp lều dựng tạm, việc đầu tiên Giản Lục làm là xem bản đồ hệ thống, nghĩ ngợi một lát bèn gọi cả Tinh linh nguyên tố vẫn luôn ngủ đông trong ô chứa đồ ra.

Sau khi được triệu hồi, Tinh linh bé nhỏ màu xanh lá như rau câu thân mật ôm lấy ngón tay Giản Lục, đồng thời giọng nói của nó cũng vang lên trong đầu cậu.

[Thưa ngài, đây là đâu thế? Lục Lục không thoải mái.] Tinh linh nguyên tố nhăn mặt, có thêm Nhân loại tóc vàng cạnh đó đang hung dữ nhìn chằm chằm khiến nó càng sợ hơn, trên người kẻ kia có hơi thở làm nó khó chịu.

Đây là Ngục Ma. Giản Lục dịu dàng đáp rồi bảo: Lục Lục, em thử cảm nhận xem gần đây có nguyên tố hệ mộc không.

Lục Lục là tên Giản Lục đặt cho Tinh linh nguyên tố, vì không hủy diệt ý thức của nó nên nó vẫn là một sinh linh có ý thức, do đó cậu đã đặt cho nó cái tên. Tinh linh nguyên tố rất hiếm gặp, cực kỳ hữu ích cho Pháp sư dùng để hỗ trợ việc tu luyện, tuy xóa bỏ ý thức sẽ có lợi cho Pháp sư hơn nhưng cuối cùng Giản Lục vẫn không nỡ, dù vì vậy mà tốc độ tu luyện chậm chút cũng không sao.

Nhìn kìa, đây là lúc phát huy tác dụng chứ còn gì nữa?

Dù thế nào chăng nữa thì hoa Máu vẫn là một loại thực vật, là thực vật thì không thể thiếu dao động của nguyên tố hệ mộc, còn ai nắm rõ sự tồn tại của nguyên tố hơn cả Tinh linh nguyên tố chứ?

Lục Lục nhắm mắt cảm nhận một lúc rồi nói ngay: [Ở nơi cách đây khá xa có một ít nguyên tố hệ mộc, nhưng hình như đã bị thứ gì đó chặn lại, phải đến đó mới xác định vị trí được.]

Giản Lục hài lòng xoa đầu nó, quyết định suốt chặng đường tiếp theo sẽ mang Lục Lục theo bên cạnh.

Trò chuyện xong, Hynes bỗng duỗi tay túm lấy Tinh linh nguyên tố, nói với Giản Lục: Em với nó tâm sự.

Giản Lục:

Một con Rồng Hoàng Kim với một con Tinh linh nguyên tố, trời sinh đã chẳng có điểm nào giống nhau thì tâm sự cái quái gì

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: