Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

36

Chương 036: Hynes hung hãn

Cổ thụ trong rừng cao tầm mười mét, giương tán rộng che mất ánh mặt trời khiến khu rừng trở nên âm u ẩm ướt, lớp lá mục phủ trên mặt đất là nơi sinh sống của rất nhiều giống loài côn trùng, thậm chí một số loài còn có độc, thêm nhiều khó khăn cho việc đi lại.

Ngày đầu tiên đến rừng Trung tâm, vì ba người Giản Lục chưa quen nên phạm vi di chuyển rất nhỏ.

Mãi đến khi sắc trời tối dần, cuối cùng họ cũng tìm được một nơi xem như an toàn để nghỉ ngơi.

Đó là một cái hốc lõm vào của thân cây cổ thụ, cách mặt đất năm mét, tuy hơi nhỏ nhưng với ba người đang bôn ba trong rừng thì có vẫn hơn không.

Khu rừng về đêm hết sức nguy hiểm, nếu không chắc chắn, họ sẽ không đi lại vào ban đêm.

Hốc cây rộng chừng hai mét vuông, bên trong có ít phân chim và lá khô, Amelia dùng thuật gió cuốn rửa sạch rồi phun thuốc lọc không khí và thuốc khử trùng do Giản Lục điều chế, cuối cùng trải thảm lên, treo một ngọn đèn phép trên đỉnh, thế là một nơi nghỉ chân tạm thời được hình thành.

Bữa tối là thịt khô và bánh mì đen được mua khi còn ở thành Ferrall, tuy bị đá vào rừng, nhưng người ta không tịch thu nhẫn không gian của họ, đồ đạc vẫn còn nguyên, cũng xem như không quá uất ức, không sợ bụng đói, nên biết rằng nhóm lửa nướng thịt trong rừng rất dễ đưa đến những kẻ săn mồi, ai không có điều kiện chỉ đành ăn trái cây hoặc thịt tươi chống đỡ.

Tưởng tượng ra cảnh ấy, cảm thấy thật ra đợt kiểm tra này cũng không đến nỗi khó chấp nhận.

Ăn xong, nhân lúc chưa ngủ, Giản Lục và Amelia lấy thư báo nhập học của Học viện Phép – Võ Remulas ra, cùng nghiên cứu bí mật bên trong hòng xác định vị trí của học viện. Có thiết bị gian lận là bản đồ hệ thống, Giản Lục không sốt sắng tìm hiểu bí ẩn trong thư lắm, nhưng vẫn giả vờ nghiên cứu một lúc, ấy thế mà dần dà lại nảy sinh hứng thú với phép thuật bí ẩn kia.

Kết quả là chẳng thấy gì cả, thư báo vẫn chỉ là thư báo, tựa như đang thầm cười nhạo lũ người ngu xuẩn.

Suýt nữa Hynes đã dùng đấu khí tiêu diệt nó như tiêu diệt đám rau củ.

Giản Lục nghĩ bụng, có lẽ chưa đến lúc biết nhỉ.

Sau cuộc nghiên cứu không có kết quả, họ cất thư về chuẩn bị nghỉ ngơi dưỡng sức để mai chiến tiếp.

Amelia là con gái, Giản Lục và Hynes đều rất săn sóc cô, vốn định phân công hai chàng trai thay phiên gác đêm để cô nghỉ ngơi thật tốt, nhưng Amelia không đồng ý, cuối cùng họ đành nhượng bộ, theo lời Amelia chia thời gian làm ba khoảng, mỗi khoảng hai tiếng, để cô nghỉ ngơi trước.

Hôm sau, trời chưa sáng họ đã tỉnh giấc, ăn uống qua loa rồi tiếp tục xuất phát.

Một ngày mới bắt đầu, vận đen của Giản Lục dường như cũng bắt đầu theo, khiến họ một lần nữa nhận ra rằng kỳ kiểm tra này rất khó chấp nhận.

Đầu tiên, họ đi qua địa bàn của một đàn nhện, bị bầy nhện tham lam đánh hơi thấy mùi máu thịt tươi để ý, cả đàn xông lên tưởng chừng như che kín cả trời đất, đuổi mãi không bỏ, nơi chúng đi qua để lại những vết cháy đen nhạt màu, đó là vệt nước bọt có chứa độc tố do chúng tiết ra, nhỡ dây vào người, da thịt sẽ trở nên thối rữa.

Nếu là ngày thường, tất nhiên họ không sợ mấy con nhện kia mà còn xông thẳng vào đại chiến ba trăm hiệp, diệt tận gốc bọn chúng, nhưng hiện giờ ba người đang chạy đua với thời gian nên không thể làm vậy, còn nếu đi đường vòng không biết sẽ lạc đến tận đâu, cũng chẳng biết có gặp chuyện nguy hiểm hơn hay không. Ít ra thì bầy nhện này chỉ nhiều về số lượng, hơi phiền phức chút chứ cấp bậc không cao.

Trong lúc Amelia dựng một khiên ánh sáng bảo vệ ba người, Giản Lục cũng cũng đang xem bản đồ hệ thống.

Đi ngang qua địa bàn của bầy nhện là con đường gần nhất, chỉ là con đường này thật sự quá khốn nạn, chấm hồng chi chít dọc đường đi khiến người ta sởn hết cả gai ốc. Giản Lục thử tìm đường khác, cân nhắc một lúc, quả thật sẽ tốn thời gian hơn nhiều, thôi bỏ đi.

Trong lúc Giản Lục nghiên cứu bản đồ hệ thống, vì lí do vị trí, người khác cứ tưởng cậu đang nhìn phía trước nghĩ cách đối phó bầy nhện, nhưng chỉ mỗi Hynes vốn hiểu rõ con người cậu biết rằng, thật ra ánh mắt cậu tập trung tại một điểm, tựa như đang nhìn một vật vô hình nào đó.

Một vật chỉ Giản Lục nhìn thấy, không ai khác.

Y vô cùng tò mò, thậm chí từ lúc ở trong không gian sương xám đã thắc mắc Giản Lục đang nhìn cái gì, nhưng vì Giản Lục không nói, hơn nữa sau khi Giản Lục nhìn thứ kia xong sẽ chỉ ra con đường chính xác, Hynes đành đoán, vật thần kì kia có vẻ giống như một tấm bản đồ.

Hoặc là một món vũ khí cấp Thần?

Giản Lục xem xong bản đồ, lật tay lên, trong tay xuất hiện một chồng cuộn giấy phép thuật hệ lửa.

Sau đó, cậu thô bạo mở đường bằng một đống cuộn giấy phép thuật hệ lửa, rồng lửa gào thét bay ra đốt đám nhện chặn đường thành tro bụi, vạch ra một đường máu, nhân lúc đường máu này chưa bị những con nhện khác lấp đầy một lần nữa, họ gấp rút lao ra khỏi vòng vây.

Vừa ra khỏi địa bàn bầy nhện, ba người chưa kịp thở đã bước vào khu vực của Yêu tinh cây.

Yêu tinh cây khác với Người cây, tuy Người cây thích nhảy nhót lung tung trong rừng, nhưng bản tính của chúng hiền lành chất phác, chỉ cần đừng chọc chúng, chúng sẽ không làm khó bạn. Nhưng Yêu tinh cây lại khác, Yêu tinh cây là loài sinh vật tà ác hình thành do linh hồn của Người cây sau khi chết hấp thu phải năng lượng bóng tối, chúng bám vào thi thể của Người cây, tạo ra một bầu không khí ghê rợn, tấn công tất cả sinh vật đi ngang qua.

Thấy rừng cây mới chớp mắt đã trở thành khu rừng chết chóc do tầng tầng lớp lớp xác Người cây tạo thành, mặt Giản Lục tuy vẫn điềm nhiên nhưng trong lòng đang văng tục rồi.

Amelia cũng sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, con gái thường không thích thứ này.

Nhưng may thay họ đều là Pháp sư hệ ánh sáng, khắc tinh của những vật tà ác như vầy, chỉ cần cẩn thật một chút, đừng để chúng có cơ hội chạm vào người là sẽ tránh được việc bị chúng làm hại.

Ba người bước vào lãnh địa của Yêu tinh cây.

Dọc đường, cả ba đi thật cẩn thận, thi thoảng sẽ nghe thấy những tiếng cười rùng rợn vọng ra từ bốn phía, cứ như đang đi trong một khu rừng ma vậy, sự u ám kinh dị khó diễn tả bằng lời. Nếu chỉ vừa đến thế giới này, chưa gặp phải những chuyện khủng khiếp trong không gian sương xám, nhất định Giản Lục sẽ sợ đến són cả ra quần mất.

Còn bây giờ, cậu càng căng thẳng thì vẻ mặt cậu càng điềm tĩnh, thậm chí còn trông có vẻ lạnh lùng cao quý, khiến người khác vô cùng an tâm, ít ra thì Amelia đã bình tĩnh lại.

Hynes đi trước mở đường, Amelia đi giữa, Giản Lục ở cuối.

Trong tay Hynes cầm một thanh kiếm phép, ánh mắt y bỗng trở nên nghiêm túc, trên kiếm phép, một lớp đấu khí màu vàng chợt lóe lên rồi biến mất, đấu khí như ánh sáng đánh lên một nhánh cây nằm ngang dưới đất, chợt, một tiếng gào thảm thiết vang lên, khi nhánh cây bị bổ ra, họ thấy một sinh vật xấu xí to bằng trẻ con hai tháng tuổi bị chém thành hai nửa, sau đó hóa thành một mảng sương đen.

Đó là Yêu tinh cây, chúng tồn tại dưới dạng như linh hồn, da đen, ngũ quan còn giữ nguyên nét của Người cây lúc sinh thời, sau khi bị giết sẽ hóa thành sương đen hòa tan vào đất trời.

Giản Lục phóng ra một cụm thánh quang xem như tinh lọc sương đen.

Ba người đã đi ba giờ rồi mà vẫn chưa ra khỏi địa bàn của Yêu tinh cây, dọc đường còn đánh chết không ít Yêu tinh cây muốn tấn công họ.

Đi thêm một giờ nữa, chợt nghe thấy tiếng đánh nhau phía trước.

Cả ba kinh ngạc vô cùng, vội tăng tốc chạy đến.

Chẳng bao lâu sau, họ nhìn thấy một nắm màu xanh lục bị Yêu tinh cây tấn công, à nhầm, đó là một người được cây xanh bọc thành một nắm tròn để bảo vệ. Người nọ được cuốn trong dây leo, lá cây xanh biếc đẹp như phỉ thúy tràn đầy sức sống, như một cô em nóng bỏng trần trụi giữa cánh rừng đầy hơi thở chết chóc, thu hút tất cả sự chú ý của Yêu tinh cây. Có điều mỗi lần bị Yêu tinh cây vừa cười hì hì vừa nhào đến ngắt một chiếc lá, ánh sáng của nó lại nhạt đi một chút, có thể thấy sinh lực đang bị xói mòn.

“Đây là cây ma của Tinh linh.” Hynes nói, hàng mày y cau lại nhìn chằm chằm vào nắm xanh lục nọ.

Giản Lục chợt nghĩ đến Vương tử Tinh linh mình từng gặp trong cửa tiệm Người lùn, nhìn tuổi tác hẳn cũng đến tuổi nhập học. Chẳng biết kẻ được cây ma này bảo vệ có phải vị Vương tử Tinh linh kia hay không.

“Là học sinh mới năm nay của Học viện Phép – Võ Remulas à?” Amelia hỏi.

“Chắc vậy.” Giản Lục đáp, cậu nghĩ thật ra khu đất này đã bị Học viện Phép – Võ Remulas vây lại thành nơi cho tân sinh viên kiểm tra đầu vào, những người xuất hiện ở đây đa phần đều là học sinh mới.

Ba người hờ hững đứng nhìn, mãi đến khi người nọ không chịu được nữa, dây leo màu xanh nổ tung lộ ra người đứng bên trong.

Quả nhiên là Vương tử Tinh linh nọ.

Vương tử Tinh linh cũng phát hiện ra họ, bấy giờ cũng lạnh lùng nhìn sang.

Tinh linh là loài sinh vật vừa kiêu ngạo lại lạnh lùng, chỉ thích sinh linh thuần khiết, cực kỳ căm ghét Nhân loại dối trá gian xảo. Thế nên khi thấy có Nhân loại đến, trên mặt Vương tử Tinh linh Priestley thoáng vẻ không vui, nhưng nhận ra người đến lại là Giản Lục từng gặp trong cửa tiệm Người lùn, bấy giờ cũng sửng sốt.

Giản Lục lạnh nhạt nhìn lại, thật ra trong lòng đang thầm xuýt xoa dáng vẻ chật vật hiện tại của Vương tử Tinh linh, cậu chỉ định xem hắn chống đỡ được bao lâu thôi. Còn mấy việc như vì đối phương là hậu cung của nữ chính nên hô đánh hô giết các thứ, tạm thời Giản Lục vẫn chưa máu lạnh như vậy.

Hơn nữa cậu có linh cảm, không chừng những học sinh như họ đều đang bị Học viện Phép – Võ Remulas giám sát, vì thi thoảng cậu sẽ cảm nhận thấy trên trời xuất hiện những dao động năng lượng phép thuật, điều này nghĩa là có người đã đặt mắt trời quan sát họ.

Thế nên, Giản Lục hành động rất thận trọng, không để lộ sơ hở gì.

Sau khi thấy họ, tuy Vương tử Tinh linh khá ngạc nhiên, nhưng không hề nhờ họ giúp đỡ mà tự mình đánh tiếp, hiển nhiên việc mở miệng cầu xin sự giúp đỡ của Nhân loại không phù hợp với tam quan kiêu ngạo của Tinh linh.

Bọn Giản Lục không ra tay bừa, chỉ nhìn Tinh linh hệ mộc nỗ lực bay nhảy giãy giụa, đến khi năng lượng phép thuật của hắn tiêu hao gần hết sắp không chống đỡ nổi, Giản Lục mới bảo Hynes đi cứu người, cậu và Amelia đứng cạnh đó phóng ra phép thuật ánh sáng tiêu diệt khí đen của Yêu tinh cây.

Vẻ mặt Hynes rất u ám, y không hiểu vì sao Giản Lục muốn cứu tên Tinh linh này, quả nhiên tên Tinh linh này mang ý nghĩa rất đặc biệt với Giản Lục. Y giận lắm, thế nên tuy vâng lời cứu Tinh linh, nhưng trong lúc chém giết Yêu tinh cây, y lại bất cẩn trượt chân đá một cú lên người Vương tử Tinh linh, sau đó thuận thế lấy đà nhảy lên giết tiếp một con Yêu tinh cây khác đang muốn đánh lén Vương tử Tinh linh.

Năng lượng phép thuật cạn kiệt khiến Vương tử Tinh linh mất đi sự linh hoạt thường ngày, hơn nữa nơi đây đâu đâu cũng là hơi thở ngột ngạt chết chóc, ảnh hưởng quá lớn đến việc sử dụng năng lượng phép thuật hệ mộc của Tinh linh, bấy giờ bị Hynes có độ hung tàn thấp hơn 100 đá một phát vào mông, hắn tức thì lăn từ trên cây xuống, hơn nữa còn là tư thế cắm mặt vào đất.

Quá hung hãn!

Giản Lục: “…”

Amelia: “…”

Chương 037: Hynes so đo độ tuổi

Trong kỳ kiểm tra nhập học, đám Giản Lục nhặt được một Tinh linh.

Sau khi khuôn mặt của Vương tử Tinh linh đáng thương tiếp đất, chưa kịp đứng dậy đã bị một khúc cây từ trên trời rơi xuống đập cho ngất xỉu. Phía trên lại trùng hợp là nơi Hynes vừa đứng, xác của Người cây tựa như một cành khô vô tình bị đạp gãy, khúc cây to bằng cánh tay người trưởng thành trùng hợp đập trúng đầu Vương tử Tinh linh.

Vì tiêu hao quá nhiều năng lượng, Vương tử Tinh linh tạm thời đang trong tình trạng yếu ớt tức thì bị đập ngất.

“Tội nghiệp quá…” Amelia lẩm bẩm, bụng nghĩ Vương tử Tinh linh thật là kẻ đáng thương, xui xẻo đến mức ấy mà.

Giản Lục im lặng.

Cậu cảm thấy Hynes đang cố tình, nhưng không có chứng cứ.

Tất nhiên, cũng có lẽ chỉ là vô ý thật.

Khi Hynes tiêu diệt hết Yêu tinh cây ở vùng này xong, hai người Giản Lục và Amelia cũng đã tinh lọc hết khí đen do Yêu tinh cây tạo ra sau khi chết, dự định rời đi.

Giản Lục nhìn anh bạn Vương tử Tinh linh đáng thương nằm dưới đất, dù sao cũng không thể để mặc hắn nằm ở đây được, cậu định cúi người cõng Vương tử Tinh linh còn hôn mê đi cùng thì bỗng dưng bị Hynes sầm mặt ngăn cản.

“Với thân phận của ngài, hắn là cái thá gì chứ? Sao có thể làm phiền ngài được?” Hynes nhìn Vương tử Tinh linh như thể hắn là sản phẩm thất bại của tộc Tinh linh.

Amelia: “…” Nói chí lí quá, không phản bác nổi.

Giản Lục: “…” Có cần nói với Hynes thật ra vị này là Vương tử Tinh linh không? Nên thật ra hắn không phải kẻ vô dụng đâu.

Đến lúc Hynes vác Vương tử Tinh linh lên như vác bao tải, Giản Lục cũng chỉ biết im lặng. Tuy Hynes đã cao đến tai cậu, trông giống một thiếu niên, nhưng không thể phủ nhận rằng năm nay y chỉ mới mười hai tuổi, thực ra vẫn là một tên nhóc thôi, điều này khiến cậu có cảm giác mình đang bóc lột lao động trẻ em.

Nhưng Hynes lại cho rằng Giản Lục là Thánh tử của Thần điện Ánh Sáng, dù lúc ra ngoài phải chịu uất ức một tí, cũng không thể quá uất ức được, vậy nên việc vác người như thế sao có thể để Giản Lục làm chứ? Tất nhiên, trong thâm tâm, Hynes không muốn để Giản Lục chạm vào những người cậu để ý, kiên quyết muốn tách họ ra.

Tuy lời nói rất đường hoàng, nhưng vẫn khó giấu sự nhỏ nhen của mình.

Amelia nhìn gương mặt vô cảm của Giản Lục, đột nhiên cảm thấy nuôi em trai thật phiền quá, may mà lúc trước cô không ngớ ngẩn đi nhặt một đàn em về nuôi.

Một tiếng sau, cuối cùng họ cũng ra khỏi địa bàn của Yêu tinh cây, đến một dòng suối nhỏ.

Chiến đấu liên tục và lên đường gấp gáp khiến các thiếu niên mệt ngất, sau khi xem xét xung quanh không thấy nguy hiểm, bèn ngồi xuống nghỉ tạm một lát, nhân tiện ăn vài thứ bổ sung thể lực.

Vương tử Tinh linh vẫn chưa tỉnh, bị Hynes thô bạo ném xuống mặt cỏ.

Amelia là cô gái tốt bụng, cô thắc mắc: “Sao cậu ấy vẫn chưa tỉnh, hay do lúc nãy tiêu hao quá nhiều?” Dứt lời bèn ném mấy luồng Thánh quang chữa trị lên người hắn.

Giản Lục ngồi cạnh, mặt vô cảm nhìn Hynes.

Hynes nhìn lại cậu bằng vẻ mặt đầy chính trực, bụng lại hơi chột dạ, liệu có phải vừa nãy ngài Thánh tử đã thấy mình đập ngất tên Tinh linh đáng ghét kia không.

Chuyện là lúc đang đi trên đường thì hình như Tinh linh nọ sắp tỉnh, bị Hynes phát hiện, nhất thời lên cơn ghét bỏ thế là đập cho hắn ngất tiếp, kẻo hắn tỉnh rồi Giản Lục lại chú ý hắn.

Amelia tốt bụng dùng Thánh quang chữa trị cho Tinh linh trên mặt đất, cuối cùng hắn cũng tỉnh lại.

Khi hắn thấy Amelia đang phóng Thánh quang chữa trị cho mình thì sửng sốt, bèn bật dậy, lúc nhìn thấy Hynes, mặt hiện vẻ phẫn nộ như bị sỉ nhục.

Hynes nở nụ cười rất ư là chính trực hào sảng với hắn, y đẹp theo kiểu điển trai nam tính, tuy mặt còn hơi non nhưng khiến người nhìn cảm thấy vô cùng thoải mái. Người có nhan sắc sẽ dễ gây thiện cảm với người khác, thi thoảng còn khiến người ta bỏ qua một số chuyện vụn vặt.

Đúng, y là một Thánh kỵ sĩ chính khí ngời ngời đây!

Priestley buồn nôn trước vẻ mặt của tên nhóc nhân loại này, nếu không vì còn nhớ rõ nguyên nhân mình ngất xỉu trong địa bàn của Yêu tinh cây, có lẽ hắn đã nghĩ tên nhóc này quả thật chính trực hào sảng như những gì y đang biểu hiện rồi, tuy dáng vẻ này đúng thật sẽ dễ khiến người ngoài có thiện cảm, thuyết phục người ta tin tưởng y, nhưng sau khi biết bộ mặt thật đằng sau, Priestley chẳng hề có tí ti thiện cảm nào nữa.

Vì thế hắn quay sang nhìn Giản Lục, người từng gặp một lần.

Giản Lục nói với vẻ điềm nhiên: “Xin lỗi, vừa rồi cậu ngất, nên bọn ta đưa cậu ra ngoài.”

Ngữ khí của cậu thật ra cũng chẳng áy náy là bao, nhưng có những người khi cất tiếng sẽ tạo ra hiệu quả khiến người nghe cảm giác họ đang áy náy, ví dụ như Giản Lục.

Sắc mặt Priestley khá hơn nhiều, Tinh linh tuy lạnh lùng kiêu ngạo nhưng cũng rất ngây thơ, chỉ cần chút ngon ngọt, họ sẽ dễ tin lời người của chủng tộc khác (ngoại trừ Người lùn), nhất là khi bọn người Giản Lục đã cứu hắn, vừa nãy Amelia còn dùng Thánh quang giúp hắn tỉnh lại, Tinh linh là chủng tộc trọng ơn nghĩa, bèn nói: “Lần này cảm ơn các cậu, các cậu cũng là học sinh mới của Học viện Phép – Võ Remulas à?”

“Đúng vậy.” Giản Lục trả lời thẳng thừng, tiện thể mời hắn đi cùng: “Gặp nhau nghĩa là có duyên, không biết còn bao nhiêu mối nguy đang rình rập trong khu rừng này, nếu đồng hành sẽ có thể giúp đỡ lẫn nhau, ý cậu thế nào?”

Priestley đảo mắt nhìn Giản Lục và Amelia, đáp một cách thận trọng: “Được.” Rồi tự giới thiệu: “Priestley Caan Ravens.”

“Jane Gruffudd.”

“Amelia Adams.”

“Hynes Stuttgart.”

Giới thiệu bản thân xong, biết đối phương đều là tân sinh năm nay, lại có ơn cứu mạng, bầu không khí tốt hơn trước nhiều.

Giản Lục bắt chuyện làm thân với Vương tử Tinh linh.

Thật ra Giản Lục nói không nhiều, xét cho cùng cậu không phải đối tượng tốt để trò chuyện, nhưng ở cậu có một loại khí chất thôi thúc người khác nói, hơn nữa dễ dàng buông xuống sự đề phòng với cậu, vì thế bất giác cậu đã thân với hắn hơn, hai bên dần thiết lập quan hệ bạn bè.

Trước đây khi ở trong thành Ferrall, chính vì nguyên nhân này mà Người lùn Gaarde trở thành bạn rượu với Giản Lục.

Chẳng hiểu sao đến dị thế Giản Lục lại sở hữu kỹ năng tương tác kết bạn, sự hiền hòa thân thiện mà Thánh tử Ánh Sáng cần có: get √.

Qua trao đổi với Tinh linh, bọn Giản Lục đã biết bí mật trong thư báo nhập học.

“… Hoa Ánh Trăng trên lá thư có thần chú chúc phúc của Tinh linh, chỉ khi ở dưới ánh trăng, hoa Ánh Trăng mới sáng lên, hướng nó chỉ hẳn là vị trí của Học viện Phép – Võ Remulas.” Priestley giải thích.

Bọn Giản Lục vỡ lẽ, bảo sao hôm qua dù họ làm thế nào chăng nữa cũng không tài nào tìm ra được bí mật gì, lúc ấy họ đều ở trong rừng rậm âm u, nơi đó đâu đâu cũng là đại thụ che trời, ánh trăng không rọi vào được, nên tất nhiên không nhận ra điều này.

Nhưng Priestley phát hiện sớm như vậy một phần nguyên nhân cũng vì hắn là Tinh linh, không ai nhạy cảm với thần chú chúc phúc giấu trong hoa Ánh Trăng trên thư báo hơn Tinh linh cả, thần chú chúc phúc của Tinh linh chính là lời chỉ đường.

Lần thứ hai họ lên đường, bấy giờ đã có thêm một Tinh linh làm bạn đồng hành.

Tinh linh là con cưng của rừng, đi cùng Tinh tinh sẽ tránh được rất nhiều loài thực vật bóng tối đáng sợ trong rừng, hơn nữa tài bắn cung của hắn cao siêu, bắn ở khoảng cách trăm bước cũng không thành vấn đề, sức chiến đấu cũng không tồi, thậm chí còn hơn bọn Giản Lục, dù sao thì người ta đã sống tận năm mươi năm rồi, Hynes còn nhỏ hơn hắn hẳn ba mươi mấy tuổi đấy.

Một lão già! Hynes thấy Giản Lục và Priestley chuyện trò vui vẻ với nhau, đành tự an ủi mình như vậy.

Sức chiến đấu của nhóm bốn người không chỉ gấp đôi so với nhóm ba người, mà khi màn đêm buông xuống, quãng đường hôm nay họ đi đã dài gấp đôi hôm qua.

Được Priestley giúp, họ nhanh chóng tìm thấy một hang động kín đáo làm nơi nghỉ chân tạm thời.

Trước cửa hang chằn chịt dây leo, loài thực vật này còn tỏa ra mùi hương giúp ẩn giấu hơi thở con người, chúng phủ kín cả hang động.

Khi ánh trăng xuất hiện, Amelia lấy thư báo ra đặt dưới ánh trăng và rót năng lượng phép thuật vào, chớp mắt đã thấy hoa Ánh Trăng vốn dĩ chỉ là hình vẽ đột nhiên như sống dậy, bay ra khỏi bìa thư thông báo lơ lửng giữa trời, nó xòe lá, nơi nhụy hoa ngưng tụ một hạt châu trắng ngà hình giọt nước, hạt châu kia mang sắc màu êm dịu như ánh trăng, hội tụ thành một luồng sáng chiếu thẳng về một hướng.

Amelia xoay thư báo sang nhiều phía, thấy tia sáng kia vẫn luôn chỉ về một hướng, bấy giờ đã hiểu hướng nó chỉ là Học viện Phép – Võ Remulas.

Thật thú vị.

Priest ngồi một chỗ, thấy Amelia chơi đến là vui, bèn nhướn mày: “Các cậu không biết phương hướng mà vẫn đến được đây?” Vẻ mặt không tin.

“Không phải chỉ Tinh linh các ngươi mới phát hiện ra bí mật, bọn ta cũng có thể.” Hynes thận trọng nói.

Priestley lạnh nhạt liếc nhìn tên nhóc loài người dối trá, không tỏ thái độ gì với lời của y. Đem ra so sánh, hắn thấy cậu bé tên Jane kia thánh khiết như Tinh linh vậy.

Amelia cảm thấy Tinh linh này không phải người xấu, cười nói: “Bọn ta cũng không biết, là Jane dẫn đường đấy.” Vẻ mặt vô cùng tin tưởng vào Giản Lục, dù rằng cậu có dẫn họ xuống địa ngục, họ cũng sẽ đi theo không chút do dự.

Priestley đành câm miệng.

Sau ba ngày kết bạn đồng hành, giữa bọn Giản Lục và Priestley thêm phần gắn bó khi sóng vai chiến đấu, cũng hiểu nhau hơn, tuy không ai nói ra thân phận thật của mình, nhưng thỉnh thoảng Priestley sẽ kể một vài câu chuyện trong rừng Tinh Linh, Giản Lục cũng kể vài chuyện của thế giới Nhân loại, không phải tất cả Nhân loại đều âm hiểm xảo trá như Tinh linh đã nghĩ đâu.

Priestley ngây ngô chẳng mấy chốc đã bị Giản Lục đốn gục.

[Hệ thống: Chúc mừng bạn đã công lược được một Tinh linh, thành công biến phe địch thành phe ta!]

Ngày thứ sáu trong rừng vẫn không thấy chút bóng dáng nào của Học viện Phép – Võ Remulas, ai nấy đều không khỏi thấp thỏm nôn nóng.

Giản Lục xem bản đồ hệ thống, ước tính lộ trình hôm nay họ đi, đường rừng khó đi, họ còn phải tránh ma thú và ma thực trên đường, dễ bị chậm trễ thời gian, nếu lên đường với tốc độ này không chừng một tháng cũng chẳng đến đích.

Họ cần phương tiện đi lại.

Giản Lục suy tính, sau đó bắt đầu lựa chọn những ma thú có thể dùng làm phương tiện đi lại.

Thế nên cả một ngày, Giản Lục đều quan sát những loài ma thú gặp được trên đường, cuối cùng chọn ra thú cưỡi họ cần thay cho việc đi bộ.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: