131
Chương 131
Sau khi quay về đại lục Olaven, việc đầu tiên Giản Lục làm là tới điện phụ của Thần điện Ánh Sáng trong tòa thành gần nhất.
Hành lang không gian giữa hai giới nằm trong sâu trong một ngọn núi ở phía nam đại lục, sau khi họ ra ngoài, Hynes lập tức vung tay phá hủy hành lang rồi mới cùng Giản Lục rời khỏi ngọn núi, tiến về phía thành thị Nhân loại.
Tới điện phụ của Thần điện Ánh Sáng, Giản Lục nói rõ thân phận, được Cha xứ của Thần điện đích thân dẫn đi nghỉ ngơi. Qua lời Cha xứ, Giản Lục được biết đôi chút về những chuyện xảy ra trong Thần điện Ánh Sáng và đại lục Olaven.
Thứ nhất, dạo gần đây đại lục Olaven không được yên ổn, không những thường xuyên có ma vật từ vùng đất cực nam vượt đại dương lên bờ quấy rối Nhân loại – dù Ma vương đã về Ma giới, song vẫn thả một ít ma vật sang Nhân giới qua hành lang không gian, hành động này cũng như một phép thử với Nhân giới, chi cần không gây ra chuyện lớn, các bậc thầy cấp Thánh sẽ không can thiệp.
Tiếp theo là cục diện giữa bốn đế quốc lớn, Vương tử duy nhất của đế quốc Laluna ở phía bắc đại lục bị ám sát, Quốc vương và Vương hậu của đế quốc Laluna đau buồn nên lâm bệnh, không thể chấp chính, cuối cùng quyền lực nắm giữ đế quốc Laluna rơi vào tay công tước O’Gorman, cũng vì vậy mà công tước O’Gorman quay lưng lại với Thần điện Ánh Sáng, đứng về phía Giáo hội Yexi. Chuyện của đế quốc Laluna ảnh hưởng tới tình bang giao với ba đế quốc lớn khác, Thần điện Ánh Sáng không thể không ra mặt xử lý, lúc này đang giằng co với đế quốc Laluna.
Cuối cùng là chuyện Giáo hội Yexi bỗng mọc lên đột ngột như măng mọc sau mưa, chỉ sau một năm ngắn ngủi, Giáo hội Yexi đã được nhiều người biết tới, tuy hiện giờ nó còn nhỏ yếu, chưa đủ để chống lại thần quyền của Thần điện Ánh Sáng, nhưng theo thời gian sẽ trở thành mối họa lớn cho Thần điện, đó là điều Thần điện không thể nào chịu được.
Giản Lục nghe Cha xứ nói xong rồi cho hắn lui, mở cuộn giấy truyền tin của Thần điện ra, y như rằng thấy trên đó có mấy tin tức, không chỉ Giáo hoàng nhắn gửi mà còn có cả các trưởng lão, rõ ràng rằng họ rất không vui khi thấy cậu mất tích một năm mà không gửi lại bất cứ thông gì về Giáo hội Yexi.
“Giản, Andrews gửi tin tới.” Hynes cầm một cuộn giấy truyền tin, ngẩng đầu nhìn cậu và cười, đôi mắt thẳm xanh sáng ngời như bầu trời tháng năm: “Hắn đã thu nhặt được một ít tài liệu về Giáo hội Yexi, còn điều tra ra danh tính Nữ thần của Giáo hội Yexi.”
Giản Lục nhìn y, không bất ngờ khi chợ đen tìm được những tài liệu này, đây là lí do mà cậu muốn giành lấy chợ đen từ tay Elvira: “Đưa tài liệu cho ta.”
Hynes cười tủm tỉm đưa cho cậu, không quan tâm Giản Lục dùng nó làm gì, thậm chí y còn hy vọng có thể dùng chỗ tài liệu này khuấy đảo đại lục Olaven cho rối ren thêm, như vậy y mới có thể đục nước béo cò, đạt được điều mình muốn.
Có tài liệu về Giáo hội Yexi từ chợ đen, Giản Lục lật xem một lát, tiện đó sửa chữa vài chỗ rồi dùng cổng dịch chuyển không gian chuyển về điện chính của Thần điện Ánh Sáng. Tất nhiên cũng không giấu giếm mà chuyển cả thân phận của Nữ thần Giáo hội Yexi.
Hynes đứng phía sau cậu, mắt không rời bóng dáng cậu, thấy cậu làm vậy thì nhướng mày, không lấy làm lạ.
“Giản, hóa ra Elvira O’Gorman chính là Nữ thần của Giáo hội Yexi.” Hynes vòng tay ôm hông cậu, dính chặt vào cậu như loài vật không xương.
Giản Lục không nói gì, đây là chuyện cậu đã biết từ lâu.
“Anh nói xem, sau khi có được tin này, Thần điện Ánh Sáng sẽ làm gì?” Hynes như đang lẩm bẩm một mình: “Sự phát triển của Giáo hội Yexi trong một năm qua quá mau lẹ, tuy vẫn chưa là gì, nhưng chắc chắn Giáo hoàng đã nhìn thấy mối nguy hiểm tiềm tàng từ Giáo hội Yexi, rồi Thần điện Ánh Sáng sẽ cử người tới diệt trừ Giáo hội…”
Đó mới là lúc sự hỗn loạn của đại lục Olaven thực sự bắt đầu.
“Giản, có vẻ anh không lo lắng chút nào.” Hynes áp sát tai cậu, đôi tay vô thức siết chặt người cậu: “Anh không lo cho Thần điện sao?”
“Có gì phải lo lắng?” Giản Lục bình thản nói: “Tạm thời Giáo hội Yexi chưa làm gì được Thần điện Ánh Sáng.”
“Anh nói là tạm thời.” Hynes bắt bẻ lời cậu.
Giản Lục không muốn đôi co với y, dẫu sao thì chỉ cần tên này ngoan ngoãn, Elvira không có gián điệp trong Thần điện Ánh Sáng, với chút thực lực hiện giờ của Giáo hội Yexi, để lật đổ được Thần điện Ánh Sáng không phải chuyện một sớm một chiều, thực sự không cần lo lắng.
Nghĩ rồi, cậu đưa tay xoa đầu con rồng đang dán sau lưng.
Hynes không biết cậu đang nghĩ gì, song động tác dịu dàng khiến y rất thích, không khỏi cắn một cái lên phần gáy trắng trẻo của cậu, cánh tay siết chặt ôm cậu vào lòng, tiện đà ngồi vào ghế, cúi xuống hôn lên đôi môi tái nhợt của chàng thanh niên, xông vào khoang miệng mềm mại mặc sức quấy đảo cho đến khi người cậu bủn rủn, mặc y muốn làm gì thì làm.
“Chờ đã, nơi này là…”
Giản Lục đưa tay ngăn cản, Hynes xoay người cậu lại, để cậu ngồi trên đùi mình, vén áo phép của cậu lên, một bàn tay lần theo đùi vuốt ve lên trên, chạm tới vật giữa hai chân thì vừa hôn vừa kích thích, giọng nói trầm thấp: “Không chờ được!”
Sau một phen cuồng loạn, người Giản Lục mềm nhũn, chỉ có thể để người kia ôm đi tắm, rồi lại ôm về giường, uể oải không muốn cử động, để chàng trai nọ xoa bóp cho mình mà không thấy gượng gạo.
Con người rồi sẽ quen với một vài chuyện, quen rồi bất giác sẽ sinh lòng ỷ lại.
Cơ thể mệt mỏi, song Giản Lục không chìm vào giấc ngủ ngay mà lấy ra mấy cuộn giấy truyền tin, báo bình an với những người bạn lo lắng cho mình. Nhận được tin, bọn Priestley và Amelia nhắn lại ngay, vì thế Giản Lục bèn trò chuyện với đám bạn qua cuộn giấy truyền tin.
Cách giao tiếp này khá giống nhắn tin bằng di động, song phản hồi chậm hơn di động, phí tổn lại cao.
Hynes nằm trong lòng cậu, nhìn cái tên trên một cuộn giấy truyền tin, mắt đỏ hoe, sau cùng bình tĩnh lại.
“Giản, đêm khuya rồi, ngủ đi thôi!” Hynes có hơi ghen tị, rõ ràng y mới là người ở bên cạnh cậu, vậy mà cậu vẫn bị những người khác làm phân tâm.
Giản Lục không để ý tới y, cậu đang đọc tin Amelia gửi tới, Amelia kể lại chuyện của mình trong gần một năm qua, còn nói sang năm mới cô sẽ tổ chức hôn lễ với Vương tử Alex, mong cậu và Hynes cuối năm về tham dự hôn lễ. Việc kết hôn cửa Amelia là việc lớn, Giản Lục là anh trai đương nhiên phải về dự.
Giản Lục vừa trả lời Amelia xong, bất thình lình cuộn giấy trong tay bị lấy mất, thế rồi “anh chàng hầu hạ” trong lòng nhào lên, nhấc hai chân cậu đặt lên hai chân mình, đâm thẳng vào, nói năng rất hùng hồn: “Nếu anh không muốn ngủ, vậy chúng ta làm chuyện có ý nghĩa đi.”
Giản Lục: “…”
Khi mọi đã xong xuôi, Giản Lục nhấc chân đạp con rồng xấu xa no ấm sinh ấy ấy xuống đất, ngặt nỗi anh chàng mặt dày kia không thấy mình sai ở đâu, ngang nhiên trèo lên giường sà vào lòng cậu, nói một cách vô tội: “Em là rồng, muốn làm với người yêu là lẽ đương nhiên!” Đoạn giương mắt háo hức nhìn cậu.
Giản Lục không mắc mưu, trùm chăn lên người, từ chối yêu cầu được ôm cậu ngủ của y.
Hôm sau, khi ánh mặt trời lọt qua cửa sổ Giản Lục mới tỉnh dậy.
Khi tỉnh lại cơ thể vẫn thấy nặng nề do vận động quá mức, mệt mỏi không muốn dậy, có lẽ vì trở về xã hội loài người, thần kinh căng thẳng đã lâu được lơi lỏng, nên không còn sức. Cậu không rời giường nổi, Hynes mừng rỡ quấn lấy cậu trên giường, đến mức Giản Lục cảm thấy thà ra ngoài đi dạo một chút còn tốt hơn.
Hai người ăn mặc chỉnh tề rồi chào tạm biệt điện phụ của Thần điện.
Còn nửa năm mới tới hôn lễ của Amelia nên không cần về vội, Giản Lục định vào khu rừng Tinh linh thêm lần nữa.
“Tới đó làm gì?” Hynes không muốn đi, tuy việc Giản Lục bị Ma vương bắt tại khu rừng Tinh linh không liên quan gì đến các Tinh linh, song y vẫn giận chó đánh mèo, thậm chí không muốn đặt chân vào đó nữa. Một năm xa cách Giản Lục gần như khiến y phát điên, nếu Giản Lục không tự tìm tới, chứng tỏ trong lòng cũng có y, Hynes cảm thấy khi gặp lại Giản Lục y sẽ không kìm nổi mình làm những chuyện điên cuồng hơn nữa.
Nghĩ rồi, y đột nhiên hỏi: “Giản, hay là anh tới đảo Rồng với em đi.”
“Đảo Rồng?” Giản Lục nhìn y, vẻ ngạc nhiên: “Cậu biết đảo Rồng ở đâu à?”
Đã mấy nghìn năm tộc rồng không tới thế giới của Nhân loại, dù có tới, họ cũng không ở lâu mà quay về đảo Rồng ngay, hơn nữa đảo Rồng ở nơi bí ẩn, không có rồng dẫn đường, Nhân loại không thể nào tới được.
“Tất nhiên rồi, giờ em là rồng Hoàng Kim, có truyền thừa của rồng.” Hynes càng nghĩ càng thấy tới đảo Rồng là một đề nghị tuyệt vời, y cũng cần tới đảo Rồng xem thử, biết đâu lại phát hiện món quà bất ngờ ở đó.
“Có kịp hôn lễ của Amelia không?” Giản Lục hỏi.
“Đương nhiên rồi, cả đi cả về chỉ hai tháng thôi.” Hynes biết Giản Lục rất quan tâm tới Amelia, tuy cũng hơi ghen, nhưng Amelia sắp lấy chồng rồi, nên không để bụng.
Hynes lập tức biến thành rồng Hoàng Kim chở Giản Lục bay về phía đảo Rồng.
***
Tại trụ sở của Giáo hội Yexi, cao nguyên đá Aetas.
“Leicester, ngươi biết đảo Rồng ở đâu ư?” Elvira ngạc nhiên nhìn thiếu niên đẹp tuyệt trần.
Leicester là nô lệ cô mua về từ chợ đen sau khi tới thế giới này để đối phó gia tộc O’Gorman, vốn chỉ định mua vài nô lệ dạy dỗ họ làm việc cho mình, không ngờ nô lệ gầy gò thấp kém sau mấy năm dạy dỗ lại có vẻ ngoài quyến rũ đến thế, quan trọng nhất là hắn yêu cô bằng cả sinh mệnh, hiến dâng tất thảy, coi cô như Nữ thần.
Được yêu say đắm như vậy, Elvira có phần cảm động, cuối cùng thì sự kiên trì chờ đợi của hắn cũng lay động được cô, cô chấp nhận tình cảm của hắn và ở bên hắn. Hơn thế để rửa sạch thân phận nô lệ của hắn, cô không ngần ngại dùng năng lượng của Thần xóa đi dấu ấn nô lệ trên người hắn, ra lệnh cho những người khác phải kính trọng hắn.
Leicester là người đi theo cô sớm nhất, từ khi cô vào thế giới này đã ở bên cạnh lặng thầm chăm sóc cho cô, có thể nói tình cảm giữa họ là đơn thuần nhất, vậy nên tình cảm Elvira dành cho hắn rất khác biệt, sâu nặng hơn Grantham và những người khác.
Leicester đặt mái tóc đen của cô lên môi, chất giọng hay đến nao lòng cất lên: “Thưa vâng, ta biết đảo Rồng ở đâu, trước khi trở thành nô lệ, mẹ ta đã từng dạy cách tiến vào đảo Rồng, ngài biết đấy, mẹ ta từng là tình nhân của rồng Đen, bỏ mạng một cách oan uổng…” Dứt lời, đôi mắt đẹp như phỉ thúy của thiếu niên trở nên ảm đạm.
Elvira biết xuất thân của hắn, tình thương yêu trào dâng trong lòng, ngả vào vòng tay hắn và nói: “Leicester, ngươi yên tâm, ta sẽ giết con rồng Đen khốn khiếp kia báo thù cho mẹ ngươi.”
Leicester xúc động không nói nên lời, chỉ có thể ôm người trong lòng thật chặt, nghẹn ngào: “Cảm ơn, Elvira, ngài là người ta yêu nhất trên đời.”
Elvira cũng mỉm cười hạnh phúc, bỗng nhận ra hơi thở lạ xuất hiện trong phòng, cô ngước mắt lên nhìn, đặng vươn tay về phía người đứng ở cửa: “Grantham, ngươi về rồi à? Lại đây nào ~”
Grantham bối rối trước nụ cười đầy mê hoặc của cô, bước lại gần, thành kính đặt một nụ hôn lên trán cô gái đang tựa vào lòng thiếu niên tuấn tú.
“Elvira, ta đã về.”
***
Khi sương mù trên biển trở nên dày đặc, Hynes buộc phải đáp xuống một ốc đảo nhô lên khỏi mặt biển.
“Hình như trời sắp mưa rồi.” Giản Lục nheo mắt quan sát biển cả mênh mông, lập tức bảo Hynes đi dựng lều, còn cậu tạo một pháp trận bảo vệ trên đảo.
Nơi đây là biển Mogros tiếp giáp phía đông đại lục, còn có tên khác là biển Chết, gọi là biển Chết bởi trên biển lắm sương mù, sóng dâng cuồn cuộn, thuyền bè qua lại rất dễ lạc đường, thuyền sẽ bị những cơn sóng lớn bất ngờ lật đổ, bị sinh vật biển kéo xuống đáy biển làm đồ ăn cho chúng.
Ít ai bình an vượt biển Mogros, dần dần, nó mang tên biển Chết, tới bây giờ hiếm người còn nhớ tên thật của nó, chỉ gọi là biển Chết mà thôi.
Giản Lục khó mà ngờ rằng đảo Rồng tọa lạc trên biển Chết, nhưng ngẫm lại cũng hợp lí, chỉ rồng không coi vùng biển nguy hiểm này ra gì, đi qua sương mù một cách an toàn, Nhân loại và các sinh vật khác đều dễ mất phương hướng.
Khi cơn bão tới, họ đã vào trong lều rồi.
Có pháp trận bảo vệ nên không sợ bão, dù bên ngoài có mưa rền gió dữ, sóng dâng tiếp giáp trời, ào ạt xô bờ, trong lều vẫn ấm áp thoải mái.
Trong nồi, mùi cá nấu thơm phức, cạnh đó là niêu cơm ngô, còn có cả hải sản nướng, mùi đồ ăn nức mũi.
Hynes gắp một miếng cá trắng bóc non mềm đã được gỡ xương đưa lên miệng Giản Lục, thấy cậu há miệng ăn theo phản xạ, ánh mắt tối sầm lại, cúi xuống hôn lên môi cậu, thậm chí còn lấy đi một nửa miếng cá cậu chưa nuốt.
Giản Lục dời sự chú ý từ cuộn giấy trong tay lên người y, nhìn trong chốc lát rồi lại tập trung vào cuộn giấy.
Amelia gửi tin tới, nói rằng từ khi cậu gửi những tài liệu về Giáo hội Yexi lấy từ chợ đen về Thần điện Ánh Sáng, Giáo hoàng và các trưởng lão rất vui mừng, sau khi bàn bạc, bèn quyết định cử Kỵ sĩ Ánh Sáng đi diệt trừ Giáo hội Yexi, thậm chí để Boswell, đội trưởng đội Kỵ sĩ Ánh Sáng chỉ huy.
“Boswell rời khỏi điện chính?” Hynes đọc được tin này thì cười khẩy: “Chắc chắn Giáo hoàng không biệt hậu quả của việc thả một con chó dữ ra ngoài.”
Giản Lục không nói gì, mở cuộn giấy truyền tin tiếp theo ra nhìn.
Cuộn giấy truyền tin này nói về tộc Thú nhân và tộc Người lùn, đây cũng là tài liệu chợ đen cung cấp, trên đại lục này không có bí mật nào mà chợ đen không biết, có đàn em Andrews nằm vùng trong chợ đen, rất tiện cho họ kiểm soát những thông tin trên đại lục.
Trên đó viết rằng Thần khí của tộc Người lùn và tộc Thú nhân vẫn chưa được tìm lại, thậm không ít dũng sĩ Thú nhân và chiến sĩ Người lùn bỏ mạng, khiến hai tộc đều rất căm tức, đã thề trước mặt Thần rằng nhất định phải băm vằm kẻ trộm Thần khí của họ ra thành trăm mảnh.
Giản Lục đọc đủ loại tin tức, Hynes ngồi cạnh đút thức ăn, thấy cậu ăn một cách ngoan ngoãn, y rất muốn ôm vào lòng thỏa chí một lần, song lại muốn ngắm nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cậu, nghiêm túc đến mức chấp nhận để người khác đút cho ăn – không thể không ghen tị, rõ ràng y ở ngay trước mặt.
Do đó, Giản Lục vừa đặt cuộn giấy xuống đã bị đè ra giường…
Sau ba ngày, cuối cùng trời cũng tạnh ráo.
Tuy tạnh ráo, sương mù trên biển lại dày đặc thêm, có thể nghe thấy giọng ca duyên dáng của người cá vọng lại từ trong sương mù, khiến người ta muốn đi tìm sinh vật lộng lẫy trong truyền thuyết ấy. Đương nhiên ai từng đọc cuốn “Ghi chép về đại lục” đều biết Nhân ngư không xinh đẹp như cổ tích, thậm chí vô cùng xấu xí và dữ tợn, chuyên dùng giọng hát thu hút sinh vật đi qua rồi kéo xuống nước ăn thịt.
Giản Lục ngồi trên một tảng đá lớn, xoa phần hông vẫn hơi nhức mỏi, vừa chỉ đạo Hynes thu dọn lều trại vừa nghe người cá hát.
Ba ngày nay Hynes được ngọt ngào, rất chăm chỉ lấy lòng cậu, vẻ mặt hớn hở, cả người như tỏa nắng.
Dọn dẹp xong, Hynes ôm Giản Lục vào lòng, xoa bóp hông cho cậu, nói với giọng ghen tuông: “Giản, anh đừng nghe sinh vật xấu xí kia hát nữa, chúng chỉ muốn dụ anh sang rồi ăn thịt anh thôi.”
Giản Lục liếc nhìn y, hững hờ: “Thật ra khá hay.” Nếu giữ được tỉnh táo, đúng là giọng hát của người cá rất êm tai.
Mắt Hynes biến thành mắt thú xếch ngược, bắt đầu muốn giết đám sinh vật kia, Giản Lục nhìn mà nín lặng.
Cậu nhận thấy hệ quả sau một năm mất tích ở Ma giới là tên này quản lý cậu càng chặt, gần như đến độ biến thái không rời một bước, lại còn hay ghen, y cũng chẳng che giấu sự ghen tuông của mình, ngang nhiên biểu lộ ra như muốn cậu phải thấy.
Giản Lục cạn lời.
“Đi thôi!” Giản Lục vỗ vào người y.
Hynes biến thành rồng Hoàng Kim tiếp tục chở Giản Lục bay tới đảo Rồng.
Bay gần một tháng, đảo Rồng đã ở ngay trước mặt, một tiếng rồng ngâm đột ngột xuyên qua sương mù, tiếng gầm đau đớn phá tan màn sương khiến người ta sợ hãi.
Giản Lục giật mình, phát ra tiếng đau đớn đến thế, hẳn rằng con rồng này gặp phải chuyện vô cùng khủng khiếp.
Hynes nghe thấy thì bay càng nhanh, chưa đầy một nén nhang đã đến nơi.
Khi lao ra khỏi màn sương mù, hòn đảo lớn hiện ra rõ mồn một, rộng lớn vô cùng, phía xa là non xanh nước biếc như tiên cảnh, đẹp nao nức lòng. Phía xa, có rồng bay trên đảo, cắt ngang qua khung cảnh bình lặng, nhưng con rồng này có vẻ chật vật, bay không vững, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Cuối cùng, rầm một tiếng, con rồng nọ ngã xuống đất.
Đó là một con rồng nhỏ chưa trưởng thành, rồng Xanh hệ thủy, nhỏ hơn rồng trưởng thành nhiều, cánh bị thương nhiều chỗ, nằm dưới đất rên rỉ, nước mắt rơi lã chã.
Rồng nhỏ đang khóc thảm thiết, nước mắt của nó bỗng bay lên khiến nó ngạc nhiên, ngẩng đầu lên thì thấy một Pháp sư Nhân loại và một Chiến sĩ tóc vàng đứng cách đó không xa, Pháp sư Nhân loại nọ vung tay lên cất nước mắt của nó vào một chiếc bình pha lê.
Nước mắt rồng cũng là một nguyên liệu cho thuốc phép.
Rồng nhỏ vừa thấy họ liền nhe răng, gầm lên hung dữ, nhưng vì bị thương quá nặng, tiếng kêu non nớt không có gì đáng sợ.
“Chậc! Con cái nhà ai ngu ngốc thế này, chẳng được tích sự gì.” Chiến sĩ tóc vàng bước lại gần, dùng chân đá vào mông rồng nhỏ, đá nó ra khỏi hố.
Giản Lục tiến tới kiểm tra cơ thể rồng nhỏ, thấy chỉ toàn vết thương ngoài da, bèn dùng thánh quang chữa trị cho nó.
Rồng nhỏ ngơ ngác nhìn họ, vẻ hung dữ nhường chỗ cho sự ngạc nhiên.
“Ngây ra đấy làm gì? Còn không mau dẫn đường?” Hynes mất kiên nhẫn lại đạp thêm phát nữa, không vì đối phương chỉ là một con rồng nhỏ mà nhẹ chân.
Rồng nhỏ bị đá vào mông rất đau, ấm ức lắm, nhưng không hiểu sao không dám chống lại y, yếu ớt kêu lên một tiếng.
“Câm miệng! Muốn cứu cha ngươi thì dẫn bọn ta qua đó ngay.”
Rồng nhỏ ỉu xùi cụp đuôi cất cánh, rồi lại quay đầu nhìn hai Nhân loại, dường như đang thắc mắc họ theo kịp kiểu gì. Nhân loại không nhanh bằng rồng.
Thế rồi, rồng nhỏ cảm thấy mình như được thấy sinh vật đẹp nhất trên đời, giữa không trung, chàng trai tóc vàng biến thành một con rồng Hoàng Kim vàng lấp lánh, màu vàng lộng lấy khiến nó hoa mắt say mê, thân hình duyên dáng mạnh mẽ không biết bao nhiêu tiền vàng mới đúc thành, đúng là một con rồng Hoàng Kim độc nhất vô nhị.
.
Chương 132: Một con Rồng xảo quyệt
Sự xuất hiện của rồng Hoàng Kim khiến rồng nhỏ mê tít, nín khóc, nó ra sức vỗ đôi cánh non nớt đuổi theo một cách mê mẩn như đang săn đuổi một kho báu, khiến Giản Lục nhìn mà cạn lời.
Hôm nay cậu đã tận mắt trông thấy mức độ “yêu vàng” của tộc Rồng, chẳng kém gì giới trẻ hiện đại mê thần tượng.
Ngặt nỗi rồng Hoàng Kim bay rất nhanh, rồng nhỏ đằng sau cố sức đập cánh mà vẫn không theo kịp, thấy đồng vàng sắp bay mất, nó không kìm nổi khóc òa lên.
Giản Lục: “…”
Giản Lục không biết những sinh vật khác lúc nhỏ có hay khóc nhè không, chứ con rồng nhỏ màu xanh này mau nước mắt vô cùng, đúng là xứng danh rồng xanh hệ nước? Nguồn nước dồi dào! Thấy nó khóc tội nghiệp quá, dù Hynes biết vẫn không có ý chờ, Giản Lục đành ra tay giúp đỡ, buộc một sợi dây ánh sáng quanh thân hình mũm mĩm của rồng ta, kéo nó bay đi như kéo một cánh diều.
Rồng Hoàng Kim ở ngay trước mắt, chỉ cúi xuống là thấy ánh vàng rực rỡ, rồng nhỏ mãn nguyện vô cùng.
Rồng Hoàng Kim bay cực nhanh, vút qua vài ngọn núi của đảo Rồng là tới nơi.
Đó là một hẻm núi rộng thênh mọc đầy cỏ vàng, từ xa nhìn lại, cỏ vàng mọc tràn hai sườn núi lấp lánh chói mắt như ánh nắng, dù bấy giờ vẫn chưa phải lúc tiết trời nắng ráo, vẫn thấy ấm áp tươi mới.
Bấy giờ hẻm núi xinh đẹp chẳng bình yên, mấy chục con rồng đứng trong hẻm gào lên phẫn nộ. Đối diện rồng là ba sinh vật đáng sợ không hè thua kém, đó là Phượng hoàng chín đuôi, Rồng ba đầu, Rắn quỷ Medusa, chúng toát lên khí thế hung bạo chẳng kém gì rồng, thậm chí còn có mùi vị hoang dã thời viễn cổ.
Nhìn thấy ba sinh vật đáng sợ này, đồng tử Giản Lục hơi co lại, giờ cậu mới hiểu vì sao rồng nhỏ khóc lóc chạy trốn thảm thương đến thế. Song chẳng mấy chốc Giản Lục đã phát hiện ba sinh vật viễn cổ nọ chỉ là con rối mà thôi, không có sinh mệnh. Tuy vậy chúng vẫn đem đến cảm giác y như đang sống, nhìn từ xa chẳng khác gì những con thú dữ bước ra từ viễn cổ, sức mạnh siêu việt áp đảo mọi con rồng ở nơi này.
Khi nhìn đến Elvira và những người đàn ông đứng trên lưng Rồng ba đầu, ánh mắt Giản Lục tối lại, cậu đã hiểu rõ tình hình.
Tiếng rồng ngâm vang vọng khắp đất trời, rồng Hoàng Kim lao vút đi với khí thế lẫm liệt, há miệng, ngọn lửa vàng xé toạc không gian, Phượng hoàng chín đuôi trốn đã nhanh lắm nhưng vẫn bị đốt mấy cọng lông đuôi.
Phượng hoàng chín đuôi rú lên, phun lửa phượng hoàng, nhưng nó đã bị khiên phép thuật ánh sáng chặn lại.
Trong ánh mắt kinh sợ của mọi người, rồng Hoàng Kim hạ cánh xuống trung tâm.
Đàn rồng đang tức giận im bặt lại, ngơ ngác nhìn rồng Hoàng Kim vừa từ trên trời đáp xuống, rõ ràng đã bị mê hoặc không còn phân biệt nổi phương hướng như rồng nhỏ, quên bẵng đi tình hình hiện tại. Việc rồng mất hết lí trí khi nhìn thấy vàng ngay cả lúc tình cảnh nguy cấp nhất đã trở thành một đề tài để Nhân loại tán chuyện say sưa, nay may mắn được chứng kiến, Giản Lục bỗng thấy xấu hổ thay.
Gì mà chủng tộc mạnh nhất trong truyền thuyết, thực ra chỉ là một đám tham tiền mà thôi.
“Là cậu!”
Giản Lục đứng trên lưng rồng Hoàng Kim, ngước nhìn lên, khẽ gật đầu với Elvira trước ánh mắt ngạc nhiên của cô.
Elvira từ nhìn rồng Hoàng Kim đã chuyển sang nhìn cậu, không hiểu chuyện ra sao, vẫn cố hỏi lại: “Gruffudd, cậu là Thánh tử Ánh Sáng sao?”
Giản Lục cầm quyền trượng Milotus trong tay, nhẹ gật đầu.
Kể ra cũng nực cười, năm lần bảy lượt Elvira muốn đối phó với Thần điện Ánh Sáng, thậm chí cử Ma vương bắt Thánh tử của Thần điện Ánh Sáng tới Ma giới để đả kích Thần điện Ánh Sáng, vậy mà không biết rằng mình đã gặp mặt cậu rồi. Không biết Thánh tử Ánh Sáng mặt mũi ra sao, chỉ qua lời Ma vương mà biết được Thánh kỵ sĩ bảo vệ Thánh tử là con rồng Hoàng Kim duy nhất đã thức tỉnh của đại lục Olaven.
Mãi cho tới giờ.
Rồng vốn kiêu ngạo, rất hiếm khi chịu để Nhân loại đứng trên lưng mình, càng miễn bàn tới việc ký khế ước. Lúc này, nhìn người nọ đứng trên lưng rồng Hoàng Kim, Elvira sao còn chưa hiểu, tâm trạng cũng thật phức tạp. Cô thật sự rất có thiện cảm với Jane Gruffudd, nể trọng cách làm người của cậu, ngày hội giao lưu Phép – Võ, sai lầm của cô khiến cậu bị không gian nhiễu loạn đưa tới nơi nào không rõ, cô cũng phảng phất niềm tiếc nuối, ngỡ rằng lúc sinh thời không thể gặp lại cậu nữa.
Nào ngờ khi gặp lại, cậu là Thánh tử Thần điện Ánh Sáng, cô là Nữ thần Giáo hội Yexi đối đầu với Thần điện, từ lúc vận mệnh bắt đầu hai người đã là kẻ thù của nhau.
Ai tinh mắt đều có thể nhận thấy nét mặt phức tạp khi hướng về Giản Lục của Elvira, mùi ghen tuông bốc lên, không chỉ con rồng hung dữ nọ nổi cơn ghen, mấy chàng trai bên cạnh Elvira cũng thấy chua chát, liếc nhìn nhau, ra quyết định không cho tên Gruffudd nọ sống sót trong đội quân hậu cung.
Họ không cần một Thánh tử Thần điện Ánh Sáng thâm sâu khó lường góp mặt thêm nữa.
Rồng Hoàng Kim gầm lên một tiếng vang vọng hẻm núi, bay về phía Elvira, há miệng, ngọn lửa lao đi như một con rồng vàng. Dĩ nhiên Elvira không chịu lép vế, lệnh cho Rắn quỷ Medusa cản lại rồng Hoàng Kim, còn cô nhảy lên, tay giơ cao quyền trượng của Nữ thần Bóng Tối, niệm phép thuật bóng tối, một con rồng lửa màu đen xông lên, bị rồng Hoàng Kim dùng móng cắt vụn.
Giản Lục đã xuống khỏi lưng rồng Hoàng Kim từ lâu, phất tay triệu hồi con rối thú Kim Nguyên để nó đối phó Rồng ba đầu, còn cậu đích thân đối đầu với đám Grantham, những con rồng còn lại cũng đã hồi hồn, gầm rú lao vào Phượng hoàng chín đuôi.
Bấy giờ hẻm núi vô cùng hỗn loạn, nhưng nhờ có rồng Hoàng Kim, Giản Lục và con rối thú Kim Nguyên gia nhập, phân tán sức mạnh của đối phương, phe rồng không ở thế lấy trứng chọi đá như trước mà dần chiếm thượng phong.
Giản Lục đấu phép với thiếu niên Leicester xinh trai, hẳn rằng tên Leicester này rất căm ghét cậu, phung phí phép thuật, chiêu nào cũng là thần chú cấp cao, Grantham thì đứng cạnh dàn trận quấy nhiễu Giản Lục, Pháp sư và Chiến sĩ phối hợp vô cùng ăn ý khiến Giản Lục dần rơi vào trạng thái bất lực.
“Ầm!” Một con rồng nước lao vút đi, đánh thẳng vào người Grantham.
Grantham lau mặt, vung kiếm, đấu khí vàng lao về phía rồng xanh nhỏ đứng sau Giản Lục, không ngờ một con rồng xanh bay tới, dùng tường nước chặn đấu khí lại, móng vuốt hất lên, Grantham bị hất ngược ra sau đập mạnh vào vách đá, phụt ra một ngụm máu. Rồng xanh này là mẹ rồng xanh nhỏ, cô căm hận đến xương tủy Nhân loại làm con mình bị thương, bay tới định giết chết gã.
Leicester biến sắc, không lo đối phó Giản Lục nữa mà lao nhanh tới ngăn rồng xanh mẹ lại, kéo Grantham chạy.
Giản Lục không đuổi theo mà nhìn về phía xa, Elvira đã bị rồng Hoàng Kim đánh bại, liên tiếp lùi về sau, tuy hai người mạnh xấp xỉ nhau, song có thể thấy nhờ vào cơ thể cứng cỏi mạnh mẽ của rồng, Hynes đã vượt xa cô nàng. Trông cô cực kỳ tức tối, không muốn đối đầu với rồng Hoàng Kim nữa, bèn huơ quyền trượng của Nữ thần Bóng Tối vào không trung, mở ra một hành lang không gian rồi dẫn người của mình tẩu thoát. Nhưng Hynes đâu muốn buông tha, khi hành lang không gian dần đóng lại, rồng Hoàng Kim phun lửa vàng vào đó, chỉ kịp nghe một tiếng hét thảm thiết vang lên, hành lang không gian đã khép kín.
Rồng Hoàng Kim hài lòng đáp xuống bên cạnh Giản Lục, biến thành thanh niên tóc vàng.
Cuối cùng cuộc chiến cũng kết thúc, ngoài những con rồng bị thương nhẹ từ trước, về sau tất cả đều bình an. Giờ đây đám rồng cũng biến thành người, lũ lượt vây quanh, nhìn Hynes bằng ánh mắt tôn thờ Thần (vàng).
Một người đàn ông tóc đỏ cường tráng tiến lại, nói với giọng phấn khích: “Ta là Atlas, tộc trưởng đương nhiệm của tộc Rồng, ngươi là hậu duệ của Thần Rồng đúng không? Thức tỉnh từ khi nào vậy?”
Thần Rồng trong lời Atlas thực chất chính là con rồng Hoàng Kim đã quay về Thần giới sau cuộc chiến giữa các vị Thần, sau khi chiến tranh kết thúc, các vị Thần nối nhau bị bắt quay lại Thần giới, rồng Hoàng Kim có sức mạnh cấp Thần tất nhiên cũng rời khỏi đại lục Olaven, tuy có để lại con nối dõi, song phần lớn số đó không thức tỉnh dòng máu rồng Hoàng Kim, hoàn toàn sống trong dáng vẻ của chủng tộc khác, đây là điều khiến rồng vô cùng tiếc nuối.
Nhìn thấy con rồng Hoàng Kim này, ngửi được mùi vị của người kia trên người y, Atlas phấn khích vô cùng, trong suy nghĩ của tộc Rồng, rồng Hoàng Kim có ý nghĩa đặc biệt, là đối tượng được săn đón nhất, tất nhiên sức mạnh của chúng cũng vượt trội hơn mọi thành viên của tộc Rồng.
Hynes hờ hững, không có phản ứng gì với lời nói của hắn.
Khi còn nhỏ y đã từng suy nghĩ về gốc gác của mình, lúc sau được Giản Lục dẫn về Thần điện Ánh Sáng, y có người mình khao khát, chẳng còn tha thiết với nó nữa. Tới giờ, y đã qua độ tuổi đặt nặng xuất thân của mình, dù biết cũng không để tâm.
Thấy y thờ ơ, Atlas không khỏi buồn bã.
Tất nhiên chỉ mình Atlas buồn bã thôi, số rồng còn lại đều vô cùng tôn kính và say mê Hynes, chỉ muốn dính lên người y, mong ngóng được thấy hình dáng thật của y, thậm chí có rồng nhỏ lại gần, rụt rè xin được nhìn hình rồng của y.
Hynes liếc nhìn những chú rồng con ngốc nghếch, lạnh lùng từ chối.
Nhờ có Hynes, Pháp sư Nhân loại là Giản Lục cũng được tộc Rồng chào đón nhiệt tình, nhất là sau cuộc chiến vừa rồi, ít nhiều gì cũng nảy sinh tình bè bạn. Sau đó họ được biết mục đích hôm nay bọn Elvira lên đảo Rồng, ra là để cướp cỏ Hơi Thở Của Rồng và lập khế ước với Rồng, tộc Rồng không đồng ý nên xảy ra cuộc chiến sinh tử.
Cũng trong ngày hôm đó họ được đám rồng tha thiết mời lên định cư trong khu cư trú của tộc Rồng tại đảo Rồng.
Đảo rồng rộng bao la, không thể đo đếm bằng mắt thường, phần lớn tộc Rồng đều ở trong hang, vì như vậy tiện cho việc cất giữ kho báu, các hang rồng cách rất xa nhau, bên trong mọc đầy cỏ Hơi Thở Của Rồng.
Tình yêu chung thủy của rồng với kho báu đã thành một căn bệnh khó có thể hiểu nổi.
Giản Lục liếc quanh, cảm thấy dù mắt có làm bằng titan cũng bị đàn rồng làm cho mù lòa vì chói mắt.
Hynes chọn một hang động cách xa khu cư trú của tộc Rồng, trong đó cũng rậm rạp cỏ Hơi Thở Của Rồng, ban ngày cả hang động đều ngợp trong màu vàng lấp lánh, ấm áp. Cỏ vàng có công dụng hút ẩm, giữ ấm, rồng ở trong hang dù là mùa đông giá rét cũng rất ấm áp.
Hynes hào hứng trang trí nhà mới, lạo xạo đổ ra một đống tiền vàng đá quý từ nhẫn không gian, chất đầy nửa hang, y lăn trên đó vài vòng, thỏa mãn ra mặt, rồi vươn tay về phía thanh niên đứng ở cửa hang: “Giản, lại đây nào.”
Giản Lục thoáng nhìn qua, cười ha ha, tỏ rõ cậu không có thói quen ngủ trên vàng.
Để ban đêm có thể nằm ngủ trong lòng Giản Lục, rồng Hoàng Kim đành ấm ức trải một lớp thảm lông dày trên đống vàng, tạo thành một cái giường chẳng ra kiểu gì – hay nói là một cái ổ thì đúng hơn, họ lăn trên đó mười mấy vòng cũng được.
Hynes hưng phấn lao vào lòng Giản Lục, cọ vào ngực cậu: “Hiếm khi tới một chuyến, chúng ta ở đảo Rồng thêm mấy ngày nhé, anh muốn lấy cỏ Hơi Thở Của Rồng mà đúng không? Ngày mai chúng ta đi cắt một ít. À đúng rồi, giản, nghe nói trên đảo Rồng có một ngôi mộ rồng, nếu rảnh chúng ta đi xem xem, ở đó có đồ tốt…”
“Nếu cậu dám vào mộ rồng, Atlas sẽ tống cổ cậu ra khỏi đảo.” Giản Lục nói ra sự thật.
“Không cho hắn biết là được.” Rồng Hoàng Kim coi trời bằng vung cảm thấy đó không phải vấn đề gì.
Giản Lục mặc xác y, nhắm mắt chuẩn bị ngủ.
Bỗng hông bị thít chặt, con rồng xấu xa vốn ngoan ngoãn rúc vào lòng cậu như một nam sủng hầm hè hỏi: “Giản, hôm nay ánh mắt cô ả O’Gorman như muốn ăn thịt anh vậy.”
“Ảo giác của cậu thôi!” Giản Lục bình thản nói, cậu và Elvira chẳng quen biết gì nhiều, lại còn là một vật hi sinh chết sớm, sao Elvira để mắt tới cậu được?
“Không phải ảo giác!” Hynes nhìn chằm chằm mặt cậu, nét mặt nhăn nhó, chỉ cần nghĩ tới ánh mắt mà đám nam nữ kia nhìn cậu, y lại có cảm giác muốn móc mắt chúng ra bóp nát. Y cúi đầu khẽ cắn môi cậu, nói bằng giọng vừa dịu dàng vừa ngọt ngào vừa quái lạ: “Anh là của em!”
Bấy đắc dĩ Giản Lục phải mở mắt ra, thấy vẻ mặt tên nhóc dữ dằn, đôi mắt xếch ngược lên hung ác, bèn xoa đầu y, những sợi tóc vàng lướt qua đầu ngón tay: “Cậu thật sự nghĩ nhiều rồi.”
“Không mà!” Hynes vẫn kiên trì, không phải y nghĩ nhiều, mà người này bẩm sinh đã có từ trường hấp dẫn, dù ở Thần điện Ánh Sáng, Remulas hay Vùng đất bị lãng quên, không ít người thầm thương trộm nhớ cậu, thậm chí Elvira cũng có thiện cảm với cậu.
Không biết nghĩ tới cái gì, y đột ngột cúi đầu nghiến ngấu hôn môi cậu, một bàn tay đỡ mông người dưới thân…
Hang động tràn ngập mùi hương ngọt ngào, mùi hương này khác với trước đây, chỉ hít một hơi cũng khiến người ta đỏ mặt, tim đập dồn khó kìm nén.
Giản Lục vươn cánh tay phủ đầy dấu vết, nhăn mặt uống một lọ thuốc phép, đầu óc quay cuồng nhờ thế mà tỉnh táo, tuy vẫn ngửi thấy mùi hương ngọt ngào phảng phất, song không khiến cậu mất kiểm soát như vừa rồi.
Rồng Hoàng Kim lại động dục, hơn nữa lần này vô cùng mãnh liệt, ảnh hưởng tới cả cậu, đây không phải một hiện tượng tốt.
Giản Lục cúi xuống nhìn người đang ngủ ngon lành trong lòng cậu, những sợi tóc vàng mềm mại buông lơi trên ngực cậu như móng vuốt mèo con khẽ khàng cào lên trái tim, khiến nơi ấy đều bị nắm gọn, như bị bóp thắt lại, thương yêu đong đầy.
Nhìn một lát, cậu duỗi tay xoa nhẹ mái tóc vàng, ánh mắt khó lường.
“Giản…”
Hynes mở mắt, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cậu, bèn áp lại khẽ hôn, cơ thể theo bản năng xông vào nơi ấm áp kia, ôm cậu tiếp tục làm chuyện trước đó. Y biết trên đảo Rồng có luồng khí khiến y động dục, nhưng y không muốn từ chối chút nào, chỉ muốn ôm người trong lòng mơ màng.
***
Giản Lục cảm thấy không chết trên giường vàng đúng là một chuyện may mắn.
Khi họ ra khỏi hang động, một tháng đã trôi qua, ngoài những chú rồng nhỏ non nớt, rồng trưởng thành đều nhìn họ bằng ánh mắt ngạc nhiên và đầy phức tạp.
Tuy đã lường trước tình huống này, song mặt Giản Lục vẫn không kìm được co giật một chút, sầm mặt không cho con rồng Hoàng Kim nọ gần gũi, quyết phải sống thanh sạch một thời gian.
Bấy giờ một bé rồng nhỏ vỗ đôi cánh mũm mĩm tới gần, giọng nói non nớt cất lên: “Thưa ngài, đây là cỏ Hơi Thở Của Rồng mà em hái, mẹ nói rằng Pháp sư Nhân loại nào cũng thích, cho ngài nè.”
Giản Lục nhận ra đây là rồng xanh nhỏ mình cứu ngày mới lên đảo Rồng, nhận lời cảm ơn của nó một cách vui vẻ: “Cảm ơn Adra.”
Rồng nhỏ tên Adra thấy cậu nhận thì hạnh phúc vô cùng, vỗ đôi cánh mềm: “Mẹ nói ngài Hynes động dục, ngài là tình nhân của ngài ấy, là ân nhân của Adra, không cần cảm ơn. Em biết ở đâu có cỏ Hơi Thở Của Rồng tươi tốt nhất, ngài đi với em nhé ~~” Chú rồng nhỏ thiếu một chiếc răng cửa hào hứng nói.
Giản Lục: “…”
Tộc Rồng giáo dục trẻ nhỏ như vậy có ổn không?
Quả nhiên rồng là một đám vô liêm sỉ vô đạo đức, tuy kinh hãi khi thấy đối tượng động dục của Hynes là một Nhân loại giới tính nam, nhưng họ chỉ băn khoăn một chút rồi tiếp nhận ngay, còn vui vẻ chúc mừng, đáng giận thật sự!
Giản Lục dùng hành động đánh vỡ tam quan của rồng, rồng dán lại tam quan của mình rồi đánh ngược cho liêm sỉ của Giản Lục nát vụn.
Những ngày trên đảo Rồng thật nhàn nhã thảnh thơi, sau khi Hynes về đảo, như kẻ lang thang được về nhà, ngoài miệng y không nói, thậm chí đôi lúc còn bắt nạt những bé rồng tới gần Giản Lục, song Giản Lục vẫn cảm nhận được sự thư thái của y, một sự thư thái từ cơ thể đến tâm lý.
Atlas rảnh rỗi thì gọi Hynes tới trò chuyện cùng mấy trưởng lão tộc Rồng, còn Hynes xem nhẹ tộc Rồng thế nào thì lại là chuyện khác. Ngoài lừa gạt tộc Rồng, Hynes còn nghiên cứu địa hình của đảo, vì thân phận rồng Hoàng Kim mà không ai nghi ngờ mưu mô xảo quyệt của y.
Tóm lại mọi thứ đều vô cùng thuận lợi.
Giản Lục được Adra và mấy bé rồng giúp đỡ thu hoạch được rất nhiều cỏ Hơi Thở Của Rồng, loại cỏ nghìn vàng khó mua ở đại lục Olaven tại đây quơ tay là được một nắm, không biết đổi được bao nhiêu tiền vàng đá quý. Rồng cũng thích đem cỏ Hơi Thở Của Rồng ra ngoài đổi lấy tiền vàng đá quý về cất trong hang, có lần Giản Lục đi tìm Adra, nhìn vào động rồng của mẹ nó và nó, đống tiền vàng đá quý sắp chất lên tới đỉnh khiến cậu chói cả mắt.
Gu thẩm mỹ của rồng người bình thường chúng ta không thấm nổi.
Ở đảo Rồng ba tháng, cuối cùng Hynes cũng vươn móng vuốt vào mộ rồng ở trung tâm đảo.
Vào một đêm tối mịt mùng, một người một rồng tới trước mộ rồng, Hynes biến thành rồng Hoàng Kim chở Giản Lục xuống vực sâu vạn trượng, đáy vực là nơi chôn cất xương cốt của tộc Rồng.
Càng xuống dưới, sương mà càng dày đặc, đã tới độ xòe bàn tay không thấy năm ngón, nơi họ đang xuống phảng phất có một loại lực lượng áp chế mọi sinh linh, không thể kháng cự. Giản Lục bị lực lượng ấy dồn ép khó chịu, cậu hiểu rõ mộ rồng là nơi chôn cất xương cốt của tộc Rồng, không biết bao nhiêu con rồng vì tuổi già hay bị thương không qua khỏi đã nằm đây lặng lẽ đón chờ cái chết, dù chết đi họ vẫn là rồng, có khí thế áp chế mọi sinh linh của chủng tộc đỉnh cao.
Cuối cùng cũng bình an tiếp đất, Hynes biến thành Nhân loại, ôm Giản Lục đang không được thoải mái vào lòng, nói với cậu: “Anh cố chịu một chút, tìm được đồ chúng ta đi ngay.”
Giản Lục không buồn nói chuyện, nhẹ cử động bàn tay đặt trên cánh tay y.
Hynes ôm Giản Lục đi trong mộ rồng, sương mù vẫn rất dày nhưng đã có thể loáng thoáng nhìn thấy những vật xung quanh, đâu đâu cũng là những xác rồng khổng lồ, họ giữ tư thế nhìn lên không trung, lặng lẽ chờ đợi ở nơi đây, trở thành vùng đất thánh trong trái tim thành viên tộc Rồng.
Giản Lục nhìn những thi hài ấy, bỗng cảm thấy áy náy.
“Tìm thấy rồi!”
Giọng nói vui vẻ của Hynes vọng lại cắt ngang cảm xúc buồn bã đột ngột trào dâng trong lòng Giản Lục, cậu cảm thấy cằm bị người khác nắm, nụ hôn quen thuộc đặt lên môi, đối phương đút cho cậu một thứ lạnh và trơn tuột, thậm chí còn đè lên lưỡi cậu, buộc cậu phải nuốt thứ đó xuống.
Ừng ực, Giản Lục đã nuốt thứ vừa lạnh vừa trơn đó, nó trượt xuống dạ dày, khiến toàn thân cậu lạnh run, cơn lạnh qua đi lại có cơn nóng khó chịu, nóng đến mức cậu có cảm tưởng như bị nướng trên núi lửa, khó chịu đến mức cậu chỉ biết cào mạnh lên cánh tay đặt bên hông cậu.
“Giản, không sao đâu, anh sẽ khỏe lên ngay thôi.” Hynes kề sát mặt cậu, khẽ khàng nói.
Lí trí của Giản Lục dần tan rã, không nghe được y nói gì, chỉ có thể ra sức cào cánh tay người nọ, muốn trút cơn giận đột nhiên xuất hiện kia.
Giận cái gì… Có lẽ là giận vị Thần không hiểu vì sao lại đưa cậu tới thế giới này, khiến cậu phải xa rời người thân, vắt óc giành giật mạng sống ở một thế giới xa lạ…
.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro