Chương 1: Tiết tử vạn ác
Edit: Diệp Y Giai
Mùa hè ở sườn nam núi Hoàn Lan nở ra biển hoa, kiều diễm thiên địa, phong triển vân bình.
Hai thân ảnh gạt hoa xuân khắp núi chạy tới đỉnh núi, hoa bị giẫm hỗn độn dưới những dấu chân.
Người đi trước một thân trường bào hoa sắc rộng lớn, hắn nhìn khắp nơi gõ ngọc phiến trong tay.
"Hoa yêu kiều hơn người, ta ngược lại nhớ tới một câu, yểu điệu quân tử, quân tử hảo cầu."
Tùy tùng xua tay, "Lần này mười phần sai, là quân tử cầu thục nữ."
"Ửm? Ta chưa từng nghe qua."
Một đường đi đến bên vách núi, nam tử dừng bước, đẩy ra hoa lá cao nửa người, đến trước một thân người cuộn tròn giữa đường đi, sống lưng gầy như dãy núi, là nữ tử, mặt chôn giữa hai đầu gối, trên tóc rụng đầy lá hoa.
Nam tử dùng sống quạt ôn nhuận gõ đầu của đối phương. "Nhường một chút."
Nữ hài tử nâng đầu, trên mí mắt còn ngấn giọt nước mắt phản chiếu ánh mặt trời, lấp lánh rơi xuống, lập tức tan ra giữa biển hoa.
"Ta hù đến ngươi?"
Nàng hơi sững sờ, miệng khép mở hai cái, hoảng hốt đứng dậy chạy đi, một góc váy rất nhanh biến mất ở chỗ sâu trong bụi hoa.
"Là người câm à?" Tùy tùng tiến lên trước.
Nam tử cười cười, nhìn hoa, "Chậc chậc, nữ tử nơi này rơi một giọt lệ đã kinh động đóa hoa."
"Hả? Đại nhân người nói cái gì?"
"Ngươi nói đúng," Hắn nhìn biển hoa xa xa, tiếp tục tiến lên, "Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu."
***
Khách nhân đi tới đỉnh núi thì sơn thôn yên tĩnh, trời đã tối.
Mùa xuân hàng năm, bộ tộc Bắc Tiêu sẽ ở trên tế đàn núi Hoàn Lan làm mệnh nữ tẩy lễ mới, khách nhân tới là vì hưởng một chén rượu ngon của điển lễ. Tam đại tộc trưởng tay cầm thần trượng gào khóc thảm thiết sùng kính trời cao, khách nhân không hề hứng thú, dựa lưng tế đàn chờ đợi.
Không bao lâu tộc trưởng xuống dưới, dẫn khách nhân lên tế đàn, sau khi thổn thức ngồi ở một bên.
Cái bàn hình đàn tế thật lớn có ba nghìn tộc nhân ngồi vây quanh, xa xa đã thấy mệnh nữ đang rót rượu cho tộc nhân, nữ tử đó không bao lâu chuyển đến trước mặt khách nhân, khẽ vuốt lọn tóc, bưng chén rượu nâng lên trước mặt hắn.
Một khắc ngẩng đầu, hai người cùng sửng sốt.
Tộc trưởng bên cạnh nói: "Còn không gọi đại nhân."
Trên khuôn mặt khô gầy của nàng không có chút ánh sáng, cái miệng nhỏ nhắn lại khép khép mở mở, cuối cùng không biết hắn gọi là gì.
"Đại nhân, mời dùng rượu."
Khách nhân không tiếp chén rượu lại bắt giữ tay nàng, "Vì sao khóc? Là ta gõ đau ngươi?" Một tiếng hỏi rất nhẹ.
Chén rượu lay động hai cái, nàng cúi thấp đầu, sau tai đã đỏ. "Bởi vì không tới kịp sườn bắc. Nghe nói hoa núi ở sườn bắc cũng nở rồi, đại nhân người có thể thay ta đi nhìn một lần không?" Thanh âm suy nhược, giống như cầu xin.
Khách nhân tiếp nhận chén rượu, mắt phượng rủ xuống nhìn đôi chân bó của nàng, không nói chuyện.
Đợi cho tộc nhân nhất tề bưng chén rượu tế tự trời thần thì tám vì tinh tú đã liền thành một đường. Mệnh nữ ở trong tiếng cầu phúc rung trời của tộc nhân bước vào Thông Thiên Thánh Hỏa, vài sợi tóc dài bay lên, quần áo thành tro, giống như hồng phượng trong lửa, khách nhân còn chưa cẩn thận nhìn kỹ, mệnh nữ đã biến mất ở trong liệt hỏa.
Lần này khách nhân hỏi vấn đề mà những năm trước chưa từng hỏi qua.
"Không biết mệnh nữ đi đến cảnh đẹp phương nào?"
Tộc trưởng nói: "Mượn sức mạnh của Thánh Hỏa đi Cao Bảo của Vu Nữ Sênh."
Nữ tử bộ tộc Bắc Tiêu, một khi bị chọn làm mệnh nữ, phải được Vu Nữ mở ra Thiên Mục, sau đó ở trong Hắc Tháp đoạn tuyệt nhân thế dùng tuổi thọ mấy trăm năm làm khế ước, hướng trời cao cầu năng lực dự đoán vận mệnh tộc nhân. Đây sẽ là một đời vô cùng đau khổ ngắn ngủi, tuổi xuân tươi đẹp đi vào, lúc ra thì đã heo may xế chiều.
Sau khi khách nhân nghe xong chén rượu qua yết hầu, lại không nếm ra hương vị. Lần uống rượu này, cái gì khách nhân cũng không còn nhớ rõ, trừ hoa trên núi.
Nhạc đệm nho nhỏ này trong sinh mệnh của khách nhân dường như phải trôi qua. Chỉ là một tháng sau, Đại Kinh châu bỗng nhiên truyền đến tin tức, bộ tộc Bắc Tiêu bị giết, máu tộc nhân nhiễm núi Hoàn Lan.
Lúc đó, khách nhân biết được tin tức đang cùng chúng nam quý phủ uống rượu thưởng trăng, trong lúc nhất thời lại nhớ đến mùi vị của chén rượu lạnh trên tế đàn, hắn buông rượu ngon đứng lên.
"Ngày mai ta đi phương nam một chuyến."
"Đi làm gì?"
Người trong đình nhìn trăng sáng trên trời xanh, mỉm cười nói: "... quân tử hảo cầu."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro