Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

104

Chương 104: Dò xét rừng Ma

Để bảo vệ mạng sống cho cô nàng Quintina, cuối cùng Giản Lục không nói gì.

Thật ra lúc cậu dẫn Quintina về cũng không có ý gì, chỉ nghĩ một cô gái như cô đi lại trong rừng Ma chẳng biết sẽ gặp phải nguy hiểm gì mới tiện tay mang về. Alger mới là mục tiêu của cậu, Quintina chỉ nhân tiện thôi, nhưng Hynes không biết, cho rằng chủ ý của cậu là Quintina, Alger mới là đồ tặng kèm.

Sau khi dẫn Quintina về, Giản Lục thấy cảnh Quintina chăm sóc Alger mới gợi chuyện cho Hynes, muốn y tiếp xúc với người khác giới nhiều hơn chút, xem có điều chỉnh được tam quan lệch lạc của y hay không. Nào ngờ lại khiến Hynes hiểu lầm.

Điều Giản Lục đau khổ nhất là nhóc hư hiểu lầm thì thôi đi, đằng này vừa thốt lên những lời cay độc vừa làm ra vẻ tội nghiệp, thực sự khiến cậu chẳng biết nói gì, cuối cùng, vì nghĩ cho tính mạng của Quintina, Giản Lục chỉ đơn giản là chẳng nói gì hết.

Một đêm bình yên trôi qua, trước lúc những tia nắng ban mai ló rạng, Hynes chạy đi, bình minh lên, một con rồng bay vào.

Alger và Quintina ngủ không sâu, cảnh giác cao độ, họ đã bừng tỉnh từ khi cảm nhận được Hynes rời khỏi. Họ không biết Hynes đi đâu, nhưng ở trong địa bàn của người ta nên không dám nói nhiều, đành làm thinh. Đến lúc tảng sáng, thấy một con rồng Hoàng Kim bước vào, hai người lại bắt đầu căng thẳng.

Kẻ mạnh tối cao như rồng, mỗi lần xuất hiện đều gây nên nỗi sợ kinh hoàng, dù biết bây giờ rồng ta không làm gì họ, nhưng chỉ cần nhìn thôi đã thấy sợ, sức mạnh chênh lệch quá nhiều, không cùng một chủng tộc, sao có thể chung sống hòa thuận được.

Ăn sáng xong, Giản Lục dẫn rồng Hoàng Kim ra ngoài, để Quintina và Alger lại trung tâm rừng Ma. Đây là địa bàn của Hynes, y sống ở đây mấy tháng trời, đâu đâu cũng nhiễm mùi rồng khiến đám vua trùng không dám tới gần, nơi đây trở thành chỗ yên tĩnh và an toàn nhất rừng Ma.

Sau một đêm nghỉ ngơi, xương Alger đã lành bảy tám phần, nhưng để khỏi hẳn thì cần thêm hai ngày nữa, lúc này không nên cử động, vả lại hắn vẫn chưa biết ý đồ của Giản Lục, tất nhiên chẳng dại gì làm ra những chuyện khiến Giản Lục không vui, nên hắn ngoan ngoãn chờ đợi cùng Quintina.

Alger không ngừng suy đoán mục đích Giản Lục mang mình tới đây, dựa vào hiểu biết của mình, cuối cùng hắn cho ra một kết luận: có lẽ Giản Lục bắt hắn về là vì có âm mưu gì đó với thành trung tâm.

Nếu đây là sự thật, Alger lại yên lòng, ít nhất điều đó chứng minh hắn có giá trị lợi dụng, Giản Lục không giết hắn ngay được. Về phần âm mưu của Giản Lục thì Alger không quan tâm, suy cho cùng cũng là vấn đề năng lực, mọi thứ đều trở nên vô nghĩa trước sức mạnh tuyệt đối, nắm đấm là chân lý, nếu bạn mạnh hơn thế giới, bạn chính là lẽ phải.

Vùng đất bị lãng quên còn man rợ hơn đại lục Olaven, kẻ mạnh xứng đáng bị đánh đập, bị giết chết, kẻ mạnh là người làm chủ mọi thứ.

Trước đây cũng có những người của đại lục trong truyền thuyết lạc đến đây, nhưng những người đó đều bị thành trung âm bắt về, nhốt vào cấm địa, cực hiếm người có thể sống sót tại Vùng đất bị lãng quên, đó cũng là vì họ không đủ mạnh. Hôm nay lại có hai người đến từ đại lục, họ mạnh đến mức có thể tùy ý đi lại trong rừng Ma, coi khinh sự nguy hiểm của đám vua trùng cấp cao, khủng khiếp như vậy, thành trung tâm đấu lại họ kiểu gì?

Alger ngầm hiểu trong lòng, nên hắn nghĩ rất thoáng.

Một ngày của Alger và Quintina trôi qua trong rảnh rỗi, đến chập tối họ mới thấy Giản Lục và chàng trai tóc vàng hôm qua cùng nhau trở về, nhưng lại không thấy con rồng màu vàng.

Tuy thanh niên tóc vàng khá bí ẩn, song tạm thời Alger và Quintina không liên hệ họ với nhau, đây là do sự hạn chế của Vùng đất bị lãng quên, họ không cho rằng vua trùng có thể biến thành người, thì càng chẳng thể nghĩ tới việc rồng – một chủng tộc chưa từng nghe tên sẽ có liên quan đến con người, nên dù rồng Hoàng Kim và Hynes chưa từng xuất hiện cùng một lúc cũng không ai nghi ngờ gì.

Giản Lục đưa Quintina một lọ thuốc phép nữa để cô đút cho Alger, còn mình ngồi trước ánh đèn, lấy một miếng vỏ côn trùng ra nghiên cứu một cách cực kỳ chăm chú, ngó lơ Hynes.

Hynes không để tâm thái độ thờ ơ của Giản Lục, y ngồi đó xoa cằm nhìn về Alger và Quintina ở phía xa, chẳng biết đang nghĩ gì, vẻ toan tính trong đôi mắt xanh sâu thẳm khiến Alger lạnh toát, nhận ra mình tính hơi sai rồi.

Giản Lục nhìn thì lạnh lùng chứ thực ra rất dễ tính, Hynes chỉ ở chung một khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng khiến hắn thấy nguy hiểm hơn nhiều, sâu không thấy đáy. Thực lực của người này không ai đoán nổi, tính tình quái gở, ngoài mặt thì như một Kỵ sĩ chính trực, nhưng thật ra rất tàn nhẫn và độc ác, không phải người dễ chơi.

Đến giờ nghỉ ngơi, Giản Lục bị Hynes kéo đi ngủ. Vì có mặt Alger, sợ Hynes nóng đầu làm ra những chuyện khiến người khác hiểu lầm, cậu không thẳng thừng từ chối những hành động thân mật của y, nhưng cũng không cho y thực hiện vài hành vi mờ ám. Điều này khiến Hynes càng ghét hai người Alger, chỉ muốn quăng họ ra ngoài.

Hai người nằm cạnh nhau trên tấm da thú, Giản Lục hỏi nhỏ: “Lúc nãy cậu cứ nhìn Alger chằm chằm, nghĩ gì thế?”

Hynes vui sướng trả lời: “Giản, quả nhiên anh vẫn luôn quan tâm đến em, ngay cả việc em nhìn người khác mà anh cũng biết.”

Đó là vì Giản Lục lo nhóc hư này hở ra là đòi giết người, tất nhiên phải theo dõi sát sao chứ không phải như y nghĩ, cậu đang định mở miệng giải thích, Hynes đã ngắt lời.

“Em đâu nghĩ gì, em chỉ thấy hai người kia chăm sóc nhường nhịn nhau, lúc hoạn nạn mới biết chân tình, trông rất xứng đôi vừa lứa.”

Giản Lục: “…” Con mắt nào của cậu thấy họ xứng đôi?

Giản Lục cạn lời với cái miệng ba hoa chích chòe của Hynes, cậu hiểu y đang nghĩ gì, hẳn là còn lo nghĩ tới những lời cậu nói tối qua. Chắc là vì thời gian vừa qua ngày nào Hynes cũng thổ lộ nên cậu đã miễn dịch, lúc này biết tâm tình của y cũng không thấy bất ngờ, còn cảm thấy đó là lẽ đương nhiên, thằng nhóc này không nghĩ ngợi mới là chuyện lạ kỳ.

Nghĩ tới đây, sắc mặt Giản Lục sa sầm, quay lưng không muốn nhìn người bên cạnh.

Hynes không rõ vì sao đột nhiên Giản Lục biến sắc, lòng cũng hơi thấp thỏm, nhưng lại lo chữa lợn lành thành lợn què, chọc tức cậu, thế nên không dám hỏi nhiều, ôm bầu tâm sự miên man suy nghĩ cả đêm.

Ngày hôm sau, cả người lẫn rồng đều uể oải.

So ra thì Alger đã liền xương và Quintina rạng rỡ hơn nhiều, lại không bị vua trùng đe dọa, sắc mặt hồng hào, đến nỗi con rồng lòng dạ hẹp hòi thấy không vui, nhân lúc Giản Lục không thấy, y hất đuôi một phát.

Xương Alger lại gãy tiếp.

May nhờ thuốc phép rất hiệu nghiệm, gãy xương cũng chỉ cần mấy ngày là khỏi hẳn.

Phát hiện Hynes gây chuyện, ấy thế mà Giản Lục không thấy bất ngờ, có lẽ dạo gần đây những gì Hynes bộc lộ ra ngoài liên tục kích thích cậu, kích thích đi kích thích lại dần dà cậu cũng chấp nhận, không ngạc nhiên với những hành động trẻ con của y.

Chấp nhận là một lẽ, nhưng vẫn hơi băn khoăn, không hiểu vì sao một Thánh kỵ sĩ chính trực rạng ngời lại biến thành tên xấu xa hay chấp nhặt.

“Alger đâu làm gì cậu, sao cậu phải thế?” Giản Lục nói một cách bất đắc dĩ.

Hynes cười lạnh lùng: “Em hỏi Quintina rồi, khi anh ra khỏi thành Fiq, tên này suốt ngày chèn ép anh, còn muốn giết anh cướp bảo vật, em không giết hắn trả thù cho anh đã tốt lắm rồi.” Dù muốn giết người đến phát điên, Hynes vẫn kiềm chế, làm gì cũng nghĩ đến cảm xúc của Giản Lục.

Xưa nay Giản Lục không thích giết chóc, tuy mấy năm qua những lần tôi luyện tàn khốc đã khiến cậu thay đổi nhiều, kiên định, quyết đoán hơn, biết nên nắm hay buông. Nhưng trong thâm tâm, cậu vẫn giữ giới hạn đạo đức cơ bản, luôn tôn trọng sinh mạng, không ỷ vào sức mạnh tước đi sinh mạng của người khác một cách dễ dàng như các Pháp sư khác.

Giản Lục im lặng, cuối cùng chỉ biết ra sức xoa đầu y, giữ lại những lời đã lên đến miệng.

Nửa tháng cứ thế trôi qua, cuối cùng Giản Lục cũng tìm ra cách kết hợp vỏ côn trùng và ma văn thành một loại cuộn giấy phép thuật, uy lực của cuộn giấy phép thuật làm từ vỏ côn trùng còn khủng khiếp hơn dự đoán, chỉ một cuộn giấy nổ sơ cấp đã khiến cả thung lũng rung chuyển, liên tục ầm vang,

Alger và Quintina tận mắt chứng kiến sự ra đời của loại vũ khí đầy uy lực, mặt mày biến sắc mấy lần, nhất là Alger, hắn là cháu trai của vị trưởng lão đứng đầu Hội đồng Trưởng lão thành trung tâm, nhìn xa trông rộng, hiểu được ý nghĩa của việc Jane phát minh ra cuộn giấy phép thuật từ vỏ côn trùng.

Nếu lúc đầu ngoài cảm giác may mắn Alger còn có ý đồ riêng, thì lúc này, sau khi Giản Lục thể hiện thiên phú và tài năng, hắn đã buông xuôi tất cả, đối phương bảo làm gì hắn làm nấy, không còn những toan tính kia nữa.

Giản Lục rất hài lòng với uy lực của cuộn giấy phép thuật làm từ vỏ côn trùng, không uổng công cậu và Hynes nghiên cứu suốt một tháng trời, cuối cùng cũng ra sản phẩm.

Vỏ côn trùng là vật liệu cao cấp hiếm có chứa sức mạnh chứ không trống rỗng như giấy, không thể dung hòa với máu ma thú nên không vẽ ma văn bằng máu ma thú được mà phải khắc, song vỏ côn trùng quá cứng, Pháp sư khó mà khắc ma văn được.

Vì vậy Giản Lục đã thử nhiều cách, đến tận khi cậu nghe theo lời góp ý của Hynes, ngâm một cây cỏ Hơi thở của rồng mua từ Thương hội Griffin vào nước thuốc, điều chế ra một loại thuốc nước khi kết hợp với vỏ côn trùng theo một tỉ lệ nhất định sẽ làm mềm vỏ côn trùng, lưỡi dao ánh sáng do cậu ngưng tụ có thể khắc ma văn lên đó một cách dễ dàng mới tạm coi là thành công.

Ngặt nỗi cỏ Hơi thở của rồng chủ yếu mọc trên đảo Rồng, không dễ kiếm, hiện giờ chưa có cách vẽ một lượng lớn cuộn giấy phép thuật từ vỏ côn trùng, đành đợi sau này tìm cơ hội lên đảo Rồng hái.

Sau khi thành công làm ra cuộn giấy phép thuật từ vỏ côn trùng, Giản Lục cảm thấy đã đến lúc họ có thể hành động.

Vài ngày sau đó, Giản Lục sai Hynes đi quanh rừng Ma thu nhặt các loại vỏ côn trùng, còn cậu ở trung tâm rừng Ma chế tạo cuộn giấy từ vỏ côn trùng, có đủ cuộn giấy của các hệ, lại có cuộn không mang thuộc tính gì. Tìm ra cách xử lý vỏ côn trùng, Giản Lục thậm chí còn định dùng vỏ côn trùng vẽ phép thuật cao cấp và thần chú cấm, tất nhiên ở giai đoạn hiện tại vì không có đủ cỏ Hơi thở của rồng nên những thứ này bị gác lại.

Phép thuật mỗi hệ có thể chia thành: phép thuật sơ cấp, phép thuật trung cấp, phép thuật cao cấp, phép thuật tối cao, thần chú cấm và thần chú nghiêm cấm. Với năng lực của Pháp sư cao cấp, hiện giờ Giản Lục hay dùng nhất là phép thuật trung cấp, cậu chỉ biết vài phép cao cấp, song rất tốn năng lượng phép thuật, thường thì không dùng.

Ngoài ra, nguyên lý của cuộn giấy phép thuật là một cách lưu trữ phép thuật, lúc quan trọng có thể lấy ra dùng ngay mà không tiêu tốn năng lượng phép thuật, đó là lí do tại sao cuộn giấy phép thuật được ưa chuộng đến thế. Với năng lực hiện giờ, Giản Lục có thể vẽ cuộn giấy cao cấp, nhưng khi dùng vỏ côn trùng, vì nguyên vật liệu hạn chế, cậu chỉ có thể vẽ cuộn giấy sơ cấp, song sức công phá chẳng thua gì cuộn giấy cao cấp.

Chuẩn bị mấy ngày, bọn Giản Lục đã sẵn sàng lên đường.

Mục tiêu là sâu trong thung lũng.

Từ một tháng trước Giản Lục đã muốn vào thung lũng tra xét, nhưng Hynes lấy việc cậu không khỏe làm lí do trì hoãn, thế rồi Giản Lục phát hiện ra năng lượng trong vỏ côn trùng, say mê nghiên cứu, việc này lần lữa hết lần này đến lần khác, giờ cậu đã thành công tạo ra cuộn giấy phép thuật từ vỏ côn trùng, có thứ này, chẳng còn gì phải e ngại nữa.

Hynes cũng muốn giải quyết rắc rối của mình và ra khỏi rừng Ma nên không phản đối.

Họ tới Vùng đất bị lãng quên đã lâu, cũng đến lúc tìm cách quay về đại lục Olaven.

“Gruffudd, chúng ta đi đâu vậy?” Quintina có linh cảm chẳng lành, nhất là vào mấy ngày gần đây, cô thấy Hynes và Giản Lục chạy đôn chạy đáo, dường như họ định làm gì đó.

Giản Lục nhìn sắc trời, đã sắp tối, đến lúc Hynes biến thành người, khả năng ứng biến của Hynes khi là người tốt hơn rồng, vậy nên Giản Lục chọn xuất phát vào ban đêm.

“Bọn ta cần tiến sâu vào thung lũng.” Giản Lục nhìn thung lũng mỗi lúc một mù sương ở phía xa: “Quintina, cô và Alger có thể ở đây chờ bọn ta.”

Quintina lắc đầu: “Ta đi cùng các cậu.” Cô xem Giản Lục như ân nhân, khắc ghi trong lòng những lần được cứu mạng dọc đường, cực kỳ tin tưởng vào Giản Lục, có khi bây giờ Giản Lục bảo cô đi chết, cô cũng không từ chối.

Đúng là một cô nàng ngốc nghếch.

Alger thầm cười nhạo, cười nhạo sự ngây thơ của Quintina, ấy thế mà lại tin người đến từ đại lục.

Quintina không hề để bụng, từ trước đến giờ cô rất nhạy bén với cảm xúc của người khác, trước đây nếu không vì cảm giác được Giản Lục không có ác ý, cô đã không ngây ngô bám lấy cậu, kết quả chứng minh lựa chọn của cô là đúng. Giản Lục tốt hơn bất cứ ai.

Alger cũng muốn đi cùng họ, hắn muốn biết rốt cuộc hai người này định làm gì, sâu trong thung lũng có thứ gì. Hiếm khi được vào trung tâm rừng Ma, không tìm tòi nghiên cứu thì phí quá, dù phía trước đầy rẫy hiểm nguy, Alger cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội cơ hội nghìn năm có một này.

Giản Lục liếc nhìn họ, không nói gì thêm.

Chẳng mấy chốc, Hynes quay trở lại trong hình dáng con người, không những quay trở lại, y còn tóm được hai con vua trùng về theo.

Hai con vua trùng có thể so với con voi Giản Lục nhìn thấy ở kiếp trước, chúng là vật cưỡi Hynes kiếm được, nơi này cách trung tâm thung lũng khá xa, cuốc bộ sẽ rất tốn thời gian.

Hai con vua trùng vốn là bá chủ rừng Ma, nhưng lúc này, dưới sự đe dọa của Hynes, chúng ngoan như hai con côn trùng – dù chúng vốn là côn trùng, rạp người xuống ngoan ngoãn làm vật cưỡi cho Nhân loại.

Giản Lục và Hynes ngồi chung một con vua trùng, Quintina và Alger ghép thành một cặp.

Giản Lục đứng trên lưng vua trùng, tốc độ của nó rất nhanh, tóc cậu đón gió tung bay, Hynes đứng cạnh cậu, đặt một bàn tay lên vai cậu. Vốn định ôm ngang hông cậu cơ, nhưng bị Giản Lục lườm nên đành ấm ức đặt tay lên vai, trong mắt hai người Quintina, họ giống như một cặp anh em tốt.

Anh em tốt cái gì chứ! Alger chửi đổng lên trong lòng, nhớ lại việc Hynes cảnh cáo mình, hắn có ngu cũng biết tên kia yêu chàng trai đó, vì chàng trai đó nên mới cảnh cáo hắn, đệch mợ tưởng ai cũng gay như y chắc?

Kẻ mạnh làm gì cũng đúng hết! Alger chưa từng thấy chuyện khủng khiếp như việc hai tên con trai yêu nhau, song thực lực của Hynes khiến hắn không dám khinh bỉ mảy may, vì y là kẻ mạnh.

Do đó, sau khi biết được quan hệ giữa Hynes và Giản Lục, hắn cho rằng họ đang yêu nhau, Alger mau chóng từ kinh ngạc chuyển sang bình tĩnh. Chỉ riêng Quintina, vì Giản Lục bảo vệ cô, Hynes không ép cô mở ra cánh cửa đến một chân trời mới nên cô vẫn cho rằng Giản Lục và Hynes là anh em, trong mắt cô, vài hành động mờ ám chỉ biểu thị họ thân thiết với nhau, chứ không suy nghĩ lung tung.

Với tốc độ của vua trùng, cũng phải đi liền ba giờ họ mới tới nơi.

Dọc đường đi, địa hình dần trống trải, sương mù cũng dày đặc hơn, cuối cùng không thể nhìn thấy gì ở ngoài trăm mét. Tình huống này khiến họ đề cao cảnh giác, họ không sợ vua trùng ẩn náu trong sương mù, mà vì không hiểu sao cứ có cảm giác ở đây có thứ gì đó.

Không chỉ họ mà hai con vua trùng cũng trở nên nóng nảy, hai chiếc râu dài rung lên rất mạnh, liên tục loanh quanh tại chỗ, tới một khoảng cách nhất định, Hynes điều khiển thế nào chúng cũng không chịu đi tiếp.

Họ đành xuống khỏi lưng vua trùng để đi bộ.

“Nơi này rất lạ, cẩn thận nhé.” Hynes nói với Giản Lục.

Giản Lục ậm ừ, tay cầm đèn phép có đính đá năng lượng của sâu Minh Linh, ánh đèn xanh lam như ma trơi trở nên đáng sợ giữa màn đêm phủ kín sương mờ.

Đi khoảng một giờ, chuyện bất ngờ xảy ra, Quintina và Alger thét lên, biến mất trong sương mù dày đặc như bị thứ gì bắt đi, cùng lúc đó, Hynes nắm được cánh tay Giản Lục, tiếng gió vù vù thổi bên tai, như thể trong sương mù có loài ma quỷ ăn thịt người đang đuổi theo họ.

Tiếng rít gào đuổi sát sau lưng, như tiếng thú gầm, lại như gió rít, lắng tai nghe, nhất thời không xác định được. Nhưng nguy hiểm cận kề sởn cả gai ốc khiến họ không dám ngừng nghỉ dù chỉ một giây phút, đành phải dốc sức chạy lên phía trước.

Giản Lục được Hynes kéo, song không hề hoảng loạn, cậu ngưng tụ năng lượng phép thuật làm thành khiên phép chắn cho hai người, ánh sáng trắng lóe lên trong tay cậu, lưỡi dao ánh sáng bay khắp bốn phía, từ lớp sương mù dày đặc vọng đến tiếng phập phập như đâm trúng thứ gì.

Hynes kéo Giản Lục cắm đầu cắm cổ chạy, Giản Lục để ý thấy y không chạy thẳng mà tuân theo một quy luật, thường đổi hướng, nghĩ một chút là biết nguyên nhân, có lẽ trong ba tháng không ít lần Hynes vào đây thăm dò, nắm khá rõ tình hình.

Không biết đã chạy bao lâu, Hynes bỗng nói: “Giản, dùng năng lượng phép thuật nổ tung nơi này.”

Sương mù càng đặc quánh, tầm nhìn chưa đến nửa thước, Giản Lục không thấy rõ phía trước có thứ gì, nghe Hynes nói vậy, cậu không chút do dự vung quyền trượng Milotus tung ra một đòn phép thuật cao cấp, ánh sáng trắng tạo thành hai con rồng xuyên qua sương mù lao thẳng về phía trước.

Trong ánh sáng, Giản Lục thấy rõ thứ Hynes bảo cậu phá hủy, hóa ra đó là một cánh cửa màu đồng, trên cửa có những bức phù điêu kỳ lạ, nhất thời chưa nhìn rõ phù điêu trông giống cái gì.

Tấn công mấy đợt, cánh cửa lớn mở toang, Hynes kéo Giản Lục bước vào, khi sắp vào, y ôm Giản Lục vào lòng cản lại một thần chú cấm trên cánh cửa, hai người lùi vào bên trong.

Giây phút qua cửa, Giản Lục có cảm giác mình bị một luồng sức mạnh đáng sợ áp chế, năm cảm quan đều tê liệt cả, chỉ biết Hynes ôm cậu rất chặt, chặt đến phát đau. Khi họ ngã mạnh xuống đất, âm thanh kỳ lạ truy đuổi họ biến mất, song không khí bên trong cũng chẳng dễ chịu gì.

Một lát sau, năm giác quan của Giản Lục trở lại bình thường lại, tay cậu ngưng tụ ra một luồng ánh sáng để chiếu sáng, nhổm người khỏi mặt đất, việc đầu tiên cậu làm là xem xét tình hình của Hynes, bấy giờ y đã thành người máu, da thịt nứt toác trông cực kỳ kinh khủng. Cậu nhìn mà đau xót, vội ngưng tụ phép thuật, dùng thánh quang chữa trị cho y.

Cơ thể rắn chắc của rồng Hoàng Kim mà cũng bị hủy hoại đến mức này, đủ hiểu thần chú cấm trên cửa đáng sợ đến mức nào, huống hồ là Pháp sư Nhân loại như Giản Lục, nếu không được Hynes bảo vệ, khỏi nói cũng biết là đến cả hồn phách cũng tiêu tan.

Qua nửa giờ, vết thương ngoài da của Hynes mới khá lên một chút.

“Sao rồi?” Giản Lục lo lắng hỏi, thấy mặt y hơi tái, vội lấy thuốc bổ máu ra đút cho y.

Hynes cười với cậu: “Không sao, chỉ chảy chút máu thôi.” Nói đoạn, y đưa tay ra, đấu khí vàng kim lóe lên trên đầu ngón tay rồi bay vụt xuống, vệt máu dưới đất bị đấu khí tiêu hủy sạch sẽ, không để lại dấu vết gì.

Máu rồng Hoàng Kim rất quý giá, có nhiều tác dụng, Hynes không muốn để máu của mình vương lại nơi kỳ lạ này, kẻo lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Chữa trị vết thương cho Hynes xong, Giản Lục mới có tâm trạng xem xét xung quanh, vừa nhìn đã sửng sốt.

Chương 105: Mộ Thần Thú

Phía sau cánh cửa là một tòa cung điện đồ sộ, cực kỳ giống với Thần điện của Nữ thần Annabis dưới đáy biển Tarantas.

Nhưng cung điện của Nữ thần Annabis lộng lẫy như cung điện pha lê, còn nơi này u ám như mộ địa, không một luồng sinh khí.

Ở đây tối đen như mực, yên ắng đến mức có thể nghe được tiếng hít thở của nhau. Qua ánh sáng của thánh quang, chỉ loáng thoáng nhìn thấy mấy pho tượng gần đó, ghê rợn vô cùng. Gió lạnh phần phật lao đến từ hành lang phía xa khiến người ta sởn hết gai ốc, chỉ thấy kinh dị chứ đâu tràn ngập sức sống như cung điện của Nữ thần Annabis?

Nếu cung điện của Nữ thần Annabis mang lại cảm giác chủ nhân của nó hãy còn đang sống, thì ngôi mộ này toát lên nét âm u, trống vắng sau khi chủ nhân qua đời.

“Lại là một ngôi mộ Thần.” Hynes cười khẩy, y lật tay, trong tay xuất hiện một quả cầu Thần cách, đó là Thần cách của nữ Thần Annabis.

Chuyện là sau khi thức tỉnh, Hynes phát hiện mình bị nhốt trong rừng Ma, để thoát ra, y từng đích thân đến đây điều tra. Nhưng trung tâm thung lũng cả đêm lẫn ngày đều tràn ngập sương mù, trong sương mù còn có mê cung phép thuật gây nhiễu, chỉ hơi bất cẩn sẽ bị tấn công dồn dập, cực kỳ nguy hiểm.

Hynes mày mò một tháng, có sự trợ giúp của Nữ thần Annabis mới nắm bắt được quy luật của mê cung.

Tiếc rằng sau khi gắng sức xuyên qua sương mù, đến được điểm cuối, y lại phát hiện cánh cửa cuối cùng không thể phá hủy bằng bạo lực, vật liệu tạo nên nó vô cùng kỳ lạ, dùng đấu khí của rồng Hoàng Kim để ăn mòn cũng không ăn thua, buộc phải dùng phép thuật, hơn nữa phải là năng lượng của Pháp sư cao cấp. Bất đắc dĩ, y đành gác lại việc điều tra nơi đây, và rồi Giản Lục đến.

“Đây là Thần điện của ai?” Hynes hỏi Thần cách của Nữ thần Annabis, nghiễm nhiên coi đó là một cố vấn miễn phí.

Sương mù trong Thần cách xoay chuyển, có vẻ không hài lòng với hành vi bất kính với Thần của y, nhưng Thần xuống đồng bằng bị rồng khinh, Nữ thần Annabis không thể làm gì khác, đành ngoan ngoãn nói: [Trông nó khá giống Thần điện của Thần Thú.]

“Thần Thú?” Hynes trầm ngâm, liên hệ với quá trình hình thành năng lượng và ngoại hình của Nhân loại trong Vùng đất bị lãng quên, cuối cùng cũng hiểu.

Giản Lục cũng vỡ lẽ, mối hoài nghi được giải đáp, có câu trả lời cho những điểm khác biệt giữa Vùng đất bị lãng quên và đại lục Olaven.

Sau khi Vùng đất bị lãng quên tách ra khỏi đại lục Olaven, trùng hợp thay, nơi này có một tòa cung điện của Thần Thú, trong Thần điện còn phảng phất năng lượng của Thần Thú ngã xuống trong cuộc chiến giữa các vị Thần, năng lượng này tác động lên Nhân loại của Vùng đất bị lãng quên, cải tạo cơ thể của họ, dù Nhân loại nơi này không phải Thú nhân, song trên mặt vẫn có hoa văn hình thú, còn dựa vào độ đậm nhạt của hoa văn để phân chia thành cư dân bậc một, hai, ba.

Có năng lượng từ cung điện Thần Thú mới sinh ra Tư tế khác biệt đôi chỗ với Tư tế của Thú nhân.

Nơi này không có tộc Thú nhân, tất nhiên không có Tư tế Thú nhân, nên thay bằng Tư tế Nhân loại.

Năng lượng trong cung điện của Thần Thú cũng giam cầm vua trùng trong rừng Ma, côn trùng muốn tiến hóa thành vua trùng nhờ vào nguồn năng lượng này thì không được đi quá xa mộ Thần Thú, nhờ đó tạo thế cân bằng giữa người và côn trùng trên Vùng đất bị lãng quên, duy trì sự bình yên của Vùng đất, đây cũng là món quà Thần Thú ban tặng cho nơi này.

Năng lượng của Thần Thú không những cải tạo Nhân loại mà còn khiến đám côn trùng đột biến, không còn là Nhân loại hay côn trùng giống đại lục Olaven mà tiến hóa thành một loài mới, để họ có thể sống sót trên mảnh đất này.

Hiểu rõ điều này, tâm trạng của họ rất tệ.

Nhất là Hynes, y siết chặt Thần cách, lạnh lùng hỏi: “Nếu ta muốn ra khỏi rừng Ma thì phải tiêu hủy năng lượng Thần Thú để lại?”

Giản Lục nghĩ xa hơn, nếu Hynes tiêu hủy năng lượng Thần Thú để lại để rời đi, thì vua trùng trong rừng Ma không bị áp chế, ồ ạt ra khỏi rừng Ma, Nhân loại của Vùng đất bị lãng quên phải đối mặt với họa diệt vong. Gây ra cảnh chết chóc như vậy không phải cách làm khôn ngoan.

Mọi việc trên đời đều có nhân quả, thế giới phép thuật cũng không ngoại lệ, quy tắc của thế giới sẽ ghi lại nhân quả họ gieo xuống, khi thành Thần phải trả gấp đôi, trừ khi bạn mạnh đến mức điều khiển được quy tắc của thế giới. Làm được điều đó chỉ có Elvira được quy tắc thừa nhận, kế hoạch hủy diệt thế giới để thành thần của cô đã thay đổi quy tắc của thế giới, nhưng chẳng bị quy tắc làm gì cả.

Giản Lục không muốn Hynes gây ra tội lỗi lớn đến thế.

Hynes thấy Giản Lục nhăn mày, khỏi nói y cũng biết người nọ đang nghĩ gì, không phải do yếu mềm, mà đó là một loại trách nhiệm, là phong cách làm việc của Giản Lục. Tuy chính y cảm thấy không sao cả, nhưng vẫn sẵn sàng thuận theo cậu, bèn hỏi tiếp: “Còn cách nào khác không?”

Thần cách không trả lời y, rõ ràng muốn nhìn y gặp họa.

Hynes lạnh lùng cười, Thần cách bị ném lên cao, đấu khí vàng bốc cháy như ngọn lửa trong lòng bàn tay, Thần cách vừa chạm vào đấu khí vàng, sương mù bên trong đã xoáy mạnh cuồn cuộn, vô cùng sợ hãi.

Lâu rồi không bị tra tấn, Thần cách của Nữ thần Annabis suýt đã quên mất chiêu trò của con rồng Hoàng Kim ở cõi phàm vừa gian trá vừa độc ác, gan to bằng trời, bất kính với Thần linh, hiện giờ linh hồn của cô chỉ còn một mẩu nhỏ, không chịu nổi tra tấn, buộc phải nhượng bộ.

Giản Lục hơi quay mặt đi, không nhìn cảnh Nữ thần nào đó bị Hynes tra tấn đến sống dở chết dở, hành động này mang nghĩa chấp nhận hành vi của Hynes, y thấy vậy thì vui như mở cờ trong bụng.

Nữ thần Annabis hậm hực nói: [Ta là Thần Nước, không giao lưu gì với Thần Thú, ngươi hỏi ta sao ta biết được, các ngươi phải thăm dò mộ Thần trước, ta xem xét tình hình trong mộ mới có thể đưa ra phỏng đoán.]

Hynes cầm Thần cách, đe dọa cô tốt nhất là đừng giở trò gì, không thì đấu khí vàng luôn sẵn sàng hầu chuyện.

“Đi tìm hiểu trước đi.” Tạm thời Giản Lục cũng không có cách, bèn nói.

Hynes gật đầu, liếc nhìn quanh, từ khi bước vào, không lúc nào y không cảm thấy áp lực, y biết đây là ảnh hưởng từ năng lượng trong mộ Thần Thú, tuy chủ nhân nơi này đã ngã xuống, nhưng không có nghĩa kẻ phàm như họ có thể tự tiện quấy rầy.

Nhìn khắp bốn phía, Hynes nói: “Ngôi mộ Thần này không giống nơi ở của Thần Thú chút nào, trên cửa đặt thần chú cấm, phù điêu trên cột không hề tương đồng với tộc Thú nhân, những bức tượng đá…”

Nghe y nói vậy, Giản Lục cũng nhận thấy sự bất thường, đang suy tư, chợt nghe Thần cách trả lời:

[Có gì lạ đâu? Thượng giới nhiều Thần như thế, bị phái xuống tham chiến đều là những vị Thần cấp thấp, giữa các Thần cấp thấp lại có mối liên hệ với nhau, Thần Thú chơi rất thân Thần Rèn của Người lùn, quan hệ với các Nữ thần Ánh Sáng, Bóng Tối cũng không tệ, tuy Thần Tinh linh không ưa hắn, nhưng cũng không phải dạng hở ra là gây sự với họ…]

Nghe vậy, Hynes và Giản Lục cùng nhớ tới Thú nhân Taylor, tính tình cởi mở như hắn đúng là có thể chơi thân với tất cả các tộc, bảo sao trong Thần điện này có dấu vết của nhiều chủng tộc đến thế.

Sảnh chính rất lớn nhưng không mất nhiều thời gian thăm dò, hai người tìm kiếm một lượt, không phát hiện thứ gì có giá trị, những bức tượng  Thú nhân bằng đá hoàn toàn không có dấu vết của sự sống, cũng chẳng phải con rối.

Kiểm tra xong, họ tiến về phía thổi tới gió lạnh, đó là một hành lang dài và rộng, ngẩng đầu gần như không thấy đỉnh.

Giản Lục lặng lẽ mở bản đồ của hệ thống ra, khi phát hiện trên bản đồ chỉ một màu đen kịt, trước mắt cậu cũng tối sầm lại theo.

Sao thế này? Bản đồ của hệ thống bị trục trặc à?

Giản Lục réo gọi hệ thống, sau khi trừ năm trăm cụm thánh quang, hệ thống mới nói với cậu rằng vì bị năng lượng trong mộ Thần thú ảnh hưởng, hệ thống không thể hiển thị bản đồ ở đây, nghe vậy Giản Lục bỗng muốn chửi toàn bộ tộc Thú.

Không thể trông cậy vào bản đồ của hệ thống, Giản Lục càng thêm cảnh giác, cậu hiểu ra rằng hệ thống không phải vạn năng, hay có thể nói hệ thống khá giống một thứ do Thần tạo ra, gặp phải năng lượng của Thần sẽ trở nên vô tích sự.

[Thần Thú quen biết rộng, nên trong cung điện của hắn có nhiều thứ khó mà tưởng tượng được, các ngươi cẩn thận.] Nữ thần Annabis tốt bụng nhắc nhở.

Cô vừa nói xong, hai người lập tức nhận thấy trong bóng đêm có thứ gì đang khẽ tiến lại gần, không một tiếng động, nếu không nhờ chút khác thường của tốc độ gió trong không khí, hai người đã không phát hiện ra.

Ầm một tiếng, kiếm phép trong tay Hynes bùng lên đấu khí vàng, va chạm trực tiếp với thứ đánh lén trong bóng tối, trước đấu khí sáng rực, hai người nhìn rõ thứ đánh lén họ – một con rối sư hổ.

Trong lúc Hynes ngăn con rối lại, Giản Lục nhanh nhẹn ném ra một cuộn giấy phép thuật làm từ vỏ côn trùng.

Đoàng!

Con rối sư hổ nổ tung, Hynes nhảy lên, thọc tay vào cơ thể nó lấy được thứ gì đó rồi nhanh chóng quay lại bên cạnh Giản Lục, đưa cho cậu.

Đó là một viên pha lê hình thoi màu tím, trên đó khắc một loại ma văn huyền bí, trông rất đẹp và kỳ lạ.

“Trái tim con rối?” Ánh mắt Giản Lục trầm ngâm, thứ này đã biến mất từ thời chiến tranh giữa các vị thần, không ngờ có thể tìm thấy ở đây, bấy giờ cậu mới hiểu vì sao con rối này không có sinh mệnh nhưng hành động lại nhanh nhẹn lưu loát không gây ra một tiếng động, khác với những con rối do các Thầy làm rối trên đại lục Olaven làm ra, chúng cao cấp hơn nhiều.

Bấy giờ luồng gió lại biến đổi, Hynes giơ kiếm lên đón đỡ, Giản Lục theo sát phía sau y xử lý phía sau lưng. Thị lực của cậu khá tốt, lần nào cũng nhanh, chuẩn, độc, con rối loại nào cũng có thể dùng cuộn giấy phép thuật bằng vỏ côn trùng tương ứng để tiêu diệt, khiến Nữ thần Annabis nhìn mà kinh ngạc.

Nếu đại lục Olaven cho phép Thánh trở thành Thần, thì trong tương lai hai người này sẽ là những vị Thần tài giỏi nhất, thậm chí còn hứa hẹn hơn những vị Thần cấp cao ở Thần giới, tiền đề là họ có cơ hội trưởng thành.

Hai người chiến đấu mở đường, bóng tối dường như kéo dài vô tận, chỉ trừ một tấc vuông được đèn phép chiếu sáng quanh họ, nhưng điều đó không cản trở việc họ tiến lên phía trước. Lúc đầu Hynes còn lo lắng cho Giản Lục, song nhanh chóng phát hiện Giản Lục đủ sức sóng vai với y, không gây phiền phức cho y.

Cảm giác được cùng người mình thích sánh vai tiến bước, cùng nhau chiến đấu quá sung sướng cõi lòng, khiến Hynes càng đánh càng hăng, ra đòn càng chuẩn.

Chẳng biết đã qua bao lâu, Hynes bỗng cảm nhận được một mối nguy hiểm khác thường, tưởng như máu cả người đều đông cứng, cơ bắp căng chặt như đá, khi bóng tối bị xé toạc, y không chút do dự đẩy thanh niên sang bên cạnh, một mình đỡ đòn.

Sau một tiếng ầm, cơ thể Hynes đập mạnh lên vách tường, vách tường nứt nẻ như mạng nhện, từng mảng tường thi nhau rơi xuống.

Một tấm khiên phép thuật xuất hiện trước mặt Hynes, chặn đòn thứ hai cho y.

Bấy giờ họ mới thấy rõ thứ khiến họ cảm thấy nguy hiểm, hóa ra là một con rối động vật toàn thân lấp lánh ánh vàng, không rõ là loài gì, chỉ biết cấp bậc của nó cao hơn những con rối lúc trước, thậm chí cả Hynes cũng không địch nổi nó.

Hynes đã thức tỉnh thành rồng Hoàng Kim, song bị Cung điện của Thần Thú áp chế, y không thể tự chuyển đổi giữa hình người và hình rồng, sức chiến đấu giảm đi rất nhiều. Vả lại hiện giờ Hynes vẫn là người trần mắt thịt, chưa mạnh bằng Thần, nên không thể đối chọi với Thần.

[Con rối động vật này phải trên Thánh vực, các ngươi không phải đối thủ của nó đâu.] Nữ thần Annabis nói, giọng nói kìm nén niềm vui sướng, thậm chí mong rằng hai kẻ này chết quách ở đây đi, để cô ta được tự do.

Tiếc cho cô, hậu quả của mong ước ấy là bị đấu khí vàng hành hạ.

“Âm thanh của đất – nổ!” Giản Lục huơ quyền trượng Milotus, dưới đất xuất hiện một khe nứt dài mấy trăm mét chặn con rối động vật màu vàng lại.

Con rối nọ nhìn họ từ phía kia của khe nứt, sau đó cúi rạp người nhảy sang.

Giản Lục vác Hynes lên bỏ chạy.

Bây giờ họ còn chưa đạt đến cấp Thánh, sao có thể địch nổi con rối trên cấp Thánh vực, chạy là thượng sách.

Trong lúc đuổi bắt, nhiều thứ bị hủy hoại, tuy không nhìn rõ trong bóng tối, song Giản Lục có thể cảm nhận được nguy hiểm phía sau và sự hư hại nặng nề của Cung điện Thần Thú, họ chỉ cách đích đến một chút nữa thôi, có lẽ con rối động vật này là kẻ bảo vệ Thần điện.

“Làm sao để giải quyết nó?” Khuôn mặt Hynes lộ vẻ dữ tợn, y siết chặt Thần cách trong tay.

Nữ thần Annabis không muốn bị đấu khí vàng tra tấn, đành nói: [Lấy trái tim của con rối là được, các ngươi phải tự tìm vị trí của trái tim.]

Nghe xong, Hynes đã âm thầm quyết định, đôi mắt y liếc nhanh trong bóng tối rồi đột nhiên khựng lại, y đẩy Giản Lục ra và đánh vào trần nhà.

Giản Lục không ngờ Hynes lại đẩy mình, cậu ngã xuống đất, miệng đầy đất cát, đến khi tảng đá to rơi ầm xuống, tiếng đánh nhau dữ dội dần im bặt, không gian chìm trong sự yên tĩnh, bấy giờ cậu mới ngơ ngác đứng dậy lau mặt, cực kỳ bực bội.

Nhóc hư! Nhóc hư! Nhóc hư!

Dù Giản Lục có thầm mắng nhóc hư cỡ nào, cố gắng đập vào tảng đá lớn nọ ra sao, thậm chí tấn công bằng phép thuật, thì nó vẫn không hề suy suyển.

Rốt cuộc làm từ vật liệu gì vậy? Cứng quá đi mất.

Giản Lục dùng thuật giám định của hệ thống, hóa ra đây là đồ của Thần giới, có tên là Đá vàng sẫm, tiếng chửi thề lại vang dậy trong đầu. Rốt cuộc thì trong chiến tranh giữa các vị Thần, Thần giới đã lén mang bao nhiêu thứ xuống đại lục Olaven? Đúng là gieo rắc tai họa cho đám người phàm như họ mà!

Chắc chắn là Hynes biết chuyện nên mới ngăn cậu ở đây, tự mình đối phó con rối động vật.

Giản Lục nghiến răng, thấy đường này không đi được thì không hề nán lại mà quyết đoán quay lưng bỏ đi, chạy vào trong bóng đêm.

Càng chạy cậu càng cảm thấy áp lực đè nặng đến khó chịu, lồng ngực gần như không thở nổi, nhưng điều này cũng cho thấy cậu đã tới rất gần trung tâm ngôi mộ của Thần Thú.

Có lẽ vì để con rối động vật trong Thần điện có thể tự do đi lại, cung điện được xây rất to và cao, các hành lang vừa dài vừa rộng, gặp vật cản trên đường, Giản Lục không tiết kiệm cuộn giấy phép thuật làm từ vỏ côn trùng nữa, cậu nhang tay ném ra cho nổ tan xác hết.

Cấp bách lắm rồi, Giản Lục không thể lãng phí thời gian nữa, cậu chạy đến mức tức ngực, tưởng chừng như thất khiếu sắp đổ máu.

Sau tiếng lách cách, đá phát sáng được lấy ra rơi đầy đất, chiếu sáng mọi thứ xung quanh.

Đây là một tòa cung điện lớn hơn ban nãy, nơi đây trống rỗng, ngoài mấy cây cột được chạm khắc chỉnh tề thì không còn gì khác. Cung điện cao hơn nghìn trượng, phía cuối có một chiếc ngai bằng vàng rất lớn được khảm đầy đá quý lấp lánh, lung linh rực rỡ giữa tòa Thần điện tối tăm không ánh sáng.

Dùng thuật giám định của hệ thống, được lắm, lại là đồ vật của Thần giới.

Giản Lục hít một hơi thật sâu, bước tới gần vương tọa và dừng lại cách đó trăm mét.

Trên vương tọa đặt một quả cầu Thần cách.

Nhìn thấy quả cầu Thần cách, ánh mắt Giản Lục u ám, không thấy lạ chút nào. Nếu không có Thần cách, năng lượng của Thần trong mộ Thần đã không đậm đến thế, còn ảnh hưởng lên toàn Vùng đất bị lãng quên. Thần cách là thứ Thần để lại sau khi chết, toàn bộ năng lượng của Thần cũng được lưu giữ trong Thần cách.

Hynes có được Thần cách của Nữ thần Annabis, nhờ thế mà biết thêm một số chuyện của Thần giới.

Thần giới không phải một nơi yên bình, không phải thiên đường như mọi người hằng nghĩ, mà cũng như đại lục Olaven, nó ngập trong phân tranh và phe phái, có kẻ mạnh cũng có kẻ yếu, cũng đề cao sức mạnh, thậm chí Thần cũng phân chia thứ bậc, Thần cấp thấp bị Thần cấp cao sai khiến. Khi Thần chết đi, kẻ giết vị Thần ấy sẽ lấy đi Thần cách của đối phương, dùng năng lượng trong Thần cách để tu luyện.

Còn khủng khiếp hơn cả đại lục Olaven.

Nhưng dù vậy, con người vẫn khát khao về Thần giới, nơi đó rộng lớn, tài nguyên dồi dào hơn, cảnh vật lạ kỳ hơn, và có cả sự sống vĩnh hằng, chúng khiến người phàm say mê, ngày đêm mơ ước.

Giản Lục hít một hơi thật sâu, chầm chậm bước tới, đưa tay cầm Thần cách lên.

Khi Giản Lục chạm vào Thần cách, cả ngôi mộ bỗng rung chuyển, không chút do dự, Giản Lục cất Thần cách vào ô chứa đồ của hệ thống, khóa kín lại rồi quay đầu chạy về phía cửa vào.

Thần điện sụp đổ sau lưng cậu.

Tiếng ầm ầm đinh tai nhức óc, cả thế giới rung chuyển.

Lấy ngai vàng làm trung tâm, mọi thứ sụp đổ, một lỗ đen lớn xuất hiện, nuốt chửng mọi thứ, như thể không bao giờ bị lấp đầy, những tảng đá lớn rơi xuống bị nó nuốt gọn.

Giản Lục cắm đầu chạy thục mạng, mặt đất nứt toạc dưới chân cậu, hai chân rồi cũng không nhanh bằng tốc độ cung điện sụp đổ, giây phút ngã xuống, cậu phất tay, sợi dây ánh sáng cuốn lấy một cây cột, cơ thể bật lên nhảy thật cao dẫm lên bậc cửa, lao nhanh qua.

Giản Lục chạy đua với thời gian, mấy lần suýt bị đá rơi trúng đầu, trong quá trình chật vật né tránh, quần áo bị rách, da bị trầy xước nhiều chỗ, song cậu không để ý tới, chỉ lo chạy về phía trước, môi mím chặt.

Trong bóng tối vang lên tiếng rồng gầm, Giản Lục mừng rỡ tăng tốc độ.

Khi Giản Lục thấy rồng ta bay về phía mình cũng là lúc mặt đất dưới chân nứt ra, cậu sắp ngã xuống tới nơi thì rồng bay tới đỡ được cậu.

Giản Lục còn chưa kịp vui mừng, đôi mắt thu lại cảnh bức tường gần đó sụp xuống như núi lở, đổ về phía họ.

Rồng ta gầm lên một tiếng, đôi mắt Giản Lục tối sầm lại, chỉ kịp nhận ra mình được bảo vệ trong đôi cánh của rồng, sau đó thì không biết gì cả.

Chẳng biết đã qua bao lâu, Giản Lục tỉnh lại, xung quanh vẫn tối om như trước.

Cậu vừa ho vừa đứng dậy, phun ngụm máu ứ trong cổ họng, sờ soạng xung quanh nhưng không tìm được gì.

Ngồi chết lặng hồi lâu, đầu óc tỉnh táo lại, thánh quang ngưng tụ trên đầu ngón tay, yếu ớt soi sáng xung quanh.

Quanh đó đều là đá tảng vỡ vụn, còn có nhiều tượng đá hình động vật, gió thổi tới từ phía xa, không gian yên ắng đến mức khiến người ta phát sợ.

Giản Lục đứng dậy trèo lên một tảng đá lớn, nhìn quanh bốn phía, thoáng thấy ánh vàng lóe lên, cậu lập tức chạy về phía đó.

Chẳng mấy chốc, Giản Lục nhìn thấy rồng Hoàng Kim giữa đống đá ngổn ngang, một nửa người y bị đá đè, đầu gục xuống, không khí nồng nặc mùi máu tươi, không biết còn sống hay đã chết.

Nhìn rồng Hoàng Kim nằm giữa vũng máu, Giản Lục ngỡ ngàng, trái tim đau nhói khó lòng diễn tả.

Cậu chầm chậm lại gần, vấp ngã mấy lần vì đá trơn đến vỡ đầu chảy máu cậu cũng chẳng màng. Đi đến trước mặt rồng Hoàng Kim, cậu run rẩy duỗi tay, xoa nhẹ đầu rồng.

“Hynes?”

Rồng không trả lời.

Cậu đặt tay dưỡi mũi rồng, cảm nhận được hơi thở yếu ớt, bấy giờ trái tim mới lấy lại bình tĩnh, toàn thân kiệt sức ngồi phịch xuống.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: