106
Chương 106: Nụ hôn tạm biệt
Gió lạnh thổi trong bóng đêm, âm thầm không tiếng động như những sợi tơ dính vào da thịt, gây nên cảm giác khó chịu như bị vùi trong băng tuyết.
Trong màn đêm, mấy chiếc đèn phép lơ lửng giữa không trung tỏa ra ánh sáng le lói, không đủ để xua tan bóng tối mênh mông ở chốn này.
Dưới ánh sáng của mấy cây đèn phép, Giản Lục khe khẽ nhấc mấy tảng đá đè lên người rồng Hoàng Kim ra, gặp đá to, cậu dùng thuật tạo gió cuốn lên, vứt sang đống đá vụn gần đó. Lúc làm, động tác của cậu cực kỳ cẩn thận, chỉ sợ bất cẩn làm vết thương trên người rồng Hoàng Kim nặng thêm.
Cậu vừa dọn chỗ đá đè lên người rồng vừa chữa trị những vết thương be bét máu, thậm chí mấy chỗ còn tróc vảy để lộ máu thịt đỏ chót, những tảng đá dưới mình rồng cũng nhuốm đầy máu.
Dọn suốt nửa giờ đồng mới hết những tảng đá trên người rồng, chỉ còn duy nhất một tảng đá to đè nửa người y, tảng đá này mới là điểm chết người, nên Giản Lục càng thêm cẩn thận, lo rằng khống chế không tốt, khiến rồng bị thương nặng hơn.
Cậu nghỉ ngơi một lát, uống một lọ thuốc phép bổ sung năng lượng phép thuật.
"Ư..."
Một âm thanh yếu ớt vang lên, tay Giản Lục run lên bần bật, vội uống hết thuốc phép rồi bước đến trước mặt rồng, y đã tỉnh, đôi mắt thú màu vàng lờ đờ.
"Hynes." Giản Lục sung sướng nhìn y, nhưng mau chóng phát hiện dù đã tỉnh nhưng rồng bị thương quá nặng, mắt khép hờ không tỉnh táo cho lắm, không có phản ứng gì.
Sau khi Giản Lục đút cho một lọ thuốc chữa trị được trộn thêm hoa Máu, rồng mới tỉnh táo lại, thấy thanh niên thì ậm ừ mấy tiếng, nhúc nhích muốn đứng lên.
"Đừng cử động, cậu bị thương rất nặng, để ta chuyển tảng đá đè lên cậu ra trước đã..."
Giản Lục còn chưa dứt lời đã thấy rồng biến mất, thay vào đó là một thanh niên tóc vàng khắp người đầm đìa máu. Vì rồng biến thành người, thân hình khác biệt rất lớn, nên tảng đá đè lên y mất điểm tựa sắp đổ ập xuống, Giản Lục sợ đến mức trợn tròn mắt, lập tức tạo ra một thần chú cao cấp cho nổ tung tảng đá, khi đá vụn thi nhau rơi xuống, cậu nhanh nhẹn bế thanh niên tóc vàng dưới đất lên, nhảy khỏi đống đá vụn.
Tiếng ầm vang kéo dài một lúc, đá nứt lăn xuống từ đống đá vụn cuốn bụi bay mù mịt, một lúc lâu sau mới yên tĩnh lại.
Giản Lục liếc nhìn đống đá, có thể thấy mấy cây cột được chạm trổ và những mảng tường lớn ở chính giữa, còn có đủ thứ khác trong Cung điện của Thần Thú. Cung điện sụp đổ, bị cuốn vào hố đen, họ cũng rơi xuống theo.
Giản Lục ngẩng đầu nhìn lên cao, song chỉ thấy bóng tối vô biên.
Không để tâm tới mấy thứ kia nữa, Giản Lục bế Hynes máu me đầy mình tới một khu đất trống, đặt y lên một tấm da thú mềm mại rồi tiếp tục chữa trị cho y. Cậu đã trị liệu sơ qua cho Hynes trong lúc y hôn mê, nhưng lần này Hynes bị thương nặng quá, thương tích khắp người, vài chỗ còn thấy được cả xương, chỉ trong thời gian ngắn thì không chữa khỏi được, nhất là hai chân y, xương cốt dập nát hết cả rồi.
Việc này khiến Giản Lục ý thức được rằng dù có là rồng Hoàng Kim mạnh nhất đại lục Olaven thì trước khi thành Thần cũng không đỡ nổi một đòn của Thần. Tòa Cung điện của Thần Thú này làm từ vật liệu của Thần giới, cơ thể Hynes có cứng cấp tới đâu chăng nữa cũng bị thương.
"Giản..."
Nghe thấy giọng nói yếu ớt của y, Giản Lục xoa đầu y, nói: "Đừng cử động, cẩn thận kẻo miệng vết thương nứt ra."
Nửa người dưới của Hynes đã mất hết cảm giác nhưng y không để ý, đôi mắt chăm chú nhìn thanh niên đang chữa thương cho mình, duỗi tay chạm vào vết máu trên mặt cậu, nói: "Anh chảy nhiều máu quá..."
Mặt thanh niên đã lấm lem máu và bụi bẩn, mái tóc bạc cũng không gọn gàng như xưa, nhưng y vẫn thấy người nọ đẹp đến mức khiến y không tài nào dời mắt, mỗi khi nhìn thấy cậu, tình cảm cháy bỏng lại lấp đầy cõi lòng, chỉ muốn ôm cậu thật chặt.
Giản Lục nhíu mày, hơi nghiêng đầu tránh khỏi bàn tay y, nhưng không quở mắng.
Hành động vô thanh thắng hữu thanh này khiến Hynes vốn đã có ý đồ với cậu càng sáp lại gần, được nước lấn tới quấn lấy cậu, phát hiện dù có nhíu mày Giản Lục cũng không trốn tránh hay trách mắng như trước, y càng thêm mừng rỡ, quên luôn những vết thương trên người.
Y quên được chứ Giản Lục thì chẳng dám quên, năng lượng phép thuật lại cạn kiệt, cậu dừng lại uống thuốc phép bổ sung năng lượng.
Hynes thấy mặt cậu tái nhợt thì không dễ chịu gì, đột nhiên nói: "Giản, em đói."
Giản Lục liếc nhìn y, lấy thức ăn trong ô chứa đồ của hệ thống ra, hâm nóng lại rồi đưa cho y.
"Tay em không có sức..." Hynes thều thào, y gãy một cánh tay, trở thành một thương binh tàn tật.
Giản Lục khựng lại, sau đó tự mình đút cho y.
Hynes hạnh phúc lắm, dù bị thương rất nặng nhưng nét mặt hớn hở đã nói với người khác rằng y đang rất hạnh phúc.
Giản Lục thấy hơi mất tự nhiên, bèn đưa mắt nhìn sang chỗ khác, dừng lại trên đôi chân đầm đìa máu của y, bấy giờ quần áo đã rách như bươm để lộ máu me bê bết bên trong.
Hynes không muốn cậu im lặng, bèn gợi chuyện: "Giản, em có thể biến hóa tùy thích rồi."
"Ừ." Giản Lục nói ngắn gọn: "Ta đã tạm phong ấn Thần cách của Thần thú." Không bị năng lượng của Thần thú áp chế, tạm thời Hynes không bị ảnh hưởng, có thể tự do thay đổi giữa hình người và hình rồng, thậm chí có thể ra khỏi rừng Ma.
Hynes cảm động, lúc chiến đấu với con rối động vật, nếu Giản Lục không nhanh chóng đưa ra quyết định phong ấn Thần cách của Thần Thú, y sẽ ở thế bất lợi, có chết cũng không phải chuyện lạ. Vậy nên dù lúc đó Giản Lục biết rõ chuyện gì sẽ xảy ra khi phong ấn Thần cách của Thần thú, cậu vẫn quyết định phong ấn nó tạm thời.
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng Hynes vẫn không hỏi Giản Lục phong ấn Thần cách kiểu gì. Ở phàm giới, phong ấn một quả cầu Thần cách không phải chuyện dễ, dù đặt vào vật phẩm không gian, ít nhiều vẫn để lọt ra vài luồng khí, năng lượng trong Thần cách của Thần Thú dồi dào đến thế, có cất vào nhẫn không gian cũng chẳng ăn thua gì.
Hệ thống của Giản Lục có thể sánh ngang với Thần khí, nên vừa nãy mới phong ấn được Thần cách.
Thần cách bị phong ấn trong ô chứa đồ của hệ thống, cũng xem như tạm thời giam giữ năng lượng, không để nó làm loạn, Hynes có thể tự do phát huy khả năng.
Giản Lục không giải thích, Hynes cũng chẳng hỏi, ăn xong, Giản Lục tiếp tục chữa trị cho Hynes, cứ như thế, nửa ngày sau, vết thương da thịt của Hynes đã khỏi, xương thì đang mọc lại, tạm thời không thể nhúc nhích.
Quá trình mọc xương cực kỳ đau đớn, Giản Lục đã từng trải qua, thấy y đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bèn dùng khăn lau mồ hôi cho y.
"Giản, anh cũng vất vả cả ngày nay rồi, cứ nghỉ ngơi trước đi." Hynes nói, mặt mày tái nhợt: "Chờ em khỏe lại rồi chúng ta đi khỏi đây."
Bấy giờ đã qua mười mấy tiếng kể từ lúc họ xuất phát đến thung lũng, cả đêm không ngủ, lại phải chiến đấu liên miên, dù Chiến sĩ khỏe mạnh cũng không chịu nổi, huống hồ chỉ là một Pháp sư yếu đuối. Nhưng Giản Lục vẫn luôn nghiêm mặt, không nhíu mày dù chỉ một chút, vô cùng cứng cỏi, bóng lưng thẳng tắp toát lên sự kiên cường bất khuất.
Giản Lục vốn định từ chối, nhưng bị Hynes dịu dàng khuyên nhủ đi rửa mặt mũi chân tay rồi nằm lên da thú.
Hynes vòng tay ôm cậu thật chặt, lấy lý do: "Giản, em đau quá, ôm anh có thể quên đau."
Giản Lục: "..."
Nghĩ đến thương tích của y, Giản Lục đanh mặt nhưng không từ chối, nhẹ nhàng vỗ lưng y.
Khi Giản Lục tỉnh lại thì đã bốn, năm giờ đồng hồ sau, tuy cơ thể mệt mỏi, tinh thần uể oải, nhưng cậu vẫn tỉnh.
Lúc cậu đứng dậy, Hynes cũng mở to mắt, nhìn cậu không chớp đến nỗi Giản Lục thấy ngại, cậu nhẹ nhàng xoa đầu y, nói: "Cậu ngủ tiếp đi."
"Đau lắm, không ngủ được." Hynes thều thào.
Giản Lục lại xoa đầu y, càng nhẹ nhàng hơn.
Hynes nhìn cậu, miệng mấp máy, lặng lẽ nuốt những lời đã đến bên miệng xuống. Mặc dù y rất muốn bảo Giản Lục hôn y một chút, song cũng biết nếu dám nói thế, dù lúc này việc y bị thương khiến Giản Lục mềm lòng, chắc chắn cậu cũng vẫn đá bay y, y biết thân biết phận lắm.
Kiểm tra thương tích của Hynes xong, Giản Lục rất hài lòng khi thấy y hồi phục khá tốt, thêm một ngày nữa là có thể đi lại.
Cậu đút cho Hynes một lọ thuốc trộn thêm hoa Máu, không muốn ngồi nhìn nhau với Hynes, bèn đi xung quanh xem xét, chẳng mấy chốc đã biết đây là đâu.
Nơi này là hầm ngầm của Cung điện Thần Thú, sâu mấy vạn trượng dưới lòng đất, Cung điện Thần Thú được xây trên hang động này, khi Thần cách bị phong ấn, không có năng lượng của Thần Thú chống đỡ, Cung điện Thần Thú bắt đầu sụp đổ, kẻ đột nhập và Cung điện cùng rơi xuống lòng đất, đây là cơ chế bảo vệ bằng cách tự hủy của Cung điện.
Không gian chẳng rộng mấy, không có thứ gì để bám vào, không có thực lực thì không thể leo lên, có khi còn bị nhốt ở đây đến chết. Nhưng vấn đề này không nghiêm trọng với bọn Giản Lục, chờ Hynes khỏe lại, biến thành rồng Hoàng Kim là ra được ngay.
Nói tóm lại, cơ chế tự hủy của Cung điện Thần Thú có tác dụng với chủng tộc khác chứ chẳng ích gì với rồng, có lẽ khi nằm xuống ở đây, để lại Thần cách duy trì sự cân bằng cho Vùng đất bị lãng quên, chính Thần Thú cũng không ngờ rằng mấy nghìn năm sau đại lục Olaven sẽ có một con rồng Hoàng Kim bị dịch chuyển tới đây.
Vậy nên Giản Lục không thấy lo cho tình hình của họ, tìm hiểu xung quanh một lượt, cậu quay về đống đá vụn, bắt đầu đào bới.
Đống này là đồ đạc của Cung điện Thần Thú, tuy phần lớn đều bị hư hại, nhưng có nhiều thứ vẫn còn nguyên vẹn, ví dụ như ngai vàng nạm đá quý kia, còn có một số đồ kim loại, ví dụ như viên Đá vàng sẫm kỳ lạ khiến Giản Lục phải dè chừng, thứ gì hệ thống giám định được là Giản Lục cầm đi tuốt.
Cậu mang chúng đến chỗ Hynes, cùng y thẩm định, nghiên cứu, khi thấy chiếc ngai vàng, hai mắt Hynes sáng rực như mặt trời, Giản Lục đưa luôn cho y: "Cậu thích thì cho cậu đấy."
Hynes vui đến híp cả mắt.
Tuy Giản Lục từng cho y rất nhiều thứ, nhưng lần nào cũng khiến y cảm giác cậu rất quý trọng mình.
Thấy y vui vẻ, Giản Lục thầm lắc đầu, đúng là trẻ con... Đang nghĩ thế, chợt nhớ tới chuyện khác, có phải trẻ con không còn phải bàn thêm.
Được Giản Lục tặng đồ, Hynes cũng có thứ để tặng lại cậu, y phất tay, một con rối động vật xuất hiện trước mặt họ, nó to bằng sói ma cấp bảy, ngồi yên ở đó, đường cong kim loại uyển chuyển với màu sắc bí ẩn và lạnh lẽo đầy khí thế.
Giản Lục nhận ra đây là con rối động vật khiến họ trầy trật trong Cung điện Thần thú, ít nhất cũng cấp Thánh vực, có thể coi là bậc thầy cấp cao của đại lục Olaven. Nhưng lúc này ngực nó có một cái lỗ lớn khiến cơ thể không còn hoàn mỹ, trên đầu và trên lưng có vài vết xước nhỏ, không nhìn kỹ thì không phát hiện ra, hơi thở cũng yếu đi nhiều.
"Con rối này làm theo hình mẫu một loài Thần thú trong thần thoại, sống ở thời thượng cổ - thú Vàng, được làm từ kim loại quý hiếm bậc nhất, loại kim loại này rất nặng, khá giống bạc, nhưng rõ ràng là tốt hơn bạc nhiều, là vật liệu của Thần giới." Hynes vừa nói vừa phất tay, trong tay xuất hiện một viên đá hình thoi màu tím, nói tiếp: "Đây là trái tim con rối trong người nó, anh luyện hóa lại, khắc dấu ấn linh hồn của mình lên là có thể sử dụng."
Hynes đưa trái tim con rối của thú Vàng sang, vẻ tiếc nuối hiện rõ trên mặt: "Tiếc rằng lúc ấy em phá hỏng mấy linh kiện trên người nó, chỗ linh kiện ấy trên đại lục Olaven không có, sức chiến đấu giảm nhiều, chỉ còn là chuẩn Thánh thôi.
Giản Lục kiểm tra con rối một lượt, đúng thật là nó hỏng hóc mấy chỗ, may mà không phải những linh kiện quan trọng, hỏng cũng không ảnh hưởng đến tổng thể, sức chiến đấu giảm một chút cũng không sao.
Hynes đưa nó cho Giản Lục để cậu có thêm lợi thế, tuy Pháp sư lắm chiêu nhiều trò, nhưng một khi năng lượng cạn kiệt thì xem như cuộc chơi kết thúc, thời điểm quan trọng có thêm một cách bảo vệ mình là điều tốt. Sau hành trình tới Vùng đất bị lãng quên, Hynes đã nhận thức sâu sắc về vấn đề này.
"Cảm ơn nhé." Giản Lục không từ chối, cậu hiểu ý Hynes, nét mặt trở nên dịu dàng.
Mấy hôm sau, nhờ thánh quang của Giản Lục và tác dụng của hoa Máu, vết thương của Hynes lành dần, ở thế giới phép thuật, tốc độ hồi phục này có thể coi là siêu nhanh.
Sau khi khỏe lại, Hynes lập tức biến thành rồng Hoàng Kim chở Giản Lục bay lên trên.
Bay cả một ngày trời họ mới lên tới mặt đất.
Giờ là ban ngày, sương mù trên mặt đất loãng đi nhiều, họ có thể cảm nhận được sự xao động trong không khí, đó là vì sau khi Thần cách của Thần Thú bị phong ấn, không bị nó áp chế, đám vua trùng trong rừng Ma bắt đầu rục rịch.
Quay về mặt đất, Hynes biến thành người đứng cạnh Giản Lục, hai người cùng nhìn về phía hố sâu khổng lồ ở nơi đã từng là Cung điện Thần Thú, không biết phải mất bao nhiêu năm các tàn tích mới lấp đầy. Nhưng hiển nhiên đó không phải chuyện họ cần quan tâm.
Giản Lục quay sang nhìn Hynes.
Hynes bị cậu nhìn đến mức đơ cả mặt, trông rất căng thẳng.
Và rồi y nghe thấy Giản Lục nói: "Hynes, cậu đi trước đi, sau khi cậu ra khỏi rừng Ma, ta sẽ trả Thần cách của Thần Thú về chỗ cũ."
Đây là biện pháp Giản Lục nghĩ ra trong lúc Hynes dưỡng bệnh, vùng đất này nhờ có Thần cách của Thần Thú mới giữ được cân bằng, nếu cậu mang Thần cách đi, Vùng đất bị lãng quên sẽ chìm trong tai họa. Vậy nên tốt nhất là phong ấn Thần cách tạm thời, đợi khi Hynes ra khỏi rừng Ma, không bị nó áp chế thì trả về chỗ cũ.
Hynes nhìn cậu thật lâu mới gật đầu đồng ý.
"Cho em một ngày." Hynes tiến đến ôm cậu thật chặt: "Em ở ngoài rừng Ma chờ anh ra." Nếu anh không ra thì em sẽ cho thế giới này chôn cùng anh!
Hiếm khi Giản Lục ôm lại y, hứa hẹn: "Yên tâm, ta sẽ ra khỏi đây an toàn."
Hynes nhìn cậu một lúc lâu, đột nhiên ôm hông cậu, dùng tay ghì lấy đầu cậu cúi đầu hôn thật mạnh, cạy mở môi răng liếm láp, mặc sức quấy đảo.
Nụ hôn này cực kỳ thô lỗ và ngông cuồng, khi Giản Lục phản ứng lại, y đã lùi ra xa hơn trăm mét, nhảy lên, biến thành rồng Hoàng Kim bay đi mất.
Giản Lục đứng nghệch ra đó như khúc gỗ, đến khi sương mù mang theo hơi ẩm phả vào mặt, cậu mới đưa tay lên xoa, thấy không ổn một chút nào. Cậu tuyệt vọng phát hiện mình ngày càng dung túng cho hành vi này nọ kia của Hynes, thậm chí đôi lúc còn có suy nghĩ ghê gớm rằng thật ra cũng không sao.
Không ổn tí nào!
Giản Lục đứng ngây ra trên đống phế tích của Cung điện Thần Thú, một lúc lâu mới thôi không nghĩ tới việc này nữa như một cách để trốn tránh, bắt đầu tính toán thời gian.
Một ngày trôi qua rất nhanh, Giản Lục bước tới gần hố sâu, lấy quả cầu Thần cách ra khỏi ô chứa đồ của hệ thống, vuốt ve trong chốc lát mới ném nó xuống hố, sau đó dùng thần chú cao cấp phá hủy một tòa núi đá, vùi xuống hố, chôn Thần cách ở bên trong.
Làm xong, Giản Lục quay gót rời khỏi đống phế tích, bước vào màn sương mù dày đặc.
Sự khác thường của rừng Ma nhanh chóng biến mất, đám vua trùng đang rục rịch cảm nhận được nguồn năng lượng áp chế, lại trở trên ngoan ngoãn.
Mất nửa ngày, cuối cùng Giản Lục cũng ra khỏi khu vực dày đặc sương mù, vừa ra đã bị tấn công bất ngờ.
"Dừng lại, đó là Gruffudd."
Giản Lục kịp thời rụt tay lại, ném cuộn giấy phép thuật làm từ vỏ côn trùng sang một hướng khác, nhưng người lao tới vẫn bị hất văng ra, đập mạnh xuống đất.
Alger vừa gượng dậy vừa rên rỉ, nhận thấy xương mình lại gãy thì cực kỳ chán nản. Từ khi vào rừng Ma, ba ngày thì hai ngày gãy tay gãy chân, hình như chưa lúc nào khỏe mạnh, tất cả là do người trước mặt, Alger ngao ngán lắm rồi.
Quintina thấy Giản Lục thì mừng rỡ vô cùng, cô chạy đến trước mặt cậu, đôi mắt chan chứa niềm vui: "Gruffudd, cậu không sao chứ? Ế, ngài Stuttgart đâu?"
Gặp hai người Quintina, Giản Lục cũng vui lắm, cậu nói: "Cậu ấy đi trước rồi. Sao các cậu lại ở đây? Không bị thương chứ?" Khi ở trong sương mù, cậu nghe thấy hai người hét lên thảm thiết, còn tưởng họ gặp chuyện không may, không ngờ hai người vẫn còn sống khỏe re, không xây xát gì.
"Bọn ta rất khỏe, không sao hết."
Sau đó Quintina kể lại những gì họ đã trải qua, sau khi bị mê cung tấn công, họ bị đẩy ra ngoài. Điều kỳ lạ là sương mù không tấn công họ, chỉ đẩy họ ra khỏi khu vực sương mù mỗi khi họ tiến vào, họ cũng không biết nguyên nhân.
Hai người thấy không có cách vào, lại không biết Giản Lục và Hynes làm gì ở trong, gặp phải chuyện gì, suy xét đến vấn đề an toàn, bèn quyết định ở đây chờ hai người, không ngờ phải chờ đến gần năm ngày.
Giản Lục nhìn hoa văn hình thú trên mặt họ, hiểu ra nguyên nhân.
Đây là nơi vị Thần Thú kia ngã xuống, mê cung có tác dụng bảo vệ Cung điện Thần Thú nên sẽ không làm hại những cư dân đã được cải tạo của Vùng đất bị lãng quên, hoa văn hình thú trên mặt họ là sự công nhận của Thần Thú, có tác dụng vảo vệ họ. Ngược lại, Giản Lục và Hynes đến từ đại lục Olaven không may mắn như vậy.
Giản Lục không giải thích cho họ mà chỉ nói: "Đi thôi."
Quintina hưởng ứng, đang định đi theo Giản Lục thì phát hiện Alger ngã ở đằng kia, chần chờ một lát, quyết định lại gần dìu hắn.
Alger nóng tính nhưng cũng biết thời biết thế, những lúc thế này không từ chối sự giúp đỡ của Quintina, khi theo kịp bước chân của Giản Lục, hắn hỏi: "Trong đó có gì? Stuttgart đâu rồi? Sao bọn ta không thấy cậu ta?" Hắn và Quintina canh giữ ở đây suốt, nếu có người ra, không lý gì họ lại không nhìn thấy.
Giản Lục không trả lời.
Alger thấy cậu lờ đi thì hơi bực mình, nhưng không tiện hỏi, đành ủ rũ bước đi theo họ.
Lúc tới có vua trùng làm vật cưỡi, lúc về phải cuốc bộ, mất một ngày một đêm mới về đến hồ nước, sau khi nghỉ ngơi một đêm, ba người rời khỏi trung tâm rừng Ma.
Quintina hoàn toàn không có ý kiến gì, cô tin tưởng tuyệt đối vào Giản Lục, nghĩ kỹ lại, Giản Lục không phải người làm việc mà không có mục đích, cậu muốn ra khỏi trung tâm rừng Ma thì đi theo cậu thôi, dù sao cậu cũng sẽ không hại mình. Còn những nguy hiểm gặp phải khi ra khỏi trung tâm rừng Ma, có sợ cũng đâu ích gì, đâu thể ở đây cả đời được.
Alger thì có toan tính riêng, nhưng khi nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng của Giản Lục và thực lực của cậu, so sánh tương quan lực lượng của hai người, hắn chỉ đành ngậm miệng.
.
Chương 107: Chuyện không biết xấu hổ
Một tiếng "oành" nhỏ như sóng âm vang lên trong rừng Ma.
Tiếng động này như ở sát bên tai, là tiếng truyền tin của một loại vật phẩm luyện kim, khó mà phát hiện, chỉ người cầm dụng cụ đặc biệt mới có thể nghe thấy, loại sóng âm truyền tin này được các Luyện kim sư của Vùng đất bị lãng quên chế tạo dựa trên đặc điểm của côn trùng, phù hợp sử dụng trong sa mạc và rừng Ma để tránh khỏi sự săn lùng của đám vua trùng.
Đang đi, Hawthorne đột ngột dừng lại, phất tay với những người phía sau.
"Sao vậy?" Agnes ghé sát vào hắn, hỏi nhỏ.
Hawthorne dẫn họ vào chỗ kín đáo, cẩn thận vẩy thuốc xáo trộn xung quanh xong mới nói: "Thành trung tâm truyền tin tới." Đoạn lấy cuộn giấy truyền tin ra.
Cuộn giấy truyền tin có thể làm công cụ liên lạc, nhưng cũng có mặt hạn chế, nếu cách quá xa hoặc không ở cùng một trường không gian, thì cuộn giấy truyền tin chẳng có tác dụng gì.
Mở cuộn giấy ra, Hawthorne thấy trên đó có mấy tin liền, có lẽ lúc trước họ tiến vào sâu trong rừng Ma, cách quá xa nên không nhận được, giờ ra khỏi khu trung tâm một đoạn mới liên thông.
Song, khi đọc xong tin tức thành trung tâm gửi tới, nét mặt Hawthorne hơi là lạ.
"Sao vậy?" Bọn Bakker vừa uống thuốc phép bổ sung năng lượng phép thuật vừa hỏi, có thể khiến người giả dối như Hawthorne lộ ra vẻ mặt này, tin tức kia chắc chắn không bình thường.
Đúng là không bình thường thật, Hawthorne chỉ muốn cười trừ, nhìn bọn Agnes và Bakker bằng ánh mắt đồng tình, nói cho họ nghe tin tức trên cuộn giấy: "Thành trung tâm truyền tin bảo chúng ta đi đón ba người."
"Ai cơ?"
"Chẳng lẽ thành trung tâm còn phái những người khác vào rừng Ma?"
Đám người thi nhau hỏi, ngày thường họ không suy đoán lung tung như thế đâu, chỉ bởi ba tháng sống trong rừng Ma tra tấn họ quá ghê gớm. Năng lực của họ cũng thuộc loại xuất sắc trong Vùng đất bị lãng quên, nhưng hai trăm người vào rừng Ma nay chỉ còn mười mấy, tỉ lệ tử vong cao như vậy, sao họ không sợ được cơ chứ? Ai chẳng muốn sống, nhưng trong rừng Ma, họ chỉ như một con kiến, phải trốn chui trốn nhủi mới được mười mấy người còn sống.
Bấy giờ quần áo ai cũng rách nát và bẩn thỉu theo những kiểu khác nhau, tinh thần cực kỳ uể oải, nếu Hawthorne không ra quyết định rời khỏi rừng Ma, chắc họ đã phát điên. Vào rừng Ma họ mới biết nơi đây nguy hiểm đến mức nào.
"Hawthorne, nói luôn đi, thành trung tâm bảo chúng ta đi đón ai?" Bakker hỏi.
Hawthorne không giấu giếm, nói ngay: "Gruffudd, Alger, Quintina, còn ra lệnh mật cấp một: hộ tống họ ra khỏi rừng Ma, chỉ được thành công, không được thất bại."
Vừa nói xong, tất cả đều lặng thinh.
Đám người nhìn nhau, nhất thời không thốt nên lời.
Trong suy nghĩ của họ, chắc chắn ba người kia đã chết, vậy mà bây giờ thành trung tâm lại phát lệnh mật cấp một bảo họ đi đón ba người kia, hộ tống họ ra khỏi rừng Ma an toàn. Lệnh mật cấp một đã phát ra, không ai được chống đối, hậu quả của việc chống đối là trở thành tội nhân của Vùng đất bị lãng quên.
Vùng đất bị lãng quên quá khắc nghiệt, khả năng sinh sản và chiến đấu của côn trùng cùng lại vô cùng mạnh mẽ, Nhân loại không theo kịp, để sinh tồn phải đoàn kết với nhau chống lại côn trùng, bởi vậy Vùng đất bị lãng quên có rất nhiều luật lệ bất hợp lý nhưng không ai dám lên tiếng.
Agnes và Bakker đanh mặt lại, hai ngườ liếc nhìn nhau rồi nhìn Hawthorne.
Hawthorne cất cuộn giấy truyền tin đi, đứng dậy nói với mọi người: "Thôi, mọi người chịu khó, bây giờ chúng ta quay lại trung tâm rừng Ma đón họ."
Không ai phản đối, tuy không ai muốn đi, nhưng lệnh mật cấp một đã phát là không thể làm trái.
Hawthorne dẫn đoàn đội chưa đầy hai mươi người quay lại trung tâm rừng Ma, may là sau vài ngày thăm dò, họ biết nơi đó không có đàn côn trùng lớn hay vua trùng mạnh, an toàn được mấy ngày.
Vài ngày sau, họ nghe thấy tiếng chiến đấu, âm thanh đó có sức chấn động phi thường, đám Hawthorne nhìn nhau rồi vội chạy lại gần.
Khi tới nơi, họ thấy một cảnh suốt đời không quên.
Một con rối không biết nhảy lên thật cao, nhào lên người một con vua trùng với tốc độ khó mà nhìn thấy bằng mắt thường, giơ móng vuốt lên, vua trùng lập tức chia làm hai nửa. Con rối kim loại xuyên qua rừng Ma, động tác uyển chuyển linh hoạt, vua trùng nhanh nhất cũng chào thua, những vua trùng tấn công nó đều chết dưới móng vuốt của nó.
Nhìn cảnh vua trùng bị tàn sát, đám Hawthorne ngây ngẩn cả người, con rối giết hết vua trùng thì đưa mắt nhìn về phía họ.
Chỉ là một con rối kim loại không có sự sống, nhưng khi đôi mắt đá quý nọ nhìn sang, họ vẫn có cảm giác sợ hãi trước kẻ mạnh, ớn lạnh cả người.
May thay, khi con rối kim loại đang lao tới định xử lý họ như đã làm với đám vua trùng, nó bất thình lình dừng lại cách họ trăm mét, sau đó quay đầu nhảy mấy bước, dừng trước một cây cổ thụ.
Đám người nhìn theo, khi thấy ba người nhảy xuống từ cành cây, nét mặt của đám Hawthorne đã khó có thể diễn tả thành lời.
Nhìn thấy ba người này, họ có thể xác định ba người vẫn sống khỏe mạnh, hơn nữa không biết vì sao lại được thành trung tâm quan tâm đặc biệt, không những phát lệnh mật cho họ mà dường như còn phái quân đội tới hỗ trợ.
"Sao các ngươi lại ở đây?" Mặt Alger trông rất hung dữ, nham hiểm, nhất là ánh mắt nhìn Agnes và Bakker như thể muốn ăn thịt họ, không hề che giấu sự tàn bạo.
Agnes và Bakker thầm thở dài liên tục, biết lần này tiêu đời rồi, dù sau này Alger không gây rắc rối thì sau khi ra khỏi rừng Ma, số phận họ cũng mịt mờ. Đã tính toán tỉ mỉ, nhưng không biết vì sao cuối cùng lại rơi vào thế bị động.
Hawthorne kìm nén vẻ khiếp sợ, thuật lại tin tức thành trung tâm truyền tới, nhìn ba người không chớp mắt, thấy Alger và Quintina đều nhìn sang thanh niên tóc bạc, hắn cũng đoán được đôi phần. Song khi thấy con rối kim loại đáng sợ nọ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh cậu thì không dám suy nghĩ lung tung nữa.
Có thể khẳng định thực ra người thành trung tâm muốn họ tới đón chỉ có thanh niên tên Gruffudd này thôi, Alger và Quintina chỉ là tiện tay.
Giản Lục nghe Hawthorne nói vậy thì biết ngay việc này do Hynes làm, biết y đã an toàn ra khỏi rừng Ma, cậu cũng thở phào nhẹ nhõm. Còn việc vì sao Hynes có thể khiến thành trung tâm ra mệnh lệnh ấy, khỏi đoán cũng biết, nhưng biết là một chuyện, Giản Lục chẳng muốn quan tâm.
Dù sao thì bây giờ tam quan của Hynes đã lệch lạc đến tận chân trời rồi, có quan tâm cũng chẳng được tích sự gì.
Sau khi hai đội ngũ trao đổi, Giản Lục cất con rối thú Vàng vào ô chứa đồ rồi tiếp tục lên đường.
Có thêm đám Hawthorne nhưng cũng không giúp được nhiều cho Giản Lục, dọc đường gặp phải vài vua trùng, không mạnh thì giải quyết bằng cuộn giấy phép thuật làm từ vỏ côn trùng, không giải quyết được thì thả con rối thú Vàng ra, không có gì phải nao núng, có thể nói là thuận buồm xuôi gió.
Để sử dụng con rối thú Vàng thì cần phải có trái tim con rối, nhưng trái tim con rối không bất diệt mà là một vật phẩm tiêu hao năng lượng, dùng hết là hết. May là lấy được nhiều trái tim con rối trong Thần điện của Thần thú, còn sử dụng được lâu dài nên Giản Lục dùng không tiếc rẻ.
Như một lẽ đương nhiên, những ngón đòn mà Giản Lục thể hiện, từ cuộn giấy phép thuật làm từ vỏ côn trùng với sức mạnh kinh người đến con rối thú Vàng đều khiến đám Hawthorne kinh hãi. Kẻ mạnh lúc nào cũng khiến người ta kính sợ và tôn trọng, dù họ thấy sức mạnh của Giản Lục đều dựa vào công cụ hỗ trợ, nhưng thế cũng đủ để họ không dám nảy ý xấu.
Cuộn giấy phép thuật làm từ vỏ côn trùng chưa từng thấy trước đây và con rối động vật không biết làm từ vật liệu gì khiến đám Hawthorne cực kỳ tò mò về lai lịch của Giản Lục, nhưng Giản Lục không đề cập tới, họ chỉ đoán trong lòng chứ không dám hỏi nhiều.
So với lúc tới, lúc về họ có sức mạnh đáng kể của thú Vàng, nên chỉ mất hơn một tháng là ra khỏi rừng Ma.
Trên đường đi, họ gặp quân đội thành trung tâm phái tới hỗ trợ.
Đi đầu là một Chiến sĩ bạc, gặp Giản Lục, hắn cung kính cúi chào và nói: "Ta vâng theo mệnh lệnh của thành chủ đến đón ngài Gruffudd về thành."
Để bớt phiền phức, bấy giờ mặt Giản Lục lại có lớp hóa trang giả làm cư dân bậc một của Vùng đất bị lãng quên. Tuy không biết sau khi ra khỏi rừng Ma Hynes đã làm gì, nhưng cậu quen phòng ngừa chu đáo nên không tẩy trang. Alger thì đã được thấy sự hung bạo của cậu nên không lắm mồm nói ra, hắn còn muốn nhìn đám Agnes gặp họa.
Alger cảm thấy hợp tác với Giản Lục, Hynes - hai người đến từ đại lục trong truyền thuyết có lợi hơn thế lực sau lưng Agnes, nên hiện giờ hắn phối hợp rất tích cực.
Đám Hawthorne thấy thái độ của quân đội thành trung tâm, ánh mắt nhìn đám Giản Lục càng thêm dè chừng.
Chặng đường tiếp đó, được quân đội hộ tống, có thể nói là đơn giản như dạo trong vườn nhà.
Khi ra khỏi rừng Ma, cảm nhận được mùi gió cát đặc trưng của sa mạc, đám Alger bỗng có cảm giác như đã qua mấy đời, chẳng ngờ rằng họ có thể an toàn ra khỏi rừng Ma.
Quân đội chủ lực của thành trung tâm đóng quân ở ngoài rừng Ma, đám Hawthorne còn tinh ý phát hiện rằng phạm vi doanh trại mở rộng hơn trước, cách đó không xa có cả một tòa nhà vô cùng xa hoa, loại nhà này lẽ ra không thể xuất hiện bên rìa rừng Ma chứ.
Họ chỉ mới đi mấy tháng, sao lại có cảm giác cả thế giới đã thay đổi?
Giữa lúc họ băn khoăn, thành chủ Walton đi theo một thanh niên tóc vàng đến gần.
Thấy vậy, ai nấy đều rất đỗi ngạc nhiên.
Thành chủ của họ mà lại đi theo thanh niên tóc vàng như một người hầu, đi từng bước một. Với đám Hawthorne, cảnh tượng này thật hết sức lạ lùng, thành chủ cao quý của họ mà chịu nhún nhường người khác hay sao? Còn bám theo một cách cam chịu?
Mấy người nhanh nhạy như Hawthorne đã chú ý tới ngoại hình của người kia, không phải người của Vùng đất bị lãng quên mà khá giống người đến từ đại lục trong truyền thuyết, họ nhìn mà ngơ ngác.
Alger cũng ngạc nhiên, từ trước hắn đã đoán thanh niên này rất mạnh, nhưng không ngờ lại mạnh đến mức thành chủ cấp Thánh cũng phải kính trọng, rốt cuộc người này mạnh đến mức nào?
"Giản!"
Giản Lục đứng đó, nét mặt lạnh lùng, con ngươi nhạt màu, người không thân sẽ nghĩ rằng cậu là người lạnh lùng vô tâm, nhất là lúc này, đem so sánh với vẻ vui sướng của thiếu niên tóc vàng điển trai, phản ứng của cậu quá hờ hững, lạnh lùng như băng tuyết.
Những cư dân của Vùng đất bị lãng quên từng chứng kiến sức mạnh của Hynes, coi y là thần tượng nhìn qua nhìn lại giữa hai người, thấy sự tương phản quá lớn giữa họ thì không thoải mái lắm.
Dù người khác nghĩ gì, thì bấy giờ Hynes vẫn bước tới trước mặt Giản Lục, phớt lờ sự lạnh lùng của cậu, ôm chặt cậu vào lòng, áp mặt vào cổ đối phương, hít thật sâu mùi hương của cậu, trái tim luôn bàng hoàng suốt hai tháng trời cuối cùng cũng trở lại bình thường.
Dù biết có con rối thú Vàng, Giản Lục có thể ra khỏi rừng Ma một cách an toàn, nhưng vẫn cứ lo sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn khiến y đứng ngồi không yên, làm gì cũng nghĩ đến cậu, như thể cậu đã mọc rễ, nảy mầm trong máu thịt xương tủy, có xẻo thịt cũng chẳng tài nào xóa nhòa dấu vết của cậu.
Cậu là điểm yếu của y.
Nhưng y chẳng những không muốn vứt bỏ điểm yếu này mà còn muốn cậu sinh sôi thật nhanh trong lòng mình, khát khao cậu một cách hèn mọn.
Giản Lục ngây ra một lát mới duỗi tay vỗ lưng y, không nói gì thêm.
Thực ra là cậu không biết nói gì.
Lát sau, thấy y ôm mình trước mặt bao người đã quá lâu mà không chịu buông tay, cậu sầm mặt đẩy y ra.
Thấy vậy, trong nét mặt lạnh lùng của Walton hiện lên một chút gì khác lạ, phức tạp, khó diễn tả bằng lời. Ai mà ngờ được rằng chỉ mấy tháng trước thôi Giản Lục hãy còn đóng giả một thợ săn sa mạc của Vùng đất bị lãng quên, đứng trong đám người nghe hắn dạy bảo, thế mà bây giờ đã thành người hắn không dám chọc giận, phải tận tâm đáp ứng mọi nhu cầu, sợ thiếu niên tóc vàng đáng sợ kia điên lên phá hủy luôn thành chính.
Có thể dùng một câu để hình dung tâm trạng lúc này của hắn: Đúng là đờ mờ cả bọn tộc Trùng.
Không ai hiểu biết rõ ràng về Hynes hơn thành chủ Walton, là người mạnh nhất của Nhân tộc, người thứ nhất bị Hynes khiêu chiến, bị đánh cho tơi bời, y đã dùng vũ lực nói cho kẻ khác rằng ai dám không phục, nắm đấm luôn chờ sẵn. Nhân loại mạnh nhất còn bị đốn gục, những chuyện tiếp theo trở nên dễ dàng.
Mới lúc trước, những ấn tượng thanh niên này đem đến cho hắn là: mạnh mẽ, độc ác, khó lường, không dễ đối phó... Đủ những phấm chất xấu xa khiến người khác phải dè chừng, chứ tuyệt nhiên không hề có phong thái của một Kỵ sĩ chính trực như bây giờ.
Đúng là mẹ nó.
Hynes chẳng thèm quan tâm tới suy nghĩ của người khác, y kéo tay Giản Lục, nói liến thoắng: "Chắc mấy ngày qua anh cũng mệt rồi, nghỉ ngơi trước nhé, chờ hồi sức rồi chúng ta đi."
Giản Lục nhận ra ẩn ý trong lời nói của y, sắc mặt hơi thay đổi.
Hynes trả về cho cậu một nụ cười tươi rói.
Giản Lục: "..."
Giản Lục bị y lôi tuột đi, người xung quanh đều im lặng, không ai ngẩng đầu lên nhìn gì hoặc nói gì - ngoài bọn Hawthorne vừa từ rừng Ma ra, khi nhận thấy hành vi kỳ lạ của đám người, bao gồm cả thành chủ, họ cũng không dám nhìn nữa.
Vì thế Giản Lục bị một thanh niên lôi lôi kéo kéo qua đám đông trong doanh trại, bước tới căn nhà xa hoa mới được dựng lên.
Khi hiểu được tình hình, Giản Lục theo phản xạ nhìn quanh, thấy không ai nhìn chằm chằm vào họ mới thở phào rồi rụt tay về.
Hynes nhìn cậu cười hê ha, không cò kè với cậu.
Nhưng sau khi bước vào căn nhà xa hoa, cửa phòng vừa đóng, y lập tức quấn lấy cậu như rắn.
Giản Lục: "... Buông ra!"
"Không buông! Suốt hai tháng qua lúc nào em cũng lo cho anh!" Y nói với giọng rầu rĩ, ra chiều tội nghiệp lắm.
Giản Lục đứng thẳng tắp, mặc cho thanh niên gác đầu lên vai cậu như một con chó khổng lồ, mái tóc vàng cọ tới cọ lui, cậu vẫn không có phản ứng gì.
Hay phải nói là cậu không biết nên làm gì, phải xử lý y thế nào.
Hynes rất giỏi được voi đòi tiên, được nước lấn tới, thấy cậu hơi mềm lòng là lập tức tạo cơ hội cho mình, giả vờ đáng thương, giả vờ vô tội dễ như bỡn, chỉ cần có được cậu, y chẳng ngán trò nào.
Nhưng y cũng biết cần một vừa hai phải, trước khi vượt quá sức chịu đựng của Giản Lục, y buông cậu ra.
"Giản, anh tắm trước đi, em làm gì đó cho anh ăn, ăn xong anh hãy nghỉ ngơi thật tốt." Hynes dịu dàng nói, đôi mắt xanh thẳm sáng hơn cả ánh mặt trời.
Giản Lục liếc nhìn y rồi bước vào phòng tắm.
Căn nhà này khiến Giản Lục có cảm giác như vẫn còn ở đại lục Olaven, đồ dùng trong phòng tắm khiến cảm giác này càng thêm mãnh liệt, cậu thắc mắc không biết sau khi ra khỏi rừng Ma, Hynes làm thế nào để buộc thành trung tâm xây nên căn nhà cao cấp này. Nhưng là người được lợi, dù cảm xúc hơi phức tạp, cậu cũng không vờ vịt từ chối.
Tắm xong, cậu ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức, có cháo hải sản, bánh mì nướng và thịt ma thú nướng, đều là sở trường của Hynes, được làm rất điệu nghệ.
Quả đúng vậy, khi tới gần chiếc bàn dài, có thể thấy bánh mì nướng đặt trong chiếc rổ xinh xắn, thịt ma thú bóng mỡ vàng ruộm trong mâm và cả một nồi cháo hải sản thơm ngon.
Hynes mang một bộ dụng cụ đã được rửa sạch sẽ ra từ phòng bếp, tươi cười kéo cậu ngồi xuống, vừa múc cháo cho cậu vừa nói: "Anh nói ăn cháo tốt cho dạ dày, nên mấy hôm nay em tính thời gian anh tới nơi, ngày nào cũng nấu một nồi, để lúc anh ra có thức ăn tươi ngon. Giờ anh không được khỏe, hay ho ra máu, tuy có thuốc bổ máu nhưng vẫn hại người lắm..."
Giản Lục cầm bát húp cháo, lẳng lặng nghe y lải nhải, thấy y có dấu hiệu nói mãi không ngừng, buộc phải lên tiếng: "Rồi, ta biết rồi, cậu cũng ăn đi."
Hynes bật cười, cười rất dịu dàng.
Giản Lục lúng túng quay sang chỗ khác, không dám nhìn mặt y.
Đến giờ đi ngủ đêm, Giản Lục định khóa cửa phòng lại, không ngờ Hynes nhanh tay chặn cửa rồi lách vào.
"Chỉ có một phòng thôi, chúng ta ngủ cùng nhau nhé." Hynes phấn khởi bảo.
Giản Lục hít một hơi thật sâu, không biết phải nói gì, cậu quay đầu bước vào phòng tắm.
Khi cửa đóng lại, nụ cười trên mặt Hynes nhạt đi, nét u ám hiện ra giữa cặp lông mày, nhìn cửa phòng tắm không chớp mắt, cân nhắc xem có nên dùng bạo lực phá cánh cửa nọ hay không, nhưng phá xong liệu Giản Lục có đuổi y ra khỏi nhà không nhỉ?
Cửa phòng tắm mở, nét mặt y lập tức trở nên vừa dịu dàng vừa tươi rói, nhìn đã biết ngay là người tốt, chỉ vẻ u ám còn đọng lại trong ánh mắt là chưa mất hẳn.
Giản Lục liếc nhìn y, nhủ thầm cậu đã biết bản chất của nhóc hư rồi, giờ giả vờ chính trực rạng rỡ trước mặt cậu thì có ích gì? Đóng vai lợn ăn thịt hổ mà làm gì?
Đến khi hai người sóng vai nằm trên giường, Hynes vẫn thấp thỏm, vừa mừng vì cậu không đuổi mình ra khỏi nhà, vừa lo không biết cậu nghĩ thế nào, cảm thấy ra sao về nụ hôn tạm biệt trong rừng Ma, đến giờ Giản Lục vẫn chưa cho y một trận, có phải điều đó chứng tỏ y có thể tiến thêm bước nữa?
Giản Lục vốn tưởng mình sẽ chẳng ngủ được, nhưng không ngờ khi nằm trên giường, cảm nhận được hơi thở của người kế bên, cậu nhanh chóng thấy buồn ngủ.
Cậu cảm thấy hẳn là vì đã quen với hơi thở của người nọ trong khoảng thời gian ở rừng Ma, và vì suốt hai tháng qua không được nghỉ ngơi thật tốt.
Giữa lúc cậu mơ mơ màng màng, phát hiện Hynes ngọ nguậy cuốn lấy mình, bèn dùng chân đạp một cái: "Ngủ đi!"
"Giản, em..."
"Ngủ!"
Hynes không nói nữa, cũng không dám ôm nữa.
Giản Lục khá hài lòng, tuy nhóc hư rất hay làm những chuyện khiến cậu đau đầu, nhưng vẫn có những lúc biết nghe lời.
Với suy nghĩ ấy, Giản Lục ngủ thiếp đi, nhưng chỉ sáng hôm sau thôi cậu sẽ nhận ra rằng không bao giờ được mềm lòng với tên kia, vì y được voi thì sẽ đòi tiên!
Vừa tỉnh lại đã phát hiện điểm yếu của mình bị một tên đực rựa cùng giới tính tuốt lên tuốt xuống, tâm trạng ấy thật khó mà diễn tả, chỉ biết rằng không ổn tẹo nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro