Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

102

Chương 102: Y là Rồng!

Lại một đêm đầy biến động trôi qua.

Giản Lục tỉnh lại lúc hừng đông, phát hiện mình lại ngủ trên cái bụng mềm mại của rồng. Việc này khiến cảm xúc của cậu khá phức tạp, khi đầu rồng thò sang, cậu chần chừ một lúc rồi lấy tay xoa mũi y.

Rồng ngoáy đuôi sung sướng, dùng chiếc lưỡi to liếm láp mặt cậu.

Giản Lục lau mặt, xem như bị chó liếm, không quá để tâm vì họ thuộc hai loài khác nhau mà.

Tuy vấn đề hôm qua vẫn chưa được giải quyết, nhưng ít nhiều gì hai người đã có thể bình tĩnh ngồi nói chuyện với nhau và tìm ra điểm then chốt. Rốt cuộc Giản Lục là người dễ mềm lòng, chăm lo cho Hynes lớn đến bằng này, đầu tư bao nhiêu tâm huyết, gửi gắm bao nhiêu tình cảm, đâu phải nuôi chó nuôi mèo, đâu thể vì thằng nhóc không được như kỳ vọng, chạy đi làm gay mà giận cá chém thớt được?

Nhà họ Giản không dạy bằng đòn roi mà dùng tình cảm để cảm hóa, dùng lý lẽ để thuyết phục, giúp con trẻ tự nhận ra sai lầm của mình và sửa đổi. Giản Lục cũng bị ảnh hưởng nên luôn dạy dỗ Hynes theo cách đó. Song, trẻ con nhà họ Giản đều dậy thì thành công, tuy không phải đứa nào cũng là công dân mẫu mực, nhưng không đến nỗi nào, sao Hynes lại lầm lạc kinh khủng thế?

Giản Lục nghĩ suốt một buổi tối mà vẫn chẳng hiểu rốt cuộc việc dạy dỗ của mình sai sót ở đâu, trăn trở mãi, cuối cùng cậu buộc phải chấp nhận rằng công cuộc giáo dục của mình đã thất bại.

Chắc cậu không phải một phụ huynh tốt.

Vào buổi sớm mai, không khí trong rừng Ma trong lành mát mẻ, trên ngọn cỏ còn đọng lại những giọt sương trong suốt như pha lê, độ ẩm trong không khí cao hơn buổi trưa và mang theo hơi lạnh.

Giản Lục rửa mặt xong thì nhóm lửa, lấy bánh mì trong ô chứa đồ ra, định bụng ăn sáng bằng bánh mì nướng phết mứt nước hoa quả.

Chẳng mấy chốc, không gian tràn ngập mùi bánh mì nướng.

Giản Lục lấp đầy bụng cho mình và con rồng tùy hứng nọ rồi leo lên lưng rồng.

Hôm nay họ dự định đi săn vua trùng trong rừng Ma, tận dụng khoảng thời gian này để bắt thêm vua trùng.

Rừng Ma là thiên đường của vua trùng, côn trùng muốn tiến hóa thường phải vào rừng Ma, nhưng sau khi tiến hóa thành vua trùng hùng mạnh, chúng sẽ bị giam cầm ở rừng Ma, cả đời không thể ra khỏi rừng, đây là một trong những quy tắc của Vùng đất bị lãng quên, với mục đích giữ gìn sự cân bằng của Vùng đất bị lãng quên, để Nhân loại ngoài rừng Ma không cần đương đầu với vua trùng, có cơ hội sống sót.

Giản Lục cảm thấy quy tắc này có tác dụng tương tự với năng lượng thần bí giữ chân Hynes, chẳng biết chúng có liên quan gì đến nhau hay không.

Hôm qua, sau khi nghiên cứu đống vỏ côn trùng, Giản Lục ngập tràn hứng thú với rừng Ma, đây là tâm lý chung của những nhà nghiên cứu, phát hiện ra một giống loài mới, đương nhiên là muốn tìm hiểu về tập tính và công dụng của chúng.

Nếu Hynes chưa thức tỉnh thành rồng Hoàng Kim, Giản Lục có tò mò cũng không ra khỏi vùng an toàn để đi săn vua trùng. Nhưng giờ thì khác, có Hynes là kẻ mạnh tối cao, vua trùng chẳng là cái thá gì, còn chẳng đủ cho rồng nhét kẽ răng.

Rồng bay trên bầu trời rừng Ma nửa giờ rồi tìm một chỗ đáp xuống.

Khi nhìn rõ cảnh vật xung quanh, Giản Lục hiểu ngay lí do tại sao rồng chọn nơi này để hạ cánh, nguyên nhân là bởi tại đây mọc lên những lùm cây có gân lá màu vàng, từ trên cao nhìn xuống, khu vực vàng chóe cực kỳ chói mắt, bảo sao rồng Hoàng Kim vừa nhìn đã thấy thích.

Địa hình khu đất này khá thấp, trong những bụi cây màu vàng có tiếng sột soạt của côn trùng đi lại, nhưng sau khi rồng Hoàng Kim đáp xuống, bụi cây lập tức im lìm, xung quanh ngoài tiếng lá cây xào xạc theo gió thì yên tĩnh đến ghê người.

Giản Lục liếc nhìn con rồng đang dùng đuôi quất vào những bụi cây vàng khiến lá cây bay loạn xạ như một cơn mưa vàng lấp lánh, mắt cậu đờ ra, đúng thật là khí thế của rồng khiến thú chạy trùng trốn, không thể chơi đùa vui vẻ với nhau.

“Hynes, cậu tránh ra xa một chút.” Giản Lục nói, cậu muốn dụ lũ côn trùng bị rồng dọa đi mất tới gần đây.

Tất nhiên Hynes không chịu rồi, Giản Lục ra khỏi tầm mắt của y là y nóng ruột ngay, đây là hệ quả của bốn tháng chia xa, y không muốn Giản Lục biến mất khỏi tấm mắt của mình một phút một giây nào. Nếu đám sâu tí hon đó không chịu ra, Hynes đã có cách.

Vì vậy, rồng Hoàng Kim đi tới đâu, đất cát bay mịt mù tới đó, bụi cây màu vàng bị giẫm đạp, mặt đất lộ ra bốn cái hố, đám vua trùng trốn dưới lòng đất bị ép phải ra ngoài.

Vua trùng cũng có tập tính lãnh thổ, mỗi khu đất chỉ có một con vua trùng hoặc một đàn vua trùng sống theo bầy.

Khu bụi cây vàng này là nơi sinh sống của một loài vua trùng trông giống bọ rùa khổng lồ, to hơn bọ rùa khổng lồ cả trăm lần, chúng là côn trùng quần cư, nấp trong bụi cây vàng, rất khó phát hiện. Loài vua trùng này thường bay ở tầng trời thấp, tốc độ không nhanh lắm, vũ khí là tơ vàng phun ra từ miệng có tính ăn mòn và kết dính như tơ nhện, nếu Nhân loại gặp phải, chỉ có thể cảm thán sao mà xui xẻo, sau đó bị tơ vàng trói thành một cục kéo đi làm mồi cho vua trùng.

Song, hiện giờ thứ chúng gặp phải là một con rồng Hoàng Kim, tơ vàng có tính ăn mòn và kết dính bất lực trước vảy rồng, bị móng vuốt rồng cắt đứt một cách dễ dàng, đàn vua trùng bại trận lùi dần về sau.

Rồng huơ móng, đám vua trùng lập tức bị hạ đo ván, rơi lộp bộp xuống đất như người ta thả sủi cảo.

Giản Lục đi sau hưởng thành quả, nhìn rồng Hoàng Kim oai phong lẫm liệt, rầm rộ tiến lên như vào chỗ không người, khiến vua trùng phải cúi đầu khuất phục, lòng nhen nhóm mừng vui, có cảm giác vui sướng vì chú bé nhà mình đã lớn khôn rồi, nếu Hynes không cong thì còn mừng hơn.

Hynes gần như xới tung hết tổ vua trùng ở khu này, xới xong, y dẫn Giản Lục vào hang ổ nhà người ta, đuổi hết côn trùng đực đang ấp trứng và côn trùng mới nở ra ngoài, đưa Giản Lục vào thu hoạch chiến lợi phẩm.

“Trong đó có gì thế?”

Giản Lục hào hứng hỏi, bấy giờ họ đứng trước cửa hang cao hai mét, hang dẫn sâu vào lòng đất, cậu không đoán nổi loại vua trùng giống bọ rùa khổng lồ này ngoài vỏ và thịt thì còn gì đáng giá, nhưng thấy Hynes háo hức vô cùng, Giản Lục cũng hơi tò mò.

Rồng dùng đuôi quất một con vua trùng đang rụt đầu rụt cổ khiến nó bay lên khỏi mặt đất, văng ra xa mấy trăm mét mới được một cây cổ thụ chặn lại. Móng rồng chọc vào lớp đất trước cửa động, khiến đất cát ào ào rơi xuống, rồi giục Giản Lục đi vào. Y cũng muốn vào, song hang côn trùng quá nhỏ, không chứa nổi thân hình của rồng, đành để Giản Lục vào một mình.

Cách cửa hang không xa, Giản Lục thấy đám vua trùng rụt đầu và tất cả các chi vào vỏ như một lũ rùa, trông cực kỳ tội nghiệp, vì không địch lại rồng, chúng đành phải mặc cho con rồng độc ác bới tung hang ổ của mình.

Giản Lục lấy ra một cây đèn phép, bước vào hang vua trùng.

Lối vào hang có chất keo đặc biệt của vua trùng và thoang thoảng mùi ngai ngái của cây cỏ, nhưng cũng không khó ngửi lắm, xuống sâu khoảng mấy trăm mét, địa hình không nghiêng nữa, lối đi cũng rộng rãi hơn, đi thêm một đoạn thì thấy một khoảng đất trống, có mấy cái kén côn trùng khổng lồ rủ từ trên xuống.

Giản Lục đến gần quan sát, phát hiện chất liệu của những chiếc kén này rất kỳ lạ, sờ vào mềm mại nhưng cũng rất dẻo dai, màu sắc thì ánh vàng rực rỡ, rất đáng kỳ vọng. Cậu đoán hẳn đây là những sợi tơ vàng tinh túy nhất của đám vua trùng, có nhiều tác dụng giống với tơ tằm, có thể dùng may quần áo có khả năng phòng ngự tốt.

Giản Lục không khách sáo mà nhặt sạch.

Cậu lại đi dạo trong hang một lát, nhận thấy ngoài trứng côn trùng và một ít rác rưởi thì chẳng còn gì, bèn quay lại mặt đất.

Rồng vẫn canh giữ ở đó, lấy đuôi hất mấy con vua trùng hóa thân thành rùa đen cho đỡ chán, coi chúng như quả bóng, hất hết con này đến con khác.

Thấy Giản Lục ra, rồng ta hăm hở chạy lại liếm cậu.

Giản Lục nhăn mày tránh thoát, lấy một cái kén vàng ra hỏi: “Thứ cậu muốn là cái này à?”

Rồng ta vui vẻ gật đầu.

Giản Lục phát hiện từ khi mình lấy kén côn trùng ra, đám vua trùng đóng giả rùa đen cũng thò đầu ra ngoài, hai cái râu rung lên rất mạnh nhưng vì có một con rồng hung dữ nên chúng không dám lao lên tấn công, chỉ có thể trơ mắt nhìn một người một rồng cướp mất thức ăn chúng để dành cho những bé côn trùng mới nở.

Tiếc đứt ruột đứt gan.

Giản Lục phát hiện rừng Ma tựa như một kho báu liên tục mang đến những bất ngờ, côn trùng trong rừng Ma có thể coi như một giống loài hoàn toàn mới, cung cấp những thứ quý giá không thua gì ma thú, có nhiều nguyên liệu phép thuật Nhân loại có thể sử dụng, chỉ cần bạn đủ mạnh, chúng sẽ là kho báu bất tận dành bạn, cho phép chế tạo rất nhiều thứ.

Lúc này còn có một con rồng làm vệ sĩ, Giản Lục muốn lấy gì tùy thích, đương nhiên cậu sẽ không khách sáo.

Sau một ngày bội thu, họ quay về hồ nước ở trung tâm rừng Ma.

Khi bóng chiều buông xuống, Hynes biến thành thanh niên tóc vàng, y lập tức nhào tới áp sát vào Giản Lục: “Trong ba tháng qua, em lục lọi rất nhiều nơi trong rừng Ma, còn phát hiện rất nhiều dược liệu phép thuật quý mọc ở đây nữa cơ, lúc nào chúng ta cùng đi hái…”

Biết bao thứ quý giá bày ra mặc cậu lấy thỏa thích, cảm giác này sảng khoái quá chừng, khiến Giản Lục rất vui vẻ, nét mặt cũng dịu nhiều.

Giản Lục mang hết những thứ hôm nay lấy được ra phân loại cùng Hynes.

Phân loại xong, Giản Lục tỉnh táo hơn nhiều, bị một đống thứ lấp lánh ánh vàng làm cho lóa mắt, chợt nhớ ra hôm nay những nơi Hynes dẫn cậu đến, dù là hang ổ côn trùng hay phong cảnh đều vô cùng đẹp mắt, và nhất là đều có màu vàng, cứ liên quan đến màu vàng là con rồng này hào hứng lao tới phá tổ.

“Mai đi chỗ khác đi.” Giản Lục nói: “Một đống vàng chóe, sắp hoa cả mắt rồi.”

Hynes đang vui vẻ, nghe Giản Lục nói vậy thì nụ cười trở nên gượng gạo, y đang cầm một miếng sáp côn trùng màu vàng ngắm nghía, khi Giản Lục nói xong, y nhìn cậu, nói lí nhí: “Giản, mấy thứ này đều rất tốt mà.”

“Ta biết.” Giản Lục đáp với giọng trịnh trọng: “Vẫn còn những loại khác đúng không? Cậu đâu thể chọn côn trùng màu vàng mãi? Ta nhớ những nơi chúng ta đã đi qua vẫn còn côn trùng và thực vật có màu sắc khác.”

Hynes ngoảnh mặt đi không nhìn cậu.

Thấy y hờn dỗi, Giản Lục lại muốn đánh y một trận.

Tại sao rồng lại đam mê mấy thứ sáng lấp lánh đến thế? Nhất là màu vàng, tình yêu số một của chúng, rốt cuộc là tại sao?

Giản Lục lấy chỗ kén mang ra từ hang ổ của bọ rùa khổng lồ, liếc nhìn Hynes.

“Giản, cái này có thể dùng để làm quần áo và mũ trùm, chức năng phòng ngự rất tốt.” Hynes nhấc một cái kén lên: “Hơn nữa màu rất đẹp.”

Giản Lục tưởng tượng ra bộ quần áo được làm từ loại kén trùng này, từ đầu đến chân vàng chóe như một tên nhà giàu mới nổi… Thôi, để làm thứ khác thì hơn.

Biết Giản Lục không tán thành, Hynes hơi bị tổn thương, liếc cậu hết lần này đến lần khác như một cô vợ nhỏ, liếc đến mức Giản Lục muốn đập đầu xuống đất, cuối cùng phải nhượng bộ: “Được rồi, cậu thích thì cứ cầm đi làm quần áo.”

“Anh thì sao? Chức năng phòng ngự của nó tốt lắm!” Hynes nhấn mạnh.

“Để tính sau.” Giản Lục ậm ừ cho qua.

Có lẽ vì hôm nay bôn ba nhiều nơi, tuy không cần chiến đấu nhưng đã săn lùng suốt một ngày, cuối cùng, vì mệt mỏi quá độ, vừa tối Giản Lục đã ngả người xuống da thú chìm sâu vào giấc ngủ, thậm chí còn quên đá người bên cạnh sang miếng da thú khác, dù rằng có đuổi thì sau nửa đêm, nhân lúc cậu ngủ say Hynes lại sẽ mò sang.

Thấy cậu đã ngủ, Hynes bèn vòng tay ôm cậu vào lòng, đôi mắt tăm tối, còn đâu vẻ tủi thân lúc trước. Y khẽ hôn lên môi thanh niên trong lòng mình một lúc lâu, cuối cùng không cầm lòng nổi, cạy mở đôi môi và hàm răng của cậu, liếm láp khoang miệng, mút mát lưỡi cậu, một bàn tay thò vào áo phép, vuốt ve từ lưng đến phần eo mềm dẻo…

Trong tình huống ấy mà còn ngủ mê mệt được, nếu không bị bỏ thuốc thì chỉ có heo mà thôi.

Đêm nay Hynes không dùng chiêu gì, nên Giản Lục không ngủ say mà mau chóng tỉnh lại. Phát hiện tình thế hiện tại, cậu ngẩn ra trong giây lát, rồi người cậu tỏa ra một luồng sáng trắng sắc nhọn, Hynes bị đánh bay ra ngoài đập vào vách núi khiến nó rung chuyển, bụi đất rơi đầy.

Giản Lục ngồi dậy, áo phép vắt vẻo trên vai để lộ hơn nửa bộ ngực, mặt ửng hồng, môi sưng đỏ, mắt thoáng vẻ thất vọng và giận dữ, đôi tay siết lại đặt trên da thú, hết nắm chặt rồi thả lỏng, thả lỏng rồi nắm chặt, cuối cùng thở dài, đứng bật dậy.

Cậu chỉnh lại áo phép, cố gắng lờ đi sự khác thường của cơ thể, đi đến trước mặt thanh niên đang cuộn tròn mình bên vách núi, nhìn xuống y từ chỗ cao.

“Giản…” Hynes ôm bụng, ngẩng đầu nhìn cậu một cách đáng thương, trên tóc, trên người bám đầy đất cát.

Thoạt trông tội nghiệp vô cùng.

Giản Lục thấy vậy, vừa tức giận vừa chán chường, xen lẫn cảm giác bất lực không thể diễn tả thành lời, sau một lúc lâu mới mở miệng: “Bị thương ra sao?”

Hynes oằn mình, cúi gằm mặt, giọng nghẹn ngào: “Đau quá…”

Giản Lục nhíu mày, bế con người trông rất tội nghiệp dưới đất lên một cách thô lỗ rồi đặt lên da thú, kiểm tra cơ thể y, phát hiện phần lưng bị trầy xước và bầm tím, mắng thầm đáng đời, ngoài mặt vẫn lạnh lùng, đôi tay ngưng tụ ánh sáng trắng chữa trị vết thương ngoài da cho y.

Hynes gục đầu nằm đó, những lọn tóc vàng hơi dài che khuất khuôn mặt của y khiến người ta không thấy rõ.

Sau khi chữa trị vết thương ngoài da, Giản Lục ném cho y một lọ thuốc phép: “Tự uống đi.”

Hynes không nhúc nhích, giữ tư thế cuộn tròn thành một cục, co ro như một đứa trẻ bị bạo hành gia đình.

Giản Lục lại nhíu mày, bực tức không thể nào chịu được, tức giận đến mức tột cùng lại biến thành bất lực, cuối cùng chỉ đành nói: “Sau này đừng làm thế nữa.”

“Em không cầm lòng được…” Giọng Hynes buồn thê thiết.

Giản Lục khựng lại, đột ngột túm tóc y, xoay mặt y lại, thấy mắt y đỏ hoe, khuôn mặt vừa ấm ức vừa buồn thảm, lập tức cạn lời, giận quá thành cười, lạnh lùng nói: “Cậu còn ấm ức cái gì nữa?”

Hynes quay mặt đi không chịu nhìn cậu, lấy tay che mắt, buồn bã rằng: “Giản, nhìn thấy anh là em có phản ứng, em không nhịn được, trừ phi em bị bệnh bất lực…”

Giản Lục rất muốn nói rằng nếu muốn bất lực thì cậu có thuốc phép, uống một lọ, bảo đảm mười năm không cương nổi. Nhưng cậu cũng biết dù bất lực thật cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì, nhất là khi nhìn vào bộ dạng sầu bi khổ thảm của y, Giản Lục chỉ muốn ngửa mặt lên trời thở dài, không biết vì sao chuyện lại thành ra thế này, rõ ràng cậu mới là người phải thương thân trách phận, thế mà tên này trông còn ấm ức hơn cậu, như thể cậu mới là đồ cặn bã cưỡng bức y rồi ruồng bỏ y.

“Em thích anh, nhìn thấy anh là em không nhịn nổi… Người yêu làm chuyện này là bình thường mà?”

Giản Lục kiên nhẫn nói: “Chúng ta không phải người yêu.” Mà là anh em!

“Nhưng trong lòng em, anh là người em thích, em muốn làm người yêu của anh, muốn làm những chuyện đó với anh, muốn chạm vào anh…”

“Đủ rồi!” Giản Lục ngắt lời y, sợ phải nghe những chuyện cậu không thể chấp nhận nổi, cậu lau mặt, cực kỳ mệt mỏi, nói: “Uống thuốc trước đã.”

Đập người vào vách đá, chắc chắn nội thương rất nặng, mặt y đã thoắt xanh thoắt trắng, ấy thế mà vẫn ương bướng không chịu uống thuốc, Giản Lục rất muốn cho y ăn đòn.

Hư đốn như thế, không đánh y thì đánh ai?

Hynes cũng biết không thể bức bách quá, chuyện này phải giải quyết từng bước một, bèn không giận dỗi nữa mà nũng nịu: “Em đau lắm, anh đút cho em đi.”

Giản Lục thấy mặt y trắng bệch, môi cũng tái nhợt, hẳn là đau thật, thế là chỉ biết thở dài, nâng đầu y dậy đút thuốc cho y uống, sau đó xoa đầu y nói: “Ngủ đi.”

Hynes gối lên đùi cậu, vòng tay ôm lấy eo cậu.

Trán Giản Lục nổi gân xanh, nếu không vì thấy y đau đến mức mặt mày tái mét, trán đổ mồ hôi, chắc chắn đậu đã quẳng y ra ngoài tiếp rồi.

Lúc này, Hynes như một cậu bé ốm yếu đáng thương, hỏi một cách tội nghiệp: “Giản, anh cảm thấy chuyện ban nãy ghê tởm đến vậy sao? Ghê tởm đến mức muốn giết em?”

“Ừ, cực kỳ ghê tởm!” Cậu lạnh lùng nói.

Hynes vô cùng buồn bã, cố nhịn đau nhích ra khỏi chân Giản Lục, co cụm thành một cục dưới đất, rên rỉ sầu thảm.

Giản Lục vuốt mái tóc rối tung áp trên má, xoa mặt, bước tới tấm da thú, nằm quay lưng về phía y.

***

Ngày hôm sau, khi tỉnh lại, Giản Lục phát hiện mình không còn nằm trên chiếc bụng mềm mại của rồng nữa.

Cậu nhìn khắp hang động một lượt thì thấy rồng ta đang nằm ỉu xìu trong một góc, may còn cái đuôi thỉnh thoảng nhúc nhích một tẹo, không thì như chết rồi, đủ thấy chuyện tối qua khiến y tổn thương đến mức nào.

Giản Lục nghiến răng, cuối cùng vẫn bước tới, vươn tay sờ cánh rồng: “Khỏe chưa?”

Rồng ta thều thào yếu ớt.

Giản Lục nghe xong, lấy một lọ thuốc đút cho y.

Vì Hynes bị thương nên hôm nay Giản Lục không ra khỏi trung tâm rừng Ma mà mang những thứ hôm qua lấy được ra nghiên cứu và phân loại, tiện thể nghiên cứu thêm về cuộn giấy phép thuật làm từ vỏ côn trùng và ma văn.

Hôm nay rồng ta không tới quấy cậu, chỉ nằm im bất động cạnh đó, toàn thân toát lên vẻ buồn rầu sầu đời, Giản Lục chẳng thèm để ý tới y, nghiên cứu một mạch đến tối, rồng ta lại biến thành thanh niên đẹp trai, mặt mày trắng bệch, nhìn đã biết là nội thương không nhẹ.

“Uống thuốc đi!” Giản Lục lấy một lọ thuốc được pha thêm chiết xuất từ hoa Máu đưa cho y.

Hynes ngửi được thành phần của thuốc, không chịu uống: “Anh cất cái này đi, em khỏe lắm, không cần đến nó.”

Giản Lục giận quá hóa cười, dù rồng rất cường tráng, nhưng nội thương thì cũng đau như ai thôi, ra vẻ cái gì không biết?

Nâng cằm y lên, Giản Lục trút sạch vào, đút xong, thấy y đỏ mặt, nhìn mình bằng đôi mắt sáng lấp lánh, Giản Lục lại lên cơn đau tim, rất muốn bảo y đừng hiểu lầm, lớn lên bên nhau, sao cậu có thể mặc kệ không quan tâm y được? Nhưng không phải quan tâm theo kiểu…

Đang nghĩ ngợi, thanh niên tóc vàng sáp lại gần cậu một cách tội nghiệp, thều thào: “Giản, em buồn lắm…”

Giản Lục lạnh mặt ngồi đó, bụng nhủ thầm thế có buồn bằng anh cậu không? Người cậu xem là anh em muốn cậu chơi gay với y, không đồng ý thì y đòi sống đòi chết, thực sự khiến cậu cảm thấy cuộc đời thất bại đến cùng cực, không còn mặt mũi gặp lại bố mẹ nữa. Nhưng cậu không thể nhẫn tâm bỏ mặc y được, càng không thể ngồi yên khi thấy y bị thương.

Dễ mềm lòng là bệnh, cần phải trị.

Nhưng trị không khỏi thì biết làm sao?

“Giản…”

Thanh niên tóc vàng được voi đòi tiên ôm eo cậu, Giản Lục nhớ y bị thương chưa lành, nhịn.

“Giản, em không làm gì hết, anh đừng từ chối được không?” Y nài nỉ.

Mặt Giản Lục đờ ra cho đến khi y vùi đầu vào ngực cậu, gục mặt giữa ngực cậu như thể muốn nép cả người vào đó. Như khi còn nhỏ, mỗi lần bị thương y lại nằm lỳ trong lòng cậu, để cậu ôm y ngủ.

“Giản, em đau quá…” Y lẩm bẩm.

Giản Lục thở dài, xoa mái tóc y,  muốn nói gì đó nhưng chợt nhận ra nói gì cũng vô ích, thế là bất lực nhắm mắt làm ngơ.

.

Chương 103: Cô ta không đẹp bằng anh!

Sau khi Hynes dưỡng bệnh hai ngày, thấy đã gần khỏi hẳn, Giản Lục lại dẫn rồng ta chạy ngược chạy xuôi trong rừng, hành hạ đám vua trùng.

Đa phần họ ra ngoài vào ban ngày, trở về lúc chập tối, ngày nào cũng bội thu, chưa đến nửa tháng, khu vực trung tâm rừng Ma đã bị người và rồng xới tung hết cả, đám vua trùng chỉ nghe thấy tiếng là hốt hoảng, nhác thấy hơi thở của họ lập tức cắm đầu trốn xuống đất.

Giản Lục không biết mình đã trở thành ông trùm rừng Ma, hôm nay họ đi khá xa, Hynes bay hơn một giờ mới đáp xuống.

Vừa đến một khu vực rậm rạp, bỗng cảm nhận được dao động phép thuật và đấu khí cách đó không xa, chắc hẳn phía trước đang diễn ra một trận chiến ác liệt.

Giản Lục thoáng kinh ngạc, song nhanh chóng vỡ lẽ, có lẽ họ là đám người của thành trung tâm. Lúc trước sau khi đối phó với vua trùng, Hynes mang cậu đi luôn, không màng sống chết của bọn Hawthorne, vì chỉ là bèo nước gặp nhau, Giản Lục không hơi đâu quan tâm họ nên cũng mặc kệ họ sống hay chết. Đợt này bị Hynes làm cho đau cả đầu, ngày nào cũng phải dạy dỗ lại một lần, cậu gần như đã quên hẳn đám người trong rừng Ma.

Song, thật ra Giản Lục cũng hơi lo cho Quintina. Có thể nói rằng cô em Pháp sư vì họ nên mới bị ép làm nhiệm vụ, vả lại cô có những phẩm chất tốt, tuy yếu nhưng không tự oán trách bản thân mình mà thay vào đó luôn nỗ lực để mình không trở thành gánh nặng, lại có đức tính lương thiện, thuộc kiểu phụ nữ Giản Lục đánh giá cao.

Cậu và Quintina cũng chỉ coi là bèo nước gặp nhau thôi, lần trước cứu cô cũng vì cô đã bênh vực cho “kẻ yếu” như mình mấy lần, tuy vậy vẫn chẳng có tình nghĩa sâu đậm gì đáng kể.

Giản Lục vốn cho rằng bọn Hawthorne thấy Hynes trong hình dạng rồng Hoàng Kim hẳn sẽ hiểu ra nguyên nhân côn trùng nổi loạn, có lẽ sẽ ra khỏi rừng Ma nên không chú ý nhiều, nhưng xem ra bây giờ họ vẫn chưa từ bỏ ý định.

Suy đoán một lát, Giản Lục nói với con rồng bên cạnh: “Ta ra phía trước xem xét một lát, cậu đừng tới gần.”

Rồng: “…”

Mới đi được hai bước đã bị rồng ta dùng móng móc vào áo phép, roẹt một tiếng, vạt áo rách làm đôi.

Giản Lục lạnh lùng nhìn cái móng rồng nọ.

Rồng ta vội vã rụt móng về, song lại thò đuôi sang chặn đường đi của Giản Lục, không cho cậu đi. Những người đó có liên quan gì đến họ đâu? Giản Lục không cần để tâm làm gì.

“Nghe lời nào!” Giản Lục nhẹ nhàng nói, thấy rồng ta cúi đầu xuống cọ vào mặt mình thì đưa tay xoa, tuy rất khó để suy đoán biểu cảm trên khuôn mặt của rồng, song Giản Lục biết lúc này y đang trưng ra bộ mặt tội nghiệp để cậu phải mềm lòng, dạo gần đây y đã quá quen với việc này.

Tuy Giản Lục dễ mềm lòng, nhưng cũng tùy đối tượng. Cậu biết Hynes muốn thăm dò thái độ của cậu nên mới cố tình giả vờ tội nghiệp, nhưng biết là một chuyện, bao nhiêu năm làm bạn bên nhau từ nhỏ tới lớn là sự thật, cậu không thể bỏ mặc y, cuối cùng đành phải dùng dằng, đi đến đâu tính đến đó.

Hynes thấy ý cậu đã quyết, chỉ đành buồn bã thuận theo, đến khi cậu đi xa mới vung đuôi quật đổ một cây cổ thụ, hạ quyết tăm chắc chắn phải giải quyết vấn đề biến hình trong một tương lai gần, kẻo những lúc không thể tự do hoán đổi hình người và hình rồng, Giản Lục lại không cho y đi cùng.

Khi Giản Lục tới nơi, không ngoài dự đoán, cậu thấy đám Hawthorner đang chiến đấu với một con vua trùng, nhưng con vua trùng này yếu hơn con lần trước nhều, chỉ to bằng sói ma trưởng thành cấp năm, không mạnh lắm, muốn chiến thắng chỉ cần vất cả chút thôi.

Giản Lục lạnh lùng đứng nhìn từ xa, ánh mắt lướt qua đám người, nhanh chóng tìm ra mục tiêu.

Quintina được Alger bảo vệ sau lưng, Alger không cuống quít đối phó với côn trùng mà thường lén bắn tên vào Agnes và Bakker, tất nhiên là hành vi gây thêm phiền phức của hắn khiến người khác bất mãn, nhưng ngoài Hawthorne quát mắng vài câu bảo hắn nghiêm chỉnh lại thì tất cả đều vờ như không thấy.

Nội bộ lục đục à?

Nhất thời Giản Lục hơi ngẩn ra, chẳng biết vì sao mới qua nửa tháng ngắn ngủi mà quan hệ của đám bọn họ đã biến thành như vậy? Alger kiêu ngạo là thế, trước nay vẫn khinh thường kẻ yếu, không ưa Quintina, sao đột nhiên lại bảo vệ Quintina? Trông hắn kéo Quintina tới tới lui lui một cách thô lỗ, không giống như có ý với con gái nhà người ta.

Giản Lục thầm thắc mắc, nhưng chưa hiểu rõ tình hình nên không suy nghĩ nhiều.

Khi trận đấu sắp kết thúc, sắp giành được phần thắng, tiếng ầm ầm bất chợt vọng lại từ phía xa, chỉ lát sau đã thấy một con vua trùng từ dưới đất chui lên, ai nấy đều hoảng hồn bởi bất ngờ này, đến Giản Lục cũng hốt hoảng, nhưng khi nhận ra con vua trùng đó chạy tới từ phía nào, cậu hiểu ngay.

Hẳn là vì đã lâu mà chưa thấy cậu về, Hynes bèn lùa một con vua trùng sang quấy rối.

Suy nghĩ thấu đáo rồi, Giản Lục nghiêm mặt, chẳng biết nên bực mình hay nên bất đắc dĩ.

Vì con vua trùng nọ đột ngột xông vào khiến xung quanh lập tức hỗn loạn, nhân lúc đó, Giản Lục dùng thuật tạo gió bay lên tán cây, chuyền qua các cành cây và đáp xuống đất.

Đang dắt Quintina rút lui, Alger cảm nhận được sự bất thường đến từ phía sau, vùng quay người lại, không ngờ lại nhìn thấy một khuôn mặt đẹp tuyệt vời, tức thì ngẩn ra, hành động chậm chạp đi ít nhiều, trong giây lát ấy, hắn bị thứ gì đó đập trúng trán, cơ thể lung lay rồi ngã vật xuống.

“Á…”

Quintina hét lên, đến khi nhìn rõ người sau lưng họ thì tròn xoe mắt, ngập tràn vui sướng. Thấy Giản Lục đặt một ngón tay lên môi, cô vội giữ im lặng, thận trọng nhìn cuộc chiến hỗn loạn, biết Giản Lục không muốn để người khác nhìn thấy cậu, bèn cúi người, cố gắng không khiến những người khác chú ý tới.

Giản Lục lôi Alger đang nằm trên đất dậy, dẫn Quintina chạy nhân lúc hỗn loạn.

Hai người đi xuyên qua rừng rậm, Giản Lục vác một người đi trước, Quintina theo sau, quần áo của hai người bị cỏ dại cao vút rậm rạp làm bẩn, tay chân cũng bị lá cỏ cắt mấy vết nhưng không ai phát ra tiếng động.

Không biết đã chạy bao lâu, Quintina thở dốc, mệt mỏi vô cùng, năm cảm quan đã đã yếu đi nhiều, chạy theo Giản Lục được là nhờ vào sự kiên trì. Vậy nên khi thứ gì đó màu vàng lao tới, khi Alger bị hất văng đi, cô vẫn ngơ ngác, đơ ra mất một lúc.

“Hynes!”

Giản Lục giận lắm, lườm con rồng chui ra từ rừng cây, cậu thấy con rồng này đúng là ngứa đòn.

Rồng không để ý tới cậu, đôi mắt thú xếch ngược lạnh lùng quan sát chàng trai bị hất ra phía xa, trong đó tràn ngập những tia giết chóc, sau đó lại nhìn sang cô nàng Pháp sư sau lưng Giản Lục bằng ánh mắt u ám.

Đầu óc Quintina trống rỗng, nhìn quái vật gần trong gang tấc mà lạnh toát cả người, tâm trí bị nỗi khủng hoảng lấp đầy, không dám có phản ứng gì.

Trước rồng – kẻ mạnh tối cao, Nhân loại chỉ là một bầy kiến yếu ớt, mọi sự phản kháng đều là vô nghĩa.

“Quintina, không phải sợ, y không làm gì cô đâu.” Giản Lục động viên cô rồi đi kiểm tra tình hình của Alger, thấy gãy mấy cái xương sườn, khắp người bầm dập mấy chỗ trông rất đáng thương, định lấy thuốc phép ra đút cho hắn, chẳng ngờ rồng Hoàng Kim vung đuôi đập vào tay cậu, không mạnh lắm, song đủ hất văng thuốc phép cậu cầm trong tay.

Giản Lục nhíu mày, nói một cách nghiêm khắc: “Chớ nghịch.”

Thế nhưng bấy giờ Hynes nào chịu nghe lời, thấy cậu tới gần Alger bèn dùng đuôi quấn quanh hông cậu, không cho cậu tiếp cận Alger. Giản Lục bị con rồng tùy hứng chọc tức đến sắp bốc lửa, bắt gặp Quintina còn đứng nhìn ngơ ngác ở gần đó, mới cố nén giận, nói với Quintina: “Cô…”

Quintina run cầm cập, dưới cái nhìn lạnh lùng của đôi mắt động vật, toàn thân cô lạnh toát, run rẩy nói: “Cứ giao cho ta…”

Rồi cô loạng choạng chạy đi nhặt lọ thuốc phép lên, lật người Alger lên, giữ mặt Alger và đút thuốc cho hắn.

Giản Lục liếc nhìn, sao có thể không nhận ra cô nàng đã sợ đến sắp phát khóc, bèn quay đầu nhìn con rồng sau lưng, nếu không biết trước y là Hynes, e rằng lúc mới gặp cậu cũng bị y dọa hết hồn, bảo sao rồng ít xuất hiện trước mặt con người, lánh đời trên đảo Rồng, mỗi lần xuất hiện đều khiến bao người sợ hãi.

***

Khi tỉnh lại, Alger thấy cả người đều đau nhức, đây là cơn đau khi xương cốt mọc lại, hắn tưởng như mình có thể nghe thấy tiếng xương cốt dập nát trong người mình đang mọc ra, đau đến mức mồ hôi lạnh chảy đầm đìa, hàm răng nghiến ken két, mặt thấm đẫm mồ hôi.

Một bàn tay mềm mại lau mồ hôi cho Alger khiến hắn sửng sốt, bấy giờ mới phát hiện mình đang gối lên đùi Quintina, một tay Quintina lau mồ hôi cho hắn, tay kia ôm ghì lấy hắn, sức mạnh ấy không giống với sự ngọt ngào, dịu dàng của một người thầm thương trộm nhớ mà siết chặt đến mức đống xương chưa mọc xong của hắn sắp cong đến nơi, cứ như đang gặp chuyện gì khủng khiếp lắm, phải bám lấy hắn để tìm kiếm cảm giác an toàn.

“Đồ ngốc, mau buông ta ra…” Alger quát, giọng nói yếu ớt, bụng thầm chửi kẻ đã biến mình thành tàn tật, nếu biết thằng khốn nào thừa cơ làm hắn thành ra như vậy, hắn nhất định sẽ xé xác kẻ đó!

Quintina không những không buông hắn ra mà còn ôm chặt hơn.

Alger rên rỉ đầy đau đớn, vì đống xương tàn của hắn bị cô gái này siết gãy một chiếc, đúng là nữ lực sĩ mà!

“Quintina, thả lỏng chút, xương cậu ấy lại gãy rồi.”

Một giọng nói lạnh lùng chẳng hề có độ ấm vang lên. Alger với khuôn mặt đầm đìa mồ hôi lạnh nhìn ra phía đó, cuối cùng cũng biết vì sao Quintina sợ hãi đến mức xem hắn như cọng rơm cứu mạng, cố sống cố chết ghì lấy.

Cách đó không xa, bên một hồ nước phẳng lặng, một con quái vật vàng chóe tràn trề sức mạnh đang nằm sấp, đuôi nó nhàn nhã phe phẩy trên mặt cỏ, thỉnh thoảng lại thò sang chọc thanh niên tóc bạc ngồi trước mặt, thanh niên ấy là người hắn quen, nhưng cũng vô cùng xa lạ.

Quen là vì đường nét của thanh niên này giống y hệt Gruffudd bị quái vật màu vàng bắt đi vào nửa tháng trước, tất cả họ đều cho rằng cậu đã chết, không ngờ đến bây giờ vẫn còn sống tốt, lại còn ở chung hòa hợp với quái vật vàng khổng lồ. Còn xa lạ là vì người nọ như thể đã thay da đổi thịt, không những mặt mày tuấn tú, trên mặt cũng chẳng còn hoa văn tượng trưng cho cư dân bậc một, trên khuôn mặt trắng trẻo không còn chút đặc điểm nào của cư dân bậc một.

Rõ ràng là người đến từ đại lục trong truyền thuyết.

Trong phút chốc, hình ảnh trước mặt mang đến quá nhiều thông tin khiến Alger ngây ngẩn cả người.

Alger sinh ra trong thành trung tâm, trong một gia tộc khổng lồ, là một thành viên trong Hội đồng Trưởng lão của thành trung tâm, hiểu biết hơn Quintina đến từ thành thị bậc ba nhiều, chỉ nháy mắt đã hiểu ra nhiều tin tức.

Hắn suy đi nghĩ lại, mau chóng liên hệ quái vật màu vàng với thú nuôi của Giản Lục, nếu vậy thì mọi chuyện đều được giải đáp.

Trong lúc hắn chăm chú nhìn người và rồng, rồng Hoàng Kim đột nhiên ngẩng đầu nhìn sang, áp lực ấy khiến Alger lạnh cả người, hiểu vì sao Quintina sợ hãi đến thế.

Thấy Alger đã tỉnh, Giản Lục đặt vỏ côn trùng trên tay xuống, dùng chân đạp chiếc đuôi rồng định cuốn mình ra, bước đến trước mặt hai người họ.

“Tỉnh rồi? Cảm thấy thế nào?”

Alger nhìn cậu một lát, chẳng hề cho rằng loại giọng điệu lạnh băng này mang ý quan tâm tới mình, nhớ lại ý định trước kia, giờ người này không giết mình đã tốt lắm rồi. Hắn cũng không rõ vì sao cậu mang mình tới đây, bèn thành thật trả lời: “Không chết được, ngươi muốn gì?”

Giản Lục chỉ liếc nhìn hắn, không đáp mà chỉ quay đầu bỏ đi.

Alger bị thái độ không coi ai ra gì của cậu chọc cho tức xanh mặt, nhưng không thể làm gì, lần đầu tiên trong đời được nếm trải cảm giác sa cơ thất thế bị người khinh khi.

Hynes trông thấy sự thờ ơ của Giản Lục thì tươi tỉnh lên nhiều, thấy trời đã sắp tối, rồng ta bay lên, chớp mắt đã biến mất.

Thấy rồng đi khỏi, Alger và Quintina thở phào nhẹ nhõm, Quintina không ôm chặt Alger như vừa rồi mà thẳng tay vứt hắn xuống đất, bước đến trước mặt Giản Lục, nhìn cậu một cách ngượng nghịu, vừa thẹn thùng vừa mừng rỡ.

“Gruffudd, may mà cậu không sao.” Cô dịu dàng nói, nở nụ cười rạng rỡ trông đáng yêu vô cùng.

Ban nãy, con rồng kia chỉ nhìn một cái đã đủ khiến Quintina sợ hãi, rồng ta lại ở lỳ bên cạnh Giản Lục không chịu đi, cô không dám chuyện trò cùng Giản Lục. Thêm vào đó Giản Lục cũng kiệm lời nên đến giờ họ mới chào hỏi nhau. Nét mặt Giản Lục dịu lại, liếc nhìn Alger đang cố nhịn đau lăn lóc dưới đất, hỏi: “Vừa nãy ta thấy hai người chiến đấu, cô và hắn…”

Quintina bĩu môi, không cần Giản Lục hỏi đã kể hết những chuyện xảy ra sau khi cậu bị rồng mang đi.

Tuy Hawthorne đã ngờ ngợ đoán ra sự bất thường của rừng Ma đến từ rồng Hoàng Kim, song Vùng đất bị lãng quên bị chia cách với đại lục Olaven đã mấy nghìn năm, rất nhiều kiến thức phổ thông bị mất đi, không ai nhận ra rồng Hoàng Kim cả. Để tra xét thông tin về rồng Hoàng Kim, đám Hawthorne quyết định không quay về mà ở lại rừng Ma thăm dò, tìm kiếm dấu vết của rồng Hoàng Kim.

Thế nên đám người vẫn thám hiểm trong rừng Ma với tâm thế cẩn thận hơn nhiều. Cũng may cho họ, khu đất họ thám hiểm là nơi Hynes đã từng tàn phá, đám vua trùng mạnh bị Hynes xử lý hết, chỉ còn sót lại vài con vua trùng không mạnh lắm, trốn còn chẳng kịp, nói gì đến việc ló mặt ra, thế nên họ mới an toàn trong rừng Ma suốt nửa tháng.

Trong trận chiến nửa tháng trước, Alger may mắn sống sót, ngặt nỗi đang ở trong rừng Ma, lại có Hawthorne dẫn đội ngăn cản, Alger có muốn trả thù bọn Agnes cũng không được, Agnes và Bakker cũng không đứng yên chịu đòn, hai phe cứ thế giằng co nhau.

Alger nóng tính nhưng không phải loại ngu dốt, lúc trước theo dõi Giản Lục, thèm muốn đồ vật của cậu là bởi hắn cho rằng cậu là một thợ săn sa mạc không có thế lực chống lưng, người của thành trung tâm xưa nay rất ngang tàng, cướp đoạt của người khác là chuyện thường thấy, cũng không phải điều gì to tát.

Sau khi Giản Lục bị rồng Hoàng Kim mang đi, đám Alger cũng cho rằng cậu đã chết, tuy không coi Giản Lục ra gì, nhưng Alger nhớ tới việc Giản Lục vẫn thường bảo vệ Quintina, bèn giữ cô theo sát mình, thứ nhất là vì không ưa bọn Agnes, thứ hai là bản thân có năng lực, tiện tay bảo vệ một người cũng chẳng sao, nhưng nếu thật sự gặp phải nguy hiểm, Quintina sẽ bị bỏ rơi không chút do dự.

May thay, nửa tháng nay không gặp phải nguy hiểm lớn khiến Alger bỏ rơi Quintina, thế nên mới có cảnh Giản Lục vừa thấy.

Bây giờ nghĩ lại, Alger thầm thấy may mắn lúc đó mình không hành động sai lầm, vẫn bảo vệ Quintina.

Nhất là khi được Quintina cho biết nơi đây là trung tâm rừng Ma, địa bàn của quái vật màu vàng, Alger lóe lên vài suy nghĩ. Đến khi Quintina kể lại chuyện Alger bị quái vật màu vàng quắp vào móng vuốt mang về, mặt Alger hết xanh lại trắng, hết trắng lại đen.

Quintina không có cảm tình với Alger, nhưng không có ác cảm, cô không biết vì sao Giản Lục đưa Alger tới đây, nhưng cô tin Giản Lục hơn Alger.

“Họ mang chúng ta đến đây để làm gì?” Alger nằm dưới đất, vừa chịu cơn đau khi mọc xương vừa hỏi nhỏ.

“Không biết.”

“Con quái vật kia là thú cưng của Gruffudd à?”

“Không biết.”

“Trước đây cô không quen Gruffudd thật sao?”

“Không quen.”

“Cô biết lai lịch của cậu ta không?”

“Không biết.”

“Sao cái gì cô cũng không biết thế?” Alger nổi giận.

Quintina cúi đầu nhìn hắn, lạnh lùng cười một hơi, lấy chân đá một phát trúng vào chỗ xương bị nứt khiến hắn đau đến mức kêu ra tiếng.

“Ồn chết được!”

Một giọng trầm cất lên, giọng nói này rất khác với sự lạnh lùng thờ ơ của Giản Lục khiến hai người sửng sốt, theo phản xạ nhìn về phía đó, nhìn thấy một chàng trai mặc trang phục Kỵ sĩ đan xen giữa trắng và vàng bước tới trong ánh sáng mờ tối, y có khuôn mặt tuấn tú, khí thế hiên ngang, trên mặt không có hoa văn, chắc chắn cũng đến từ đại lục trong truyền thuyết.

Nhìn thấy y, Alger và Quintina đều hết hồn, không biết y từ đâu chui ra, vừa rồi có thấy đâu.

Trong ánh mắt của hai người, chàng trai tóc vàng đến bên cạnh Giản Lục, cúi đầu nói gì đó với cậu, cầm miếng vỏ côn trùng trên tay cậu, viết gì đó lên trên rồi trả cho cậu , sau đó kéo cánh tay giúp cậu đứng dậy.

Quintina và Alger cảm nhận được khi chàng trai tóc vàng xuất hiện, trên khuôn mặt vô cảm của Giản Lục thoáng xuất hiện cảm xúc lạ, nhưng khi họ tới gần, trên đó chỉ còn lại nét lạnh nhạt thờ ơ.

“Trời sắp tối, ban đêm rất lạnh, vào hang động nghỉ ngơi đi.” Giản Lục nói với hai người rồi quay lưng bước đi.

Quintina phát hiện khi Giản Lục nói vậy, chàng trai tóc vàng bất mãn ra mặt, y nhìn họ bằng ánh mắt u ám như muốn giết người, khiến trái tim họ ngừng đập. Nhưng khi Giản Lục quay đầu lại, nét mặt chàng trai lại bình thản như cũ, thậm chí còn cười với họ một cái.

Hai người lập tức lạnh thấu xương, họ thà rằng y giống như Giản Lục chứ đừng người kinh khủng như thế.

Quintina dìu tên gãy xương Alger theo họ vào hang động.

Thu xếp cho hai người xong, Giản Lục lấy bữa tối ra từ ô chứa đồ, có thịt ma thú đã nướng sẵn và bánh mì, là những thức ăn chưa bao giờ thấy trên Vùng đất bị lãng quên, hai người Quintina càng tin chắc rằng họ là những người đến từ đại lục trong truyền thuyết, họ còn đoán Giản Lục có nhẫn không gian.

Dè chừng khí thế của Hynes, Quintina không dám lại gần mà ngồi cạnh Alger dùng bữa tối của họ, thưởng thức đồ ăn của đại lục, chúng có một hương bị đặc biệt khác với thịt côn trùng.

Hynes ngồi cạnh Giản Lục, vừa ăn bánh mì nướng vừa hỏi: “Giản, vì sao anh cứu họ?”

Giản Lục uống một hớp canh đầu cá, liếc nhìn Quintina đang giúp Alger dùng bữa, chợt hỏi: “Hynes, cậu thấy Quintina thế nào?”

“Gì cơ?”

“Cậu không cảm thấy cô ấy rất đáng yêu à?” Giản Lục vẫn kiên trì hỏi, cô nàng đáng yêu ngọt ngào, biết chăm sóc người khác, biết nhõng nhẽo như thế, còn có thể sinh bé con, phương diện nào cũng tốt hơn một người đàn ông.

Hynes liếc nhìn Quintina, cuối cùng đã hiểu nguyên nhân Giản Lục dẫn cô về, mặt mày sa sầm lại, chiếc bát bằng bạc trong tay y bị bóp đến biến dạng, canh cá vung vãi đầy tay y.

Y cố kìm chế, lạnh lùng rằng: “Không, cô ta không đẹp bằng anh.”

Giản Lục: “…”

Giản Lục nghiến răng, kiên nhẫn nói: “Nói linh tinh gì thế? Ta là nam, cô ấy là nữ, không thể so sánh kiểu đó được. Quintina là cô gái tốt, không những chu đáo mà còn tự lập, lại xinh đẹp, lương thiện, là người phụ nữ của gia đình, cực kỳ phù hợp để lấy về làm vợ…”

“Giản!” Hynes ngắt lời cậu, nhìn thẳng vào cậu: “Em hiểu ý anh.”

Giản Lục khựng lại, mừng rỡ nhìn y, bụng nhủ thầm cuối cùng nhóc hư cũng hiểu nỗi trăn trở của cậu rồi à?

Hynes mỉm cười, vứt chiếc bát bạc méo mó trong tay xuống, vừa cúi đầu ung dung lau tay vừa lạnh lùng nói: “Em nói rồi, nếu anh đẩy em đến với người phụ nữ khác, em sẽ giết cô ta! Tất nhiên, nếu anh muốn thoát khỏi em và cưới một người phụ nữ khác, em cũng giết nốt.” Nói đoạn, y ngẩng đầu nhìn cậu đầy ấm ức, môi mím chặt trông đến là kiên cường.

Giản Lục: “…”

.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: