16
Chương 016: Nâng cao kỹ năng sinh tồn nơi hoang dã!
Theo Giản Lục được biết, ở đại lục Olaven, hễ là những khu rừng có ma thú sinh sống đều sẽ nguy hiểm chồng chất, không chỉ nhân loại, ngay cả ma thú cũng phân chia địa bàn theo cấp bậc, gặp nhiều đe dọa từ các loài cùng chủng tộc.
Rừng Venya, càng vào sâu càng nguy hiểm.
Từ khi bước vào địa bàn của ma thú cấp bốn, Giản Lục và Hynes càng tăng cường cảnh giác, cả Chris ban đầu ung dung bấy giờ cũng trở nên thận trọng hơn, không dám lơ là dù chỉ một phút.
Nếu chỉ có một ma thú cấp bốn, bọn Chris sẽ không bận tâm, họ sợ gặp loài không chỉ quần cư mà còn thích quần ẩu. Ba người họ lớn lên trong Thần điện Ánh Sáng, kể cả Chris lớn tuổi nhất cũng khuyết thiếu trầm trọng những kỹ năng sinh tồn nơi hoang dã, võ thuật đầy mình lại không có kỹ năng mềm, thật không biết phải làm sao.
Hai cậu nhóc vị thành niên như Giản Lục và Hynes, dù thiên phú hơn người, vào rừng Venya không chừng chẳng đi được bao xa đã nằm gục giữa đường rồi. Xưa nay Giản Lục không phải người tự cao, điều gì chưa chắc chắn, cậu sẽ vô cùng cẩn thận, vậy nên sau khi quyết định vào rừng Venya thám hiểm, ngoài việc chuẩn bị chu đáo kỹ càng, cậu còn dẫn theo Chris với vai trò sức chiến đấu.
Nhưng bấy giờ, Giản Lục mới nhận ra dường như mình đã đánh giá Chris hơi cao rồi, vì Chris giống cậu và Hynes, đều chẳng hề có kỹ năng sinh tồn.
Điều này không lạ, Chris vô cùng xuất sắc, từ nhỏ đến lớn đều ở trong Thần điện Ánh Sáng, tuy đôi khi cũng ra ngoài chấp hành nhiệm vụ nhưng không có nhiều kinh nghiệm thám hiểm rừng rậm, có thể nói hắn bị Giản Lục níu chân, việc bảo vệ Giản Lục khiến hắn thiếu đi cơ hội thực chiến.
Lúc này, những thứ Giản Lục chuẩn bị đã phát huy tác dụng.
Đầu tiên là một loại thuốc phép giúp ẩn giấu hơi thở, đó là loại thuốc Giản Lục tự điều chế ra sau vài lần thí nghiệm từ bách khoa toàn thư về thuốc phép, không màu không mùi, vẩy lên người chỉ như nước đun sôi để nguội, nhưng loại thuốc này rất hiệu quả trong việc che giấu hơi thở, khiến cơ thể như hòa vào làm một với xung quanh, là thứ tốt để vào nhà ăn trộm.
Giản Lục gọi nó là Thuốc xáo trộn, đây quả thực là sáng kiến tài ba, còn những bí mật không muốn bị ai biết của Giản Lục lúc điều chế thì chắc không cần phải nói rõ.
Tiếc rằng Giản Lục không có thiên phú về lĩnh vực điều chế thuốc phép, hơn nữa chỉ tự học nên thuốc này chỉ đạt sơ cấp, nếu đối thủ là Pháp sư thông thái hoặc ma thú cấp năm, thuốc sẽ không có hiệu quả.
Nhờ có loại thuốc phép này, nên dù cả ba đều chỉ biết một ít kỹ năng sinh tồn, nhưng vẫn xem như bình an.
Hoàng hôn buông, họ đã tìm được nơi thích hợp dựng lều từ sớm, sau khi kiểm tra, thấy nơi này tạm thời an toàn.
Sở dĩ bảo là tạm thời, vì càng đi sâu vào rừng Venya, càng ít nơi an toàn, có lẽ mười lăm phút trước còn xem như bình yên, ngay sau đó đã có nguy hiểm không biết từ nơi nào chui ra.
Nhân lúc mặt trời chưa lặn hẳn, Chris và Hynes cùng nhau dựng lều, Giản Lục bố trí phép thuật cảnh báo xung quanh, nếu có ma thú hoặc nhà thám hiểm đến gần, cậu sẽ là người biết trước tiên.
Lều phép là sản phẩm của thuật luyện kim, vô cùng tiện lợi, chẳng mấy chốc trên mặt đất đã xuất hiện hai túp lều cạnh nhau, một vàng một xám, đỉnh túp lều màu vàng còn được khảm đá phép sáng lấp lánh, khiến người ta vừa nhìn vào đã ngửi thấy mùi nhà giàu mới nổi nồng nặc, mỗi lần Giản Lục nhìn sang là lại một lần vô cảm quay mặt đi chỗ khác.
Tuy màu sắc khiến trái tim thổn thức, nhưng mỗi tối Giản Lục vẫn rất bình tĩnh vào trong lều nghỉ ngơi.
Sau khi bố trí phép thuật cảnh báo, lều trại cũng được dựng xong, họ lấy một con ma thú vừa bắt được hôm nay trong nhẫn không gian ra xử lý sạch sẽ, đặt lên giá nướng làm bữa tối. Sức ăn của một người trưởng thành và hai thiếu niên đang phát triển là rất lớn, đặc biệt sau một ngày chiến đấu, quả thực thấy ngon miệng hơn hẳn. Tuy Chris nướng thịt chẳng ra sao, nhưng có gia vị phong phú cũng bù đắp được ít nhiều.
Trước khi xuất phát, Giản Lục đã chuẩn bị nhiều thứ, gia vị cũng vậy, quả nhiên sau khi vào rừng, đa phần họ đều ăn thịt nướng, hơn nữa vì nơi này nướng thịt cũng tiện, chỉ cần xử lý rồi trực tiếp đặt lên giá nướng là xong, không phiền phức như chưng hấp các loại.
Ăn tối xong, Chris nhanh chóng vào lều ngủ, Giản Lục và Hynes gác đêm. Từ sau khi vào rừng, thân phận Thánh tử Thần điện Ánh Sáng của Giản Lục bị vứt sang một bên, cậu làm rất nhiều việc, thường thì Hynes, Giản Lục gác nửa đầu đêm, Chris gác nửa sau, như vậy ai cũng được nghỉ ngơi.
Hynes rất hài lòng với cách phân công này.
Sau khi Chris vào lều nghỉ ngơi, Giản Lục và Hynes ngồi trước căn lều vàng kim, đốt một ngọn lửa chiếu sáng ở nơi ngược gió. Thật ra có thể dùng đèn phép, nhưng đèn phép tốn đá phép quý giá, tuy Giản Lục có chuẩn bị một ít, nhưng không phải trường hợp bắt buộc thì tiết kiệm vẫn tốt hơn, nên vẫn dùng cách nguyên thủy để thắp sáng.
Khu rừng nào về đêm cũng đáng sợ, hai người đều tăng cường cảnh giác.
Như mọi đêm trong một tháng qua, đêm nay Giản Lục và Hynes cũng ngồi cạnh nhau, thỉnh thoảng nói vài câu nhưng đa phần đều im lặng, đó là vì sau khi Giản Lục đi vào thế giới kỳ lạ này, sợ nói nhiều sai nhiều nên đã tạo nên tính cách ít lời, đến khi cậu sắm tốt được vai Thánh tử của Thần điện Ánh Sáng, lại vì giả ngầu nên dần dà không thích nói chuyện nữa. Bây giờ tính tình của cậu cũng thay đổi giống như vậy luôn.
Mặt trăng dần nhô lên giữa trời, Giản Lục đang ngơ ngẩn nhìn rừng rậm dưới ánh trăng, bỗng, Hynes đứng lên.
“Sao vậy?”
Hynes nhìn khu rừng bị bao phủ bởi bóng đêm, do dự rằng: “Thưa ngài, tôi cảm giác trong rừng không bình thường.”
Giản Lục lập tức nghiêm mặt, “Cậu phát hiện gì? Ma thú à?”
“Quá mơ hồ, tôi không rõ lắm…” Hynes nghiêng tai lắng nghe một lát, đột nhiên hoảng hốt kéo Giản Lục, “Thưa ngài, nơi này nguy hiểm lắm, chúng ta phải đi ngay.”
Giản Lục nghĩ Hynes cảm nhận được nguy hiểm là nhờ dòng máu trong người, trực giác của y nhạy bén hơn người thường rất nhiều. Vậy nên cậu không hỏi y là nguy hiểm gì, cao giọng gọi: “Chris.”
Chớp mắt đã thấy Chris vọt ra khỏi lều, quần áo trên người vô cùng chỉnh tề, trong tay cầm một thanh kiếm phép, dưới ánh trăng, gương mặt hắn rất tỉnh táo, không hề ngái ngủ, hiển nhiên là chưa ngủ sâu.
“Có chuyện đột xuất, chúng ta đi ngay.” Giản Lục quả quyết, phất tay cất lều vào ô chứa đồ.
Hynes nắm tay cậu: “Ngài đi theo tôi.” Dứt lời đã chạy vào rừng.
Giản Lục yên tâm giao bản thân mình cho Hynes, chạy theo y.
Dù Chris không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy Giản Lục dứt khoát theo Hynes như vậy, hắn cũng cắm đầu chạy theo. Ấn tượng của Chris về Hynes chỉ là một Chiến sĩ thiên phú cực cao, hơn nữa còn bám Thánh tử, ngày thường tính tính nóng nảy, còn lại thì không có gì đặc biệt, vậy nên lúc này thấy Giản Lục dứt khoát chạy theo y, hắn không khỏi lấy làm lạ.
Chẳng bao lâu sau, Chris không rảnh mà ngạc nhiên nữa.
Bởi vì khi dẫn họ chạy trong rừng, tốc độ của Hynes rất nhanh, cứ như rừng đêm là vườn nhà y vậy, chẳng thấy gì khó khăn cả, dù hắn là một Chiến sĩ đồng cấp chín, với địa hình bị bóng đêm bao phủ thế này vẫn sẽ thấy hơi quá sức, ấy thế mà Hynes lại chẳng hề bị ảnh hưởng, còn có thể kéo theo một người chạy.
Chạy lên một nơi khá cao, bấy giờ ba người mới dừng lại, đồng thời quay đầu nhìn thì thấy dưới ánh trăng mờ nhạt, khu rừng vốn đen sẫm bỗng lóe lên những điểm sáng xanh chi chít, từ xa lũ lượt ập đến như cơn thủy triều.
Ba người căng thẳng hít sâu.
Chương 017: Kẻ thù gặp nhau, không hại ngươi thì hại ai!
Trong mắt Giản Lục, những đốm sáng xanh đó rất giống ma trơi hiện hình giữa trời đêm.
Trong thế giới có sự hiện hữu của các vị Thần, việc tin ma quỷ có thật cũng là chuyện thường tình, tiếc rằng đây không phải ma trơi. Những đốm sáng như chui lên từ mặt đất tập trung lại với nhau, khi tụ tập đến một mức độ nhất định sẽ càng đẹp đẽ lóa mắt, ập đến như thủy triều bao phủ cả khu rừng, tốc độ tuy không nhanh nhưng mắt thường vẫn nhìn thấy được, nếu không nhanh chân chạy trốn sẽ bị chúng bắt kịp.
Điều khiến họ căng thẳng là sự nguy hiểm ẩn chứa trong những đốm sáng xanh kia, nguy cơ rất rõ rệt.
“Đây là gì?” Chris nhỏ giọng hỏi.
Kỹ năng sinh tồn của cả đám đều thuộc số âm, không nhận ra cũng bình thường, đây là lúc nhờ đến học sinh xuất sắc Hynes. Tuy là một Chiến sĩ thích chiến đấu, nhưng Hynes càng thích theo Giản Lục đến thư viện của Thần điện Ánh Sáng đọc sách cùng cậu, thể loại sách cũng đa dạng.
“Là Minh Linh trùng, một loài sâu ma cấp bốn.” Giọng của Hynes rất bình bĩnh, cứ như đám Minh Linh trùng kia chỉ là những con kiến, “Chúng sống dưới nền đất ẩm, ăn xác thối, khoảng giữa tháng sẽ chui lên đi khắp nơi để săn mồi, nơi chúng đi qua máu chảy thành sông, hễ bắt gặp sinh vật sống sẽ giết chết hết, sau đó kéo xuống lòng đất chờ phân hủy thành thức ăn thối. Miệng chúng chính là vũ khí, có thể tiết ra một loại độc khiến cả người lẫn ma thú đều bị tê liệt.”
Minh Linh trùng yêu cầu rất cao về nơi ở, ngoài nhiệt độ dưới lòng đất phải đủ thấp, còn cần mạch nước ngầm và có nhiều thứ thối rữa. Nhìn vào số lượng Minh Linh trùng kia, có thế đoán ra điều kiện dưới mặt đất khu vực này ra sao, mới sản sinh ra nhiều sâu như vậy.
Chẳng trách sau khi vào địa bàn của ma thú cấp bốn, khi đi qua vùng này, họ phát hiện nơi đây có rất ít ma thú sinh sống, chắc vì có Minh Linh trùng sinh sống, các ma thú chịu không nổi chúng nó tàn phá mỗi tháng một lần.
“Nhưng loài sâu ma này cũng có ưu điểm, đá năng lượng trong người chúng không chỉ là dược liệu, hơn nữa còn có thể dùng làm đèn, Người lùn đào mỏ rất thích mang những viên đá năng lượng này để chiếu sáng, nên có rất nhiều người muốn săn lùng chúng bán cho Người lùn. Đáng tiếc rất ít gặp, cho dù gặp, vì số lượng quá nhiều, cũng khó mà bắt nổi.” Hynes tiếp tục bổ sung, nói sơ lược về tập tính sinh hoạt đến công dụng của loài sâu ma này.
Nhìn đống xanh tròn chi chít kia, Chris hơi nổi da gà, dù sâu ma cấp bốn hắn bóp một cái là chết, nhưng chúng hơn ở số lượng khổng lồ, kiến nhiều còn cắn chết voi, nếu hai bên đánh nhau, không chết cũng mất một tầng da.
“Nhược điểm.” Chris hỏi.
“Không có nhược điểm, chờ hừng đông chúng sẽ tự chui lại xuống đất.” Hynes đáp, “Nếu không muốn để chúng tới gần người, chỉ có thể giết.”
Giản Lục hít sâu, “Vậy thì, chuẩn bị sẵn tinh thần đi.” Dù là chuẩn bị chạy trốn, hay chuẩn bị chiến đấu, cũng phải sẵn sàng.
Lúc này cách hừng đông còn bảy giờ đồng hồ, nếu họ không thể chạy thoát, nghĩ đến bảy giờ chiến đấu không ngừng nghỉ đã thấy đau khổ.
Song, dù Giản Lục có đau khổ chán nản hay không, hiện thực vẫn phơi bày trước mắt, không tìm được giải pháp khác.
Khi ba người đang bị một bầy Minh Linh trùng đuổi theo, chợt nghe thấy tiếng đánh nhau ở phía trước, dưới ánh trăng, có thể nhìn thấy rất rõ vầng sáng phép thuật và đấu khí trong rừng rậm. Bấy giờ tâm trạng của Giản Lục khó mà diễn tả bằng lời, phía trước không biết ai đang đánh nhau, phía sau lại là một bầy Minh Linh trùng hung hãn theo sát, không thể nào tồi tệ hơn.
Tuy rằng cay đắng lắm, nhưng ba người vẫn không dừng bước vọt thẳng vào giữa cuộc chiến. So với sâu ma không thể đàm phán chỉ biết giết chóc, thì lúc này đồng loại con người có thể thương lượng lại đáng yêu hơn nhiều, không chừng còn có thể hợp tác với nhau tiêu diệt Minh Linh trùng.
Chạy đến gần mới thấy rõ hai phe, quả nhiên đều là con người, có tận hai mươi người bao gồm cả Pháp sư lẫn Chiến sĩ. Bấy giờ họ đang đánh đến đoạn cao trào, vì sự xuất hiện của ba người Giản Lục, Hynes mà buộc phải tạm đình chiến, sau đó cảnh giác đánh giá ba người đột nhiên nhảy ra, cho rằng ba người này đến để gây sự.
Một Chiến sĩ thành niên, hai cậu nhóc, tổ hợp vô cùng yếu ớt.
Chỉ liếc một cái, những người đó đã phủ nhận suy đoán ban đầu, không xem họ ra gì.
“Các ngươi là ai?” Một thiếu niên có mái tóc đỏ rượu cất giọng lạnh lùng.
Từ thái độ của những người bảo vệ xung quanh thiếu niên, Giản Lục đoán hắn ta là thủ lĩnh, mái tóc rượu đỏ khiến Giản Lục nhớ đến một người mình đã gặp ba năm trước, Nhị Vương tử đế quốc Edith, Alex Edith, người này khá giống Alex.
Vừa nghĩ vậy, màn hình hệ thống đã lâu chưa thấy một lần nữa lóe sáng xuất hiện.
Grantham Edith, nhân vật trong cốt truyện, độ hung tàn tiềm ẩn: 7000, độ hung tàn hiện tại: 2300.
Bên dưới còn có phần giới thiệu nhân vật, quả nhiên là Đại Vương tử của đế quốc, cũng yêu mỹ nhân không yêu giang sơn, vì nữ chính mà huy động lực lượng toàn đế quốc Edith bao vây tiêu diệt Thần điện Ánh Sáng, là một trong những nam chính trong hậu cung. Tuy thái độ của Giản Lục với Thần điện Ánh Sáng còn rất mập mờ, nhưng ít nhiều gì Thần điện cũng có công nuôi lớn và dạy bảo cậu, trong lòng Giản Lục, vị Đại Vương tử này được xếp vào kẻ địch.
Nếu là kẻ địch, không chơi họ một vố thì thật có lỗi với bản thân quá.
Kẻ địch tương lai xuất hiện trên đường mình chạy trốn, không biết ai đen đủi hơn đây.
Thế là Giản Lục đáp với giọng cực kỳ vô tội: “Xin lỗi ngài, làm phiền ngài rồi, bọn ta chỉ đi ngang qua thôi.” Thật sự chỉ đi ngang thôi, chẳng qua là bị một bầy Minh Linh trùng rượt đi ngang.
Lần đầu thấy gương mặt vốn ít biểu cảm xuất hiện vẻ vô tội, Hynes và Chris đều trố mắt, Chris vô cùng khiếp sợ, từ bao giờ cậu nhóc này trở nên đáng yêu vô tội như vậy? Đây chắc chắn không phải người mà hắn quen! Còn Hynes thì nhìn chăm chăm Đại Vương tử với ánh mắt u ám, y cảm thấy vì hắn nên Giản Lục mới trở nên như vậy, những kẻ có thể tác động đến cảm xúc của Giản Lục, y rất để tâm.
Kẻ này thật chướng mắt!
Grantham nheo mắt, không tin họ chỉ đi ngang qua, vừa định bảo lính của mình ra tay thì cô gái tóc dài màu nâu đối diện hắn chợt cười nói: “Nếu ba vị chỉ đi ngang qua, vậy cứ tự nhiên. Người của đoàn lính đánh thuê Liệt Hỏa sẽ không nhỏ mọn như vậy chứ?”
Đoàn lính đánh thuê Liệt Hỏa do Đại Vương tử giấu giếm thân phận lập nên ở học viện, là một trong các thế lực của hắn. Cô gái trước mặt là thành viên của đoàn lính đánh thuê Tật Phong luôn cạnh tranh với hắn, hai bên từ sau khi vào rừng, thân ai nấy lo, không ngờ hôm nay lại đánh nhau vì một cây hoa Ánh Trăng.
Hai bên đều thề rằng phải giành cho bằng được cây hoa này để điều chế thuốc phép cao cấp, hoặc để chữa lành kinh mạch bị vỡ của Chiến sĩ.
Giản Lục chỉ liếc mắt đã nhận ra cây hoa Ánh Trăng mọc giữa đầm nước trong veo, cậu biết hoa Ánh Trăng là giống hiếm, không ngờ lại gặp ở đây, đồng thời cũng đoán được hai phe đang tranh giành nó.
.
Chương 018: Lặng lẽ phát tài sướng quá sướng!
Ai hiểu biết về hoa Ánh Trăng cũng đều sẽ muốn có được nó.
Tất nhiên Giản Lục cũng không ngoại lệ.
Thần điện Ánh Sáng có rất nhiều chủng loại sách, hơn nữa còn sưu tầm nhiều quyển sách quý giá chỉ có một bản duy nhất trên đại lục, có thể nói Thần điện Ánh Sáng là bá chủ của đại lục Olaven, số lượng sách sưu tầm được từ các tộc khác về cũng nhiều nhất, thậm chí còn lưu giữ không ít ghi chép cụ thể hiếm có, trong đó có một quyển giới thiệu tỉ mỉ về hoa Ánh Trăng.
Truyền rằng loài hoa phép thuật này được Thần Tinh linh chúc phúc, là loài hoa phép vô cùng thánh khiết. Ai cũng biết nó không những được dùng để chế tạo thuốc phép cao cấp, mà còn giúp chữa lành kinh mạch của Chiến sĩ, nhưng nếu thật sự dùng như vậy thì đúng là phí phạm của trời, nó còn một tác dụng quan trọng nhất, đó là chế tạo một loại thuốc phép cấp Thần có thể thanh lọc tạp chất trong cơ thể, phát huy cực hạn thiên phú của bản thân.
Nhân loại ăn ngũ cốc hoa màu, trong người tất nhiên sẽ vươn tạp chất. Trên thế gian này, Tinh linh là loài có thân thể sạch nhất, vậy nên Tinh linh có thiên phú mà nhân loại không theo kịp, là những người con được ông trời ưu ái. Nếu dùng hoa Ánh Trăng loại bỏ tạp chất trong cơ thể, thiên phú sẽ được nâng cao hơn một bậc, thậm chí còn có thêm một kỹ năng.
Quả là một tồn tại thần kỳ, cũng là báu vật Thần Tinh linh ban tặng cho đại lục Olaven, tiếc rằng người biết cách sử dụng không nhiều.
Song, tuy Giản Lục muốn lắm nhưng cậu không thể mạo hiểm đi tranh giành với người ta vào lúc này, thậm chí cho rằng việc đó không cần thiết. Cậu nhìn cô gái vừa nói chuyện, đó là một cô nàng rất quyến rũ, gương mặt diễm lệ, dáng người nóng bỏng, tác phong nữ vương chín chắn, khi cười nhạo người khác mặt cô đầy ý trêu ghẹo, là nhân vật xuất sắc xinh đẹp khiến đàn ông khó lòng từ chối.
Theo nguyên tắc “kẻ thù của kẻ thù là bạn”, Giản Lục tức thì bày tỏ thiện ý với cô nàng gợi cảm kia.
Cô nàng gợi cảm thấy Giản Lục nhìn sang, bèn mỉm cười nói: “Được rồi, ba vị hãy nhanh chóng rời khỏi đây đi, phép thuật không có mắt, cẩn thận bị vạ lây, lúc đó bọn này không chịu trách nhiệm đâu.”
Grantham nhíu mày, sắc mặt u ám.
“Cảm ơn.” Giản Lục gật nhẹ với cô, không nở nụ cười ngây thơ vô hại nữa, lúc đi qua thì chợt dùng âm điệu chỉ hai người nghe thấy nói: “Nếu cô đã rộng lượng như vậy, ta cũng khuyên cô một câu, tốt nhất là nên chạy nhanh đi, muộn nữa sẽ không kịp.”
Dứt lời, cậu cất bước đi về phía trước, không hề liếc mắt nhìn cây hoa Ánh Trăng kia một lần nào.
Hynes và Chris tất nhiên cũng đuổi theo cậu, tạo thành đội hình bảo vệ, một trái một phải để Giản Lục đi giữa.
Cô nàng gợi cảm, phó đoàn trưởng của đoàn lính đánh thuê Tật Phong, Olive Bale nghe Giản Lục nói vậy, hai mắt lóe lên, đăm chiêu nhìn bóng lưng ba người đã khuất trong màn đêm của rừng rậm.
“Phó đoàn trưởng Tật Phong, cô thấy sao?” Grantham nôn nóng, vừa rồi hắn thấy khi đi ngang qua Olive, dường như thằng nhóc tóc bạc có nói gì đó với cô, hắn hoài nghi ba người kia có quen biết với đoàn lính đánh thuê Tật Phong, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên quyết định đánh nhanh thắng nhanh.
Hoa Ánh Trăng không đòi hỏi quá nhiều về môi trường sống, thậm chí còn chẳng có yêu cầu khắc nghiệt gì, vậy nên chúng không có nơi sinh trưởng cố định, tìm được một cây đã xem như được thần linh phù hộ rồi. Nhìn quanh, có lẽ cây hoa Ánh Trăng này chưa bị con ma thú nào phát hiện, không cần đánh đấm gì vẫn lấy được, ai mà không muốn chiếm chứ?
Bấy giờ số người hai phe bằng nhau, thực lực cũng ngang ngửa, đây mới là nguyên nhân không ai nhường ai. Nhưng nếu thêm ba người kia, dù hai người trong đó là nhóc con, nhưng vào được địa bàn của ma thú cấp bốn hẳn cũng không tầm thường, họ mà tham gia, thế cân bằng sẽ bị phá vỡ, hắn không cam tâm.
Olive đảo mắt nhìn quanh, sau đó nói với Grantham: “Ngài Grantham, hoa Ánh Trăng là vật vô giá, chúng tôi phát hiện nó trước, ngài đến chậm hơn một bước, người đến trước được lấy, hành động của ngài đang vi phạm luật của Hiệp hội Lính đánh thuê. Vậy nên, hẳn tôi mới là người hỏi quý ngài Grantham đây muốn gì mới đúng.” Dứt lời bèn tặng hắn một nụ cười quyến rũ.
Grantham không hề bị lay động, mười bảy năm sống trong cung đã khiến hắn trở nên vô tình, tuy thích gái đẹp nhưng không hứng thú với loại phụ nữ chủ động dâng mình như vậy, bèn lạnh lùng rằng: “Tuy các ngươi đến trước, nhưng cây hoa Ánh Trăng này là do Pháp sư của bọn ta phát hiện ra.”
“Vậy mỗi bên một nửa đi.” Olive nhượng bộ, thấy Grantham dường như có ý muốn chiếm làm của riêng, cười khẩy rằng: “Ngài Grantham, ngài hãy mau quyết định đi, nếu không, lát nữa xảy ra chuyện gì không hay thì đừng bắt tôi chịu trách nhiệm.”
Grantham sửng sốt, cho rằng đoàn lính đánh thuê Tật Phong có âm mưu khác, hắn hơi bất an.
Olive chỉ muốn lừa hắn thôi, không ngờ lại khiến ý chí hắn dao động, chẳng mấy chốc cô đã hiểu ra là bởi vì ba người vừa đi ngang ban nãy, hơn nữa lúc họ đi, hành vi của cậu bé đẹp trai đã khiến Grantham lầm tưởng họ là người quen của đoàn lính đánh thuê Tật Phong.
Cô mừng thầm, tiếp tục thuyết phục cho đến khi Gratham lung lay ý chí, bèn thuận thế hái cây hoa Ánh Trăng kia xuống, lấy một nửa số lá cây, nửa còn lại ném cho Grantham rồi quát một tiếng: “Đi!”
Tật Phong là đoàn lính đánh thuê có tính kỷ luật cao, nhiều lần mạo hiểm đã trui rèn tính kỷ luật cho họ, nghe thấy mệnh lệnh của Olive, họ lập tức đi theo cô.
“Lũ ngu.” Một Chiến sĩ cường tráng trong đoàn lính đánh thuê Liệt Hỏa cười nhạo, cho rằng đoàn lính đánh thuê Tật Phong sợ mình.
Grantham lại nhíu mày, nhìn theo hướng đám người Tật Phong bỏ đi, đột nhiên nói: “Không ổn!”
“Sao vậy?” Phó đoàn trưởng Liệt Hỏa, Kate, hỏi, gã là thị vệ của Grantham, vì đi theo Đại Vương tử nên cũng gia nhập đoàn lính đánh thuê Liệt Hỏa, trở thành Phó đoàn trưởng, bấy giờ thấy sắc mặt Grantham khác thường, cũng thấy căng thẳng theo.
“Chạy mau!” Grantham đổ mồ hôi lạnh, quát lên: “Chạy mau!” Sau đó không chút chần chừ chạy theo hướng đoàn lính đánh thuê Tật Phong rời đi.
Những người khác không hiểu vì sao hắn làm vậy, nhưng thấy thế cũng đuổi theo.
Tuy nhiên, chỉ chậm hơn một chút thôi, những chấm xanh cách đó không xa bỗng sáng bừng rồi vọt đến như thủy triều, khiến các lính đánh thuê luống cuống tay chân. Mặc dù trong bóng đêm, những chấm xanh kia rất đẹp, giống như đom đóm vậy, nhưng lại sặc mùi nguy hiểm, hơn nữa chi chít như thế, có thể đoán ra được số lượng của chúng nhiều đến cỡ nào, vì vậy càng đáng sợ hơn.
Trong đoàn lính đánh thuê Liệt Hỏa cũng có những người thám hiểm nhiều kinh nghiệm và nhạy bén, hốt hoảng nói: “Đây là Minh Linh trùng, loài sâu cấp bốn.”
Nghe vậy, không ai còn chần chừ nữa, vội chạy theo Grantham.
Nhưng có hai người chạy không được nhanh, chẳng mấy chốc đã bị những đốm sáng xanh đuổi kịp nhào lên người, người nọ tuy cố sức phủi chúng xuống đất, nhưng vì số lượng quá nhiều nên chẳng bao lâu sau đã biến thành một khối xanh lá hình người di động phát sáng, toàn thân bò đầy Minh Linh trùng, hắn múa may vũ khí trong tay giết chết Minh Linh trùng bám vào người, nhưng càng giết càng nhiều, cuối cùng chỉ nghe thấy tiếng máu thịt xương cốt bị nhấm nuốt hòa cùng tiếng gào thét thê thảm của hắn, rột rột, khiến người nghe nổi da gà.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên sau lưng, mặt mũi ai nấy đều trắng bệch, có hai Pháp sư phóng lửa và dao gió nhưng chỉ giết bớt được mấy con Minh Linh trùng, sau khi nhận ra không cứu nổi, đành theo lời khuyên của đồng đội bỏ lại hai người kia, chạy theo những người khác.
Trong đêm tối, Minh Linh trùng đuổi theo máu thịt tươi, ma thú trong rừng chạy không đủ nhanh cũng bị Minh Linh trùng cắn chết rồi kéo xuống lòng đất, chúng cứ bám riết không bỏ, một đám người chạy thục mạng khiến chim chóc và thực vật khiếp sợ, nhưng bấy giờ đã chẳng còn ai quan tâm đến chuyện đó.
Olive đã hiểu lời khuyên ban nãy của Giản Lục, nghe tiếng kêu thảm thiết vang lên từ phía sau, cô thầm lau mồ hôi, may thay khi đó mình không quá tham lam, đã nhanh chân chạy trước để đoàn lính đánh thuê Liệt Hỏa ở phía sau làm lá chắn, ngăn cản bầy Minh Linh trùng kia một lúc.
Thường xuyên vào rừng thám hiểm nên tất nhiên cũng đã từng tìm hiểu, cô không lạ gì Minh Linh trùng cả, chúng không sợ phép thuật và tấn công vật lý, muốn giết chúng phải ra tay thật nhanh thật chuẩn, bằng không chúng sẽ bò lên người như dòi bám xương, cắn một cái là toàn thân tê dại mất đi năng lực hành động. Nhưng dù Minh Linh trùng chỉ to bằng nắm tay, số lượng lại nhiều đến rợn gáy, muốn nhanh chóng giết hết quả thật nói dễ hơn làm, e rằng chỉ còn thừa mấy con cũng đủ để bị bám vào người cắn gây tê.
Gặp phải loại sâu này, cách tốt nhất là giết sạch khi chiến đấu, hoặc chạy trốn, chỉ cần chờ đến hừng đông, chúng sẽ tự chui về lòng đất.
Olive tính thời gian đến hừng đông, mặt mũi tái mét.
Thể lực của con người có hạn, dù là Chiến sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh cũng không thể giữ nguyên tốc độ chạy liên tục cả đêm, càng khỏi bàn tới trong đội ngũ của họ còn có Pháp sư yếu ớt. Chẳng bao lâu sau, Olive đã phải sai Chiến sĩ cõng Pháp sư chạy.
Trong rừng chớp lóe màu sắc của các loại phép thuật và đấu khí. Hóa ra sau khi Liệt Hỏa biết rằng không thể trốn thoát, bèn quyết định chiến đấu, tất cả xếp thành một vòng tròn, cố gắng bảo vệ đồng đội ở ngoài, Pháp sư phối hợp với Chiến sĩ, nhờ vào nhân số đông đảo, phép thuật, kỹ năng chiến đấu cao siêu, đã tạm thời khiến đám Minh Linh trùng kia không thể làm gì họ.
Khi Liệt Hỏa và Tật Phong thu hút sự chú ý của tất cả Minh Linh trùng, bị chúng vây giết, bọn Giản Lục đang chạy phía trước cũng dừng lại.
“Chris, ngươi sang bên kia xem thử, tùy cơ ứng biến.” Giản Lục vừa thở hổn hển vừa phân nhiệm vụ.
Chris chần chừ nhìn cậu, tỏ vẻ không đồng ý.
Giản Lục lật tay, tức thì trong tay xuất hiện một loạt cuộn giấy phép thuật, cậu ném cho hắn vài cuộn hệ chiến đấu, nói: “Ngươi yên tâm, còn Hynes ở cạnh ta, nếu có nguy hiểm ta sẽ gọi ngươi.”
Chris không hiểu dự định của cậu, nhưng thấy cậu cương quyết chỉ đành quay đi.
Chris đi được một lúc, Giản Lục cũng lần mò vòng về lối cũ, Hynes im lặng theo sau, dường như dù cậu có làm bất cứ chuyện gì khiến người đời kinh sợ, y cũng đều ủng hộ.
Đúng thật là Giản Lục muốn đi làm một việc khiến người khác khiếp vía, hơn nữa còn không thể để Chris thấy. Tuy rằng quay lại rất nguy hiểm, nhưng cậu không hề lo lắng.
Giản Lục vòng về cạnh chỗ đang giao chiến, có Minh Linh trùng phát hiện ra họ nên bỏ qua hai đội lính đánh thuê vọt thẳng đến, cậu ngăn Hynes tấn công, vung tay lên, những đốm sáng xanh trước mặt bỗng biến mất.
Thấy Minh Linh trùng thật sự bị quẳng vào ô chứa đồ của hệ thống ngay cả khi còn sống, Giản Lục rất hài lòng. Đây là một tác dụng khác mà cậu lén thí nghiệm sau khi vào rừng Venya, hệ thống có hơi cặn bã, mỗi ngày đều cần có Thánh quang mới hoạt động, nhưng cuối cùng cũng lộ ra một góc của bàn tay vàng, đó là có thế chứa vật sống.
Hơn nữa còn không giới hạn số lượng.
Nhẫn không gian trên đại lục Olaven có một số hạn chế nhất định, chỉ được chứa vật chết, không thể chứa vật sống. Ô chứa đồ của hệ thống thì khác, có thể chứa cả sinh vật sống, khi bỏ vào như thế nào, lúc lấy ra sẽ như thế ấy. Lúc những sinh vật đó ở trong ô chứa đồ sẽ giữ nguyên hiện trạng, dường như sinh mệnh cũng ngừng lại, đến khi mang ra sẽ khôi phục trạng thái như lúc cất vào.
Nhưng hệ thống vẫn có giới hạn, giới hạn này phụ thuộc vào sức mạnh tinh thần của Giản Lục, sức mạnh tinh thần của Giản Lục hiện tại ở mức Pháp sư sơ cấp, cũng không mạnh lắm, chỉ có thể chứa những ma thú có sức mạnh tinh thần thấp hơn cậu.
Mà loài Minh Linh trùng cấp bốn có ngoại hình rất dị dạng, toàn thân to bằng một nắm tay, đầu chúng chỉ bằng đầu ngón tay cái, trông khá giống một con kiến bụng to. Vì đầu quá nhỏ nên sức mạnh tinh thần rất yếu, Giản Lục bắt chẳng hề tốn sức.
Sau khi khám phá ra chức năng này của hệ thống, Giản Lục rất bất ngờ, cậu xoa tay chuẩn bị làm một vố lớn.
Minh Linh trùng rất hiếm gặp, đá năng lượng của nó là thứ Người lùn thích nhất, tất nhiên phải lấy nhiều một chút để sau này tiện trao đổi vũ khí với Người lùn. Người lùn là thợ rèn trời sinh, vũ khí do họ chế tạo được đại lục Olaven công nhận là loại vũ khí tốt nhất, tiếc rằng Người lùn ngoan cố đến mức cực đoan, rất khó giao lưu, muốn họ rèn vũ khí giúp thì cần dùng thứ họ thích để trao đổi.
Trong bóng đêm, Hynes thấy Minh Linh trùng biến mất thì nhìn cậu với vẻ ngạc nhiên, đôi mắt xanh thẳm như bầu trời đầu hạ, mênh mông vô bờ.
Giản Lục cũng nhìn lại y, đôi con người màu hổ phách nhạt dù đang trong bóng tối nhưng vẫn sáng trong và lạnh lẽo như viên thạch anh vậy.
Sau đó, Giản Lục dẫn Hynes nấp cạnh chỗ đám người và thú đang choảng nhau, lén lút quẳng những con Minh Linh trùng đến gần mình vào ô chứa đồ của hệ thống, cảm giác lặng lẽ phát tài sướng không thể nào sướng hơn nữa!
Chương 019: Phối hợp ăn ý!
Hynes khua kiếm phép, mỗi một đường kiếm đều trúng một con Minh Linh trùng định cắn lén, đấu khí màu vàng trên thân kiếm chém ngang đầu và thân sâu, chớp mắt con Minh Linh trùng nọ đã bị cắt thành hai nửa, Hynes huơ tay bỏ phần cơ thể phát sáng vào nhẫn không gian.
Hynes không tập trung xử lý Minh Linh trùng mà chỉ canh chừng bên cạnh Giản Lục, tai nghe tám phương mắt nhìn bốn hướng, hễ có sinh vật nào nhân bóng tối tiếp cận Giản Lục đều bị y giết bằng một nhát kiếm.
Đây cũng là nguyên nhân Giản Lục yên tâm giao sau lưng mình cho Hynes.
Giản Lục tập trung bắt những con Minh Linh trùng thừa dịp đánh nhau xông bậy về phía mình, Hynes nhận trách nhiệm canh gác, hai người phối hợp vô cùng ăn ý.
Tuy rằng Minh Linh trùng là loài não bé, chỉ số thông minh không cao, nhưng trên đầu nó có loại xúc tu đặc biệt giúp tìm ra con mồi và cảm nhận hơi thở của đồng loại, phát hiện đồng loại mình chạy đến chỗ Giản Lục đều bị mất liên lạc, Minh Linh trùng vương cầm đầu tất nhiên sẽ không ngu ngốc tiếp tục cho đồng loại mò ra đấy.
Dù chỉ số thông minh thấp, nhưng bản năng của động vật vẫn còn, nếu biết có đi mà không có về, tất nhiên sẽ không ngớ ngẩn xông lên nữa.
Điều này khiến Giản Lục không vui, tại sao chúng lại không ngốc nghếch xông ra để cậu nhặt tiền chứ?
Giản Lục không biết nhiều về Minh Linh trùng nên không tìm ra nguyên nhân, thấy chúng không tới, cậu đành tự chạy đến thôi.
Giản Lục nấp ở ngoài rìa nhặt của, cho đến khi những con Minh Linh trùng lạc đàn bị bắt gần hết mới nhìn về phía đánh nhau. Trong khu rừng bị bóng tối bao phủ, nơi Minh Linh trùng xuất hiện như có những quầng sáng được khảm vào bóng đêm, chuyển động cuồn cuộn thành dòng, từ trên cao nhìn xuống như dòng sông bạc tuyệt đẹp.
Chúng có một đặc tính, đó là khi gặp con mồi sẽ đánh đến chết mới thôi. Vậy nên sau khi gặp đoàn lính đánh thuê của Liệt Hỏa và Tật Phong, Minh Linh trùng lập tức ào tới như thủy triều, hết đám này đến đám khác, muốn giết rồi kéo họ xuống lòng đất. Không lâu sau khi Liệt Hỏa bị bao vây, Tật Phong cũng rơi vào vòng vây của Minh Linh trùng.
Giản Lục lén kéo Hynes đến gần, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy đoàn lính đánh thuê Tật Phong bị bao vây trên một bãi đất trống. Tật Phong có tổng cộng hai mươi người, họ chiến đấu rất đoàn kết, Chiến sĩ đứng bên ngoài bảo vệ Pháp sư bên trong, nhóm Pháp sư cũng phối hợp tạo lá chắn phép thuật ngăn cản Minh Linh trùng.
Kinh nghiệm chiến đấu của Giản Lục rất ít, bấy giờ thấy cách tác chiến của mấy Pháp sư kia, cậu quan sát thật nghiêm túc. Hynes là Kỵ sĩ của Thần điện Ánh Sáng, không ngừng chiến đấu cũng là cách để trở nên hùng mạnh, kinh nghiệm chiến đấu khá, tiếc rằng do giới hạn tuổi tác, những thứ có thể tiếp xúc lại hơi ít, với y, tình trạng hiện giờ cũng là một trải nghiệm hiếm có.
Hai người tức thì ngồi xổm trên cây quan sát.
Tuy rằng những con Minh Linh trùng kia có chỉ số thông minh thấp, nhưng qua việc đồng loại liên tiếp mất tích, chúng biết Giản Lục rất quái gở nên không tới tấn công cậu mà tập trung xử lý hai đoàn lính đánh thuê bên dưới, bấy giờ mới để hai người nhàn nhã ngồi trên cây xem đánh nhau. Chuyện này nếu để người khác biết, nhất định sẽ sợ hãi vô cùng, Giản Lục cũng không biết sẽ xảy ra tình huống này, cảm thấy may mà đã bảo Chris đi chỗ khác.
“Thưa ngài.”
Đang nghĩ đến Chris thì nghe tiếng hắn, Giản Lục quay đầu, thấy Chris đã trở lại.
“Tình hình thế nào?” Giản Lục hỏi nhỏ.
Tuy Chris chạy lên trước tra xét theo lệnh của Giản Lục, nhưng cũng không tùy cơ ứng biến như cậu bảo, hiện hắn là Thánh kỵ sĩ bảo vệ Thánh tử Thần điện Ánh Sáng, đảm bảo an toàn cho Giản Lục mới là trách nhiệm của hắn. Vậy nên hắn không đi xa mà chỉ lên trước quan sát, giữ một khoảng cách không xa không gần, nếu Giản Lục gặp nguy hiểm, hắn sẽ có thể nhận ra bất cứ lúc nào.
Nhưng vì rừng rậm về đêm quá tối, hơn nữa Giản Lục cố tình ẩn nấp, làm việc cũng lén lút, nên thật ra Chris chưa phát hiện ra mánh của cậu, thấy những đốm xanh không ngừng biến mất, chỉ cho rằng hai người hợp tác giết Minh Linh trùng mà thôi.
“Tôi vừa nghe họ nói chuyện, hai nhóm người này là thành viên của hai đoàn lính đánh thuê Liệt Hỏa và Tật Phong, Tật Phong là đoàn lính đánh thuê lâu năm, thế lực khổng lồ, có trụ sở ở tận mấy đế quốc trên đại lục. Còn Liệt Hỏa chỉ mới thành lập được vài năm gần đây nhưng vô cùng kiêu ngạo, hơn nữa trang bị của bọn họ tốt, không thua gì Tật Phong, tôi nghĩ Liệt Hỏa hẳn là thế lực của quý tộc.” Chris phân tích.
Trang bị của Vương tử sao có thể kém hơn dân thường? Dù Quốc vương không thích đứa con riêng này, nhưng thiên phú của Đại Vương tử không tồi, thể hiện rất tốt trong học viện, khiến Quốc vương nở mày nở mặt, Quốc vương hài lòng, ắt sẽ khen thưởng con trai, hẳn là Đại Vương tử đã lấy trang bị cho đàn em của mình.
Giản Lục nghe xong cũng không để ý mấy, tiếp tục quan sát tình hình phía dưới.
Chris báo cáo xong cũng ngồi theo hai thiếu niên, lòng thầm ngờ vực, vì sao đám Minh Linh trùng kia không tấn công họ, chẳng lẽ xúc giác của Minh Linh trùng không nhạy bén, không nhận ra trên cây có người? Tuy khó hiểu, nhưng tình trạng nguy cấp nên Chris không nghĩ sâu xa.
Thời gian lặng lẽ trôi, người chiến đấu phía dưới dù là Pháp sư hay Chiến sĩ đều thấm mệt, khi năng lượng và đấu khí dần cạn kiệt, chỉ có thể dựa vào trang bị để chiến đấu, trong đó thứ Pháp sư dùng nhiều nhất là cuộn giấy phép thuật. Đội hình của họ cũng thu hẹp lại, để một số người vào trong nghỉ ngơi chờ đấu khí và năng lượng phép thuật hồi phục, như vậy sẽ càng đảm bảo an toàn cho phe mình.
Giản Lục nhìn xuống dưới, nói với Chris: “Chris, ngươi đi giúp đoàn lính đánh thuê Tật Phong.”
Chris nhìn cậu, tuy không rõ vì sao Giản Lục chọn giúp đoàn lính đánh thuê Tật Phong mà không phải Liệt Hỏa có ô dù to hơn, nhưng hắn không tỏ ý kiến gì về quyết định của cậu, trực tiếp nhảy xuống dưới, vừa tránh Minh Linh trùng vừa chạy về phía nhóm người của Tật Phong.
Chris đi rồi, Hynes nhích lại gần Giản Lục, nói: “Thưa ngài, đoàn trưởng của Liệt Hỏa hơi giống tên Alex đã gặp lần trước.”
“Hắn là Đại Vương tử.” Giản Lục giải thích qua loa.
Hynes quay đầu nhìn Giản Lục, tiếc rằng Giản Lục chỉ quan tâm cuộc chiến bên dưới, không để ý đến ánh mắt của y, hay dù có chú ý, cậu cũng sẽ không nói thêm gì.
Nhờ có Chris gia nhập, khí thế của đoàn lính đánh thuê Tật Phong tăng mạnh, trông hẳn là còn có thể chống đỡ thêm hai giờ đồng hồ. Lúc này, Giản Lục nói với Hynes: “Hynes, chúng ta cũng xuống.” Sau đó nhẹ nhàng nhảy khỏi cây, hớn hở bắt Minh Linh trùng đi lạc vào ô chứa đồ.
Cách tác chiến của Minh Linh trùng là hội đồng, chúng thích đồng loạt lao lên như ong vỡ tổ, nếu quá ít người, chẳng bao lâu chúng đã giải quyết xong cả, nhưng bây giờ nhiều người hơn, chỉ đành cố gắng thêm.
Giản Lục vừa nhặt quà trời ban vừa dẫn Hynes đến gần đoàn lính đánh thuê Tật Phong, bất giác đã qua hai giờ, còn ba giờ nữa là đến hừng đông, cuối cùng cậu và Hynes cũng chính thức gia nhập trận chiến.
“Hai ngài, sao lại đến đây?” Olive tuy đã thấm mệt, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười như thường, diễm lệ và gợi cảm.
Giản Lục liếc Chris, không cần nói cũng hiểu.
Olive nghĩ Chris là anh của hai cậu nhóc, đinh ninh như vậy nên không hỏi thêm gì, hơn nữa khi nhận ra Hynes tuy nhỏ tuổi nhưng sức chiến đấu mạnh không kém gì thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, cô rất đỗi kinh ngạc. Còn Giản Lục, tuy mặc áo của Pháp sư tập sự, nhưng cậu không ra tay, cũng không biết thuộc tính phép thuật của cậu là gì, chỉ thấy cậu lấy một đống cuộn giấy phép thuật ra ném.
Ném một cuộn hệ thổ, một loạt mũi tên đất đâm cho bầy Minh Linh trùng rơi rào rào; ném thêm một cuộn hệ thủy, một cột nước bắn bay Minh Linh trùng đi xa; ném tiếp một cuộn hệ băng, chớp mắt đã đóng băng những con Minh Linh trùng bị nước cuốn. Rồi lại một vòng tuần hoàn.
Giản Lục tỏ vẻ: Anh giàu thế đấy!
Thấy Giản Lục lấy cuộn giấy phép thuật làm vũ khí, các lính đánh thuê của Tật Phong hết giật mình rồi trở nên đờ đẫn, tuy chỉ là cuộn giấy phép thuật sơ cấp, nhưng giá bán không hề rẻ, nay bị cậu ném hết cái này đến cái khác như cải trắng, nhìn ghen tị muốn chết. Nhưng cũng có thể đoán được rằng, hẳn là có một vị Pháp sư hoặc Luyện kim sư biết vẽ cuộn giấy phép thuật đứng phía sau ba người họ.
Khi bình minh sắp ló dạng, phía xa bỗng truyền đến dao động không gian rất nhỏ.
Olive buột miệng chửi tục, hâm mộ rằng: “Chẳng qua chỉ là mấy con sâu cỏn con, vậy mà Liệt Hỏa dùng đến cả cuộn giấy dịch chuyển không gian, thừa tiền không có chỗ tiêu à!”
Những người khác cũng sôi nổi tiếp lời, vì Pháp sư hệ không gian quá hiếm, sản phẩm hệ không gian lại đa tác dụng, nên hễ là vật liên quan đến không gian đều bị săn lùng, mà cuộn giấy dịch chuyển không gian càng được ưa chuộng, nếu gặp nguy hiểm không chống chọi được cứ việc dùng nó bỏ chạy, như thế an toàn và cũng được đảm bảo hơn.
Không ngờ Liệt Hỏa lại có cuộn giấy dịch chuyển không gian, thật khiến người khác hâm mộ ghen ghét. Dù Giản Lục là Thánh tử của Thần điện Ánh Sáng cũng không có mà dùng đâu, thôi bỏ đi, cậu chỉ là một Thánh tử bù nhìn, không ai cho cậu thứ quý giá như vậy.
Tuy Giản Lục ganh tỵ lắm, nhưng cậu nhanh chóng ổn định lại cảm xúc của mình, tiếp tục nghiêm túc giải quyết Minh Linh trùng, cậu bảo Hynes canh giúp, nhân lúc người khác không chú ý tiếp tục nhét Minh Linh trùng vào ô chứa đồ, nhìn số lượng Minh Linh trùng bắt được, suýt thì cười rách cả mặt.
Sắc trời dần sáng, màu xanh trên người Minh Linh trùng nhạt dần, bấy giờ những con sâu màu đen lộ ra hình dáng thật, mất đi ánh sáng, quả rất giống những con kiến dị dạng, hai cái râu gần miệng rung rung, chúng vội vã chui xuống lòng đất, biến mất dạng.
.
Chương 020: Cùng giường chung gối… có gì đó sai sai?
Những tia nắng ban mai xuyên qua tán cây tràn vào rừng, cả thế giới tắm mình dưới ánh bình minh mờ ảo.
Sau khi Minh Linh trùng rút đi như thủy triều, bấy giờ dù là Chiến sĩ hay Pháp sư, việc chiến đấu không ngừng nghỉ trong sáu bảy giờ đồng hồ đã khiến họ vô cùng mệt mỏi, nguy hiểm qua đi, chẳng ai màng hình tượng nữa ngồi bệt xuống đất. Nơi vốn được đặt lá chắn phép thuật có rất nhiều thi thể của Minh Linh trùng, chi chít chồng chất đập thẳng vào mắt.
Giản Lục cũng nằm nghiêng ra đất, đầu đau từng cơn, đây là triệu chứng của việc cạn kiệt sức mạnh tinh thần.
Pháp sư muốn dùng phép thuật cần đáp ứng hai điều kiện, một là sức mạnh tinh thần, hai là năng lượng phép thuật, sức mạnh tinh thần và năng lượng phép thuật đều tăng theo cấp bậc của Pháp sư, cậu bắt Minh Linh trùng thả vào ô chứa đồ suốt cả đêm, mặc dù số lượng không bằng một phần mười tổng số, nhưng đây vẫn là một thử thách rất lớn với cậu.
Tuy trận chiến kết thúc nhưng không ai dám thả lỏng, sợ ma thú trốn trong rừng bất ngờ từ đâu chui ra. Thế nên chỉ nghỉ ngơi một lát, Olive đã đứng lên.
Sau đó cô phát hiện, Chiến sĩ trẻ tuổi tóc nâu và hai cậu nhóc đi cùng hắn cũng đứng dậy, và rồi cô bỗng thấy một việc kỳ lạ, thiếu niên tóc bạc với gương mặt đẹp tuyệt trần đứng đó, rất tự nhiên cúi đầu để cậu nhóc bên cạnh dùng khăn lau mồ hôi và vết bẩn trên mặt, có vẻ đang điều chỉnh lại tác phong, chẳng mấy chốc đã lại trở nên chỉnh tề cao quý.
Không, khí chất của cậu vốn dĩ đã cao quý thánh khiết rồi, nhìn là biết ngay được dạy dỗ tốt, gương mặt vẫn còn trẻ con với ngũ quan trông vô cùng hoàn mỹ và thông minh, khi đôi mắt nhạt màu nhìn người khác, sẽ chỉ cảm thấy cậu lạnh lùng, không có cảm xúc của kẻ phàm tục, khiến người ta phải hoài nghi thiếu niên ngây thơ vô tội đêm qua mình gặp chỉ là ảo giác.
Chắc là ảo giác thôi.
Khác dáng vẻ mồ hôi và máu bê bết sau một đêm chiến đấu của họ, thiếu niên sạch sẽ như Tinh linh trong rừng vậy, chẳng hề hài hòa với khung cảnh xung quanh.
Olive phát hiện, thật ra trong ba người này, thiếu niên có đôi mắt lạnh nhạt mới là người dẫn đầu, hai người còn lại có vẻ là cấp dưới. Nhìn dung mạo lẫn khí chất của cậu, nếu không xuất thân quý tộc thì cũng là người của một thế lực lớn.
Suy đoán này khiến Olive rùng mình, cô bèn mỉm cười đến gần: “Lần này cảm ơn các cậu đã khảng khái giúp đỡ, tôi là Phó đoàn trưởng của đoàn lính đánh thuê Tật Phong đế quốc Edith, Olive Bale. Gặp nhau nghĩa là có duyên, sau này nếu các cậu cần giúp đỡ, cứ đến trụ sở lính đánh thuê Tật Phong tìm tôi.”
Giản Lục đánh giá cô, cậu còn nhớ cô em gái ước ao được tự mình đi vào thế giới truyện từng phân tích với cậu, trong một cuốn nữ cường, hễ là nhân vật nữ xuất hiện đều sẽ thuộc hai loại, một loại là nữ phụ độc ác luôn cản đường nữ chính, còn lại là nữ phụ qua đường mờ nhạt một lòng trung thành với nữ chính. Không biết cô nàng này thuộc loại nào, Giản Lục thấy hẳn là loại thứ nhất.
“Không cần khách sáo.” Giản Lục đáp ngắn gọn, đoạn nhìn về đống xác Minh Linh trùng trên mặt đất.
Olive nhìn mặt đoán ý, lập tức rằng: “Mỗi người một nửa, cậu thấy sao?”
Quyết định như vậy Tật Phong bị thiệt, dù chỉ là sâu cấp bốn, nhưng đêm qua có hai người chết, thời gian chiến đấu cũng dài, mấy người Giản Lục tham gia cũng chỉ hỗ trợ, không làm gì hơn. Nhưng Olive đã ngầm suy tính ba người Giản Lục rất bí ẩn, lại không rõ lai lịch, chỉ riêng việc hôm qua họ bị Minh Linh trùng tấn công mà có thể rút lui an toàn, còn trợ giúp người khác đã đủ biết họ không đơn giản.
Theo nguyên tắc giữ mối quan hệ tốt đẹp, hy sinh một chút cũng không sao, không chừng sau này sẽ có ích.
Giản Lục liếc nhìn những lính đánh thuê khác của Tật Phong, thấy dù trên mặt họ lộ vẻ bất mãn nhưng không ai phản đối quyết định của Olive. Giản Lục lắc đầu lạnh nhạt, “Một phần tư là được.”
Làm người không thể quá tham lam, sẽ bị quả báo.
Olive nhướn mày đánh giá vẻ mặt lạnh lùng của thiếu niên, vốn dĩ gương mặt này rất xuất sắc, nhưng màu mắt quá nhạt, lúc đối diện với cậu, người ta sẽ cảm thấy dường như trong đôi mắt kia không chứa nổi bất cứ thứ gì, lạnh lẽo cùng cực như băng tuyết, song chẳng hiểu sao lại rất hợp với gương mặt, khiến khí chất của cậu cũng trở nên cao quý xuất trần.
Thật kỳ lạ.
“Lời của ngài khiến người khác khó lòng từ chối.” Olive vén mái tóc dài, cười càng thêm quyến rũ: “Tiếc rằng quý ngài đây còn nhỏ, nếu không tôi đã yêu mất rồi.”
Vừa dứt lời thì thấy cậu nhóc tóc vàng lườm mình bằng đôi mắt lạnh lẽo, rõ ràng chỉ là một cậu bé mười tuổi nhưng lại khiến cô khiếp sợ, cảm nhận được sự nguy hiểm mơ hồ.
Giản Lục dở khóc dở cười, ngoại hình miệng còn hôi sữa của mình sao mà có được tình yêu của một cô nàng mạnh mẽ không thua đàn ông như vậy chứ? Chỉ có một khả năng, em gái này đang trêu cậu! Mà mẹ nó cậu còn phải giữ vẻ lạnh lùng cao quý, không thể trêu lại nữa.
“Hynes.” Giản Lục gọi.
Hynes liếc Olive với ánh mắt âm u, đoạn bước đến, vung tay, lấy đi một phần tư số xác Minh Linh trùng trên mặt đất.
“Tạm biệt.” Giản Lục chào Olive theo lễ nghi của Pháp sư rồi kéo Chris rời đi, liền mạch và dứt khoát.
Olive há hốc mồm, vốn còn muốn trò chuyện thêm vài câu lấy chút thông tin có ích từ họ, không ngờ họ lại quả quyết không cho người khác cơ hội như thế khiến cô dở khóc dở cười. Lạnh lùng cao quý vượt mức rồi đấy.
Dù rất mệt nhưng Giản Lục vẫn cố gắng chống đỡ, mau chóng rời đi cùng bọn Chris.
“Tìm nơi an toàn nghỉ ngơi trước.” Giản Lục dặn dò.
Chris gật đầu, gần hai giờ sau khi đi hết địa bàn của đám ma thú cấp bốn, họ tìm được một hang động bỏ hoang bên vách đá. Hang động này hẳn là do một ma thú trung cấp để lại, tro bụi cỏ khô phân khô bên trong đã tồn tại rất nhiều năm, có thể thấy bỏ hoang đã lâu, tạm thời xem như an toàn.
Giản Lục ném một cuộn giấy phép thuật hệ phong vào, gió to nổi lên cuốn rác rưởi bên trong ra ngoài, lại ném một lọ thuốc phép có tác dụng thanh lọc không khí, chẳng mấy chốc hang động đã trở nên sạch sẽ, sau đó dựng thêm lều, bày trí phép thuật cảnh báo, nơi nghỉ ngơi tạm thời được hình thành.
Ăn xong vài thứ đơn giản, để Chris canh gác, Giản Lục và Hynes vào trong nghỉ ngơi.
Giản Lục vào lều tắm rửa sạch sẽ, thay áo choàng phép thuật rồi nằm lên giường đơn trong lều.
Hynes cũng nhanh chóng tắm rửa ra, y đứng nhìn hai chiếc giường đơn đặt song song, sau đó leo lên giường của Giản Lục.
Giản Lục sắp ngủ thì phát hiện tên nhóc đã ngủ riêng từ năm tám tuổi bỗng bò lên giường mình, cậu miễn cưỡng mở mắt, nhìn y với gương mặt vô cảm.
Hynes nhìn cậu với vẻ buồn bã: “Ngài thích người phụ nữ kia à?”
Giản Lục: =口=!
“Ngài không phản đối những lời cô ta nói lúc đó…” Hynes tiếp tục nói với giọng mất mát.
Đó là vì phủ nhận rất vô nghĩa, sẽ chỉ khiến em gái tích cực trêu đùa hơn thôi, vả lại cậu là người lịch thiệp, sẽ không tự dưng làm em gái mất mặt, bị trêu một chút cũng chẳng hề gì.
Lòng phỉ nhổ điên cuồng, nhưng ngoài mặt lại cao quý lạnh lùng, “Đừng nghĩ linh tinh.”
Hynes nhìn cậu chằm chằm, đã không còn cảm giác phấn khích khi tối qua Giản Lục chia sẻ bí mật của cậu với y nữa, mà chỉ còn sự buồn bã: “Sau này ngài cũng như những Thánh tử trước của Thần điện Ánh Sáng, kết hôn với Thánh Nữ sao?”
Kết hôn với Amelia… Giản Lục ưu sầu, cậu xem Amelia như em gái, sao có thể cưới em gái của mình chứ? Hơn nữa chồng của Amelia cũng xuất hiện rồi, cậu đâu thể cướp vợ người ta.
“Không đâu.” Cậu khẳng định.
Tâm trạng của Hynes lại tốt lên, y biết trước giờ Thánh tử Thánh nữ của Thần điện Ánh Sáng nếu thích nhau sẽ kết hôn, sau đó chờ đến độ tuổi nhất định sẽ tự bỏ đi thân phận Thánh tử Thánh nữ, nghĩ vậy thì tâm trạng y lại không vui, còn vì sao không vui, tạm thời y chưa rõ lắm.
Bị y quấy rầy, Giản Lục mệt chịu không nổi, mắt đã díp lại, cậu vỗ thiếu niên đang nằm sấp bên vai mình, lẩm bẩm: “Được rồi, mệt mỏi cả đêm, nghỉ ngơi trước đã, có gì dậy nói sau.”
Hynes sung sướng đáp lại rồi vùi đầu vào ngực cậu, ôm eo cậu ngủ.
Giản Lục cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng cơn buồn ngủ ập đến zzzzz~
.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro